Khi công việc của Ban Chấp hành đi vào guồng quay, họ sẽ tổng hợp danh sách các học sinh đại diện tham gia từng môn thi, và hợp tác với cán bộ giáo viên để chuẩn bị cho các môn cần tổ chức tuyển chọn.
Những ngày như thế dần trôi qua, tại học viện vào một ngày nọ.
Trước kỳ tuyển chọn đại diện cho Đại Lễ Sư Tử Vương sắp diễn ra vào đầu tháng bảy, không khí căng thẳng và phấn khích cũng dần lan tỏa trong giới học sinh.
— Mà này, đại diện cho giải đấu võ thuật là mấy người nhỉ?
— Không phải là bốn người à? Mỗi trường tối đa bốn người. Hình như có ghi là không phân biệt khối lớp.
Khi Ren đang đi trên hành lang vào giờ nghỉ trưa, cậu nghe thấy những cuộc trò chuyện như vậy từ khắp nơi.
(Trường có người vô địch lần trước thì được thêm một người, chứ thực ra là ba người thì phải.)
Cậu tựa người vào khung cửa sổ hành lang và thầm nghĩ.
Giải đấu võ thuật được tổ chức tại Đại Lễ Sư Tử Vương, trong mấy chục năm qua, Học viện Sĩ quan Đế quốc luôn là người chiến thắng.
Điều này nếu nói là đương nhiên thì cũng phải, và sẽ thật kỳ lạ nếu học sinh của một ngôi trường danh tiếng vang danh cả nước ngoài lại thua cuộc.
Vốn dĩ, cũng có thể nói là không được phép thua.
Đó là lúc Ren đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình khi ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Yo, Ashton."
Ren quay mặt về phía giọng nói phát ra ngay bên cạnh, và thấy Kaito Leonard trong một bộ dạng thoải mái.
Dù có hơi ngạc nhiên vì bị gọi đột ngột, nhưng Ren đã đáp lại mà không để lộ sự ngạc nhiên.
"Leonard-senpai?"
"Ừ! Thấy Ashton nên anh gọi thử! Cậu làm gì ở đây thế?"
"Sau bữa trưa, em đang vừa tắm nắng vừa dưỡng sức thôi ạ."
Nghe câu trả lời thong thả của Ren, Kaito cũng nhìn ra ngoài cửa sổ giống cậu.
Có lẽ vì bị không khí vui vẻ lây nhiễm, Kaito ngáp một cái.
"Sắp có kỳ tuyển chọn đại diện rồi, nhưng Ashton và Thánh nữ đều không tham gia, nên chỉ còn biết mong chờ được đấu với học sinh trường khác hoặc nhóm của Vein trong vòng chính thôi."
"Anh không mong chờ kỳ tuyển chọn trong trường ạ?"
"Chà... dù gì thì anh cũng là con trai trưởng của nhà Anh tước mà."
Kaito hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng nói ra và cười khổ.
Thật ra anh không muốn nói những lời hạ thấp học sinh trong trường, nhưng với tư cách là người nhà Anh tước, anh có một sức mạnh và trách nhiệm phải nhận thức.
Đó cũng là lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh của một người nhà Leonard, một trong Thất Đại Anh tước gia.
Việc thua một bạn nam nữ cùng trang lứa, dù nghĩ thế nào cũng không được chấp nhận.
"Mà, đổi chủ đề đây, Ashton có biết trong lớp của bọn anh cũng có một người nhà Anh tước không?"
Ren nghĩ có lẽ đó là lớp năng khiếu năm hai, và gật đầu.
"Là một bạn nữ đúng không ạ. Hình như rất quý Vein thì phải."
"Ừ. Nếu không tính nhóm của Vein thì con bé đó cũng khá mạnh đó. Nếu để nó cầm cây cung sở trường thì ngay cả anh cũng khó mà tiếp cận được. Nhưng mà... anh vẫn muốn đối đầu bằng kiếm và khiên hơn."
Kỳ tuyển chọn ở bất kỳ môn thi nào cũng sẽ trải qua nhiều giai đoạn.
Tiêu chuẩn tuyển chọn tuy khác nhau tùy theo từng môn, nhưng cơ chế cuối cùng là thi đấu vòng tròn tính điểm, và những người đứng đầu sẽ được chọn làm đại diện.
Việc Vein, Sera và Kaito cuối cùng sẽ trở thành đại diện là điều có thể dễ dàng tưởng tượng được, và Ren tin chắc rằng sẽ là như vậy.
"Dù sao cũng được đấu trong kỳ tuyển chọn và vòng chính mà, không phải tốt rồi sao."
"Đừng nói những lời lạnh lùng như vậy chứ!"
"Ơ, ơ..."
"Anh lúc nào cũng muốn được đấu với những kẻ mạnh— Ối, phải chuẩn bị cho tiết học tiếp theo rồi! Lại bị điểm liệt nữa thì gay go, nên anh đi đây! Hẹn gặp lại nhé!"
Sau khi tiễn Kaito đang cúi đầu rời đi, Ren tìm thấy bóng dáng hai người bạn cùng lớp ở ngoài cửa sổ.
Vein và Sera đang hăng hái đi về phía khu luyện tập. Có vẻ như họ sẽ tham gia tiết học kiếm thuật mà Ren và Licia không tham gia.
Hai người họ, vì kỳ tuyển chọn đại diện, chắc hẳn cũng sẽ tham gia tiết học một cách đầy nhiệt huyết.
Ren nhấc khuỷu tay đang đặt trên khung cửa sổ lên, vươn vai nhẹ một cái rồi bắt đầu bước đi.
Licia đã nói sẽ đến sau, nên Ren một mình đi trên hành lang và hướng đến thư viện.
"A! Ren-kun!"
Ren bị Fiona, người đang đi từ tầng trên xuống, gọi lại và cả hai gặp nhau ở chiếu nghỉ cầu thang.
"Fiona-sama cũng đến thư viện bây giờ ạ?"
"Vâng. Đúng vậy."
Ren nói trước khi bắt đầu đi.
"Em cũng đang định đến thư viện, nếu được thì chúng ta cùng đi nhé?"
"V-Vâng! Đi ạ!"
Vì vui mừng khi được Ren mời, Fiona đã vô thức nói với một giọng điệu vui vẻ.
Khi cả hai bắt đầu đi cùng nhau, thỉnh thoảng có những học viên liếc nhìn họ.
Đó là Fiona, người đã nổi bật từ trước khi Ren nhập học.
Dáng vẻ cô đi bên cạnh một nam sinh trông đáng yêu hơn thường ngày đã khiến các học viên, bất kể nam nữ, phải tò mò.
Cả Ren và Fiona, người đang vui vẻ đi bên cạnh cậu, đều không nhận ra những ánh nhìn đó.
Dù vậy, Ren vẫn có thể nhận ra những bước chân nhẹ nhàng của cô.
"Trông cậu vui quá, có chuyện gì tốt à?"
"Có đó. Fufu, và nó vẫn đang tiếp diễn."
"Đang tiếp diễn...?"
"Vâng. Hiện tại nó vẫn đang diễn ra một cách tốt đẹp."
Có lẽ vừa rồi đã hơi chủ động quá.
Nhưng, phản ứng của Ren lại hơi hụt hẫng. Cậu không nghĩ rằng chuyện tốt mà Fiona nói có liên quan đến mình, và nghiêng đầu thắc mắc.
Ngay cả khi nhìn vào khuôn mặt nghiêng đang bối rối của cậu cũng vậy.
Fiona vui vẻ ngước nhìn từ bên cạnh,
"Vừa rồi, lại có thêm một chuyện nữa đó."
Cô nói với một giọng điệu nhẹ nhàng như đang hát.
Sau giờ học, Radius nói với mọi người đang tập trung trong căn phòng vừa mới dọn dẹp xong.
"Cái này cho mọi người. Từ học viện."
Anh chỉ thị mỗi người lấy một chiếc băng tay từ trong chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn.
Trên băng tay không có ghi chữ "Ban Chấp hành" to đùng, nhưng đây là những thứ được chuẩn bị để các thành viên Ban Chấp hành đeo.
Bốn người vừa nghe Radius nói, vừa bắt đầu buộc băng tay vào đồng phục.
"Trong thời gian hoạt động của Ban Chấp hành, chúng ta có nghĩa vụ phải đeo băng tay đó theo quy định. Cho đến hôm nay thì không cần, nhưng vì kỳ tuyển chọn đại diện sắp bắt đầu, nên hãy coi như nó là bắt buộc."
Ren vừa lẩm bẩm "Ra vậy", vừa đeo xong băng tay.
Nhìn mình phản chiếu qua ô cửa kính, cậu cảm thấy chỉ với cái này thôi, không khí đã khác hẳn so với trước đây.
"Trông ra dáng Ban Chấp hành hẳn."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Từ trước đến nay tôi đã nhờ bốn người giúp đỡ chuẩn bị, nhưng từ hôm nay mới là chính thức. Chúng ta hãy chia nhau ra làm việc."
Công việc của ngày hôm nay đã được Radius phân chia.
"Tôi và Mirei sẽ đi một vòng các nơi tuyển chọn, xử lý giấy tờ và sắp xếp tình hình tuyển chọn, hợp tác với phía học viện. Ba người còn lại, tôi muốn nhờ sắp xếp các thông tin cần thiết cho kỳ tuyển chọn đại diện của các môn thi sắp tới, và kiểm tra các tài liệu mà chúng tôi sẽ giao lại khi trở về."
"Căn phòng của Ban Chấp hành mà học viện đã chuẩn bị thì sao ạ?"
Đó là căn phòng khác, không phải căn phòng nhỏ ở sâu trong thư viện này.
"Công việc ở đó tôi đã quyết định giao cho Mirei. Có ai có câu hỏi nào khác không?"
Sau khi nhận thấy không có vấn đề gì, Radius dẫn Mirei rời khỏi phòng.
Trên chiếc bàn lớn đặt giữa phòng, là một chồng tài liệu. Ngay khi cả ba chia nhau ra làm việc, sự náo nhiệt của kỳ tuyển chọn đại diện từ ngoài cửa sổ bắt đầu vọng vào.
◇ ◇ ◇ ◇
Những ngày bận rộn đến không kịp thở sau giờ học tiếp tục trôi qua, và có một ngày Ren và Radius cùng nhau đi tuần tra.
"Tuần tra là làm gì vậy?"
"Nghe nói thỉnh thoảng có những trường hợp học sinh quá khích với nhau. Tùy thuộc vào tình hình, chúng ta cũng sẽ can thiệp."
Tại học viện vào lúc hoàng hôn, trong lúc đang đi dạo trong khuôn viên,
"Nhân tiện."
Radius mở lời.
"Khi tôi rời khỏi Đế đô để đi công vụ, luôn có một tay kiếm thuật cứng ở bên cạnh. Bây giờ, dù chỉ là một học sinh ở đây, nhưng cậu nghĩ sao về việc có một tay kiếm thuật cứng ở bên cạnh?"
"Cậu hỏi tôi nghĩ sao thì, chỉ là tình cờ tôi là một tay kiếm thuật cứng thôi mà."
"Tôi trông cậy vào cậu đó. Vạn nhất có học sinh nào quá khích, phải nhờ cậu ngăn lại."
"Nhân tiện, ngăn lại là ngăn như thế nào?"
"Bên học viện có nói, tùy thuộc vào tình hình, có thể dùng vũ lực để khiến họ im lặng cũng không sao."
Trong số các học sinh nhắm đến vị trí đại diện cho giải đấu võ thuật, thỉnh thoảng lại có những người gây gổ.
Nếu nói không nghe và không có dấu hiệu dừng lại, có vẻ như có thể ngăn chặn dù có hơi mạnh tay một chút cũng không sao.
Ren nghe xong thì nở một nụ cười gượng gạo.
"Không ngờ lại—"
"Cậu nghĩ là không ngờ lại dùng vũ lực à?"
"——Ừm, thì."
Radius đoán được suy nghĩ của Ren, cười và nói tiếp.
"Tôi cũng có cùng suy nghĩ với cậu, nhưng nếu có học sinh nào đi quá giới hạn, thì bên này cũng đành phải làm vậy thôi."
"Tạm thời, tôi chỉ cầu mong cơ hội đó sẽ không đến."
"Tôi cũng đồng ý."
Trong lúc tiếp tục tuần tra, cả hai đến sân trường.
"A."
Ren nhìn thấy một góc sân trường và nhận ra.
Ở đó có một nơi đang diễn ra kỳ tuyển chọn đại diện tham gia giải đấu võ thuật, và đã thu hút rất đông học sinh.
Những học viên đang theo dõi kỳ tuyển chọn cũng vang lên những tiếng cổ vũ nồng nhiệt.
"Cậu có muốn xem ở gần hơn không?"
"Không sao đâu. Từ đây cũng có thể thấy được."
Nhìn từ xa, có thể thấy Vein đang vung kiếm và giành chiến thắng trước một học sinh khóa trên.
Gần đó, Sera và Kaito cũng đang xem, và mỉm cười vỗ tay trước chiến thắng của Vein.
Ren, người đang ngắm nhìn họ, ngồi xuống một chiếc ghế dài trong sân trường, và Radius ngồi xuống bên cạnh.
...Rốt cuộc, Vein sẽ thức tỉnh ở đâu đây.
Một câu hỏi bất chợt, liên quan đến những gì Ren đã làm được.
Vì Fiona vẫn còn sống, nên khả năng Hầu tước Ignart nổi điên gần như bằng không.
Tàn dư của Asval giờ đây cũng chỉ còn là chiếc sừng mà Ren đã mang về, nên việc nó hồi sinh cũng khó mà xảy ra. Rõ ràng là cơ hội để Vein thức tỉnh ở Dãy núi Baldor sẽ không đến.
(...Đại Lễ Sư Tử Vương cũng giống như một trong số đó, nên thôi kệ. Chắc cậu ta sẽ thức tỉnh ở đâu đó thôi.)
Không phải Ren cố tình cướp đi cơ hội thức tỉnh, nên cậu cũng không thể suy nghĩ gì đặc biệt ở đây.
Trong lúc đang mang nhiều tâm trạng và theo dõi kỳ tuyển chọn, Radius ngồi bên cạnh nhìn Ren và nói.
"Có vẻ như, cậu không phải đang xem vì cũng muốn tham gia."
"Ể? Cái gì cơ?"
"Cậu bây giờ trông rất vui. Nhưng kỳ lạ là, lại không có vẻ gì là muốn tham gia vào cuộc thi. Tôi tò mò về điều đó."
"À."
Ren đặt một khuỷu tay lên lưng ghế, và nói với một tư thế hơi uể oải.
"Làm thế này, cậu không thấy rất vui sao?"
"Làm thế này, là ý gì."
"Ý tôi là tình hình đang làm người hậu trường của lễ hội để đi tuần tra. Vừa nhìn những người khác đang cố gắng, vừa nghĩ rằng lát nữa mình cũng phải cố gắng làm công việc giấy tờ, tôi khá là thích khoảnh khắc này đó."
Radius, trái ngược với Ren, lại mang một vẻ mặt khó khăn và khoanh tay.
Thỉnh thoảng, ngài lại liếc nhìn Ren, như thể đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nhưng cuối cùng, không có lời nào thích hợp nảy ra.
"Này, dưới bầu trời màu đỏ thẫm mà được ngắm nhìn mọi người náo nhiệt, hay là nhìn về phía trường học cũng vậy, từ cửa sổ cũng có thể thấy các thầy cô đang theo dõi mà."
"Đúng là vậy, nhưng chúng ta không trực tiếp tham gia vào lễ hội."
"Như vậy mới tốt chứ. Việc ở lại trường muộn hơn các học sinh khác để làm việc, hay có thể tận hưởng những điều mà bình thường không thể làm được, chỉ có chúng ta ở vị trí này mới có thể thôi."
Radius lại một lần nữa nhìn xung quanh.
Dưới bầu trời màu đỏ thẫm, là sự náo nhiệt của các học viên mà thường ngày không thể thấy được.
Sự náo nhiệt nhìn từ cửa sổ trường học cũng vậy. Cảnh tượng các học viên giao lưu với nhau một cách vui vẻ hơn thường ngày cũng thu hút ánh nhìn.
"...Đây là lần đầu tiên tôi làm công việc hậu trường như thế này."
"Vậy cậu thấy sao?"
Radius lúc này buông lỏng tư thế, và hiếm khi thấy, ngài vắt chân một cách uể oải.
Nhưng khí chất không thể che giấu được, cùng với dung mạo xuất chúng đã tạo nên một vẻ quy quyến rũ nam tính.
"Không tệ."
Nhìn thấy nụ cười của Radius, một nụ cười tràn đầy nét thiếu niên đúng với lứa tuổi, Ren cũng mỉm cười theo.
Khi cả hai đang nghỉ ngơi một lát,
"Xin lỗi!"
Nhìn thấy vẻ mặt hớt hải của một nữ sinh đang chạy đến, Ren và Radius ngay lập tức hỏi có chuyện gì.
Nữ sinh trả lời trước cả khi kịp lấy lại hơi.
"Có những người đang gây gổ ở khu luyện tập ạ! Em đã định đi gọi các thầy cô, nhưng giữa đường lại thấy hai anh nên...!"
"Khu luyện tập là nơi chuẩn bị cho các học sinh tham gia kỳ tuyển chọn giải đấu võ thuật mà."
Khi cả hai vừa đứng dậy khỏi ghế, Mirei, người đáng lẽ đang ở một nơi khác, đi đến.
Cô ấy có vẻ cũng có việc cần.
"Điện hạ, thần có chút chuyện muốn bàn bạc nên đến gọi— Nya nya? Có chuyện gì vậy ạ nya?"
Ren nghĩ rằng giải thích dài dòng lúc này cũng không được, nên đã nói với Radius,
"Tôi sẽ đến đó, cậu cứ lo việc bên này đi."
"Một mình có ổn không?"
"Chắc là có. Giữa chừng chắc các thầy cô cũng sẽ đến."
Ren một mình chạy đi.
Trong bầu không khí khác lạ của học viện, sự căng thẳng cũng dần bao trùm.
Khu luyện tập thường ngày vẫn được dùng cho các tiết học kiếm thuật.
Bây giờ, nó là nơi chuẩn bị cho các học viên tham gia kỳ tuyển chọn giải đấu võ thuật, và cánh cửa lớn luôn được mở toang.
『Cái gì!?』
『Phải đó! Sao mày dám nói một câu xin lỗi là xong hả!』
『Cái— Kẻ ra tay trước là bọn mày mà!』
Ren vừa thở dài vừa nhìn vào trong khu luyện tập, và thấy một nhóm học viên đang cãi nhau ở một góc.
Khi Ren đi đến nơi xảy ra vụ ẩu đả, cậu đã thu hút sự chú ý của các học viên đang đứng xem. Cả vì việc thành viên Ban Chấp hành đã đến, và cả vì sự xuất hiện của Ren.
"Có chuyện gì vậy?"
Các học viên đang gây gổ, khi bị Ren bắt chuyện, ban đầu có vẻ không muốn trả lời.
Họ chỉ liếc nhìn Ren sau khi chiếc băng tay trên cánh tay cậu tình cờ lọt vào tầm mắt.
"Bọn chúng đã kiếm chuyện với bọn này."
"Đúng vậy! Bọn này cố tình va vào chúng hay gì đó!"
"Ra là vậy. Thế, còn các vị bên này thì..."
"Bộ giáp mà bọn chúng ném đã va vào túi của tôi. Trong túi có trang bị dùng cho kỳ tuyển chọn, nên tôi cũng muốn phàn nàn một tiếng. Bạn tôi ở đây cũng đã thấy."
"Không sai. Rõ ràng là chúng đã ném về phía bọn này."
Cả hai bên tiếp tục kích động, và một luồng sát khí bắt đầu lan tỏa, đến mức như sắp tóm lấy cổ áo nhau.
Tất cả đều là học sinh khóa trên, nên có lẽ tình cảm họ dành cho Đại Lễ Sư Tử Vương mạnh mẽ hơn khối năm nhất.
"Kẻ va vào từ phía sau trước là nó đó!"
Học viên đã ném bộ giáp lớn tiếng,
"Chuyện đó tao đã nói xin lỗi rồi mà! Như mày thấy đó, khu luyện tập cũng đang đông nghẹt người và đồ đạc! Tao cũng bị ai đó đẩy rồi va vào hai người chúng mày thôi!"
Lời đáp lại của học viên đã va vào vang lên.
Ren nghe xong, dù trong lòng nghĩ thật là vớ vẩn, nhưng vẫn không quên công việc của mình.
Tình hình của cả hai bên đã nhanh chóng vượt qua một giới hạn nào đó, và cuối cùng—
"Bọn mày, chỉ vì thua ở vòng loại mà đi kiếm chuyện với bọn tao à."
"Cái— Thằng này! Nếu đã nói đến mức đó thì...!"
Cả hai bên đều đã cầm lấy vũ khí huấn luyện có lưỡi đã được làm cùn.
Nhìn thấy cả hai đã mất bình tĩnh, Ren khẽ nới lỏng cà vạt đồng phục.
Cậu nhìn thanh kiếm huấn luyện đeo bên hông của một học viên gần đó và nói "Cho tôi mượn nhé", rồi rút ra mà không cần chờ câu trả lời.
Cậu đã can thiệp ngay trước khi cả hai kịp vung kiếm dù chỉ một lần, nhưng ngay khoảnh khắc họ bắt đầu giơ vũ khí lên.
Ngay trước khi thanh kiếm của cả hai được giơ lên cao quá thắt lưng.
"...Ể?"
"Vừa rồi là..."
Keng, hai thanh kiếm rơi xuống sàn và lăn đi.
Cậu ta đã vung kiếm từ lúc nào, đó là một tốc độ kiếm mà ngay cả điều đó cũng không thể nhận ra.
Những người đang xem cũng chỉ biết rằng Ren đã làm gì đó, nhưng ngược lại, đó cũng là tất cả những gì họ biết.
Chỉ còn lại sự thật rằng cậu học sinh năm nhất được đồn đại đã chế ngự các học sinh khóa trên một cách dễ dàng mà không hề thể hiện thực lực của mình.
"Hơn thế nữa, sẽ chẳng ai vui vẻ đâu."
Ren, người đã đứng giữa cả hai từ lúc nào, nói một cách thản nhiên, rồi trả lại thanh kiếm đã vung xuống cho chủ nhân của nó.
Khi các học viên gây gổ đã im lặng, Ren lại thở ra một hơi.
Luồng áp lực mà cậu tỏa ra đã biến mất như một lời nói dối.
Cậu nói tiếp,
"Lần này tôi nghĩ chỉ là một tai nạn do nhiều sự trùng hợp gây ra thôi. Mọi người hãy bình tĩnh lại một chút."
"À, ừm..."
"Có lẽ... là vậy..."
Hai người đại diện của hai bên trả lời, và lí nhí nói lời xin lỗi với đối phương.
Vừa rồi có lẽ chỉ là dùng vũ lực thôi sao. Nếu là Radius, có lẽ cậu ấy đã có thể ngăn lại chỉ bằng lời nói, Ren tự giễu.
Ren định sẽ quan sát thêm một chút và đợi các giáo quan đến, nên đã nhìn ra cửa khu luyện tập.
Sau đó, gần như cùng lúc, một tiếng chuông trong trẻo vang vọng khắp khu luyện tập.
(Âm thanh này.)
Ren nghe thấy tiếng chuông quen thuộc và nghĩ rằng cô ấy đã đến.
Nghe thấy tiếng chuông, sự tức giận của các học viên vừa bị Ren ngăn lại càng tan biến hơn. Ngay sau đó, một giáo quan đến, nhìn thấy Ren và đi đến bên cạnh cậu.
"Trên sàn có kiếm lăn lóc, là vụ ẩu đả như thế nào vậy?"
"Tôi đã ngăn lại nên chỉ là suýt xảy ra thôi ạ. Với lại, giả sử họ có vung kiếm lên, có lẽ cũng chỉ định thủ thế thôi. Về cơ bản chỉ là cãi vã."
"Phù... Chỉ vì là lễ hội hai năm một lần mà cậu lại nương tay cho các học sinh khóa trên à?"
Ren không trả lời mà nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây ngô.
Giáo quan cũng đã hiểu ý, nên không định hỏi thêm.
"Tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì hãy liên lạc nhé."
"Được rồi. Vất vả cho công việc của Ban Chấp hành rồi."
Khi Ren quay lưng định rời khỏi khu luyện tập, một trong những học viên đã mất bình tĩnh lúc nãy đi đến bên cạnh cậu.
Anh ta mang một vẻ mặt khó xử, và định nói lời cảm ơn vì Ren đã ngăn mình lại lúc nãy, nhưng,
"Em hiểu là mọi người sẽ trở nên hăng hái vì đây là lễ hội hai năm một lần. Nhưng hãy cẩn thận nhé."
Ren đã nói trước với một nụ cười khổ, nhưng người học sinh năm hai đã hiểu.
Ren của lúc này, dường như đang nói,
— Sẽ không có lần sau đâu nhé.
Nghe như vậy, người học sinh khóa trên bất giác thốt lên "Xin lỗi".
Dù không cầm kiếm trong tay, nhưng cảm giác như toàn thân bị một luồng áp lực như dao cắt hướng vào, người học sinh năm hai không nói thêm gì nữa và tiễn Ren đi.
Ren ra khỏi khu luyện tập và đón gió.
Không khí bên ngoài đang dần trở nên se lạnh khi đêm xuống. Điều đó, đối với Ren lúc này, đã giúp làm dịu đi cơn nóng lúc nãy.
Khi Ren đang hóng mát,
"Được bạn gọi đến xem thử mà bất ngờ ghê!"
Một cô gái cất tiếng gọi sau lưng Ren.
"Bạn cùng lớp được đồn đại lại đang ngăn cản các anh chị khóa trên, mà bạn cùng lớp đó lại không hề bị ảnh hưởng bởi ma đạo cụ của Nemu, là sao vậy?"
"Chắc là ngẫu nhiên thôi ạ."
Ren nói mà không quay lưng lại.
"Hừm, Ashton-kun đang nghi ngờ hiệu quả ma đạo cụ của tôi à."
"Không dám. Tôi không hề nghi ngờ chất lượng của ma đạo cụ do tiểu thư nhà Altia làm ra. Tiếng chuông đó, có lẽ là có tác dụng làm cho người ta bình tĩnh lại, đúng không ạ?"
"Chính xácccc! Quả là thủ khoa có khác, Ashton-kun!"
Được khen, Ren quay lại nhìn người vừa nói.
Đứng bên cạnh lối ra vào của khu luyện tập là một cô gái tuy thấp nhưng có thân hình đầy đặn. Cô mặc một chiếc áo khoác có mũ lớn bên ngoài đồng phục, bên hông là một chiếc thắt lưng to bản, trên đó có buộc các ống nghiệm và một vài dụng cụ nào đó.
Đó là một cô gái hoạt bát, đáng yêu như một con thú nhỏ.
"Mà, đây là lần đầu chúng ta nói chuyện nhỉ."
"Đúng đúng! Nhưng Nemu đã biết về Ashton-kun rồi đó? Vì cậu là thủ khoa, và hay nói chuyện với Licia-chan và Sera-chan mà! Với lại, cả với Vein-kun nữa!"
Tên cô là Nemu. Họ là Altia.
Nói đến nhà Altia, đó là một gia tộc có tổ tiên là một trong Thất Anh Hùng, người đã góp công trong việc thiết kế Đại Tháp Đồng Hồ ở Erendil và quản lý thông tin của thẻ Guild.
Nemu, người đã bắt chuyện với Ren, cũng là một hậu duệ của Thất Anh Hùng, và kỹ năng của một thợ chế tác ma đạo cụ của cô cũng thuộc hàng đáng nể.
Trong nhóm lấy Vein làm trung tâm, cô đảm nhiệm vai trò hỗ trợ.
"Cậu đã làm thế nào vậy? Thật lạ khi không bị ảnh hưởng một chút nào bởi ma đạo cụ của Nemu."
"Làm thế nào là sao, chẳng phải chính cô đã nói rồi sao."
"Hửm? Tôi?"
"Tiếng chuông đó có tác dụng làm cho người nghe bình tĩnh lại, đúng không ạ. Lúc nãy tôi đã nói có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng nghĩ lại thì ngay từ đầu tôi đã bình tĩnh rồi."
"...Vậy là, vì không cần phải bình tĩnh nên không có tác dụng à?"
"Vâng. Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi ạ."
"Hừm... ra vậy."
Ren không giải thích thêm, và cũng không có ý định nói chuyện quá lâu.
Cũng có một phần là vì đối phương là người nhà Anh tước nên phải giữ ý, nhưng công việc của Ban Chấp hành vẫn chưa xong nên phải đi nhanh.
Ren nói "Vậy tôi xin phép" rồi rời khỏi trước mặt Nemu.
"Lạ thật. Dù nói là không có tác dụng, nhưng lúc nào cậu ta cũng tỏa ra một luồng áp lực rất lớn mà."
Nemu lẩm bẩm một cách khó hiểu.
◇ ◇ ◇ ◇
Trong những ngày làm việc cho Ban Chấp hành, kỳ tuyển chọn đại diện cho một vài môn thi như hùng biện đã kết thúc.
Cho đến lúc đó, giờ nghỉ trưa cũng thường xuyên phải làm việc, nhưng cuối cùng cũng đã bắt đầu ổn định lại.
Kỳ tuyển chọn đại diện cho giải đấu võ thuật vẫn đang tiếp diễn, nhưng mọi việc đều đang tiến triển thuận lợi.
Khoảng hai tuần sau khi kỳ tuyển chọn đại diện bắt đầu được tổ chức sau giờ học.
Ren, người không tham gia tiết học kiếm thuật vào buổi chiều, đã đến căn phòng nhỏ của Ban Chấp hành để tận dụng thời gian rảnh.
Trong cặp của cậu, chứa đầy bài tập của nhiều môn học khác nhau.
Fiona, người đang ở một mình trong phòng, cũng đang làm bài tập của mình.
Không có bóng dáng của Radius và Mirei. Nghe nói cả hai có công vụ nên đã nghỉ học.
Tuy nhiên, có vẻ như họ sẽ đến vào sau giờ học, khi công việc của Ban Chấp hành bắt đầu.
"Tôi học ở đây được không?"
"Chuyện đó, làm sao em có thể nói không được chứ."
Nghe giọng của Fiona, Ren ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Trên bàn, ngoài những cuốn sách tham khảo mà Fiona đã bày ra, còn có những tài liệu của Ban Chấp hành mà họ thường dùng.
"Ể? Licia-sama đâu ạ?"
"Licia-sama thì có công vụ ở Erendil, nên hôm nay chị ấy nghỉ học. Nhân tiện, Radius cũng có công vụ nên nghỉ. Nghe nói họ sẽ đi xa bằng phi thuyền và trở về trong ngày đó."
"Vậy là... Mirei-san cũng vậy ạ?"
"Đúng vậy."
Đối với câu trả lời bình tĩnh của Ren, Fiona không nói gì mà chỉ chớp mắt liên tục.
Cô chăm chú nhìn Ren, người đang định làm bài tập như thường lệ, rồi cúi đầu xuống để Ren không thấy được đôi má đang ửng đỏ của mình.
Cô đột ngột đứng dậy, và nói trong khi che giấu khuôn mặt "Em đi mở cửa sổ nhé."
Sau đó—
"Chỉ có hai người với Ren-kun...!?"
Sau khi mở cửa sổ, cô mấp máy môi để Ren không nghe thấy. Cô có thể tự cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của mình đã tăng lên một bậc.
Cùng lúc đó, cô tự động viên mình rằng, với tư cách là một người lớn hơn Ren hai tuổi, cô không thể nào là một cô gái yếu đuối chỉ biết ngượng ngùng...
"Được rồi. Không sao nữa."
Sau khi cơn nóng trên mặt đã dịu đi, cô quay lại nhìn Ren.
Cậu đã đứng dậy từ lúc nào, và đang bắt đầu pha trà bằng những dụng cụ được trang bị sẵn trong phòng này.
"Fiona-sama cũng dùng chứ ạ?"
"Xin làm phiền cậu. Em rất mong chờ được uống trà do Ren-kun pha."
Fiona đã định nói sẽ giúp một tay, nhưng lúc đó Ren đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ, nên không còn gì để cô làm.
Vài phút sau.
Một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ tách trà được đặt trước mặt cô. Vị tất nhiên cũng rất ngon. Khác với trà do Fiona pha, đó là một tác phẩm tuyệt vời không có vị chát không cần thiết.
Fiona cũng đã tiến bộ hơn so với lúc ở Dãy núi Baldor, nhưng Ren còn hơn thế nữa.
"À thì—"
Ren, người đã trở về chỗ ngồi, lên tiếng.
Fiona, người đang hạnh phúc thưởng thức tách trà do Ren pha, hỏi "Có chuyện gì vậy?".
"Em có một vài điều không hiểu trong bài tập. Nếu được thì em muốn nhờ chị chỉ giúp."
Fiona, mặt mày rạng rỡ vì được nhờ vả, nói với một giọng điệu vui vẻ,
"Vâng! Nếu là em thì em rất sẵn lòng!"
Cô gật đầu với một nụ cười lấp lánh.
Lúc đó, chiếc vòng cổ trên ngực Fiona khẽ lay động.
Đó không phải là chiếc vòng cổ trừ tà mà cô đã đeo ở Dãy núi Baldor, mà là chiếc vòng cổ có mặt charm Tinh Mã Não do Ren tặng.
Nhìn thấy nó, Ren ngượng ngùng nói.
"Tôi rất vui vì chị đã trân trọng nó, nhưng không cần phải gia công lại có được không ạ?"
Viên Tinh Mã Não trang trí trên ngực Fiona gần như vẫn còn ở dạng nguyên bản. Để trang trí trên ngực một tiểu thư Hầu tước thì có hơi quê mùa.
Tuy nhiên,
"Tôi thích hình dạng này."
Vì cô đã nói một cách vui vẻ như vậy, nên nói thêm nữa thì thật là vô duyên.
Ngoài ra, Fiona đã quay lại chủ đề như để thể hiện sự vui mừng vì được Ren nhờ vả, nên Ren đã không đề cập đến chiếc vòng cổ nữa.
"Chỗ không hiểu là ở đâu vậy?"
Fiona hơi nhoài người qua bàn và đến gần Ren.
"Là bài tập mà giáo viên luyện kim đã giao ạ, tôi không hiểu tại sao lại phải dùng loại thuốc này."
"À thì... đó là vì việc tính toán với các nguyên liệu cần thiết khác hơi khó một chút. Cần phải có loại thuốc đó theo công thức tính toán như thế này—"
Fiona lướt bút trên cuốn vở.
Nét chữ tuy cứng cáp nhưng lại có những đường cong tròn trịa rất đáng yêu.
"Sao nào?"
"...À thì."
Ren, người được hỏi, không hoàn toàn hiểu được lời giải thích và méo mặt.
Fiona nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cậu, "A ha ha..." cô cười một cách áy náy và đứng dậy.
Không phải cô cười khổ vì Ren không theo kịp. Với Fiona thì không thể có chuyện đó.
Cô đứng dậy để đi đến chiếc ghế bên cạnh Ren.
"Chúng ta hãy kiểm tra lại từ phép tính này nhé."
Fiona ngồi bên cạnh Ren và lướt bút trên cuốn vở.
Lần này, cô bắt đầu giảng cho Ren một cách cẩn thận hơn và từ một góc độ khác.
Fiona dùng ngón tay vén mái tóc đang rủ xuống cuốn vở của mình ra sau tai, và khẽ liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Ren. Nhìn ngắm khuôn mặt cậu đang chăm chú vào cuốn vở, má cô lại sắp ửng đỏ.
"...Kiểu như vậy đó."
Sau khi Fiona giải thích xong, Ren quay mặt về phía cô.
Có lẽ vì cả hai đang ở gần nhau về mặt vật lý, một mùi hương hoa thoang thoảng từ mái tóc cô lan tỏa.
"Cảm ơn chị! Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rồi!"
"Vâng, tốt quá rồi."
Sau đó, Fiona đứng dậy và trở về chỗ ngồi cũ, để lại một mùi hương ngọt ngào.
Cô đã muốn ngồi bên cạnh Ren như vậy, nhưng nếu cứ thế, má cô lại sắp ửng đỏ lên, nên đã đến giới hạn rồi.
Chỉ là, việc trái tim cứ đập thình thịch, là điều không thể nào khác được.
Thời gian làm bài tập trôi qua một tiếng, rồi hai tiếng.
Ren, người muốn nghỉ ngơi một chút, đứng dậy và đi đến bên cửa sổ đang mở.
Khi đang đón gió ở đó, cậu nhớ lại lúc dọn dẹp căn phòng này. Về một cuốn sách đáng chú ý mà cậu đã xếp lên kệ.
Ren ngay lập tức đi đến kệ sách sát tường và lấy cuốn sách mà mình đã xếp hôm trước.
Cậu trở về chỗ ngồi và mở cuốn sách có tựa đề 『Các ma vật của Quân đoàn Ma Vương』 trên bìa.
...Toàn là những ma vật không biết.
Có rất nhiều hình minh họa đầy sức mạnh được vẽ, nhưng toàn là những ma vật mà cậu lần đầu tiên thấy từ tên đến hình dạng.
Hầu hết các ma vật được vẽ đều không còn tồn tại ở thời hiện đại. Sách viết rằng chúng đã bị tiêu diệt bởi sự kháng cự của các quốc gia, bao gồm cả nhóm của Dũng sĩ Ruin.
Trong đó cũng có thông tin về các ma vật được cho là sống ở một khu vực có Lâu đài Ma Vương, được gọi là Lục địa Ma.
Ngón tay của Ren đang lật trang bỗng dừng lại ở một trang nào đó.
Cậu bị cuốn hút bởi một con ma vật đang đi trên một vùng đất hoang được cho là chiến trường.
Fiona từ phía sau nhìn vào cuốn sách mà Ren đang cầm.
"Là sách ảnh ạ?"
"Từ lúc dọn dẹp căn phòng này tôi đã tò mò rồi. Ma vật được viết ở đây, nghe nói là một trong những tướng lĩnh chỉ huy Quân đoàn Ma Vương đó ạ."
Bộ giáp khổng lồ cao đến năm mét có màu đen tuyền và được trang trí bằng vàng, vẻ tà ác toát ra từ vẻ ngoài của nó có thể cảm nhận được ngay cả qua bức tranh. Bốn cánh tay. Bốn thanh đại kiếm tương ứng được đeo sau lưng, và một tấm vải xanh bẩn thỉu quấn trên một bên vai. Trong bộ giáp không có cơ thể bằng xương bằng thịt, mà thay vào đó là một luồng ma lực đậm đặc. Nghe nói ma thạch lơ lửng trong luồng ma lực đó.
"Vì có quá ít thông tin, nên có vẻ như chúng không được xếp hạng."
Khi Ren nói vậy, Fiona nhìn vào cuốn sách và đọc một câu.
"...Là một ma vật đã trở nên mạnh hơn sau khi đi theo Ma Vương. Ngoài Ma Vương ra nó chưa từng phục tùng ai, và trước đó, nó được gọi là Kiếm Ma... ạ."
Câu tiếp theo, Ren đọc lên.
"Phân loại có vẻ là loài rồng. Nhìn bề ngoài thì chẳng thấy giống rồng ở đâu cả, nhưng nghe nói bên cạnh ma thạch có một cơ quan giống như của loài rồng."
Dù sao cũng chỉ là phân loại.
Với những ma vật có số lượng ít ỏi, việc phân loại chắc hẳn cũng rất khó khăn, nên có lẽ họ đã phán đoán như vậy dựa trên cấu tạo cơ thể.
Một đặc điểm khác được nêu ra là sức sống.
Sách viết rằng vào thời đó có nhiều cá thể như vậy, nên sức mạnh của Quân đoàn Ma Vương là không thể đo đếm được. Nghe nói Thất Anh Hùng đã chiến đấu với một trong số chúng ở Lục địa Ma và đã giành chiến thắng.
Ren ngay sau đó đã đóng sách lại và đặt nó trở lại kệ.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Fiona nói.
"Ren-kun, kỳ nghỉ lễ sắp tới cậu định làm gì?"
Sau khi trải qua những ngày bận rộn với kỳ tuyển chọn đại diện cho Đại Lễ Sư Tử Vương thêm một chút nữa, tuần sau sẽ là kỳ nghỉ lễ và học viện sẽ nghỉ. Không phải là một điều đặc biệt chỉ có năm nay, mà là một kỳ nghỉ lễ thông thường.
"Tôi không có kế hoạch gì đặc biệt ạ. Chỉ là, Licia-sama có vẻ gần như mỗi ngày đều có công việc của nhà Claudel. Fiona-sama thì sao ạ?"
"A ha ha... thật ra em cũng giống như Licia-sama."
Thật ra cô đã muốn mời Ren đi mua sắm một chuyến, nhưng vì có việc nên không thể.
Fiona, người vừa mới chùng giọng xuống,
"Đúng rồi! Cha em có nhờ em gửi thư cho Ren-kun!"
Cô như vừa nhớ ra, lấy một chiếc phong bì từ trong cặp ra và đưa cho Ren.
Nghe nói là từ Ulysses, Ren ngay lập tức mở ra và xem nội dung. Trong thư viết, 『Tuần sau, cùng nhau đến khu phố thợ rèn nhé』.
Trước lời mời đột ngột, Ren nghĩ.
...Chắc là về bộ giáp mới.
Ulysses hẹn vào một buổi chiều tuần sau, và họ sẽ gặp nhau ở Đế đô.
◇ ◇ ◇ ◇
Vào một buổi chiều trong kỳ nghỉ lễ, Ren đang đi bộ cùng Ulysses ở Đế đô.
"Không có hộ vệ đi cùng được không ạ?"
"Vì có cậu ở bên cạnh mà... đó là một nửa đùa thôi, tôi nghĩ họ đang ẩn nấp đâu đó. Chắc chắn là vậy."
"À, quả nhiên là vậy."
"Nhân tiện, lời nói vừa rồi của tôi có nghĩa là nếu có cậu ở đây, dù hộ vệ không ẩn nấp cũng không sao, cậu có hiểu không?"
"Xin đừng làm khó tôi."
Ulysses, người đã làm cho Ren phải cười khổ, mỉm cười đắc thắng.
"Công việc của Ban Chấp hành thế nào rồi?"
"Rất vui ạ. Ban đầu tôi đã định không làm gì cả, nên việc có thể tham gia vào lễ hội với tư cách là thành viên Ban Chấp hành, tôi cảm thấy rất tốt."
Ulysses, người đang tò mò lắng nghe, mỉm cười.
"Nghe cậu kể, tôi lại nhớ lại lúc mình còn làm trong Ban Chấp hành."
"Ể."
"Ối? Ể, là sao vậy?"
"Tôi chỉ ngạc nhiên vì Ulysses-sama cũng đã từng làm trong Ban Chấp hành. Ngài không tham gia các cuộc thi như hùng biện à?"
"Cũng có một lần. Chỉ là, làm trong Ban Chấp hành có lẽ vui hơn."
"Hể... nhân tiện, vui như thế nào ạ?"
"Đó chính là, dáng vẻ của các quý tộc cùng trang lứa. À, khi họ kích động thì sẽ hành động như thế này à~, vừa quan sát vừa cảm thấy một cảm giác giống như khoái lạc, tôi vẫn còn nhớ."
"Uầy..."
Ren nhìn Ulysses với một vẻ mặt hơi ghê sợ.
Ulysses có vẻ vui trước ánh mắt không chút dè dặt của Ren, khóe môi cong lên và đuôi mắt hạ xuống.
"Bây giờ, việc được nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu là điều vui nhất đối với tôi đó."
Liệu có bao giờ người đàn ông này mất đi sự ung dung của mình không.
Ren đi bên cạnh thầm nghĩ.
"Giờ mới nói, nhưng cậu có biết lý do tại sao hôm nay tôi lại gọi cậu ra đây không?"
"Tôi nghĩ là về bộ giáp làm từ sừng của Asval."
"Chính xác. Vì nghe nói nó sắp hoàn thành, nên tuần trước tôi đã liên lạc với cậu."
Nghe vậy, Ren trở nên mong chờ và mỉm cười.
Ulysses, người nhìn thấy dáng vẻ có phần đúng với lứa tuổi của Ren, người thường ngày luôn tỏ ra chững chạc, đã mang một vẻ mặt ôn hòa, không hề để lộ ra một chút nào thế mạnh đã làm cho vô số quý tộc phải khóc thét của mình.
Sự náo nhiệt sinh ra khi Đại Lễ Sư Tử Vương đến gần, gần đây có cảm giác như đã tăng lên một bậc ngay cả trong thành phố.
Khi đến xưởng của Verlich,
"Chờ mãi."
Ông, người đã nhận ra sự hiện diện của khách, vui vẻ mỉm cười và xuất hiện từ trong xưởng.
Ông trông có vẻ mệt mỏi hơn nhiều so với thường ngày. Cả quầng thâm dưới mắt, và cả cách đi cũng có cảm giác chậm chạp hơn nhiều.
Ren, người bước vào trong xưởng vẫn lộn xộn như mọi khi, nhìn vào chiếc bàn gỗ tròn đặt ngay giữa xưởng.
Trên đó, có đặt một vật được cho là do Verlich làm ra.
"Đó là thành phẩm à?"
"Đúng vậy! Lần này ta đã thử làm một đôi bốt! Chân của Ren sau này chắc cũng không to ra nhiều nữa! Điều chỉnh nhỏ thì không thành vấn đề!"
Nghe nói những thứ Ulysses đã chuẩn bị là các nguyên liệu như sợi chỉ dùng cho việc đó. Ngay sau khi chúng đến, Verlich đã bắt tay vào chế tác mà không màng đến giấc ngủ.
Đôi bốt được sử dụng rất nhiều sừng của Asval đã được gia công.
Thoạt nhìn thì không biết, nhưng gót chân, mũi chân, mu bàn chân và nhiều nơi khác đều được bao bọc bởi một loại vật liệu chắc chắn.
Vẻ ngoài giống như một đôi giày da, có thể phối hợp được với cả đồng phục.
Sự dễ dàng di chuyển mà Ren coi trọng cũng không bị lãng quên. Được Verlich, người đã ưỡn ngực giải thích, nói như vậy, Ren đã đi đôi bốt vào để kiểm tra cảm giác.
"Không có cảm giác bị vướng ở đâu cả, và rất nhẹ ạ."
"Phải không phải không? Ngươi đã nhìn ta bằng con mắt khác chưa?"
"Không chỉ là nhìn bằng con mắt khác, mà cháu chưa từng nghi ngờ tài năng của ông."
"Ồ? Vậy à? Chà, cứ dùng tự nhiên đi. Đôi bốt đó, dù có đi dưới đồng phục chắc cũng không bị chú ý lắm đâu. Chà, về phần đó thì Ren cứ dùng sao cho tiện là được. Ta đã làm nó để sau này dễ điều chỉnh, nên Ren cũng cứ yên tâm mà lớn lên nhé."
"À thì... cảm ơn ông?"
Sự phát triển của cơ thể, bản thân Ren cũng không thể làm gì được, nên dù có bận tâm hay không, kết quả cũng không thay đổi.
Ren cười khổ, và khi Verlich hỏi "Có đi về luôn không?", cậu đã trả lời "Tôi sẽ làm vậy."
Đôi giày cậu đang đi từ trước đến nay được cất vào trong một chiếc túi vải mà Verlich đã đưa.
"Khác với Găng Tay Viêm Vương, nó không có tên. Cái kia về tổng thể đặc biệt hơn nhiều. — Vậy, được chưa?"
Verlich vừa nói vừa lắc lư cơ thể một cách lảo đảo.
"Lâu lắm rồi không được ngủ, nên giờ buồn ngủ chết đi được."
Verlich, giữa lúc Ren bắt đầu nói lời cảm ơn, đã không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ, ngã ngửa ra và bắt đầu ngáy.
Không phải trên giường, mà là trên sàn nhà bẩn thỉu vì bồ hóng.
"Có vẻ như, ông ấy đã rất mệt mỏi."
"Vâng ạ. Nào—"
Ren bế Verlich lên và đặt ông lên giường.
Cậu lấy chìa khóa để trên bàn tròn, sau khi ra khỏi xưởng thì khóa cửa lại.
"Tôi đã khóa cửa mà không suy nghĩ gì cả, giờ phải làm sao đây."
"Hình như ô cửa kính ở đằng kia... kìa, có một ô kính bị vỡ ở mép, tôi nghĩ ném vào trong từ đó là được. Dù sao thì, kính đã vỡ thì cũng chẳng có tác dụng chống trộm gì cả."
Ren không thể nói lại được gì trước lời nói của Ulysses.
"Không cần một bộ giáp bảo vệ ngực à?"
"Cơ thể của tôi vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nên những bộ phận lớn, tôi nghĩ nên đợi đến khi vóc dáng không còn thay đổi nhiều nữa."
Nói vậy thì đôi bốt cũng thế, nhưng theo suy nghĩ của Verlich, đó là bộ phận ít cần điều chỉnh hơn. Số vật liệu còn lại chắc sẽ được dùng ở đâu đó trong tương lai.
...Nếu có cái này, Ma Kiếm Lửa cũng sẽ dễ sử dụng hơn chăng.
Một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu, khi cậu nhớ lại lúc vừa nhận được Găng Tay Viêm Vương.
Nhân tiện, thử nghiệm nó trong kỳ nghỉ lễ này cũng có vẻ là một ý hay, Ren nghĩ về kế hoạch cho những ngày tới.
Vào sáng hôm sau.
Gần đây cũng không có dịp đi săn, nên đây là một cơ hội tốt để thử nghiệm hiệu quả của đôi bốt.
"Ồ, Ren-sama?"
Yuno, người cũng dậy sớm, đã bắt chuyện với Ren khi cậu đang trên đường ra sảnh chính sau khi rời khỏi phòng.
"Trời vẫn còn chưa sáng mà, ngài định đi đâu vào giờ này ạ?"
"Gần đây tôi không có ra ngoài thị trấn, nên định đi ra ngoài một chút để thay đổi không khí. Tiện thể tôi định đi hái một loại quả chỉ có thể hái vào giờ này."
"Loại quả chỉ có thể hái vào giờ này...?"
Yuno nghiêng đầu, nhưng thấy Ren có vẻ vội, nên đã tránh hỏi thêm và tiễn cậu đi.
Ra khỏi dinh thự, Ren hướng đến chuồng ngựa trong cùng khuôn viên.
Trong số những con ngựa mà các kỵ sĩ sử dụng, có Io, con ngựa trước đây của Yelkuku. Io, người đã lớn lên cùng với sự trưởng thành của Ren, hôm nay vẫn có một bộ lông màu hạt dẻ óng ả.
Io nhìn thấy Ren đang đến gần, hí lên 'Hí'. Khi được chạm vào bờm, nó ghé đầu vào Ren và bắt đầu làm nũng.
"Lâu rồi mới đi xa một chuyến nhỉ."
Io, với Ren trên lưng, vui vẻ bắt đầu đi, và rời khỏi khuôn viên dinh thự, tiếng móng sắt vang lên.
Khi đến cổng dẫn ra ngoài thị trấn, một người kỵ sĩ đứng đó bắt chuyện.
"Ồ? Ngài định đi đâu vào giờ này ạ?"
"Đến khu rừng một chút. Lâu rồi mới ra ngoài thay đổi không khí."
"Vậy thì tốt quá! Xin hãy cẩn thận!"
Người kỵ sĩ không chút nghi ngờ và tiễn Ren đi.
Sau khi cho Io chạy được khoảng một tiếng, bầu trời đã bắt đầu hơi sáng lên.
Khoảng mười mấy phút sau, khi vào trong rừng, họ đã đến một con đường mòn.
Từ đây, phải cho Io đi chậm lại. Đi một lúc thì thấy một khoảng đất trống. Diện tích khoảng bằng một ngôi nhà dân bình thường, không quá rộng cũng không quá hẹp.
Ren để Io tự do, rồi vừa ngắm nhìn bầu trời rạng đông vừa quan sát những quả cây trên một cái cây gần đó.
Những quả cây cho đến lúc đó vẫn còn xanh, khi bình minh lan tỏa, chúng dần chuyển sang màu đỏ rực. Canh đúng thời điểm đó để thu hoạch, Ren cho vào trong chiếc túi vải mà cậu đã mang theo.
Nhưng những quả cây đối với Ren chỉ là phụ, mục đích thực sự của cậu là khác. Đây chỉ là quà cho mọi người trong dinh thự, nên cậu mới thu hoạch.
Ren, người đã đi sẵn đôi bốt vừa mới hoàn thành, đeo Găng Tay Viêm Vương vào tay và buộc dây.
"——Đến đây."
Cậu cố tình nói thành tiếng để tự động viên mình.
Thứ hiện ra, là một thanh kiếm màu đồng thau được trang trí bằng các hoa văn ở khắp nơi.
Đó là Ma Kiếm Lửa, thanh kiếm mà trước khi có Găng Tay Viêm Vương, cậu đã không thể triệu hồi được vì phản lực quá lớn.
Ren, người nghĩ rằng việc thêm trang bị sử dụng vật liệu của Asval có thể sẽ mang lại một sự thay đổi mới, đã phi ra khỏi dinh thự từ sáng sớm để thử nghiệm hiệu quả của nó.
"Đúng như mình nghĩ. Hoàn toàn không có phản lực."
'Hí.'
Io, người được bắt chuyện, có vẻ không hứng thú, chỉ trả lời một tiếng mà không quay mặt về phía Ren. Nó vừa ăn cỏ dưới chân vừa vẫy đuôi một lần.
Có thể thấy rằng việc triệu hồi Ma Kiếm Lửa đã trở nên dễ dàng hơn trước.
Ren, vui mừng trước kết quả đúng như tưởng tượng, đã khẽ vung Ma Kiếm Lửa.
Sau đó, không phải là ngọn lửa vàng như đã thể hiện ở Đại Tháp Đồng Hồ, mà là một ngọn lửa đỏ rực lượn sóng mờ ảo trước mặt cậu, rồi nhanh chóng biến mất.
Khi cậu vung lại với ý thức không để lửa phát ra, chỉ có thể thấy dư ảnh của thanh kiếm mà không có ngọn lửa lượn sóng.
"Nếu có thể sử dụng ma kiếm này theo ý muốn, và sớm trở thành Kiếm Thánh thì không còn gì bằng."
Dù có tài năng và nỗ lực như Ren, việc đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh của kiếm thuật cứng cũng vô cùng khó khăn.
Việc luyện tập hàng ngày chắc chắn là con đường ngắn nhất để trưởng thành. Nhưng Ren cũng nghĩ rằng mình cần phải suy nghĩ thêm nhiều điều khác nữa.
Cậu nhớ lại trận chiến đã thể hiện trình độ cấp Kiếm Sư trước mặt Edgar.
Hình như đó là lúc Ulysses và Radius đang bí mật tiến hành vụ việc ở Đại Tháp Đồng Hồ.
『Để tôi cho ngài thấy! Kiếm thuật cứng của một người có thể sử dụng ma pháp!』
Lúc đó, Edgar đã thể hiện đúng như lời nói, kiếm thuật cứng của một người có thể sử dụng ma pháp.
Ngoài hai thanh kiếm trong tay, những lưỡi dao băng được phóng ra, mỗi cái đều là thanh kiếm của một người đã lĩnh hội được Khai. Nếu là Ren của lúc đó mà dính phải, chắc chắn sẽ phải quỳ gối ngay từ đòn đầu tiên.
『——Thanh kiếm để cho một Kiếm Thánh như ngài xem. Tôi cũng sẽ không nương tay.』
Ren nói vậy, và vung kiếm mà không lùi một bước.
Ban đầu, cậu đã đối phó với những lưỡi dao băng mà Edgar phóng ra bằng những nhát chém sử dụng Khai. Nhưng, số lượng quá nhiều và lưỡi dao băng lại quá nhanh.
Cậu đã chống cự được vài đòn.
Ngay khi mọi người đều nghĩ như vậy,
『...』
Do bá khí sinh ra từ ý chí mạnh mẽ của Ren, thanh kiếm huấn luyện trong tay cậu đã rung lên.
Cậu đã bước vào một lĩnh vực mới ngay trước mặt mọi người, và vung kiếm theo bản năng.
『Hà... hà...』
Đã chống cự được — không, đã khuất phục được.
Thanh kiếm của Ren đã xóa sổ tất cả những lưỡi dao băng ngay trước khi chúng chạm đến cậu.
Những lưỡi dao băng đã mất đi sức mạnh ma pháp của mình do sức mạnh của Trảm Sát. Băng ma pháp đã tan chảy, và biến thành nước ngay trước mắt Ren.
『N-Nhanh đến vậy đã trở thành Kiếm Sư rồi sao...!?』
Edgar thốt lên kinh ngạc.
『Thế nào, ạ... tôi đã chống cự được rồi đó...!』
Cảm giác của ngày hôm đó, Ren vẫn còn nhớ.
Việc để toàn thân chìm đắm trong sự hưng phấn đến mức có thể tự nhận thức được mình đã thay đổi, là một khoảnh khắc không thể nào quên.
Ren chăm chú nhìn vào lòng bàn tay không cầm Ma Kiếm Lửa, và im lặng.
Dù chỉ là một cuộc giao tranh duy nhất, nhưng sức mạnh của Edgar là thật.
Trảm Sát không phải lúc nào cũng có thể hóa giải được mọi loại ma pháp. Nếu Edgar chiến đấu nghiêm túc, có lẽ kết quả đã khác.
Tuy nhiên, điều Ren nghĩ lại là khác.
"Tôi cũng—"
Mình cũng phải đạt đến lĩnh vực đó.
Vì đã thề sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nên tuyệt đối phải làm được.
Để trở thành Kiếm Thánh, để mở ra cánh cửa đang chắn lối, ngoài việc luyện tập hàng ngày, cậu muốn thử tất cả những gì mình có thể làm được bây giờ.
Cũng có một sự do dự rằng liệu có phải là quá sớm để nghĩ như vậy hay không.
Cũng có một phần con người cậu nghĩ rằng bây giờ là giai đoạn để kiên trì luyện tập, và việc ao ước sức mạnh như của Edgar có lẽ vẫn còn sớm.
Tuy nhiên, những lời của Edgar 'kiếm thuật cứng của một người có thể sử dụng ma pháp' không thể nào phai mờ trong đầu Ren.
Cậu muốn được run rẩy một lần nữa trước cảm giác trưởng thành đã lan tỏa khắp cơ thể lúc đó.
Khi đang vừa mường tượng về tương lai của mình vừa nhìn xuống Ma Kiếm Lửa, từ giữa những lùm cây, tiếng kêu của các ma vật vọng đến.
Có vẻ như chúng đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ những quả cây trong chiếc túi vải mà cậu vừa mới đặt xuống đất lúc nãy, khi đang mải mê suy nghĩ.
Tuy nhiên, sự chú ý của các ma vật xuất hiện đã không còn hướng về những quả cây nữa. Mà hướng về miếng thịt mềm Ren và Io.
"Nếu chúng mày không tấn công trước, tao sẽ không ra tay đâu."
Các ma vật xuất hiện không hề để tâm đến lời nói của Ren và đồng loạt tấn công.
Ma vật có hình dạng giống như một con thằn lằn, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy màu nâu. Chúng được xếp vào hạng E, là những ma vật có trí tuệ thấp và không mạnh lắm.
『Kíiiii!』
『Kít!』
Hiếm thấy ở một ma vật hạng E, chúng sử dụng ma pháp. Chúng làm cho địa hình hơi nhô lên một chút để dễ dàng di chuyển, và bao vây xung quanh bằng đất để làm cho Ren khó di chuyển.
Ren vừa thở dài vừa vung Ma Kiếm Lửa, và phóng ra một ngọn lửa để dọa.
Cậu đã nghĩ rằng, tiện thể dùng Trảm Sát để hóa giải ma pháp của ma vật, và làm cho chúng ngạc nhiên cũng được.
Có lẽ đó là ảnh hưởng,
『Quéc!?』
Con đường đất nhô lên mà một con đang lao tới, khi chạm vào ngọn lửa chỉ bằng một tia lửa, đã trở lại thành đất bình thường. Con ma vật do ảnh hưởng đó đã bị ngã.
Tuy nhiên, chỉ là một phần nhỏ.
Con đường đất nhô lên bằng ma pháp về cơ bản vẫn được giữ nguyên, chỉ có dưới chân một con bị sụp nhẹ mà thôi.
Ren chớp mắt liên tục, vì cậu đâu có dùng một ngọn lửa mạnh như vậy.
Nhưng, rõ ràng là nó đã trông như thể hiệu lực của ma pháp đã mất đi.
"...Ngọn lửa vừa rồi."
Có lẽ vì ngạc nhiên trước ngọn lửa kỳ lạ, các ma vật đã vội vàng bỏ chạy.
Ren nhìn xuống Ma Kiếm Lửa, và nhớ lại cảnh tượng mà ngọn lửa lúc nãy đã tạo ra.
Hoàn toàn không phải là nhìn nhầm. Rõ ràng, chắc chắn là một ngọn lửa yếu ớt đã có một tác động nào đó đối với ma pháp của đối phương.
Dường như một phần rất nhỏ của ngọn lửa mà Ren đã phóng ra đã phát huy một sức mạnh đặc biệt, và đã phá vỡ ma pháp của đối phương.
Bản chất đó, chính là Trảm Sát không thể nào khác được. Giống như những lưỡi dao băng mà Edgar đã phóng ra, ngọn lửa của Ren cũng đã mang trong mình sức mạnh của kiếm thuật cứng.
"..."
Cơ thể Ren, người đang nhớ lại sự thật, thoáng có một cú sốc mà cậu thường cảm nhận khi sử dụng nhiều ma lực.
Dù chỉ là một hiệu quả nhỏ nhoi và chưa thể thực dụng, nhưng chỉ cần sức mạnh của Ma Kiếm Lửa có lẫn một chút Trảm Sát, đã là một sự tiêu hao đáng kể.
Để gọi đó là một tuyệt kỹ độc đáo của riêng mình thì còn xa, và công dụng vẫn hoàn toàn chưa rõ, nhưng cậu vẫn rất vui.
"Io! Vừa rồi mày có thấy không!?"
Vì quá vui mừng, cậu đã bắt chuyện với Io, nhưng,
'Hí.'
Io không quay mặt về phía Ren, vừa gặm cỏ trên đất vừa trả lời một cách qua loa.
Không lẽ, trong suốt trận chiến lúc nãy nó vẫn cứ như vậy sao.
"...Vẫn gan lì như mọi khi."
Cậu đã thử với những ma vật mới tấn công để xem có thể tái hiện được kỹ thuật lúc nãy hay không.
Kết quả là không thể tái hiện được dù chỉ một lần, và trong đầu Ren hiện lên hai chữ 'luyện tập'.
Điều đã biết ngay từ đầu, nhưng sự tiêu hao ma lực quá lớn. Lâu lắm rồi mới cảm thấy chóng mặt như thế này.
Dù rất tự tin vào thể lực, nhưng ma lực lại là chuyện khác.
So với lúc sử dụng Khai trong lúc luyện tập ở Sư Tử Thánh Điện, đây là một tình trạng do lượng tiêu thụ ma lực nhiều hơn.
"...Về thôi."
Cậu leo lên lưng Io và lên đường trở về.
Ren, dù mệt mỏi, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến buổi luyện tập tiếp theo.
Cậu ghé qua Guild Mạo hiểm giả để thẩm định những ma vật đã săn được trong lúc luyện tập.
Khi Ren đang chờ thẩm định, một giọng nữ vọng đến tai cậu.
"Không phải là Ren đó sao!"
Nghe thấy giọng nói đó, Ren sau khi thẩm định xong đã rời khỏi quầy và đi đến khu vực ăn uống trong cùng cơ sở.
Vẻ mặt vui vẻ của Estelle đang thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn cùng với rượu từ sáng sớm, và nụ cười khổ của Chronoa ngồi bên cạnh.
"Hai người đến Erendil ạ."
"Ừm. Và trên đường về đã vớt được Chronoa."
"Tôi có chút việc nên đã đến nói chuyện với Tử tước Claudel. Rồi trên đường về lại bị Estelle bắt gặp ở đại lộ."
Vậy có nghĩa là Chronoa là nạn nhân à.
"Ren cũng ăn gì đi? Ta mời."
"Vậy thì, cháu không khách sáo ạ."
Chronoa, người đang tận hưởng ngày nghỉ, ngồi trên ghế, vẫn mặc một bộ trang phục thanh lịch như lần trước.
Trong khi đó, Estelle trông rất ngầu. Bà mặc một chiếc áo sơ mi và quần đen, chiếc áo khoác thường ngày được vắt trên lưng ghế.
Dáng vẻ bà nâng cốc bia lớn lên uống trông rất sảng khoái.
"Nhưng mà Ren, ngày nghỉ mà cậu làm gì từ sáng sớm vậy?"
"Vì một vài lý do, tôi đã đến khu rừng ạ."
"Ồ, đi săn à?"
"Và, có lẽ là đang trong giai đoạn suy nghĩ nhiều thứ để trở thành Kiếm Thánh."
Estelle lại uống một ngụm rượu nữa, rồi ăn một miếng bít tết lớn một cách mạnh mẽ.
Nói ra thì có vẻ thô lỗ, nhưng trong những động tác mạnh mẽ của bà vẫn không quên đi sự quý phái. Đặc biệt là dáng vẻ bà lướt dao trên miếng bít tết.
"Phù phù phù, hãy vùng vẫy đi chàng trai trẻ. Để trở thành Kiếm Thánh, chỉ có cách đó thôi."
Chronoa nói "Này này" với Estelle.
"Estelle trở thành Kiếm Thánh lúc nào nhỉ?"
"Đã lâu lắm rồi, nhưng có chuyện gì sao."
"Nếu cậu kể cho Ren-kun nghe cảm giác lúc đó, chắc sẽ là một tài liệu tham khảo tốt đó?"
"Tự nhiên lại nói một điều chính chuyên vậy. Cứ như là một nhà giáo dục thực thụ vậy."
"Không phải là cứ như, mà tôi là một nhà giáo dục đàng hoàng đó..."
Estelle ăn thêm một miếng bít tết đã cắt rồi nói. Ren cũng bắt đầu ăn sau khi món ăn nhẹ mà cậu vừa gọi đã được mang đến.
"Ta trở thành Kiếm Thánh là vào thời còn là một tướng quân."
Nghe nói vào thời đó, khi còn thuộc biên chế của Sư Tử Thánh Điện, bà đã từng suýt chết trong một nhiệm vụ.
"Ta, người đang dẫn theo vài thuộc hạ, đã dốc hết sức lực để ít nhất cũng có thể cho thuộc hạ sống sót trở về."
Sự quyết tâm liều chết đã có kết quả, và bà đã hoàn thành nhiệm vụ mà không để một thuộc hạ nào phải chết.
"Ta, người đã chiến đấu với tính mạng của mình, đã mở ra cánh cửa. Cánh cửa chắn trước lĩnh vực của Kiếm Thánh. Trường hợp của ta, có lẽ cần đến cảm giác nguy hiểm khi đứng giữa ranh giới sinh tử để tiến về phía trước. Khát vọng sống đã đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm trong ta."
Estelle nói tiếp, nhưng.
"Ta nghe nói Ren đã từng trải qua những trận chiến sinh tử rồi. Nếu vậy, thứ cần thiết có lẽ không phải là cảm giác nguy hiểm."
"Vậy thì, thứ mà tôi cần là..."
"Thứ Ren cần có lẽ là một cơ hội khác. Ta nghĩ Ren bây giờ còn có thực lực hơn cả ta của lúc đó. Việc lặp đi lặp lại quá trình luyện tập cũng quan trọng, nhưng hãy thử tất cả những gì có thể làm được."
"Woa! Hiếm khi thấy Estelle lại nói một điều chính chuyên như vậy!"
"Đừng có trêu. Vốn dĩ, chẳng phải Chronoa đã bảo ta hãy dẫn dắt Ren sao."
Sau khi câu chuyện về Kiếm Thánh lắng xuống, Ren bắt đầu tò mò về mối quan hệ thân thiết của hai người ngồi trước mặt.
"Hai người thân nhau nhỉ."
"Bọn tôi đã từng làm việc cùng nhau vài lần mà."
Thảo nào, Ren gật đầu rồi tiếp tục tận hưởng cuộc trò chuyện cùng cả hai.
Estelle đã gọi thêm không biết bao nhiêu ly rượu nữa, nhưng khi về vẫn không hề say, và còn nói rằng vẫn chưa uống đủ, thật là phi thường.
"Chắc phải kiềm chế ở mức này thôi. Chồng ta cũng đã bảo không được uống quá nhiều."
"...Chronoa-san."
"A ha ha... đừng bận tâm, đừng bận tâm..."
Chronoa, người biết rõ về Estelle, đã khuyên Ren không nên suy nghĩ sâu xa về việc liệu bà có thực sự kiềm chế được sau khi đã uống nhiều rượu như vậy hay không.
◇ ◇ ◇ ◇
Licia, người đã tắm từ sáng sớm để tỉnh ngủ, đang đi trong dinh thự.
Sáng nay cô vẫn chưa thấy Ren.
Cô đã nghĩ rằng nếu tắm trước khi chào hỏi cậu, vừa có thể chỉnh trang lại bản thân thì thật là tiện, nhưng sau khi tắm và sấy khô tóc xong, cô vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
"Này, cậu có biết Ren ở đâu không?"
Licia bắt chuyện với Yuno đi ngang qua.
"Ren-sama thì, ngài ấy đã rời khỏi dinh thự từ trước lúc bình minh rồi ạ."
"Có chuyện gì vậy nhỉ. Cậu ấy đến Sư Tử Thánh Điện à?"
"Không ạ. Nghe nói, là vì có một loại quả cây nếu không đi vào giờ đó thì sẽ không hái được... ạ..."
"À thì... quả cây?"
Yuno cũng có vẻ không hiểu rõ lắm, và cùng Licia nghiêng đầu thắc mắc.
Khi đang làm vậy, tiếng cửa chính của sảnh mở ra.
『Ren-dono, mừng ngài đã về.』
『Ồ? Đó là món đồ đó sao?』
Vừa nghe thấy giọng nói của Ren và một người kỵ sĩ, cậu đã xuất hiện ở hành lang nơi Licia và Yuno đang đứng.
"A, Licia-sama."
Ren cầm trên tay một chiếc túi vải không lớn lắm. Từ miệng túi chưa được buộc chặt, có thể thấy thấp thoáng một thứ gì đó màu đỏ.
Licia, với mái tóc vẫn còn hơi ẩm, nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh cậu.
"Mừng cậu đã về. Cậu đã đi đâu vậy?"
"Ra ngoài thị trấn đến khu rừng ạ. Tớ chợt nhớ đến loại quả này. Vì rất muốn ăn thử, nên tớ đã xuất phát trước bình minh để đi hái."
Ren tự hào mỉm cười và khoe chiếc túi vải.
Nhìn thấy những quả cây bên trong, Licia ngạc nhiên.
"Quả bình minh?"
"Vâng ạ. Chắc Licia-sama cũng biết, là loại quả chỉ chuyển sang màu đỏ trong vài chục phút vào sáng sớm. Nghe nói nếu thu hoạch ngoài giờ đó sẽ không ngon."
Quả bình minh vẫn chưa có phương pháp trồng trọt nhân tạo, nên ở trong rừng thường xảy ra các cuộc tranh giành.
Nhìn thấy Ren cười một cách đắc ý, Licia vui vẻ mỉm cười.
Yuno đã quay trở lại làm việc từ lúc nào không hay, chỉ còn lại hai người tiếp tục câu chuyện.
"Cậu mệt rồi nhỉ?"
"Tớ đi bằng Io nên cũng không mệt lắm ạ. ...Cũng có lúc phải chiến đấu với ma vật, nên không thể nói là hoàn toàn không mệt."
"Fufu, vậy thì, hãy vào bồn tắm thư giãn đi."
Ngay trước khi Ren rời đi, Licia chợt nhớ ra.
(Chiến đấu với ma vật, nghĩa là cậu ấy đã dùng thanh kiếm kỳ lạ đó chăng.)
Việc Ren có một thanh kiếm như vậy, Licia cũng biết. Trong cuộc chạy trốn sau khi thoát khỏi Yelkuku, cô đã nhiều lần tận mắt chứng kiến nó.
"Licia-sama? Tôi sẽ mang quả bình minh vào bếp đây ạ—"
"Ư-Ừm! Cậu đi đi!"
Nhận ra mình đã hơi ngẩn người ra trước mặt Ren, Licia vội vàng trả lời.
Một khoảnh khắc, Ren có hơi thắc mắc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay sau đó thấy Licia bắt đầu cư xử như bình thường, cậu đã rời khỏi cô.
Licia còn lại một mình trong hành lang lẩm bẩm.
"...Thật sự, đó là một sức mạnh như thế nào nhỉ."
Nguồn gốc của sự tò mò, có lẽ không phải là sự tò mò về một sức mạnh kỳ lạ, mà là vì đó là sức mạnh của chính Ren.
Licia vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa lẩm bẩm, và ngước nhìn ánh nắng ban mai.
0 Bình luận