Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 5

0 Bình luận - Độ dài: 5,397 từ - Cập nhật:

## Chương 5: "Chị Maekawa cosplay và sự chăm chỉ"

**<Towa Meme>**

● Không có sự kiện biến động đặc biệt.

─────────────────

Tổng điểm Hạnh Phúc hiện tại: +3

**<Towa Erio>**

● Cố gắng phục vụ khách hàng: +2

─────────────────

Tổng điểm Hòa nhập Xã hội hiện tại: -48

**<Niwa Makoto>**

● Bất hòa với Ryushi: -2

● Lo lắng về mối quan hệ với Erio: -2

● Chị Maekawa và Ryushi đến nhà Towa chơi: +2

─────────────────

Tổng điểm Tuổi Trẻ hiện tại: -11

Ngày 20 tháng Năm. Một kẻ theo dõi lén lút chia sẻ Coca-Cola cho tôi đã xuất hiện quanh quẩn...

...À không, vẫn chưa xác định được danh tính thật sự, mà thật ra tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nên báo cáo lúc này có lẽ hơi sớm, ừm, cứ suy nghĩ theo hướng... suy nghĩ đi.

Ở tiệm bánh wagashi nơi tôi làm thêm, khi tôi ra cửa sau để đổ rác, năm chai Coca-Cola đựng trong chai Pocari Sweat đã được đặt nhẹ nhàng bên cạnh cửa. Kèm theo đó là một tờ giấy ghi chú kẹp dưới đáy chai, với dòng chữ viết theo kiểu cổ điển: "Không có độc đâu, Coca-Cola bình thường thôi. Tôi không uống được nước ngọt có ga nên tặng bạn." Không có dòng nào cho biết người gửi là ai, chẳng hạn như "Quà cho cô XX", "Tôi là fan của bạn" hay "Cố gắng lên với cosplay nhé".

"..............................."

Nghe nói khi nhìn nhận sự việc theo quan điểm của một nhà giáo dục, điều đầu tiên cần làm là tìm ra những điểm đáng khen. Ừm, việc không vứt thức ăn thừa xuống cống là một thái độ tốt, tôi thấy vậy. Nhưng tôi muốn cãi lại rằng "Vậy thì đừng mua, hoặc đừng nhận", nhưng trước mắt cứ tính sau đã.

Môi trường của tôi không đến mức khô cằn như sa mạc để tôi phải tu ừng ực thứ đáng ngờ này.

Hay là dùng mấy chai này làm keo bowling nhỉ, nhưng vì đang trong giờ làm nên tôi sẽ kiềm chế thú vui lại. Vì để bên ngoài có vẻ hơi lộ liễu nên tôi quyết định mang mấy chai vào trong tiệm. Nặng quá. Ít nhất cũng phải nặng bằng một phần ba chị Maekawa, tôi lẩm bẩm "Có vác nổi không đấy, ngốc?", nhưng cuối cùng tôi vẫn không bị vấp và mang được mấy chai vào. Tôi đặt mạnh mấy chai Coca-Cola lên bàn cái rầm, cái rầm, rồi liếc nhìn từng chai, và chợt nhận ra mình đã lỡ dại. Lắc mấy chai nước ngọt có ga một cách vô tội vạ như vậy có lẽ không hay chút nào.

"Cái gì thế?"

Chị Komaki, người đại diện cửa hàng, vừa khuấy nhẹ cái nồi bằng một cái vá gỗ vừa hỏi cặn kẽ về những thứ tôi mang vào. Hình như chị ấy đang làm món uiro (một loại bánh ngọt Nhật Bản).

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bọc vải màu đậu đỏ rồi báo cáo: "Nó ở ngoài kia ạ. Có người ghi là tặng em." Chị Komaki "ừm" một tiếng rồi đặt tay lên cằm.

Chị Komaki là một người phụ nữ đẹp và lớn tuổi hơn tôi, chị ấy làm đại diện và chăm chỉ hơn cả ông chủ tiệm, và là một trong những người lớn đứng đắn nhất mà tôi biết. Chỉ có điều chị ấy hơi tự tin thái quá.

Tiệm bánh wagashi nơi tôi làm thêm chủ yếu là mua bánh làm sẵn từ nơi khác về bán, nhưng chị Komaki tự làm bánh wagashi ngay trong tiệm rồi bày một ít trong tủ kính phía trước để bán. Cũng có khá nhiều người mua, mà có lẽ dù không bán được thì ông chủ cũng không trách mắng gì. Cái tiệm wagashi này, có lẽ là do đã có từ lâu đời nên rất thân thiết với người dân địa phương, và phần lớn doanh thu là từ khách quen. Gần đây tôi mới biết là tiệm còn tham gia vào khâu phân phối quà cáp, bánh màn thầu (manju) trong đám cưới và bánh màn thầu trong đám tang, nên dù việc bán hàng trực tiếp tại cửa hàng có hơi cẩu thả thì tiệm cũng không sập tiệm được. Từ trước đến giờ tôi cũng hay để ý mặt tiền của tiệm, nhưng lúc nào cũng không thấy khách vào, nên tôi thấy lạ lắm.

"Cậu định làm gì với chúng?" Chị Komaki vừa nhìn vào nồi vừa hỏi như thể không liên quan gì đến mình.

"Em báo cảnh sát ạ?"

"Không cần đâu. Cứ bỏ vào tủ lạnh đi, lát nữa chị uống."

Chị ấy chỉ tay vào cái tủ lạnh công nghiệp.

"Ơ, chị uống thật ạ?"

"Chẳng phải người ta cho cậu à?"

"Nhưng không biết nguồn gốc ạ."

Vừa nói vậy nhưng trong đầu tôi đã xuất hiện một ứng cử viên khả nghi.

Dạo gần đây có người hay phóng tên lửa nước. Để làm tên lửa đó cần khoảng năm chai nước ngọt có ga, nên việc chuẩn bị cũng khá vất vả. Hồi tiểu học, trong giờ thủ công chúng tôi thường gom chai từ đợt thu gom phế liệu để đối phó, cho đỡ tốn.

"Không sao đâu. Chị không chết vì mấy thứ này đâu."

Có vẻ như chị Komaki còn mải mê làm bánh hơn là quan tâm đến chai Coca-Cola, nên cuộc trò chuyện chỉ mang tính hình thức.

"Đến khi nào đặc lại thì... hừm, hừm..." Chị ấy vừa liếc nhìn cuốn sách đặt bên cạnh vừa xem xét nồi bánh rồi dừng tay khuấy. Hình như chị ấy chuẩn bị chuyển sang công đoạn khác. Tôi cũng nên quay lại trông cửa hàng thôi.

"Mà này," "Dạ?" Chị Komaki quay lại, dùng ánh mắt chậm rãi lướt từ trên xuống dưới cơ thể tôi rồi nói. Lần này thì vùng lông mày của chị ấy biểu lộ một chút nghi ngờ.

"Cậu là cái gì thế?"

"Em đang nhắm đến danh hiệu linh vật của tiệm ạ."

À, tôi quên mất là giờ tôi đang mặc đồ hóa trang thành Shiroko-chan, viên bánh trôi shiratama. Chị Komaki lại "ừm" một tiếng rồi đặt tay lên cằm: "Tên cậu là gì ấy nhỉ?"

"Mọi người hay gọi em là chị Maekawa ạ."

"Ra vậy. Được rồi chị Maekawa, ra ngoài quét dọn đi."

"Với bộ dạng này ạ?"

"Với bộ dạng này đấy."

"Vâng ạ!"

Tôi cầm chổi và đồ hốt rác lạch bạch đi ra khỏi bếp.

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm phía sau lưng "Ơ, đi thật kìa", nhưng tôi kệ.

Tôi quyết định ngày mai tan học sẽ đến xem chỗ phóng tên lửa.

Tôi cũng hơi tò mò không hiểu sao người ta lại phóng tên lửa vào giữa trưa ngày thường.

Ở trường tôi thường ăn trưa ở столовой ( столовая - nhà ăn tập thể) , vì nếu tôi xin bố mẹ làm cơm hộp thì phần lớn món ăn sẽ là đồ thừa của tiệm. Bố mẹ tôi kinh doanh quán nhậu. Tôi không biết họ bắt đầu khi nào.

Thế nên mấy đồ thừa của tiệm ấy, tôi cũng ăn vào bữa sáng luôn. Mà tối đến khi tôi ra phụ quán thì tiện thể ăn ở đó luôn. Thế là có khi cả ngày ba bữa đều ăn cùng một món, nên tôi quyết định nhờ đến столовой vào buổi trưa. Và hôm nay không hiểu sao, một học sinh chuyển trường lại ngồi đối diện tôi.

"Cơm oyakodon ( cơm gà trứng ) ở đây ngon thật đấy."

Cậu học sinh chuyển trường vừa múc cơm oyakodon mà tôi giới thiệu bằng chiếc thìa ở tay trái vừa vui vẻ nói. Tay phải của cậu ấy vẫn đang bó bột và treo lơ lửng. Cậu ấy bị gãy xương vào cuối tháng trước.

"Hơi ngọt một chút thôi."

Tôi nói, cậu học sinh chuyển trường nghiêng đầu: "Thật không?". Có vẻ như cậu ấy thích ăn đậm đà hơn.

Có lẽ chẳng mấy khi có dịp dùng đến, nhưng tôi vẫn ghi chú vội vào đầu.

"Thế, hôm nay sao thế học sinh chuyển trường? Không ăn trưa với Ryushi à?"

"Thỉnh thoảng em cũng muốn thử столовой xem sao ạ. Với lại em đâu phải lúc nào cũng ăn cơm với Ryushi-san đâu. Hình như hôm nay các bạn nữ trong câu lạc bộ bóng rổ tụ tập ăn cơm cùng nhau thì phải."

Cậu ấy vừa nhanh nhảu nói vừa làm rơi cơm và trứng từ thìa xuống như thể đang biện minh. Tôi nghĩ cậu ấy chẳng cần phải để ý đến tôi làm gì. Thay vào đó nên dỗ dành Ryushi thì hơn ấy chứ nhỉ. Chẳng biết có phải do tôi gọi cậu ấy là "học sinh chuyển trường" từ đầu không mà đến giờ, khi cậu ấy đã sắp trở thành "cựu học sinh chuyển trường" thì tôi vẫn cứ phải gọi cậu ấy là "học sinh chuyển trường". Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng nhớ rõ tên cậu ấy nữa.

Hình như Ryushi gọi họ của cậu ấy. Ờm... có lẽ là cậu Miwa nhỉ? Có vẻ đúng đấy.

"À, đúng rồi."

"Hửm?" Cậu học sinh chuyển trường ngước mắt lên nhìn tôi, miệng vẫn ngậm thìa. Ồ, hơi dễ thương đấy.

Hôm nay, khi đến xem chỗ phóng tên lửa có nên dẫn cậu học sinh chuyển trường đi cùng không nhỉ?

Dù sao thì tôi cũng không biết rõ lai lịch của đối phương. Đã vậy còn có nghi vấn là kẻ theo dõi nữa.

Nếu người phóng tên lửa là một người đàn ông lực lưỡng, và toàn năng như thành viên phi hành đoàn tàu con thoi thực thụ, thì tôi chẳng phải sẽ bị dùng thay cho cây phóng lao, hoặc bị nhồi vào ống nước rồi phụt ra như trò hề mua vui hay sao? Đặc biệt là vế sau nghe kinh khủng thật.

Cần một người đàn ông đáng tin cậy để bảo vệ chị Maekawa yếu đuối (nếu nhìn vẻ ngoài thì nghe như đùa, nhưng nếu biết con người thật của tôi thì chẳng ai cười nổi)... cơ mà nhìn kỹ lại thì cậu học sinh chuyển trường hiện đang không dùng được tay thuận. Cứ ép cậu ấy đi cùng, rồi lỡ làm vết thương nặng hơn thì chắc tôi gặp ác mộng mất. Ừm, nhưng tôi chẳng còn người bạn trai nào khác nữa cả.

"Thôi, không có gì. Đừng bận tâm."

"Hử fồ." Cậu ấy vừa ngậm thìa vừa trả lời.

Cuối cùng, chúng tôi ăn xong rồi ai về nhà nấy mà không đề cập gì đến kế hoạch sau giờ học.

"Vậy nha, cậu Miwa."

Lúc chia tay, tôi thử gọi bằng họ. Kết quả là trước khi trả lời, cậu ấy đã làm một vẻ mặt kỳ quặc, như thể bị chuột rút.

Vẻ mặt ấy vừa méo mó như thể bị nhầm thành người khác, hoặc vừa tiếc nuối như thể "Tiếc quá". Có lẽ cậu ấy không phải là cậu Miwa.

Dù sao thì cái tên đó cũng không hợp với tôi, nên lần sau tôi sẽ lại gọi cậu ấy là "học sinh chuyển trường".

Món khoái khẩu là "chuối nguyên trái". Lần sau có ai hỏi thì tôi sẽ trả lời như vậy.

"Ngon quá trời luôn." Ăn xong tôi thành thật cảm thán. Tôi hối hận vì từ trước đến giờ đã làm ngơ món này khi thấy nó ở siêu thị.

Sau giờ học ngày 21, tôi được chị Komaki, người quản lý ở chỗ làm cho, tôi ăn thử và không ngớt lời khen ngợi. Chị Komaki nghe vậy thì mỉm cười một chút rồi tiếp tục gắp đồ ăn.

"Vậy thì tốt quá rồi."

Hôm nay chị Komaki nướng hai cái bánh hot cake để ăn. Chị ấy bảo là ăn thay cơm trưa. Ở đây không có dao và nĩa nên chị ấy dùng đũa để cắt bánh. Và chị ấy đang tu ừng ực chai Coca-Cola hôm qua. Hiện tại chị Komaki vẫn không có gì khác lạ. Bọt sủi lên chỉ có mỗi chai Coca-Cola.

"Em muốn làm việc ở xưởng bánh mì."

"Chị thấy cũng được đấy."

"Ngày mai em sẽ mặc đồ thú hình quả chuối đến."

"Đừng có mà làm thế. Hoặc là nghỉ việc đi."

Tôi đã trải qua khoảng thời gian có ý nghĩa với những cuộc trò chuyện ấm lòng như thế.

"Mà hôm nay chẳng phải là cậu được nghỉ làm thêm à?"

"Dạ, em được nghỉ. Em ghé qua uống trà chút thôi."

"Với lại sao lại ăn ở phía trước tiệm thế?"

"Chỗ này là ghế ưu tiên mà." Nếu tôi rút lui vào trong bếp thì sẽ không thấy tên lửa nước đâu.

Từ lối vào phía trước tiệm, tôi có thể quan sát rõ cảnh tên lửa bay lên trời. Dù chỉ là phiên bản thu nhỏ bằng một phần trăm hình ảnh phóng tên lửa mà tôi thấy trên TV, nhưng nó vẫn thu hút mắt tôi hơn là chim chóc hay máy bay bay thành đàn trên bầu trời khi tôi đang trông tiệm. Tôi đã nắm được vị trí gần như chính xác.

Đó là trường nông lâm nghiệp bỏ hoang gần đây. Nó đã đóng cửa vào năm tôi học lớp 9, vậy là cũng hai năm rồi nhỉ. Ừm, tôi nhớ Maekawa-chan 15 tuổi quá... dù sao thì cũng kệ đi, tôi đã ăn hết quả chuối nguyên trái rồi. Tay tôi hơi bẩn nên tôi nhân lúc chị Komaki không để ý đã liếm hết phần kem dính trên ngón tay. Mà cả hai người chúng tôi đều đang ăn những thứ chẳng liên quan gì đến wagashi nhỉ. Mà tôi đang nói đến đâu ấy nhỉ? À, chuyện tên lửa. Bản thân chủ đề đó vốn đã sắp bay ra ngoài vũ trụ rồi.

Hồi tiểu học tôi được thầy cô dạy rằng nên thả tên lửa nước ở những nơi rộng rãi như sân trường hay bãi cát. Không ai dạy rằng nên bật đèn sáng rồi đứng từ xa quan sát cả. Đương nhiên rồi. Nhưng nếu không bật đèn thì khó nhìn, và tôi cũng được dạy rằng trừ người phóng thì những người khác nên đứng xa ra. Điều này cũng hiển nhiên.

Tóm lại là tôi muốn nói, gần đây nhất, nơi có sân trường chỉ có mỗi cái trường bỏ hoang đó thôi. Nếu người phóng tên lửa là người biết điều thì họ sẽ tuân thủ điều đó.

Nếu không thì chắc chắn đã thành vấn đề lớn hơn rồi.

"À, tên lửa kìa." Tôi ngước cằm lên khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của chị Komaki. Từ mái nhà đối diện tiệm, một chiếc tên lửa trồi lên. Nó bay vút lên trời trong nháy mắt.

"Cái đó, họ phóng để làm gì ấy nhỉ?"

Khi tôi lẩm bẩm, chị Komaki dừng tay phết siro lá phong lên bánh hot cake rồi trả lời. Ánh mắt của chị ấy dán chặt vào tên lửa nước.

"Chắc là họ đang nhắm đến vũ trụ đấy."

"Mà động cơ đẩy chỉ là nước thôi mà?"

"Chị nghĩ là những thứ bay thẳng đứng đều đang nhắm đến vũ trụ cả thôi."

"Thật hả chị?" Không hiểu sao tôi lại hình dung ra cảnh mình đang nhảy nhót trước gương.

"Vượt qua trọng lực ấy mà. Bay vèo lên. Nhưng nếu thực sự lên vũ trụ thì sẽ chết mất. Chung quy cũng chỉ là trò chơi thôi. Chắc là khó mà nhắm đến cái thật được."

Chị Komaki vừa ưu tư ra vẻ người lớn vừa ngậm một mẩu bánh trên nĩa.

Có lẽ trước đây chị ấy cũng từng oán hận trọng lực. Nhưng tôi cũng chẳng biết gì về chuyện đó, mà nó cũng chẳng liên quan gì đến chuyện lần này, nên tôi không cảm thấy cần phải đi sâu vào.

Chắc là đến lúc tôi đi rồi nhỉ? Kẻ phóng tên lửa (tạm gọi thế) mà về sớm thì phiền phức.

"Vậy em về trước nha chị."

"Ừ, tạm biệt nha."

Chị Komaki vẫy chiếc nĩa sang hai bên để thay cho tay. Rồi chị ấy uống Coca-Cola.

Lúc ra khỏi tiệm, tôi thầm lo lắng, mong rằng ngày mai chị Komaki sẽ không bị đau bụng mà phải nghỉ làm, nếu không tôi sẽ có thêm việc.

Tôi dựng xe đạp bên ngoài khu đất của trường trung học, và ung dung bước vào cổng trường mà không hề cảnh giác điều gì.

Dư âm của trường nông lâm nghiệp có thể cảm nhận được rõ qua những nhà kính bỏ hoang xung quanh và những cánh đồng hoang hóa không được cày cấy. Vì không ai dọn dẹp nên những túi bánh kẹo bị gió thổi đến và những chiếc lá dính đầy bùn đất chen chúc nhau trên mặt đất. Khoảng một năm trước, những người trong khu mua sắm từng phàn nàn về việc có người vô gia cư đến đây ở, không biết giờ họ còn ở đây không.

Trên đường đến sân vận động tôi mới biết là chăn nuôi gia súc cũng nằm trong phạm vi giảng dạy.

Trong chuồng bò có một con bò đương nhiên như thể nó vốn ở đó. Nó kêu "bò ò" rồi ăn ngũ cốc. Không biết là nó bị bỏ quên hay ai đó đang nuôi nó. Có lẽ là thú cưng của người phóng tên lửa.

Nó đeo thẻ tai (một loại thẻ được gắn vào tai của động vật để nhận dạng chúng), để chứng minh nó là gia súc. Tên nó là Hana. Không biết nó là con cái hay con đực.

"Bò ò—" Tôi đáp lại vì nó đang nhìn tôi chằm chằm. Chỉ nhìn thôi, không phản ứng gì.

Tôi nhanh chân rời khỏi chuồng bò ba bước. Nó vẫn nhìn. Thêm ba bước nữa. Nó vẫn nhìn. Thêm ba bước nữa. À, nó cúi đầu xuống. Hình như tôi đã ra khỏi phạm vi chú ý của con bò. Lần sau tôi sẽ thử mặc đồ thú hình con bò đi qua chỗ này xem sao, tôi ghi vào cuốn sổ tay trong đầu kế hoạch nghịch ngợm đó.

Trên đường đi, ngoài ra tôi còn bắt gặp một con chó đen đang dán mặt vào cửa sổ phòng học ở tầng hai. ... Chắc chắn là chó rồi. Hình như nó đang lè lưỡi thở hồng hộc. Chắc là nó đang chiếm cứ phòng học và coi nó như của riêng mình nhỉ. ... À, nhưng đây có lẽ là cái vụ kia.

Dạo gần đây, các vụ mất tích động vật hoang dã đang gia tăng. Có lẽ ai đó đang nuôi chúng ở đây. Hoặc, một khu nhà ở của động vật hoang dã tụ tập trong trường bỏ hoang đã hình thành. Nếu trong trường hợp đầu tiên, mục đích của việc đó là ngược đãi hoặc gì đó... Lát nữa tôi sẽ kiểm tra xem có hiện trường vụ án kinh hoàng nào không. Nếu chúng chỉ đang sống thôi thì có lẽ là sở thích của ai đó, nên tôi sẽ không can thiệp thêm. Vốn dĩ cũng không phải là việc xấu.

Có lẽ họ chỉ đang tận dụng nơi này vì không có chỗ nuôi thôi.

Tôi vội vã băng qua một đường đua như là để cho ngựa chạy cùng với校舎 (校舎: tòa nhà trường học), rồi đến một sân vận động rộng lớn. Nó rộng hơn rõ rệt so với trường mà tôi đang học. Tôi nghĩ là nên dời toàn bộ học sinh và giáo viên đến cái trường này thì hơn.

Chiếc tên lửa nước mới được công bố lần đầu trước công chúng đang ngồi ngay giữa sân vận động như thể nó không cần phải che giấu thân phận. Một người chú mặc vest ngồi khoanh chân trên mặt đất, trông vừa giống như biểu tượng của tự do vừa giống như bằng chứng của sự thất nghiệp.

Chú ấy đang tùy tiện tưới nước lên mặt đất bằng một cái vòi nước màu xanh kéo từ đài phun nước. Chú ấy ấn ngón tay vào đầu vòi để tạo ra một luồng nước mạnh như lũ quét.

Bên cạnh là chiếc tên lửa nước mà chú ấy vừa phóng. Chắc chắn đây là thủ phạm rồi. Tôi tiến đến gần cái lưng hơi khom của chú ấy. Dù tôi đã đến gần nhưng chú ấy vẫn không quay đầu lại hay phản ứng gì. Có lẽ tiếng nước quá lớn nên đã át đi tiếng bước chân của tôi. Tôi đã đến khá gần rồi. Chỉ còn khoảng ba bước chân nữa thôi. Tôi hơi do dự rồi cất tiếng gọi.

"Chào ạ."

Tôi thử chào theo kiểu dân thể thao mà tôi đã học được hồi năm nhất khi bị đẩy qua đẩy lại giữa các câu lạc bộ thể thao.

Chú phóng tên lửa nhảy dựng lên bằng mông như thể mơ ước được trở thành tên lửa: "Á!". Chú ấy áp dụng kiểu giật mình điển hình. Chú ấy vặn eo quay lại, tiện thể làm cho nước từ vòi văng thành hình bán nguyệt làm ướt mặt đất. Chú ấy ngồi nguyên tư thế đó rồi ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt như thể cổ bị bó chặt, và rồi lại giật mình.

"À, cháu là..." Chú ấy nghẹn lời. Tôi hơi lo lắng không biết có phải chú ấy đã giật mình đến mức không nhận ra tôi không, nhưng vì vẻ mặt của chú ấy khác xa với vẻ sợ hãi kẻ khả nghi nên chắc là không phải vậy.

Chú phóng tên lửa đang cầm một viên kẹo trong tay phải không cầm vòi, và hầu như không có đặc điểm ngoại hình đáng chú ý nào khác. Ấn tượng của tôi về chú ấy là một người đàn ông bốn mươi tuổi hết sức bình thường. Chỉ có điều bộ vest chú ấy đang mặc thì nhàu nhĩ, trông như mấy ông chú say xỉn ngủ trên đường.

Tôi hay thấy mấy người đó đi dạo trước tiệm nhà tôi vào buổi tối.

"Hình như chú biết cháu, còn cháu thì không biết chú."

"Thì cũng đúng thôi. Ơ, thế à? Không, nhưng chắc là vậy."

Không hiểu sao chú ấy lại nghiêng đầu khoảng hai lần khi đang nói chuyện. Ừm, chẳng lẽ tôi đã gặp chú ấy rồi sao? Trước mắt thì có vẻ chú ấy không phải là người nguy hiểm. Người chú ấy cũng gầy nhom nữa.

"Hôm nay cháu đến vì có chuyện muốn hỏi ạ."

"À, chuyện gì?"

"Người đã đặt Coca-Cola ở phía sau tiệm là chú ạ?"

"Ừ, là chú đấy."

Chú ấy thừa nhận một cách dễ dàng. Cách chú ấy gật đầu không cho thấy chú ấy nhận thức được mình đã làm một việc tốt, nhưng cũng không có vẻ gì là chú ấy nghĩ mình đã làm một việc xấu.

"Cháu uống chưa?"

"Vì thấy đáng ngờ nên cháu chưa uống ạ."

Tôi thành thật khai báo. Chú phóng tên lửa cau mày trước lời nói "đáng ngờ" của tôi, rồi đặt vòi xuống đất. Thay vào đó, chú ấy đặt tên lửa nước lên đùi và ôm nó vào lòng.

"Chú có để lại ghi chú mà, đúng không?"

"Nhờ có cái đó mà nó càng thêm đáng ngờ đấy ạ."

Chú ấy có vẻ tin vào những gì mình đã viết, và ngạc nhiên trước những đánh giá tiêu cực về nó.

"Những thứ không rõ nguồn gốc thì hơi..."

"Thời chú còn bé, chú ăn mấy thứ đồ ăn vặt không rõ nguồn gốc một cách bình thường mà."

"Thời đại rộng lượng như vậy đã qua rồi ạ."

Chú phóng tên lửa lại lẩm bẩm "Thật hả?" một lần nữa, lần này là sau một lúc im lặng. Có chút gì đó buồn bã.

Nhưng mà, trong khu mua sắm đó vẫn còn phảng phất bầu không khí đó. Những người sống ở thành phố thì coi đó là sự lạc hậu và muốn loại bỏ nó. Nhà tôi vừa có nơi ở ở thành phố, vừa kinh doanh ở khu mua sắm nên có vị trí khá đặc biệt, bình thường tôi không để ý lắm.

Tôi thỉnh thoảng thấy mấy đứa bé sống trong những căn nhà cũ bị bắt nạt ở trong lớp.

Nhưng nó không liên quan gì đến câu chuyện hiện tại.

"Thế, sao chú lại tặng cháu?"

"Chú là, là fan của cháu."

Chú phóng tên lửa dùng một lý do qua loa như thể mới nghĩ ra ngay lập tức để hợp lý hóa hành động của mình. Chú ấy vuốt ve bề mặt của tên lửa nước như thể đang yêu chiều nó, và để lộ vẻ bất an.

"... Nghe không thật chút nào." Và chú lại càng thêm đáng ngờ.

"Không, thật mà. Cái này không phải là nói dối." Cách chú ấy nói như thể muốn thêm một cái gì đó vào, theo một nghĩa nào đó. Ừm, nhưng thật ra ngoài việc tôi có những tình cảm cá nhân thì tôi chẳng nghĩ ra lý do gì để tặng quà cho tôi cả. Như vậy chẳng lẽ chú ấy đang muốn gạ gẫm tôi làm sugar baby sao? Đối với một chị Maekawa được thừa hưởng một nửa bầu không khí của khu mua sắm thuần khiết thì nếu chú ấy nói như vậy tôi sẽ coi đó là quấy rối tình dục ngay lập tức.

Chú phóng tên lửa nhìn từ giày đến đầu tôi, có lẽ mất nhiều thời gian hơn là nhìn một người bình thường, rồi cười phá lên. Tôi nghĩ là chú ấy không nên cười nhiều mà nên giữ khuôn mặt nghiêm nghị thì sẽ dễ được yêu mến hơn, nhưng tôi không nói ra. Dù không biết làm vậy có tốt cho chú ấy không.

"Hôm nay cháu không mặc đồ kỳ quặc như mọi khi nhỉ."

"Kỳ quặc là thất lễ đấy. Đây là cosplay đàng hoàng."

"À, xin lỗi cháu, thất lễ quá." Chú ấy lúng túng xin lỗi nhẹ nhàng chứ không hề tỏ ra hối lỗi.

Thằng cha này có mùi, một mùi gì đó còn hơn cả fan nữa. Hay nói đúng hơn, rõ ràng là không phải. Không phải là hành vi của một người yêu thích chị Maekawa. Vậy tôi nên thở phào nhẹ nhõm hay là thêm lo lắng?

Lý do chú ấy tặng Coca-Cola cho tôi lại bị bao phủ trong màn sương mù. ... À, nhưng khoan đã. Đâu nhất thiết phải là cho tôi. Nếu bỏ qua những lý do xạo ke như là fan của tôi thì động cơ tặng quà sẽ biến mất. Dù sao thì trong tiệm wagashi cũng có những người làm việc khác mà... có lẽ chú ấy chỉ lấy cớ đó để che đậy hoặc vì ngại ngùng với người khác. Ví dụ như mục tiêu chính là chị Komaki chẳng hạn. Hoàn toàn có thể xảy ra.

Không biết chú phóng tên lửa đã đánh giá ánh mắt nghi ngờ của tôi như thế nào mà chú ấy giơ cái tên lửa trong tay lên trước trán.

"Cháu có thấy cái tên lửa này bay không?"

"Ơ, dạ có ạ. Chú phóng để làm gì vậy ạ?"

"À... thì, chỉ là sở thích thôi. Vì không thể phóng tên lửa thật vào vũ trụ được nên chú cho nó bay lên trời thay." Chú ấy vuốt ve đầu tên lửa bằng lòng bàn tay.

"... Vũ trụ ạ." Có lẽ tôi đang ở giai đoạn cuối rồi khi cảm thấy yên tâm một cách微妙 (微妙: không rõ ràng, tế nhị) khi từ đó xuất hiện trong cuộc trò chuyện.

"Vũ trụ thì tuyệt thật đấy. Biển sâu cũng vẫn còn nhiều giấc mơ chưa được khám phá nữa chứ."

"À..." Tôi thở ra, và dạ dày cũng như các cơ trên má của tôi đồng loạt lấy lại bình tĩnh.

Tôi có thể chấp nhận nhiều điều, vì tôi thấy chú ấy là người được sinh ra ở thị trấn này. Ở đây có nhiều người tính tình và hành vi kỳ lạ, và thích vũ trụ nữa. Ví dụ như Towa chẳng hạn. Nhưng hầu hết những người như vậy đều không phải là người xấu.

Tôi có cảm giác mọi người đều giữ trong mình một phần trẻ con ngây thơ khao khát những điều kỳ diệu mà vẫn sống cuộc sống của người lớn.

"Cháu này, hình như cháu khéo tay lắm nhỉ." Chú phóng tên lửa hỏi với giọng hơi nhanh.

"À, cũng tàm tạm ạ. Hồi cấp hai cháu toàn được 5 điểm môn kỹ thuật thôi."

Còn thể dục thì được 1 điểm. Cháu cũng toàn về gần cuối trong các giải chạy marathon nữa. Thì, kiểu như áp lực gió nó ghê lắm ấy ạ.

Mặt chú phóng tên lửa bừng sáng. Chú ấy lẩm bẩm "Vậy thì tốt" rồi bất ngờ đề nghị một yêu cầu.

"Thật ra chú muốn cháu làm cho chú tên lửa nước."

"Hả?"

"Cháu từng làm chưa?"

"Cháu từng làm rồi ạ, hồi học thủ công ở tiểu học." Không được xem thường trẻ con thời nay. Chúng cháu còn có thể gọt bút chì bằng dao nữa đấy.

Có lẽ do tôi đã cố chấp hồi tiểu học nên trong khi mọi người dùng gọt bút chì thì tôi lại phải gọt bút chì bằng dao. Nhìn lại thì đó chính là bước ngoặt trong cuộc đời, khi tôi học được rằng妥協 (だきょう : thỏa hiệp) cũng rất quan trọng để hình thành nhân cách chị Maekawa. Nếu tôi không học được điều đó ở đó thì chắc tôi vẫn còn là một người nhiệt huyết lắm.

"À, ra là vậy. Hóa ra chuyện này vẫn luôn diễn ra từ thời bọn chú."

Chú ấy đã triệt để chạm vào điểm yếu của thế hệ này là sự yếu đuối trước nỗi nhớ quê hương, và mặt tôi giãn ra. Nếu tôi cứ im lặng thì tôi có thể dễ dàng đoán được rằng những bông hoa anh đào của những câu chuyện hồi ức sẽ nở rộ mất.

"Nhưng chú tự làm được mà, đúng không ạ?" Tôi chỉ tay vào chiếc tên lửa đặt trên đùi chú ấy.

Chú phóng tên lửa "ừm" một tiếng vừa khẳng định vừa ngập ngừng, rồi gãi đầu.

"À thì, do công việc lẫn đời tư đều bận rộn quá nên chú không thể dành thời gian cho sở thích của mình được."

Thằng khốn này, suýt chút nữa thì tôi đã buột miệng nói ra rồi. Nhưng tôi đành phải im lặng.

Ngay sau đó, số tiền mà chú phóng tên lửa đưa ra cho mỗi chiếc tên lửa nước nhiều đến mức lương làm thêm hiện tại của tôi chỉ còn là "tiền tiêu vặt".

"Chú muốn cháu làm thật nhiều cho chú. Cháu làm xong một cái là phải mang đến đây cho chú ngay nhé. Chú muốn thử phóng nó."

"Ừm..." Tôi hiểu là sự miễn cưỡng hay lo lắng của tôi chỉ là cái vẻ bề ngoài thôi.

Tôi đã quyết định được một nửa là sẽ làm nó vào ban đêm, và đầu tôi đã bắt đầu nghĩ đến những chuyện tiếp theo.

Có những điểm đáng ngờ, nhưng chú ấy có vẻ không phải là người xấu, và hơn hết, đề nghị của chú ấy rất hấp dẫn.

Để thao túng cán cân nghiêng về phía nguy hiểm thì cách nhanh nhất là đặt lợi ích thiết thực lên phía đối diện.

"Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ làm tên lửa cho chú ạ."

Tôi xác nhận việc nhận làm thêm ban đêm.

"Khi ai đó gặp khó khăn thì có chị Maekawa" mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận