Những năm gần đây, Học viện Sĩ quan Đế quốc ngày càng thu hút sự chú ý trong và ngoài nước.
Khóa nhập học hai năm trước không chỉ gây xôn xao vì sự kiện ở Dãy núi Baldor, mà còn vì có sự góp mặt của con gái ngài Ulysses Ignart.
Năm ngoái, có đến hai người con của các nhà Anh tước nhập học, và năm nay lại thêm hai người nữa.
Việc Vein, người mang trong mình dòng máu của Dũng sĩ Ruin, cũng nằm trong số đó thì ngoài Ren ra vẫn chưa một ai hay biết.
Giữa tháng tư, khi các tân sinh viên đã dần quen với học viện và một vài tiết học bắt đầu đi vào nền nếp.
Tại Học viện Sĩ quan Đế quốc lúc này, có hai cô gái đang là tâm điểm chú ý của tất cả các học viên, bất kể nam nữ. Họ tình cờ gặp nhau bên ngoài cổng trường.
Đó chính là cặp đôi mỹ nhân: Licia, người sẽ tròn mười bốn tuổi vào mùa hè, và Fiona, người sắp bước sang tuổi mười sáu.
Vẻ đáng yêu của Licia không chỉ được mài giũa hơn mà chiều cao của cô cũng tăng lên, vóc dáng cũng có sự thay đổi. Fiona cũng vậy. Vẻ đẹp của cô, vốn đã là trung tâm của sự chú ý ngay từ khi nhập học, nay lại càng thêm rực rỡ, và nét khả ái không thể quên của cô cũng cướp đi ánh nhìn của bao người khác giới.
Họ là những thiếu nữ mang một vẻ đẹp thần bí, là sự kết hợp hài hòa đến tinh tế giữa nét đáng yêu và sự kiều diễm.
"Licia-sama."
Khi vừa bước vào khuôn viên trường, Fiona cất tiếng hỏi Licia.
Cô thấy lạ vì không có bóng dáng Ren, và tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra.
"Ren-kun hôm nay nghỉ học à?"
"Cậu ấy nói nếu được thì buổi chiều sẽ đến. Tớ không rõ lý do, nhưng có vẻ cậu ấy đã quyết định sau khi nói chuyện với cha tớ buổi sáng. ──── Dù tớ không biết lý do là gì."
"…Tớ thấy cậu lặp lại cùng một điều đến hai lần, vậy là Licia-sama không chấp nhận lý do đó rồi."
Bên cạnh Fiona, người có nụ cười khổ cũng đẹp như tranh vẽ, là một Licia hơi bĩu môi, và hình ảnh đó cũng đẹp không kém.
Họ nghĩ sẽ nói chuyện một chút trước khi giờ học bắt đầu, nên đã quyết định ghé qua phòng giáo viên rồi hướng lên sân thượng.
"Tớ đã định đi học cùng cậu ấy, thế mà đột nhiên chỉ có Ren bị cha tớ gọi đi… rồi lúc Ren vừa ra khỏi phòng làm việc của cha thì lại bảo là buổi sáng sẽ nghỉ học!"
Ở học viện này, không cần phải báo cáo mỗi khi nghỉ học, nhưng vì năm học mới chỉ vừa bắt đầu, cộng thêm việc Ren đã cùng Licia đảm nhiệm vai trò thủ khoa tân sinh viên, nên cô nghĩ ít nhất trong thời gian này cũng nên báo một tiếng.
Fiona lắng nghe, tay đặt lên môi ra vẻ suy tư đầy nghi hoặc.
"Đến cả Licia-sama mà cậu ấy cũng không nói lý do… Hơn nữa lại là sau khi nói chuyện với Tử tước Claudel, tớ cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra."
"Phải không… Còn có cả chuyện ở Đại Tháp Đồng Hồ hè năm ngoái nữa."
"Nhưng, Tử tước Claudel cũng không cho cậu biết gì sao?"
"Ừm. Cha tớ chỉ nói với tớ đúng một câu 'Đừng bận tâm'."
Hai người chợt nghe thấy tiếng của các nữ sinh trong sân trường.
『Cậu nghe gì chưa? Mấy bạn năm nhất đó đang rất cố gắng ở Guild đấy. Hình như mới lên hạng D rồi thì phải.』
『Ghê thật! Mới năm nhất mà đã mạnh đến thế rồi!』
『Dù sao cũng là tiểu thư nhà Riohald mà. Nghe nói cậu con trai đi bên cạnh cũng mạnh ngang ngửa hoặc hơn cả tiểu thư đó nữa. Chắc vì vậy nên mới nhập học đã có thành tích nổi bật rồi?』
Nghe đến cái tên Riohald, có vẻ như chủ đề đang được bàn tán là những đứa trẻ thuộc Thất Đại Anh tước gia đang theo học tại đây.
Nói đến Thất Đại Anh tước gia, đó là những gia tộc có tổ tiên là Thất Anh Hùng đã thành công chinh phạt Ma Vương. Họ là những đại quý tộc của Leomel, được biết đến là những người đứng đầu Phe Anh hùng, nên luôn nhận được nhiều sự chú ý.
Chủ đề của các nữ sinh nhanh chóng chuyển sang Licia và Ren.
『Nói đến năm nhất thì còn có Thánh nữ nhà Claudel nữa, nghe đồn cậu con trai làm thủ khoa cùng ngài ấy cũng ghê gớm lắm.』
『Mình nghe nói Thánh nữ-sama rất cừ rồi, nhưng không biết cậu con trai kia thì thế nào nhỉ.』
『Em trai mình học lớp năng khiếu nên mình có nghe kể, lúc thi tuyển sinh, hầu hết ma thú xuất hiện đều do Thánh nữ-sama một mình hạ gục. Cậu con trai kia hình như không dùng kiếm nhiều lắm. Mà có dùng thì ma thú cũng yếu quá nên không biết mạnh yếu ra sao.』
Nghe lỏm được cuộc trò chuyện đó, Fiona quay sang nói với Licia.
"Lúc thi cuối kỳ, Ren-kun không chiến đấu nhiều à?"
"Ừm. Vì Ren còn phải quan sát xung quanh để các thí sinh khác không bị thương."
Không cần phải nói, Ren đã có những đóng góp to lớn ở Dãy núi Baldor, còn trong kỳ thi, cậu chủ yếu đảm nhận vai trò hỗ trợ. Các giám khảo đã quan sát kỹ lưỡng hành vi đó của Ren, nên nó đã được phản ánh trong kết quả của cậu.
『Nghe nói năm sau con của các nhà Anh tước khác cũng sẽ nhập học đấy.』
Có thể nói, những người như Sera là những tồn tại thu hút sự tán dương trên sân khấu chính.
Ngược lại, những việc làm của Ren hay Radius có lẽ giống như những người hùng thầm lặng.
Người dân ở Claudel và những người ở ngôi làng nơi Ren sinh ra đều biết về những chiến công của cậu, nhưng nếu hỏi giữa Ren và các hậu duệ của Thất Anh Hùng, ai là người có những hoạt động thu hút sự chú ý của công chúng hơn, thì câu trả lời rõ ràng là các hậu duệ của Thất Anh Hùng và nhóm của Vein.
Tuy nhiên, Licia và Fiona không có vẻ gì là bận tâm đến điều đó.
Họ đều là những người đã được Ren cứu mạng, và họ tự hào rằng mình là người hiểu rõ sức mạnh của cậu hơn bất kỳ ai.
Khi đến trước phòng giáo viên, Licia một mình đi vào.
Cô báo với giáo viên chủ nhiệm rằng Ren không đến trường và nếu có thời gian, cậu sẽ đến học vào buổi chiều.
"À, thầy hiểu rồi."
Học viện này có cả quý tộc và hoàng tộc của các nước khác theo học, nên có không ít học viên nghỉ học mà không cần nêu rõ lý do.
Thầy chủ nhiệm cũng đã quen với việc đó nên không hỏi sâu, chỉ khẽ gật đầu cho qua.
Ngay trước khi Licia rời khỏi phòng giáo viên, cuộc trò chuyện của các nhân viên lọt vào tai cô.
『Nghe nói Tam Hoàng tử Điện hạ sớm nhất là chiều nay sẽ đến trường, nếu không thì ngài ấy sẽ nghỉ học.』
『Chắc là vì công vụ rồi.』
Licia lẩm bẩm "Tam Hoàng tử Điện hạ cũng vậy sao?" rồi bước ra khỏi phòng giáo viên.
Cô tỏ vẻ trầm tư trước mặt Fiona đang đợi ngoài hành lang, rồi nói "Chúng ta đi thôi" và bắt đầu bước về phía sân thượng.
Ngay lúc đó, Fiona hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi lý do tại sao thái độ của Licia lại khác so với lúc nãy.
"Tớ vừa nghe lỏm được trong phòng giáo viên, hình như Tam Hoàng tử Điện hạ cũng nghỉ học."
"...Vào cùng ngày với Ren-kun, sao?"
Nghe vậy, Fiona cũng có cùng suy nghĩ với Licia.
Không hẳn là suy nghĩ, mà gần như là chắc chắn, cả hai cùng đồng thanh: "Lẽ nào…".
"Licia-sama."
"Fiona."
Giọng của họ lại trùng nhau một lần nữa, ngay lúc cả hai cùng mở tung cánh cửa sân thượng.
"Việc Ren-kun và Tam Hoàng tử Điện hạ cùng nghỉ học một ngày không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên được!"
"Hơn nữa còn là do cha tớ giao việc──── Chắc chắn họ đang bí mật làm chuyện gì đó!"
Trên sân thượng không có học viên nào khác, nên cả hai đều nói khá lớn.
Đương nhiên, hay đúng hơn là quá rõ ràng, cả hai có cùng chung một ý kiến. Chỉ cần nhớ lại vụ Đại Tháp Đồng Hồ, thì việc Ren và Radius cùng lúc nghỉ học ở đây không thể nào là vô can được.
Họ nhìn nhau, gật đầu,
...Lại giấu chúng ta làm chuyện gì mờ ám rồi đây.
Cả hai lại thốt ra những lời giống hệt nhau, gần như cùng một lúc.
Việc Licia và Fiona có thể đến trường một cách bình yên cho thấy có lẽ đã không có xáo trộn nào quá lớn xảy ra.
◇ ◇ ◇ ◇
Cùng lúc đó, tại một vùng núi sâu, cách xa Đế đô và Erendil.
Ở một nơi nổi bật với những vách đá dựng đứng và những mỏm đá nhọn hoắt, một thiếu niên đang đứng cùng hai kỵ sĩ.
Trận chiến của họ với con ma vật đang đối mặt chỉ còn một chút nữa là kết thúc.
...Phải kết liễu nó sớm thôi!
Ren thầm nghĩ trong lòng.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười bốn tuổi trước Licia một bước, với dung mạo phi giới tính được thừa hưởng những đường nét dịu dàng từ người mẹ Mireille và nét rắn rỏi từ người cha Roy, đôi khi cũng thu hút sự chú ý của các nữ sinh.
"Ren-dono!"
"Nó đang định bay lên trên!"
Nghe tiếng của các kỵ sĩ mình mặc giáp trụ đen tuyền, Ren lao lên vách đá.
Vách đá nhọn hoắt, nếu trượt chân ngã xuống, có thể dễ dàng xuyên thủng cơ thể con người.
Nhưng Ren không hề nao núng, cậu di chuyển đôi chân, đuổi theo con ma vật đang bay lướt lên sườn dốc.
"Ren-dono!? Lẽ nào────!"
Con ma vật mà cậu đang đuổi theo là một con quái điểu với hai cặp cánh khổng lồ.
Đó là một con ma vật có lông vũ và lông mao đều nhuốm một màu xanh lục đậm.
Thời gian quay ngược lại.
Sáng hôm nay, trước khi Ren chia tay Licia.
Từ sáng sớm, một sứ giả của Tam Hoàng tử Radius đã đến dinh thự Claudel và để lại một lá thư.
『Một con ma vật mạnh đã bay đến một nơi hẻo lánh. Thông tin vẫn chưa được công khai, nhưng tối qua đã có một mạo hiểm giả bị thương. Tuy nhiên, trước khi yêu cầu quân đội hay mạo hiểm giả tiêu diệt, ta muốn tự mình xem xét tình hình. Vì sự việc ở Đại Tháp Đồng Hồ vẫn còn mới, nên hãy xử lý càng nhanh càng tốt.』
Thư nói rằng có khả năng Ma Vương Giáo có liên quan, nên muốn nhờ đến sức mạnh của Ren.
Hiện tại, mức độ nguy hiểm chưa đến mức đặc biệt, nhưng họ muốn hành động sớm nhất có thể, nên Lezard đã gọi Ren sau bữa sáng, yêu cầu cậu đến phòng làm việc trước khi tới học viện.
『────Chuyện là như vậy.』
『Cháu hiểu rồi. Để phòng hờ, cháu cũng sẽ đến xem sao.』
Trong thư còn viết rằng hãy gặp nhau ở Đế đô, nên Ren đã cùng Licia đến trường như mọi khi, rồi chia tay cô ở ngoài học viện.
『...Công việc mà cha tớ nhờ sao?』
『Cha con mình đã nói chuyện trước khi rời khỏi nhà. Nếu mọi việc suôn sẻ thì buổi chiều tớ sẽ đến trường.』
Licia có vẻ thắc mắc, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu với Ren.
Khi Ren đang một mình đi bộ ở Đế đô, một kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện đã gọi cậu.
Được kỵ sĩ dẫn đường đến một cỗ xe ngựa đang bí mật đỗ trong một con hẻm nhỏ, Radius đang đợi sẵn bên trong.
『Cậu đến giúp thật tốt quá.』
『Không sao đâu. Mà chi tiết thế nào?』
『Ta đưa tài liệu đây. Cậu xem đi.』
Trong tài liệu Ren nhận được có thông tin về một con ma vật tên là "Shinrinkurai".
Theo tiêu chuẩn của Guild, nó tương đương với hạng C cấp thấp.
Đây là một con ma vật mạnh mẽ thường không sinh sống ở khu vực này.
『Nó cực kỳ phàm ăn. Đúng như tên gọi, nó có thể ăn tươi nuốt sống cả một khu rừng.』
『Ừm. Tớ có nghe nói về nó.』
『Thông thường, một con ma vật như thế này sẽ không xuất hiện gần Đế đô. Nếu tiêu diệt được nó, ta muốn dùng kỹ năng phân tích của mình để kiểm tra xem có điểm nào đáng ngờ không. Dĩ nhiên, ta không định để một mình Ren làm việc này. Ta sẽ cử kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện đi cùng. Ngoài ra còn có các đội biệt động ở nhiều nơi khác.』
Thông thường, để đối phó với một ma vật hạng D, cần ít nhất năm kỵ sĩ trưởng thành.
Dù không thể khẳng định chắc chắn vì sức mạnh của các ma vật trong cùng hạng D là khác nhau, nhưng Ren đã từng nghe khi đối đầu với Thief-Wolff rằng cần ít nhất số lượng đó.
Vậy với hạng C thì sao, con số đó phải nhân lên gấp nhiều lần.
Dĩ nhiên, nếu là các kỵ sĩ hay mạo hiểm giả mạnh thì lại là chuyện khác,
『Đây là một ma vật có thứ hạng khá cao, cậu chiến đấu được chứ?』
Trường hợp của Ren và các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện lại càng khác.
Khi có sự góp mặt của những kỵ sĩ tinh nhuệ và một tay kiếm thuật cứng vượt trội hơn cả họ, thì không có gì phải sợ hãi.
『Không sao đâu. Không thành vấn đề.』
Trong giọng nói của Ren, người đã đạt đến cấp Kiếm Sư của kiếm thuật cứng và trở nên mạnh hơn một bậc sau mùa hè năm đó, không hề có một chút do dự nào.
Và, bây giờ.
Ren vung Ma Kiếm Sắt lên trời, tung ra một luồng kiếm áp xé toạc bầu trời.
Con Shinrinkurai loạng choạng giữa không trung, rồi nó nhìn thấy Ren đang lao đến gần sau khi đạp mạnh vào sườn núi.
『GRÀÀÀÀA!』
Phát ra một tiếng kêu chói tai, con Shinrinkurai cố gắng vỗ đôi cánh của mình.
Những tia điện màu tím bao bọc bề mặt đôi cánh kêu lách tách, rồi bắn về phía Ren.
Ren thậm chí còn không cảm thấy đó là một mối đe dọa. Cậu vung Ma Kiếm Sắt một lần, dùng Tuyệt kỹ (Arts), Trảm Sát để xóa sổ tất cả.
"Xin lỗi nhé. Nhưng ta không thể bỏ qua cho một con ma vật đã ra tay với con người được."
Con Shinrinkurai dồn hết sức lực để đáp lại lời tuyên án của Ren.
Nó lại tung ra một đòn ma pháp nữa về phía Ren đang lao tới nhưng không có tác dụng, nên nó đã dùng đôi cánh, mỏ và toàn bộ cơ thể làm vũ khí để đối đầu với Ren.
『GRÙÙUU!』
Đương nhiên, đòn tấn công đó cũng thể hiện một sức mạnh không hề thua kém đánh giá của Guild.
Bàn tay ở đầu cánh lướt qua ngay bên cạnh Ren, và luồng gió áp từ nó đã tạo ra một vết cắt trên cánh tay cậu.
Nhưng đòn tấn công tiếp theo đã bị Ren nhìn thấu, và ngược lại, phần lớn đôi cánh của nó đã bị Ma Kiếm Sắt chém rách.
Đòn tấn công cuối cùng của con Shinrinkurai cũng vô cùng mạnh mẽ đối với một Ren đã trưởng thành.
Toàn bộ sức mạnh cơ bắp mà cả Thief-Wolff lẫn Gargoyle Ăn Thép đều không có được đã mang lại cho Ren một cảm giác mới.
Mỗi khi đôi cánh khổng lồ chuyển động, một luồng gió áp lại nổi lên, và những móng vuốt ở đầu cánh nhắm vào Ren.
Con Shinrinkurai nhận ra rằng có Ren ở đây thì không thể trốn thoát, nên nó đã dùng tất cả các đòn tấn công có thể để đánh bật Ren, khiến cậu va vào sườn núi và lún sâu vào đó.
Dù vậy, con Shinrinkurai đã không tận dụng cơ hội này để bỏ trốn.
Không hiểu vì sao, có lẽ nó nghĩ rằng Ren ở phía sau làn khói bụi sẽ không để nó thoát.
『GRURURUÀÀA A A A A A────!』
Chính vì vậy, để kết liễu Ren, nó đã lao tới dù không thể giữ thăng bằng vì đôi cánh bị chém rách.
Toàn thân nó bao bọc bởi những tia điện màu tím, hướng chiếc mỏ sắc nhọn về phía vách đá nơi Ren đã va vào.
Tuy nhiên, nó đã không thành công.
Một tia kiếm lóe lên trên cao phía trên đầu các kỵ sĩ, và con Shinrinkurai khựng lại giữa không trung.
Ngay trước khi rơi xuống theo trọng lực, từ ngực, cổ, mỏ cho đến đầu của con Shinrinkurai đã bị chém một đường dọc từ trên xuống dưới.
Các kỵ sĩ ở điểm rơi đã nhìn thấy Ren phía sau làn khói bụi.
Cậu đang đứng trên vách đá bị khoét sâu, dùng Ma Kiếm Sắt làm điểm tựa, và mỉm cười.
Sau khi trận chiến kết thúc, trên đường đến học viện trên một chuyến tàu ma đạo, Ren và Radius,
"────Ta đã nói nhiều lần rồi, cậu quá liều lĩnh."
Radius nói trong một khoang riêng dành cho quý tộc.
"Hả? Chuyện gì cơ?"
Khi Ren hỏi lại với giọng điệu như thường lệ, hàng mày của Radius giật nhẹ.
"Thế cậu nghĩ ta cử kỵ sĩ đi cùng để làm gì! Dù là hạng C thì Ren cũng có thể hạ được! Nhưng ta đã cho hai kỵ sĩ đi cùng để cậu không bị thương cơ mà!"
"Xin lỗi mà. Vì tớ đã cố hết sức để nó không chạy thoát, nên lỡ tay thôi."
"Hà… Thôi được rồi. Vì không có gì nghiêm trọng nên cứ cho là vậy đi."
Hai kỵ sĩ đi cùng Ren đã làm rất tốt công việc của mình cho đến trước khi con Shinrinkurai bay lên.
Khi con Shinrinkurai nhận ra mình chắc chắn sẽ thua, nó đã bay lên để tạo khoảng cách, nhưng Ren, vì không muốn để nó trốn thoát trong bất kỳ trường hợp nào, đã thể hiện một màn vũ lực.
...Ma Kiếm Lửa tiêu hao nhiều năng lượng quá mà.
Lúc này, có tiếng gõ cửa khoang riêng của hai người.
Bên ngoài ô cửa kính trên cửa, có thể thấy bóng dáng một kỵ sĩ.
"Ta ra ngoài một lát."
"Ừm, rõ rồi."
Vì kỵ sĩ bên ngoài đã gọi Radius, Ren ở lại một mình trong khoang hành khách.
Tại đó, cậu xem xét thành quả của ngày hôm nay, chính là điểm thông thạo nhận được.
Cậu một lần nữa xác nhận rằng tốc độ nhận được điểm thông thạo đã chậm lại, một phần là do cậu vẫn còn là một thí sinh cho đến gần đây.
Điều này cũng liên quan đến việc từ hai năm trước, cậu đã dành nhiều thời gian hơn cho việc học với tư cách là một thí sinh, và cơ hội rời khỏi thị trấn để đi săn như khi còn ở Claudel cũng đã giảm đi.
Thay vào đó, kể từ khi bắt đầu rèn luyện kiếm thuật tại Sư Tử Thánh Điện, cậu đã có thể học được các tuyệt kỹ, và trình độ kiếm thuật đã có một sự tiến bộ không thể so sánh được với trước đây.
Ngoài ra, một điều đặc biệt rõ rệt kể từ sau khi đánh bại Asval, đó là sự chênh lệch trong điểm thông thạo mà Ma Kiếm Triệu Hồi Thuật và bản thân thanh ma kiếm nhận được đã trở nên thường xuyên hơn, khác với thời kỳ chỉ tiêu diệt những ma vật yếu như Little Boar.
◇ ◇ ◇ ◇
Bảng trạng thái nhân vật
[NAME]: Ren Ashton
[JOB]: Trưởng nam nhà Ashton
【KỸ NĂNG】
Ma Kiếm Triệu Hồi Lv. 1 0 / 0
Ma Kiếm Triệu Hồi Thuật Lv. 5 3129 / 5000
Nhận độ thành thạo khi sử dụng ma kiếm đã triệu hồi.
Level 1: Có thể triệu hồi [một] ma kiếm.
Level 2: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Nhỏ)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 3: Có thể triệu hồi [hai] ma kiếm.
Level 4: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Trung)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 5: Mở khóa Tiến hóa Ma kiếm.
Level 6: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Lớn)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 7: ************
【MA KIẾM ĐÃ HỌC】
Đại Thụ Ma Kiếm Lv. 3 1328 / 2000
Cho phép tấn công bằng Ma pháp Tự nhiên (Trung).
Phạm vi hiệu quả tấn công mở rộng theo level.
Ma Kiếm Sắt Lv. 3 4253 / 4500
Độ sắc bén tăng theo level.
Ma Kiếm Đạo Tặc Lv. 1 0 / 3
Cướp ngẫu nhiên vật phẩm từ mục tiêu với một tỷ lệ nhất định.
Ma Kiếm Khiên Lv. 2 0 / 5
Dựng lên một rào chắn ma lực. Hiệu lực và phạm vi hiệu quả sẽ tăng theo level.
Viêm Ma Kiếm Lv. 1 1 / 1
Ngọn lửa nghiệp hỏa đó là cơn thịnh nộ của rồng, và là hiện thân của sức mạnh.
◇ ◇ ◇ ◇
"Chà… Chắc là vậy thôi nhỉ."
Khi Ren vừa nói với một tiếng thở dài, Radius quay trở lại.
"Sao lại thở dài thế, có chuyện gì à?"
"Không, không có gì. Bên cậu thì sao?"
"À, trước khi khởi hành, các kỵ sĩ đã trao đổi với Guild, họ vừa tổng hợp xong thông tin nên đến báo cáo cho ta."
"Liên lạc với Guild? Về chuyện gì?"
Radius quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ren.
Trên tay ngài là một vài tờ giấy, ngài vắt chân và đề cập đến nội dung được viết trên tờ đầu tiên.
"Vì người bị thương hôm qua là một mạo hiểm giả, nên chúng ta không thể không báo cáo cho Guild. Hơi phiền phức, nhưng ta đã nói chuyện với họ, bao gồm cả việc chúng ta đã xử lý thế nào."
"Hể, tớ cứ nghĩ Radius sẽ dùng quyền hạn của mình để giữ bí mật chuyện này chứ."
"Cũng không phải là không thể, nhưng ta đã nói người bị thương là mạo hiểm giả rồi mà. Bên Guild tuy chưa thông báo, nhưng nghe nói họ đã ở ngay trước ngưỡng cửa cho dán lệnh truy nã rồi."
Nhưng, điểm mấu chốt là Ren đã tiêu diệt nó trước khi lệnh truy nã được dán lên.
"Vì vậy, cậu sẽ phải ký vào một vài giấy tờ. Phần còn lại cứ để bên này tự xử lý."
"Ký tên ạ?"
"Việc họ sắp dán lệnh truy nã có nghĩa là tiền thưởng và các khoản khác đã được phê duyệt trong nội bộ Guild. Ngoài phần thưởng từ ta ra, Ren có quyền nhận tất cả các khoản thù lao khác."
"À, ra là vậy. Nhưng mà—"
"Các kỵ sĩ đang trong giờ công vụ nên không có quyền nhận. Thay vào đó ta sẽ trả cho họ một khoản hậu hĩnh, nên Ren không cần bận tâm."
"Tuyệt thật. Chuyện tớ đang nghĩ, cậu nói hết cả rồi."
"Vì là Ren mà. Hầu hết mọi chuyện ta đều có thể đoán được."
Có một vài loại giấy tờ, bao gồm tiền thưởng hoàn thành yêu cầu, bản ước tính các chi phí từ việc bán nguyên liệu của con Shinrinkurai, và giấy chấp thuận thanh toán các khoản đó. Ma thạch của con Shinrinkurai đã bị Ren hút sức mạnh rồi phá hủy nên không được tính vào.
Nguyên liệu của con Shinrinkurai sẽ được hoàng thành thu mua toàn bộ. Đó là vì sau đây Radius sẽ kiểm tra cái xác để xem có mối liên hệ nào với tín đồ Ma Vương Giáo hay không.
Nghe nói họ dựa trên thẩm định của Guild, nhưng dù vậy, tổng số tiền vẫn quá lớn.
"Nhiều thế này luôn ạ."
"Cậu có thể dùng nó để trả học phí— À không, Ren đã chuẩn bị sẵn học phí rồi nhỉ. Ta nghĩ dùng nó cho quê hương của cậu cũng là một ý hay."
"Chuyện đó cũng đúng, nhưng dạo này cha và mẹ cứ bảo tớ hãy dùng tiền cho bản thân. Kiểu như họ không nhận nhiều tiền tớ gửi về nữa."
"Vậy thì cứ tiết kiệm đi. Rồi sẽ có lúc dùng đến thôi."
Ren quyết định làm vậy và ký tên.
Tuy nhiên, ngoài các giấy tờ liên quan đến việc bán nguyên liệu, còn có một thứ khác cần chữ ký của Ren.
Ren tự hỏi đó là giấy tờ gì, và khi nhìn vào, cậu thấy nó nói về hạng Guild.
"Hạng Guild của tớ có vẻ sẽ tăng."
"Chắc chắn rồi. Trước khi nhập học, Ren cũng đã nhận nhiều việc ở Guild, đúng không? Hình như cũng có việc do Ulysses nhờ thì phải."
"Vâng. Như là công việc hộ tống một thương nhân quen biết của Ulysses-sama."
Vì vậy, đây là một bản báo cáo rằng hạng Guild của Ren đã thay đổi.
『Công nhận người dưới đây đạt hạng B』
Ren, người đã mệt mỏi sau kỳ thi tuyển sinh, thỉnh thoảng vẫn nhận việc ở Guild vào mùa đông vừa rồi để thay đổi không khí, nên cậu đã lên được hạng C.
Và lần này, nhờ cuộc chinh phạt vừa rồi, cậu lại được thăng hạng thêm một lần nữa.
(Lớp học buổi chiều, chắc mình có thể tham gia giữa chừng.)
Từ tay áo sơ mi Ren đang mặc, có thể thấy một lớp băng quấn quanh cổ tay. Đó là vết tích của việc cậu dùng Potion để chữa trị sơ qua vết cắt trong trận chiến hôm nay, rồi cẩn thận quấn băng lại.
Tuy nhiên, cậu không đặc biệt để tâm đến nó.
Cậu nhìn khung cảnh Đế đô trải dài qua cửa sổ toa tàu và nghĩ ngợi, không biết buổi chiều nay có tiết gì…
◇ ◇ ◇ ◇
Buổi chiều hôm nay là tiết Dược thảo học, được tổ chức tại một phòng học chuyên dụng.
『Trong Dược thảo học, nồi chưng cất và nồi luyện kim là những thứ vô cùng quan trọng. Cả hai thứ này là bắt buộc để điều chế Potion, chắc các trò đều đã biết.』
Tại một góc của Học viện Sĩ quan Đế quốc, trong phòng học Dược thảo học.
Khi Ren đứng trước cửa lớp, cậu nghe thấy giọng nói của vị giáo sư phụ trách từ bên trong vọng ra.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Ren lặng lẽ mở cửa và bước vào.
Tại nơi có những chiếc kệ xếp đầy các ống nghiệm và nhiều chậu cây dược thảo, một vị giáo sư lớn tuổi trông rất lịch lãm là người đầu tiên nhìn thấy Ren.
Tiếp theo đó là khoảng ba mươi học viên của lớp năng khiếu.
"Em xin lỗi. Em đến muộn ạ."
"Ta đã nghe chuyện rồi. Nào, mau về chỗ ngồi đi."
Ren đi trong lớp, hướng về phía chiếc ghế cạnh Licia.
Khi Ren vừa ngồi xuống, Licia quay sang nhìn cậu với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó, rồi lén đưa tay ra dưới gầm bàn để không ai thấy và kéo tay áo cậu lên.
Khi nhận ra có một lớp băng quấn ở đó, cô nở một nụ cười vô cùng đáng yêu.
Một nụ cười kỳ lạ toát ra đầy áp lực.
"Lát nữa cậu phải kể cho tớ đó, rõ chưa?"
"...Vâng."
Bây giờ đang trong giờ học, nên lát nữa sẽ từ từ hỏi chuyện, ý chí mạnh mẽ đó của Licia truyền đến một cách rõ rệt.
"Lý do mà nồi chưng cất và nồi luyện kim là bắt buộc để điều chế Potion là vì—"
Vị giáo sư chọn Ren, người đã đảm nhiệm vai trò thủ khoa trong lễ nhập học, từ trong số các học viên tham gia tiết học này.
"Ashton, xin lỗi vì trò vừa mới đến, nhưng ta muốn hỏi trò một câu. Trò có biết lý do tại sao lại dùng nồi chưng cất để điều chế Potion không?"
Được gọi tên, Ren đứng dậy và nói không chút do dự.
"Để tách nước và các thành phần có trong dược thảo ra ạ."
"Rất tốt. Thưa các trò, điều cậu ấy vừa trả lời là kiến thức cơ bản của việc điều chế Potion. Chắc hẳn các trò đã học được điều này trong quá trình ôn thi. Tuy nhiên, trong tiết học này, ta muốn các trò học thêm những kiến thức cao cấp hơn nữa."
Vị giáo sư cười hiền hậu như một ông lão tốt bụng rồi lại nhìn Ren.
"Nhân tiện, Ashton, làm thế nào để tăng hiệu quả của các thành phần đã được tách ra?"
"Tùy thuộc vào thành phần được chiết xuất từ loại dược thảo nào ạ."
"Vậy, trò có biết những phương pháp nào không?"
"Con có biết một vài phương pháp ạ. Ví dụ như—"
Khi những kiến thức vượt xa những gì thường được dạy trong năm nhất lần lượt được thốt ra từ miệng cậu, vị giáo sư vừa hỏi cũng vuốt bộ râu trắng của mình và mỉm cười hài lòng.
"Rất tốt. Có vẻ như Ashton đã học rất kỹ rồi."
Tiếng chuông vang lên.
Nghe thấy tín hiệu kết thúc giờ học, vị giáo sư nói "Vậy thì".
"Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Các trò nhớ ôn bài và chuẩn bị cho buổi học tiếp theo nhé."
Ông nói vậy rồi rời khỏi lớp học.
Bắt chước các học viên khác đang lần lượt đứng dậy, Licia và Ren cũng rời khỏi chỗ ngồi.
"Ren, đi thôi."
Radius đã nói rằng Ren có thể kể cho Licia và những người khác về chuyện hôm nay, nên cậu cũng không có ý định giấu giếm.
Vừa đứng dậy khỏi ghế, Licia đã cười nói "Này này."
"Lúc nãy cũng là thành quả của việc học sao?"
"Tại ở làng có bà Lig là Dược Sư. Cháu đã được nghe bà Lig kể rất nhiều chuyện ạ."
"Fufu, ra là vậy à."
Ren cười khổ cho qua chuyện, rồi cùng Licia rời khỏi lớp học.
Họ tìm đến một phòng học trống để tránh ánh mắt của mọi người, Licia bảo Ren xắn tay áo lên.
"Tớ sẽ chữa cho cậu, nên ngồi yên nhé."
Licia đặt tay lên cánh tay Ren và dùng Thánh Ma Pháp để chữa lành vết thương.
Vết cắt ẩn sau lớp băng được bao bọc trong ánh sáng, và cảm giác nóng rát cùng cơn đau nhẹ mà Ren cảm thấy đã nhanh chóng biến mất.
"Thánh Ma Pháp của Licia-sama, hình như mạnh hơn trước rất nhiều thì phải?"
"A, có lẽ vậy."
Licia nói rằng điều đó đặc biệt rõ rệt kể từ sau mùa hè năm ngoái.
Với tốc độ có thể được miêu tả là đột ngột, cô ấy sẽ còn trưởng thành đến mức nào nữa đây.
"Vết thương sao rồi? Hết đau chưa?"
"Ổn rồi ạ. Ngược lại còn có cảm giác khỏe hơn cả buổi sáng."
"Đừng có nói mấy câu kỳ cục đó. Không phải vì có tớ chữa trị mà cậu được phép liều lĩnh đâu nhé."
Hai người cùng cười.
Sau đó, trước khi Ren kịp kể lại những gì đã xảy ra, cả hai cùng lắng nghe tiếng nói của các học viên vọng vào từ ngoài cửa sổ đang mở.
— Chiều nay về thế nào?
— Hay đi mua sắm chút đi?
— Tán thành! Đi thôi đi thôi!
Những học viên cùng trang lứa đang bàn về kế hoạch sau giờ học.
Ren và Licia đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài qua tấm rèm đang lay động trong gió.
Khi đang làm vậy, Licia bâng quơ nói.
"Này này. Cậu không thấy chuyện tớ và Ren cùng học ở học viện này có chút thú vị sao?"
Ren ngay lập tức hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của cô.
"Người đã từ chối lời mời của Tử tước Given như tớ, giờ đây lại đang cùng đi học với Licia-sama mà."
"Đúng không? Tớ cứ nghĩ, đúng là đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra."
Nghĩ rằng hiện tại được xây dựng trên những quá khứ đó, Ren cũng cảm thấy bồi hồi.
Licia vui vẻ cười, rồi vừa ngước nhìn khuôn mặt nghiêng của Ren vừa nói,
"Nhưng mà chúng ta, từ nhỏ đã gần như luôn ở bên nhau. Có nhiều chuyện xảy ra cũng là đương nhiên thôi."
Nhìn lại những ngày tháng cho đến hôm nay, tuy có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cũng cảm thấy như chỉ trong chớp mắt.
Đương nhiên, đó không chỉ là câu chuyện của riêng Ren và Licia, mà Fiona cũng vậy.
Hai cô gái sau khi nghe Ren kể lại chuyện trong ngày hôm đó cũng không quá ngạc nhiên, vì nội dung gần như đúng với những gì họ đã dự đoán.
Thế nhưng, có lẽ đây là định mệnh của những kẻ đã trót đem lòng yêu mến.
Việc cứ bồn chồn không yên cho đến khi được nghe chính miệng Ren kể lại, quả là một điều không thể tránh khỏi.
◇ ◇ ◇ ◇
Ren vẫn có thể nhớ lại một cách rõ ràng ngày đầu tiên cậu đặt chân đến Sư Tử Thánh Điện.
Ngày hôm đó, Ren đã gặp Edgar ở Đế đô và được ông dẫn đường bước vào Sư Tử Thánh Điện.
Cậu vẫn nhớ như in sự ngạc nhiên và thích thú khi được bước vào một không gian mà trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng" không thể nào vào được, nhưng rồi những cảm xúc đó đã nhanh chóng bị lãng quên trước sự kinh hoàng của kiếm thuật cứng. Kể từ đó, mỗi lần đến đây, cậu đều bị choáng ngợp bởi tòa nhà uy nghiêm đường bệ.
Sáng sớm, Ren và Licia đã vung kiếm ở Sư Tử Thánh Điện trước khi đến học viện.
Khi Ren kiệt sức và nằm dài ra sàn, Licia đi đến. Cô ngồi xổm xuống gần đó và đưa cho Ren một chiếc khăn đã được làm mát bằng nước.
Chạm vào thấy lành lạnh, thật dễ chịu.
"Cậu có tham gia lớp học tử tế được không đấy?"
"Cứ để tớ… hoàn toàn ổn ạ."
"Tốt quá. Vậy buổi tập sáng nay kết thúc ở đây—"
"Để tớ nghỉ thêm một chút, rồi tập thêm một lần nữa là xong."
"— Cái gì mà xong chứ. Nếu không dừng lại ở đó, cậu sẽ ngủ gật trong lớp đó."
Lời nhắc nhở có phần gay gắt của Licia hoàn toàn có lý.
"...Vâng."
Ngón trỏ của Licia chạm vào trán Ren.
Những hạt ánh sáng nhỏ bé tuôn ra từ đầu ngón tay cô, xua tan đi sự mệt mỏi trong toàn bộ cơ thể Ren.
"Tớ nghĩ là cậu hiểu, nhưng đây không phải để cậu vung kiếm thêm một lần nữa đâu nhé."
Ánh nắng ban mai chiếu xuống từ phía trên Licia và Ren, những người đang cười một cách bất đắc dĩ.
Khi đến đây trời vẫn còn chưa sáng, vậy mà đã trôi qua một khoảng thời gian đáng kể rồi.
"Hai vị hôm nay cũng thật hăng hái."
Các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện cất tiếng.
"Làm chúng tôi nhớ lại sự kiện ở Đại Tháp Đồng Hồ. Khí thế còn hơn cả cái đêm mà Ren-dono đã tuyên bố, 'Ta sẽ trở thành một con sư tử khuất phục mọi kẻ thù'."
"Những người lớn như chúng tôi lại gục ngã trước. Thể lực của hai vị thật là vô tận."
Ren nói chuyện với các kỵ sĩ một lúc, rồi dẫn Licia rời khỏi khu luyện tập dưới tầng hầm.
Phải nhanh chóng đi tắm và chuẩn bị đến học viện nếu không sẽ bị trễ. Trên đường đi tắm, Licia lên tiếng.
Trên khuôn mặt cô, là một nụ cười đẹp tựa châu báu.
"Cậu đã dám nói sẽ trở thành sư tử ngay trước mặt người kế thừa dòng máu Sư Tử Vương cơ đấy."
"...Tớ nghĩ lúc đó mình đã quá hưng phấn."
Thế nhưng, lúc đó cũng không có ai bác bỏ lời của Ren là ngông cuồng, và bây giờ cũng vậy.
Tất cả là nhờ vào tốc độ trưởng thành của Ren và thái độ của cậu đối với việc luyện tập.
Các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện thường được gọi là quái vật, hoặc một nhóm tinh nhuệ, nhưng Ren và Licia lại là hai người tràn đầy tài năng đến mức khiến chính những kỵ sĩ đó phải nghi ngờ tài năng của bản thân.
Trước những lời nói ngượng ngùng của Ren, Licia vừa cười khúc khích vừa nói.
"Con đường đến với Kiếm Thánh còn xa không?"
"Vâng. Dù đã trở thành Kiếm Sư được gần một năm, nhưng cháu đang cảm nhận được bức tường lớn nhất từ trước đến nay."
"Đúng là vậy nhỉ. Dù là trường phái nào, từ Kiếm Sư lên Kiếm Thánh cũng là chặng đường khó khăn nhất."
Kiếm Thánh là một trong số ít những người có thực lực, xếp trên là Kiếm Sư, dưới nữa là Kiếm khách, và dưới đó là một vài cấp bậc khác. Trên Kiếm Thánh chỉ có Kiếm Vương, những người chỉ tồn tại năm người trên thế giới, nên nó còn được coi là cấp bậc cao nhất trên thực tế.
"Nếu Ren cứ tiếp tục mạnh lên như thế này, không biết có ngày nào đó cậu sẽ trở thành Kiếm Vương không nhỉ."
"Ai biết được. Kiếm Vương là những con quái vật phi thường, nên việc cháu có thể trở thành hay không, cháu cảm thấy không được thực tế cho lắm."
Cậu nhớ lại sức mạnh mà mình đã chứng kiến lần cuối trong sự kiện Đại Tháp Đồng Hồ.
Nếu là Ren của trước đây, có lẽ cậu đã tỏ thái độ rằng điều đó là hoàn toàn không thể, nhưng bây giờ đã có chút khác biệt.
Chỉ là…
"Nếu như, thành quả cuối cùng sau khi cháu rèn giũa kiếm thuật của mình là Kiếm Vương thì— nghĩ đến chừng đó chắc cũng không sao đâu nhỉ."
Ít nhất thì cậu cũng đã có thể mạnh miệng nói được đến mức này.
"Vì mục tiêu đó, trước hết phải là Kiếm Thánh đã nhỉ."
"Chính là vậy đó ạ. Vì có một bức tường vô cùng cao và vững chắc đang chắn đường, nên Licia-sama cũng hãy mong chờ nhé."
"Ừm. Tớ sẽ đuổi kịp cậu ngay thôi."
Ren nói những lời vừa đùa cợt vừa có chút đe dọa, khiến Licia bật cười.
◇ ◇ ◇ ◇
Sau khi các lớp học buổi sáng kết thúc, có một buổi tập trung mà toàn bộ học viên của Học viện Sĩ quan Đế quốc đều phải tham gia.
Địa điểm là đại giảng đường đã được sử dụng trong lễ nhập học, và xung quanh các lối vào ở mỗi tầng đều có rất nhiều học viên.
Trong thời gian chờ buổi tập trung bắt đầu, nơi đây trở nên náo nhiệt với tiếng trò chuyện của mọi người.
"Thật sự cảm ơn Ren nhiều lắm… Nhờ cậu mà tớ nghĩ mình có thể giải quyết được bài tập tiếp theo."
Người nói câu đó là Vein. Cậu là thiếu niên đã có vô số thành tích với tư cách là nhân vật chính trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng" và là sự tồn tại duy nhất kế thừa dòng máu của Dũng sĩ Ruin.
Ren, người đang đi bên cạnh, nói với Vein.
"Không có gì. Nhưng nếu không ôn tập kỹ, cậu sẽ quên ngay đó."
"Tớ biết. Nhưng tiết học đó khó quá đi. Tại sao nó lại phức tạp đến vậy chứ?"
"Tớ chỉ có thể nói là, nó vốn là như vậy thôi."
"Hự… Phải rồi! Ren, cậu có thể chỉ cho tớ cách cậu đã học không!"
Ren và Vein đã quen biết nhau từ trước khi nhập học, nên sau khi vào trường, họ cũng có nhiều cơ hội nói chuyện như thế này.
Mối quan hệ của họ tuy chưa đến mức là bạn thân, nhưng cũng khá tốt.
"Tớ nghĩ nếu cậu đọc đi đọc lại sách tham khảo khoảng mười lần, thì hầu hết mọi thứ đều có thể nhớ được."
"Cậu đùa à?"
"Không, tớ nói thật đó. Tớ không phải là người khéo léo, nên đa số những gì tớ học được đều là do làm đi làm lại nhiều lần để nhớ thôi."
Đối với việc học, Ren thích dùng phương pháp lặp đi lặp lại để ghi nhớ. Nhờ vậy mà cậu đã đạt được kết quả đáng nể trong các bài thi viết.
"Thủ khoa đã nói vậy thì chắc là đúng rồi."
"Tớ tự nói ra điều này nghe cũng hơi kỳ, nhưng nếu có cách nào học một cách khéo léo hơn thì vẫn tốt hơn đó."
"Cũng không hẳn đâu. Chắc chắn tớ cũng phải nỗ lực nhiều hơn nữa."
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào đại giảng đường.
Trong lúc đang đi lên cầu thang để tìm đến chỗ ngồi của khối năm nhất, cũng là chỗ của mình,
— Không biết hôm nay tập trung về chuyện gì nhỉ.
— Có cả các anh chị khóa trên nữa, chắc chắn là về chuyện đó rồi.
— Chuyện đó? Chuyện gì cơ?
Họ nghe thấy tiếng của các học viên năm nhất khác.
Một vài người dường như đã đoán được mục đích của buổi tập trung này, và Ren cũng thầm lẩm bẩm "Đúng là chỉ có thể là chuyện đó".
Trong khi đó, Vein có vẻ không hiểu gì cả và nghiêng đầu thắc mắc.
"Vein! Bên này!"
Nghe thấy giọng một nữ sinh đột ngột vang lên, Ren và Vein quay đầu lại.
Người ở phía trước họ là Sera Riohald.
Cô là một thiếu nữ sinh ra trong một gia đình Anh tước, và là bạn của Licia kể từ sau lần giao kiếm với nhau khi còn nhỏ.
Mái tóc nâu óng ả toát lên vẻ cao quý và đôi mắt tựa như hổ phách. Một tiểu thư thu hút ánh nhìn của mọi người, với những đường nét thanh tú cho thấy một nội tâm mạnh mẽ.
"Vậy nhé Vein, hẹn gặp lại."
"À, cảm ơn cậu lúc nãy nhé."
Ren đi về phía trước vài hàng ghế so với chỗ ngồi của nhóm Vein. Ở đó, là chỗ của Ren ngay cạnh Licia.
"Cậu vừa đi học bài à?"
"Vein nói có vài điều không hiểu, nên tớ chỉ giúp một chút thôi ạ."
Vài phút sau khi Ren và Licia bắt đầu cuộc trò chuyện phiếm, đại giảng đường trở nên im lặng.
Mái tóc óng ả như những sợi tơ vàng. Người phụ nữ với mái tóc đó, Viện trưởng Chronoa Highland, đang bước lên bục giảng, thu hút sự chú ý của các học viên.
Đầu nhọn của chiếc mũ phù thủy khẽ đung đưa theo mỗi bước chân.
Trước toàn thể học viên đang tập trung tại đại giảng đường, Chronoa nở một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của mình.
"Đầu tiên là về các tân sinh viên—"
Đầu tiên, cô đề cập đến tình hình sinh hoạt của các tân sinh viên, hỏi xem họ đã quen với cuộc sống ở học viện hay chưa.
Tiếp theo là về các khóa năm hai và năm ba, và cuối cùng là về khóa năm tư, khóa cao nhất.
Sau khi nói về cuộc sống học đường, Chronoa thông báo cho mọi người một vài vấn đề, bao gồm cả những thông báo nhỏ.
Hơn mười phút sau khi Chronoa đứng trên bục giảng, toàn bộ học viên bắt đầu xôn xao.
"Những điều mọi người mong chờ, tôi cũng sẽ nói đây."
Nhưng cô cũng không quên nhắc nhở nhẹ nhàng, đưa ngón trỏ lên và nhẹ nhàng đặt lên môi.
Thấy các học viên đã ổn định trở lại, Chronoa nói:
"Năm nay là năm tổ chức Đại Lễ Sư Tử Vương hai năm một lần, nên chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị sớm thôi!"
Woa! Một tiếng reo hò lớn vang lên từ mỗi tầng.
Chronoa không khiển trách, mà chỉ mỉm cười hiền hậu và nói tiếp.
Vừa nghe, Ren vừa thầm nghĩ.
(Quả nhiên là nó.)
Đại Lễ Sư Tử Vương mà Chronoa vừa nhắc đến là một sự kiện mà hầu hết học viên của học viện này đều có duyên tham gia.
Ví dụ như ma pháp, ví dụ như kiếm thuật, hay hùng biện.
Đây là một lễ hội nơi các học sinh đại diện từ các trường học ở Đế đô cạnh tranh khốc liệt với nhau trong vô số lĩnh vực, và được tổ chức hai năm một lần.
Với quy mô lớn, nó không chỉ tập trung vào sinh viên mà còn có khía cạnh là một sự kiện lớn do cả quốc gia Leomel tổ chức.
Khắp nơi trong Đế đô sẽ có các địa điểm tổ chức và các gian hàng, và cả Erendil nằm ngay gần đó cũng sẽ trở nên náo nhiệt. Sẽ có rất nhiều quý tộc và nhà tài phiệt từ trong và ngoài nước đến tham dự.
Ngay cả sau khi buổi tập trung kết thúc, các học viên vẫn còn rất náo nhiệt.
Có những người vẫn còn ở lại đại giảng đường để nói chuyện, cũng có những người ra ngoài nói chuyện như Ren, Licia và Fiona.
Chronoa mỉm cười đi ngang qua những học viên đang vui vẻ.
Tuy nhiên, Fiona, và cả Ren và Licia, ngay lập tức nhận ra nụ cười của Chronoa bắt đầu trở nên gượng gạo và họ nghiêng đầu thắc mắc.
"Không biết đã có chuyện gì xảy ra..."
"Hay là có điều gì đó đáng lo ngại về Đại Lễ Sư Tử Vương… Ren thì sao? Cậu có nghe được gì không?"
"Không… không có gì ạ," Ren lắc đầu trả lời.
"Chuyện này, có hơi đáng lo ngại nhỉ."
Trước giọng nói của Fiona, người đang cười khổ, hai người kia cũng đồng tình.
0 Bình luận