Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 356 – Tái đấu trò chơi đuổi bắt

0 Bình luận - Độ dài: 1,063 từ - Cập nhật:

"Gì cơ? Đuổi bắt á?"

"”Vâng ♪.”"

Tôi vừa tỉnh dậy buổi sáng, thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường đến khu định cư của elf, thì Espie và Slayer bất ngờ đề xuất một ý tưởng.

"Chúng ta đang trên đường đến đó, nhưng nếu đi bộ thì sẽ mất khá nhiều thời gian. Cũng không sao nếu cứ thong thả mà đi… nhưng em nghĩ, tiện thể chơi một chút thì hơn."

"Bọn em sẽ dẫn đường, nên anh cứ đuổi theo em và Slayer nhé, Onii - chan ♪"

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu cô bé nói gì.

"À, ra là… ngược lại so với lần trước…"

Hai đứa liền cười toe trước lời tôi nói.

"Hồi đó, anh không thể làm gì được hai đứa nhỉ… nhưng giờ thì sao?"

"Onii - chan, bọn em mạnh hơn rồi đó? Lần này, tụi em có thể chiến đấu cùng anh, thậm chí còn có thể bảo vệ anh nữa. Em không còn là một trong Thất Anh Hùng bị quốc gia bán đứng và ép phải cống hiến nữa. Dù sao thì, cái danh hiệu đó giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì ♪"

Thiên tài Slayer, và Espie, một trong Thất Anh Hùng.

Khác với tôi, họ đã có mười lăm năm kinh nghiệm.

Khi ấy, hai người chỉ có thể dựa vào tài năng bẩm sinh để chiến đấu, hoàn toàn không đuổi kịp bước chân của tôi.

Nhưng giờ đây, tôi tin rằng mọi thứ đã khác.

"Ra là vậy. Đúng là sức mạnh của anh, dù mới trở về thời đại này ngày hôm qua, vẫn giữ nguyên như khi hai đứa chứng kiến trận chiến của anh với Gouda. Ý hai đứa là mình đã vượt qua anh của lúc ấy rồi hả~?"

Tôi vừa hỏi với giọng trêu chọc, thì hai người liền trả lời...

"Bọn em không dám nói như vậy đâu. Tụi em không coi thường sức mạnh của Lục Tướng, hay sức mạnh của Onii - chan, người đã đánh bại họ đâu. Sức mạnh mà anh thể hiện khi ấy... chính là mục tiêu tụi em hướng đến."

"Bọn em chỉ muốn anh thấy được! Bọn em cũng đã rất cố gắng!"

Nét cười trên gương mặt họ không mang hàm ý "bọn em mạnh hơn anh", mà là "hãy nhìn tụi em bây giờ đi".

Tất nhiên, khi bị yêu cầu như thế, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Bởi hơn ai hết, tôi hiểu cảm giác muốn người khác công nhận mình đã thay đổi là như thế nào.

"Được thôi, hai đứa. Anh sẽ đuổi theo. Cho anh xem tụi em đã tiến bộ đến đâu rồi!"

"Vâng! Hehehe, đã lâu rồi mới được chơi đuổi bắt với anh. Nhớ hồi trên boong tàu không? Đó là một kỷ niệm đẹp giữa anh và em ♪"

"Ugh~~! Khi đó chỉ mình em bị bỏ lại!"

Đối với tôi, chuyện đó mới xảy ra hôm nào. Nhưng với hai đứa, đó là ký ức quý giá, đầy hoài niệm.

Thế nên, với tư cách là Onii - san, tôi không thể thua dễ dàng được.

Phải nghiêm túc!

『Hừm… Địa hình miền núi ở Japone à… từ đây, dù có chạy nhanh cỡ nào cũng phải mất vài ngày… vài ngày…』

Vài ngày. Có vẻ chuyện đó khiến Tre’ainar suy nghĩ điều gì đó, như thể ông ấy đang cân nhắc điều gì nghiêm túc.

Điều gì đó―――

"Thế thì, Onii - chan!"

"Chuẩn bị~ sẵn sàng~, bắt đầu!"

"Á! Ăn gian à!?"

Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ ngợi gì thêm, Espie và Slayer đã phóng vụt đi, giành lợi thế xuất phát trước.

Cả hai lướt qua khu rừng chỉ bằng một nhịp chân.

"Ra là vậy~… Đừng có xem thường Onii - san quá đấy! Để xem hai đứa đã mạnh tới đâu nào!"

Dù sao thì, tôi cũng đuổi theo.

Dùng radar để phát hiện trước vị trí của những tán cây rậm rạp, rồi dùng kỹ thuật 【Magical Parkour】 để vẽ ra lộ trình ngắn nhất.

"Ồ, tới rồi à, Onii - chan!"

"Un un! Nhìn bước chạy kia~ thật gợi lại ký ức xưa~"

"Cứ theo kế hoạch nhé, Espie."

"Biết rồi. Và cẩn thận khi luồng sáng đó… cái thứ gọi là ‘Đột phá’ mà Norja đã cảnh báo, được kích hoạt."

"Ừ. Nếu lơ là, anh ấy sẽ bắt được ngay."

Cả hai vừa chạy, vừa ngoái nhìn về phía tôi, có vẻ rất phấn khích.

Chẳng lẽ tụi nhỏ nghĩ mình dư sức rồi sao?

Dù vậy, đúng là không chỉ chân tay đã dài hơn, mà cả bước chạy cũng mượt mà và hiệu quả hơn hẳn.

Nhưng… vẫn còn nhiều sơ hở.

"Luôn chọn lối đi ngắn nhất, từ từ thu hẹp khoảng cách… nhất định sẽ bắt được!"

Dù thế nào, tôi vẫn muốn được nhìn thấy… sự trưởng thành của họ――――

『Tiểu tử. Trò chơi đuổi bắt này… là một dạng huấn luyện khá tốt đấy.』

"Ể?"

Ngay lúc đó, Tre’ainar bên cạnh tôi thì thầm…

『Đừng xem đây là trò chơi. Hãy coi đó là một buổi rèn luyện nghiêm túc. Dốc hết sức truy đuổi hai đứa trẻ kia. Đừng chỉ đơn thuần quan sát sự trưởng thành của chúng, mà hãy xem mình như một kẻ thách thức, cố đánh bại chúng đi.』

Qua lời Tre’ainar, tôi cảm nhận được rằng sức mạnh của Slayer và Espie giờ đây đã vượt xa so với trước.

Có thể đúng là như vậy.

Nhưng có vẻ, chuyện đó… chưa phải là tất cả.

『Hãy coi đây không chỉ là trò đuổi bắt đơn thuần. Đây sẽ là một cuộc chiến kéo dài. Và đó cũng là thử thách tiếp theo ta đặt ra cho ngươi đấy, nhóc…』

"Gì cơ?"

『Tạm thời, hãy trực tiếp trải nghiệm điều mà ngươi cần học tiếp theo.』

Tôi không ngờ rằng trò chơi đuổi bắt kỷ niệm ngày anh em đoàn tụ lại hóa thành một bài huấn luyện.

Nhưng nếu Tre’aina đã phải nói thì ắt hẳn phải có lý do đằng sau nó.

Vậy nên, vừa quan sát sự trưởng thành của hai đứa, tôi vừa quyết tâm dốc toàn lực truy đuổi bằng tất cả sức mạnh của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận