Đó là ngày trước khi Đại Lễ Sư Tử Vương bắt đầu.
Một ngày nghỉ để các thành viên ban chấp hành xả hơi, và để các tuyển thủ được chọn làm đại diện dưỡng sức────.
"Có lẽ mình đã bắt đầu sử dụng được một chút rồi."
『Kuu!』
Ren lại đến khu rừng để luyện tập chiêu thức mới.
Kukuru, đi cùng trong chiếc túi, bay lơ lửng quanh Ren và đáp lời.
Hôm đó, sau khi kết thúc buổi luyện tập với Ma Kiếm Lửa, Ren nhìn vào chiếc vòng tay bên cạnh những con ma vật vừa tấn công cậu đang nằm la liệt.
Vì vừa luyện tập chiêu mới vừa đối phó với ma vật nên độ thông thạo cũng đã tích lũy được kha khá.
Ma Kiếm Sắt cũng không còn xa mới lên cấp. Khác với Ma Kiếm Cây Đại Thụ, Ma Kiếm Sắt cần nhiều độ thông thạo hơn để lên cấp ngay từ đầu.
Nghĩ rằng sắp lên cấp, cậu bất giác mỉm cười.
...Ma Kiếm Sắt cũng sắp tiến hóa được rồi nhỉ.
Nếu nó tiến hóa, không biết sẽ có tên là gì. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cậu phấn chấn.
Nhưng, hôm nay đến đây thôi.
Cậu đã rời thị trấn khá lâu, và sẽ rất tệ nếu bị thương trước Đại Lễ Sư Tử Vương. Ren dẫn Kukuru trở lại bên cạnh Io.
Mặt trời đã lên được gần hai tiếng.
Ren dùng dây thừng trói những con ma vật đã săn được lại và vác lên, rồi cứ thế leo lên lưng Io. Io không hề nao núng trước sức nặng đó, và bắt đầu đi như thường lệ.
Cậu băng qua khu rừng, tiến ra đường lớn.
Khi đang trên đường trở về Elendil, định ghé qua hội quán rồi mới về dinh thự.
"Chào, Ren."
Estelle gọi cậu.
Trên đại lộ đông đúc vào buổi sáng.
"Chào buổi sáng ạ. Ngài lại vừa đi làm về sao?"
Elendil rộng là thế, nhưng không hiểu sao lại hay gặp nhau thật, Ren nghĩ.
"Không, hôm nay ta được nghỉ nên định ra ngoài hít thở không khí. Đế đô đông đúc quá, nên ta đến Elendil cho vắng người hơn một chút."
Tuy nhiên, Elendil hôm nay cũng đông đúc khác thường.
Dù vậy, so với Đế đô chắc vẫn còn đỡ hơn nhiều.
"Còn Ren thì sao? Trông cậu như vừa rời thị trấn đi vung kiếm về nhỉ?"
"Vâng. Kiểu như vậy ạ────"
『Kuu~!』
"────Xin lỗi. Là con nhà tôi."
Estelle nhìn Kukuru đang ló đầu ra từ miệng túi.
"Con nhà cậu? ...Ồ, Linh thú Ratatoskr, hiếm thật."
"Vì một vài chuyện nên nó đã trở thành gia đình của tôi ạ."
Khi Ren đang giải thích qua loa, sự chú ý của Estelle đã hướng về Kukuru đang ló đầu ra khỏi túi.
Ren đang nghĩ may quá, thì Kukuru ló đầu ra khỏi túi, ngửi mùi đầu ngón tay của Estelle rồi bắt đầu dụi mặt vào.
『Kuu?』
"Haha, đáng yêu thật."
Estelle bắt đầu dùng đầu ngón tay xoa đầu Kukuru. Thấy nó không hề cảnh giác, có vẻ như Kukuru cũng biết nhìn người.
"Ngài nói là được nghỉ, vậy bình thường ngài làm công việc gì ạ?"
"Kiểm tra các công việc được giao cho Sư Tử Thánh Điện, và quản lý các kỵ sĩ. So với chức vụ Cục trưởng thì công việc tại hiện trường khá nhiều."
"Ra là vậy nên bình thường ngài mới bận rộn đến thế."
Estelle vừa thở dài vừa nói, "Dù đã về nước rồi mà toàn công việc, chẳng có thời gian cho chồng nữa."
Dù là Cục trưởng chắc cũng cần phải xả hơi. Cậu cũng có thể hiểu được lý do tại sao cô lại muốn đi dạo bên ngoài như thế này.
(Chồng của ngài ấy không ở Đế đô sao?)
Nhìn thái độ của cô, có thể đoán được tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
Vậy mà cô lại đi dạo một mình vào ngày nghỉ, có lẽ dự đoán của Ren cũng không sai.
Hoặc có lẽ chồng của Estelle cũng bận rộn, và họ không có ngày nghỉ trùng nhau.
"Oa."
Estelle ngáp một tiếng.
"Nói là nghỉ nhưng chiều nay ta lại phải đến Sư Tử Thánh Điện. Mà này Ren, từ đó đến giờ, kiếm của cậu thế nào rồi?"
"Cũng tàm tạm ạ."
"...Xem ra, đã có sự thay đổi nào đó trong tâm trạng nhỉ."
"Sao ngài biết ạ?"
"Khác với lần trước, trông cậu có vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Việc trả lời không do dự cũng là một minh chứng."
Ren cười khổ và gãi má.
Thực tế, nhờ có Ma Kiếm Lửa mà cậu đang có phong độ tốt hơn trước.
Có lẽ đã hài lòng với dáng vẻ đó của Ren, Estelle nhìn đồng hồ đeo tay rồi bắt đầu đi về phía vườn treo để trở về Đế đô.
Cô quay lưng lại với Ren.
"Ta đi đây. Cố gắng lên nhé, chàng trai trẻ."
"Vâng. Ngài về Đế đô cẩn thận ạ."
"Hahaha! Ngươi đang nói với ai vậy hả!"
Estelle nói vọng lại từ sau lưng, giơ một tay lên và vẫy nhẹ.
Sau khi đi được vài bước, vẫn không dừng lại.
"Bản chất của Cương Kiếm, như Sư Tử Vương đã từng ca ngợi trên chiến trường, là 'Trảm Sát vì sao, ngưỡng vọng sắc đen'. Nếu muốn trở thành Kiếm Thánh, hãy cố gắng đừng bao giờ quên điều đó."
Ren vừa nhẩm lại những lời vừa rồi, vừa im lặng dõi theo bóng lưng cô.
Estelle rời đi, một mình đi trên đại lộ Elendil náo nhiệt.
"Một cậu bé kỳ lạ. Mỗi lần gặp lại mạnh lên như một người khác."
Cô vui vẻ lẩm bẩm.
◇ ◇ ◇ ◇
Đầu tuần mới, Chronoa nhìn bao quát các học sinh tập trung trong Đại Giảng Đường.
『Với tư cách là học sinh của học viện này, hãy vui chơi có chừng mực! Và đừng quên cảm ơn những người đã nỗ lực vì lễ hội lần này nhé!』
Nói xong với toàn thể học sinh, cô vung cây trượng.
Những cánh cửa dẫn ra bên ngoài Đại Giảng Đường đồng loạt mở ra, và vô số học sinh hăng hái đứng dậy.
『Đi vui vẻ nhé! Mọi người cố gắng lên.』
Những tiếng reo hò vang vọng khắp Đại Giảng Đường.
Trong Đại Lễ Sư Tử Vương bắt đầu từ hôm nay, các địa điểm được bố trí khắp nơi trong Đế đô chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Đặc biệt là tại Đại Đấu Trường Đế Đô, nơi diễn ra Đại hội Võ thuật, khán giả chắc chắn sẽ lấp đầy khu vực khổng lồ đó.
Ở hàng ghế của học sinh năm hai, có Kaito Leonard. Gần chỗ Ren và Licia, có Sera Riohald và Vein.
Các học sinh tham gia Đại hội Võ thuật đặc biệt thu hút nhiều sự chú ý khi rời khỏi Đại Giảng Đường.
Họ tự hào với tư cách là đại diện của học viện, hướng về các địa điểm thi đấu.
Chỉ riêng hôm nay, không có một học sinh nào còn nán lại Đại Giảng Đường để nói chuyện.
Đó là chuyện của buổi sáng sớm.
Địa điểm đã thay đổi, ngay cạnh khu vực tập trung các trường học trong Đế đô.
Quảng trường ở đó thường là nơi có các quán ăn ven đường dành cho sinh viên, nhưng trong thời gian diễn ra Đại Lễ Sư Tử Vương thì lại khác.
Trụ sở chính của các trường học do ban tổ chức Đại Lễ Sư Tử Vương chuẩn bị đã được đặt tại đây.
"Đây sẽ là trụ sở của chúng ta."
Radius nói.
Tuy chỉ là một tòa nhà tạm thời nhưng nó khá vững chắc, và khi vào trong thì gần như không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, hiệu quả cách âm cũng rất cao. Với đồ đạc để làm việc và cả một nhà bếp nhỏ, có thể thấy được sự tiện lợi của nó.
Nhìn qua, nó có cấu trúc như một ngôi nhà nhỏ.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống, Radius tiếp tục.
"Nói vậy chứ, khối lượng công việc không nhiều hơn giai đoạn chuẩn bị đâu. Chắc chắn sẽ có khá nhiều thời gian rảnh."
Từ hôm nay, bao gồm cả công việc tại trụ sở này, họ sẽ chỉ chuyên tâm vào công việc hậu cần hơn bao giờ hết.
"Có thể sẽ có học sinh tham gia thi đấu đến hỏi, hoặc sẽ có liên lạc từ phía học viện để chia sẻ thông tin. Nhưng, vì các vật tư cần thiết đã được chuẩn bị sẵn tại các địa điểm, nên công việc của chúng ta tại hiện trường sẽ rất ít."
Tuy nhiên, không phải là không có, vẫn có một vài việc phải làm.
Vì vậy mới có trụ sở này, và các thành viên ban chấp hành sẽ túc trực tại đây.
"Lát nữa tôi sẽ đi một chút. Tôi định nhờ Ren làm việc tại địa điểm tổ chức Đại hội Võ thuật. Ba người còn lại, trừ tôi và Ren, tôi muốn mọi người làm việc ở đây."
An ninh của khu vực có các trụ sở này là hoàn hảo.
Vì có cả Radius, nên nghe nói cũng có các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện ở xung quanh.
Chắc chắn cũng sẽ có người của nhà Ignart ẩn mình, nên không cần phải lo lắng.
"Tôi hộ tống cậu một đoạn nhé?"
"Không cần bận tâm. Lần này tôi có suy tính riêng, nên đã quyết định dẫn theo Estelle. Cô ấy chắc đang đợi ở gần quảng trường này."
"À, vậy thì không sao rồi."
"Ren hình như có lịch nói chuyện với Ulysses và những người khác nhỉ. Vậy thì làm việc ở đó sẽ tiện hơn."
"Xin lỗi. Đã để cậu phải bận tâm."
"Không sao. Bình thường vì vị trí của tôi mà tôi đã khiến mọi người phải lo lắng nhiều rồi. Vì vậy, tôi muốn Ren hãy đến Đại Đấu Trường Đế Đô. Việc cần làm tôi đã để lại ghi chú ở đó."
Radius nói xong liền nhanh chóng rời khỏi trụ sở.
Ren tiễn cậu ta rồi nhìn Mirei. Cô nhanh chóng đoán được Ren muốn nói gì và lên tiếng.
"Chuyện ở đây cứ giao cho tôi Nya. Công việc ở Đại Đấu Trường Đế Đô chắc chắn Ren-dono một mình cũng không vấn đề gì Nya, nên cũng không cần lo lắng Nya."
"Rõ rồi. Vậy, trụ sở xin nhờ cô."
"Ừm. Cứ giao cho tôi Nya."
Hai vị tiểu thư nhìn Ren mỉm cười.
"Cậu đi nhé. Cẩn thận đấy."
"Chúng tôi ở đây, nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ gọi bất cứ lúc nào nhé!"
Ren trao đổi vài lời với hai người rồi đặt những hành lý không cần thiết lên kệ của trụ sở.
Cậu nói "Tôi đi đây" một lần nữa rồi ra ngoài. Khi đang đi bộ trên quảng trường, cậu nhận ra mình đã hơi đổ mồ hôi.
"Sắp hè rồi nhỉ."
Cảm giác như mới hôm nào còn là mùa xuân, vậy mà đã là mùa hè rồi, cậu bật cười.
Bước chân hướng về đấu trường nhẹ nhàng hơn mọi khi.
Đại Đấu Trường Đế Đô.
Một công trình kiến trúc khổng lồ bằng đá, với hàng cột bao quanh bên ngoài.
Trận đấu đầu tiên đáng ghi nhớ sắp diễn ra, và khán giả cũng đang rất phấn khích. Khán đài được bao trùm bởi không khí nóng bỏng, không hề thua kém cái nóng của mùa hè.
Ren đang ở hành lang liên lạc dẫn đến sân khấu chiến đấu, ở tầng một của Đại Đấu Trường Đế Đô.
Bên cạnh có một phòng chuẩn bị được thiết lập để các thành viên ban chấp hành và cán bộ giáo viên của các trường sử dụng.
Ren vừa mới ra khỏi đó, đang ngắm nhìn các đại diện của các trường.
Cậu hướng sự chú ý đến một nam sinh đang ngồi trên ghế.
Dù là Vein, một chàng trai đầy dũng khí, nhưng việc làm đại diện cho một trường danh tiếng trong một sự kiện lớn như thế này cũng khiến cậu căng thẳng. Có lẽ đặc biệt hơn vì cậu thi đấu trận khai mạc.
Sera, người thường luôn ở bên cạnh, cũng sắp đến lượt thi đấu. Có lẽ cô cũng đang chuẩn bị, nên không thấy bóng dáng ở đây.
"...Chỉ cần làm những gì mình có thể. Phải cho họ thấy thành quả mà mình đã cố gắng từ khi rời làng."
Ren nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Vein.
Ren nhìn Vein như vậy rồi quay lại phòng chuẩn bị một lần, mở chiếc hộp gỗ đặt ở đó. Tuy là hộp gỗ nhưng bên trong có ma cụ, nên những chai nước uống bên trong vẫn còn lạnh.
Việc phát những thứ này vốn không phải là việc của Ren. Đó là công việc của một giáo quan phụ trách môn kiếm thuật, nhưng Ren cầm một chai lên và lại ra khỏi phòng chuẩn bị.
Cậu đến gần Vein và ngồi xuống bên cạnh.
"Cậu nên uống một chút rồi hãy đi."
"Ren? Sao cậu lại ở đây?"
"Coi như là một phần công việc của ban chấp hành đi."
Vein nhận lấy chai nước và uống một ngụm.
Ngay lập tức, cậu há to miệng và uống cạn một hơi.
"Lạnh thật."
Vein, người đang khát khô cả họng vì căng thẳng, có vẻ đã bớt căng thẳng hơn một chút.
Khi Ren lẩm bẩm "Tốt quá", Vein mở lời hỏi Ren.
"...Tớ muốn hỏi."
"Hửm? Sao vậy?"
"Học sinh các trường khác, mạnh đến mức nào nhỉ?"
Ren thoáng chốc ngơ ngác, nhưng khi biết Vein đang hỏi thật lòng, cậu liền sửa lại thái độ.
"Trường nào cũng chọn đại diện để gửi đi, nên không thể yếu được."
Dù lớp đặc cách của Học viện Sĩ quan Đế quốc nổi bật hơn cả là sự thật, nhưng các trường học ở Đế đô của đại quốc Leomel đều có nền giáo dục chất lượng cao.
Có vô số trường lấy văn võ song toàn làm triết lý, nên nói một cách ngắn gọn thì đại diện của trường nào cũng mạnh.
Nhưng, Ren nói tiếp.
"Nếu cậu nhìn xung quanh, có lẽ sẽ bớt căng thẳng hơn đấy."
Vein nhìn quanh và hiểu ra điều Ren muốn nói.
Các học sinh xung quanh đang liếc nhìn Vein, và họ cũng tỏ ra căng thẳng.
"...Không phải chỉ mình mình căng thẳng."
Đặc biệt là trường hợp của Vein, có một lý do khiến cậu dễ thu hút sự chú ý của các đại diện khác.
Với tư cách là đại diện của Học viện Sĩ quan Đế quốc, các sinh viên của các trường học ở Đế đô không thể không chú ý đến Vein.
"Tớ đã bình tĩnh hơn một chút rồi."
"Ừm. Vậy thì tốt."
Ren nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
Lúc đó, khi Ren quay lưng lại với Vein.
「────Trong số các đại diện, cậu có nghĩ ai mạnh hơn Ren không?」
Ren dừng bước.
Cậu không quay lại nhìn Vein, im lặng trong vài giây.
Dù tiếng ồn ào xung quanh vẫn không ngừng vang lên, nhưng hai người lại cảm thấy một sự tĩnh lặng như thể đã thoát khỏi sự ồn ào đó.
「…………」
Cảnh tượng đó giống hệt như hôm trước.
Nó giống hệt lúc Licia bị Sera hỏi một câu tương tự, cũng dừng bước và mất một lúc để trả lời.
Ren mở lời từ sau lưng.
"Chuyện đó, phải thử sức mới biết được."
Cậu quay lại và nói những lời tiếp theo với Vein đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
"Nhưng mà, dù đối thủ là ai, tớ cũng không có ý định thua đâu. Kể từ khi có được những người mà mình muốn bảo vệ."
Cậu mỉm cười.
Nghe những lời đó, Vein tin chắc.
Ren chắc chắn đã có được một sức mạnh không thể so sánh được với mùa hè năm đó. Vein cảm nhận được bằng bản năng rằng, thực lực của cậu không phải là thứ có thể tham gia vào Đại Lễ Sư Tử Vương này.
Lần này, Ren thực sự rời khỏi chỗ Vein.
Ngay sau đó, có tiếng nhân viên gọi Vein chuẩn bị cho trận khai mạc.
Khi cậu tự vỗ mạnh vào hai má mình và hướng về sân đấu, tiếng reo hò lớn ngay lập tức vang lên.
"Yo."
Kaito đẫm mồ hôi gọi Ren, người đang định quay lại phòng chuẩn bị.
Trước trận đấu chính thức mà đã đổ nhiều mồ hôi như vậy.
"Cảm ơn nhé. Thằng Vein, nó căng thẳng lắm đúng không."
Ren có một điều muốn hỏi Kaito.
Lúc nãy Vein ra sân là để thi đấu trận khai mạc của Đại hội Võ thuật này. Kaito ở đây chắc chắn chưa đấu với ai, vậy mà đã đẫm mồ hôi.
Ren đã đoán được lý do, nên muốn hỏi luôn ở đây.
"Anh đang khởi động phải không ạ, nhưng có phải hơi quá không?"
"Biết sao được! Toàn thân anh đang sôi sục lên đây này!"
"Nếu anh không sao thì tốt rồi..."
Mười mấy phút sau khi Ren nói vậy và quay lại phòng chuẩn bị, có tiếng của trọng tài vang lên từ phía sân đấu.
Lẫn trong tiếng reo hò lớn là tên của Vein, người đã giành chiến thắng trong trận khai mạc, và tiếng cổ vũ vang dội tán dương cậu.
◇ ◇ ◇ ◇
Ren có lịch gặp một vị khách từ Thiên Không Đại Lục.
Đó là việc đã được liên lạc qua Ulysses, và Ren sẽ gặp vị khách đó tại Đại Đấu Trường Đế Đô này.
Thời gian trôi qua trong khi cậu làm những công việc lặt vặt, đã đến giờ ăn trưa.
Ren ăn một bữa nhẹ và ra khỏi phòng chuẩn bị mười mấy phút trước giờ hẹn.
Sau khi lên vài tầng cầu thang, hành lang dẫn đến khu vực khách mời đã hiện ra.
Ulysses đã nói rằng nếu đến hành lang đó thì sẽ dễ dàng vào được, nhưng Ren không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Khu vực khách mời là nơi các quý tộc trong và ngoài nước cũng đến, nên hệ thống an ninh được bố trí rất nghiêm ngặt.
Thực tế, khi Ren đến gần,
"Từ đây trở đi là khu vực khách mời. Trông cậu như học sinh của Học viện Sĩ quan Đế quốc, nhưng có hẹn với ai à?"
Người gọi cậu là một chính kỵ của Leomel, có ngoại hình giống với những người đã từng đến Claudel để chỉ dạy kiếm thuật cho Licia.
"Tôi đến theo lời mời của Ulysses Ignart-sama."
"Hừm... Hầu tước Ignart?"
Trong số các kỵ sĩ đứng ở hành lang này, có vài người được cử đến từ Sư Tử Thánh Điện. Họ nhìn thấy Ren và gọi tên "Ren-dono" trong khi đến gần.
Người chính kỵ ngạc nhiên lùi lại nửa bước.
(Ra là vậy.)
Ren hiểu ý của Ulysses.
Người chính kỵ lúc nãy nói với kỵ sĩ mặc đồ đen tuyền.
"Là người quen của các vị sao?"
"Thân phận của cậu ấy được Sư Tử Thánh Điện bảo đảm," một kỵ sĩ quen mặt với Ren nói.
Nghe câu trả lời, người chính kỵ gật đầu "Đã rõ". Ngay sau đó, Ren được kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện dẫn đi tiếp.
"Nhìn thái độ của vị chính kỵ, có vẻ như trong số các kỵ sĩ, các vị ở Sư Tử Thánh Điện có địa vị cao hơn ạ."
"Đúng vậy. Trường hợp của chúng tôi, còn phải đỗ cả kỳ thi cấp sĩ quan nữa."
Con đường đến khu vực khách mời mà Ren đang đi là nơi có cả chính kỵ và các hộ vệ do mỗi khách mời mang theo.
Dù gọi là khu vực khách mời, nhưng về cơ bản mỗi phòng đều được ngăn cách bởi tường, và khách mời sẽ thưởng thức Đại hội Võ thuật tại phòng riêng của mình trừ khi họ ngồi cùng nhau. Cửa vào các phòng khách mời cũng được phân chia.
Trước cánh cửa ở cuối con đường, Edgar đang đứng đó.
Ren chia tay kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện ở đó.
Edgar thấy Ren đến liền mở cửa và mời cậu vào trong.
Bên trong cánh cửa là những món đồ nội thất gợi nhớ đến một căn phòng của khách sạn cao cấp, và những chiếc ghế thoải mái được đặt sẵn. Đó là một vị trí tuyệt vời không có gì che chắn phía trước, có thể nhìn bao quát toàn bộ Đại Đấu Trường Đế Đô.
Ở đó, có ba người đàn ông.
Cương Oản Ulysses Ignart, Lezard, và một mỹ nam có làn da ngăm đen mà Ren không biết.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ."
"Chờ đợi gì chứ. Cậu vẫn như mọi khi, đến sớm một chút đấy chứ."
Ren được Ulysses vẫy tay gọi đến chiếc bàn mà ba người đang ngồi.
Một chiếc bàn hình bán nguyệt được đặt hướng ra Đại Đấu Trường Đế Đô. Ren đi đến gần Ulysses. Cũng là để đến gần vị khách từ Thiên Không Đại Lục, người đã yêu cầu sắp xếp chỗ ngồi này.
"Hầu tước Ignart, cậu ấy là Ren Ashton trong lời đồn sao?"
Vị mỹ nam da ngăm đen mở lời.
Thật là một người đàn ông uy nghiêm.
Trong bộ trang phục sặc sỡ, cơ bắp ở cánh tay để trần của ông trông rất săn chắc. Đúng như Ren đã nghe trước, ông là một thương nhân xuất thân từ kỵ sĩ, và vẫn còn giữ lại dấu ấn đó.
Người đàn ông còn đeo nhiều phụ kiện bằng vàng và đá quý, nhưng lạ thay lại không hề phô trương. Có lẽ là do khí chất toát ra từ ông.
...Đây là vị khách từ Thiên Không Đại Lục.
Nếu ví von, ông giống như một vị vua của sa mạc.
Một người đàn ông mang vẻ quyến rũ, dễ dàng tưởng tượng được đã làm say đắm biết bao phụ nữ bằng ánh mắt đa tình của mình.
Người đàn ông đó, đang nhìn Ren với đôi mắt sáng rực.
Như thể không thể chờ đợi Ulysses giới thiệu.
"Vâng. Cậu ấy là Ren Ashton."
Nghe vậy, vị mỹ nam da ngăm đen đứng dậy.
Khi đứng lên, ông còn cao hơn cả Ulysses.
"Tôi là Richter Leonhardt. Ở đất nước tôi, tôi được giao chức vụ Bá tước."
Có lẽ là di chứng từ thời kỵ sĩ, một người đàn ông có cách xưng hô hiếm thấy.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Leomel sau khoảng hai mươi năm."
"H-hai mươi năm ạ?"
"Trông vậy thôi chứ tôi đã ngoài sáu mươi rồi."
Richter nói với một nụ cười.
Trong mắt Ren, Richter không hề giống một người đàn ông ngoài sáu mươi. Cùng lắm chỉ khoảng cuối hai mươi hoặc đầu ba mươi.
Thấy Ren ngạc nhiên, Richter cười khoe hàm răng trắng.
"Nếu trông tôi trẻ, đó là vì tôi là người Shelgad."
Richter hỏi tiếp, "Cậu có biết về người Shelgad không?".
"Tôi nhớ đó là những người đã sống ở Thiên Không Đại Lục từ xa xưa. Tuổi thọ của họ cũng dài hơn người bình thường trên mặt đất, gấp đôi thì phải."
Biết rằng Ren biết về người Shelgad, Richter có vẻ vui lòng và giãn cơ mặt.
Ông đưa tay ra để bắt tay Ren.
"Tôi đến từ Hoàng quốc Shelgad, đại quốc duy nhất tồn tại trên Thiên Không Đại Lục. Xin hãy hiểu rằng màu da của tôi là do tôi là con lai."
Ren và Richter bắt tay nhau rồi ngồi xuống ghế của mình.
Ren ngồi cạnh Lezard, ở ghế góc trong cùng. Khi cậu ngồi xuống, Lezard nói, "Xin lỗi vì đã làm phiền con lúc bận rộn."
"Tôi đã rất mong chờ câu chuyện của cậu. Sao nào, cậu có thể kể cho tôi nghe từ chuyện ở Claudel không?"
Lezard và Ulysses nhanh chóng gật đầu trước ánh mắt của Ren, giao phó cho cậu.
Vừa xem Đại hội Võ thuật diễn ra ở Đại Đấu Trường Đế Đô, vừa nghe tiếng reo hò, Richter cũng lắng nghe câu chuyện của Ren.
Cậu kể từ trận chiến đầu tiên. Chuyện gì đã xảy ra dẫn đến cuộc chạy trốn cùng Licia.
Mỗi lần nghe, mắt Richter lại sáng lên.
"Leonhardt-sama có vẻ rất thích những câu chuyện như thế này."
"Có thể nói là yêu cũng được. Ở Thiên Không Đại Lục có rất nhiều người yêu thích những câu chuyện anh hùng."
Richter, người vừa nói mình là con lai, có mẹ là người gốc miền nam Lục địa Mater, và theo lời ông, đất nước đó có rất nhiều người nhiệt huyết. Màu da của ông cũng là do ảnh hưởng đó.
Nhưng ngoài ra, người dân của Hoàng quốc Shelgad vốn dĩ đã có xu hướng yêu thích những câu chuyện anh hùng.
"Lý do là sự tồn tại của người anh hùng đã cứu đất nước chúng tôi."
Thấy Richter nói chuyện vui vẻ, Ren liền nói "Nếu ngài không phiền, xin hãy kể cho tôi nghe" để lấy lòng ông, ông vui vẻ kể lại.
"Rất lâu về trước, ở Thiên Không Đại Lục có một sự tồn tại giống như thần hộ mệnh, được gọi là Phượng Hoàng Bất Tử."
Khi đến tuổi thọ, Phượng Hoàng Bất Tử sẽ biến thành tro và hồi sinh dưới hình dạng một con chim non.
Sau khi lặp lại điều đó nhiều lần, Phượng Hoàng Bất Tử, tưởng chừng như sẽ sống mãi, đã mất đi trí tuệ và lý trí.
Người dân sống trên Thiên Không Đại Lục bị Phượng Hoàng Bất Tử tấn công, và vô số người đã thiệt mạng.
"Có một người anh hùng đã mang lại giấc ngủ vĩnh hằng cho Phượng Hoàng Bất Tử đó."
Người anh hùng xuất hiện từ đâu không rõ, hỏi người Shelgad sống trên Thiên Không Đại Lục về nơi ở của Phượng Hoàng Bất Tử. Hướng đến trung tâm Thiên Không Đại Lục, nơi Phượng Hoàng Bất Tử sinh sống, người anh hùng đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Khả năng tái sinh tưởng chừng như vô tận của Phượng Hoàng Bất Tử đã yếu đi khi chiến đấu với người anh hùng, và cuối cùng, cổ họng của con Phượng Hoàng khổng lồ đã bị thanh kiếm của người anh hùng đâm xuyên qua.
"Người anh hùng đã sát cánh cùng người dân Thiên Không Đại Lục. Ngài đã cầu nguyện cho những người đã hy sinh và nỗ lực tái thiết Thiên Không Đại Lục. Vị Hoàng đế lúc đó vô cùng cảm kích trước hành động đó và đã nói rằng muốn 'tạ lễ' người anh hùng."
Người anh hùng có đủ tư cách để nhận được tất cả sự giàu sang và danh vọng ở Thiên Không Đại Lục.
Nhưng, người anh hùng không mong muốn cả hai điều đó, khiến người dân Thiên Không Đại Lục vô cùng ngạc nhiên.
"Điều người anh hùng mong muốn là máu chảy từ cổ họng của Phượng Hoàng Bất Tử. Chỉ cần nhận được một lọ nhỏ máu đó là đủ, ngài đã trả lời như vậy."
"Máu của Phượng Hoàng Bất Tử...?"
"Nghe nói nó có một sức mạnh phi thường. Người ta nói rằng có thể nhận được sinh mệnh lực mà Phượng Hoàng Bất Tử sở hữu, nhưng thực tế thế nào thì không rõ. Dù sao đi nữa, đó chắc chắn là một kho báu vô giá."
Bây giờ không có cách nào để xác minh, và không có một điều gì chắc chắn cả.
"Người anh hùng đã sống ở Thiên Không Đại Lục một thời gian rồi một ngày nào đó đã lặng lẽ rời đi mà không ai hay biết. Cho đến cuối cùng vẫn không xưng danh, chỉ lặng lẽ như vậy."
Thi thể của Phượng Hoàng Bất Tử được vị Hoàng đế lúc đó chôn cất một cách trang trọng, và một kinh đô mới đã được xây dựng trên mảnh đất đó.
Các vị Hoàng đế kế vị, noi gương người anh hùng đã cứu Thiên Không Đại Lục, được yêu cầu phải mạnh mẽ. Vị Hoàng đế hiện tại cũng không ngoại lệ, là một cường giả ngự trị ở vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng Kiếm Vương.
(Tổ tiên nhà mình có vẻ cũng mạnh, nhưng anh hùng của Thiên Không Đại Lục cũng đáng gờm thật.)
Ren lẩm bẩm trong đầu, rồi được Richter thúc giục, cậu tiếp tục câu chuyện của mình.
Nghe xong, Richter có vẻ rất hài lòng.
"Một câu chuyện hay. Tôi mong rằng từ nay về sau, nhà Claudel và nhà Ashton sẽ mãi là bạn."
Những chi tiết nhỏ sẽ được bàn sau, nhưng câu chuyện diễn ra rất thuận lợi.
"Trước khi về nước, tôi muốn thu xếp một vài việc. Xin lỗi vì có vẻ hối thúc, nhưng từ kinh nghiệm trong quá khứ, tôi luôn cố gắng đưa ra những quyết định không hối tiếc."
Ánh mắt của Richter, người vừa nở một nụ cười buồn, và Ulysses giao nhau.
"Hầu tước Ignart còn nhớ chứ?"
"Cuộc tranh giành quyền thừa kế của nhà Đại công tước, nổ ra tại Hoàng quốc Shelgad thống trị Thiên Không Đại Lục, rất nổi tiếng mà."
"...Một câu chuyện đau lòng. Nhà Leonhardt chúng tôi cũng có liên quan đến vụ náo loạn đó. Dù đã nói với nhà Đại công tước hãy giải quyết một cách ôn hòa, nhưng kết quả lại như vậy đấy."
"Ồ? Lẽ nào, vì ảnh hưởng đó mà ngài đã từ bỏ chức kỵ sĩ?"
Richter thốt ra từng lời, từng lời.
Trong lòng ông coi đây là lời cảm ơn Ren đã kể nhiều chuyện, và cũng là lời cảm ơn Ulysses đã sắp xếp buổi gặp mặt này.
"Dù đã phục vụ đất nước với tư cách là một kỵ sĩ, nhưng tôi lại không thể hoàn thành nghĩa vụ đó và gây náo loạn cho đất nước. Kể từ đó, tôi không thể tha thứ cho bản thân mình khi còn là một kỵ sĩ."
Richter, với vẻ mặt đầy tự trách, nhìn Ren.
"...Leonhardt-sama────"
Không hiểu được diễn biến đột ngột của câu chuyện, Ren do dự không biết trả lời thế nào.
Tuy nhiên, Richter đã xin lỗi, "Xin lỗi cậu."
"Dù đã hơn mười năm trước, nhưng tại nhà Đại công tước của đất nước chúng tôi, một cuộc tranh giành quyền thừa kế đã nổ ra, lôi kéo rất nhiều quý tộc vào cuộc."
Nhà Đại công tước có hai anh em.
Người em đã khuyên răn rằng tư tưởng của người anh rất nguy hiểm.
Người anh theo chủ nghĩa đế quốc, cho rằng Shelgad nên tích cực can thiệp vào các khu vực tranh chấp, và tùy nơi mà đảm bảo lợi ích của mình.
Người em nói rằng điều đó không phù hợp với thời đại hiện nay và đã đối đầu với anh trai.
"Cuộc tranh giành quyền thừa kế đã kết thúc như thế nào ạ?"
"Chẳng có kết thúc nào cả. Cuối cùng, cả hai đều qua đời. Dù đã có bàn bạc về việc một người họ hàng xa sẽ kế vị, nhưng cuối cùng nhà Đại công tước đã bị xóa sổ."
Đầu tiên, người em bị các quý tộc cấp dưới theo anh trai nhắm đến và thiệt mạng, vợ và con gái duy nhất của ông đã bí mật biến mất. Biết được điều đó, bên thứ ba bao gồm cả Richter đã tìm kiếm để bảo vệ họ, nhưng không tìm thấy.
Trong khi đó, người anh bị một quý tộc ngưỡng mộ người em ám sát trong một cơn bộc phát.
Cuộc tranh giành quyền thừa kế là một vụ náo động trong một gia tộc đầy quyền lực và ảnh hưởng như nhà Đại công tước, nên không cần phải nói, lúc đó cả Thiên Không Đại Lục đã náo loạn.
Cuộc náo loạn đổ máu đã có một cái kết không ai hạnh phúc.
"...Sau đó, khi tôi đang sống trong những ngày tự nhận thức được sự bất lực của mình, cha vợ đã đến thăm tôi. Cha vợ tôi là một thương nhân ở Lục địa Mater."
Trong số những món quà hôm trước có cả trang phục dân tộc.
Ren đã thắc mắc tại sao một thương hội ở Thiên Không Đại Lục lại..., nhưng bây giờ đã được giải tỏa.
"Ông đã đề nghị tôi thử cống hiến cho tổ quốc từ một vị trí khác, không phải là một kỵ sĩ."
Vì đã từng rất tự hào về bản thân với tư cách là một kỵ sĩ, nên ban đầu ông cũng có những suy nghĩ riêng về việc từ bỏ kỵ sĩ để trở thành một thương nhân.
Nhưng, bản thân ông, người đã không làm những việc cần làm với tư cách là một kỵ sĩ, đã không còn là một kỵ sĩ nữa.
Ông cũng đã từng nghĩ đến việc trở thành một quan chức, nhưng sự ủng hộ của cha vợ rất mạnh mẽ.
May mắn thay, Richter có tài năng của một thương nhân.
Ông đã tận dụng các mối quan hệ được xây dựng từ thời kỵ sĩ, và đã có thể tạo ra một thương hội nổi tiếng không chỉ ở Thiên Không Đại Lục mà còn ở các quốc gia khác.
"Lúc đó, tôi cũng đã được cố Hầu tước Ignart tiền nhiệm giúp đỡ."
"Đúng vậy... Người phụ nữ đã biến mất vốn là một người hầu trong Lâu đài Hoàng gia của nước chúng tôi. Nếu có bất kỳ sự căng thẳng nào dù là nhỏ giữa hai nước thì sẽ rất phiền phức──── xin lỗi, phiền toái nhỉ."
Nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục câu chuyện nặng nề thì không hay, Ulysses ho một tiếng.
Đây là Đại Lễ Sư Tử Vương mà. Hãy cùng thưởng thức Đại hội Võ thuật, ông hướng sự chú ý của mọi người về phía đó.
"Hãy xem kia. Chàng trai nhà Leonard sắp chiến đấu đấy."
Nghe vậy, Ren cũng hướng sự chú ý về phía sân đấu.
Trận chiến giữa Kaito và một học sinh trường khác vừa bắt đầu theo hiệu lệnh của trọng tài, Kaito đã áp đảo hoàn toàn với một tiếng gầm vang.
Cậu đã thể hiện một sự chênh lệch sức mạnh đến mức có thể nói rằng đối thủ không thể làm gì được.
Gia tộc Anh tước liên tiếp phô diễn sức mạnh của mình cho những người đang thưởng thức trận đấu.
Tiếp theo xuất hiện là Sera Riohald.
Cô dùng thanh kiếm điêu luyện đã được mài giũa từ nhỏ để đùa giỡn với đối thủ, và giành chiến thắng một cách an toàn giống như Kaito.
Trong số khán giả, không ít người đã say mê và phấn khích trước sức mạnh trẻ trung mà gia tộc Anh tước đã thể hiện.
Chẳng mấy chốc, đã đến lúc Ren phải quay lại công việc của ban chấp hành. Cậu chào một lần nữa rồi rời khỏi đó.
Nhìn đồng hồ, cậu nhớ lại nội dung công việc sắp tới.
"────Hình như sau đây là..."
Đại Lễ Sư Tử Vương, chỉ mới bắt đầu.
◇ ◇ ◇ ◇
Sau đó, Ren vẫn bận rộn với công việc của ban chấp hành. Cậu đang đi cùng Fiona trên đường phố Đế đô vào buổi chiều.
Licia có việc khác nên không đi cùng, và bây giờ cậu đang trên đường đưa Fiona về ký túc xá nữ.
"Xin lỗi nhé. Lại phiền cậu đưa về nữa."
Ren dẫn cô đi trên đại lộ, trên đường ra ga, cậu cười và nói "Đừng bận tâm."
Khuôn mặt nghiêng của Fiona được chiếu rọi bởi ánh hoàng hôn đỏ rực còn sót lại.
"Fufu."
Fiona vui vẻ.
Thời gian được đi cùng Ren là một khoảng thời gian vui vẻ bất ngờ đối với cô.
Cô chưa bao giờ mơ rằng mình có thể cùng cậu vừa xem lễ hội vừa về trong thời gian diễn ra Đại Lễ Sư Tử Vương. Hơn nữa, sau đây, cô còn có thể tận hưởng lễ hội cho đến khi về đến ký túc xá.
...Giá như khoảng thời gian này kéo dài mãi.
Trên đường về, nhân tiện ghé xem các gian hàng, cô lại suy nghĩ mãnh liệt.
Trên đường đi, có một con phố đặc biệt đông người. Fiona giật mình nhận ra mình đã vô thức níu lấy vạt áo của Ren.
"X-xin lỗi!"
"Không sao đâu. Nếu bị lạc thì phiền lắm."
Fiona xin lỗi ngay lập tức, rồi nhớ lại chuyện ở dãy núi Baldor.
Ngay trước khi qua cây cầu treo, cô nhớ lại mình cũng đã níu lấy vạt áo khoác của Ren lúc đó, và cảm thấy có chút vui mừng.
Nhưng, mối quan hệ với người mình thương mến so với lúc đó cũng không tiến triển được bao nhiêu.
Việc có thể sống ngay bên cạnh cậu là một điều đáng mừng, nhưng ngược lại, cũng chỉ có vậy.
Ngay khi sắp đến khu vực có các trường học.
"Này cô em gái xinh đẹp ở đó."
Một chủ gian hàng nhìn thấy Fiona và gọi.
Fiona không nghĩ đó là mình và đang mải mê nói chuyện với Ren, nhưng,
"Này cô bé ở đó! Cô bé đang đi cùng bạn trai là học sinh của Học viện Sĩ quan Đế quốc ấy!"
Xung quanh Fiona, ngoài Ren ra không có học sinh nào của học viện.
Nhưng bạn trai là sao.
Vừa nghĩ vậy, vừa nghĩ không lẽ người ta đã hiểu lầm mình, Fiona quay mặt về phía người chủ quán đang gọi từ nãy đến giờ.
Và rồi, cô và chủ quán nhìn nhau.
"Tớ────?"
"Đúng vậy! Sao nào? Thử món ngọt của quán cô không?"
Đó là một quán của một nữ chủ quán xởi lởi.
Tại quầy, có bán một loại bánh kẹo giống như bánh crepe được nướng trên vỉ sắt, có rưới si-rô và kem. Mùi thơm tỏa ra rất hấp dẫn, nhưng cả Ren và Fiona đều đã no.
"Chúng cháu no rồi ạ. Với lại, cháu không phải là bạn trai của cô ấy đâu."
"Ồ, trông hai đứa thân thiết lắm mà lại không phải à."
Người chủ quán cười vẻ xin lỗi rồi nói một cách dõng dạc, "Lần sau lại đến nhé!".
Người phụ nữ chủ quán nhìn thấy Fiona đang âm thầm sốc bên cạnh Ren,
"...Cố lên nhé."
Bà chỉ nói bằng khẩu hình miệng.
Trên đường về, Fiona nhớ lại lời của người chủ quán lúc nãy.
"Cậu chỉ cần tỏ ra bối rối một chút thôi cũng được mà..."
"Hả? Cậu vừa nói gì à?"
"K-không! Không có gì đâu!"
Bạn trai... người ta đã nhầm Ren là người yêu của Fiona. Nếu đó không phải là sự hiểu lầm thì sẽ hạnh phúc biết bao, Fiona không thể tưởng tượng được.
Chuyện đó để sau, nhưng việc Ren ngay lập tức phủ nhận từ "bạn trai" khiến cô bận tâm. Dù nói là bận tâm nhưng không phải là không hài lòng, và cô cũng hiểu rằng với tính cách của Ren thì cậu sẽ làm vậy.
Chỉ đơn giản là một vấn đề nhỏ trong trái tim thiếu nữ của Fiona.
Để rút ngắn khoảng cách với Ren dù chỉ một chút, Fiona đã hỏi một câu táo bạo mà cô chưa từng làm trước đây.
"Ren-kun, cậu thích mẫu phụ nữ như thế nào?"
「────Hả?」
Ren sững sờ, bất giác dừng bước, nhìn Fiona và mắt tròn xoe. Phản ứng đó của cậu trông thật dễ thương, Fiona khúc khích cười.
"Ừm, đây là một câu hỏi tớ không ngờ tới."
Nghĩ rằng đây là câu hỏi xuất phát từ việc người chủ quán lúc nãy đã nhầm Ren là bạn trai, cậu vò đầu bứt tai vì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Hai người lấy lại bình tĩnh và bắt đầu đi tiếp.
Fiona chăm chú nhìn lên dáng vẻ của Ren đang suy nghĩ bên cạnh.
"Một người tốt bụng... chẳng hạn..."
Một câu trả lời quá đỗi bình thường.
Thoáng chốc, Fiona ngơ ngác rồi mỉm cười, "Điều đó quan trọng ạ."
Nhưng cô muốn một câu trả lời cụ thể hơn một chút, thì,
"Ngoài ra thì──── à."
"A... cậu nghĩ ra rồi à?"
"Ừm. Tớ cũng thấy mình thật kỳ lạ, và tớ nghĩ nó cũng hơi khác với sở thích."
Ren, người thường ngày luôn chững chạc, lại gãi má và cười khổ đúng với lứa tuổi của mình.
Những lời hiện lên trong đầu có lẽ khác với ý nghĩa của sở thích, nhưng,
"Vì tớ thường xuyên vung kiếm, nên có lẽ là một người có thể chấp nhận điều đó."
Fiona thoáng chốc ngừng suy nghĩ, ngước nhìn khuôn mặt Ren, và vài giây sau lại giãn cơ mặt.
Hai người đến ký túc xá sinh viên và trao đổi vài lời trước khi chia tay.
"Ren-kun sau đây sẽ đi họp trên phi thuyền phải không?"
"Đúng vậy. Có vẻ như có khá nhiều người liên quan đến công việc của Lezard-sama."
Ulysses cũng được mời, nhưng ông quá bận nên không thể tham dự.
Ngay sau đây, Ren phải trở về Elendil để chỉnh trang lại bản thân.
Đúng như Fiona đã nói, có một cuộc họp trên phi thuyền.
Licia, người đang làm việc khác, chắc đã cùng Lezard đến Elendil rồi.
"Vậy, tớ đi đây."
Ngay trước khi Ren rời đi, Fiona bất giác lấy hết can đảm.
Cô gọi Ren, "Đợi đã."
Fiona đứng trước mặt Ren đang quay lại và ngước nhìn cậu.
"Ren-kun, cà vạt của cậu bị lệch kìa."
Nhận ra chiếc cà vạt trên bộ đồng phục của Ren hơi lệch, Fiona đưa tay ra và nhẹ nhàng chỉnh lại cho cậu.
Ngay lập tức nhận ra mình đã làm một việc táo bạo, nhưng cô giả vờ không nhận ra trái tim mình đang đập thình thịch và mỉm cười.
Một khoảnh khắc bất chợt.
Khuôn mặt ngạc nhiên của Ren khi Fiona đột ngột đến gần.
"Như thế này được chưa ạ? Chuyện là, đây là lần đầu tiên tớ chỉnh cà vạt cho ai đó..."
"Đ-được rồi ạ! Cảm ơn cậu!"
Cuộc trao đổi ngượng ngùng khiến má Fiona ửng lên một màu đỏ đậm.
Cuối cùng, Fiona...
"C────Ren-kun, cảm ơn cậu đã đưa tớ về! C-cậu về cẩn thận nhé!"
Cô nói rồi vội vàng rời khỏi Ren như đang chạy trốn, mở cửa ký túc xá và lao vào trong.
Vài học sinh đã ngạc nhiên trước dáng vẻ của cô. Nhưng cô không còn tâm trí để để ý đến họ, cô tựa lưng vào cánh cửa vừa đóng lại và đặt tay lên ngực.
Ngay lập tức, cô rảo bước nhanh về phòng mình trong ký túc xá nữ và cũng lao vào đó.
Đứng trước chiếc gương lớn trong phòng rửa mặt, cô lẩm bẩm.
"...Đ-đỏ hết cả rồi."
Kể từ lúc nhận ra mình đã làm một việc táo bạo, không chỉ tim đập thình thịch, mà cô còn phải cố gắng hết sức để che giấu khuôn mặt đang nóng bừng.
Về đến phòng mình rồi thì không cần phải che giấu nữa, có ra sao cũng mặc kệ.
Trong gương là đôi má đỏ bừng và đôi mắt hơi ngấn nước của chính cô.
Fiona chắp hai tay lại, đưa lên che miệng và mũi.
"Mình đã làm cái gì thế này...!"
Cô thốt lên khi nhớ lại chuyện lúc nãy một cách rõ ràng hơn.
Khoảng thời gian dằn vặt trong xấu hổ trước gương còn kéo dài một lúc.
◇ ◇ ◇ ◇
Buổi tối, cuộc họp mặt với các quý tộc đã được lên kế hoạch từ trước được tổ chức dưới hình thức tiệc đứng trên một chiếc phi thuyền.
Sau khi màn chào hỏi dài dòng kết thúc, lúc Ren và Licia đang cầm đồ uống nghỉ ngơi.
"Nhìn kìa, nhìn kìa!"
Licia chỉ tay vào cảnh đêm đang trải rộng bên ngoài ô cửa sổ lớn.
Nói là cảnh đêm, nhưng từ độ cao này, rìa của bầu trời vẫn còn nhuốm màu đỏ thẫm. Cùng với ánh đèn của bến đỗ phi thuyền tạm thời được xây dựng dưới mặt đất, nếu cố gắng thì vẫn có thể nhìn thấy được.
Ren đứng cạnh Licia và nhìn ngọn núi ở hướng cô chỉ.
"Kia là Roses Kaitas sao?"
"Ừm! Tớ nghĩ làn sương mù đó chính là Ngục tù thời gian mà Chronoa-sama đã nói!"
Dù là ban đêm, làn sương mù được cho là Ngục tù thời gian vẫn có thể nhìn thấy khá rõ.
"Trông nó như đang phát sáng ấy nhỉ."
"Chắc là nó có tính chất giống với Thánh Ma Pháp chăng? Thánh Ma Pháp của tớ cũng lấp lánh, nên có lẽ nó cũng phát sáng một chút giống vậy."
Ren gật đầu "Đúng thật".
Vì đó là phong ấn chứa đựng sức mạnh của Nữ thần Thời gian, nên có như vậy cũng không có gì lạ.
(Phong ấn đó lớn thật. Lớn quá.)
Roses Kaitas là một thánh địa từng rất náo nhiệt với vô số người hành hương vào thời cổ đại, trước khi bị phong ấn.
Những người hành hương leo lên những bậc thang đá trên ngọn núi hiểm trở và viếng bái những bức tượng thần ở khu vực rộng lớn trên đỉnh. Nghe nói các tín đồ Giáo hội Elfen thời đó đã dâng lời cầu nguyện lên các vị thần theo cách này.
Mặc dù bây giờ Roses Kaitas là một nơi cấm vào.
"Thời đó chắc hẳn có rất nhiều người đã đi trên những bậc thang đá ấy nhỉ."
"Ừm. Nghe nói có rất nhiều ngọn đuốc được thắp sáng, và tiếng chuông do các thánh nhân rung lên vang vọng khắp nơi."
Đã được gọi là thánh địa, chắc hẳn nó đã vô cùng trang nghiêm.
Ren, người có thể dễ dàng tưởng tượng ra khung cảnh đó, tiếp tục chăm chú nhìn Roses Kaitas.
Trong lúc đó, phi thuyền vẫn đang từ từ lướt đi trên bầu trời.
Một người đàn ông định bắt chuyện với hai người đang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Hai vị."
Khi hai người quay lại phía bữa tiệc, Richter trong bộ trang phục y hệt lúc trưa đang đứng đó. Ông được Lezard mời nên đã đến chiếc phi thuyền này. Ren và Licia được biết rằng chuyện này đã được quyết định sau khi Ren rời đi.
"Ngài có đang vui vẻ tại buổi họp mặt của gia tộc chúng tôi không ạ?"
Licia hỏi, Richter vui vẻ trả lời.
"Tất nhiên rồi. Ta đang có một buổi tối rất tuyệt vời. Mà hai đứa... hừm, đang ngắm thánh địa kia à."
Richter đến bên cạnh hai người, đứng cạnh Ren, vừa cầm ly vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đúng như tên gọi Ngục tù thời gian, đây chính là kết tinh của một sức mạnh vượt qua sự hiểu biết của con người. Khả năng quân đội Ma Vương còn sống sót bên trong là không có. Chính vì vậy, nó mới được phép tồn tại ở nơi đó."
Richter nhấp một ngụm rượu, rồi lại nuốt từng ngụm, từng ngụm rượu vang do Lezard chuẩn bị.
"Thật là một công trình tuyệt vời. Để tạo ra một phong ấn đến mức này, sự huyền bí của Giáo hội Elfen quả là vượt ngoài tầm hiểu biết của ta."
"Chúng tôi là lần đầu tiên nhìn thấy phong ấn đó, còn Leonhardt-sama thì sao ạ?"
"Ta thì đây là lần thứ hai... không, lần thứ ba thì phải."
Lần đầu tiên là khi ông đến Leomel, và lần thứ hai là trên đường đến Leomel lần này.
Lần thứ ba là bây giờ.
"Lần tới khi đến Leomel, ta rất muốn được cùng các cháu đến gần đó xem thử."
Nói xong, ông rời khỏi chỗ hai người. Có vẻ như ông chỉ bắt chuyện trên đường đi chào hỏi các quý tộc khác.
Hai người đã chào hỏi xong nên khá tự do.
Họ có thể ở bên cạnh Lezard để giúp việc, nhưng Lezard đã nói không sao nên mới được như bây giờ.
Chỉ còn lại công việc tiễn khách khi phi thuyền trở về Elendil.
"Không biết bên trong phong ấn đó như thế nào nhỉ."
"Cậu muốn xem thử à?"
"Nghe nói đó là một không gian nơi thời gian ngừng lại và tràn ngập thánh lực, cậu không tò mò sao?"
"Nói không tò mò thì là nói dối, nhưng nếu vào trong thì phiền lắm đấy. Có khi chúng ta cũng bị thanh tẩy cùng luôn."
"...Tính mạng vẫn quan trọng hơn sự tò mò, nên thôi bỏ đi."
"Fufu, thế thì tốt."
Hai người lại đứng bên cửa sổ trò chuyện một lúc, vừa ngắm nhìn phong ấn của Roses Kaitas mà thường ngày không thấy được, vừa nói về ngày đầu tiên của Đại Lễ Sư Tử Vương.
Chẳng mấy chốc, có thông báo rằng chiếc phi thuyền chở mọi người đã bắt đầu hành trình trở về Elendil.
Vài phút sau, phi thuyền bắt đầu hạ độ cao và cập bến tại vườn treo. Từng người, từng người một, các quý tộc rời khỏi phi thuyền.
Sau khi tiễn tất cả mọi người, Lezard cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Công việc hôm nay đến đây là kết thúc."
Lezard cảm ơn Ren và Licia đã giúp đỡ.
Câu chuyện chuyển sang cách họ đã trải qua bữa tiệc.
"Thưa cha, chúng con đã nói chuyện về Roses Kaitas suốt."
"À, đó đúng là một phong ấn phi thường. Cha đã thấy nó vài lần, nhưng đây là lần đầu của Licia và Ren sao?"
Vì Lezard thường rời Elendil bằng phi thuyền, nên ông đã nhìn thấy phong ấn từ trên trời vào những lúc đó.
Mặc dù Roses Kaitas không quá xa nếu đi bằng phi thuyền, nhưng bản thân địa điểm này lại nằm ở một nơi hẻo lánh.
Có một con đường cổ, nhưng thực tế, nó không được sử dụng nhiều ngoài việc đi đến gần Roses Kaitas.
Nó nằm ở một nơi giàu thiên nhiên với các thung lũng, núi và hồ rải rác xung quanh.
Về đường bay của phi thuyền, đây cũng là một nơi hiếm khi đi qua.
"Vào ngày thứ sáu của Đại Lễ, nơi đó sẽ còn náo nhiệt hơn nữa."
"Là khu vực xung quanh Roses Kaitas ạ?"
Licia chớp mắt liên tục hỏi Lezard.
"Phải. Vì có chuyến bay tạm thời, nên dàn hợp xướng của Giáo hội Elfen được cử đến từ Thánh địa sẽ đến đó. Để cầu nguyện cho tất cả các linh hồn đã khuất trên chiến trường, rằng sự cứu rỗi của Thần tối cao Elfen sẽ đến với họ."
"Bài hát của dàn hợp xướng... con cũng hơi tò mò."
"Nhân tiện, hai đứa thử đi nghe xem."
Licia và Ren nhìn nhau.
Dàn hợp xướng sẽ đến gần Roses Kaitas vào buổi sáng ngày thứ sáu của Đại Lễ Sư Tử Vương.
Lúc đó, công việc của ban chấp hành cũng đã ổn định hơn hôm nay. Nếu hôm đó rảnh rỗi và có cơ hội, đi xem thử cũng không tồi.
Họ gặp Weiss, người đang làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài phi thuyền, và định đi xuống tầng trệt của vườn treo.
Ren ngước nhìn cánh cửa của bến đỗ ở tầng trên, nơi chiếc phi thuyền cậu vừa đi cập bến, một bến đỗ thường ngày không mở.
"Verlich-san, giờ này mà ông vẫn còn sửa chữa ạ."
Tại bến đỗ đó, có chiếc phi thuyền Remuria mà Verlich đã chế tạo từ rất lâu.
Đó là một kế hoạch để biến một thứ đã bị hư hỏng nặng do cách đối xử tệ bạc của một hoàng tộc ngày xưa thành một tuyệt tác hơn cả trước đây bằng cách gia công sừng của Asval.
Khi Ren đang ngước nhìn lối vào bến đỗ, Verlich ló đầu ra từ đó. Có vẻ như ông đã nhận ra Ren đang ở đó.
Verlich nhìn xuống Ren mà không hề sợ độ cao.
"Ồ ồ! Công việc bên này thuận lợi lắm!"
"Cảm ơn ông! Nhưng mà nguy hiểm lắm, ông đừng có nhoài người ra ngoài!"
"Hả? Chừng này thì có nhằm nhò gì đâu... Thôi được rồi!"
Verlich nói vậy, rồi lại cười một lần nữa và quay trở vào trong bến đỗ.
"Verlich-dono vẫn khỏe mạnh như mọi khi nhỉ."
Lần này thì thực sự là trên đường về dinh thự.
Cả bốn người, bao gồm cả Weiss, tất cả những người có mặt ở đây lần này mới thực sự tiến vào trong vườn treo và đi xuống tầng trệt.
Vừa nghĩ rằng hôm nay là một ngày thật tuyệt, Ren vừa vươn vai thật dài. Tối nay chắc chắn cậu sẽ ngủ say như chết.
Chỉ lo không biết thể lực này có trụ được cho đến lúc đi tắm không.
"Ren, đừng ngủ gật trong bồn tắm đấy nhé?"
"...Sao cậu lại biết tớ đang nghĩ gì vậy?"
"Tớ vẫn luôn nói mà, vì là Ren nên tớ biết chắc chắn rồi."
Giọng nói trong trẻo và xinh đẹp của Licia.
Cô nói một cách đáng yêu, "Đừng ngủ quên đấy nhé."
◇ ◇ ◇ ◇
Một không gian tối đen và yên tĩnh chưa từng thấy.
Ở đâu đó,
Reng, reng────
Ngoài tiếng chuông đang vang lên, không còn biết gì khác, Ren không biết mình đang đứng hay đang ngồi.
Cậu không thể cử động, chỉ đơn thuần tồn tại trong không gian đó.
Bất chợt, hai luồng sáng đỏ thẫm hiện ra phía trước.
Ở phía xa của không gian tối tăm và yên tĩnh, luồng sáng đỏ thẫm ngày càng rực rỡ hơn.
...Hả?
Như thể bị hút vào, cậu tiến lại gần luồng sáng đỏ thẫm.
Nhưng, đột nhiên cậu không thể tiến thêm được nữa, và luồng sáng đỏ thẫm nhấp nháy một cách kỳ lạ. Thế giới tối tăm và yên tĩnh được bao trùm bởi một luồng sáng chói lòa.
Luồng sáng đó là do ánh nắng ban mai chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Ren tỉnh dậy và nghiêng đầu.
Vì mệt mỏi của ngày hôm qua nên cậu đã ngủ rất ngon, nhưng,
"Ừm..."
Cậu thốt ra một tiếng không rõ ràng.
Cậu có cảm giác mình đã mơ thấy gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra giấc mơ đó.
Việc quên đi nội dung giấc mơ là chuyện thường ngày, nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng lại có cảm giác vướng bận.
"Cái gì thế này."
Không hiểu chuyện gì, cậu nhìn đồng hồ, thời gian sớm hơn một chút so với lúc cậu thường dậy.
Sau khi chuẩn bị xong và ra khỏi phòng, đi được một đoạn thì cậu thấy Licia. Licia cũng có vẻ gì đó không ổn... trông như đang suy tư.
Nhân tiện chào buổi sáng, Ren đến gần và gọi cô.
"Licia-sama, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không, không có gì đâu. Không phải chuyện gì to tát cả."
Cách nói đó khiến Ren bận tâm, cậu vừa cười vừa nói đùa.
Như một câu chuyện cười, thực sự không có ý nghĩa gì to tát.
"Chẳng lẽ cậu cũng có cảm giác đã mơ một giấc mơ kỳ lạ giống tớ sao."
"Hả? Ren cũng vậy à?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng tình hình đã thay đổi một chút.
Ren bất giác "Hả?" rồi tròn mắt, khoảng cách giữa cậu và Licia, người đang ngạc nhiên, thu hẹp lại. Vô thức, họ nhìn mặt nhau ở khoảng cách gần hơn nửa bước so với bình thường.
"Cậu có nhớ đó là giấc mơ gì không?"
"Không."
Licia lắc đầu ngay lập tức.
"Tớ không biết. Nhưng lại cứ bận tâm, nên tớ thấy mình lạ quá..."
"Tớ cũng có cảm giác đã mơ thấy gì đó, nhưng hoàn toàn không nhớ được. Vậy mà giấc mơ đó cứ lởn vởn trong đầu... kiểu vậy."
"...Chúng ta, không lẽ nào đã ngủ chung giường đấy chứ?"
"Chắc chắn là không thể nào, và giả sử có ngủ chung thì tớ nghĩ cũng không mơ cùng một giấc mơ đâu."
"...Cũng phải nhỉ."
Chính vì vậy nên mới thấy có những chuyện lạ lùng, chỉ có thể nghĩ đến thế.
Vốn dĩ giấc mơ là thứ như vậy, và nếu nghĩ một cách bình thường thì việc đào sâu hơn từ đây mới là lạ.
Ren và Licia nhìn nhau cười khổ.
0 Bình luận