Chương Một: “Ááááááááá!”
<Niwa Makoto>
─────────────────────
Tổng điểm thanh xuân hiện tại: +1
(Điểm giữ lại từ lần trước)
Tôi, đã bốn mươi tuổi rồi. Đã chính thức bốn mươi tuổi rồi! Trời đất ơi! Bốn mươi là cái tuổi mà có một triều đại phong kiến yếu ớt sụp đổ cũng chẳng lấy làm lạ, một con số ma quái nặng nề và sâu sắc như lịch sử chứ không còn là cuộc đời nữa. Con cái thì đã bỏ đi những cái nhỏ nhặt để tự bước chân lên nấc thang trưởng thành, ôi trời ơi da dẻ chúng nó căng mọng thật đáng ghen tị! Thật là đáng ghét, dù là con gái ruột đi nữa thì cái sự đáng ghét của chúng nó cũng đáng gờm đấy! “Đừng có mà chiếm đoạt lời độc thoại của tôi!”
Vả lại, lý do gì mà cái tiêu đề chương cũng bị tiếng hét của bà chiếm mất thế kia!… À mà, chẳng hiểu chuyện gì sất, tự dưng có gì đó nhập vào miệng tôi như đồng cốt ấy.
…Thôi được rồi, bình tĩnh lại nào. Chào mọi người, tôi là Niwa Makoto đây. Căn phòng hôm nay ồn ào gấp bốn mươi lần mọi khi.
Hôm nay, Chủ Nhật, ngày sáu tháng Sáu, cái người lớn già đầu tự xưng là mình đã bốn mươi tuổi kia đang tận hưởng trọn vẹn buổi chiều cuối tuần một cách ồn ào. Còn cố tình vào tận phòng tôi để làm bụi bay tứ tung nữa chứ. Bà ta nằm úp sấp, đập chân phần phật trên giường, trông như một con tôm bị đánh bắt lên cạn vậy. Cũng giống như một sự giãy giụa vô vọng trước việc tuổi tác tăng lên.
Nhân tiện, trên đôi chân trần của bà ta còn dán một miếng dán giảm đau. Sao mà có chút buồn cười và đáng thương thế không biết.
“Cuộc đời này tàn nhẫn quá màaaaà! Huhu, nếu thời gian và mọi câu chuyện đều dừng lại thì tôi đã mãi mãi ba mươi chín tuổi rồi. Giấc mơ rải danh thiếp ba mươi chín tuổi khắp khu phố của tôi tan tành mây khói hết rồi!”
Khóc lóc than vãn “gức sùn ồ dồ” đầy vô nghĩa là Tōwa Meme, dì của tôi. Chắc chắn là ‘dì’ và ‘Meme’ không hề có chữ ‘bà’ xen vào giữa đâu. Thế mà dạo này cứ lo lắng mình có nguy cơ trở thành “ví dụ điển hình” cho bệnh đau vai tuổi bốn mươi, khiến kỳ nghỉ của tôi bị đe dọa mất bình yên. Tôi bị vạ lây mà!
“Á ừ, bốn mươi tuổi rồi… Erio cũng bốn mươi tuổi, Hoshimimi cũng bốn mươi tuổi, anh trai tôi thì bốn mươi hai tuổi… ư ư ư!” Bà ta vùi mặt vào gối, cười một cách rùng rợn. Xem ra lại lãng phí thêm một lần hành động nữa rồi. Nhưng mà cái người này ấy, trong khi tôi hành động một lần thì bà ta đã giãy giụa ít nhất ba lần. Sức sống tràn trề quá mức. Mà thôi, rốt cuộc thì tôi đang nói cái gì vậy không biết.
“Này dì Meme, về phòng đi.” Tôi làm động tác xua tay như đuổi ruồi. Mặc dù chưa bao giờ có tác dụng.
“Không gọi là Meme-chan hay Honey thì tôi không phản ứng đâu nhé, pừi!” Y như lời nói, bà ta quay mặt đi chỗ khác.
Cái lối ăn nói như bị trát mật ong vào não ấy, bà cô bốn mươi tuổi này, mau thay đổi đi! Tôi đây chỉ muốn tống bà ra khỏi phòng thôi.
“(Đã lỗi) Honey!”
“Tâm niệm xấu xa đầy rẫy mà! Kya, kya kya!”
Từ lần trước đến giờ, bà ta chỉ phát triển thêm những thứ không cần thiết thôi. Mà thôi, ở cái tuổi đó mà vẫn còn phát triển thì cũng đáng khen nhỉ.
“Dù sao thì tôi cũng là người mà một vài người còn gọi là cô giáo Mochi-Mochi vì làn da mềm mịn đấy nhé, nên đừng có ngại ngần gì cả, nào nào!”
Định bụng cứ im lặng mặc kệ bà ta, ai dè bà ta không cho tôi có thời gian suy nghĩ lấy một lát, mà liền la toáng lên: “Ôi không, đừng có ngại ngùng thế chứ! Cô dì trong mơ là em gái của bố cháu, nên nghĩ kỹ thì cũng y như yêu bố cháu vậy, đúng là một sự biến thái khủng khiếp, nhưng mà được tự do trong cách xưng hô là lẽ đương nhiên thôi!” Toàn những lời lẽ ngông cuồng như kẹo bông gòn phồng lên, chèn ép cả căn phòng và dạ dày của tôi.
Thôi rồi, chịu thua người này thật. Chẳng giống người lớn chút nào cả. Mà chẳng chịu lớn thì có lẽ còn nguy hiểm hơn. Và tôi cũng thấy mình cần phải nói ra thôi. Tôi có cảm giác hàng xóm sẽ hiểu lầm, và quan trọng hơn là tôi sắp không có nổi một ngày nghỉ bình yên nữa rồi.
“…Dì Meme.” “Kyun kyun! ☆” Tiêu rồi, tôi muốn đá một phát quá. Không cần phải nhắm vào lưng đâu. “Làm ơn ngồi yên trong phòng của mình đi.” “Tôi đang ngồi yên mà!” “Trong phòng của dì ấy! …Yên lặng! Cái câu vừa rồi của dì nghe không thật nhưng cũng không phải là giả dối, nên tôi thử chỉ ra một vế thôi, nhưng rốt cuộc thì cả hai vế đều sai lè à!” “A a, ghét mấy câu dài dòng lắmmmmm.”
Dì Meme từ bỏ cuộc đối thoại, “zư zaaa” một tiếng như muốn tung bụi lên, rồi bay thẳng về phía tôi. Rồi “Hoaaa!” một tiếng, dì nhẹ nhàng gấp cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc lại và ném về phía giường. Ôi, Kitsukawa Eiji… Tôi cũng chẳng có nhiều tình cảm với tiểu thuyết gia mang tên đó đến mức phải than thở đâu. Dù đã đọc vài cuốn, nhưng nhất quán thấy lời văn hơi rườm rà. Tuy nhiên, hình như chính cái sự rườm rà đó lại được khá nhiều người yêu thích.
Trong cuốn sách vừa rồi, nhân vật chính đã ném một chiếc giày và đánh bại tên sát nhân sở hữu hung khí. Đúng là hỗn loạn hết chỗ nói. Có lẽ đây là một biến thể của câu “Bút sắc hơn gươm” chăng.
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Makoto-kun này, an ủi dì đi, dì đang buồn khổ muốn chết, điểm hạnh phúc giảm không phanh đây này.”
Với nụ cười rạng rỡ, bà ta nhìn tôi như muốn xin một chút lòng tốt cụ thể nào đó. Ừm, ờ thì… người đang đau khổ trong lòng chắc chắn không thể cười vui vẻ đến thế. Vả lại, cái “điểm” đó là cái quái gì mà cứ tăng lên thì cái gì đó của tôi lại bị trừ đi vậy?
“Đó là một cảm giác kỳ diệu mà khi tôi cảm thấy ‘kyuiiin’ thì làn da tôi sẽ trở nên mềm mịn, còn khi điểm giảm xuống thì tôi sẽ buồn bã. Tôi tạm gọi nó như vậy cho tiện.”
“Đừng có tự tiện đọc những đoạn văn không nên đọc rồi tự giải thích như thế.”
“Nào, liếm, vuốt ve, khóc, muốn cái nào thì chọn đi!”
Người dì tốt bụng còn cố ý chỉ dẫn trước những hành động sẽ làm giảm điểm thanh xuân cho tôi.
“Vậy thì chọn ‘thối rữa’ nhé.” Tôi lược bỏ hành động cụ thể và tập trung vào việc tránh nguy hiểm. Có thể giữ cho điểm số là ± 0 khi giao tiếp với dì Meme đã là may mắn lắm rồi.
“Makoto-kun đúng là lạnh lùng đến bất ngờ. Chắc chắn ở nhà cháu được nuôi lớn trong hộp lạnh của tủ lạnh nhỉ.”
“Chắc vẫn khá hơn dì, một người có tính cách như nắm cơm bị bỏ quên giữa nắng hè ấy.”
“Tại vì tôi đã bốn mươi tuổi rồi mà. Cháu nghĩ kỹ xem, cộng tuổi của Erio vào thì là năm mươi lăm tuổi đó. Kỳ quái quá sức, nó giống như khu vực 51 của tuổi tác vậy, à không, chính xác hơn là Erio 55 ấy chứ.”
“Việc bà đang than vãn cái gì, tôi lười nghĩ từ đó ra nên có thể bỏ qua được không?”
“Không được đâu nhé! ♪” Giọng nói vui vẻ của bà ta chẳng khiến tôi cảm thấy cần phải an ủi chút nào.
“Vậy thì… tính toán sai rồi mà. Erio bây giờ mới mười sáu tuổi chứ.” Bằng tuổi tôi mà.
“Tôi ba mươi chín tuổi đó!” Bà ta giơ tay lên như thể sẵn sàng lật bàn ngay lập tức nếu có.
“Sinh nhật của dì cũng là điểm giữa cuộc đời à?”
“Sinh nhật là một ngày đặc biệt mà, nên chỉ riêng ngày hôm đó, tôi ba mươi chín tuổi cũng được mà!”
Dì lăn lộn trên sàn nhà, biểu hiện một cách nũng nịu mà bản thân cho là đã cân nhắc kỹ càng. Việc không đòi hỏi mình hai mươi chín tuổi cũng cho thấy chút khiêm tốn, nhưng sao cũng được, xin đừng bắt tôi phải đồng ý. Tôi phải làm gì bây giờ?
“Ờ thì… dù sao thì chúc mừng sinh nhật dì.”
“Makoto-kun đúng là tên nhóc tiêu cực! Đúng y như dự đoán mà!”
Để lại một lời mắng nhiếc có vẻ như là lời nói cuối cùng, dì ta lao ra khỏi phòng. Vô lễ thật, bây giờ tôi đang là +1 đó. Trong thời gian nhập viện hồi tháng Năm, tôi buồn chán nên đã tính toán lại, chắc chắn không sai đâu. À, tiện thể nói luôn, trong thời gian nhập viện, tôi không tính toán sự tăng điểm do những lần thăm nom vì lằng nhằng quá. Nhưng cũng nghĩ chắc chắn là chuyến ghé thăm của Ryushi-san và Nasukawa-san đã bù trừ hết rồi.
Dì Meme cứ thế “ga ga ga” xuống cầu thang với một vẻ mạnh mẽ không phù hợp với cái tên của mình. Ai dè lại “rư rư rư” vừa ngâm nga lại vừa quay lại. Dì thò đầu ra từ hành lang, chỉ nhìn lén vào phòng. Từ cái cử chỉ đó của dì, tôi chỉ thấy điềm gở và những chuyện đã qua ùa về. Giống như tờ thẻ chấm công thể dục radio có một chấm đen duy nhất vậy.
“À quên chưa nói với Makoto-kun! À không, Makko-chan!”
“Gì vậy?” Cái việc đổi cách gọi chắc chắn chẳng có ý nghĩa gì đâu.
“Dì đã để lại mùi hương của dì đầy ắp trên chăn của cháu rồi đấy, thích thì cứ hít hà thoải mái nhé.”
“Đừng có mà! Ráaaaaaa!”
Cả núi lời muốn đáp trả kèm theo dấu chấm than, nhưng đây lại là một chủ đề quá mức thất đức của tôi, nên chỉ đành gào lên một cách vô nghĩa mà thôi!
“Mụ ha ha, à, giúp người thật là sảng khoái!”
Vừa xoay hai vai vừa cười phá lên, dì Meme lần này biến mất hẳn vào hành lang rồi xuống cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng ấy, tôi còn chẳng có chút sức lực nào để nói rằng “chắc chắn là bà đang lo lắng về bệnh đau vai tuổi bốn mươi đúng không?”. Tôi tự trách cứ vào sự khó khăn của thế gian và muốn than vãn nhiều thứ, rằng liệu con người có thực sự có thể hành động mà không hối tiếc được không. Rồi tôi quyết tâm, dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng sẽ không nằm trên chiếc giường đó.
…Và.
Vừa lúc dì Meme đi, có một kẻ khác lăn lộn trên hành lang, xuất hiện từ phòng bên cạnh.
Cô bé “sống trên mây” nhỏ bé, với nửa trên cơ thể quấn trong chăn. Con gái của người vừa rồi. Vậy là Towa Erio cũng sẽ trở thành người như vậy sau vài chục năm nữa sao? Hay nghĩ ngược lại, nếu dì Meme quay ngược lại vài chục năm lịch sử, thì sẽ trở thành Erio? Hừm, tôi muốn đăng ký chuyện này vào bảy kỳ quan của thế giới quá. Theo cách nói của Ryushi-san, thì đây chính là đỉnh cao của những điều huyền bí gần gũi nhất.
Erio, người đã xâm nhập vào phòng tôi bằng cách lộn nhào, bắt đầu di chuyển về phía trung tâm. Cô bé lồm cồm đứng dậy với động tác có vẻ sẽ làm lông vũ bay tán loạn, rồi “dựt tề” một tiếng, ngã vật ra. Hình như cô bé đã ngồi quỳ và bị tê chân.
“Phì phì.” Erio đang cười một cách bất cần, à không phải. Thật ra thì cô bé đang “ứ ứ” rên rỉ vì tê chân, nhưng qua lớp chăn nên nghe như một kẻ phản diện bí ẩn bị cảm lạnh vậy.
Chân phải của Erio “mô zô” một cái. Chân trái vẫn hơi cong, chắc là chân đó bị tê. Chiếc chăn, hay đúng hơn là cả người, hơi nhổm lên nhưng rồi lại chịu khuất phục trọng lực, lấp đầy khoảng trống với sàn nhà.
Tôi đã đợi ba phút để quan sát, nhưng Erio không hề nhúc nhích. Hình như đã bỏ cuộc rồi.
“Đồ ngốc!” Chính vì thế mà những kẻ không bị ràng buộc bởi hai mươi bốn giờ mới thế này! Cái tật dễ thỏa hiệp “ừ thì lười thì cứ lăn lộn quanh đó mà ngủ cũng được” đúng là nặng nề quá. Và việc được cho phép như vậy, thật đáng ghen tị.
Tôi giúp Erio, hay đúng hơn là cái chăn, đứng dậy. Vì cô công chúa đây chẳng hề bị thương tích gì mà vẫn bình thản, nên tôi ra lệnh cô bé “lộ mặt” như triệu hồi thần đèn vậy.
“Dư dứ dứ,” cái đầu từ từ nhô lên, rồi “nyu pồ” một cái, chỉ còn mỗi mặt lú ra khỏi chăn. Dù không biểu cảm gì, nhưng lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ. Và vẫn như mọi khi, là đại diện cho mỹ nhân. Nếu so sánh, thì gần giống với mô tả về quả táo. Có thể có những mô tả nhấn mạnh màu đỏ của táo hay kích thước của nó, nhưng việc mô tả chính xác từng chi tiết về giống táo đó thì hầu như chỉ có trong tiểu thuyết ẩm thực hay manga. Giống như khi viết “táo”, nhiều người sẽ hình dung ra một quả màu đỏ, to cỡ bàn tay, thì Erio cũng có tạo hình như vậy, tái hiện một cách trung thực hình dáng mơ hồ mà người ta hình dung khi nghĩ về “một mỹ nhân”.
Hầu hết đàn ông trên thế gian đều sẽ nghĩ rằng: Vì cô bé này dễ thương, nên tôi có thể dấn thân vào những rắc rối. Tôi thì khác, tôi trọng nội dung hơn ngoại hình. Nhưng không thể nói dứt khoát như vậy, nên tôi đành tự nhủ liệu như vậy có gì là sai không.
“Tại sao vẫn ngày ngày quấn chăn thế hả?” Cô nàng sống trên mây đã kết thúc ở tập trước rồi cơ mà.
“Đây là lúc tôi thấy yên bình nhất.”
“Muốn được trưng bày trên tokonoma (hốc tường trang trí) như thế à? Mà có chuyện gì?”
Cuộc đối thoại không còn bay ra vũ trụ mà hướng thẳng vào mũi tôi, nên có thể tiết kiệm được công sức giao tiếp. Chỉ là, khi những câu trả lời bình thường từ Erio cứ thốt ra liên tục, tôi vẫn chưa quen, mà còn thấy hơi ngại nữa.
Ấn tượng ban đầu của con bé này mạnh mẽ quá mà.
Erio lồm cồm trong bộ dạng đáng lẽ phải yên tĩnh nhưng lại tỏ vẻ bất an, nhìn trái nhìn phải như muốn tránh ánh mắt tôi.
“Mẹ.” Khi từ đó thoát ra từ miệng Erio, tôi có cảm giác khó chịu như chạm vào một vật tưởng bằng gỗ hóa ra lại là kim loại vậy. Tôi và Erio, một người Trái Đất, vẫn chưa có nhiều tháng ngày giao lưu với nhau.
“Sinh nhật rồi.”
“Ừ.”
“…Rồi.” Hình như muốn kết thúc những điều cần nói bằng câu này.
“…Nói giữa chừng đi.” Tôi đâu có tinh ý đến vậy. Đưa ra câu trả lời mẫu mực đi.
Erio cắn nhẹ môi dưới với vẻ mặt phức tạp, thì thầm lấp đầy chỗ trống ở giữa bằng âm điệu khó nghe.
“Đi tiệm bánh ngọt.”
“Tiệm bánh ngọt.” Tôi lặp lại một cách vô nghĩa. Erio nhồm nhoàm ăn bánh, không hiểu sao ngay cả một học sinh cấp ba đang ở tuổi tưởng tượng phong phú cũng khó lòng hình dung được. Nhưng tôi có hình dung ra cảnh cô bé ăn mochi, kéo dài mãi không cắn đứt được.
“Vì mẹ thích bánh trôi hay gì đó.”
…À, ra là vậy. Chúc mừng sinh nhật à. Không phải bánh kem cũng được, miễn là hợp khẩu vị.
Vậy thì, tóm lại câu chuyện, và nắm bắt ý định của cô bé khi nhắc đến chuyện này với tôi thì… ừm.
“Dẫn đi mua à?”
“Ừm.”
“À… thôi được rồi.”
Erio như tua lại ánh sáng mặt trời từ hoàng hôn sang ban ngày, tăng thêm độ sáng của niềm vui. Các hạt sáng bay ra từ tóc cô bé như cảm ứng với Erio, rồi trở lại vị trí cố định trên da cô bé.
Tê chân cũng hết rồi chăng, Erio lần này đứng dậy một cách trôi chảy. Cô bé “rầm rập” đi về phía cửa phòng.
“Này, nhớ cởi chăn ra rồi đi đấy nhé.”
“Ừm.”
Có vẻ hơi bất mãn. Nhưng rồi, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô bé nhìn xa xăm.
“Sao thế?”
“Anh họ.” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Ngay cả màu mắt cũng sâu thẳm như được trang trí bởi vũ trụ vậy. Kim loại và trong suốt. Giống như nước không phù hợp để uống pha với dung môi vậy.
“Gì cơ?”
“Chăn của tôi có mùi mà. Anh có cần để trả ơn không?”
“Mấy mẹ con cô cứ tưởng tôi là kẻ thích mùi hương à.”
Điều mà cô bé đang nghĩ bây giờ là một sai lầm, nhưng đó lại là một sự thật lớn.
Chiếc xe đạp mới, đã trưng bày trước mắt tôi bao nhiêu thế giới mà tôi đã gần như lãng quên.
Bánh xe không làm ngơ vòng quay của bàn đạp, tay nắm không có cảm giác thô ráp. Khung bạc không dính màu đỏ rỉ sét. Giỏ xe không bị tróc sơn. Erio ngồi vừa vặn trong đó. …Chỉ cái cuối cùng là thừa thãi.
Tôi mạnh tay lột chăn ra cho Erio (nói thêm là, Erio níu kéo chiếc chăn bị giật ra với tiếng “ứ ứ ứ!” thật đáng yêu một cách bất ngờ), và theo yêu cầu, Erio đang đi chơi cùng tôi không ngồi phía sau mà đương nhiên là ngồi hẳn vào cái giỏ phía trước như thể được gửi bưu điện vậy. Nghe nói là “ở đây cảm thấy yên tâm hơn”.
Cô em họ luôn ưu tiên sự yên tĩnh mà chẳng thấy ranh giới dành cho người đi bộ dưới chân mình. Để cải thiện lối sống của cô bé này chắc hẳn sẽ rất khó khăn. Mà tôi đâu có nhiệm vụ đó, nên cả cái tay phải đã lành lẫn xương cốt tôi đều muốn giữ gìn cẩn thận. Cái người kia đúng là thiên địch hiện tại, khiến tôi phải tiêu thụ quá nhiều canxi.
Thứ Bảy, khoảng hai tuần nữa là đến mùa mưa, trời nắng đẹp và khí hậu tháng Năm vẫn còn đang ngự trị. Gió và nắng vừa phải, như thể loại bỏ những hơi ẩm thừa trên cơ thể và mang lại sự thoải mái. Đi xe đạp ngược gió, cuối mùa xuân và đầu mùa thu là tuyệt vời nhất.
Tôi đạp xe trên con đê theo con đường Erio chỉ dẫn, thấy phía bãi bồi bên dưới, người lớn và trẻ con đang cùng nhau chơi bóng chày trên bãi cỏ. Hoài niệm thật. Bóng chày à, hồi tiểu học có lần mấy quả bóng đá trong kho bị dùng hết, nên tôi đành chơi bóng chày thay cho bóng đá.
Tổng cộng cả đội địch lẫn đội nhà chỉ có sáu người, nên chúng tôi áp dụng luật bất thường là cứ ba lần đánh đơn liên tiếp thì không đủ người đánh, và người đang giữ vị trí cầu thủ ngoài sân phải vào vị trí đánh. Kết quả là thắng thua trở nên vô cùng mơ hồ, mà thôi, bây giờ tôi nghĩ rằng chỉ cần giết thời gian mà không gây sóng gió gì thì cũng được.
Trẻ con khi chơi mà có thắng thua thì thường tuyệt giao vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng thường thì sau vài tuần hay vài tháng sẽ làm hòa được. Tuy nhiên, đôi khi cũng có thể mất đi những mối duyên cả đời. Mà thôi, đa số bạn bè có lẽ sẽ mất liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp ba. Ai cũng muốn chia tay trong vui vẻ mà.
Không thấy xe ngược chiều nào, mắt tôi cứ nhìn xuống trận bóng chày đó. Hiện tại có một cô gái nhỏ nhắn… hay một phụ nữ? Mặc yukata màu đỏ son, đi guốc gỗ geta, đội mũ bảo hiểm công trường (không phải mũ bóng chày) và vung gậy sắt hết sức mình. Tuổi tác không xác định. Nhưng người phụ nữ ăn mặc nửa tây nửa ta như vậy đang đứng ở vị trí đánh và tung ra một cú đánh dài về phía bên trái. Người đánh ban đầu còn lảo đảo mất thăng bằng vì phản lực, nhưng ngay lập tức đặt gậy xuống đất và bắt đầu chạy hết tốc lực. Vượt qua gôn một, đến gôn hai, rồi “xà xà” một tiếng, cô ấy giơ cánh tay phải lên. Cứ như một cô bé zashiki-warashi nghịch ngợm đang say mê chơi bóng chày vậy.
Nếu vậy, đó không phải là đội trẻ con mà có lẽ là đội yêu quái chăng. Chắc là sẽ cảm thấy sảng khoái hơn là hội thể thao ở nghĩa địa ban đêm, tôi tự đánh giá một cách tùy tiện mà không cần biết sự thật.
“Bóng chày,” Erio thì thầm trong giỏ. Giọng thật của Erio khi không quấn chăn, từng chữ như những nốt nhạc piano được đánh bằng kỹ thuật ngắt quãng. Dễ nghe nhưng khó hiểu nghĩa của từ.
“Con có hứng thú không?”
Khi tôi hỏi, Erio lắc mạnh mái tóc dài có thể làm thảm trải sàn từ bên này sang bên kia. Trong khi tôi dõi theo, trận bóng chày kết thúc. Vượt qua cầu, bờ đê biến mất.
“Này, con đi học có tham gia câu lạc bộ nào không?”
Thực hiện một cuộc trò chuyện đàng hoàng với một cô gái đi chung xe đạp, đây chẳng phải là thánh địa của điểm thanh xuân sao? Tuy nhiên, do cách cô bé ngồi có chút vấn đề nên không thấy dấu hiệu thay đổi điểm số. Khó mà làm được.
“Câu lạc bộ… Thiên văn.”
“Ồ, khoa học tự nhiên à.” Và vẫn là vũ trụ. Thật là thích quá nhỉ.
“Mà, chỉ là câu lạc bộ về nhà tự nghĩ ‘nếu có thì tốt nhỉ’ rồi tự cười khúc khích trên đường về thôi.”
“…Vậy à.” Ngay cả nụ cười khúc khích kỳ lạ đó, nếu là cô bé thì chắc cũng biến thành một bức tranh đẹp rồi.
Theo chỉ dẫn của Erio, tôi tiếp tục đi, chiếc xe đạp đi vào khu vực có vẻ là phố mua sắm. Những cửa hàng có vẻ hơi cũ kỹ, có lẽ đang coi siêu thị lớn của địa phương là kẻ thù, nằm san sát nhau, đồng thời cũng thấy rải rác những cánh cửa cuốn đã đóng. Những người lớn đứng trước cửa hàng hay những người mặc đồng phục đi xe đạp qua lại đều đồng loạt quay lại hoặc nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp ngồi trong giỏ, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Chắc chắn tôi không hề lo lắng thừa rằng “khung cảnh của mình không xứng với cô bé”.
Tôi dừng xe đạp trước một tiệm bánh kẹo truyền thống Nhật Bản, nằm ở cuối phía nam của phố mua sắm, bên cạnh một cửa hàng xe đạp. Nhìn vào bên trong qua cửa kính, không hiểu sao tôi lại cảm thấy sự trắng sáng được nhấn mạnh.
Trên tấm bảng quay tròn bên ngoài có giới thiệu bánh mochi dâu tây và món bánh dorayaki mochi mới.
Tiện thể, tên cửa hàng hình như là “Kaseigi” (Hỏa Tinh Nghi – Quả địa cầu sao Hỏa). Quả đúng là một thị trấn tham lam, không chỉ cắm rễ ở địa phương mà còn cố gắng vươn tới vũ trụ. Tên gọi cũng rất chú trọng đến vũ trụ nhỉ.
“Vì tôi không biết tiệm bánh nào khác ngoài đây.”
“Ừm. Mà, đâu cũng được thôi. Erio mua về thì dì Meme sẽ vui vẻ thôi.”
Có lẽ dì sẽ cảm động đến mức chảy nước mắt và nói “Thật lãng phí quá!” với ý nghĩa kép khi nhớ lại những giọt nước mắt đã rơi vì than thở về tuổi bốn mươi. À không, chắc không có đâu. Dì ta có vẻ là kiểu người khó chấp nhận sự thiện ý một cách thẳng thắn. Mà thôi, cái thứ gọi là “điểm hạnh phúc” mà chính dì ta vừa nói khi nãy có lẽ sẽ tăng cao lên ấy chứ.
Erio đỏ mặt một chút, chắc là ngại ngùng. Để che giấu, cô bé dùng hai lòng bàn tay che mặt.
Chúng tôi bước vào tiệm bánh kẹo truyền thống được trang trí rực rỡ với cờ xí và quảng cáo thủ công, như mặt tiền của một tiệm pachinko mới khai trương vậy.
“Xin chào quý khách!… Ôi, hai người quen lắm đây!”
Người lau tủ kính, tròn trịa và trắng trẻo, chào chúng tôi bằng một giọng thân thiện.
Khoan đã, phải mô tả thêm sao? À không, đó chỉ là Maekawa-san đội vỏ bánh mochi thôi mà.
“Ưm? Sao đứng đơ ra thế hả học sinh chuyển trường… Smakin thì, ôi, lâu rồi mới thấy mặt thật đó nhé.”
“…Ừm.”
Erio không hề dao động, không biết là do cô bé người lớn hay chỉ đơn giản là nhận ra đó là đồng nghiệp cosplay của mình. Hay đúng hơn là, cô bé cảm thấy xấu hổ khi bị người bạn học cũ nhìn, nên đã nép vào lưng tôi như một bức tường.
“Ôi chao chao, hóa ra là đã thành người lạ rồi sao. Mà học sinh chuyển trường và tình yêu, cái này cũng tình yêu, cái kia cũng tình yêu nhỉ.”
“Không không, mối quan hệ không phải là tình yêu mà chủ yếu là máu mủ cơ. Mà, cô bánh mochi đang làm gì vậy ạ?”
“Thật thất lễ, tôi không phải bánh mochi. Tôi là bé Shirako của bánh trôi ba màu. Shirako là Shirako, không phải Shirako-chan nhé.”
Bị giận rồi. Hai má phồng lên như nhét đầy bánh. À, thì ra là vì vậy mà đội bánh trôi lên đầu.
“Độ mềm mịn khác biệt hoàn toàn đó, học sinh chuyển trường có hiểu không?”
“À, nhưng bề mặt có bột nữa mà.”
“Chỉ là lớp sơn bị bong ra thôi, đồ rẻ tiền mà.”
Cô ấy ngừng lau chùi và chính thức quay lại đối diện chúng tôi. Maekawa-san, người chẳng hề ngại ngùng với vẻ ngoài kỳ lạ làm giảm thiểu tối đa sức phòng thủ và sự bảnh bao, vẫn đứng thẳng lưng và thon dài.
Tôi thầm nghĩ rằng việc cosplay củ khoai mài sẽ phù hợp hơn bánh trôi, nhưng không nói ra.
“Và như mọi người thấy, tôi đang làm thêm ở đây. Dù sao thì thời đại này, linh vật mascot là số một mà.”
“Vâng đúng vậy ạ.” Trông chẳng khác gì bánh trôi Shiratama khổng lồ lăn.
“Vẫn còn bánh trôi cỏ và bánh trôi đỏ ba màu đấy, học sinh chuyển trường có muốn tham gia không? Cùng bị xiên que đi!” Cô ấy chỉ vào phía sau cửa hàng. Tôi có cảm giác như một câu lạc bộ kịch mang tên tiệm bánh kẹo truyền thống Nhật Bản đang mở rộng ở phía sau. Có phải ở thành phố là như vậy không, vào ngày nghỉ thì được mời cosplay y như cảm giác được rủ đi đá bóng sau giờ học tiểu học vậy. Hừm, thành phố đúng là không thể lơ là. Xe cộ cứ vun vút chạy bên đường, đạp sai một bước thôi cũng dễ gây chấn thương chí mạng. Ở nông thôn thì cùng lắm là cả người lẫn xe ngã xuống ruộng thôi.
Tôi lịch sự từ chối, Maekawa-san bĩu môi vẻ chán nản rồi bắt đầu tiếp khách.
“Vậy, hai người đến đây làm gì?”
“À, tiệm này thì nhân viên chỉ cần đoán một điều thôi chứ?”
“Cũng có khả năng là đến ngắm tôi, ừm.”
“Tiếc thay, là đến vì lý do chính. Erio đến mua bánh trôi.”
Tôi đẩy Erio, người đang nép sau lưng tôi để tránh gió mưa ánh mắt, ra đứng trước sân khấu. Đẩy vai cô bé ra phía trước, để đối mặt với Maekawa-san. Từ lòng bàn tay chạm vào, tôi cảm nhận được sự căng thẳng trên vai Erio.
Maekawa-san nhìn xuống Erio với vẻ tò mò, còn Erio thì rụt rè nhìn lên Maekawa-san như một cô bé đang bị cướp tiền vậy. Erio dùng tiếng Nhật chuẩn mực khi nói chuyện với người thân, nhưng khi nói chuyện với người khác thì đầy rẫy dấu chấm phẩy, trông có vẻ khó thở.
Nhìn một cách khách quan, cả hai người này mà đại diện người Trái Đất tham dự hội nghị vũ trụ thì chắc sẽ gây hiểu lầm lắm đây.
“Towa à?… Hừm. Cái chăn đâu rồi?”
“Hết rồi. Đúng không?” Ở bên ngoài ấy.
Erio hơi gật đầu, hoặc cố gắng tránh ánh mắt sang một bên mà không mở miệng.
“Trong tiệm chỉ có Maekawa-san thôi ạ? Chủ tiệm đâu?” Thấy không có tiến triển gì, tôi bắt chuyện cho đỡ gượng gạo.
“Bị nhờ trông tiệm vì ông ấy trốn việc. Gần đây hay vậy lắm.”
Vị trí và công việc quá mức lệch lạc. Mà còn đồng ý nữa chứ, đúng là nhân viên làm thêm rộng lượng một cách vô ích. Chắc ăn mặc tự do phóng khoáng thì tâm hồn cũng rộng mở chăng?
Erio mà cứ mặc kệ thì không biết bao giờ mới chịu nói ra chuyện cần thiết. Thế nên tôi đành bất đắc dĩ “Nào, nhớ lại xem muốn mua gì đi” như thể là mẹ của cô bé vậy. Đúng là một kẻ phiền phức.
“Bánh trôi, à, đến mua mitarashi dango (bánh trôi sốt tương ngọt).”
Cuối cùng, cô bé cũng đã thành công trong việc nói ra chủ đề chính với viên bánh trôi Shiratama tự xưng là nhân viên. Maekawa-san “Bánh trôi à? Ừ ừ” vừa đụng thân mình vào đủ mọi ngóc ngách trong tiệm vừa đi vào phía sau, rồi mở tủ kính ra.
“Mấy xiên?”
“Năm, năm xiên.” Cô bé đưa bàn tay ra, xòe năm ngón tay một cách cường điệu.
“Vâng, khách quen!”
Với giọng đáp kiểu thợ làm bánh nam tính, Maekawa-san khéo léo gói hàng. “Tay nghề của tôi cũng khá khéo léo mà, chỉ là không có khả năng giơ tay lên thôi.”
Vừa tự đánh giá một cách dửng dưng, vừa hoàn thành sản phẩm rồi “Xong rồi!” đưa gói hàng cho Erio.
Chỉ nhìn bố cục đó thôi, Maekawa-san trông như tiền bối của Erio hoặc một sinh viên đại học lớn hơn ba tuổi.
Chợt nhận ra mình đang ở vị trí người giám hộ, tôi nới lỏng ví tiền và trả tờ một nghìn yên vào quầy thu ngân.
“Tiền thừa thì thôi đi, tôi sẽ khao học sinh chuyển trường bánh mì ở trường với số tiền đó được không?”
“Nếu là cơm hộp tự làm của Maekawa-san thì tôi vui vẻ đồng ý.”
“Chậc!” cô ấy tặc lưỡi dễ dàng, rồi vừa ngâm nga “Cha la cha la chin” vừa trả lại tiền lẻ. “Không cần hóa đơn đâu nhỉ,” cô ấy ném vào thùng rác trước khi đưa đến tay tôi.
“Cảm ơn,” Erio thầm thì lời cảm ơn bằng một giọng nhỏ, như tiếng móng tay áp út gảy nhẹ cái gì đó.
“Có gì đâu. Ngay cả người quen còn gọi tôi là ‘có gì khó khăn cứ tìm Maekawa-san’ đấy mà.”
Đó chẳng phải là cách gọi kiểu “lúc nào có chuyện rắc rối cũng thấy người này ở đó” sao, một kiểu gọi “như thường lệ” hay sao. Dù sao thì vẻ mặt đắc ý tràn đầy ưu việt của cô ấy cũng hợp, nên tôi không nói gì để tránh làm hỏng nó.
“À, đúng rồi. Nhớ cẩn thận đừng để Towa bị bắt cóc đấy nhé.”
Maekawa-san vừa lau tủ kính lại vừa đưa ra một lời cảnh báo kỳ lạ.
“Bắt cóc, là chuyện gì ạ?”
“Gần đây có nhiều động vật ở khu này mất tích lắm đó.”
“Động vật là, chó mèo nuôi trong nhà ạ?”
Tôi hình dung ra thủ phạm giết động vật một cách tàn nhẫn, một vị đắng lan tỏa trong miệng.
“Không, là chó mèo hoang quanh xóm, với cả đôi khi có cả chồn hoang nữa.”
“…Trạm thú y ạ?”
“Ừm, chắc không phải đâu. Mà Towa bây giờ trông giống động vật nhỏ, nên tôi nghĩ có khi bị nhầm lẫn ấy mà.”
Cô ấy nhếch mép cười, buông lời chế nhạo nhẹ nhàng về phía Erio, người đang nép sau lưng tôi. Nhìn thế này, có lẽ Maekawa-san khá thích Erio ấy chứ. Có thể nói là có thiện cảm với cô nàng sống trên mây suốt ngày quấn chăn đi khắp thị trấn, quả đúng là Maekawa-san mê cosplay. Có lẽ cô ấy còn nghĩ đây là đồng hội đồng thuyền nữa chứ.
“À đúng thật. Cái sự run rẩy ở vai hay ánh mắt long lanh ấy, nói nhầm thì không đúng đâu nhỉ.”
“Chắc là một loại hamster vũ trụ.”
"Á há há," chính chủ vừa cười vừa liếc xéo một cách hờn dỗi, nhưng tôi kệ, cứ cười thôi.
"Vậy nhé, mai gặp lại ở trường," chúng tôi chào nhau rồi ra khỏi tiệm. Đến đoạn "ở trường", hình như Erio khẽ cau mày, nhưng có lẽ chỉ là vì ra ngoài nắng chiếu vào mặt nên cô bé nhăn nhó thôi. Tôi cũng vậy, ánh nắng ban mai tháng Năm... Khoan đã? Vừa có cái gì bay ngang qua trời thì phải.
Hình dáng thuôn dài, không giống chim, mà nếu là UFO thì lại quá nhỏ.
"Cảm ơn cậu,"
Erio ngồi sau xe đạp, ôm chặt túi đồ vào lòng, nói lời cảm ơn tôi.
"Vì đã đưa tớ đến đây."
Rồi cô bé áp mặt vào đùi tôi, lại che giấu biểu cảm. Chắc là đang ngại ngùng.
Mấy đứa con gái mà thể hiện rõ cảm xúc ngượng ngùng thì thường dễ thương thật, đầu óc tôi như tan chảy ra vì nắng.
Dù có hơi lập dị, nhưng những lúc thế này thì điểm "thanh xuân" của tôi cũng được cộng thêm đấy.
"Thì được thôi, nhưng nhớ trả lại tiền ứng trước cho tớ đấy nhé."
Chứ không phải là tớ đang ngại ngùng gì đâu, tuyệt đối không phải.
Về đến nhà Touwa, tôi thấy một miếng chikuwa chiên xù kiểu isobe-age lăn lóc ở ngay cửa ra vào.
"........................................"
"........................................"
Tôi vô thức nhìn sang Erio bên cạnh. Erio thì ngơ ngác nhìn xuống miếng chikuwa đó.
"Cậu có chị em sinh đôi gì không?"
"Tớ chưa từng phân thân."
Không không, cô bé lắc đầu lia lịa. Thì phải. Vậy ý là sao đây, cái bà bốn mươi tuổi này đang làm cái trò gì thế?
Và khi nhìn cái dáng vẻ đó, tôi bất giác cảm thấy.
Cứ mỗi lần hạnh phúc của bà ta tăng lên, thì thanh xuân của tôi lại lao dốc không phanh, chìm nghỉm xuống vực sâu.
"Được rồi," trước tiên tôi cởi giày. Gọn gàng xếp lại rồi bước vào nhà. Erio phản ứng chậm chạp cũng bắt chước tôi cởi giày. Thấy tôi đã xếp xong, cô bé bắt đầu bước vào nhà.
"À, ừm," Erio đang đứng im bỗng liếc mắt xuống chân. Tự nhiên cậu lại có thái độ như thế à, tôi muốn hỏi vậy ghê, nhưng thôi, cứ thoải mái mà bỏ qua mọi thứ đi.
May mắn thay, cái chăn đang lăn lóc và đôi chân trần kia vẫn bất động.
"Mời vào, mời vào. Phòng tớ không bừa bộn đâu, chỉ hơi chật thôi!"
Tôi dùng lại câu thoại của ai đó hôm trước để mời Erio vào nhà. Erio ậm ừ một cách mơ hồ, không rõ là đồng ý hay phản đối rồi dừng chân. Được rồi, kiếm cớ là muốn để hai mẹ con ở riêng rồi chuồn thôi, tôi sải bước đi trước. Nhưng mà chân tôi đang định đi đâu thế này?
Khác với hai tháng trước, cái chăn, à nhầm, bà Meme đột ngột bật dậy hét lên "Nyo aaaa!" Ơ hay, sao lại chạy về phía tôi thế này? Tạm thời cứ chạy trốn đã. Quay đầu lại thì thấy cái thứ đang đuổi theo tôi trông chẳng khác gì yêu quái cả. Ai đó gọi cứu viện đến Hộp Thư Yêu Quái đi.
"Ê ê, đừng lại đây!" "Đừng có lại gần tôi! Đừng có cướp đoạt sinh mệnh của tôi!" Bà ta đang lảm nhảm cái gì vậy, chả hiểu gì cả!
Tôi chạy dọc hành lang rồi trốn vào phòng khách bên trái. Và đúng như dự đoán, bà Meme không thể cua được. Rầm rầm rầm, bà ta không hề giảm tốc độ mà lao thẳng vào tường một cái "đùng" rất lớn. Đến hiện trường xem sao.
Hồi trước Kawawa-san từng nhào lộn ở công viên buổi tối rồi lăn lóc trên mặt đất như thể đang tập breakdance thất bại ấy, giờ thì cảnh tượng đó được tái hiện lại với phiên bản quấn chăn. Lúc thì bà ta nằm sấp, lúc thì lăn ngửa, cái chăn cứ bay lên bay xuống liên tục.
Tôi dùng tay lăn cái chăn đang quằn quại đó vào phòng khách. Kéo được đến gần bàn rồi, bà ta lại duỗi người như thể bị chuột rút ở lòng bàn chân, tiếp tục rên rỉ "Funo nono".
Cứ như cá bào trên chảo nóng ấy.
Cuối cùng, có lẽ là bắt chước con gái, bà Meme chật vật thò đầu ra khỏi cái chăn, thè lưỡi ra. Trán thì lấm tấm mồ hôi, hai má thì ửng hồng.
"Cắn cả vào lưỡi rồi. Makoto-kun, hôn cho ta đi."
"Thôi, miệng bà toàn mùi máu tanh, con xin kiếu." Hơn nữa con không muốn cái nụ hôn đầu đời bị dì cướp mất đâu. Trừ những hai mươi lăm điểm thì quá đáng đấy.
"Nóng quá đi mất. Erio giỏi thật, nhịn được đến giờ."
"Chắc con bé sắp khô quắt rồi đấy ạ." Con đang nói về da ấy, mà nói ra cụ thể thế thì chắc bị bà bóp cổ mất.
"Rốt cuộc là bà đang làm cái gì vậy? Thí nghiệm à?"
"Ta chợt nhận ra là 'Tháo chăn ra thì bên trong là một mỹ thiếu nữ!' thì đúng là kiểu tương phản quyến rũ chết người luôn."
"Cái con đường này con gái bà đi qua từ hai tháng trước rồi."
Với lại cái từ "mỹ thiếu nữ" có phạm vi bảo phủ quá rộng, đến cả người ở mọi lứa tuổi đều dùng được ấy.
"Sau đó thì, ta nổi loạn với thế giới một chút ấy mà." Mắt bà ta không tập trung, nhìn lườm nguýt.
Không phải là cách nổi loạn của người bốn mươi tuổi, với lại người lớn đàng hoàng đâu ai đâm đầu vào tường rồi lăn lộn om sòm thế này chứ.
"Mà thế này thì không nhìn thấy mặt Erio và Makoto-kun được, bất tiện ghê."
Bà Meme thản nhiên nói ra một câu hơi ngại ngùng một chút, nhưng chẳng thấy bà ta ngượng ngùng gì cả.
"Hai đứa lén lút hẹn hò ở đâu thế hả?"
Bà ta phồng má lên, trông như sắp giãy đành đạch lên ăn vạ "Dì cũng muốn đi cơ!". Cái người này, chắc chắn là đến năm mươi tuổi rồi vẫn sẽ có thái độ như thế cho coi.
"Chỉ là đi mua đồ thôi ạ." Có coi đó là hẹn hò hay không thì tùy người, nhưng lần này thì chắc chắn không phải.
"À (đi mua truyện tranh người lớn)." Bà ta chống cằm, gật gù ra vẻ đã hiểu.
"Đừng có tự bịa ra sự thật." Hơn nữa ai lại đi mua cái đó khi được con gái mời chứ.
"À, ta hiểu rồi. Hai đứa diễn tập trước cho buổi hẹn hò đầu tiên với dì đúng không?"
"Không phải!" Cả Erio và bà Meme cùng phủ nhận. Erio vừa ló mặt vào phòng khách cũng phủ nhận câu đùa của mẹ. À, chắc là đùa thôi. Khả năng bà ta nói thật thì ta xin phong sát vì một tương lai tươi sáng.
Erio ngồi phịch xuống cạnh bà Meme. Bà Meme thì không có vẻ gì là muốn cởi chăn ra cả, chỉ xoay người như một cái compa để đối diện với con gái. "Con về rồi à," bà ta chào một cách tao nhã. Erio đang nghĩ gì khi nhìn mẹ mình thế nhỉ? Từ khuôn mặt vô cảm, hạn chế chớp mắt của cô bé, thật khó để đọc được nhiều cảm xúc.
Ví dụ như, nếu mẹ tôi ở quê nhà mà mặc đồ hình bánh cornet rồi ra chào "Về rồi àaa" thì... chắc chắn tôi đã bước vào tuổi nổi loạn rồi, ừ. Đó là bạo lực gia đình về mặt tinh thần đấy. Dù có ai đó giải thích là đây là phiên bản người đóng của "Hóa thân" của Kafka thì tôi cũng không thể chấp nhận được.
"Con, về rồi."
Erio ngượng ngùng, chào về nhà với một bầu trời khúc mắc. Thậm chí thái độ thản nhiên, không hề áy náy của bà Meme còn cho thấy thái độ của Erio mới là bất thường ấy chứ. Sao cái người này tự nhiên thế nhỉ?
"Jiiii."
Bà Meme nhìn chằm chằm vào đầu gối của Erio. Erio không tìm được phản ứng thích hợp, co rúm người lại. Kết hợp với trang phục của bà Meme thì trông như tranh rắn và ếch ấy. Tôi không có hứng thú tham chiến với vai trò ốc sên đâu, nên đi tìm cái điều khiển TV vậy. Có vẻ như sẽ là một trận chiến dai dẳng đây, tôi tự nhủ.
Nhưng không phải vậy. Về cơ bản, bà Meme không thủ.
"Bẹp."
Bà ta liếm. Bà Meme vặn vẹo cơ thể như rắn, tiến lại gần rồi liếm vào đầu gối phải của Erio. "Hyoaaaa!" Erio nhảy dựng lên lùi lại. Cô bé lùi đến sát tường, và trên con đường cô bé vừa đi qua, những hạt bụi lấp lánh ánh sáng.
Cô bé mở to mắt, dùng tay ấn lên ngực như thể tim đang đập loạn xạ.
"Làn da này... đúng là vị của tuổi trẻ tràn đầy sức sống! Eriooo Erio!"
"Ai vậy trời." Với lại đến lúc cởi cái vỏ ra đi. Chắc bà ta thích cái bộ dạng này lắm đây.
"Ganh tị quá đi!" Bà Meme thành thật bật tung lên nảy tưng tưng. Chắc là mấy người tính cách tệ gấp ba mươi lần bà ta mới cho Bạch Tuyết ăn táo độc đấy. Nhưng nếu nhìn lại quá trình từ kết quả thì Bạch Tuyết ăn táo độc nên mới được hoàng tử để ý tới đấy thôi. Vận mệnh đúng là một từ kỳ diệu.
Erio vô thức dùng tay xoa xoa đầu gối phải, lau đi vết liếm. Bà Meme kêu lên "Sốc quá đi!", rồi lết lùi lại. Bà ta đến cạnh tôi. Lần này chắc định liếm đầu gối tôi, nên tôi chú ý đến miệng bà ta, nhấc chân lên, cảnh giác ra mặt.
"Nhân tiện thì đến bao giờ Makoto-kun mới chịu chăm sóc ta đây? Hey, bế công chúa đi nào!"
Thân thể bà ta phập phồng lên xuống. Vì bớt được thiệt hại do bà ta quậy phá, nên tôi đổi ý, thôi cứ để vậy cũng được.
"Con vừa lăn bà đến đây không phải là chăm sóc rồi sao?"
"Hừ, Makoto-kun chả biết ga lăng với phụ nữ gì cả."
"Chính con gái bà dạy con là nên đối xử với người phụ nữ quấn chăn quanh nửa thân trên như thế nào đấy ạ."
Mà hiện tại cái cô con gái đó đang rụt rè, rón rén tiến lại gần bà Meme như một đứa trẻ đang từ từ tiến lại gần con chó dữ bị xích ấy.
"Ôi chao, đến cả con gái cũng cảnh giác với mình. Hoàn toàn không được ai thấu hiểu gì cả, chị buồn quá."
"Tự làm tự chịu quá còn gì..." Hơn nữa bản thân bà cũng biết rõ mình đến đâu rồi còn gì, vân vân và mây mây.
Có lẽ vì hiểu lầm nỗi than thở đùa cợt của mẹ là thật, nên Erio hốt hoảng chạy lại chỗ bà Meme. Ưmm, thật thà quá đi. Nếu không biết chuyện hai tháng trước mà chỉ nhìn Erio ngày hôm nay thì chắc sẽ hiểu nhầm là một cô bé nhút nhát, hiếu thảo đấy. Thực tế thì cô bé là cái kiểu kia mà. Chăn trong nhà mà thôi. Không bằng cả ếch ngồi đáy giếng.
"À, sinh nhật, vui vẻ..."
"Ôi, cảm ơn con!" Bà ta nhăn mặt cười tươi rói, những nếp nhăn thì ta bỏ qua.
"Nhưng chả có gì vui vẻ cả!"
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, bà ta buông lời nguyền rủa. Erio rụt người lại vì sự bất nhất giữa biểu cảm và cảm xúc. Tuy nhiên, Erio vẫn đưa cánh tay và gói bánh về phía bà Meme. Bà Meme "khụt khịt" ngửi ngửi như một nghi lễ. Dừng lại đi.
"Con mua bánh mochi đến. Cái đó... con, con mua cho mẹ," Erio nghẹn ngào. Vai cô bé run run. "Mẹ, mẹ thích mà," Erio nói rồi buông thõng vai.
"Ôi, Erio-chan của ta. Tuyên bố tình yêu với mẹ luôn à?"
... Hả? À, đúng là có thể hiểu câu "Con mua bánh mochi là vì mẹ thích" thành "Mẹ thích bánh mochi nên con mua" thật. Tiếng Nhật đúng là truyền đạt ý chí kiểu chẻ sợi tóc ra làm nhiều ấy. Má Erio đỏ bừng lên, lấy cuốn tạp chí nấu ăn trên bàn che mặt lại. Che mặt thế này chắc là cách Erio che giấu sự ngại ngùng, hay là hành động phòng thủ của cô bé nhỉ?
Nhưng tôi thì để ý đến việc biệt danh của Erio là Eri hơn. E-chan hay Rio-chan chắc cũng được. Nếu muốn nhấn mạnh sự bất ngờ thì Orie-chan cũng được. Thế thì thành người khác mất rồi.
"Eri-chan vẫn cứ là đáng yêu ấy mà. Giống mẹ thì tốt rồi."
Bà ta gật gù ra vẻ đắc ý, không hề do dự. Tiện thể nảy tưng tưng cả người. Chắc là vui lắm đây. Hay là bà ta đang cố gắng chứng minh mình vẫn còn tươi rói, như mấy loại cá tươi ấy? Chắc là cả hai đấy, tôi không khỏi nghĩ vậy về cái người này.
Xin phép thay bà ta cộng thêm 3 điểm vào thang điểm hạnh phúc nhé.
"Nhắc mới nhớ, năm ngoái ta quên chúc mừng sinh nhật Erio. Ngày mai mình tổ chức sinh nhật nhé."
Lời nói thì chả hiểu gì cả, nhưng dù sao thì cứ đề xuất một điều gì đó vui vẻ, để mẹ làm con gái nở nụ cười.
"Có ăn bánh không?" "Ăn ăn ăn," bà Meme giả vờ ngây thơ đồng ý. Bà ta ra vẻ như một đứa trẻ, ra hiệu cho tôi xin ý kiến, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Erio mở gói bánh ra, bà Meme đổi tư thế từ "nằm" sang "ngồi". Erio cầm một xiên bánh mochi, định đưa cho bà Meme. Điệu bộ và biểu cảm cứ như một đứa trẻ đang cố gắng giúp mẹ vào ngày của mẹ ấy, thoăn thoắt làm việc trong bếp. Sự vụng về và sự cố gắng cùng tồn tại.
Bà Meme mỉm cười nhìn cảnh đó. "......" Nhưng, chỉ nhì-nn thôi-iii. Tay bị cái chăn cản lại, không đưa ra ngoài được. Không nhận được. Phí cả. Hơn nữa, bản thân bà ta có vẻ không định cởi chăn ra. Chắc chắn là bà ta thích nó rồi. Cái thứ đó sướng đến thế cơ à?... Không, tôi cũng không định thử đâu nhé, ừm.
Trong khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì Erio càng lúc càng bối rối hơn khi cứ cầm xiên bánh trên tay. Những giọt nước sốt từ năm viên bánh mochi đang chực nhỏ xuống sàn. Có cần đưa tay ra giúp đỡ không nhỉ? Có vẻ như tôi sẽ phải dọn dẹp, làm hậu cần đấy.
"Erio đút cho bà ta ăn là được chứ gì."
"Hả," Erio nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Sao, hiếm khi tôi đưa ra một đề xuất hay ho à?
Thì, tôi với Erio cũng chỉ mới cùng nhau ngã xuống biển thôi mà.
"Ôi, nhớ quá. Ngày xưa ta cũng từng đút cho Eri-chan ăn đấy."
Bà ta rung rung hàng mi ra vẻ cảm khái rồi há to miệng ra "Aaaa". "A, Makoto-kun đừng có nhìn nha. Jojo ngại lắm đó." Tôi mới là người thấy xấu hổ khi nghe cô nói câu đó đấy.
Erio dè dặt đưa xiên bánh mochi vào miệng bà Meme. Nếu cô bé đâm thẳng một phát, zắc một cái thì bà ta sẽ có phản ứng gì nhỉ? Chắc sẽ thành tên cướp biển bị đâm kiếm vào thùng rượu mất.
"Khạp," bà ta ngậm một phát đến viên bánh thứ ba. Erio dùng ngón tay đẩy hai viên còn lại lên trên xiên, xử lý để dễ ăn hơn. Sau đó, cô bé lại nhét cả hai viên đó vào miệng bà ta, hai má bà Meme ngọ nguậy. Erio hỏi "Ngon không ạ?", bà ta đáp "Ngon đến rụng cả má". Nhưng giờ mà véo má bà ta thì chắc rụng thật ấy chứ, như đất sét ấy.
"Liếc liếc" Hả, vừa lẩm bẩm hiệu ứng âm thanh vừa nhìn chằm chằm vào tôi, không hề rời mắt đi. Không hề chớp mắt. Bà ta đang chờ tôi chọc cho là cái hiệu ứng âm thanh đó sai à? Hay là, hoặc là.
Thử cầm một xiên bánh lên, đưa đến gần miệng bà ta xem sao, bà ta "ngoạm" lấy ngay. Bà He, à nhầm, bà Meme vừa ngậm bánh mochi vào miệng còn chưa kịp nuốt thì đã nhét thêm mấy người anh em của nó vào rồi.
Sau khi nhét hết cả hai xiên bánh mochi miso dango vào miệng, mặt bà ta cũng biến thành hình bánh mochi. Thật sự không thể nào nhìn ra là một bà cô bốn mươi tuổi được. Có nên nịnh hót bà ta là bà còn trẻ không, hay là mắng cho bà ta một trận là phải biết thân biết phận? Chắc là im lặng bỏ qua là khôn ngoan nhất, trong lúc tôi đang đưa ra kết luận đó thì bà Meme bị nghẹn. "Mugugu," cổ họng bà ta biến dạng như thể đại ma vương sắp đẻ trứng ấy.
Erio hốt hoảng. Tôi bình tĩnh quan sát. Bà Meme hoảng hốt.
Sau mười giây gì đó, tình hình được vãn hồi khi bà Meme nuốt hết chỗ bánh mochi đó.
"Nguy hiểm thật. Nếu chết trong cái bộ dạng này thì chắc bị nghi là tai nạn hay bị giết người ấy chứ."
Bà Meme thản nhiên đưa ra cảm nhận về sự khó thở, không hề có vẻ gì là đang đùa cả.
".................................... ha ha." Tôi thả lỏng người, tiếng cười thuần khiết từ từ dâng lên. Vậy nên.
Nhà Touwa đã trở thành một nơi khá ồn ào và khá vui vẻ đối với tôi.
Thanh xuân và cuộc sống một mình thì đã rời xa tôi rồi.


0 Bình luận