**Chương 3: Cô Bé Dưới Hiên Nhà**
* Bánh mì kẹp của cô Maekawa (cộng thêm trận bóng chày cỏ buổi sớm). +2
* Bị S. quấy rầy. -2
* Buổi tối cũng bị quấy rầy. -2
─────────────────────────
**Tổng điểm thanh xuân hiện tại: +6**
Đêm hôm đó, một cảm giác mùa hè kỳ lạ đang đến gần.
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc quan sát thiên văn, không biết bằng cách nào Yashiro lại mò đến nhà Fujiwara và khăng khăng bám trụ dưới hiên nhà. Mãi đến hơn 11 giờ đêm, tôi mới đuổi được cô nàng đi.
Về phòng, điện thoại di động reo. Tiếng chuông dài, không phải tin nhắn.
Tôi cầm điện thoại lên, xem tên người gọi hiện trên màn hình: "Ồ," đây là lần đầu tiên người đó gọi cho tôi.
Ngồi phịch xuống giường, tựa lưng vào tường. Tôi tạo một tư thế thoải mái nhất để có thể nói chuyện dài dài, rồi nhấn nút nghe. Giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng, khoan thai như mọi khi.
"Mô-sự mô-sự, cậu Niwa đấy ạ?"
"Không ai khác ngoài Ryushi đây mà."
"Là Ryuuko chớ bộ!"
"Ồ, Ryuushi xịn đây à?" Không biết có Ryuushi dỏm không nữa.
"Tớ là Ryuuko cơ mà, cơ mà!"
Cứ đà này, chúng tôi sẽ mắc kẹt trong vòng lặp vô tận mất. Phải đổi hướng câu chuyện thôi.
"Vậy tôi gọi cô là Mifune thì sao?"
"Sao không có lựa chọn gọi tớ là Ryuuko vậy? … Giờ lại gọi bằng họ à?"
"Không bằng lòng à?"
"Nếu vậy thì Ryuushi còn nghe lọt tai hơn á. Cơ mà tớ là Ryuuko cơ mà."
"Biết rồi biết rồi, Ryu… mà, cô gọi tôi có việc gì không?"
Cuối cùng tôi cũng dứt được cái vòng lặp đó. "À hèm," Ryushi hắng giọng ở đầu dây bên kia. Trong lúc đó, tôi cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút. Tiếng côn trùng kêu từ khung cửa sổ đang mở to nghe y hệt tiếng chuông điện thoại.
"Ừm, thì là, mắt tớ cứ nhấp nháy, không ngủ được á. Nên là, tớ gọi cho cậu nè."
"Nghe chẳng liên quan gì cả, có phải là do ngủ trưa nhiều quá nên giờ không ngủ được không?"
"Sao cậu phũ thế hả… Ố ồ! Tại không ngủ được nên tớ không có giấc mơ! Ryuuko vừa nói điều gì đó hay ho đúng không?"
"Vỗ tay, vỗ tay."
"Ấy chà, cảm ơn cảm ơn… Thật ra là tớ đang căng thẳng á. Theo cả hai nghĩa luôn."
"Hửm?"
"Chính là double meaning đó nha."
"Trước khi tôi kịp chỉ ra lỗi dùng từ sai lè của cô thì tôi đã bị cái ngữ điệu méo mó của cô thu hút mất rồi."
"Tớ bị vấp lưỡi đó, ái cha. U-gya, vị máu nở rộ nè."
Những âm thanh lăn lộn qua lại. Có vẻ như Ryushi cũng đang nằm trên giường. Ryushi mặc đồ ngủ… Tôi vừa định tưởng tượng ra cảnh tượng đó thì chợt nhớ ra mình đã thấy cô ấy mặc bộ đồ đó rồi còn gì. Hôm trước khi tôi ngủ lại nhà này, cô ấy mặc đồ ngủ của Eri.
"Phù, chắc lượng máu chảy ra đủ để mọi người vui vẻ cười tươi khi thấy xe hiến máu đi ngang qua quá."
Đến mức đó thì cô nên đến bệnh viện thay vì mong xe hiến máu đi ngang qua đấy.
"Rốt cuộc thì điều gì khiến cô căng thẳng đến mức suýt mất mạng vậy?"
"Thì là, tại… đây là lần đầu tiên tớ gọi cho Niwa-kun mà."
"Ừ, đúng là vậy."
"Thì là tớ, tớ luống cuống hết cả lên luôn đó."
"À, ừm…" Nghe cô ấy nhấn mạnh đến vậy, tôi cũng thấy hơi ngại lây.
"Gọi điện thoại thì ngại hơn nói chuyện trực tiếp bình thường ha. Cảm giác cứ như là Niwa-kun đang đặt cằm lên vai tớ rồi thì thầm vào tai tớ vậy á, u-u-aaaa, không chịu được!"
"À ừm, cũng tàm tạm thôi." Tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng một khi đã bị nói ra thì tôi lại bắt đầu để ý thật.
"Hoặc là tưởng tượng ra cảnh Niwa-kun bé tí xíu như chuột hamster đang cuộn tròn trên vai tớ, lúc đó sẽ có cảm giác mồ-hê-hê ha."
"Tôi không biết nên thắc mắc về việc câu này không có dấu chấm hỏi hơn hay thắc mắc về cái gì đây."
"À, còn một chuyện nữa nè."
"Hừm hừm, như mọi khi, cô chỉ nghe được có một nửa những gì tôi nói thôi ha."
"Thật ra là tuần tới, đội bóng rổ do Ryuuko này dẫn dắt sẽ có trận đấu á."
"Ể, cô dẫn dắt đội bóng à?"
"Thì là đôi khi tớ có tâm trạng đó mà."
"Đội trưởng trong tưởng tượng nhỉ."
"Ồ, Niwa-kun cũng hiểu hả!"
Tôi chỉ nói đùa thôi mà… Chẳng lẽ đó là một suy nghĩ phổ biến trong giới thể thao à?
Ừ thì, tôi cũng từng có thời ao ước được làm đội trưởng đội bóng đá mà.
"Nếu đúng như đã hẹn thì hôm đó tôi sẽ đến xem trận đấu nhé."
"Không không, vấn đề nằm ở chỗ đó đó, quý vị ơi! Không, Niwa-kun ơi!"
Những âm thanh vỗ bồm bộp. Chắc là đang đập gối.
"À, không liên quan lắm nhưng xin lỗi chuyện sáng nay nha. Thì là tớ đột nhiên có việc bận đó mà."
"Không sao đâu." Nếu tôi đụng mặt Eri thì sẽ rắc rối lắm. "Quan trọng hơn là, vấn đề là gì?"
"Ừ…" Cô ấy rên rỉ. "Thật ra là tớ muốn luyện tập nhiều hơn nữa để có thể tự tin nói rằng 'Tớ hoàn hảo rồi!' và có thể ra sân thi đấu một cách ngầu lòi để mời Niwa-kun đến xem… Nhưng cứ đà này thì có khi tớ giải nghệ luôn mất! Nên tớ mới lo lắng và muốn mời cậu đến á."
"Ừm… tớ thấy cũng được mà?"
"Nhưng mà lỡ Niwa-kun đến xem. Rồi tớ không có cơ hội ra sân thì đúng là tệ nhất luôn. Nên tớ mới phải thận trọng đó."
"Thì… cũng đúng."
Tôi cũng từng trải qua chuyện đó rồi. Tôi lại nhớ đến cảnh những bậc phụ huynh bị lôi đến sân bóng chỉ để chuẩn bị trà nước và chăm sóc mấy đứa trẻ khác trong khi con mình thì không được ra sân. Thật là khó chịu.
"Vậy đó, tớ cứ bứt rứt mãi, không ngủ được luôn."
"Ra là vậy. Ok, tớ hiểu tình hình rồi."
Nhưng mà tôi có thể làm gì được chứ.
Dù chỉ là một lời an ủi nhỏ nhoi thì có lẽ cũng tốt hơn là im lặng.
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ cầu nguyện cho cô. Cầu cho Ryushi có thể ra sân thi đấu."
"A ha ha, thay vì cầu nguyện thì tớ thích được cậu cổ vũ hơn á. Cầu nguyện là gửi đến các vị thần, còn cổ vũ là giọng nói của Niwa-kun sẽ đến được với tớ mà, phải không?"
Và "tớ là Ryuuko cơ mà". Câu cửa miệng của Ryushi vẫn mang đến một cảm giác an tâm quen thuộc. Tôi đã trở thành một kẻ nghiện "cơ mà" chính hiệu rồi.
"Nếu lỡ tớ mà ra sân thi đấu và được mọi người hò hét là 'Ryuuko-chan siêu đẳng!'… thì tớ có nên mong chờ một phần thưởng gì đó từ Niwa-kun không ta? He he he."
Cô ấy vừa dùng một cách cười mới lạ để tô điểm câu nói, vừa bóng gió đòi tôi ngoài việc cổ vũ tinh thần ra thì còn phải có thêm vật chất.
"Phần thưởng à… cô muốn gì? Nếu không vượt quá khả năng của tôi thì cái gì cũng được, nhưng mà yêu cầu của tôi dễ đến mức phải đào đất lên mới tìm thấy đó."
Hơn nữa, ai mà lại muốn tôi thực hiện một điều ước tiêu cực như vậy chứ. Ha ha ha.
"Ừm, vậy thì!… Đi lễ hội cùng nhau… thì sao ạ? Một mình đi hết gian hàng này đến gian hàng khác cũng hơi oải rồi."
"Chẳng phải đó là phần thưởng cho tôi sao?"
"Hả?"
Cô ấy lẩm bẩm một mình nên Ryushi chắc không nghe thấy gì.
"Không, đừng để ý. Không chỉ là tôi không phiền đâu, mà lễ hội đó tổ chức ở thị trấn này hả?"
Bởi vì dù tôi mở cửa sổ ra thì cũng chưa từng có đêm nào nghe thấy tiếng nhạc lễ hội cả.
"À ừm, lễ hội lớn nhất sẽ diễn ra vào ngày 13 tháng 8 á. Chắc là năm nào cũng tổ chức vào khoảng thời gian đó. Lúc còn học tiểu học, tớ thích được mấy chị hàng xóm dẫn đi chơi lắm luôn á."
"À à." Ngày 13 là khoảng ba tuần nữa.
"Ê? Niwa-kun không biết chuyện đó mà cũng tham gia bóng chày cỏ hả?"
"Chuyện gì cơ?"
"Hằng năm, ai thắng trận đấu cuối cùng của giải bóng chày cỏ sẽ quyết định xem bên đô thị hay bên khu mua sắm sẽ là người chủ trì lễ hội á. Tớ không biết ai đặt ra luật đó, nhưng hình như là để tránh tranh cãi nên mới vậy á. Ba tớ bảo nếu bên đô thị thắng thì người bên khu mua sắm sẽ ngại tham gia lễ hội, và ngược lại."
Hình như là đa số bên đô thị đều thắng đó. Ryushi hồn nhiên nói thêm.
Trận đấu quan trọng mà cô Maekawa nhắc đến ba tuần nữa là trận đấu liên quan đến lễ hội à.
Vậy ra mấy trận vừa rồi chỉ là luyện tập thôi à. Nhìn kết quả thì có vẻ năm nay bên khu mua sắm cũng thua chắc rồi. Liệu tôi có thể đi lễ hội đêm vào ngày 13 không đây?
"À, xin lỗi vì nãy giờ cứ nhảy chủ đề tùm lum nha."
"Ừm?" Tôi bắt đầu quen với cách nói chuyện của Ryushi rồi ha. Đến mức không còn thấy thắc mắc gì nữa.
"Cậu có nghĩ là Towa-san cũng sẽ đến xem trận đấu cùng với cậu không…? Tớ chỉ hỏi vậy thôi."
"… Chắc là không đâu."
Hừm, Ryushi lúc nào cũng để ý đến Eri hết vậy. Nếu tôi mà cũng để ý đến chuyện đó thì mọi chuyện sẽ càng rối tung lên mất. Để giữ cho bầu không khí dễ chịu này, tôi phải luôn để ý và duy trì khoảng cách giữa họ. Mệt thật, nhưng tôi cũng tự làm tự chịu thôi.
"Vậy hả, vậy thì tốt rồi, chắc vậy… Nhưng mà tớ không nên nói vậy ha, à ừm, xin lỗi nha. Ý kiến của tớ cứ loạn xạ hết cả lên, tớ không biết mình muốn nói gì nữa."
"…A ha ha." Tốt nhất là đừng truy hỏi gì ở đây.
"À, và về bóng chày thì cũng liên quan đến Nakajima-kun nữa nè."
Chủ đề lại quay về hình chữ V. Câu chuyện này không có gì vui vẻ để mà nói mãi, nên tôi đã cố gắng kết thúc nó một cách suôn sẻ. Nhưng dù sao thì đó cũng là một chủ đề thú vị, nên tôi không phản đối.
Nhưng nhìn thái độ hoảng loạn của cô ấy lúc đó thì tôi không ngờ Ryushi sẽ là người mở lời trước.
Tôi chống đầu gối lên, tạo tư thế sẵn sàng lắng nghe, "Ừm, sao cơ?"
Có lẽ vì cô ấy cũng đang căng thẳng nên tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. Và rồi,
"Nakajima-kun thì là… cái người đã tỏ tình và bị tớ từ chối hồi tháng 3 năm nay đó."
…Một trong những dự đoán của tôi đã trúng. Nhưng tôi không nghĩ xác suất lại cao đến vậy.
"Ra là vậy. Uổng quá đi."
"Ê, tớ hả?"
"Không, là Nakajima." Dù sao thì đó cũng là Ryushi đó. Cô ấy không nổi bật, nhưng lại là một người đặc biệt giữa đám đông bình thường.
"Ừm… nếu là Niwa-kun thì… gư-nhí-nhố"
"Hả, cô nói gì cơ?"
"Không có gì hết! Vậy thì mình đi chơi nhiều vào nha! Nhưng mãi mà mình không có cơ hội ha!"
"Vì Ryushi bận quá mà. Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?"
"Ừm, nhưng mà…"
Sau đó, chúng tôi cứ lảm nhảm mãi cho đến khi một trong hai người ngáp.
Những câu chuyện về việc Ryushi bỏ nhà đi, hay chuyện cô ấy gặp người ngoài hành tinh (cười).
Những câu chuyện vặt vãnh tỏa sáng và lan tỏa như những vì sao trên bầu trời đêm.
Và rồi sáng hôm sau.
Vì không có trận bóng chày nào và vì thức khuya nói chuyện điện thoại nên tôi dậy muộn. Vừa vuốt vuốt cái đầu bù xù, tôi vừa đi xuống cầu thang, định bụng sẽ chào dì Meme, người chắc là đã dậy rồi, nên tôi đi quanh nhà Fujiwara. Sau đó, tôi nhìn thấy một người đáng lẽ không nên thấy đang ung dung ở đó, khiến tôi không tin vào mắt mình.
Yashiro đang ngồi ăn sáng ngon lành trong phòng khách nhà Fujiwara. Miệng cô ấy nhồm nhoàm nhai trứng chiên và trứng cá tuyết nướng. Trông cứ như một con gấu đang tích trữ thức ăn trước mùa đông vậy.
Hơn nữa, cô ấy không mặc đồ vũ trụ mà mặc áo sơ mi và váy mà tôi đoán là của dì Meme, trông cực kỳ thoải mái, cứ như đang ở trong tàu vũ trụ sau khi phóng vậy. Đồ khốn kiếp.
Quần áo, da và tóc của cô ấy đều mang một màu trắng đồng nhất.
Có vẻ như cô ấy vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Tiện thể cho cô thêm điểm vì cái vẻ thoải mái như ở nhà trọ suối nước nóng đó đi. Dì Meme ngồi đối diện, mỉm cười nhìn Yashiro ăn ngấu nghiến. Bỗng dì ngước mắt lên, nhìn thấy tôi. "Chào buổi sáng, Makorin."
"Tôi thấy cái cách gọi đó còn kỳ quặc hơn cả cách gọi của dì đó. Rốt cuộc người đó là ai và chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ự-ngừ?" Yashiro nhíu mày, má phồng lên vì thức ăn. Sự thần bí toát ra từ mái tóc bạch kim và khuôn mặt của cô ấy giảm đi sáu phần, khiến cô ấy trở nên dễ gần hơn… ít nhất đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Tôi dồn ánh mắt về phía dì Meme, yêu cầu một lời giải thích. Dì Meme cứ chớp mắt liên tục, cứ như thể có bụi bay vào mắt vậy. Nếu hiểu theo một cách khác thì đó có thể là một cái nháy mắt, nhưng tôi sẽ bỏ qua khả năng đó.
"Makoto-kun mau ăn đi, nếu không sẽ hết đồ ăn sáng đó."
Là vì có Yashiro đang ăn sập nhà người ta hả? Thôi đi mà.
"Người đó là ai vậy?"
"Không được lạnh nhạt với cả bạn bè như vậy đâu Makoto-kun. Tiện thể thì cháu nên ngừng giai đoạn tsundere với dì sớm đi là vừa. Thời gian sạc pin của cháu lâu quá rồi, dì Meme hết điện rồi đó."
Chẳng lẽ dì lại nhầm lẫn vì dì đang già đi hả? "Không phải bạn bè gì hết, người đó chỉ là một kẻ khả nghi thôi."
"Sáng nay dì ra vườn giặt đồ thì thấy người đó nằm ngất dưới hiên nhà." "Đang ngủ đó." "Rồi dì nhặt về." "Ha ha ha." "Uê ắt ha ha ha." Đừng có cười đùa như vậy. Đừng có tâm đầu ý hợp như vậy. Và đừng có nhặt về như vậy.
Dì là bà lão trong truyện cổ tích hả? Còn ban ơn huệ đến mức này nữa. Nhìn xem, bộ đồ vũ trụ kia đang được phơi trên sào phơi đồ trong vườn kìa. Cứ như một cơn ác mộng đang bay phấp phới trong làn gió nhẹ vậy.
Và Eri đang vung vẩy cây chổi tre trước sân… Cái gì vậy trời.
"Em ấy bảo vì nhà không có gậy bóng chày để tập nên mới dùng tạm cây chổi đó."
"Hả." Ra là đang tập bóng chày. Em ấy thích bóng chày cỏ đến vậy sao.
Nhưng Eri thì ở ngoài vườn, Yashiro và dì Meme thì ở trong phòng khách. Cảm giác thật kỳ lạ.
Nếu quen rồi thì có lẽ sẽ thấy đáng sợ đó.
Cứ như thể tôi đang bị cho xem một thế giới song song, nơi Yashiro cũng tồn tại trong nhà Fujiwara vậy. Có lẽ là do Yashiro quá quen thuộc với phòng khách rồi. Sức mạnh của sự vô tư thật đáng kinh ngạc.
Dì Meme nhìn Yashiro chằm chằm, đặc biệt là mái tóc của cô ấy, và nở một nụ cười hiền từ.
Nếu Yashiro bị nghẹn thì dì lại ân cần đưa cho cô ấy một cốc trà lúa mạch.
…Không, dì dễ dãi quá rồi đó. Chẳng lẽ dì từ bỏ việc tạo ra khoảng cách và bắt đầu nhắm đến việc trở thành một nhân vật thánh thiện à?
Để lấy lại bình tĩnh, tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống gần phía bên phải của cái bàn trống và trừng mắt nhìn dì Meme.
"Vậy, tại sao dì lại dễ dàng cho người đó vào nhà vậy?" Ít nhất thì cũng nên nghi ngờ chứ.
Ừ thì, so với con gái của dì một thời thì người đó có lẽ đáng tin hơn đó.
So sánh giữa những người đang ở dưới đáy xã hội có làm dì cảm thấy trống rỗng không?
Dì Meme nín thở, má đỏ ửng lên. Dì dùng tay che miệng và lảng tránh ánh mắt của tôi.
"Đ, đâu có phải là vì người ta gọi dì là 'chị gái' đâu nha!"
"…" Tôi bắt đầu thấy đau đầu rồi. Một buổi sáng tươi đẹp bỗng trở nên méo mó.
"Fufu, tớ đã thôi miên người phụ nữ này đó. Đây cũng là một kỹ năng siêu năng lực của tớ đó nha."
Yashiro tự hào nói dối để chữa cháy.
"Chẳng qua chỉ là nịnh nọt thôi chứ." Cô không có lòng tự trọng à?
"Vì thấy một bà cô có cử chỉ kỳ quặc đang tiến đến gần," "Ôi trời, đừng có nói người ta kỳ quặc như vậy chứ!" Dì Meme hoàn toàn phớt lờ việc cô nhắc đến tuổi tác. "Nên tớ đã hét lên bằng giọng nói ma thuật rằng 'Chào chị gái xinh đẹp!'" "Và đánh bại bà ta. Thế là bà ta cảm phục sự rộng lượng của tớ và quy phục luôn."
"Tôi có thể hình dung ra cảnh đó một cách sống động luôn đó."
"Nhưng Meme cũng là một người tốt bụng đó nha. Dì ấy có vẻ dễ dãi hơn Makoto đó."
Cô ấy được cung cấp đồ ăn nên đã dễ dàng bị mua chuộc. Cô ấy lợi dụng tôi để tâng bốc dì Meme. Biểu cảm của cô ấy giống như một con chó hoang vốn cảnh giác với con người, nhưng đã dần dần tiếp cận nhờ thức ăn làm cầu nối vậy.
Đôi khi tôi tự hỏi, mối quan hệ giữa động vật và con người có vẻ giống với việc tiếp xúc với người ngoài hành tinh không?
Không phải là tôi đang nói Yashiro là người ngoài hành tinh hay chó hoang gì đó đâu.
Dì Meme ngây ngô đáp lại, "Dì cảm động quá đi, con bé đã nhìn thấu bản chất của dì ngay lần đầu gặp mặt."
"Tớ chỉ ban ơn huệ và giúp đỡ những người mà tớ thích thôi."
Yashiro dứt khoát nói và liếc nhìn tôi. Chẳng lẽ cô ấy muốn nói là tôi sẽ không được giúp đỡ ngay cả khi tôi ngã gục dưới hiên nhà à.
Dì Meme chớp mắt hai lần và mỉm cười với Yashiro như mọi khi.
"Dì cũng vậy thôi. Vì dì thích con nên dì mới giúp con."
"…Vậy à."
Yashiro đáp lại một cách dè dặt và cúi gằm mặt xuống.
Thái độ ít nói đó của cô ấy cứ như thể cô ấy đang ngại ngùng trước thiện ý của dì Meme vậy. Eri phát hiện ra tôi đang ngồi cau có trong phòng khách, em ấy giơ tay vẫy chào buổi sáng một cách khoa trương. Tôi cũng khẽ vẫy tay đáp lại. Ở rìa tầm nhìn của tôi, môi của Yashiro méo mó.
"Con bé đó lớn lên ở Trái Đất nên có vẻ không ý thức được mình là người ngoài hành tinh. Nó không thể nào trở thành đồng bọn của một người ngoài hành tinh thuần chủng như tớ được."
Cách đánh giá đó cứ như trong một bộ phim về các bộ tộc chiến binh nào đó vậy.
"Sao vậy, cô bỏ việc theo đuổi em ấy rồi à?"
"Khi nguyên nhân chưa được xác định thì việc điều tra là cần thiết… Nhưng tớ không còn hứng thú nữa."
Yashiro lại lảm nhảm về "công việc" của mình một cách khó hiểu.
Vừa đổi kênh TV một cách ngẫu nhiên, dì Meme cũng vừa lẩm bẩm theo.
"Nhưng mà sáng ra đã nóng quá rồi. Những ngày thế này chỉ muốn chui vào tủ lạnh thôi."
"Lần này con sẽ không mở tủ cho dì đâu." Thậm chí con sẽ khóa tủ lại ấy chứ.
"Thôi được rồi. Dì sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho Makoto-kun, cháu đợi một lát nhé."
Người dì vốn nổi tiếng là hay bỏ dở câu chuyện chống tay xuống bàn để đứng dậy. Tôi định nối gót theo dì Meme để hỏi dì trong lúc Yashiro không có ở đó, nhưng tôi lại lo lắng nếu bỏ lại một kẻ không phải người nhà ở trong phòng khách. Nhưng trước nụ cười mãn nguyện về đồ ăn trên khuôn mặt phúng phính của cô ấy (mặc dù nụ cười đó đã tan biến ngay khi tôi nhìn vào mắt cô ấy), tôi đã bị đánh bay hết một nửa sự giận dữ và quyết định đứng dậy theo dì.
Tôi đuổi theo dì Meme, người đang đi ra hành lang, và hỏi dì về mái tóc dài đang đung đưa sau lưng dì.
"Thật sự thì dì thấy ổn với chuyện này à?"
"Ổn màー. Dù là một đứa trẻ mà dì không quen biết thì giúp người ta có chỗ ăn chỗ ngủ cũng là chuyện bình thường thôi. Với dì thì chuyện này cũng giống như Makoto-kun và Eri cho bạn bè ngủ lại nhà thôi."
Dì Meme thản nhiên nói mà không hề dừng bước, cứ như thể dì không hề thắc mắc gì về chuyện này vậy.
Dù tôi sẽ bỏ qua việc ốc vít trong đầu dì có bị lỏng hay không, nhưng có lẽ một cô gái ngây thơ trong sáng như trong truyện cổ tích sẽ trở thành người như vậy khi cô ấy bước sang tuổi 40. Dì ấy về cơ bản là không nghi ngờ ai cả.
Có lẽ việc dì ấy phơi bày toàn bộ những khía cạnh mất cân đối đó ra là lý do dì ấy được gọi là "người lớn" nhỉ.
"Dì cứ như có thêm một cô em gái vậy đó."
"Với kiến thức Kanji đó của dì thì dì sẽ không đậu nổi cấp 3 đâu nhỉ." Dì còn nhầm lẫn giữa "em gái" và "con gái" nữa kìa.
Nhưng dù sao thì, "…Dì lạc quan quá ha." Tôi cứ như một thằng ngốc khi không thả lỏng vậy.
Tôi cảm thấy buồn cười khi những người sống ở một thành phố lớn hơn quê tôi lại thoải mái hơn về các mối quan hệ giữa người với người. Bởi vì tôi cảm thấy điều đó mới là bản chất thật sự.
Ở vùng quê, có ít người xung quanh hơn. Và khi có ít người thì người ta sẽ dần dần trở nên e dè khi tiếp xúc với người khác.
Trong khi múc cơm vào bát trong bếp, dì Meme vừa mỉm cười vừa nói "Con múc nhiều quá đó", và phớt lờ sự phản đối của đứa cháu trai. Đó là một nụ cười độc đáo, cứ như thể dì đang nhớ lại một kỷ niệm nào đó vậy.
"Hơn nữa, dì có lý do riêng của mình."
"Lý do gì cơ ạ?" Chẳng lẽ là dì phủ nhận việc mình là bà già? Chắc không đâu ha.
Dì ngại ngùng như một thiếu nữ và khẽ tiết lộ sự thật về suy nghĩ của dì bằng một giọng nói mỏng manh cứ như thể nó có thể tan biến vào ánh bình minh.
"Vì con bé trông giống Elliot hồi xưa nên dì mới tốt bụng với con bé đó."
Và sau khi bộ đồ vũ trụ khô.
Vì lý do nào đó mà tôi lại là người đưa Yashiro về nhà.
…Nhà của cô ở đâu chứ? Mặc dù chỉ là tiện đường đưa Eri đến cửa hàng Tamura, nơi em ấy làm việc thôi.
"Để tôi nói trước, xe đạp của tôi không bay được đâu đấy."
Cái xe bay được thì đã nằm dưới đáy biển rồi. Tôi nghi ngờ rằng nó có còn giữ được hình dạng ban đầu hay không nữa. Namu.
"Cậu nghĩ là Makoto sẽ mong đợi một hành động tốt bụng ở cấp độ cao như vậy sao? Tôi chỉ đang hợp tác với cậu để tìm chỗ ngủ thôi."
"Chỗ ngủ?" Hóa ra không phải nhà à. Cô ấy đã lật mặt nhanh như vậy rồi.
"Dưới hiên nhà. Tôi cần phải ở lại hành tinh này cho đến khi công việc của tôi kết thúc."
"Hiên nhà là từ 'Kinoshita' viết ngược lại đó."
Tôi cố tình ngắt mạch câu chuyện để không thể tiếp tục trò chuyện được nữa.
Trên đường lấy xe đạp ra khỏi nhà kho, tôi dừng lại khi nhìn thấy một cảnh tượng lướt qua khóe mắt.
Yashiro đang cúi gằm mặt xuống trước mặt dì Meme, người đã ra tận ngoài cửa để tiễn chúng tôi và đang than thở "Nóng quáー". Cô ấy có một vẻ mặt nghiêm trang khác hẳn ngày thường. Vừa cố gắng không làm rơi bộ đồ vũ trụ đang cuộn tròn dưới cánh tay, cô ấy vừa dùng ngón tay véo lấy ngực áo sơ mi và kéo nó ra.
"Tớ thật sự có thể nhận bộ đồ này à?"
"Được màー." Dì Meme trông lơ đãng quá. Quả là một người 40 tuổi sẵn sàng cầu hôn máy điều hòa mà. Dì rất dễ bị nóng.
"Tớ sẽ không trả lại đâu đấy."
"Khi đã bảo là cho thì là cho chứ." Lưỡi của dì sắp tan chảy ra rồi.
"Tớ sẽ không trả ơn gì đâu đấy."
"Nếu muốn mong đợi gì đó thì dì sẽ chọn đối tượng khácー."
"Ý cô là gì?"
"Ý dì là đúng như những gì dì nói."
"…Tớ sẽ không dùng siêu năng lực lên bà đâu."
"A ha ha, cảm ơn nha."
Yashiro đột ngột quay lưng lại với dì Meme. Trong lúc xoay người, tôi đã bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
"Nhìn cái gì hả!"
"À ừm, tôi xin lỗi." Vì đó là một sự tương tác hiếm thấy nên tôi đã vô tình nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Ngươi hãy nhớ lấy, nếu ngươi mà thấy mặt trời vào nửa đêm thì đó sẽ là lần cuối cùng ngươi được thấy nó!"
"Chẳng phải bây giờ đã là ban đêm rồi sao." Tôi lờ đi lời nói của tôi. Yashiro vừa đá đất vừa đi vòng quanh trước cửa để xả sự bực bội và xấu hổ. Cô ấy cứ như một con khỉ trong vườn thú vậy.
"À, mà nói mới nhớ, Eri đâu rồi?"
"Em ấy ở đây mà." Dì Meme chỉ tay ra sau lưng tôi. "Ừm?" Tôi chỉ ngoái đầu lại. "Ừm." Em ấy ở đó thật.
Có vẻ như em ấy đã vòng ra sau lưng tôi từ nãy đến giờ.
"Em đã lừa được người em họ rồi."
"Em diễn lại hành động của dì quá chân thật, đến mức bị phản tác dụng rồi kìa."
Eri nghiêng đầu. Chịu thôi, em không thể nào bắt chước được dì Meme đâu. Nói đúng hơn là, gần đây em bị sao vậy?
Tối qua em đã thử bắt chước cách gọi của Ryushi. Tôi tự hỏi em đang nghĩ gì trong đầu.
Liếc nhìn chiếc xe đạp mà tôi vừa lôi ra khỏi nhà kho, Yashiro bỗng nhiên hừ một tiếng. Tôi mệt mỏi vì nghĩ rằng chắc là vị siêu năng lực gia nào đó lại chuẩn bị chê bai cái thứ đồ phàm tục này đây, nhưng cô ấy không nói gì thêm.
Vậy thì, Eri sẽ ngồi ở giỏ xe, còn Yashiro thì… Ngồi sau xe tôi? Vận may của tôi không đủ tốt để dễ dàng chấp nhận sự thật rằng cuối cùng thì cái ngày tôi chở một người không phải dì (mặc dù có yếu tố đau khổ là tự xưng là Siêu Nhân) bằng xe đạp sẽ "đến… rồi…"
Yashiro đội cái mũ bảo hiểm hoạt động vũ trụ kín mít lên đầu trước khi leo lên xe. Tất nhiên rồiー. Tôi sẽ không bao giờ chở một cô gái bình thường nào đó đằng sau xe đạp cảー. Hay ý cô ấy là vì nửa thân dưới cô ấy mặc áo sơ mi và váy bình thường nên tôi phải chấp nhận điều đó? Dù họ đều là người đội mũ bảo hiểm thì vẻ dễ thương của Ryushi và cô ấy vẫn khác nhau một trời một vực. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị kẹp giữa hai kẻ khả nghi rồi.
Phía trước thì có cô nàng ngồi trong giỏ xe, phía sau thì có cô nàng đội mũ bảo hiểm. Nếu đây là cờ Othello thì đến tôi cũng sẽ buộc phải biến thành một người lái xe kỳ dị mất.
"Đi cẩn thận nhaー. Hãy cẩn thận Makoto-kun nhaー."
"…Nếu dì lo lắng con sói hơn cả việc đó thì dì nên đưa bọn cháu đi đi."
"Mọi chuyện còn lại xin giao cho hai người trẻ tuổi nhéー. Huhu, tuổi trẻ của tôi ơi… Điều hòa ơiー."
Người dì 40 tuổi vừa lấy tay quạt mặt vừa tìm kiếm sự an ủi cho trái tim tan vỡ từ các thiết bị gia dụng. Nếu tôi gọi với theo, "Dì Meme vẫn còn trẻ lắm màー" thì có lẽ tôi có thể kéo chân dì ấy quay lại, nhưng tôi không đủ giỏi ăn nói để tự nhận mình là kẻ nói dối.
Sau khi chắc chắn rằng Eri đã ngồi vào giỏ xe, tôi nghe thấy Yashiro chế nhạo "Hừ, bắt chước người ngoài hành tinh à", mở khóa và trèo lên yên xe. Rồi có một cảm giác như ai đó vừa nhảy lên giá để đồ phía sau.
Cô nàng này cũng vô duyên vừa thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là người chở thêm Eri thôi mà.
Bàn tay thon dài của Yashiro ôm chặt lấy bụng tôi từ phía sau. Cứ như cô ấy đang coi tôi là một thân cây to lớn mà cô ấy có thể trói vậy. Vòng tay của cô ấy siết chặt lấy hông tôi.
Đỉnh điểm là tiếng "gue" nghẹn ngào bật ra khỏi miệng tôi, dập tắt mọi dấu hiệu của điểm thanh xuân. Đúng hơn thì cảm giác từ phần nhựa cứng chạm vào lưng tôi trực tiếp kết nối với cảm giác tiêu cực.
Cứ mỗi khi Yashiro ở bên cạnh tôi, tôi lại có cảm giác như thể điểm thanh xuân của tôi đang bị hút cạn theo từng hơi thở vậy.
Ánh nắng đang chiếu rọi để đến gần ban trưa đang bao trùm lấy mái tóc trần của tôi cứ như một chiếc mũ rơm nóng bỏng. Có lẽ vì hôm nay độ ẩm cao hơn hôm qua nên da tôi không có cảm giác khô ráp mà lại hơi dính nhớp. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên lưng tôi.
Chỉ có đám cỏ mọc um tùm và màu xanh của bầu trời là tươi sáng một cách kỳ lạ, và việc nhìn thấy những thứ đó càng khiến tôi chán nản hơn.
Tôi muốn đi đăng ký kết hôn với máy điều hòa… Ố ồ!
Như thể cảm nhận được tâm trạng của tôi, bánh xe bắt đầu chuyển động một cách nặng nề. Lúc bắt đầu là thời điểm có khả năng bị ngã nhất nên tôi phải cẩn thận. Việc Eri tái hòa nhập cộng đồng cũng mang bản chất tương tự vậy.
Cho đến nay thì có vẻ như tôi sẽ không phải bỏ cuộc vì bị ngã xe thảm hại đâu.
"Xuất phát nàoー!" "Na, cà tím muối mặnー…" Eri lẩm bẩm theo một câu chuyện cũ.
Bọn họ hợp nhau ra phết nhỉ?
Tôi nghĩ rằng hai người có tố chất Siêu Nhân nên thu hút nhau hết mức có thể.
"Rồi, đến nơi rồiー… ẹt"
Có lẽ vì ý thức và nhãn cầu của tôi bị đốt cháy bởi hơi nóng nên tôi đã phanh xe hơi muộn. Tôi dừng xe lại sau khi đã đi qua cửa hàng Tamura một chút. Khi tôi phanh gấp một chút, lốp xe cọ xát với mặt đất nóng rực và bốc lên một mùi khét lẹt. Tôi không biết đó chỉ là ảo giác hay là mùi thật. Khí hậu mùa hè làm mờ đi các giác quan và hình dạng của mọi vật.
「CÁI MÁI HIÊN VỚ VẨN GÌ THẾ NÀY! CÁI KIẾN TRÚC TẦM PHÀO!」
Yashiro, giờ đã no nê, thanh quản và vòm họng đều ở trạng thái tuyệt hảo, giọng điệu kiểu người ngoài hành tinh quen thuộc đã trở lại. Chỉ liếc mắt một cái, cô nàng đã chê bai đủ điều về kiến trúc của tiệm Tamura. "Hừm!" Có lẽ vì tức giận khi tiệm Tamura bị nói xấu, Erio dễ dàng bĩu môi, má phồng lên rõ rệt. Khi được đặt xuống từ trong giỏ, con bé không vào tiệm mà đứng chắn ngay trước mặt Yashiro.
「GÌ THẾ? MUỐN ĐỘNG THỦ SAO?」
Yashiro bước xuống xe đạp, thủ thế. Dù Erio có lợi thế về chiều cao, nhưng lúc này thì đối phương lại không có chăn futon để trợ lực. "Ư..." Erio chùn bước. "Nư..." Yashiro áp sát. Bức tranh lúc đó trông như Yashiro, che giấu gương mặt sau chiếc mũ bảo hiểm, đang ngang nhiên giở trò cướp giật với một cô bé giữa ban ngày ban mặt. Tôi đảo mắt nhìn quanh đường, hy vọng có ai đó sẽ bắt giữ hoặc báo cảnh sát, nhưng xem ra chỉ có những ảo ảnh mờ ảo của hơi nóng đang "hợp tác" với mình.
Không chịu nổi nữa, Erio *xì xồ* một tiếng rồi vòng qua tôi để chạy trốn. Con bé đứng vào vị trí như muốn biến tôi thành bức tường che chắn khỏi ánh mắt Yashiro, đôi mắt rầu rĩ cụp xuống. Đúng là đồ nhát gan.
Câu tiếng Nhật "Thua cuộc tranh cãi chỉ vì không có chăn futon" liệu sẽ có thể được chấp nhận ở đâu trên đất nước này đây?
「THUA CUỘC LÀ VÌ SỐNG QUÁ THOẢI MÁI TRÊN HÀNH TINH NÀY ĐÓ!」
Sau khi chiến thắng trong màn "uy hiếp" con hamster vũ trụ, Yashiro cứ thế cười vang, bất chấp cái nóng như đổ lửa. Về phần Erio, dường như đã vực dậy khỏi thất bại, con bé ngẩng mặt, phơi trán và má dưới ánh nắng. Trong luồng ánh sáng chói chang, không ngừng nghỉ, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng cũng ẩn mình đi, khó mà nhìn thấy.
「Anh họ!」 À, hóa ra thằng bé đã từ bỏ. 「Có muốn ghé thăm bà không?」
Mắt Erio chỉ vào phía sâu trong tiệm. Bà Tamura sao? Đã một tuần rồi mình chưa ghé qua.
「Chắc là... cũng được thôi.」 Dù gì Yashiro vẫn còn ở đây. Tuy không có nghĩa vụ phải đi cùng, nhưng mà... ừm...
「Anh sẽ ghé thăm khi nào đến đón em.」
「Ừm, được rồi. Bà sẽ vui lắm.」
「Vậy sao?」
Bà ấy đâu phải loại người sống ẩn dật, hay cáu kỉnh nhưng lại dễ buồn chán như bao người già khác đâu.
Dù sao thì, xét về mặt tinh thần, tôi nghĩ bà ấy là một người trưởng thành độc lập, không cần ai phải chăm sóc.
「Thật đó. Anh họ được yêu quý mà.」
Erio khẽ cười, mừng rỡ như thể đó là chuyện của chính mình. Trước nụ cười khiến tôi ngứa ngáy vùng gáy, tôi chỉ còn biết đáp lại bằng một nụ cười xã giao pha lẫn chút gượng gạo.
「Vậy, anh đi đây.」
「Ừ, cố gắng lên nhé.」
Erio dùng cả người nhảy tưng tưng mở cánh cửa phải hơi ọp ẹp của tiệm Tamura.
Tôi đứng nhìn con bé biến mất vào trong, và rồi trước cửa tiệm chỉ còn lại tôi và Hoshimiya Yashiro.
Đứng một mình trên con đường, sự kết hợp giữa mũ bảo hiểm của bộ đồ vũ trụ và chiếc áo sơ mi màu xám nhạt càng khiến không khí huyền ảo tăng lên. Cứ như thể nó đang phơi bày một điều gì đó khiến người ta phải ngoảnh mặt khỏi thực tại.
Ước gì cô ấy cứ thế lung lay như khói rồi trở thành cư dân của thế giới ảo.
Thực tế thì không có siêu năng lực nào cả. Mà, nếu lục lọi trong đầu mỗi người, thì tha hồ mà chọn lựa đấy.
「Ê, nhóc muốn đi đâu vậy?」
「TA ĐÃ NÓI LÀ ĐANG TÌM CHỖ TRÚ NÀO ĐÓ RỒI MÀ!」
「À phải rồi. Trời nóng lắm, nhưng cố gắng nhé, đừng quên uống nước đó.」
*Cà rà rà* – Bánh xe quay nhẹ, tôi phóng đi. "Đứng lại con quỷ kia!" "Ối!" Từ phía sau, Yashiro bám chặt lấy eo tôi. Chiếc xe đạp suýt chút nữa thì lật nghiêng sang phải, tôi chống chân xuống đất, cố gắng hết sức để tránh. "Cô làm gì vậy, nguy hiểm lắm!"
「MÀY TỘI NẶNG LẮM KHI COI THƯỜNG MỆNH LỆNH CỦA TA ĐÓ. TA CŨNG CHẲNG BAO GIỜ TUÂN THEO CÁI LUẬT LỆ NÀY ĐÂU.」
「Tôi nhớ không có ai ra lệnh cho tôi phải đi cùng cô tìm chỗ ở miễn phí và bất hợp pháp đâu.」
Cô đi theo chỉ vì tôi đưa đón Erio thôi. Làm ơn đừng bắt tôi phải lang thang khắp thị trấn làm chân cho cô mà không có mục đích gì nữa. Trời nóng thế này cơ mà.
Với lại, tìm chỗ ngủ... chẳng lẽ con bé này lại là đứa trẻ bỏ nhà đi, chỉ vì không muốn về nhà thôi sao?
「MEME ĐÃ BẢO RỒI MÀ!」
「Bà ấy chỉ bảo là đưa cô về nhà thôi, chứ không hề nói là phải giúp cô tìm chỗ ở.」
Đó là việc của môi giới bất động sản, chứ không phải học sinh cấp ba đang nghỉ hè.
「Nói chung là, chú gì đó giống phụ huynh hồi chơi bóng chày đâu rồi?」
「À đó là... vì được giúp đỡ nhiều quá nên... ưgaaah—」
Yashiro càu nhàu (?) phía sau mũ bảo hiểm, nhưng không phản bác một cách vô lý. Thay vào đó, cô nàng cất tiếng bằng tiếng Trái Đất một cách bất ngờ, đầy bình tĩnh.
「Makoto là con trai của Meme sao?」
Bị bất ngờ vì cô nàng bỗng nhiên nói chuyện nghiêm túc, tôi lắc đầu đáp: 「Không phải.」
「Không phải đâu, bà ấy là dì của tôi. Erio gọi tôi là anh họ mà.」
「Hừm... hừm.」
Yashiro *đồk* một tiếng, ngồi vắt vẻo lên yên sau xe đạp. Rồi ôm chặt lấy ngực tôi. Bàn tay mạnh mẽ như thể đang nắm lấy một mảnh ván trôi dạt giữa biển khơi, siết chặt lấy tôi mà không hề nghĩ đến chất liệu cơ thể của tôi, nhéo vào da thịt. Cú ôm này khiến tôi nghi ngờ liệu cô ta có coi tôi là một sinh vật hữu cơ hay không.
「Đau quá đi. Nhóc cắt móng tay đi chứ.」
「Có chỗ cần đến. Ta sẽ chỉ đường, cứ đưa ta đến đó.」
「... Đưa đến đó là được rồi chứ?」
「À, vậy là... TA SẼ MIỄN XÁ CHO NGƯƠI!」
「Rồi rồi, cảm ơn cô nhé.」 Thôi được, đến đó thì đi cùng vậy.
Do bình thường tôi hay ra vẻ tốt bụng, nên giờ mà bỏ rơi một cô gái bên vệ đường rồi về thì cũng áy náy... Cứ thế, tôi bị cái thứ trách nhiệm kỳ lạ này cuốn lấy. Chiếc xe đạp nhẹ đi một người, rít lên ken két rồi phóng đi.
Cứ mỗi khi bánh xe tăng tốc, âm thanh đi kèm lại méo mó như tiếng côn trùng bay vù vù.
Trên đường phố, bóng người thưa thớt, xe cộ cũng qua lại ít ỏi. Có lẽ do đang trong khoảng thời gian lưng chừng, không phải giờ công sở của người đi làm, cũng không phải lúc học sinh nghỉ hè nóng bức ra ngoài chơi.
Nếu không có Yashiro và Erio, có lẽ tôi đã ở trong phòng mình, tận hưởng sự mát mẻ để chống chọi với cái nóng gay gắt này rồi.
Nghỉ hè... không biết như thế nào mới là đúng đắn nhỉ? Nên chăng là một lịch trình kín mít, hay đúng như cái tên "nghỉ", nên dành trọn thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi?
Bận rộn có lẽ mang lại cảm giác viên mãn hơn, nhưng tôi lại có cảm giác ấn tượng về "kỳ nghỉ" sẽ bị phai nhạt đi. Nếu như cứ ba ngày nghỉ, ba ngày có việc, rồi lại ba ngày nghỉ, thì có lẽ đó là một hình thức lý tưởng sao?
Thôi, nói chuyện phiếm đủ rồi.
Con đường tôi đang đi theo chỉ dẫn của Yashiro mang lại cảm giác quen thuộc.
Trên đường thỉnh thoảng lại xuất hiện những học sinh cùng độ tuổi trong bộ đồng phục, toàn là những người đang đi tập câu lạc bộ hoặc trên đường về. Cứ ngỡ là một con đường quen thuộc, thì ra nó nằm cạnh con đường đi học hàng ngày của tôi. Hóa ra tôi vẫn luôn ngắm nhìn khung cảnh này từ một con đường khác mỗi ngày.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ đi ngang qua gần trường mình.
Chạy được một lúc, tôi bắt chuyện với Yashiro, người đang nới lỏng vòng tay siết chặt bụng tôi.
「Này.」
「Ưm?」 Cô ta phản ứng ngây ngô, cứ như ý thức sắp bay mất.
「Tháo mũ bảo hiểm ra đi?」
「Ngươi muốn hành tinh này diệt vong sao! Tên dân đen ngoài hành tinh!」
「Thôi thôi, đừng làm ầm ĩ lên nữa. Vậy thì tôi hỏi lại nhé.」
「Ừm... À, ƯM.」 Nếu cứ quên hoài thế thì bỏ luôn đi cho rồi.
「Cô thật sự tin trên đời này có siêu năng lực sao?」
Bầu không khí phía sau căng thẳng. Ý thức tôi cũng bị kéo theo, co lại như thể bị giam vào một cái khung.
「Makoto không tin đúng không? Vậy thì hỏi người khác mấy cái chuyện đó để làm gì, đồ ngốc!」
「Đúng là cái đứa lúc nào cũng sẵn sàng mỉa mai người khác.」
Cứ như là bà Tamura trẻ lại vậy.
「Ta đã chán ngấy việc dùng lời lẽ hùng hồn để thuyết phục rồi. Con người trên hành tinh này đều vậy, mù quáng tin vào kết luận 'không thể có được', phủ nhận những hiện tượng siêu nhiên mà không cần quá trình hay chi tiết. Với lại chỗ kia, rẽ phải.」 Tôi rẽ phải. Ồ, một con đường quen thuộc. Cứ đi tiếp thế này sẽ ra cổng chính của trường.
「Toàn là những kẻ không chịu chấp nhận rằng 'mọi chuyện sẽ không bắt đầu nếu không tin', gần đây ta chán ngấy lắm rồi.」
Cứ nói với giọng điệu thất vọng về thế gian và bày tỏ sự đa nghi, thế mà cô ta vẫn cứ khẳng định với tôi rằng mình là siêu năng lực gia, rốt cuộc là sao đây? Chỉ là lời nói không đi đôi với hành động, hay tôi là một trường hợp ngoại lệ?
Nếu được đánh giá là có triển vọng, thì ít nhất cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
「Tin không thì có thay đổi được gì không cơ chứ?」
Tôi nhẹ nhàng phản bác, như thể chọc ghẹo. Tin không thôi thì chẳng thành công đâu, phải có thực lực nữa chứ.
Cả bóng đá lẫn bóng chày nghiệp dư, tôi tin rồi cũng sẽ mãi cách xa việc được tỏa sáng thôi mà.
Cái cô Yashiro này có vẻ như đang phong ấn sức mạnh to lớn, nên chắc là có thực lực thì sẽ không thành vấn đề. Tôi không có ý mỉa mai, nhưng kết quả là phần đó cũng bị phủ nhận.
「Makoto chỉ không biết rằng, thứ chi phối thế giới không chỉ là những yếu tố vật lý thôi đâu.」
「... Thế à.」
「Với lại, thực ra, ta cũng chưa bao giờ có suy nghĩ tin vào siêu năng lực hay đại loại thế đâu.」
「Hả? À, không, cái gì vậy chứ?」 Tôi buột miệng thốt ra một tiếng kêu kì quặc, giọng nói lạc hẳn đi, và rồi tôi bỗng nhiên bối rối.
「Một khi đã tồn tại trong cơ thể, thì nó không phải là hiện tượng siêu nhiên hay gì cả. Nên không cần phải quan tâm đến lòng tin gì hết. Makoto có ý thức cầu nguyện cho hoạt động của dạ dày mình không? Không đúng không, đối với ta, siêu năng lực giống như một cơ quan trong cơ thể vậy.」
Không biết đã luyện tập bao nhiêu lần cho những cuộc đối thoại thế này, lời nói của Yashiro trôi chảy, ăn nói đâu ra đó. Trong cái nóng thế này, tôi không còn sức mà đôi co hay đấu khẩu bằng những lý luận nửa vời nữa. Chỉ còn biết cho vào tai phải rồi ra tai trái.
「Đó là chỉ khi nói từ góc nhìn của ta thôi nhé, Makoto chắc không hiểu được cảm giác này đâu.」
「Thế à. Vậy thì sao lại chỉ có cô mới nảy sinh siêu năng lực chứ?」
「Hừm, không tin vào khả năng cá nhân, thế nên ta mới chán ngấy cái tư tưởng điển hình của người Trái Đất này. Có thể thế giới hiện tại này là do ngươi từng bước đi trên đường, vô tình đá một viên sỏi bên vệ đường đó sao? Makoto, có thể ngươi đang đóng góp một phần vào việc phân nhánh của thế giới đấy.」
「... Ví dụ như 'Gió thổi thì cái này cái kia'?」
「Đó là câu chuyện có thật về sự vĩ đại của con người. Đồng thời, nó cũng ám chỉ khả năng cá nhân có thể trở thành người nắm giữ hiện tượng siêu nhiên.」
Cuối cùng thì cũng thăng hoa thành một khúc ca ca ngợi con người. Điểm cuối của tín ngưỡng siêu năng lực, rốt cuộc cũng là lý thuyết tinh thần.
Trong cuộc họp này, điều duy nhất được làm rõ là sự tự tin và niềm tin của Yashiro đã ăn sâu vào xương tủy.
Những năng lực thuộc về phi thường, đến giờ vẫn chưa có gì được chứng minh.
Tôi rẽ vào con đường cạnh trường cấp ba của mình. Có lẽ, Ryushi-san đang ở phòng tập thể dục... "NÀY, DỪNG LẠI!"
Tiếng hét của Yashiro vang lên. Và đúng như lời nói, chiếc xe đạp, dù với một cảm giác kỳ lạ và vụng về, bắt đầu giảm tốc chỉ ở bánh sau. Tay tôi không hề chạm vào phanh. Bánh trước vẫn cố gắng quay theo bàn đạp. Ước gì nó chia đôi ra thì tốt biết mấy, chiếc xe đạp loạng choạng lắc lư trái phải, "Ôi, khoan đã, không được!" rồi tôi ngã nhào.
Không kịp phản ứng, chiếc xe đạp trượt trên đường nhựa rồi đổ kềnh. Tôi theo phản xạ chống tay xuống, chỉ kịp tránh được việc chân bị kẹt giữa xe đạp và mặt đất.
Tôi nhìn chiếc xe đạp trượt về phía trước rồi dừng lại, sau đó mới quay đầu lại. Nhìn Yashiro đang ngồi xổm trên đất, đưa tay ôm chân với vẻ nhăn nhó, cùng với việc bánh sau bất ngờ giảm tốc, tôi đoán được...
Yashiro đã thò mũi giày vào giữa bánh sau, cố gắng dừng xe lại một cách thô bạo.
Tôi vừa dựng chiếc xe đạp đang quay tròn bánh trước lên, vừa quát Yashiro.
「Ấy, cái đồ ngốc này nguy hiểm quá!」
「Nếu Makoto cũng có siêu năng lực, thì đâu cần dùng phanh mà vẫn dừng được xe đạp chứ.」
Đó không phải là siêu năng lực mà là thành quả của sự chịu đựng chứ. Chắc là ngón chân đau lắm đây.
「Vậy thì cô cứ dùng sức mạnh của mình một cách công khai đi.」
Không cần hủy diệt thế giới, hãy dùng nó trong phạm vi có ích cho con người đi.
「Năng lực của ta quá lớn nên bị phong ấn...」 「À, phải rồi. Thế tự nhiên có chuyện gì?」
「Mắt Makoto bị đục rồi sao? Nhìn kia kìa, hồ chứa nước!」
Yashiro chỉ mạnh mẽ về phía trước... là ngôi trường tôi đang học. Chà, điều này là bình thường thôi. Tôi đang đi ngang qua mà. Vậy cái "hồ chứa nước" mà Yashiro nói đến là gì? "Không, đó là bể bơi mà, không phải hồ đâu."
「Kyahahaa!」
Bỏ ngoài tai lời tôi, Yashiro cứ thế xông thẳng vào trường. Như thể không hề cảm thấy đau chân. Cô gái đội mũ bảo hiểm toàn phần này bám vào hàng rào cao bao quanh bể bơi, thoăn thoắt leo lên. Nếu bị chú bảo vệ nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị giải đi mà không cần hỏi han gì. Và chiếc váy bị vén lên một cách vô tư... ừm, đúng là mùa hè nhỉ! Nếu không che giấu đến mức đó, tôi sẽ ngượng chết mất.
「Kyahahahahahahaha!」 Vừa la hét như phát điên vừa leo lên hết hàng rào, Yashiro nhảy xuống mép bể bơi vắng người. Chắc do cú tiếp đất mạnh khiến chân bị tê, cô nàng khụy gối xuống.
「Này, cái bể bơi này là đích đến mà cô chỉ dẫn đó sao?」
Tôi gọi Yashiro qua hàng rào. À, đúng rồi, trường mình không có câu lạc bộ bơi lội nên nghe nói bể bơi được mở cửa cho học sinh vào dịp hè. Giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa nên không có ai dùng, nhưng qua buổi trưa, đến chiều khi các câu lạc bộ kết thúc, chắc chắn sẽ có nhiều người đến hơn.
「Đúng vậy! Con người Trái Đất chỉ thông minh ở những chỗ thế này thôi, tạo ra cả một hồ nước lạnh lùng thế này!」
Không hề có ý định ngụy trang để không bị phát hiện vì đột nhập trái phép, Yashiro vui vẻ kêu lên rồi đặt chân xuống mép bể. Sau đó, cô nàng giang rộng hai tay, ưỡn ngực, và không chút do dự lao mình xuống mặt nước. Ở một số nơi, dáng vẻ cứng đờ đó có thể bị hiểu lầm là tự sát.
Cột nước không cao đáng ngạc nhiên. Cảm giác như một lưỡi câu được thả xuống lặng lẽ, sự hiện diện rất mờ nhạt. Từ vị trí của tôi, không thể nhìn thấy bên trong bể bơi, nên tôi không biết Yashiro đang làm gì dưới đáy bể. Tuy nhiên, khi so sánh việc tôi vẫn đang bị bao phủ bởi lớp ánh sáng như kén nhộng, sắp bị sốc nhiệt, còn cô ta đang được bao bọc trong làn nước có mùi clo, tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Ố, nổi lên rồi. Dần dần, phần trên đầu cô nàng nhô lên khỏi mặt nước, giống như hiệu ứng đường kẻ ngang bị ngắt quãng khi dịch chuyển tức thời thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng. Chắc là tháo trong nước, mũ bảo hiểm đã rời ra, lộ khuôn mặt dưới ánh nắng. Cô ta vẫn chói chang như ánh sáng của một ngôi sao giữa ban ngày vậy.
「Thôi, tôi về đây. Cô mau ra khỏi bể bơi trước khi học sinh nhìn thấy đấy.」
Sau khi cảnh báo qua loa, tôi quay lưng lại bể bơi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Rốt cuộc thì tôi đến đây làm gì vậy, bao nhiêu nghi vấn về hành động của mình trỗi dậy, cả cảm giác hối hận cũng ập đến.
Thế nhưng, tiện thể thì tôi cũng định ngó qua phòng tập thể dục một chút, ngay khoảnh khắc tôi lau mồ hôi trên trán.
Trong tích tắc, một thứ gì đó lạc lõng chạm vào lưng tôi, khiến tôi có cảm giác như bị dao chém. Cả đầu như bị nhét đầy cục muối, một cảm giác nặng nề và ớn lạnh từ tận sâu trong não bộ.
Tiếng ù tai xoáy mạnh, năm giác quan dường như mất phương hướng. Cố gắng tập trung để tìm lại cảm giác lạc lối, nhưng trong cái nóng này thì... à, tôi vò mạnh tóc, mặc dù mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Năm giác quan cũng đã trở lại vị trí, dù mặt tôi vẫn xanh xao, suýt ngã.
Thứ chất lỏng đổ ướt đẫm đầu, gáy và lưng tôi là nước lạnh.
Nước bể bơi đã văng vào gáy và lưng tôi. Nhưng lượng nước quá bất thường. Cứ như bị đổ nguyên xô nước vào mặt vậy. Nhưng quanh bể bơi làm gì có xô?
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi run rẩy cả người, loạng choạng quay đầu lại, trừng mắt nhìn thủ phạm. Vừa nắm chặt hàng rào vừa rung lắc, tôi buông lời phàn nàn: 「Tim tôi suýt ngừng đập đấy! Không đùa đâu!」
Nhưng Yashiro không hề nao núng... Khoan đã. Yashiro đang trôi nổi trên mặt nước bể bơi, cách tôi một khoảng. Xô không có quanh đó. Cũng không có vẻ gì là có đồng phạm nào đứng gần cả.
... Siêu năng...? Không, không thể nào.
「Tốt quá nhỉ Makoto, có vẻ như không cần siêu năng lực cũng có thể nhảy xuống hồ chứa nước được đó.」
「Hả?」
「Makoto cũng vào đi. Thỉnh thoảng cũng nên xoay cái não như quả địa cầu ấy, đừng có mà ù lì nữa!」
Yashiro đạp mạnh chân xuống mặt nước, bắn tung tóe những tia nước lên mép bể bơi. Chúng không chạm tới tôi, mà chỉ làm ướt mặt đất, rồi nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng.
Này, tôi là học sinh ở đây đó. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ kéo dài đấy. Tôi khác cô, một sinh vật tự do, đã đánh mất sự xấu hổ.
À mà chết tiệt, bên này vẫn nóng quá.
Cô ta vui vẻ như thế, bắn tung tóe những tia nước lên.
Cái nóng khiến răng hàm tôi lung lay.
「Xoay đầu để trưởng thành đi! Nhận ra rằng không cần phải từ bỏ những điều có thể làm được chứ, đồ đần!」
Không biết đó là lời trách mắng, châm chọc hay là mê sảng, tôi không rõ nữa.
Tôi dõi theo cái bóng mờ ảo của Yashiro trong cái nóng mùa hè, hình ảnh cô ta cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi.
Tôi nắm chặt hàng rào, một giọng nói trầm thấp như bị nghiền nát thoát ra từ miệng tôi.
「... Rồi rồi, tôi biết rồi.」
Tôi vốn là một học sinh cấp ba bình thường, thích theo đuổi những điểm thanh xuân.
Việc cả gan tự tiện "mượn" bể bơi vào khung giờ không được phép thì đâu có hợp với tôi, và quan trọng hơn, nếu bị phát hiện đứng cùng với cô gái vũ trụ đó, tôi cũng sẽ bị liệt vào hạng người đáng nghi mất.
Thế mà, chỉ vì lười đi vòng qua cổng chính, tôi đặt tay lên hàng rào.
Tôi loạng choạng, trèo lên một cách vụng về.
Cả cơ thể tôi dấn thân vào một hành động phi lý, khiến đầu óc tôi nóng bừng.
Tôi có cảm giác như những học sinh đang chạy quanh đường đua của sân trường đang nhìn về phía này, nhưng tôi giả vờ như không để ý. Tôi coi họ như những người ở một đất nước xa xôi khác, cách nhau bởi biển cả và nhiều thứ khác.
Rồi tôi đặt chân xuống mép bể bơi, cởi giày dép và tất ra, nhìn chăm chú vào mặt nước trong vắt.
Vì nóng quá, nên tôi muốn giải nhiệt. Cái khao khát hết sức tự nhiên của mùa hè và cách giải tỏa nó, tôi gửi gắm vào trước mắt.
Máy lạnh từ chối kết hôn với tôi rồi, nên chỉ còn cách để nước chữa lành thôi!
Và cứ thế, với một luồng khí thế điên rồ, cùng với lời biện minh nghịch lý *tôi không muốn gì hết*, tôi lao vào một cách phi lý.
Tôi cứ thế đi dọc mép bể bơi, lấy đà.
Ngày tôi và Erio nhảy xuống biển hiện về trong tâm trí. Lúc này, chắc chắn việc nhảy xuống sẽ thoải mái hơn nhiều. Biển mùa xuân lạnh lẽo, còn bể bơi mùa hè thì mát mẻ.
Tôi chạy, không phải vì ai khác, mà là vì chính mình. Độ giãn nở nhiệt của đầu tôi đã đạt đến đỉnh điểm.
「XỌCCCCC! ĐÀOOOOO, XỌCCCCCCCCC!」
Với một luồng khí thế mà nếu ở nơi công cộng chắc chắn sẽ bị nhân viên mắng, tôi chạy ầm ĩ rồi nhảy xuống mặt nước.
Thế giới xanh biếc, ngập tràn cảm giác tốc độ, như một tờ giấy bị vò nát trong lòng bàn tay.
Tôi nghe thấy tiếng cột nước bắn tung tóe trên đầu mình. Rồi nó cũng dừng lại, tôi vẫn tiếp tục chìm sâu xuống đáy bể. Tôi xả khí ra khỏi cơ thể đang muốn nổi lên, và tiếp tục chìm.
Tôi liên tục thở ra hơi. Như thể muốn tống khứ hết hơi nóng khô khốc trong phổi mà tôi đã hít vào bên ngoài. Chính làn nước bao bọc lấy cơ thể cũng như một sinh vật sống, cuộn mình, vuốt ve cánh tay và bắp đùi tôi thật dễ chịu.
Dưới nước, ngay cả những mảnh sáng lung linh cũng dịu dàng với mắt. Tôi nhẹ nhàng duỗi tay ra. Ánh sáng biến hình như vẫy đuôi, cứ ngỡ sắp nắm lấy được nhưng lại lướt qua kẽ tay, thật khó chịu.
Sau khi trút bỏ cái nóng và mồ hôi, tôi lặn xuống cho đến khi cảm thấy khó thở rồi mới hướng lên mặt nước. Nổi lên, Yashiro đang chào đón tôi, hai vai cô ta khẽ run lên. Nhìn thẳng vào Yashiro, với chiếc áo sơ mi và váy ướt đẫm, lộ rõ làn da, tuy hấp dẫn nhưng sự xấu hổ lại khó chịu đựng nổi. Nhưng tôi gạt bỏ nó.
Yashiro không hề bận tâm đến ý nghĩ đen tối của tôi, vẫn tiếp tục cười một cách thỏa mãn.
「QUẢ NHIÊN LÀ MAKOTO CÓ TRIỂN VỌNG MÀ!」
Xin hãy tha cho tôi, về mọi mặt.
Chúng tôi đã chơi té nước.
Cả hai đã tung ra khoảng hai mươi chiêu thức sát thủ.
Kamehameha xuất hiện nhiều nhất. Đến cả người ngoài hành tinh cũng biết, bộ truyện tranh đó đúng là đỉnh thật.
À tiện thể, không có ai đến can thiệp cả. Yashiro nói rằng 「Nhờ tạo ra bức tường ánh sáng bằng siêu năng lực nên trong kết giới này...」bla bla, nhưng thực tế thì chắc là nhờ may mắn và sự thờ ơ của các học sinh trong câu lạc bộ thôi.
Chỉ là, do nhảy xuống nước lạnh, tâm trạng tôi bỗng nhiên sảng khoái đến lạ thường. Đó là sự thật.
Và cũng là sự thật rằng, ngay khi ra khỏi bể bơi, quần áo ướt sũng dính chặt vào da ẩm ướt, mang theo cảm giác khó chịu.
Sau khi bơi mệt lử, Yashiro ra khỏi bể bơi rồi trốn ngay vào bóng râm cạnh nhà kho của trường, chưa kịp lau tóc đã ngủ say.
「Này, ở đây có ổn không đó?」 Dù không phải mái hiên mà cô ta muốn.
「Ổn...」
Cô ta lờ đờ gật đầu. Trong lúc đó, chiếc áo sơ mi dính chặt vào da do ẩm ướt, thay đổi góc độ và hướng, trở thành một bức tranh lãng mạn. Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi và gãi má. Tôi tự giả vờ khách quan hóa bản thân rằng "đúng là tuổi dậy thì", và cố gắng trấn an nhịp tim đang đập nhanh.
「Cứ để... ta một mình... đi... xên kiu.」
Nói những lời đó như mê sảng, ý thức của cô ta hoàn toàn chìm sâu. Nước vẫn nhỏ giọt từ áo sơ mi và cơ thể, tạo thành vệt ướt trên mặt đất. Tôi đứng nhìn bóng dáng đó một lúc, phân vân, nhưng cuối cùng quyết định tôn trọng lời nói của Yashiro. Hơn nữa, tôi cũng chẳng biết phải quan tâm thế nào nữa.
「... À mà, cũng còn một thứ.」 Tôi trải bộ đồ vũ trụ của Yashiro ra. Rồi đắp lên người Yashiro như một chiếc khăn bông hay chăn mỏng. Ừm, ánh sáng mà cô ta phát ra sẽ giảm đi phần nào, và sẽ khó bị các học sinh câu lạc bộ hay giáo viên nhìn thấy hơn, tôi nghĩ vậy. Với lại, cô ta đang ngủ mà không lau khô người, nên đây sẽ là một món đồ giữ ấm rất thích hợp.
Và rồi tôi đặt mũ bảo hiểm cạnh Yashiro, lần này thì 「Tạm biệt」, tôi nói đơn phương rồi rời đi.
Đi dưới ánh nắng mặt trời, quần áo tôi nhanh chóng khô lại, cố gắng hút hết cả hơi lạnh đã thấm vào da để loại bỏ. Trong lúc nhiệt độ cơ thể vẫn còn được bao phủ bởi nước bể bơi, tôi hướng về nhà Towa.
Erio đang ngồi trên chiếc ghế băng bên ngoài tiệm Tamura, nơi tôi sẽ đi ngang qua trên đường về. Trong tay con bé là một chai trà lúa mạch. Hai chân rời khỏi mặt đất, đung đưa, mắt vô hồn nhìn bức tường đối diện. Đó là một cảnh tượng chân thực đến phi thực tế, cứ như thể một cô gái đang chờ đợi chuyến xe buýt không bao giờ đến trong một câu chuyện ma vậy. Sự kết hợp giữa Erio và sắc màu mùa hè dường như đang tạo ra một hiệu ứng kỳ lạ.
Tiếng phanh xe đạp của tôi khiến đầu Erio nghiêng sang trái. Đôi mắt con bé chậm rãi tập trung vào tôi.
「À, anh họ.」
「Chào em. Em làm gì ở cửa hàng vậy?」
「Khách hàng không đến, nên ừm... đứng chào khách?」
「Ồ. Có hiệu quả không?」
「Giờ thì em đã bắt được anh họ rồi.」
Erio vui vẻ chỉ vào tôi. Erio nói đùa nhẹ nhàng ư, có tiến bộ chút nào không nhỉ?
「Anh họ, anh thay đầu à?」
「Anh đâu phải là thành viên gia đình Anpanman đâu mà có thể thay đầu dễ dàng thế.」
Và nếu có thể, tôi thà đổi lấy cái đầu nào đó thông minh hoặc đẹp hơn... Thôi không có gì đâu.
「Em nói nhầm. Anh thay tóc rồi.」
「Tóc à?」 Tôi chạm vào. Vẫn còn cảm giác hơi ẩm ướt. 「À, tại anh để nó ướt vậy.」
「Ướt sao? Trời mưa à?」
「Không, vì trời nóng quá nên anh nhảy vào bể bơi.」
「À, thích quá.」 Erio nheo mắt đầy vẻ thèm muốn. Ánh mắt khao khát. Kế đến là đôi môi nở nụ cười.
「Em thích bể bơi hơn biển.」
「... Ý em là muốn anh đưa đi sao?」 Ánh mắt con bé tràn ngập điều đó.
「Rất mong đợi.」
「Rồi sau này.」
Nếu có Erio đi cùng, sẽ khó mà mời Ryushi-san được nhỉ. Điều ngược lại cũng đúng.
Erio khuỵu gối xuống, dùng phản lực đứng dậy. Con bé mở nắp chai nước, hớp một ngụm trà lúa mạch rồi hỏi tôi.
「Anh có muốn ghé thăm bà không?」
Lúc chia tay cũng hỏi câu đó rồi mà. Con bé muốn tôi và bà Tamura đi xem mắt đến vậy sao? ... Thôi được, vậy thì ghé qua chào bà cụ Tsundere một tiếng vậy. Dù sao thì về nhà cũng rảnh.
「À, có lẽ vậy.」
「Ừm. Đi thôi, anh họ.」
「Được rồi.」
Chúng tôi vào tiệm Tamura từ cửa trước. Tiếng chuông báo hiệu khách vang lên từ phía trên cửa ra vào. Bên trong cửa hàng không có bóng dáng người nào, không thấy cái bóng của người vẫn hay ngồi hơi xiêu vẹo kia.
「Bà Tamura hôm nay ở phía sau à?」
「Vâng. Bà nói nóng nực phiền phức nên bật quạt trong phòng ngủ rồi.」
「Nghe giống Meme-san vậy.」
Khi tôi nói ra cảm nghĩ thật lòng, Erio khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
Chúng tôi đi từ gian hàng vào trong nhà. Con đường hành lang vắng lặng, không tiếng ve sầu, tràn ngập sự trang nghiêm và tĩnh mịch.
Cứ mỗi bước chân, tôi lại cảm nhận được nhiệt độ dễ chịu, gợi nhớ đến hang động xanh trên tường.
Ở cuối hành lang kéo dài, ánh sáng trắng vàng từ cửa sổ vẽ thành hình chữ thập.
... Tôi khẽ nhúc nhích cái lưỡi lười biếng, gọi người phía trước.
「Erio.」
「Ưm?」
「Em hơi bị cháy nắng rồi đó.」 Trái Đất vẫn quay, và hôm nay ngày lại đến.


0 Bình luận