Vậy là chúng ta đã đến với Owari no Chronicle 2-A.
May mắn thay, Tập 1 đã được đón nhận nồng nhiệt, nên tôi mới có thể viết tiếp những phần sau. Cảm giác cứ như một phép màu vậy.
Tất cả là nhờ vào quý độc giả cả, xin chân thành cảm ơn mọi người.
Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức, vậy nên mong mọi người hãy tiếp tục ủng hộ.
Bây giờ là một vài thông tin bên lề liên quan đến tiểu thuyết.
Công viên Tưởng niệm Showa là một địa danh có thật. (Susaou không có ở đó đâu nhé.) Công viên có cả trang web riêng, nếu hứng thú thì mọi người hãy ghé xem nhé. Mong rằng qua đó, nơi này sẽ được nhiều người biết đến hơn.
Khu sân bay cũ gần công viên vẫn chưa được dùng vào việc gì, nhưng gần đây đã được mở cửa cho công chúng. Tuyến đường sắt bị đóng cửa nằm cạnh tuyến đường tôi hay đi vốn dẫn đến sân bay đó. Khi tìm hiểu, bạn sẽ thấy những địa danh và những thứ tương tự đã giúp các mảnh ghép quá khứ còn sống mãi với thời gian.
Như tôi đã nói trước đây, dù đã 60 năm trôi qua nhưng bạn vẫn có thể tìm thấy rất nhiều dấu tích liên quan đến chiến tranh.
Thôi, giờ là lúc tán gẫu với bạn tôi.
“Đầu tiên, mày đọc chưa?”
“Ừ, tao xem qua rồi. Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Tao nghe nói mày định đổi người nói chuyện trong phần lời bạt à.”
“Chà, cứ mãi một thằng dở hơi thì độc giả cũng chán chứ. Ngay cả ngôi sao sáng nhất đôi khi cũng có lúc phạm sai lầm mà.”
“Xin lỗi nhé, tại tao bình thường quá nên không giúp gì được cho mày rồi.”
“Mày vừa giúp nhiều rồi đấy, thằng ngốc này. Quan trọng hơn là cho tao cảm nhận về cuốn tiểu thuyết đi.”
“Sao không có nhiều đoạn về con mèo hơn? Lần trước có nhiều lắm mà. Sách này tệ quá!”
“Đừng có đánh giá một cuốn sách dựa trên thời lượng xuất hiện của một con mèo!”
“Thế không dựa vào đó thì dựa vào cái gì nữa? Mà thôi, Setsu-kun nói sảng mấy thứ nhảm nhí, nhưng hình như tao cũng nói mấy câu hay ho lắm lúc ngủ mơ.”
“Tao biết mà. Hồi trước mày ngủ lại nhà tao, mày nằm nghiêng, rồi bắt đầu uốn éo như con sâu đo, vừa rên rỉ ‘dứa, dứa ơi!’. Cái quái gì vậy?”
“Chắc là tao bị quỷ nhập.”
“Vụ đó thì tao làm chứng cho mày được. Mày còn chuyện lạ nào khác lúc ngủ mơ không?”
“Ừm thì, có lần hồi cao trung tao ngủ gật trong lớp, lúc tỉnh dậy thì thấy mình nằm sõng soài giữa hai dãy bàn, người thì bê bết máu.”
“Xin lỗi, nhưng cái đó không phải là nói mơ.”
“Nghe kể là tao bỗng hét lên ‘không trọng lực!’ rồi phóng mình ra khỏi ghế. Lúc bệnh viện hỏi tao bị thương thế nào khổ lắm. Tao với thầy giáo phải dùng cái ghế để giải thích tình hình.”
“Tội nghiệp thầy giáo của mày thật.”
“Thầy bảo tao đừng làm thế nữa, nhưng tao có nhớ mình đã phóng đi thế nào đâu. Lần sau có làm nữa thì với tao vẫn như lần đầu thôi.”
“Đừng có làm nữa, thằng ngốc này. Nhưng xem ra vụ ‘dứa’ tao thấy còn tương đối bình thường chán.”
“Tao còn nhiều phiên bản lắm.”
Giá như nó đừng có thì tốt biết mấy.
Nhân tiện, bản nhạc nền tôi nghe khi viết cuốn tiểu thuyết này là Kamigami no Uta của Himekami. Giờ lúc đọc lại bản thảo tôi cũng đang nghe đây.
“Ai là kẻ đang nói dối?”
Tôi đang suy ngẫm về câu hỏi đó.
Tôi hy vọng ở Phần B, các nhân vật khác nhau sẽ bắt đầu hành động nhanh chóng hơn.
Vào một buổi sáng tháng Sáu chợt hửng nắng năm 2003.
-Kawakami Minoru
Trang Omake:
Tiêu đề: Chàng Trai Omake Lời Bạt (Tên tạm thời)
Minh họa: Satoyasu.
Chữ dưới: Cậu bé
Khung 1: Mambo-san
Khung 2: Nhảy múa
Khung 3: Mắng
Khung 4: Cảm thấy áy náy vì đã mắng bạn quá lời và nghĩ ngày mai sẽ cố gắng hơn
0 Bình luận