Vòng tuyển chọn đại diện cho các môn thi đấu đang dần đi đến hồi kết khi tháng Bảy sắp đến.
Hướng tới ngày khai mạc Đại lễ Sư Tử Vương đang đến gần, các học sinh bắt đầu trở nên bồn chồn hơn bao giờ hết.
Ngay cả trong giờ học, việc nói chuyện riêng cũng trở nên nổi bật, và ngôi trường danh giá này cũng không ngoại lệ.
Khi những chàng trai cô gái ở tuổi này tụ tập lại, dù có nhiều quý tộc đến đâu cũng không thể tránh khỏi, và các giáo sư cũng đành phải cho qua ở một mức độ nào đó.
...Trông họ vui thật đấy.
Giờ nghỉ trưa, Ren vừa đi dọc hành lang vừa liếc nhìn cảnh tượng đó.
Nhìn đâu cũng chỉ thấy các học sinh đang bàn tán về Đại lễ Sư Tử Vương.
Những học sinh không tham gia thi đấu cũng hẹn nhau xem môn nào vào ngày hôm đó, hoặc đi dạo quanh các gian hàng.
Bất chợt, một khung cảnh lướt qua tâm trí cậu.
Khung cảnh đó chồng lên hành lang học viện mà Ren đang thấy.
『Vein cố gắng nhé. Tớ thua mất rồi.』
『...Nhưng lần tới chúng ta hãy cùng tham gia. Vòng loại lần này Ren cũng trụ lại đến cuối cùng mà, lần sau cậu nhất định sẽ được chọn làm đại diện cho xem.』
『Cảm ơn cậu. Chắc tớ sẽ lại cố gắng.』
Vào giờ nghỉ trưa, Ren Ashton và Vein vừa đi dọc hành lang vừa trò chuyện.
Trong "Huyền thoại Thất Anh Hùng", hai người đã vun đắp một tình bạn thân thiết đến mức có thể gọi là bạn thân, và họ thường xuyên nói chuyện với nhau.
『Này, Vein!』
『A, Kaito-senpai.』
『Anh tìm cậu mãi đấy. Thiệt tình, định rủ đi ăn cùng mà──── Ồ? Người ở đó hình như là... Ashton, người đã đấu trong vòng tuyển chọn phải không nhỉ?』
Kaito nói một cách sảng khoái rồi khoác vai Ren Ashton.
Bị khoác vai đột ngột, Ren Ashton, không giống như Ren bây giờ, có ấn tượng là một người trầm tính, dù không đến mức nhút nhát.
『Cậu mạnh lắm đấy! Anh đã muốn gặp lại cậu! Sao nào? Nếu được thì cả hai cùng đi ăn nhé!』
『Ren, cậu thấy sao?』
『Tớ cũng được. Leonard-sama, nếu ngài không phiền.』
『Nàá ha ha ha! Cứng nhắc quá đấy! Cứ gọi là senpai được rồi!』
『V-vậy thì, cùng Leonard-senpai ạ!』
『Cứ thế đi! Vậy đi nào, cả hai đứa!』
Khung cảnh trong ký ức không phải của Ren Ashton, mà quay trở lại với thực tại của Ren.
Ren cũng đã xây dựng mối quan hệ bạn bè với Vein, nhưng chưa sâu sắc bằng trong "Huyền thoại Thất Anh Hùng". Ren không tham gia vòng tuyển chọn đại diện cho Đại lễ Sư Tử Vương, và có rất nhiều điểm khác biệt.
Vai Ren bị ai đó đột ngột vỗ từ phía sau.
"Ren."
Người gọi cậu chính là Vein, người mà Ren vừa nghĩ đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tớ tình cờ thấy cậu nên gọi thôi. Nếu chưa ăn trưa thì đi cùng nhau không?"
Hai người vừa đi vừa bắt đầu nói về Đại lễ Sư Tử Vương. Họ vừa tận hưởng sự náo nhiệt của các học sinh xung quanh, vừa sôi nổi bàn về ngày hội chính thức.
"Này!"
Một giọng nói vang lên từ phía trước.
Khi họ quay lại, Kaito Leonard, học sinh năm hai, đang đứng đó.
"Anh tìm hai đứa mãi đấy. Thiệt tình, đã định rủ hai đứa đi ăn mà!"
"Tôi và Vein cũng đang định đến nhà ăn, hay chúng ta đi cùng nhau nhé?"
"Được! Vậy đi nào, cả hai đứa!"
Đôi khi những khung cảnh tưởng chừng khác biệt lại giống nhau đến lạ.
Ren thấy điều đó thật thú vị và khẽ mỉm cười.
Sau khi đến nhà ăn, Kaito đã ăn một lượng thức ăn dễ dàng vượt qua khẩu phần của cả Ren và Vein cộng lại. Dáng vẻ ăn uống sảng khoái của anh trông rất đã mắt.
Tuy nhiên, sau bữa ăn, Kaito đột ngột dừng lại.
Trước mặt hai người đang thắc mắc, anh ngồi trên ghế, thả lỏng cơ thể và ngước nhìn trần nhà cao.
Trong không gian rộng lớn và sang trọng quá mức đối với một nhà ăn học viện, anh đã phơi bày một bộ dạng thảm hại.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Khi Vein hỏi,
"Anh quên mất tiết học buổi chiều. Anh quên làm bài tập mất rồi."
"A, à... Vất vả cho anh rồi."
"Dược Thảo Học khó hiểu quá... Nào là tại sao cần lượng này, tại sao giảm đi thì không được~... Toàn những công thức toán học vô nghĩa làm đầu óc anh như muốn bốc hơi..."
Bên cạnh Vein đang cười khổ, Ren nhớ lại tiết Dược Thảo Học của năm hai.
Đúng là các bài giảng ở học viện này rất cao cấp, nhưng trường hợp của Kaito có lẽ còn do anh vốn dĩ đã không giỏi việc học.
"Leonard-senpai."
"Hửm? Sao thế Ashton, thấy bộ dạng thảm hại của anh nên muốn cười à?"
"Không ạ, giờ nghỉ trưa vẫn còn khoảng ba mươi phút, hay là chúng ta cố gắng làm được đến đâu thì làm?"
Nghe vậy, Kaito liền tỏ ra bất cần.
"Haha! Không phải khoe đâu nhưng, Ren, cậu đang coi thường thành tích tệ hại của anh đấy à?"
"Không ạ, tôi đã biết rất rõ về điều đó──── à không, không sao đâu ạ."
"Ồ? Tạm bỏ qua những gì cậu vừa định nói, cái gì không sao cơ?"
"Em sẽ giúp anh."
"...Thật không?"
Kaito nhẹ nhàng rướn người qua bàn.
Anh ghé sát mặt vào Ren, mắt mở to và chớp liên tục.
"...Thật không!?"
Anh há to miệng nói lại một lần nữa.
Nghe thấy giọng nói đó ở gần, Ren bình tĩnh đáp "Vậy thì chúng ta nhanh lên ạ" rồi đứng dậy.
Cậu định đi trả khay đĩa, nhưng...
"Tập trung trước thư viện nhé! Khay của hai đứa anh sẽ dọn luôn cho!"
Kaito gom khay đĩa của cả ba người lại rồi chạy đi mà không cần nghe câu trả lời.
Ren và Vein nhìn theo và nhún vai.
"Xin lỗi, tớ có hẹn với Sera nên không đi được. Mà nói đúng hơn, dù có đi thì Dược Thảo Học tớ cũng không hiểu rõ lắm nên không giúp được gì."
Ren nói Vein không cần bận tâm và hướng đến thư viện.
Vừa mới đi được vài bước, Kaito đã chạy vụt qua bên cạnh Ren như một cơn gió, "Anh đến ngay đây!".
Việc anh bị một giáo sư đi ngang qua mắng "Không được chạy trên hành lang!" thì chỉ có thể nói là không thể tránh khỏi.
Ngay trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Kaito, người đã hoàn thành bài tập một cách an toàn, rời khỏi thư viện.
Lúc chia tay, anh nói nhỏ lời cảm ơn cho phù hợp với hoàn cảnh, "Cảm ơn cậu nhé".
"Không ngờ cũng giải quyết được nhỉ."
Ren ngạc nhiên và có chút vui mừng vì có thể dùng kiến thức của mình để hoàn thành bài tập Dược Thảo Học của năm hai.
Từ buổi chiều, cậu có lịch làm việc của ban chấp hành, nhưng vì đã ngồi liên tục dù chỉ vài chục phút khiến cơ thể hơi cứng, nên cậu rời thư viện và đi đến khu vườn của học viện.
Cậu định đi dạo một chút, nhưng khi thấy Radius đang ngồi ở một bàn trà trong góc vườn, cậu liền lên tiếng.
"Radius."
"Hử? À, Ren à."
Radius trông có vẻ đang suy tư điều gì đó.
"Cậu đang suy nghĩ gì à?"
"Ừ. Có một chút chuyện tôi đang bận tâm."
Radius có vẻ không định giải thích về "chuyện bận tâm" đó.
Anh liếc nhìn Ren một cái, định nói gì đó "...Hừm", rồi lại im bặt.
"Tôi sẽ gặp Mirei rồi đến chỗ các cậu sau. Phiền cậu nói với hai người họ đợi một chút được không?"
"Ừm, rõ rồi."
Ren rời khỏi chỗ Radius và quay lưng đi về phía phòng của ban chấp hành.
Radius vẫn ở đó, tiếp tục suy nghĩ điều gì đó, nhưng vài phút sau cũng bắt đầu bước đi.
Vừa hướng về một khu vực được bao quanh bởi hàng rào trong góc vườn,
"Là tôi đây Nya."
Đáp lại giọng nói vang lên từ sau hàng rào, Radius nói "Ta đã đợi" và gặp Mirei.
Mirei đưa cho anh tờ giấy ghi lại những thông tin cô đã điều tra được.
◇ ◇ ◇ ◇
Trong căn phòng nhỏ phía sau thư viện, Licia và Fiona đã có mặt từ sớm.
Khi Ren đang nói chuyện với họ, cửa phòng mở ra và Radius cùng Mirei xuất hiện. Radius nhờ Mirei đặt một chồng giấy dày lên chiếc bàn mà mọi người dùng để làm việc.
"Mirei-san, cái này hình như..."
"Là công việc mà hôm nay mọi người phải hoàn thành mà..."
Fiona tiếp lời Licia, Mirei liếc nhìn Radius.
"Như mọi người đã nói, đây là công việc lẽ ra phải làm hôm nay."
Lần này, Licia và Fiona cùng nhìn Ren, nhờ cậu hỏi.
"Nhìn qua thì có vẻ như đã xong hết rồi."
"Tôi đã hoàn thành ở lâu đài rồi. Tạm thời, hãy chú ý đến đây."
Radius đi đến tấm bảng đen trong phòng và bắt đầu viết lịch trình sắp tới lên đó. Anh không cần nhìn ghi chú, có vẻ như tất cả đã nằm trong đầu anh.
"Đại lễ Sư Tử Vương sắp bắt đầu. Công việc của ban chấp hành chúng ta từ nay sẽ như thế này, nhưng như các cậu thấy, chúng ta sẽ phải làm những công việc phiền phức cho đến tận ngày khai mạc. Chuyện đó để sau────"
Những dấu X được ghi lên lịch trình.
Đó là những ngày mà Radius cho là chắc chắn sẽ bận rộn. Có thể thấy từ hôm nay cho đến ngày chính thức của Đại lễ Sư Tử Vương sẽ không có lúc nào rảnh rỗi.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ khác, một dấu tròn được thêm vào.
Khi cả ba đang mải mê nhìn việc Radius làm, anh ghi vào lịch trình hôm nay dòng chữ "Dạo quanh các thương hội".
Đúng là công việc đó đã được lên kế hoạch từ trước.
"Vì các đại diện của chúng ta, học viện sẽ chuẩn bị đồ ăn, thức uống và các vật dụng khác. Đương nhiên, phía học viện sẽ kiểm tra, nhưng ban chấp hành cũng sẽ kiểm tra."
"Kiểm tra hai lần cho an toàn Nya!"
"Tôi thấy hơi lạ, tại sao lại xếp công việc đó vào hôm nay?"
Ren hỏi vì nghĩ rằng phải có lý do thích đáng cho việc thay đổi lịch trình đột ngột.
Radius quay mặt về phía Ren, vẫn với vẻ mặt không chút do dự như trước, anh mở lời.
"Chỉ có hôm nay chúng ta mới có thể thong thả làm việc. Nếu không phải hôm nay, chúng ta cũng không thể tận hưởng không khí của khu phố quanh lâu đài được."
"À, ra là vậy."
Ren, người hiểu rõ Radius nhất, nhận ra đầu tiên và nói với Licia và Fiona vẫn đang nghiêng đầu thắc mắc.
"Có vẻ như cậu ấy đã sắp xếp để chúng ta, ban chấp hành, có thể xả hơi một chút."
"Chúng ta đã vùi đầu vào công việc cho đến tận hôm nay. Nghỉ ngơi một chút chắc cũng được tha thứ. Dù sao thì trong thời gian diễn ra Đại lễ Sư Tử Vương cũng có vài việc phải làm."
"Nếu hôm nay cũng làm việc xong rồi thì việc tận hưởng sớm một chút cũng không bị phạt đâu nhỉ."
Radius đồng ý với Ren và nói tiếp.
"Các gian hàng cho Đại lễ Sư Tử Vương sẽ được mở từ chiều nay, nên không chỉ học sinh của Học viện Sĩ quan Đế quốc mà cả học sinh của các trường khác cũng sẽ đến."
Radius cùng Mirei bắt đầu đi.
"Và Ren, việc dẫn đường cứ nhờ hai cô ấy. Bên này cũng có việc phải làm. Mọi thứ đã được tổng hợp trong đống tài liệu kia, hãy kiểm tra đi."
"À này──── Ơ..."
Để lại những lời đó một cách thản nhiên, Radius rời đi, Ren chỉ biết tiễn theo bằng một giọng nói thiểu não.
Ra đến ngoài, khi chỉ còn lại hai người, Radius khẽ thở dài.
"Chúng ta cũng có việc phải làm. Không chỉ việc của ban chấp hành, mà còn cả việc kia nữa. ────Ta sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám làm gì đó sau lưng ta."
"Thần đã rõ Nya."
Hai người bí mật trao đổi như vậy rồi rời khỏi học viện.
Không hề hay biết họ đang nói gì ở bên ngoài, Ren quay sang Licia và Fiona.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
Theo lời Radius để lại, có vẻ như lộ trình dạo quanh các thương hội được giao phó hoàn toàn cho họ.
Nghe Ren nói, hai vị tiểu thư bắt đầu bàn bạc.
"Chúng ta đi từ đây thì sao nhỉ. Tiếp theo đi thế này──── rồi sau đó đến đây────"
"Fiona-sama, lối này có thể ghé qua các cửa hàng trên đại lộ nữa đó."
"A, đúng thật!"
Không phải là hai người coi thường công việc.
Họ ưu tiên việc đi qua các thương hội lên hàng đầu, và đề xuất của Licia là phương án tốt nhất đã tính đến cả điều đó.
Hai người hỏi Ren.
"Ren-kun thấy thế này được không ạ?"
"Ren, thế này được chứ?"
Cuối cùng, trước khi Ren kịp xen vào, hai người đã đề xuất lộ trình.
Trên giấy có ghi cả tên những thương hội và cơ sở mà cậu chưa từng nghe đến, nên ngay từ đầu cậu đã định giao cho hai người họ.
Chưa đầy vài chục phút, họ đã ra khu phố quanh lâu đài, vừa đi qua các thương hội vừa ghé vào các gian hàng một cách tự nhiên.
Họ khát nước và cũng hơi đói. Sau khi dẫn hai người đi qua vài gian hàng, họ ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Licia và Fiona đưa món ngọt lên miệng và thốt lên những tiếng hạnh phúc. Vẻ mặt họ cũng tràn đầy niềm vui tương tự.
"Cái này, ngọt và ngon quá...!"
"Bên này cũng ngon lắm ạ!"
Ren vừa liếc nhìn hai người đang vui vẻ, vừa ngắm nhìn khu phố quanh lâu đài.
Khu phố vẫn luôn náo nhiệt như mọi khi, nhưng hôm nay lại đông người hơn hẳn. Cảnh tượng học sinh của một trường nào đó trốn học ra phố chơi ngay lập tức đập vào mắt cậu.
"Đại lộ cũng trở nên giống không khí trước lễ hội hẳn nhỉ."
Ren vừa cầm món ăn mua ở quán ven đường vừa nói.
Licia ngồi cạnh và Fiona ngồi cạnh cô ấy cũng đồng tình.
"Vâng. Có lẽ hơi sớm, nhưng cảm giác như có chút thành tựu."
"Em cũng vậy. Nghĩ đến sắp đến ngày chính thức, em thấy những cố gắng cho đến hôm nay thật đáng giá."
Có lẽ là hơi sớm như lời họ nói.
Ren cũng vậy. Cảm giác này càng trở nên rõ rệt hơn khi được xả hơi như thế này, và việc nhìn thấy hai người vui vẻ bên cạnh cũng khiến cậu bị ảnh hưởng.
"────Thật tốt quá."
Nhìn họ lúc này, cậu lại một lần nữa cảm thấy thật may mắn khi đã nhận làm ban chấp hành.
Họ không nghe thấy lời lẩm bẩm của Ren, nhưng họ nhận ra ánh mắt cậu đang hướng về phía mình.
"Thôi nào, cứ nhìn chúng tớ chằm chằm thế làm gì?"
"Vì trông hai người có vẻ vui, nên tôi lỡ..."
"Fufu, Ren-kun thì không vui sao?"
Fiona nghiêng đầu nhìn Ren, khuôn mặt nghiêng của cô được ánh nắng chiều chiếu rọi.
Nhận được ánh nhìn của cả hai, Ren đứng dậy khỏi ghế, và ngay lập tức quay lại với họ.
"Tất nhiên là tôi đang rất vui. Vì vậy tôi đang nghĩ sau đây chúng ta nên đi lòng vòng thêm chút nữa rồi hãy về."
Licia và Fiona khúc khích cười trước lời nói của Ren.
「────Tớ cũng vậy!」
Họ gần như đồng thanh thốt lên.
────Buổi chiều trôi qua trong chớp mắt, và ba người trở về học viện ngay trước khi trời tối.
Ngay khi Ren ngồi vào chỗ, trong lòng vẫn còn biết ơn sự sắp xếp của Radius. Cậu chợt phát hiện một tài liệu cần chữ ký của Chronoa.
"Em đi đến chỗ Chronoa-san một chút."
"Ừ, tớ biết rồi."
"Bọn em sẽ làm chút việc ở đây."
Chia tay hai người, trên đường đến phòng Viện trưởng, Ren nhìn ngắm quang cảnh học viện.
Vòng tuyển chọn đại diện cho hầu hết các môn thi đấu đã kết thúc, nhưng thay vào đó, có thể thấy các học sinh được chọn làm đại diện đang chăm chỉ luyện tập. Người đến xem cũng không ít, và sau giờ học vẫn có thể nghe thấy nhiều tiếng nói náo nhiệt như trước.
Ren tiếp tục đi, băng qua sự náo nhiệt của các học sinh.
Vài phút sau, khi đứng trước phòng Viện trưởng và gõ cửa, ngay lập tức có tiếng trả lời vui vẻ, 『Mời vào!』.
"Xin thất lễ."
Chào một tiếng rồi bước vào, Chronoa đang ngồi nghỉ trên ghế sofa.
Được ánh nắng chiều chiếu rọi, cô mỉm cười rạng rỡ khi thấy Ren.
"Chào mừng Ren-kun. Hôm nay có chuyện gì thế?"
"Có một tài liệu cần chữ ký của Chronoa-san ạ, không biết bây giờ cô có tiện không?"
"Tất nhiên rồi! Vì Ren-kun thì cô lúc nào cũng cố gắng hết mình!"
Khi đưa tài liệu cho Chronoa, cô vừa nói "Hừm hừm" vừa xử lý chúng.
Giọng nói của cô vang đến Ren, người đang rảnh tay.
"Trong Đại lễ Sư Tử Vương, cô không có mặt ở hiện trường nhiều đâu, nên nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ hỏi các giáo viên khác nhé."
Đó là những lời có vẻ đột ngột, nhưng có lẽ cô muốn nói sớm cho Ren, người vẫn còn công việc của ban chấp hành. Chronoa dừng tay một lúc, nhìn Ren và nói với giọng có lỗi rồi lại quay lại làm việc.
Hình như trước đây Chronoa cũng đã nói rằng cô rất bận trong thời gian diễn ra Đại lễ Sư Tử Vương.
"Nếu có việc gì có thể giúp được, thì ban chấp hành chúng em cũng có mặt mà."
"Là công việc gặp gỡ hoàng tộc và quý tộc nước khác, em có muốn giúp không?"
Ren khẽ đưa mắt đi chỗ khác.
Chronoa di chuyển đến nơi cậu nhìn và bắt cậu phải đối mắt.
"Ahaha! Đùa thôi! Không sao, không sao đâu! Người lớn chúng cô cũng phải cố gắng chứ, nếu không thì thật có lỗi với các em như Ren-kun đã nỗ lực hết mình cho đến hôm nay! Đừng lo, các em cứ tận hưởng lễ hội đi nhé!"
"Em xin lỗi. Nhưng nếu có gì em có thể làm được thì cô cứ nói ạ!"
Nghe vậy, Chronoa đứng dậy.
Ánh nắng màu đỏ thẫm chiếu lên khuôn mặt nghiêng của cô khi cô đến trước mặt Ren.
Trước vẻ đẹp của cô, thứ dễ dàng được ca ngợi là huyền bí, Ren nín thở khi bị cô nhìn thẳng vào mắt.
"Nyufufu~"
Chronoa đột ngột đưa tay ra và xoa đầu Ren.
"B-bất ngờ cô làm gì vậy!?"
"Không có gì cả. Chỉ là thấy Ren-kun có vẻ mặt nghiêm túc trông dễ thương, nên cô lỡ tay thôi."
"Lỡ tay, mà..."
"Tahaha! Nhưng Ren-kun, hư nhé!"
Chronoa duỗi ngón trỏ ra và chọc vào đầu mũi Ren. Cô không để ý đến sự ngạc nhiên của cậu mà nói tiếp.
"Quá lo cho người lớn rồi đấy! Đừng bận tâm đến công việc của cô. Đừng coi thường sức mạnh của người lớn chứ?"
"Không ạ, không phải vậy, em chỉ nghĩ nếu thật sự có thể giúp được thì..."
"Oa... Ren-kun thật sự dễ thương quá đi... So với lần đầu gặp, tuy chiều cao của cô đã thấp hơn em rồi, nhưng có lẽ vẫn nên đưa em về Đế đô thì hơn..."
Ren nói, "Nhưng em đã sống gần Đế đô rồi mà."
Chronoa khúc khích cười, sau khi ký xong tài liệu Ren mang đến, cô đổi chủ đề.
"Ren-kun, Ren-kun."
"Vâng vâng, có chuyện gì ạ."
"Hơi đột ngột, nhưng từ đó đến giờ, Kỹ thuật kiếm cứng của em thế nào rồi?"
Dù được hỏi vậy nhưng tình hình cũng không tốt lắm. Không quá lời khi nói rằng cậu đang đâm đầu vào tường, nên Ren do dự không biết trả lời thế nào.
Đặc biệt là vì chiến kỹ của riêng cậu cũng không có kết quả khả quan.
Chronoa nhìn như thể muốn nhìn thấu tận đáy mắt của Ren đang do dự.
Tận đáy... không phải là đáy mắt của Ren, mà là một ánh nhìn dịu dàng như đang bình tĩnh quan sát thứ gì đó sâu hơn, bản chất của Ren được che giấu.
"Hừm hừm. Có vẻ như sức mạnh kỳ lạ kia đang phát triển tốt."
「ッ────!?」
Nghĩ lại thì Chronoa cũng đã nói điều tương tự ở Claudel.
Ren hỏi lại với vẻ hơi hoảng hốt.
"Chronoa-san, sức mạnh kỳ lạ mà cô nói là?"
"Hả? Là sức mạnh mà Ren-kun đang che giấu đó?"
Chronoa trả lời một cách thản nhiên.
"Không sao đâu. Cô không nói cho ai cả."
"...À này!"
"Em đang thắc mắc tại sao cô lại biết đúng không. Câu trả lời đơn giản lắm, chỉ là cô dễ nhận ra những chuyện như thế này thôi. Dù cô cũng không biết chi tiết đâu."
"...Thật ra không phải là cô có thể đọc được suy nghĩ của người khác chứ ạ?"
"Ahaha, không có đâu."
Đối phương là Chronoa Highland, một trong những pháp sư vĩ đại nhất thế giới.
Cũng không có gì lạ nếu cô có thể làm được những điều mà Ren không thể hiểu nổi.
"Em đã nói cho Licia-chan và Fiona-chan biết đó là sức mạnh gì chưa?"
"Chưa ạ, em thấy nó là một sức mạnh kỳ lạ nên khó nói... Em đã từng sử dụng nó khi chiến đấu ở Đại Tháp Đồng Hồ, nhưng vẫn chưa nói cho ai biết danh tính thật của nó."
"Hừm... ra là vậy."
佳人 (Giai nhân) với mái tóc gợi nhớ đến những sợi vàng khẽ lay động, không suy nghĩ nhiều.
"Vậy thì, nói cho họ biết đi?"
Cô nói một cách nhẹ tênh, khiến Ren ngơ ngác.
"Cho đến giờ, em đã có những suy nghĩ của riêng mình và giữ bí mật, đúng không?"
"Chuyện đó... vâng."
Ngay từ khi sinh ra, cậu đã nghĩ đó là sức mạnh mà Ren Ashton sử dụng, nên đã giấu kín mà không tiết lộ cho ai.
Sau khi bắt đầu sống ở Claudel, cậu đã lấy lý do rằng việc tiết lộ kỹ năng cũng đồng nghĩa với việc phơi bày điểm yếu.
Đây không phải là lời nói dối, và thực tế cũng có khía cạnh đó nên mọi người mới có thể hiểu được.
"Việc Ren-kun đã suy nghĩ nhiều điều và giữ bí mật cũng là một quyết định đúng. Nhưng cô nghĩ việc thử suy nghĩ một chút cũng sẽ có ích cho tương lai đấy."
"...Ý cô là sao ạ?"
"Nếu đó là người mà em có thể phơi bày điểm yếu của mình, em không nghĩ rằng mình có thể nói chuyện với họ sao?"
Câu này cũng được nói ra một cách nhẹ nhàng, thản nhiên.
Những lời của Chronoa thấm sâu vào lòng Ren một cách kỳ lạ. Ren bây giờ cũng không phải là Ren của trước đây, sự thay đổi trong suy nghĩ và cảm xúc khiến cậu lặng lẽ lắng nghe.
"Cứ giữ bí mật với những người quan trọng và sống tiếp quãng đời còn lại, cô nghĩ nó sẽ khó khăn hơn Ren-kun tưởng đấy."
Khuôn mặt nghiêng của Chronoa được ánh hoàng hôn chiếu rọi.
Dáng vẻ huyền bí của cô, và giọng nói đó.
"Sau khi công việc của ban chấp hành và Đại lễ Sư Tử Vương kết thúc, mọi thứ lắng xuống, em thử suy nghĩ một chút xem sao?"
"...Em sẽ thử xem."
"Nhưng nếu còn do dự, cứ đến chỗ cô. Cô sẽ luôn là người lắng nghe em."
Nghe câu trả lời của Ren, Chronoa mỉm cười dịu dàng.
Rồi cô lấy cây trượng ra và xoay tròn trên đầu Ren.
Cậu được bao bọc trong một cảm giác dễ chịu, như thể trái tim mình đang dần bình tĩnh lại.
◇ ◇ ◇ ◇
Đêm hôm đó, trong khu vườn có một luồng sáng trắng.
"Thế nào?"
Người hỏi Ren về hiệu quả của Thánh Ma Pháp, luồng sáng trắng, chính là Licia đang phát ra ánh sáng trắng từ tay mình.
Hai người ngồi đối diện nhau tại bàn trà trong vườn.
"Em có cảm giác nó còn mạnh hơn cả mùa xuân."
Rõ ràng là khác với Thánh Ma Pháp lúc hai người mới gặp. Thánh Ma Pháp lúc chiến đấu với Yelkuku cũng đã rất đáng gờm, nhưng bây giờ thì không thể so sánh được với lúc đó.
"Cậu nói vậy tớ rất vui, nhưng... tớ có một điều không hài lòng."
Licia nhìn chằm chằm vào Ren.
"Nhìn từ phía Ren, Thánh Ma Pháp của tớ đã mạnh lên không phải là nói dối đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Tôi không nói nịnh đâu."
"Vậy thì càng không thể chấp nhận được."
Nói rồi, Licia hơi bĩu môi.
Vẻ mặt tự nhiên, đúng với lứa tuổi mà cô không bao giờ thể hiện ở học viện, lại là vẻ mặt tự nhiên mà cô thường xuyên thể hiện trước mặt Ren.
"Dù tớ dùng Thánh Ma Pháp lên bản thân, tớ vẫn chưa thắng được Ren."
"...Dạo gần đây chúng ta cũng không đấu tập như vậy nhỉ."
"Ừ, vì tớ chỉ mải mê luyện tập Kỹ thuật kiếm cứng. Với lại, còn có công việc của ban chấp hành nên không thể liều lĩnh được."
Nếu sử dụng cả Thánh Ma Pháp và Matoi, thực lực của Licia sẽ còn tăng vọt. Khả năng phát huy sức mạnh vượt trội hơn bình thường ở nhiều mặt như tốc độ kiếm và sự linh hoạt là thế mạnh của cô.
Điều cô không hài lòng là, dù vậy, từ trước đến nay cô vẫn chưa thắng được Ren.
Lần đầu tiên cô dùng Thánh Ma Pháp để đấu tập là ở dinh thự nhà Ashton.
Lần tiếp theo là ở dinh thự Claudel, và sau khi đến Elendil cũng có nhiều cơ hội, nhưng kết quả đều như nhau.
Nhớ lại quá khứ đó, Licia...
「…………Mừu.」
Ngồi trước mặt Ren, cô lại bĩu môi một lần nữa.
Trông cô không giống như đang nhìn Ren một cách hờn dỗi, mà giống như cảm giác tự thấy mình thật thảm hại đang hiện lên trên khuôn mặt.
Dù vậy vẫn trông rất đáng yêu, có lẽ là vì đó là Licia chăng.
"Chúng ta thử đấu một trận sau một thời gian dài không?"
"Không. Tớ sẽ kiềm chế. Sắp đến Đại lễ Sư Tử Vương rồi, nếu liều lĩnh mà bị thương thì phiền lắm."
Licia nói với một nụ cười nhẹ nhàng.
Nhận ra thì hai người đã ở trong vườn được một khoảng thời gian khá dài.
Ren đứng dậy trước, đến bên cạnh Licia và đưa tay ra, cô vui vẻ giãn cơ mặt và đưa tay ra.
"Lần tới tớ sẽ không thua đâu."
"Tôi cũng vậy."
Hai người kết thúc buổi luyện tập ban đêm và trở về dinh thự.
Để dành thời gian cho đến lúc đi ngủ trong phòng riêng, họ học bài hoặc nghỉ ngơi.
Tắm xong, cậu khẽ thở ra trong phòng mình.
Khi hai người đang ở trong phòng riêng, Yuno đến gọi. Lezard ở phòng làm việc gọi hai người đến.
Ren đến phòng làm việc trước, sau đó là Licia.
Lezard đón hai người, chia sẻ cho họ thông tin liên quan đến việc tiếp khách trong Đại lễ Sư Tử Vương. Ông cũng nói thêm về việc Elendil sẽ thay đổi như thế nào so với bình thường.
Lezard tiếp tục.
"Với lại, việc chuẩn bị cho chuyến bay tạm thời đến gần Roses Kaitas cuối cùng cũng đã xong."
Đây là câu chuyện đã được nhắc đến vào ngày Licia và Fiona mặc trang phục dân tộc để khoe với Ren.
"Roses Kaitas bây giờ phần lớn đã bị phong ấn cùng với ngọn núi, nhưng chân núi là một ngoại lệ. Nếu cố gắng leo lên, sẽ bị phong ấn chặn lại giữa chừng, và dù cố nhìn vào sâu bên trong, cũng chỉ thấy sương mù mờ ảo. Nhưng, có thể đến gần được."
Gần Roses Kaitas không có bến đỗ phi thuyền, một bến đỗ tạm thời sẽ được thiết lập trên một địa hình bằng phẳng gần đó.
"Có một con đường từ Elendil đến đó, nhưng nó khá cũ. Nhiều đoạn đường lát đá đã bị vỡ. Vì vậy, khi tu sửa lại, có một đề xuất là nhân tiện thiết lập một điểm dừng giữa Elendil và Roses Kaitas."
"Điểm dừng, ý cha là xây dựng một thị trấn ạ?"
Ren hỏi.
"Không, không đến quy mô đó."
Nó sẽ là một điểm trung chuyển hữu ích cho việc quản lý an toàn trên đường, bao gồm cả trạm gác của kỵ sĩ. Vì cũng sẽ có cả nhà trọ nên đây là một dự án khá lớn.
Ren tưởng tượng trong đầu một ngôi làng phát triển hơn một chút so với ngôi làng cậu thấy khi về quê.
"Vì có những chuyện như vậy, nên ngoài những người hành hương, sẽ có một lượng lớn các quan chức và quý tộc đến đây hàng ngày. Trong thời gian diễn ra Đại lễ Sư Tử Vương, các quý tộc và thương nhân thường không ở Đế đô cũng sẽ đến, nên rất tiện lợi."
Lý do có chuyến phi thuyền tạm thời thực ra lại thiên về phía này hơn.
Và cả về mặt an toàn.
Nếu đi đường bộ, sẽ phải đi qua một con đường khá dài, và có thể tưởng tượng được sẽ có một vài ma vật xuất hiện, nhưng Lezard khẳng định "không vấn đề gì".
"Roses Kaitas là vùng đất mà Leomel và Giáo hội Elfen cùng nhau quản lý, nên trong khu rừng xung quanh không có một con ma vật nào. Phong ấn bao quanh Roses Kaitas có một sức mạnh vô cùng lớn, và nghe nói sau hàng trăm năm vẫn không hề thay đổi."
Vì Roses Kaitas tràn ngập thánh lực, nên điều đó càng chắc chắn hơn.
Ren thán phục trước một phong ấn phi thường như vậy.
Trên đường trở về phòng, Ren và Licia cùng suy nghĩ về Roses Kaitas.
"Không biết đó là một nơi như thế nào nhỉ. Ren có muốn đến đó không?"
"Tôi cũng muốn đi, nhưng dù sao cũng phải đợi sau khi Đại lễ Sư Tử Vương kết thúc."
Cả hai chỉ nghĩ rằng nếu có cơ hội thì sẽ đi.
"Lúc đó chúng ta đi cùng nhau nhé?"
"Ừ. Tớ mong lắm."
Licia vui vẻ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, hai người chia tay trước cửa phòng Licia và lại tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh. Đêm đẹp trời không một gợn mây, sao sáng rõ, vẫn còn kéo dài thêm một lúc nữa.
◇ ◇ ◇ ◇
"Vào thời điểm quân đội Ma Vương tiến đến Đế đô, Leomel và Giáo hội Elfen đã hợp lực để đẩy lùi chúng nhỉ. Kể từ đó, Roses Kaitas, nơi đã trở thành chiến trường, đã bị phong ấn."
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ của buổi học buổi sáng, Sera trả lời câu hỏi của Licia.
Cô tiếp tục nói với Licia đang đi cùng trên hành lang.
"Nó còn có cả sự huyền bí của Giáo hội Elfen, nên nghe nói bây giờ không thể tạo ra một phong ấn tương tự được nữa. Tớ cũng đã từng đến gần Roses Kaitas trước đây, và tớ nghĩ đó là một phong ấn phi thường đến mức có thể nhìn thấy từ bên ngoài."
Lý do sử dụng một phong ấn mạnh mẽ như vậy là để làm phai mờ sức mạnh mà Ma Vương đã ban cho thuộc hạ của mình.
Vì ngay cả sức mạnh của Giáo hội Elfen cũng không thể thanh tẩy hoàn toàn, nên họ đã chọn phương pháp thanh tẩy qua nhiều năm tháng.
Nếu lúc đó Thất Anh Hùng có mặt ở đó, câu chuyện có thể đã khác, nhưng họ đã rời Leomel để chiến đấu với Ma Vương.
"Sao đột nhiên lại nói chuyện Roses Kaitas vậy? Có lời mời nào từ Đại Thần Điện à?"
"Không. Chỉ là hôm qua nó xuất hiện trong cuộc nói chuyện với cha tớ thôi."
Licia kể lại những gì cô đã nghe cùng Ren trong phòng làm việc tối qua. Sera dường như cũng đã nghe những câu chuyện đó, và gật đầu ngay khi nghe xong.
"...Hình như là số chuyến phi thuyền sẽ được tăng cường đặc biệt thì phải."
"Đúng vậy. Tớ chưa từng đến Roses Kaitas, nhưng tớ nghĩ có lẽ Sera đã thấy rồi."
"Nhân tiện, Licia cũng thử đi xem sao?"
"Không được. Lịch của tớ đã kín rồi, và cũng không cần thiết phải đi vào thời điểm bận rộn này."
"À... Công việc của ban chấp hành và công việc của nhà Claudel chắc là vất vả lắm nhỉ."
Nhà Claudel bây giờ đã khác trước, không còn bị các quý tộc cấp trên gây áp lực nhiều nữa.
Dù có đi nữa, họ cũng đã có đủ sức mạnh để phản kháng lại phần nào. Bây giờ, họ đã có thể làm việc mà không cần quá bận tâm đến tước vị.
Hai người đang đi trên hành lang thì nhận ra Ren đang đi một mình ở phía đối diện. Sera đứng bên cạnh quan sát Licia đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Licia đột nhiên mấp máy môi.
「Chuyện đó────」
Cách nói của cô có vẻ ngập ngừng, khác hẳn mọi khi.
Dáng vẻ của cô cũng có vẻ thiếu tự tin hơn bình thường.
"Sera... đã được gọi bằng tên từ lâu rồi sao?"
"Tên? Ý cậu là sao────"
Từ việc Licia cứ nhìn theo Ren, Sera nhanh chóng hiểu ra.
"A, ra là vậy..."
Vì người hỏi không ai khác chính là Licia, Sera cố gắng nhớ lại chuyện ngày xưa của mình.
Cô không hỏi chi tiết, mà bắt đầu kể lại trong khi suy nghĩ về mối quan hệ thường ngày giữa Licia và Ren.
"Lúc đầu Vein cũng gọi tớ là Riohald-sama, và dùng kính ngữ rất gượng gạo đấy."
"Vậy từ khi nào thì trở nên như bây giờ!?"
"Cậu có nhớ chuyện tớ được Vein cứu không? Là sau đó."
Hình như cô đã từng nghe Sera kể lúc tái ngộ ở Elendil. Nhớ lại chuyện lúc đó, Licia ngạc nhiên vì nó diễn ra nhanh hơn cô tưởng.
"Cậu ấy đột ngột bỏ luôn à?"
"Không phải là đột ngột, mà là vì tớ đã bảo cậu ấy bỏ đi."
Licia sốc đến mức mắt tròn xoe, chớp liên tục.
Bị nhìn như vậy, Sera bật cười. Dáng vẻ của Licia, người thường ngày luôn uy nghiêm, lúc này lại vô cùng đáng yêu khiến cô không thể không mỉm cười.
Licia tỏ ra nghi ngờ với câu trả lời vừa nghe.
"Thật sự chỉ có vậy thôi?"
"Đúng vậy."
"...Nói dối."
"Thật mà."
Sera tự biết mình đã giải thích một cách qua loa, nhưng thực tế là vậy nên cô không biết giải thích thế nào khác.
Nhưng cô cũng hiểu rằng Licia đang nghiêm túc hỏi ý kiến.
"Mối quan hệ giữa người với người mỗi cặp mỗi khác. Chuyện của tớ thế nào cũng không quan trọng lắm đâu? Licia là Licia, tớ nghĩ cứ như vậy là được rồi."
Không phải là an ủi, mà là thật lòng. Cô không nói rằng ví dụ của mình là đúng, mà nói rằng mối quan hệ của Licia và Ren là của riêng hai người họ.
Đó là những lời được nói sau khi Sera đã nói rằng cô hiểu cảm xúc của Licia.
"Vậy... sao."
"Hay là cậu thử nhờ Ren một lần nữa xem sao? Tạm thời, cứ đợi đến khi Đại lễ Sư Tử Vương kết thúc rồi từ từ nói chuyện."
"...Ừm. Tớ sẽ thử────"
Licia giật mình nhìn Sera.
"T-tớ có nói là về Ren đâu!"
"Vậy là người khác à?"
"...Chuyện đó thì không thể nào..."
Sera nghĩ không cần phải giấu làm gì, nhưng dáng vẻ này của Licia cũng rất đáng yêu nên cô nghĩ cũng được.
Sera xoa đầu Licia, người đã thành thật gật đầu.
"Mà này, chuyện Roses Kaitas đã đột ngột rồi, giờ lại đến chuyện cách gọi tên nữa. Có chuyện gì à?"
Đó là vào kỳ nghỉ trước, khi cô cùng Ren ra ngoài Elendil.
Licia kể cho Sera nghe về việc gặp và nói chuyện với Nemu Altia ở đó.
Nghe xong câu chuyện, Sera đưa tay lên trán và thở dài, "Nemu thật là, vẫn như mọi khi."
Rồi,
"Hửm!? Có ai gọi Nemu à!?"
Không biết đã ở gần từ lúc nào, Nemu đã đến bên cạnh hai người.
Bị gọi từ phía sau, Sera vội vàng quay lại, nhưng Licia thì khác. Cô đã cảm nhận được sự hiện diện của Nemu ở gần.
"Cậu đến từ lúc nào thế! Nemu!"
"Sera, từ lúc nãy rồi."
"Ting ting ting! Licia-chan đoán đúng rồi! Vậy, Nemu làm sao?"
"Tớ chỉ đang nói chuyện với Sera rằng ma cụ do Nemu chế tạo rất tuyệt vời thôi."
"Fufun! Ra vậy, ra vậy! Hai cậu đang khen Nemu à! Vui quá đi!"
Nemu vui vẻ một cách ngây thơ rồi rời khỏi hai người. Cô chắp tay sau lưng và đi đâu đó với những bước chân nhẹ nhàng.
Có vẻ như cô chỉ tình cờ thấy hai người nên gọi thôi.
Sau khi tiễn Nemu, Sera nhìn mặt Licia.
"Như tớ đã nói lúc nãy, sau khi Đại lễ Sư Tử Vương kết thúc, cậu thử nói chuyện với Ren xem sao?"
Thực ra chuyện gọi tên lúc nào nói cũng được, nhưng bây giờ đang là trước Đại lễ Sư Tử Vương, cả Ren và Licia đều bận rộn.
Licia chắc cũng không thể nói ngay được.
Licia trả lời ngắn gọn "Ừ. Tớ sẽ làm vậy" rồi cảm ơn Sera.
◇ ◇ ◇ ◇
Ren, Licia và Fiona đang ở trong phòng Viện trưởng.
Đó là sự sắp xếp của Chronoa, định chiêu đãi các thành viên ban chấp hành một bữa trưa, nhưng không may Radius lại nghỉ học vì việc công.
Mirei, người luôn đi theo anh, hôm nay cũng không đến học viện.
Khoảng ba mươi phút sau khi bốn người bắt đầu thưởng thức bữa trưa.
Khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện sau bữa ăn.
Licia nhắc đến chuyện đã nói với Sera. Dĩ nhiên, không phải là về việc Ren gọi cô có thêm "sama".
Chuyện đó để lần khác, khi có thời cơ thích hợp.
"Phong ấn ở Roses Kaitas có độ bền đến mức nào ạ?"
Nghe Licia nói về Roses Kaitas, Chronoa có vẻ như đã hiểu ra, "Ra là vậy".
Ren và Fiona cũng có vẻ muốn biết, nên Chronoa lấy cây trượng từ trong áo choàng ra.
Khi cô vung cây trượng trên bàn, vài quả cầu nước xuất hiện rồi nhanh chóng hợp lại làm một. Vung trượng thêm lần nữa, nước biến đổi hình dạng, mô phỏng hình ngọn núi trên bàn.
Trông như một mô hình bằng nước.
"Mấy đứa nhìn nhé."
Phần núi của mô hình bằng nước bị khoét đi, tạo thành một khu vực rộng lớn. Khi vô số vật thể giống như tượng được xếp hàng, con đường núi dẫn đến đó hiện ra trước mắt mọi người.
Ngọn núi có Roses Kaitas đã được tái hiện một cách ba chiều bằng phép thuật của Chronoa.
"Nơi có những bức tượng thần lớn xếp hàng là thánh địa mà những người hành hương ngày xưa nhắm đến. Như cả ba đứa đều biết, hầu hết các bức tượng đã bị phá hủy trong cuộc tấn công của quân đội Ma Vương."
Khối nước mô phỏng Roses Kaitas, những bức tượng xếp hàng bắt đầu sụp đổ.
Lúc đó, quân đội Leomel và Giáo hội Elfen đã hợp tác để chiến đấu với quân đội Ma Vương, nhưng quân đội Ma Vương đã tiến đến gần Đế đô và rất tinh nhuệ.
Leomel, quốc gia quân sự lớn nhất thế giới, đã phải chiến đấu chật vật, và đội quân được cử đi đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn.
Trận chiến sinh tử khiến quân đội Ma Vương cũng bị tổn thất nặng nề đã kết thúc bằng việc phong ấn cả Roses Kaitas.
"Giống như thế này này."
Chronoa vung trượng, một bức tường nước bao bọc lấy mô hình nước.
Bề mặt bức tường nước gợn sóng lăn tăn, che khuất phần lớn Roses Kaitas.
Giống như sương mù dày đặc trong lời đồn.
"Phong ấn được thực hiện dưới sự chủ trì của Giáo hội Elfen. Họ đã chuẩn bị một Thánh Di Vật chứa sức mạnh của Nữ thần Thời gian."
Việc sử dụng Thánh Di Vật để phong ấn Roses Kaitas đã mất rất nhiều thời gian.
Khi thiết lập pháp trận tại hiện trường, không chỉ người của Giáo hội Elfen mà cả những người của Leomel bảo vệ họ cũng đã hy sinh rất nhiều.
Nhưng nhờ vậy, phong ấn bao quanh Roses Kaitas đã được hoàn thành.
Nghe nói phần lớn quân đội Ma Vương đã bị phong ấn bên trong đó.
"Vậy có nghĩa là, nếu phong ấn được giải trừ, quân đội Ma Vương sẽ hồi sinh ạ?"
"Em cũng thắc mắc điều đó. Nếu chỉ bị phong ấn bên trong, lỡ như phong ấn bị phá vỡ vì một lý do nào đó thì sẽ rất nguy hiểm."
Fiona và Licia hỏi.
Chỉ nghe câu chuyện đến đây thì việc có thắc mắc đó cũng không có gì lạ, nhưng Chronoa ngay lập tức lắc đầu.
Thắc mắc của hai người là chính đáng, nhưng...
"Giáo hội Elfen nói rằng điều đó là không thể. Phong ấn được gọi là 'Ngục tù thời gian', và hiệu lực của nó quá mạnh nên quân đội Ma Vương không thể sống sót bên trong được."
Phong ấn, đúng như tên gọi của nó, cách biệt cả thời gian giữa bên trong và bên ngoài.
Bên trong phong ấn là một không gian kỳ lạ nơi thời gian ngừng trôi, và tràn ngập ma lực thánh thiện.
Vì sử dụng Thánh Di Vật chứa sức mạnh của Nữ thần Thời gian, nên sức mạnh của thần linh được phát huy một cách trọn vẹn.
Do đó, hiệu lực của nó vô cùng khủng khiếp như lời Chronoa đã nói. Dù thời gian bên trong đã ngừng lại, nhưng chỉ có ma lực thánh thiện hoạt động, tiếp tục thanh tẩy bên trong phong ấn.
Chắc chắn rằng, quân đội Ma Vương không còn lại dù chỉ là trang bị hay xương cốt.
Tất cả, không có ngoại lệ, đều đã bị thanh tẩy bởi sức mạnh thánh thiện──── người ta nói vậy.
"Cô cũng tò mò về Ngục tù thời gian, nên đã định điều tra lúc còn ở Ngân Thánh Cung."
"Cô đã đến Thánh địa cho đến tận năm ngoái mà."
Ren nhớ lại và nói, Chronoa đáp lại với giọng có phần bất mãn.
"Đúng vậy! Nhưng dù đã làm việc chăm chỉ như vậy, họ lại không cho cô đọc dù chỉ một cuốn sách trong thư khố đấy!?"
"Có phải vì đó là sách quý hiếm không ạ?"
"Cô nghĩ đó cũng là một phần... nhưng có lẽ lý do lớn hơn là vì cô không phải là người của Giáo hội Elfen. Cô cũng đã đoán trước được phần nào, nên cũng đành chịu thôi."
Chronoa không hề có một lời oán trách nào, cô hiểu rõ hoàn cảnh của Thánh địa và Giáo hội Elfen. Vì có rất nhiều sách quý, bao gồm cả Thánh Di Vật, nên việc quản lý chắc chắn rất nghiêm ngặt.
...Ra là một công việc vất vả thật.
Ren bây giờ đang nghĩ về vẻ mặt của Chronoa khi cậu dọn dẹp phòng của ban chấp hành. Nhớ lại sự vất vả mà cô đã thể hiện lúc đó, cậu nhìn cô.
Cô nhận ra ánh mắt của Ren và nói với vẻ hơi bối rối.
"Sao đột nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng thế?"
"Không ạ, em chỉ nghĩ Chronoa-san ngày nào cũng vất vả."
"Đúng vậy đó~! Vì vậy, khoảng thời gian được nói chuyện với mọi người như thế này đối với cô quý giá biết bao...!"
Khi cậu rót thêm trà cho Chronoa, người luôn vất vả, cô vui vẻ mỉm cười.
Cô vung trượng, và khối nước mô phỏng Roses Kaitas biến thành sương mù từ rìa rồi tan biến trong chớp mắt.
0 Bình luận