Tập 2B

Chương 25 Tên giả

Chương 25 Tên giả

thumb Điều bấy lâu nay em hằng mong được tỏ bày

Điều bấy lâu nay em hằng tìm kiếm

Điều mà cũng chính vì thế, em đã luôn lảng tránh

Ánh hoàng hôn rọi sáng một cầu thang.

Giờ đây, những bậc thang gạch men chỉ có một mục đích duy nhất. Chúng đưa bước chân ai đó vang lên từng nhịp dồn dập.

Và người tạo ra những bước chân ấy không ai khác chính là Shinjou.

Cô cứ thế chạy mãi, chạy mãi lên trên.

Nơi hò hẹn nằm ở cuối cầu thang này. Câu trả lời của cô cũng ở đó.

Bờ vai cô phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển, chứng tỏ cô đã vội vã chạy đến đây.

Vạt váy hơi nhàu, áo khoác trễ khỏi một bên vai, nhưng vẻ mặt cô vẫn giữ được nét mạnh mẽ. Cô vén lại mái tóc lòa xòa.

“Sayama-kun…”

Thì thầm cái tên ấy, cô nắm lấy tay nắm cửa trước mặt và vặn nó.

Khi cánh cửa mở ra, thứ hiện ra không phải sân thượng UCAT mà cô đã chọn làm nơi gặp mặt.

Đó là một căn phòng trong ký túc xá sinh viên.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay đang nắm tay nắm cửa chỉ gần 6 giờ tối.

Khi màn đêm dần buông và tiếng lễ hội All Holiday vọng lại từ xa, Shinjou khẽ lẩm bẩm.

“Tại sao?”

Trong không gian mà Shinjou vừa mở ra, có một người đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ.

Sayama đang ngồi đó. Cậu mỉm cười đối diện với cô, trên vai là Baku.

Nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt hạnh của cậu, Shinjou điều hòa lại nhịp thở rồi hỏi lại lần nữa.

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì cơ?” cậu hỏi ngược lại.

Shinjou bước vào phòng và đóng sập cửa lại sau lưng.

“S-sao cậu không đến UCAT? Tớ đã đợi hơn nửa tiếng mà không thấy cậu đâu, nên tớ… tớ đã vội đến đây. Tớ chỉ có thể nghĩ rằng cậu đang đợi Setsu ở đây thôi!”

“Thì ra là vậy. Shinjou-kun, để tớ hỏi cậu điều này.” Cậu hít một hơi, rồi nói như thể đang xác nhận một điều mình đã biết. “Vậy thì tại sao tớ lại phải đến UCAT chứ?”

Shinjou bất giác rụt hai vai lại. Hai nắm tay buông thõng bên hông siết chặt.

“B-bởi vì…!”

Tại sao cậu ấy không hiểu chứ?

“Cậu đã luôn chọn Sadame mà! Tớ muốn cậu phải dứt khoát lựa chọn và quyết định Sadame! Nhưng… nhưng cậu…!”

Vừa nói, đôi chân cô bỗng mất hết sức lực, không thể đứng vững được nữa.

Tại sao cậu ấy không cho mình một câu trả lời?

Nghĩ vậy, Shinjou từ từ ngả người vào cánh cửa. Cơ thể cô gần như trượt dài theo cánh cửa kim loại.

“Tớ… tớ phải làm sao đây?”

Trong tầm nhìn mờ ảo và chìm dần, cô thấy Sayama đứng dậy khỏi ghế.

Cậu tiến lại gần.

Điều này khiến cô giật mình, cô khom người, ép sát vào cánh cửa như muốn trốn chạy.

Nhưng cửa đã đóng chặt. Cô không thể thoát ra.

Cô chỉ có thể hạ thấp hông, hai tay ôm lấy ngực và ngồi thụp xuống.

“Đ-đừng qua đây, Sayama-kun. Bây giờ… Bây giờ tớ đang…”

“Tớ hiểu rồi. Hoặc có lẽ nên nói là bây giờ tớ đã hiểu.”

Ngay khi giọng nói của cậu vang lên ngay trước mặt, Sayama nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Không…”

Phớt lờ giọng nói kháng cự của cô, cậu bế bổng thân hình đang co ro của cô lên.

Cô không còn trốn thoát được nữa.

“Ưm…”

Cô khẽ rên lên phản đối và thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ngay trước mắt.

Nhưng cô không thể chịu đựng được việc cậu cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, nên cô đành lên tiếng.

“S-Sayama-kun? Cậu nói… cậu hiểu rồi. Ý cậu là sao?”

Sayama đáp lại bằng một hành động duy nhất.

Cậu nhìn ra sau lưng mình.

Cậu nhìn về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Shinjou cũng thấy thứ đặt trên đó.

“Đó là…?”

Đó là tập tài liệu của Shinjou Setsu.

“Shinjou-kun, tớ vừa đọc xong cốt truyện mà Setsu-kun viết. …Đó là câu chuyện về một cậu bé ngạo mạn và ngốc nghếch, đã thương lượng và chiến đấu với tàn dư của mười thế giới khác để hoàn thành di nguyện của ông nội mình.”

Và…

“Đó là điều mà Setsu-kun không thể nào biết được.”

“C-có thể Sadame đã kể cho cậu ấy.”

“Cậu thực sự có thể nói ‘có thể’ về hành động của chính mình sao? …Nhưng câu trả lời khá đơn giản. Tớ đã nghĩ rằng mình đã vứt bỏ mọi lẽ thường khi đối mặt với những sinh vật như lão già và Izumo, nhưng xem ra tớ vẫn là một người quá lý trí nên đã sơ suất ở đây. Tớ phải quay lại với giả định ban đầu.”

Giữa tiếng nhạc lễ hội xa xăm, Shinjou lắng nghe cậu nói.

“Shinjou-kun, cậu vừa là Setsu-kun, vừa là Sadame-kun, phải không?”

Sayama nhìn Shinjou đang ở trong vòng tay mình, kẹt giữa cậu và cánh cửa.

Cô không trả lời câu hỏi của cậu. Cô bất động, chỉ nhìn lại cậu với đôi mắt xao động.

Sự im lặng và bất động của cô đã hùng hồn thay cho câu trả lời. Cô đang thừa nhận rằng lời cậu nói là chính xác.

Nhưng dù bây giờ mình có hỏi gì, mình cũng sẽ không nhận được câu trả lời ngay lập tức.

Vì vậy, cậu cố gắng ôm cô chặt hơn. Cậu muốn kiểm tra một sự thật nào đó.

Khi cậu kéo cô lại gần hơn, Shinjou lại lùi ra.

“D-dừng lại. T-tớ…”

“Với một kẻ đối lập như tớ, tớ chỉ có thể xem đó là những lời đồng ý thôi.”

“Ể? Ừm… V-vậy thì cứ tự nhiên.”

“Rất sẵn lòng.”

“Oái!”

Shinjou kêu lên phản đối khi Sayama ôm chặt lấy cô.

Ngực cô ép vào ngực cậu, và cậu đã tìm thấy câu trả lời mình muốn.

Cơ thể áp vào người cậu chính là của Shinjou Setsu.

“C-cậu hiểu rồi chứ? Cậu không thể làm vậy được, Sayama-kun. Cậu không thể làm điều này với một thằng con trai…”

“Vậy khi nào thì tớ có thể?”

Sau một chút do dự, Shinjou trả lời.

“Khi tớ trở thành Sadame. …Vậy nên hãy quyết định đi. Trước đây đủ loại người đã nhìn tớ bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng cậu sẽ chọn ai?”

Shinjou tiếp tục nói rõ về bản thân mình.

“Tớ sống luân phiên giữa Sadame và Setsu, nên tớ sẽ điều chỉnh người còn lại cho phù hợp với người cậu chọn.”

Những lời ngập ngừng của Shinjou đi kèm với một ánh nhìn như thể “cuối cùng mình cũng nói ra được rồi”.

Sayama gật đầu trước vẻ mặt bất an của cô. Cậu lại nói với cô như thể bảo cô hãy bình tĩnh lại.

“Shinjou-kun, tớ sẵn lòng cho cậu câu trả lời, nhưng tớ hỏi cậu một câu được không?”

“G-gì cơ?”

“Cậu nói cậu sống luân phiên giữa cả hai, ý cậu là sao?”

Sau một thoáng ngập ngừng, cô gật đầu và trả lời.

“Tớ không thể thay đổi theo ý muốn. Cơ thể tớ tự động chuyển đổi giữa họ. Bây giờ tớ là Setsu, nhưng một lát nữa tớ sẽ trở thành Sadame. Cho nên…”

Cô định nói “hãy quyết định đi”, nhưng rồi lại im lặng và khẽ run rẩy.

Cô đang run sợ. Điều đó càng chứng tỏ rằng cô đang nói sự thật.

Vì vậy, Sayama nhẹ nhàng vỗ lưng cô trong khi ôm cô như đã làm vào đêm hôm đó.

“Tớ hiểu rồi. Và vì thế, cậu nghĩ tớ sẽ chọn Sadame-kun?”

“…Ừm. Chuyện đó bình thường mà, phải không? Setsu sẽ chỉ gây rắc rối cho cậu thôi. Nên sáng nay tớ đã quyết định rồi. Nếu cậu chọn Sadame, từ giờ tớ sẽ hành động như một cô gái.” Cô nở một nụ cười cam chịu. “Và Sadame có thể ở bên cậu chừng nào con đường Leviathan Road còn tồn tại.”

Giờ thì mình hiểu rồi, Sayama nghĩ. Suy nghĩ của cô ấy đều xuất phát từ việc cân nhắc cho mình.

Cậu là con trai, nên cô sẽ hành động tương ứng.

“Tớ hiểu rồi. Shinjou-kun, để tớ nói một điều trước khi đưa ra câu trả lời.”

Cậu lại có điều muốn nói với cô một lần nữa.

“Cậu đã đúng.”

“…Ể?”

Sayama nói với khuôn mặt ngạc nhiên của cô.

“Lựa chọn của cậu là đúng. Cậu kìm nén bản thân, nhưng không làm tổn thương ai cả. Và cậu giữ cho bản thân và môi trường xung quanh không thay đổi.” Sayama nghiêng đầu. “Nhưng nếu cậu làm vậy, thì làm sao tớ có thể làm điều gì sai trái với tư cách là một kẻ phản diện đây? Cậu vừa nói thế này: Sadame có thể ở bên tớ chừng nào con đường Leviathan Road còn tồn tại. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là. Nếu tớ chọn Sadame, tớ chỉ có thể gặp cậu trong thời gian diễn ra Leviathan Road.”

Sayama nhớ lại những hiểu lầm trong mấy ngày qua và những cảm xúc mà Shinjou đã mang lại cho cậu.

Thật thảm hại, cậu tự giễu bản thân.

Cậu thề sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.

“Bây giờ tớ sẽ cho cậu câu trả lời, Shinjou-kun. Chỉ có một người duy nhất mà tớ có thể chọn.”

“V-và đó là…”

Ánh mắt cô như muốn hỏi “đó là ai”, vì vậy cậu trả lời ngay lập tức.

“Tớ không thể chọn Sadame-kun hay Setsu-kun. Tớ chọn cậu, Shinjou-kun. Tớ muốn cậu cứ là chính mình.”

“T-tớ không làm được!”

“Đối với tớ, đó nghe như một lời khen. Vậy nên để tớ nói điều này: hôm nay, cậu đã đến với tớ. Từ giờ trở đi, tớ cũng sẽ đi đến bất cứ nơi nào có cậu. Tớ sẽ đến đó để bị hiểu lầm. Và chúng ta có thể cùng nhau hiểu lầm một cách đúng đắn.”

Có lẽ mình không nên bộc lộ cảm xúc của mình nhiều hơn thế này.

Sayama di chuyển lại gần khuôn mặt Shinjou.

“D-dừng lại! Cậu có thể lập dị và điên rồ, nhưng cậu sẽ hối hận đấy. Và tớ sẽ lại bị đối xử như một món báu vật quý giá như trước đây. Tớ không thể ép buộc cậu phải chịu đựng điều đó. Tớ…”

Sayama dùng môi mình khóa chặt môi cô lại.

Shinjou nuốt ngược hơi thở và yếu ớt cố gắng thoát ra, nhưng Sayama nghiêng đầu và không để cô trốn thoát. Cậu dùng môi mình cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại, tròn trịa của cô.

Và cậu kéo đôi môi cô về phía trước để cô đối mặt thẳng với cậu.

“Ưn… Hừm.”

Cả hai cùng nhắm mắt lại. Khi cảm nhận được hơi thở của cả hai, Sayama ôm chặt lấy cô.

Sự căng thẳng trong cơ thể Shinjou không giảm bớt, nhưng cũng không tăng lên.

Cậu rời môi cô và cảm nhận hơi thở ấm áp của cô. Mái tóc dài của cô hơi rối.

“Tại sao…? Cậu sẽ hối hận đấy. Cậu đang hôn cơ thể của một thằng con trai…”

Sayama phớt lờ cô và đặt môi mình lên môi cô lần nữa.

“…”

Shinjou mở mắt ra nhưng rồi lại nhắm lại.

Cả hai cùng hít một hơi và đôi môi họ lại tách ra một lần nữa.

“Shinjou-kun, chừng nào cậu còn không thích điều này, tớ sẽ còn tiếp tục.”

“V-vậy thì tớ thích…”

“Vậy thì tớ sẽ cho cậu điều cậu muốn.”

Cậu làm điều đó lần thứ ba.

“C-cậu là đồ nói dối, Sayama-kun.”

“Tớ luôn cố gắng sống khiêm tốn và thuận theo những ham muốn thật sự của mình, cậu biết không?”

Sayama cười gượng trước hành động không mấy phù hợp với không khí lễ hội bên ngoài của họ.

“Nào, Shinjou-kun. Tớ muốn hỏi cậu một điều trước đã. …Cậu cho phép chứ?”

“Ể?” Shinjou hỏi với vẻ mặt bối rối.

“Nếu có thể, tớ muốn được nhìn thấy toàn bộ con người cậu một lần nữa, để tớ có thể xác nhận lời nói dối của cậu.”

“Ý cậu là… cậu muốn xác nhận rằng tớ không chỉ là một trong hai?”

“Đúng vậy.”

Shinjou đỏ mặt và cúi gằm đầu.

Nhưng cuối cùng cô cũng khẽ gật đầu.

Cô đồng ý.

Trên sân thượng của tòa nhà tường trắng của UCAT, hai người đứng dưới bầu trời nhuốm màu hoàng hôn.

Hai người mặc đồ đen tuyền là Ooshiro Itaru và Sf.

Sf nhìn Itaru. Anh ta đang nhìn về phía Tokyo ở phía đông.

“Itaru-sama, tôi đã xác định rằng chúng ta cần phải khởi hành đến Công viên Tưởng niệm Showa sớm.”

“Đừng vội. Hiếm khi tôi lại chìm đắm trong cảm xúc thế này.”

“Tes. Tôi đã xác định đây là một trường hợp hiếm có. Tôi có nên chụp một bức ảnh kỷ niệm không?”

Itaru quay lại và thấy Sf đã dựng một chiếc máy ảnh lớn.

“Tes. Cười lên nào. …Ngài đang nhìn gì vậy, Itaru-sama?”

“Một cỗ máy của Đức có thực sự nên dùng từ ‘cheese’ của tiếng Anh không?”

“Tôi được sản xuất theo tiêu chuẩn toàn cầu. Tuy nhiên, không bao gồm phía bắc. Nhưng…”

Itaru thở dài và nói ra điều anh ta đã đoán trước được cô sẽ nói.

“Shinjou cũng đã trở thành một người nhàm chán rồi.”

“Cô ấy đã ở đây một lúc, nhưng nhanh chóng chán ngán.”

“Phải.” Itaru gật đầu và nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời. “Cuối cùng, cô ấy đã rời đi để tự tạo ra ý nghĩa cho chính mình. Cô ấy đã chống lại số phận và gặp được Sayama.”

Khi anh ta vừa dứt lời, khói bốc lên không trung và một tia sáng lóe lên làm anh ta lóa mắt.

“Tes. Tôi đã chụp một bức ảnh. Tôi xác định rằng biểu cảm đó đáng để ghi lại.”

Trước mắt Sayama, Shinjou ngồi trên giường, đã cởi váy và tất.

Đuôi mày cô vẫn trĩu xuống, nhưng mặt cô đỏ bừng.

“Phần còn lại nhờ cậu…”

Nói xong, cô từ từ ngã người ra giường. Cô đặt gối dưới đầu và đan hai tay bên dưới.

Cô khẽ nhấc đầu gối phải lên và bắt chéo chân, nhưng cô không thể dùng hai cánh tay đang đan dưới gối để che đi cơ thể mình được nữa. Chướng ngại vật duy nhất của Sayama là chiếc áo sơ mi và chiếc quần lót trắng cô đang mặc.

Cậu gật đầu và cúi người xuống trên cơ thể cô.

Shinjou thở hắt ra.

Cậu vuốt tóc để trấn an cô và hôn cô một lần. Điều này tạo ra một nụ cười nhợt nhạt.

Sau khi thấy cô gật đầu, cậu đặt ngón tay lên chiếc áo sơ mi ngay trước mắt mình.

Cậu chống khuỷu tay trái lên giường, dùng bàn tay đó vuốt đầu cô. Trong khi đó, tay phải của cậu cởi từng chiếc cúc áo.

“Giờ thì cậu có thể thấy rồi, phải không?”

Khi lớp vải trắng mở ra, làn da trắng ngần của cô lộ ra bên dưới.

Cơ thể mảnh mai và thanh tú trắng ngần của cô lấm tấm mồ hôi, nó phập phồng theo từng nhịp thở.

Những giọt mồ hôi ẩm ướt phản chiếu ánh đèn trong phòng, và nó không chỉ được tạo ra do cô chạy đến đây.

Ánh mắt của Sayama bắt đầu từ rốn cô, nơi rung lên theo nhịp thở, rồi di chuyển lên trên theo một đường thẳng. Nó dừng lại khi ánh mắt họ gặp nhau.

Với vẻ mặt nghiêm túc, cậu cố gắng nói với cô hãy bình tĩnh.

“Cậu thật quyến rũ một cách tuyệt vời, Shinjou-kun.”

“T-tớ không nghĩ đây là lúc nên nói những lời như vậy.”

“Xin lỗi. Có vẻ như tâm trí tớ đã đi trước lời nói.”

Trong lúc nói, tay của Sayama đã tiến đến mảnh vải cuối cùng trên người Shinjou.

Cậu nhìn về phía cô, và cô đỏ mặt gật đầu trong khi gần như nhắm chặt mắt.

Cậu gật đầu đáp lại và kéo chiếc quần lót của cô xuống đến đầu gối.

Với một tiếng kêu khe khẽ, cô co người lại trên giường.

Cô cố gắng khép hai đầu gối lại, nhưng chiếc quần lót của cô đã qua khỏi điểm đó.

Sayama xoắn chiếc quần lót quanh mắt cá chân và tuột nó ra khỏi ngón chân cô.

“A.”

Với vẻ mặt ngạc nhiên, cô nhìn thấy chiếc quần lót của mình trong tay cậu.

Cậu gấp nó lại và đặt lên trên chiếc váy của cô.

“Nào, Shinjou-kun, hãy dạng chân ra. Tớ muốn thấy rõ liệu cậu có phải là con trai không.”

“Ừ-ừm, Sayama-kun. Một khi cậu thấy tớ là con trai…”

“Việc này có thể trở nên phiền phức, nên để tớ nói trước: lúc nãy tớ không hôn Setsu-kun hay Sadame-kun. Tớ đã hôn cậu, Shinjou-kun. …Hay là chúng ta thử nghiệm ở đây xem sao? Để xem tớ có hối hận hay không.”

Shinjou khẽ cụp mí mắt, đôi mày giãn ra, và đôi môi cô mấp máy.

“…”

Cô dang rộng hai khuỷu tay đang hơi co lại và để lộ hoàn toàn khuôn mặt mình.

Cùng lúc đó, cô thả lỏng đôi đầu gối đang cứng đờ và dạng chúng ra.

Cô phô bày cơ thể mình.

Chiếc áo sơ mi đang che đi vai và cánh tay, nhưng ngực cô thì để trần.

Đôi chân cô dang ra như thể tạo thành hai ngọn núi ở bên trái và bên phải.

“Giờ cậu thấy tớ chưa?”

“Thấy rồi.”

“S-sao? Cậu có đột nhiên hối hận vì đã hôn tớ lúc nãy không?”

“Không hề. Xin lỗi vì đã không như cậu mong đợi, Shinjou-kun.”

Shinjou chỉ có một phản ứng duy nhất.

Cô thở ra một hơi, toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể và biểu cảm của cô.

Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, và cô nói bằng một giọng run rẩy.

“Mấy giờ rồi?”

“Theo đồng hồ báo thức cạnh giường thì là 5 giờ 58 phút chiều. Lễ hội bên ngoài chắc cũng sắp kết thúc rồi.”

“Vậy thì chắc không còn lâu nữa đâu,” Shinjou nói với giọng nhẹ nhõm.

Và Sayama đột nhiên nhận thấy một sự thay đổi.

Không khí xung quanh họ khẽ chuyển động. Cứ như thể một làn gió nhẹ đang xoáy quanh hai người.

“Đây là gì?”

Khi cậu nhìn quanh, cậu thấy một sự thay đổi trong biểu cảm của Shinjou.

Cô nở một nụ cười mãn nguyện.

“Hãy xem đây, Sayama-kun. Vì cậu không hối hận về quyết định của mình, tớ muốn cậu thấy lời nói dối của tớ.”

Khi cô vừa dứt lời, một cơn gió ập đến. Cùng với cơn gió, thứ gì đó giống như sương trắng bốc lên quanh cơ thể cô và cô nhắm mắt lại.

Sayama quan sát cơ thể đẫm mồ hôi của cô dường như dao động một chút dưới lớp sương.

thumb

“Cơ thể của cậu…”

Cơ thể của Shinjou thay đổi. Không phải là nó biến đổi dần dần. Trông giống như nó đã bị hoán đổi.

Sự thay đổi xảy ra trong tích tắc. Khi Sayama hít một hơi thở khác, cơn gió nhẹ và lớp sương mỏng đã tan biến.

Chỉ còn lại cơ thể đẫm mồ hôi của Shinjou trước mắt cậu.

Nhưng đây không phải là cơ thể của một cậu bé. Ngực của cơ thể cô gái này nhô lên.

Ngay khi cậu nghe thấy thông báo kết thúc lễ hội trong ngày, đôi môi của Shinjou thốt ra những lời nói cho thấy tất cả về bản thân mình.

“Đây là cơ thể của Sadame, Sayama-kun.”

Khi mọi âm thanh bên ngoài tắt hẳn, Shinjou nhận thức một cách đau đớn rằng cô đang phơi bày mọi thứ về bản thân mình cho Sayama.

Cô tự hỏi mình đang làm gì và liệu đây có phải là kết thúc của tất cả.

“Cậu hiểu chưa? Đây là lý do tại sao tớ đang tìm kiếm cha mẹ mình. Tớ không biết mình đến từ Gear nào.”

“Cậu thay đổi giới tính vào một thời điểm cố định mỗi ngày à?”

“Ừm… Thường là từ 5:30 đến 6:00 cả sáng và tối. Đó là lý do tại sao tớ luôn là con trai khi tắm vào buổi tối.”

“Lúc nào cậu cũng làm vậy sao?”

“Ừ. Tớ luôn tắm rồi đợi trong phòng tắm của ký túc xá cho đến khi sự thay đổi xảy ra. Sau khi ăn tối xong, tớ sẽ là con gái, nên tớ thực sự bất ngờ khi cậu lên giường với tớ trước đó. …Chuyện đó không dễ dàng chút nào. Để đảm bảo cậu không phát hiện, tớ sẽ đi vệ sinh. Ooshiro-san và những người khác sẽ cho máy bay và trực thăng bay lượn xung quanh để tạo bằng chứng ngoại phạm.”

Ngoài ra…

“Ở UCAT, tớ mặc trang bị nữ ngay cả khi là con trai vì chỉ có Sadame mới là thành viên của UCAT.”

“Tớ hiểu rồi. Nhưng tại sao những người lớn đó lại cố gắng che giấu chuyện này đến vậy?”

“Tớ nghĩ họ thích làm to chuyện mọi thứ. …Dù sao tớ cũng rất biết ơn.”

Có một điều nữa cô phải nói.

“Tớ xin lỗi vì đã lừa dối cậu. Đây là lời nói dối của tớ. Vậy nên…”

Giọng cô run lên.

“Cậu có thể tùy ý xử lý tớ.”

“Ý cậu là sao?”

“Cậu còn nhớ chứ? Cậu đã cứu mạng tớ hai lần. Một lần khi chúng ta mới gặp và một lần khi chúng ta đối mặt với Fafnir Custom.”

Và quan trọng hơn, cậu cũng đã cứu cô bằng ý chí và thái độ của mình nhiều lần.

“Sayama-kun, tớ không có quyền phàn nàn ngay cả khi cậu giết tớ, nên tớ sẽ không thể chịu đựng được nếu cậu không tùy ý xử lý tớ. Ngay cả khi cậu từ chối tớ, ghét bỏ tớ, hay ôm hận vì đã lừa dối cậu, tớ cũng sẽ chịu đựng. Dù là Sadame hay Setsu, tớ sẽ hành động theo sự lựa chọn của cậu.”

Suy cho cùng…

“Đó là mức độ tớ muốn được ở bên cậu.”

Những lời đó khiến nước mắt cô bất chợt tuôn rơi. Cô đã kìm nén đến tận bây giờ, vậy tại sao chúng lại chảy ra? Cô không thích việc mình trông như đang cầu xin lòng thương hại.

Và rồi cô nghe thấy cậu nói.

“Shinjou-kun, chúng ta hãy giải quyết chuyện này một cách đơn giản. …Hãy nghe kỹ những gì tớ sắp nói đây.”

“…Ể?”

“Tớ không chọn Sadame-kun hay Setsu-kun. …Tớ đang chọn tên thật của cậu. Tớ muốn ở bên con người thật của cậu.”

Những lời đó khiến cô run rẩy.

Sayama gật đầu khi thấy vẻ mặt của cô. Cô đoán đó là vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cô bé Sadame-kun và cậu bé Setsu-kun là những cái tên được tách ra để tiện cho việc sống ở Low-Gear này. Cậu hẳn phải có một cái tên gốc mà cha mẹ đã đặt cho cậu. …Đó là lý do tớ muốn hỏi tên của cậu.”

“C-cậu không thể…”

“Tại sao không?”

“Tên thật của tớ… sẽ là một điềm gở cho cậu. Tớ không thể nói cho cậu một cái tên đáng ngại như vậy ngay trước khi chúng ta đi chiến đấu ở 2nd-Gear, nơi mà những cái tên có sức mạnh.”

“Tớ không quan tâm. Nói cho tớ biết đi. Tớ sẽ không đồng ý với bất cứ điều gì khác.”

Giọng của Sayama nghiêm túc một trăm phần trăm, vì vậy Shinjou nuốt xuống hơi thở run rẩy và quyết định.

Thôi được. Mình sẽ tiết lộ tất cả.

Cậu bé đó muốn con người thật của cô, thứ mà ngay cả cô cũng không muốn chấp nhận.

Shinjou lên tiếng trước khi cô kịp cố gắng chống lại suy nghĩ đó.

“Sadagiri.”[^1]

Cô hít một hơi thật sâu.

“Cái tên cắt đứt sự sống khỏi định mệnh.”[^2]

Tại sao mình lại có cái tên này? Cắt đứt sự sống khỏi định mệnh nghe như là…

“Tớ có lẽ sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cậu, Sayama-kun.”

Nhưng câu trả lời của cậu lại khác.

“Cậu sai rồi, Shinjou-kun.” Cậu mỉm cười, luồn tay qua tóc cô, vuốt đầu cô và nói với một giọng điệu mạnh mẽ. “Tớ không tin vào định mệnh. Vậy nên cậu là người cắt đứt những ràng buộc của định mệnh, giải thoát cho cuộc đời của tớ.”

Lời nói của cậu được theo sau bởi một nụ hôn dịu dàng mà cô đã chấp nhận.

Sau vài giây, cậu từ từ rời môi và áp má cùng tai mình vào giữa bộ ngực của cô.

“A.”

Shinjou co người lại, nhưng cô không thể ngăn cậu nghe thấy nhịp tim của mình.

Nó đang đập nhanh sao? Cậu ấy chắc sẽ nhận ra mình đang lo lắng thế nào, cô nghĩ.

“Sadagiri-kun, chừng nào nhịp đập này và ý chí của cậu vẫn không thay đổi, tớ sẽ tiếp tục chọn cậu.”

Sayama gật đầu với lời nhận xét của chính mình và đứng dậy.

“Bây giờ chuyện này đã gần như được giải quyết, chúng ta hãy kiểm tra tình hình.”

“Tình… hình?” Shinjou hỏi.

Cô nhìn vào cơ thể cậu và của chính mình, và cậu gật đầu khi cô nhìn cậu.

“Cậu đang ở trong một tình trạng khá nguy hiểm đấy, Shinjou-kun. Đôi chân của cậu đang dang ra một cách tuyệt vời.”

“A! K-không, cái này..ừm…T-tớ…!”

“Ha ha ha. Đây có phải là cái mà tớ đang nghĩ không? Hiện tượng mà những người nghiêm túc nhất lại đi theo những con đường lập dị nhất khi họ không biết phải làm gì? Cậu cần giữ bình tĩnh, Shinjou-kun.”

“C-cậu mới là người lập dị ấy!”

Shinjou rút tay ra khỏi dưới gối, che mặt và khép hai đầu gối lại quanh cậu.

“S-Sayama-kun, tránh ra… tránh ra đi. T-tớ không khép chân lại được.”

“Bình tĩnh nào, Shinjou-kun. Nếu cậu làm vậy, tớ sẽ không thể nhìn thấy cảnh này nữa.”

“C-cậu mới cần bình tĩnh đó. Hửm? Này, Sayama-kun? Tớ biết là cậu luôn hoàn toàn điên rồ trong khi trông hoàn toàn bình tĩnh, nhưng bây giờ cậu cần bình tĩnh lại một chút.”

“Tớ hiểu rồi. Nếu là Izumo hay lão già thì không nói, nhưng lời nói này từ cậu nghe có vẻ thuyết phục đấy.”

“P-phải không? Vậy thì hít một hơi thật sâu và tập di chuyển sang một bên đi.”

Sayama hít một hơi thật sâu rồi tách hai chân của Shinjou ra hai bên.

“K-không!! C-cậu đang làm gì vậy!?”

“Đây không phải là ý của cậu sao?”

“Đừng hỏi câu đó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy! Làm ơn hãy suy nghĩ bình thường một lần đi.”

“Hừm…”

Sau khi cậu suy nghĩ vài giây, sự hoảng loạn tràn ngập khuôn mặt Shinjou.

“H-hết hy vọng rồi! Cậu chắc đã vượt xa mức bình thường rồi.”

“Tại sao cậu lại hoài nghi như vậy? Tớ chỉ đang nghĩ về một cách bình thường để dạng chân cậu ra thôi.”

“Ngay cả giả định cơ bản của cậu cũng không bình thường…”

“Tớ hiểu rồi. Vậy tớ có thể làm một điều hợp lý không?”

“Ể? Tớ nghĩ là— Không, khoan đã! Tớ không thể đồng ý với một câu hỏi vô nghĩa dựa trên định nghĩa về sự hợp lý của cậu! Chưa bao giờ có điều gì tốt đẹp đến từ sự kết hợp đó cả!”

“Thật là một người phiền phức. Cậu có biết rằng những người như cậu làm cho mọi thứ trở nên khó khăn một cách không cần thiết không?”

“Sayama-kun, cậu có bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào về hành động của chính mình không?”

“Tớ luôn suy nghĩ về bản thân mình. ‘Mình thật tuyệt vời,’ bộ não tớ báo cáo. Tớ cần gì hơn nữa?”

Shinjou quay mặt đi với một nụ cười lạnh lùng.

“Tớ không nghĩ ai ngoài tớ có thể sửa được cái tật này…”

“Vậy thì tớ sẽ không nương tay nữa.”

“Tớ đã nói không mà. Cậu có nghe tớ nói không— Cậu đang làm gì vậy!?”

“Chính xác những gì cậu muốn. Cậu đã yêu cầu tớ tùy ý xử lý cậu.”

“A,” Shinjou nói khi vẻ mặt cô cứng lại. “Ừm, t-tớ có thể đã nói vậy. Nhưng bây giờ tớ đã bình tĩnh lại rồi, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?”

“Gì vậy?”

“Tính cách của tớ không nằm ở giữa hai chân đâu, cậu biết chứ?”

“Đúng vậy, nhưng đừng lo. Tìm thấy sự đồng cảm trong mọi thứ là một đặc điểm quan trọng. Nếu tớ cố gắng, ngay cả không gian giữa hai chân cậu cũng không phải là ngoại lệ— Oạch!?”

Sau khi cô thúc một đầu gối lên vào bụng cậu, Sayama gập người lại.

“M-một đòn tấn công xuất sắc. Hè hè. Xem ra cậu không hề do dự chút nào, Shinjou-kun.”

“Bây giờ cậu đã biết tớ có thể tấn công từ vị trí này… c-cậu sẽ làm gì?”

“Tớ chỉ muốn kiểm tra một điều thôi,” cậu nói.

Shinjou cau mày.

“Ừm…”

“Có gì phải suy nghĩ chứ? Cậu chỉ cần hỏi tớ đó là gì thôi.”

“Vâng, nhưng hỏi cậu điều đó giống như nhảy bổ vào một quả mìn hạt nhân vậy.”

Cô nghĩ.

“C-chỉ cần không phải là chuyện không đứng đắn là được.”

“Vậy thì không có gì phải lo lắng cả.”

Sayama hít một hơi và mỉm cười.

“Có thật là cậu không có kinh— ặc!”

“Từ điển tiếng Nhật đã thay đổi từ lần cuối tớ kiểm tra à?”

“T-tớ có cảm giác giao tiếp của Nhật Bản đã trở nên trực tiếp hơn khá nhiều. Dù sao đi nữa, Shinjou-kun, điều này rất quan trọng. Đừng lườm tớ với đôi mắt nửa khép đó nữa. Nghe này. Nếu những gì cậu nói trước đó là sự thật, tớ vẫn chưa thể ôm cậu được.”

“Ể? K-khoan đã. Có rất nhiều điều tớ muốn hỏi… nhưng ý cậu ‘ôm’ là sao?”

“Trí tưởng tượng rất quan trọng đối với một con người, Shinjou-kun.”

“V-vâng, nhưng… cậu có cảm giác đó với tớ sao?” cô hỏi trong khi dùng tay che ngực và vùng giữa hai chân. “Nhưng cậu nói cậu không thể làm được. Có phải vì con người tớ không?”

“Không. Đó là một vấn đề đơn giản. Giao hợp có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng phát triển ở một cơ thể chưa phát triển hoàn thiện.”

“Được rồi.”

“Ví dụ, một cậu bé nọ đã giao hợp khi còn rất nhỏ và điều này khiến cậu ta phát triển.”

Đây là một sự kiện trong quá khứ.

“Nó đã dừng lại ở một thời điểm, nhưng bên trong xương của cậu ta không thể theo kịp. Trong một cuộc thi thể thao nọ, nắm đấm của cậu ta đã bị gãy khi đấm đối thủ và cậu ta vẫn còn cảm thấy đau nhói ảo khi nắm chặt tay.”

“…Cậu bé đó có hối hận không?”

“Không. Nhưng cậu ta cảm thấy không có lý do gì phải vội vàng.”

“Tớ hiểu rồi.” Shinjou gật đầu. “Nhưng tớ có thể sẽ không bao giờ có kinh nguyệt. Tớ có thể sẽ mãi mãi là một người nửa vời như thế này. Có vẻ như UCAT không biết có chủng tộc nào phù hợp với tình trạng của tớ.”

“Vậy sao? Vậy thì chúng ta không biết liệu cậu có bao giờ có kinh nguyệt hay không.”

Sayama chạm vào rốn cô, và cô khẽ thở hắt ra.

“Nhưng cậu nói cậu cảm thấy nặng bụng mỗi tháng một lần. Có thể mong muốn trốn tránh tình trạng của cậu đang ngăn cản cơ thể cậu hoạt động bình thường. Cậu cũng không có gì khi cậu là Setsu-kun sao?”

Sau một lúc suy nghĩ, Shinjou gật đầu.

Nhưng rồi cô nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

“Con trai cũng có kinh nguyệt à?”

“Sẽ khá kinh khủng nếu nó tuôn ra mỗi tháng một lần, nhưng có một thứ tương tự.”

Shinjou bắt đầu suy nghĩ và từ từ gật đầu vài lần.

Nhưng rồi vẻ mặt cô đột nhiên bừng sáng.

“Vậy nếu tớ chấp nhận cơ thể mình…?”

“Có khả năng kinh nguyệt và những thứ tương tự sẽ xuất hiện. Vậy tại sao cậu không liên tục thử một số hành động để thuyết phục cơ thể mình? Chúng ta có thể xem chuyện gì sẽ xảy ra từ đó.”

“Nhưng hành động đó là gì?”

“Đó là một vấn đề đơn giản. Chỉ cần khám phá cơ thể của chính mình. …Tớ cho rằng cậu có thể tự làm được điều đó.”

“Ể? Một mình? T-tự làm gì một mình?”

Sayama thầm nghiêng đầu trước câu hỏi bối rối của cô.

Đừng nói là cô ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này nhé.

Cậu tự hỏi điều này có nghĩa là gì, nhưng cậu không hoàn toàn chắc mình có nên hỏi không.

“Shinjou-kun, điểm môn giáo dục sức khỏe của cậu thế nào?”

“T-tớ chưa bao giờ học môn đó. Tớ đã dành toàn bộ thời gian của mình trong các cơ sở của UCAT. Thỉnh thoảng tớ có thấy một số thứ tuyệt vời trong các tạp chí mà mọi người bỏ lại.”

“Có vẻ như giáo dục của cậu đã bỏ qua một vài bước. Vậy có nghĩa là cậu không biết gì về chuyện này sao?”

“P-phải. Tớ biết một chút về cách một đứa trẻ được tạo ra, nhưng có gì hơn thế nữa sao?”

“Có chứ. Đối với cả nam và nữ.”

Shinjou đỏ mặt khi nghe điều đó.

“Thì ra là có,” cô lẩm bẩm trước khi nghiêng đầu. “V-vậy cậu sẽ dạy tớ chứ?”

“Cậu có chắc là muốn tớ dạy cậu chuyện đó không?”

“T-tớ không có ai khác để dạy cả.”

“Vậy thì tớ sẽ— oạch!! C-cái gì vậy?”

“X-xin lỗi. Tớ không thích vẻ mặt tươi cười sảng khoái của cậu. …Ồ, nhưng cậu sẽ dạy tớ những điều đó, phải không?”

“Phải, tất nhiên rồi.”

“Trông cậu vui vẻ kinh khủng. Cậu có biết mình đang trông như thế nào không?”

Shinjou thở dài và thả lỏng vai.

“Tớ sẽ tin tưởng cậu, Sayama-kun. Nhưng điều đó có nghĩa là tớ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho cậu.”

“Không cần lo lắng. Tớ cũng có ít kinh nghiệm, nên tớ rất mong được hợp tác với cậu.”

“Tớ không chắc mình đồng ý với phần cuối đó… nhưng tớ thực sự xin lỗi.” Cô gật đầu. “Khi tớ học được một vài điều, tớ có thể đền đáp lại, vậy cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”

“Tớ nghĩ cậu sẽ hối hận khi nói điều đó một khi cậu biết mình đang nói về cái gì, nhưng tớ hoàn toàn đồng ý. Tớ rất mong chờ điều đó.”

“Ể? M-mong chờ điều gì cơ?”

“Cả hai chúng ta hãy cùng cố gắng hết sức.”

“Ừm, à, thì…”

Shinjou trông có vẻ sợ hãi, nhưng rồi cô quay mặt sang một bên.

“Ư-ừm, đã 6:30 rồi. C-chúng ta cần phải đến Công viên Tưởng niệm Showa.”

“Cậu nói đúng. Chúng ta phải nhanh lên. Phải. Chúng ta phải nhanh chóng kết thúc ở đây.”

“A! Dừng lại! S-sao cậu lại dạng chân tớ ra!?”

“Trong mọi việc, sự khởi đầu là quan trọng nhất, Shinjou-kun. Tớ không thể để cậu thay đổi ý định sau này. …Đừng lo.” Cậu hít một hơi và mỉm cười. “Tớ cũng đang lo lắng. Tớ muốn nghe nhịp tim của cậu. Cậu thì sao, Shinjou Sadagiri-kun?”

“À… thì…” Cô nghĩ. “Vâng.”

Shinjou thả lỏng cơ thể trong sự cam chịu.

Cô đỏ mặt, nhìn về phía cậu và nói khẽ.

“Xin hãy dạy em để em có thể là chính con người thật của mình.”

Công viên Tưởng niệm Showa có một bãi đậu xe lớn ở phía nam.

Nhiều xe vận chuyển ngụy trang của UCAT đang đậu dưới những ngọn đèn thủy ngân chiếu sáng màn đêm.

Những chiếc xe tạo thành một hình bán nguyệt để ngăn không cho bất kỳ ai bên ngoài nhìn thấy họ. Nhiều người có thể được nhìn thấy trong ánh sáng. Hai nhóm khoảng một trăm người đã tạo thành hai vòng tròn lớn riêng biệt.

Những người tạo thành cả hai vòng tròn đều mặc trang phục trắng đen giống nhau.

Nhưng hai nhóm lại có một bầu không khí khác nhau.

Vòng tròn ở trong và gần trung tâm công viên hơn bao gồm những người có đặc điểm đặc trưng của người Nhật. Họ lặng lẽ kiểm tra súng và kiếm của mình, trông như thể họ có thể hành động bất cứ lúc nào.

Vòng tròn gần hơn không có đặc điểm chung nào. Chủng tộc của mọi người đều khác nhau và hành động của họ cũng khác nhau. Một số chuẩn bị thiết bị, một số nói chuyện với nhau, và một số thì đang ăn.

Và có một người đang rất tức giận.

“Aaaa! Thằng ngốc Sayama đó đâu rồi!?”

Giọng nói lớn của Kazami vang lên trong không khí. Cô ngồi ở bàn họp ở trung tâm vòng tròn. Cô đã mặc quân phục chiến đấu, giống như Izumo bên cạnh đang ăn một chiếc okonomiyaki xiên que mà anh ta đã mua ở một quầy hàng di động.

“Chà, cậu ta sẽ không chạy trốn khỏi cuộc chiến đâu, nên đừng hoảng.”

“N-nhưng đã 7:20 rồi. Trận chiến giả sắp bắt đầu. Giám đốc Abram đã gọi tớ trong vai trò trọng tài và tớ không biết phải nói gì.”

[^1]: 宿切り (Sadagiri).

[^2]: 宿命 (Sadame) + 切る (kiru) - Cắt đứt định mệnh.

“Sibyl đang liên lạc với cậu ta. Tiến sĩ Chao và bốn vị lão huynh đệ cũng đã chuẩn bị đi đón họ rồi, nên em cứ kiên nhẫn một chút đi. …À.”

Izumo nhìn sang một bên.

“Hả?”

Kazami cũng ngó theo, miệng vẫn đang hé mở.

Thế rồi, cậu ta liền nhét miếng okonomiyaki vẫn còn cắm que vào miệng con bé.

“Em mà sốt ruột thì ăn tạm cái gì đi cho hạ hỏa. Dạo này em chẳng chịu ăn gì vì bộ đồng phục của ban nhạc trường hở eo, phải không? Não không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng đâu. Cứ thế này mãi thì ngực sẽ teo… Ái!?”

Sau khi dùng hết sức đá bay cậu ta, Kazami thở dài.

Cô ăn khoảng một nửa miếng okonomiyaki rồi mới rút nó ra khỏi miệng.

“Thiệt tình, thế này là tôi đã nạp quá 300 calo so với giới hạn mỗi ngày rồi.”

“Tôi thì nghĩ cô vừa vượt xa giới hạn bạo lực hàng ngày thì có. Mà này, cô định ăn hết đấy à?”

“Có vấn đề gì sao? …Khoan, cái này có trứng. Thêm 100 kilocalories nữa!”

“Chisato, em cần phải sửa cái thói tự làm mình bực dọc đi. Với cả, đừng có tính calo bằng đơn vị kilo. Cứ thế thì chẳng mấy chốc mà lên đến hàng trăm, hàng ngàn đấy.”

“Thế có cách nào hay hơn à?”

“Hãy nghĩ bằng đơn vị mega ấy.”

“Hôm nay tôi đã nạp 1800 kilocalories rồi, vậy thì…”

“Thì là 1,8 megacalories. Thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn rồi, đúng không!?”

“Chỉ là cảm giác thôi thì có ích gì chứ!?”

Ngay lúc cô đang tung một tràng đấm vào người cậu ta, Sibyl đã tiến lại gần.

Mái tóc vàng kim của cô lay động giữa vòng vây của những người đã tụ tập quanh họ từ lúc nào không hay.

“Chisato-sama, tôi có tin từ Sayama-sama.”

“Cậu ta đến rồi à!?”

“Dạ không ạ. Tôi thấy lo nên đã gọi đến ký túc xá của cậu ấy.”

“Cậu ta vẫn còn ở đó!?”

“Dạ không, tôi vừa nói chuyện với quản lý ký túc xá, nghe nói cậu ấy vừa mới rời đi.”

“Cậu ta là người giao mì soba hay gì vậy!?”

“Chisato-sama, huyết áp của ngài có vẻ hơi cao ạ.”

“Ư…” Kazami lùi người lại. “Xin lỗi. Lớn tiếng với em cũng chẳng giải quyết được gì.”

“Chisato, sao thái độ của em với tôi lại khác một trời một vực thế?”

Kazami lờ tịt cậu ta. Cậu ta bèn giả vờ khóc lóc, nhưng cô vẫn bơ đi không thèm đoái hoài.

“Dù sao đi nữa, vậy là cậu ta chắc chắn sẽ đến, phải không?” cô hỏi Sibyl.

“Vâng, và có vẻ Shinjou-sama cũng đi cùng. Hai người họ chắc chắn sẽ có mặt.”

“Nghe vậy thì tốt rồi,” một giọng nữ cất lên.

Tất cả mọi người đều quay về phía giọng nói phát ra từ bên ngoài đám đông.

Một bà lão khoác áo choàng chiến đấu màu trắng đang đứng trong làn gió đêm dịu nhẹ.

Đám đông tự động rẽ ra, và bà xuất hiện cùng với một chiếc hộp da màu đen.

Sibyl là người cất tiếng gọi tên bà.

“Viện trưởng Tsukuyomi.”

“Phải. Quan trọng hơn, các cháu đã sẵn sàng chưa?”

“Dạ thì…” Kazami gãi đầu. “Sayama và Shinjou vẫn chưa tới, nhưng có vẻ họ đang trên đường rồi ạ.”

“Nhưng cậu ta sẽ đến, phải không nào? Vậy chúng ta phải làm sao? Có cần chờ không?”

“Không cần thiết. Cứ tiếp tục thôi,” một giọng nam vang lên từ trong đám đông.

Một người đàn ông tóc trắng mặc bộ vest đen và một cô hầu gái tóc trắng xuất hiện giữa Tsukuyomi và Kazami. Người đàn ông tiến vào vòng tròn, chống một cây gậy kim loại, đôi mắt sau cặp kính râm cong lên ý cười.

“Chúng ta hãy bắt đầu Con Đường Leviathan. Tôi, Ooshiro Itaru, với tư cách là người giám sát của Đội Leviathan, dùng quyền hạn của mình để cho phép mọi việc được tiến hành mà không cần có hai thành viên đó.”

“N-Này, ông chú…”

Ngay khi Kazami cau mày quay về phía Itaru, cô hầu gái của ông ta đã lặng lẽ bước đến chắn trước mặt cô. Cô ta khẽ hất mái tóc trắng một lần rồi ngước nhìn Kazami.

“Nếu ngài có việc gì, xin cứ giao cho tôi.”

“Bảo lão ta là một tên khốn.”

“Vâng.”

Sf cúi đầu rồi rút ra một tấm thẻ giấy từ chiếc túi ẩn trong váy. Cô cũng lôi ra một con dấu nhỏ và đóng lên tấm thẻ.

“Cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của tôi. Gần đây tôi có bắt đầu sử dụng thẻ tích điểm này, lần tới xin ngài hãy xuất trình cho tôi. Nếu tích đủ hai mươi điểm, tôi sẽ mua tặng ngài một lon cà phê.”

“Đúng là chủ nào tớ nấy, khó đỡ thật sự.”

“Ngài quá khen rồi ạ. Theo tiêu chuẩn của bộ phận phát triển UCAT Đức, vị trí ưu tiên của ngài trong danh sách nội bộ của tôi đã tăng một bậc, còn Izumo-sama đã bị tụt ba bậc. Nếu Izumo-sama bị tụt thêm hai bậc nữa, ngài ấy sẽ bị loại.”

“Khoan đã. Sao thứ hạng của tôi lại thấp thế?”

Cả Sf và Kazami đều lờ tịt cậu ta. Sf đưa tấm thẻ cho cô rồi quay trở lại bên cạnh Itaru.

Kazami nhìn vào tấm thẻ và thấy con dấu là hình khuôn mặt của Sf phiên bản siêu chibi.

Cái quái gì đây? cô thở dài thầm nghĩ.

Cô nhìn quanh và phát hiện Diana cũng đang đứng trong đám đông. Cô ấy mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen và vẫy tay khi nhận ra ánh mắt của Kazami.

“Con bé ngoại quốc ngực khủng kia tuy đang cười nhưng thực ra là đang dò xét chúng ta đấy,” Izumo bình luận.

“Tôi nghĩ anh vừa phân biệt đối xử đến hai lần đấy. …Mà ý anh dò xét là sao?”

“Các UCAT nước ngoài không hài lòng khi Nhật Bản đóng vai trò chủ chốt trong Con Đường Leviathan. Con bé đó đang tìm kiếm một lý do nào đó để can thiệp vào.”

“Ý anh là đây vốn là ý định của UCAT Đức ngay từ đầu?”

“Phải, đó là lý do họ đồng ý tiếp nhận 1st-Gear. UCAT Pháp thì tỏ vẻ thân Đức để chia sẻ lợi ích. UCAT Mỹ đang hợp tác với UCAT Anh để tìm cách gây ảnh hưởng lên chúng ta. …Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như người phụ nữ đó ở đây còn vì một lý do ngầm nào đó ngoài việc dò xét chúng ta.” Cậu ta hít một hơi. “Dù sao đi nữa, chuyện Sayama và Shinjou không đến đúng giờ và những gì diễn ra trong trận đấu tập sắp tới sẽ đến tai các UCAT khác thông qua cô ta. Chúng ta cần phải cẩn thận.”

Phiền phức thật, Kazami nghĩ.

Cô liếc nhìn lại lần nữa, nhưng Diana đã đi mất rồi.

Nụ cười dễ mến của người phụ nữ đó và lời cảnh báo của Izumo cứ quanh quẩn trong đầu cô, và cô tự hỏi điều nào mới là sự thật.

“Có lẽ cả hai đều đúng.”

Khi tham gia huấn luyện cùng họ, cô ấy quả thực đã đưa ra một gợi ý về Bộ Pháp của 2nd-Gear.

Có thể cô hơi ngây thơ, nhưng Kazami quyết định tin tưởng Diana.

“Nhưng cô ta đúng là đang dò xét chúng ta, nên vẫn phải tập trung cao độ.”

Kazami quay về phía Tsukuyomi. Bà chống tay lên hông và mỉm cười, thế nên Kazami dồn hết sức lực vào ánh mắt của mình.

“Được thôi, hãy bắt đầu đi ạ. Xin bà cứ quyết định luật chơi.”

“Luật chơi rất đơn giản. Chúng ta sẽ tiến vào không gian khái niệm từ phía đông nam, còn các cháu sẽ vào từ phía tây nam. Ai đến được Susaou ở trung tâm trước và đoạt được Totsuka từ cây cầu của nó sẽ là người chiến thắng.”

“Nếu chúng cháu thắng, bà sẽ chấp nhận mọi yêu sách của Low-Gear chứ?”

“Đúng vậy. Nhưng ngay cả khi chúng ta thắng, chúng ta cũng sẽ không thực sự đòi hỏi gì cả.” Tsukuyomi gật đầu. “Đây có vẻ là một trận chiến vô nghĩa, nhưng nó sẽ giúp sắp xếp lại một vài chuyện. Nó sẽ khiến chúng ta phải suy ngẫm lại về ý nghĩa của việc trở thành những người của 2nd-Gear.”

Bà đưa mắt nhìn quanh một lúc.

“Hơi đáng tiếc là người đàm phán của các cháu không có ở đây. …Giám đốc Ooshiro của UCAT cũng không có mặt sao?”

Đứng cạnh Itaru, Sf quay người lại đáp lời.

“Kazuo-sama dường như đã rời UCAT không lâu trước đây ạ. Ngài ấy nói rằng Sayama-sama đã liên lạc, nên ngài ấy đã chuẩn bị Georgius và một vài thứ khác trước khi đi.”

“Ồ? Vậy là cậu ta cũng đến à. Lại còn mang theo cả Georgius nữa, hửm?”

“Viện trưởng Tsukuyomi cũng biết về Georgius sao ạ?” Kazami hỏi.

“Ta biết rằng chúng ta chẳng biết gì về nó cả.” Một nụ cười nở trên môi Tsukuyomi. “Đây là một ý hay. Nếu các cháu thắng, bộ phận phát triển sẽ điều tra Georgius miễn phí. Thấy sao? Biết đâu chúng ta lại khám phá ra điều gì đó về nó.”

[^1]: Sadagiri là sự kết hợp giữa chữ Hán của Sadame (Định) và Setsu (Thiết).

[^2]: Một cách chơi chữ Hán. Vận Mệnh (Sadame + Mikoto) có ký tự của Sinh Mệnh (Mikoto) bị cắt đi (Setsu) để tạo thành Sadagiri (Sadame + Setsu).

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!