Xin chào mọi người. Tập 2 <B> của bộ Owari no Chronicle - Phần Ahead đã hoàn tất rồi đây.
Kỳ lạ thay, cuốn sách lần này lại còn dày hơn cả cuốn trước, nhưng tôi nghĩ độ dài của truyện có lẽ sẽ chỉ dừng ở mức này thôi. Ấy là bởi có quá nhiều điều tôi muốn gửi gắm, vậy nên tôi xin chân thành cảm ơn những độc giả đã kiên trì đồng hành cùng tác phẩm.
Giờ thì, một vài thông tin bên lề về bộ tiểu thuyết.
Những đánh giá về sự kiện ném bom Tokyo có nhiều khác biệt tùy thuộc vào mỗi tài liệu, nhưng trong tác phẩm này, tôi đã miêu tả sự kiện theo một góc nhìn nhất định. Thời điểm sự kiện này kỷ niệm 50 năm cũng là lúc tôi còn đang đi học, nên việc tra cứu tài liệu khá dễ dàng, còn bây giờ thì không biết có dễ như vậy nữa không. Ngoài ra, các cuộc ném bom đã diễn ra trên khắp nước Nhật, nên nếu thử tìm hiểu, biết đâu bạn sẽ nhận ra những vết sẹo của chiến tranh vẫn còn tồn tại ngay dưới chân mình.
À mà, có vẻ như cha tôi từng trải qua một trận không kích khi đang bơi dưới sông. Theo lời ông kể thì…
"Lúc đó tao hoảng loạn vãi linh hồn."
Vâng, con cũng nghĩ vậy.
Về phần bìa sau, toàn bộ phần Chronicle này sẽ được coi là hồi đầu tiên của Ahead, thế nên dù là câu chuyện thứ hai thì vẫn được tính là hồi thứ 1. Về điểm này thì truyện không khác gì so với phần City cả. Mong các bạn độc giả thông cảm.
Thôi, giờ đến màn tán gẫu quen thuộc nào.
"Chào buổi sáng, nhà sản xuất những phát ngôn kỳ quặc. Hôm nay tôi sẵn lòng lắng nghe đây, ngài cứ thử nói gì đó đi."
"Cô vẫn như mọi khi nhỉ. Mà tôi nói điều gì kỳ quặc bao giờ hả? Yêu cầu đính chính."
"Được thôi. Tôi sẽ đính chính, ngài nhớ đừng có quên đấy."
"Cảm ơn nhé. Dạo này tôi chẳng ăn miếng cá nào nên não thiếu DHA quá."
"Ngài bảo mèo nhà mình ăn cá mà bản thân lại không ăn sao?"
"Đừng có dạy tôi cách ăn uống. Cô là vợ hay là mẹ tôi thế? Mà thôi, chúng ta lạc đề xa quá rồi, giờ làm sao đây?"
"Hừm. Nói thẳng nhé, ngài đã đọc truyện chưa?"
"Đọc rồi. Lần này lại chẳng có mấy đoạn về con mèo. Cả hai nửa của câu chuyện này đều tệ hết!!"
"Tôi có thể lơ câu đó đi được không?"
"Cứ tự nhiên. Cái đoạn bắn tia sáng từ bàn tay tuyệt thật đấy."
"Ngài đã thử làm chưa?"
"Bắn tia sáng thì chưa."
"Thế ngài đã thử trò khác rồi à!?"
"Ừ. Có lần hồi cấp ba, vừa ngủ dậy không hiểu sao tôi lại tung một chiêu Shoryuken ngay giữa phòng. Động tác thì hoàn hảo, nhưng tôi lại làm vỡ cái đèn huỳnh quang trên trần nhà, kết quả là người bê bết máu."
"À, vâng. Lên đến đỉnh điểm của cú nhảy thì trạng thái bất tử cũng hết mà."
"Tôi tiếp đất hỏng và ngã đè lên đống mảnh vỡ vương vãi trên sàn. Rồi lúc quằn quại trong đau đớn thì lại càng bị cứa thêm. Kinh khủng lắm."
"Nhân đôi số điểm bằng một đòn tấn công bổ sung nhỉ? Mà tại sao ngài lại làm thế?"
"Chắc là do tôi mệt mỏi vì ôn thi đại học. Tôi đổ lỗi cho hệ thống giáo dục của Nhật Bản."
"Một hệ thống giáo dục đã tạo ra một người như ngài chắc chắn có vấn đề rồi. Và tôi có cảm giác là chẳng có ai tôi quen mà lại có ký ức bình thường về thời đi học cả."
"Tôi lại có cảm giác chúng ta đang chẳng nói gì về cuốn tiểu thuyết cả."
"Vậy thì nói gì đó đi. Ngoài chuyện con mèo ra."
"Ồ, khó nhỉ."
Không khó chút nào đâu. Và chúng ta thực sự kết thúc ở đây sao?
Dù sao thì, nhạc nền của tôi trong lúc làm việc lần này là bài Kanpaku Sengen của Sada Masashi (tôi rất thích lời bài hát này).
"Ai là người đã giữ trọn lời nói dối của mình đến cuối cùng?"
Các bạn có thể suy ngẫm về điều đó.
Giờ thì nền móng đã được dựng xong, tập tiếp theo sẽ tiến xa hơn và tăng tốc.
Tháng 9 năm 2003. Một buổi sáng trăng đẹp.
-Kawakami Minoru
Lời bạt
Đế Chế Omake (Tên tạm thời)
Satoyasu
Natsu: Tốt, tốt, tốt, tốt lắm.
Tiêu đề khung 1: Giải Vô địch Hài kịch UCAT
Chữ trong khung 1: Ha ha ha ha ha ha ha
Bảng hiệu khung 4: Kẻ đấm người xoa.
Chữ dưới cùng: Cô ấy không phải người của UCAT.
0 Bình luận