Chương Ba: Chuyện cứ lẩn quẩn về Ryuuko (← quan trọng đó nha)
<Touwa Meme>
● Ôm Makoto-kun thật chặt, lòng ấm như súp nóng.
+2.000.000
● Lẻo lèo lẻo lào le lén lé la ló lê lê…
Lê lô lê lôn lô lê lô lô lô le lô lốp.
+1.000.000
──────────────────
Tổng điểm hạnh phúc hiện tại: +3
<Touwa Erio>
● Nảy ý định đi làm. +3
● Tóc bay phấp phới. +1
● Trượt phỏng vấn. -4
● Chui vào chăn nằm lì. -2
● Được nhận vào làm ở tiệm bánh kẹo. +2
──────────────────
Tổng điểm hòa nhập xã hội hiện tại: -50
(Mới thành lập)
<Niwa Makoto>
● Cài đặt “Delicary”. -2
● Bị dì khó tính gối đầu, xong còn bị liếm đầu gối tới tấp. -5
● Đồng hành cùng Erio đi xin việc. -3
──────────────────
Tổng điểm tuổi thanh xuân hiện tại: -9
“Niwa-kun đúng là cái mép bên phải của cái bánh crepe ấy nhỉ.”
“Ơ?”
Tớ đang định nhón miếng hành tây chiên, còn Niwa-kun ở bàn đối diện thì định gắp khoai tây, cả hai đứa đều dừng tay lại.
“Ý là, cái chỗ mà hương vị bột bánh thì thoang thoảng, nhưng chả có vị gì đặc sắc, cứ như là phần rỗng ruột ấy.”
“Ơ, thế là tớ phải thừa nhận là mình giống như người giấy mỏng tanh à? Tớ cũng chả buồn phủ nhận đâu, nhưng tự nhiên thấy tủi thân ghê gớm. Kiểu như muốn gập mình làm con hạc rồi bay ra cửa sổ lầu hai ấy.”
Niwa-kun nhăn nhó đưa miếng khoai tây vào miệng, rồi phủi lớp muối bám trên ngón tay xuống khay.
“Đâu, đâu có. Có những người lại mê cái chỗ như vậy đấy. Tớ nghĩ chắc cũng nhiều người thích cái phần mép bánh đó lắm.” Tớ vừa gật gù vừa nhai o-chan (hành tây chiên giòn). Kẽo kẹt, ngon lành.
“Lần đầu tiên tớ thấy có người ăn hành tây mà vẻ mặt hạnh phúc đến thế.”
“Ố? Niwa-kun không thích hành tây à?” Có xu hướng như cún con vậy à?
“Tớ không thích ăn riêng lẻ. Đặc biệt là hành sống, nó cay, nên tớ không khoái lắm.”
“Hừm, kiểu kén ăn đấy hả?”
“Ơ, tớ vừa nói cảm nhận về mùi vị mà.”
À, đúng rồi. Niwa-kun cười khổ, tớ cũng cười ngượng.
“Tớ thì, trong cái tổng thể bánh crepe đầy ắp nhân kia, tớ giống như đứa con bị bỏ rơi vậy. Bởi vì, nếu muốn ăn bột bánh thì nướng không nhân, ở vị trí trung tâm là được rồi mà.”
“Nhưng mà không có thì phiền lắm chứ? Không có mép bánh thì làm sao mà gói nhân được, thế thì đâu còn là bánh crepe nữa.”
“Thế thì, cứ coi như là... chả cần ăn bánh crepe làm gì. Bây giờ quán hamburger này cũng đang nổi tiếng mà, còn mấy tiệm bánh crepe thì cứ để họ tự chán nản rồi dẹp tiệm thôi.”
“À, đúng rồi nhỉ. Niwa-kun thỉnh thoảng rất thực tế, còn biết sắp xếp lời nói gọn gàng đâu ra đấy nữa.”
“…Cái người này… chỗ cần phản đối thì lại cứ cười tủm tỉm rạng rỡ…”
Rầm một tiếng, Niwa-kun giả vờ úp mặt xuống bàn. …Hả? Tớ vừa nói gì trật lất à?
Niwa-kun cứ thế, thỉnh thoảng lại có những nét thú vị lạ lùng như vậy.
“À, đúng rồi!” Tớ định búng tay một cái kêu “Tách!”, nhưng chỉ phát ra tiếng lẹt xẹt giữa các ngón tay mà thôi.
“Hả?”
“Tớ thích cái mép bánh crepe đó lắm!”
“Bụppp!”
“Ôi, cái bình cá vàng trên mũi và miệng của Niwa-kun bị đổ rồi!”
Khí quản với trà ô long trêu đùa cậu ấy chăng?
…Thôi thì, đấy là một buổi tan học như thế đấy.
Chuyện này xảy ra khoảng hai tuần trước, tại tiệm hamburger mà tớ với Niwa-kun đã ghé qua.
Nếu hỏi “rồi sao nữa” thì tớ cũng chả biết phải trả lời thế nào, nhưng đó là một câu chuyện vui gần đây, nên thỉnh thoảng tớ lại nhớ về.
Chủ yếu là khi mệt mỏi rã rời hay gục mặt xuống bàn.
Sau giờ học sáng, tớ buồn ngủ rũ mắt, chỉ mong về nhà chui vào chăn. Nhưng đến lúc câu lạc bộ tan học, không hiểu sao lại tràn ngập cảm giác tự do, không muốn về nhà ngay tẹo nào, thật kỳ lạ.
Đúng là môn học có sức ảnh hưởng lớn thật, đặc biệt là ở mặt cảm xúc tiêu cực.
“Ê này, Ryuushi-chan!”
Trong lúc tớ đang lau sàn nhà thi đấu bằng cây lau nhà, Mickey, bạn cùng câu lạc bộ, đã tiến đến bên cạnh và bắt chuyện. Cậu ấy là một cô gái phong cách sành điệu hơn cả Ryuuko, còn là dân “thành phố” chính hiệu nữa chứ.
“Cô bé hư cứ gọi sai tên Ryuuko là có việc gì thế?”
Không biết cái biệt danh sai của mình đã lan đến đâu rồi nhỉ. Chắc là toàn trường? Ái chà, Ryuuko-chan cứ như ngôi sao ấy, cá tính ngời ngời, lại còn tràn đầy năng lượng nữa chứ! … Lúc này đâu phải lúc mà vui mừng chứ.
“Hôm nay tan học có ghé tiệm bà Tamura không?”
Sở dĩ cô bé này được gọi là Mickey là vì cô ấy cực kỳ mê con chuột ở công viên giải trí nào đó. Tuy là con gái nhưng không phải Minnie đâu. Đừng bắt tớ nói thêm gì nữa! Mà nói luôn, cô ấy là một chiến binh cứng cựa có thể tự đi chơi một mình đấy.
“Tiệm của bà ngoại hả? Ưm…” Tớ vuốt bụng qua lớp đồng phục để kiểm tra nhiều thứ. “Đi thôi. Dạo này cũng lâu rồi chưa ghé.” Hồi năm nhất, vào mùa đông, tớ thường ghé đó sau khi tan câu lạc bộ lắm.
“Ryuushi-chan thỉnh thoảng lại dễ tính ghê nhỉ.” “Là Ryuuko mà. Với lại, câu đó rõ ràng không phải là khen người dễ tính đâu đấy.” À thì dạo này… tớ cũng hay đi chơi với Niwa-kun mà.
Nhưng mà Niwa-kun ấy, từ đầu tuần này, cứ tan học là lủi nhanh khỏi lớp. Chắc là có việc gì đó chăng? Lòng hiếu kỳ của Ryuuko cứ đập thình thịch như quả bóng.
Tại tớ từ chối đi mua sắm cùng nên cậu ấy giận chăng? Chuyện đó thì hơi phiền toái nha.
Sau khi lau sàn xong, phần việc dọn dẹp của tớ và Mickey cũng kết thúc. Tớ thay đồng phục trong phòng thay đồ chung với câu lạc bộ bóng chuyền, rồi chào “Tạm biệt nhé!” và ra ngoài.
Tớ mở điện thoại di động vốn bị bỏ quên trong cặp, kiểm tra cuộc gọi nhỡ. …À, may quá, pin chả hao tẹo nào. Hì hì… phù phù. Màn hình chờ là cái lịch, nhìn cũng chán rồi, toàn số đen sì, chả có ngày nghỉ lễ gì cả. À mà, đáng lẽ sinh nhật mỗi người nên được coi là một ngày lễ cá nhân để nghỉ ngơi thì phải. À thì, sinh nhật tớ là cuối tháng này đó.
Hôm nay là ngày 18 tháng 6, tức là còn khoảng 10 ngày nữa. Mẹ tớ mỗi năm đều mua một cái bánh kem thật ngon (mà đắt nữa chứ. Phù, linh hoạt ghê) khiến tớ háo hức mong chờ.
“Ưm~” Tớ vươn vai, xương sống kêu lạo xạo. Khuỷu tay cũng kêu rắc rắc, như muốn than vãn sự chật chội. Một luồng năng lượng như đang dâng lên từ lòng bàn chân.
Ngày mai là thứ Bảy thì còn gì bằng. Vì thế, cảm giác sảng khoái sau khi tan câu lạc bộ hôm nay thật đặc biệt. Mặc dù là mùa mưa, nhưng thời tiết hiếm hoi lại nắng đẹp. Gió cứ dìu dịu, dính dính vào da như kem mềm tan chảy, khiến tớ cảm thấy à, mưa sắp đến rồi.
“Ryuushi chờ lâu chưa? Cậu thay đồ nhanh như mọi khi nhỉ.”
Mickey đến muộn, vừa vỗ vai tớ vừa nói một câu dễ gây hiểu lầm.
“Do Mickey chậm chạp thôi mà. Đi thôi nào!”
Tớ chỉ vào chỗ để xe đạp rồi hào hứng bước những bước dài. Té-cụp-téc, té-téc… Rồi giữa chừng tớ chạy lon ton, đuổi kịp Mickey đang đi trước một đoạn.
“Đi thì chậm rãi nhỉ.”
Mickey, người cao ngang tớ, nhận xét với vẻ mặt hơi hờ hững như mọi khi.
“Tớ tin rằng đi dạo thì nên thư thái.”
“Nhưng mà chạy thì nhanh phết.”
“Cứ gọi tớ là Cheetah Ryuuko cũng được.” Như là Jaguar gì đó ấy.
“Hay là vì không cởi đồ ra nhỉ?”
“Mickey, lời nói của cậu thỉnh thoảng vượt thời gian đấy.”
Và cũng đừng biến Ryuuko-san thành một nhân vật kỳ quặc nha.
À, mà nói “thỉnh thoảng vượt thời gian” nghe cũng có vẻ hợp lý đấy chứ!
Tớ vừa đi bộ, thỉnh thoảng lại chạy lon ton, cuối cùng cũng đến chỗ để xe đạp. Có vẻ như các thành viên câu lạc bộ kiếm đạo cũng tan cùng giờ, đang vừa ngồi lên xe đạp vừa trò chuyện.
Tớ bắt chuyện vài câu với mấy người quen trong số đó, rồi đến chỗ chiếc xe yêu quý đã ngoan ngoãn chờ đợi.
“Mà này, dạo này không thấy con chó đó nữa nhỉ.”
“Chó?”
“Thì con chó đen trông giống chó hoang ấy. Thỉnh thoảng lại lảng vảng quanh đây, còn vào cả trường nữa mà.”
“À, có thật. Ưm, vậy thì… có lẽ nào… nó bị bắt cóc tiếp sau vụ đó không?”
“Cũng có thể.”
Tớ chụp cái mũ bảo hiểm đang nằm ngửa trong giỏ xe lên đội. Mickey liếc sang rồi khẽ bật cười.
“Dù nhìn bao nhiêu lần thì hành động đó vẫn chọc trúng sở thích của tớ.”
“Vậy Mickey đội thử đi? Làm thử còn vui hơn là nhìn đó!” Chuyện là, tớ đã từng được tiền bối câu lạc bộ bóng rổ rủ rê như thế đấy.
“Thôi thôi. Ryuushi với cái mũ bảo hiểm đó hợp nhau quá mức rồi.”
Cậu ấy cười khúc khích, ừm… chắc là đang khen tớ. Thế thì thôi vậy, tớ vui vẻ mở khóa xe đạp. Rồi, gào! tớ đẩy xe ra khỏi mái hiên, gào! tớ đạp xe, và rồi “Ugaa!” tớ bị Mickey vượt qua. Mickey giảm tốc độ, đi song song với tớ, và ngồi trên yên xe cười lăn lộn. Hừm, đúng là một cô bé khéo léo.
“Và xe đạp cũng chậm nữa.”
“Hồi nhỏ tớ đã không thể đi ba chân được rồi.”
Ngay khi tớ có chiếc xe đạp mới, Niwa-kun cũng không chút thương tiếc mà xả hết những bực bội dồn nén từ trước đến giờ. Tớ giả vờ giận dỗi phụng phịu thì cậu ấy lại nói “Vậy tớ sẽ đi sau Ryuushi nhé” với vẻ quan tâm, điều đó làm tớ vui, nhưng mà là Ryuuko chứ không phải Ryuushi.
Ra khỏi cổng trường, tớ đạp xe đi theo hướng ngược lại với đường về nhà, để đi đường vòng.
Cửa hàng của bà Tamura, nơi tớ sắp đến, hồi nhỏ thường được bọn tớ dùng làm điểm tập kết với bạn bè. Bà cụ từ hồi đó đã là một người kỳ lạ, đến nỗi bố mẹ của bạn bè tớ đều dặn dò “Đừng có mà tin lời bà già đó”, và bà rất thích kể chuyện về người ngoài hành tinh.
Ví dụ, bà thường nói “Người ngoài hành tinh không ở thế giới này đâu, họ ở ngoài thế giới này cơ.” Bà còn vuốt đầu chúng tớ và bảo “Mấy đứa đừng để bị người ngoài hành tinh bắt đi nhé.”
Vì bà coi người ngoài hành tinh như những vị thần, nên tớ cứ nghĩ đó là một kiểu tín ngưỡng tôn giáo.
Nhưng mọi người đều thích những câu chuyện kỳ lạ của bà. Thích hơn là những lời thầy cô giáo ở trường “Hãy học đi, hãy làm bài tập đi” – điều đó hiển nhiên rồi. Nhưng hồi đó, tớ đã rất háo hức.
Vì ảnh hưởng của những câu chuyện đó, tớ và các bạn còn rủ nhau đến Viện Nghiên cứu Thiên văn ở ngoại ô thị trấn để tìm người ngoài hành tinh. Cuối cùng, tớ chưa bao giờ gặp được người ngoài hành tinh… À, đúng rồi, có một lần duy nhất tớ gặp được. Mà cũng mới đây thôi. Là người tự xưng là người ngoài hành tinh ấy mà.
Không biết cậu bé đó đã về “nhà” an toàn chưa nhỉ.
“Mà này, Ryuushi ơi, tin đồn cậu có bạn trai là thật hả?”
“Ế?” Tớ đạp xe lạng lách, suýt đâm vào xe của Mickey.
“À, thấy cậu bối rối thế thì có vẻ là thật rồi nhỉ.” Mickey vẫn bình thản đạp xe.
“Ơ, đâu có… Cái đứa mờ nhạt như Ryuuko này mà lại có tin đồn thì bất ngờ đến phát sốt!”
“Lại là cái đó à!”
Mickey lườm. Chắc mấy đứa trong đội bóng rổ chính thức sẽ không hiểu cảm giác này đâu.
“Nhưng mà bạn trai… ừm, tớ chả nhớ ra mình có bao giờ đâu.”
À, hay là ý nói Niwa-kun nhỉ? Tớ nhận ra điều đó sau khi nói ra, nên không phải là tớ nói dối đâu nha.
Chắc là vì tụi tớ ăn cơm trưa cùng nhau vào giờ nghỉ trưa chăng?
“Người ta nói ‘không có lửa làm sao có khói’ mà.”
“Vậy thì không có khói thì lửa sẽ không bùng lên cháy phừng phừng được hả!”
“Ryuushi, cậu có bao giờ nghĩ về ý nghĩa những gì mình nói không?”
“Không không, chả nghĩ gì cả.” Hì hì, tớ lấp liếm được rồi.
Trong lúc nói chuyện, bọn tớ đã đến tiệm Tamura. Đậu xe đạp ở bên hông tiệm. Ở đó đã có một chiếc xe đạp khác dừng sẵn. Tụi tớ cũng đặt xe thành một hàng, nối tiếp theo. Tớ tháo mũ bảo hiểm, định bỏ vào giỏ thì Mickey lại bật cười.
Máy bán hàng tự động, chiếc ghế dài bị bong tróc sơn chân. Biển hiệu nghiêng không đổi, cửa kính đục mờ.
Với nỗi nhớ và sự thôi thúc của bản thân trong quá khứ, tớ gạt cánh cửa xộc xệch sang một bên.
“Bà ngoại ơi, cháu đến chơi ạ!”
Tớ cố ý gợi lại ký ức cũ, chào bà ngoại mà tớ đoán đang ngồi bên trong tiệm.
“À…”
Các đầu ngón tay của bàn tay phải tớ giơ lên cứng đờ lại. Vì tớ đã đoán sai hoàn toàn.
Vì tớ đứng lại nên Mickey đâm vào lưng tớ, tớ nghe thấy tiếng cậu ấy bực mình “Cái gì vậy chứ!”. Nhưng tớ cũng cứng đờ cả gáy, không thể quay đầu được.
Người kia cũng có vẻ bối rối, làm rơi gói khoai tây chiên sột soạt. Nhanh chóng nhặt lên, rồi ôm gói khoai tây chiên vào ngực, nhìn chằm chằm về phía tụi tớ.
“À, là người bên trong cái cô gái chăn bông kìa.”
Mickey thò đầu qua vai tớ nhìn vào tiệm, vô tư chỉ trỏ. À mà nói luôn, cô ấy sẽ đánh tớ nếu tớ chỉ vào *Mickey Mouse* mà nói “Người bên trong cái đó là ai vậy?”. Cậu ấy sẽ táng thẳng tay luôn. Chuyện đó chả liên quan gì đâu.
Thế là cô Touwa Erio, người bị chỉ rõ danh tính như thể bị chỉ sau lưng, bối rối cúi đầu, gật gật như vô nghĩa. Và tớ, cùng với người bạn cũ, cứ thế nhìn nhau.
“……………………………………… ”
“……………………………………… ”
Cái sự khó xử này là sao nhỉ. Chắc là do đã lâu rồi tớ không thấy cô ấy không mặc chăn bông chăng. Không, có lẽ còn có lý do khác nữa.
Chỉ là, tớ và cô Touwa, có vẻ như lý do khó xử của mỗi người là khác nhau.
Hai đứa nhìn nhau, vẻ mặt đau khổ, mí mắt như muốn cụp xuống, rồi…
“Touwa… E…rio-san.” Tớ suýt nữa thì uốn lưỡi gọi Elurio.
“Không biết… Ryuushi… gì gì đó.” Đúng như vẻ thiếu tự tin, lời nói của cô ấy không chính xác.
Là Ryuuko mà.
“Này, cái ghế dài này này, ngồi lên cảm giác như xe buýt sắp đâm thẳng vào vậy nhỉ.”
“Dzú dzì báa (đúng thật)”
“À, nhưng nếu xe buýt mèo đến thì tớ hoan nghênh lắm đó!”
Mickey thở “hà-nyà” với vẻ mặt như mất xương. Cậu ấy cũng rất thạo mấy thứ đó. Với những thứ dễ thương thì cậu ấy cứ thích đến nỗi quấn quýt không rời. Tớ cũng đồng tình một nửa với chủ trương đó.
Hai đứa ngồi trên chiếc ghế dài ẩm ướt bên ngoài tiệm Tamura, xì xụp ăn mì cốc mới mua. Tớ ăn mì xào, còn Mickey ăn mì ramen. Tớ luôn là phe mì xào vì có chút cảnh giác rằng ramen có nhiều nước hơn nên sẽ béo hơn. Không có mì xào thì tớ ăn loại khác bình thường.
Vừa nói chuyện, phần lớn ánh mắt tớ không đổ dồn vào mì xào hay Mickey, mà bay vào bên trong tiệm. Tiệm hơi tối, nhưng may mắn thay hôm nay ánh nắng chiếu vào, có thể nhìn thấy tình hình bên trong qua tấm kính. Do góc độ nên chỉ nhìn thấy nửa bên phải của tiệm, nhưng thỉnh thoảng, màu tóc đặc trưng của cô Touwa lại lọt vào tầm mắt, cho thấy cô ấy đang hăng say quét dọn bên trong. Và tớ cứ thế nhìn chằm chằm.
“Sao thế Ryuushi?” Mickey vừa xì xụp mì cốc vừa thúc cùi chỏ vào sườn tớ.
“Là Ryuuko mà, Mickey.”
“Gì, cậu tò mò về Erio-chan à?”
“Đâu cóa~.”
“Mà, tò mò cũng phải thôi. Sao cậu ấy lại làm ở chỗ này nhỉ?”
Mickey, người không nghe chuyện người khác, vừa thưởng thức con tôm trong mì vừa tự gật đầu. Nhưng vế sau thì tớ cũng thắc mắc thật. Mà đúng là dạo này không thấy cô chăn bông ngoài phố nữa nhỉ.
“Nhưng mà này, hay là mình đừng đến đây nữa nhỉ.”
“Hả, Why?”
Tớ nhìn Mickey vì câu nói đột ngột tỏ vẻ xa lánh đó. Mickey “Hyoff ma he” – vừa xì xụp sợi mì, nhai nuốt xong rồi mới bắt đầu nói lý do.
“Bởi vì Erio-chan đang ở đây mà?”
“Ừ, đúng là thế…” “Giờ không phải lúc mà ngưng suy nghĩ đâu, Ryuushi-chan.” “Ryuuko.” “Cậu nhớ lại chuyện ở trường đi. Thẳng thắn mà nói, Erio-chan bị khùng mà, cậu cũng đâu muốn dính dáng gì nhiều đúng không?” “À… ” Căn nguyên lời nói của Mickey lộ ra từ dưới đất, khiến tớ không khỏi đồng tình.
Tớ nhớ lại dáng vẻ của cô Touwa khi cô ấy xuất hiện ở trường sau nửa năm mất tích. Thật sự khủng khiếp, cô ấy chẳng quan tâm đến giờ học… giờ nghỉ trưa thì đuổi hết cả lớp ra ngoài… đúng là quá đáng thật.
Hồi năm nhất tớ học lớp khác nên không phải là nạn nhân hoàn toàn, với lại tớ còn từng nghĩ dáng vẻ cô ấy quấn chăn đi bộ “trông đáng yêu ghê”, nên không đến nỗi ghét bỏ lắm.
Nhưng mà, cũng phức tạp ghê nhỉ. Chủ yếu là về phía Niwa-kun. À mà không không, Ryuuko-san và Niwa-kun chỉ là bạn bè thôi mà.
“Erio-chan mà làm phục vụ thì chẳng khác nào phá hoại việc kinh doanh nhỉ? Chuyện đó ấy mà.”
“Ưm… Á! Chắc là có mối liên hệ như vậy đó nhỉ.”
“Liên hệ gì?”
“Lý do cô ấy ở tiệm của bà Tamura. Liên hệ với người ngoài hành tinh ấy.”
“À, ra là vậy.” Thái độ đồng tình của Mickey có khoảng một nửa là kiểu “chả quan tâm đâu”. “Mà này, không thấy bà ngoại đâu nhỉ. Ở trong bếp hả?”
“Đúng rồi. Hy vọng bà vẫn khỏe.”
Như bị lôi kéo bởi câu chuyện, tớ lại nhìn vào tiệm. Không thấy bóng dáng cô Touwa đâu cả.
Một lúc im lặng, tiếng xì xụp mì và tiếng húp canh vang lên trên chiếc ghế dài ẩm ướt.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trông bằng tuổi bố tớ, đi ngang qua tụi tớ và tiệm Tamura một chút rồi dừng xe đạp lại. Mặc vest nên chắc là nhân viên văn phòng. Ông ta ngẩng đầu nhìn mái nhà tiệm, ngẩn ngơ. Nếu ông ta cũng sống trong thị trấn này và đã từng chứng kiến “cô gái chăn bông” kỳ lạ, thì không biết ông ta có nhận ra cô Touwa thật sự khi bước vào tiệm và ngạc nhiên hay ghét bỏ không nhỉ, tớ cứ nghĩ lan man. Đó là một cảm giác khó chịu, xen lẫn sự chán nản và lạnh nhạt vì nghĩ rằng đó là lỗi của chính cô ấy. Những cảm xúc lẫn lộn đó cứ nằm lì dưới đáy lòng tớ mà không được phân loại. Tớ không ghét cô Touwa, nhưng mà, ừm… là vậy đó. À, nhưng cái việc cô ấy đặt biệt danh “Ryuushi” cho tớ trong giờ thể dục chung là điểm trừ nha.
Theo thông tin của Maekawa-san, cô Touwa là em họ của Niwa-kun, hơn nữa còn sống chung nhà. …Cùng dưới một mái nhà thì có gì đó không ổn. Nếu tớ là giáo viên chủ nhiệm, Niwa-kun chắc chắn không thoát khỏi hình phạt cạo trọc đầu. Hì hì, tớ chỉ là một học sinh bình thường nên cậu ấy mới may mắn thoát nạn… Tớ tự mãn nghĩ vậy. À, tớ cũng là một cô gái hạnh phúc phết nhỉ? Bạn bè cũng thường xuyên nói với tớ như vậy đó – là một đứa trẻ hạnh phúc.
Cuối cùng, chú ấy không vào tiệm mà khởi động xe đạp. Trong giỏ xe đạp chất một hộp carton lớn, có vẻ nặng nên chú ấy nghiến răng đạp bàn đạp một cách khó khăn. Mickey cũng ngừng gắp đũa, chăm chú nhìn chú ấy đạp xe đi. Tớ nhìn cái hộp chú ấy cầm. Coca Cola? Chắc là vậy. Nếu mô tả trên hộp là đúng.
Ối, tự nhiên khả năng tiếng Anh của Ryuuko-san lại xông xáo ra khoe tài rồi. Dù sao thì tớ cũng đạt trình độ cấp 3 trong kỳ thi kiểm tra tiếng Anh đó. Còn kỳ thi Hán tự kiểm tra chung thì tớ trượt.
“Chắc là chú ấy ăn trộm à?” “Ai biết. Có thể không phải.” “Vậy thì là mua sỉ hả?” “Ừ, mua sỉ.” Tớ và Mickey gật đầu đồng tình, rồi tự nhiên mỉm cười.
“Chắc là mua về tự uống hả?” “Có thể là giải thưởng gì đó. Của hội thiếu nhi chẳng hạn.” “À, cũng có thể. Hoặc là fan cuồng Coca Cola.” “Mickey cũng đọc được chữ trên hộp à? Chẹp!” “Cậu đang coi thường tớ đấy à?”
Vừa cười, hai đứa vừa xì xụp nốt phần mì còn lại trong cốc.
“Với lại, cậu có để ý không? Cái tai của chú ấy vừa nãy kìa.” Mickey chỉ vào lưng người đã đi khuất.
“Hả, tai dày và dài à?”
“Không phải. Chú ấy đeo cái trang sức kỳ cục gì đó. Không biết là cái gì nữa.”
“Hừm…”
Mickey húp cạn cả nước súp, đợi tớ ăn xong rồi lại mở miệng.
“Cái chú đó vừa nãy ấy, thật ra tớ từng nói chuyện rồi đó.”
“Ưmể?”
“Chú ấy hỏi đủ thứ về Erio-chan. Thế là tớ cứ tiện miệng kể đại mấy đặc điểm.”
“Hê…” Cô Touwa đúng là một cô bé nguy hiểm, dễ bị những người như vậy đeo bám chăng.
Thái độ quân tử không đứng gần nơi nguy hiểm của Mickey có lẽ là đúng đắn.
Vậy thì Niwa-kun… ừm, không phải quân tử chăng?
“Vậy, rác thì sao đây?”
“Ưm…” Nếu như trước đây, bà ngoại sẽ nói “Để bà dọn cho” rồi nhận lấy.
Tớ hơi hé mắt nhìn vào tiệm.
…À. Trong tiệm có cô Touwa, và một người nữa. Một nam sinh đang đứng cạnh, vẻ chăm sóc.
Chắc là cậu ấy ở trong bếp. À, và chiếc xe đạp đã dừng sẵn kia nữa. …Hừm, bí ẩn đã được giải đáp.
“Thôi được rồi, rác thì mình mang về vậy.” Tớ vẫy tay lia lịa tỏ vẻ từ chối.
“Ừm? Mà, nhờ Erio-chan giúp đỡ cũng hơi khó chịu nhỉ.”
“Ừ ừ.” Tớ đáp lời bâng quơ, rồi đứng dậy khỏi ghế dài. Mickey cũng đứng dậy theo.
Hai đứa phủi mông váy, rồi vòng qua cửa tiệm đi về phía xe đạp.
Ngay trước khi rời khỏi cửa tiệm, tớ ngoảnh đầu lại một lần duy nhất. Bên trong tiệm, không thấy gì cả.
“À, đúng rồi. Ryuushi, mai cậu rảnh không?”
“Là Ryuuko mà. Sao thế?” Tớ vừa quay người về phía trước vừa đáp.
“Đi mua móc khóa không? Tớ tìm thấy một cái siêu dễ thương luôn!”
“Mai thì…” Vì là thứ Bảy, câu lạc bộ cũng nghỉ, và thời tiết có vẻ đẹp nên, “Tớ có hẹn rồi, xin lỗi nha.”
Những gì tớ đã thấy trong tiệm còn quan trọng hơn cả việc đi chơi với bạn bè.
Chắc là, ít nhất là bây giờ.
Hồi Niwa-kun nhập viện, tớ đã nghĩ rằng cậu ấy có lẽ đã trở thành một “viên kẹo” đối với tớ. Tớ cảm thấy vậy khi ăn cơm trưa một mình.
Nói thế nào nhỉ, kiểu như có sẵn trong tay là thấy thoải mái, hay là khi miệng thấy trống trải thì muốn tìm một viên kẹo lăn lăn vậy đó… Tớ nghĩ cậu ấy đã trở thành một vị trí như thế đó.
Kiểu như cả hai đứa đều một mình thì có thể thoải mái bắt chuyện với nhau… Là cảm giác đó.
Vì thế, khi một mình, thỉnh thoảng tớ lại băn khoăn.
Cứ thế, tớ nghĩ lung tung.
Hừm. Tớ bắt đầu nhận ra rằng tình hình có vẻ thay đổi.
Mưa cũng bắt đầu nặng hạt hơn. Không phải kiểu mưa thấm vào xương cốt, mà là mưa cứ dính dớp trên da, như thể chứa rất nhiều thứ khác ngoài nước. Cái không khí mà cơn mưa đó mang lại đúng là đặc trưng của mùa mưa. Độ ẩm khiến quần áo bám dính vào người.
Tiếng mưa rơi lách tách trên mặt đường nhựa và mái nhà thường xuyên khiến tớ mất tập trung. Mỗi lần như vậy, tớ lại nhắm tịt mắt rồi mở ra liên tục, cố gắng tập trung lại.
À, đầu tiên thì… hãy sắp xếp lại từ lúc tớ đến đây hôm nay xem sao.
Hôm nay là ngày sau hôm qua, tức là thứ Bảy. Việc tớ từ chối lời mời của Mickey là để trông chừng tiệm Tamura. Bởi vì hôm qua, cuối cùng, tớ đã phát hiện ra Niwa-kun ở bên trong tiệm. Cái gì mà không được thế này! Không, tớ cũng chả hiểu sao mình lại bực tức nữa.
Hôm qua vì có Mickey, người có thể gây chuyện, ở đó nên tớ về thẳng. Nhưng hôm nay, nếu Niwa-kun đến tiệm, tớ định sẽ lao vào kiểu “Đoàng!” xem sao. Lên kế hoạch như vậy, rồi tớ ra ngoài.
Khoảng mười giờ sáng, tớ đạp xe đến gần tiệm Tamura, sau đó quyết định nấp vào một góc khuất để canh chừng cửa ra vào. Kiểu như là theo dõi vậy. Không ngờ có ngày kinh nghiệm canh chừng “căn cứ người ngoài hành tinh”, tức Viện Nghiên cứu Thiên văn hồi nhỏ, lại được dùng đến. Hồi đó tớ nhanh chán và ham chơi bóng mất tiêu.
Rút kinh nghiệm từ lần đó, lần này tớ chuẩn bị máy nghe nhạc di động để giết thời gian bằng những bài hát yêu thích, vừa dán vào tường nhà vừa lén lút nhìn trộm trước cửa tiệm. Trong tai tớ là bài hát được phát hành cách đây một năm của một nữ ca sĩ tên Nijou Owari. Hình như được dùng làm nhạc nền cho một bộ phim truyền hình hay điện ảnh gì đó. Người này ra mắt cách đây sáu, bảy năm, trong cuốn giới thiệu tiểu sử có ghi là được một người tình cờ phát hiện khi đang hát trên đường phố trước ga tàu. Việc cô ấy là người yêu chó cũng khiến tớ có thiện cảm hơn. Về phần bài hát, thường được nhận xét là “vui vẻ một cách tiêu cực” với ca từ và giai điệu không hề thẳng thắn chút nào, và khi nghe, tớ cũng đồng ý.
Chính bản thân cô ấy, khi xuất hiện trên TV, đã cười ngây thơ kể rằng “Thật đáng ngạc nhiên khi nó bán chạy đến vậy, thế giới này toàn lời nói dối thôi,” điều đó để lại ấn tượng sâu sắc trong tớ. Thế nên tớ đã mua CD và nghe như thế này đây.
Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên, trong lúc chờ Niwa-kun thì trời bắt đầu vần vũ. Thời tiết buổi sáng đẹp trời bỗng chốc xấu đi, hình dạng mây thay đổi. Mỗi lần mây di chuyển, tớ lại thấy như có cây bút lông đầy mực lướt qua lướt lại nhiều lần. Khoảng hai mươi phút sau, tớ đã thành công trong việc quan sát cơn mưa đầu tiên của ngày hôm nay bằng da đầu.
Thế là tớ định di chuyển đến một nơi có mái che thì… gặp rắc rối.
À mà này, hình như còn có người khác đang theo dõi tiệm bánh kẹo này nữa. Mà tận hai người lận.
Một người là phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, người còn lại là chú Cola hôm qua. Do mưa lác đác bắt đầu rơi nên họ phải di chuyển, điều đó đã làm lộ ra thân phận của họ. Hai người di chuyển thoăn thoắt nhưng có vẻ không ai nhận ra sự tồn tại của người kia do vị trí, nhưng tớ thì đã nắm rõ mồn một. Sau khi xem xong, tớ mới di chuyển nên vai tớ chỉ bị ướt một chút thôi.
Một dự cảm âm mưu đang xoáy cuộn đáng sợ! Hừm, tự tớ cũng thấy mình nói chuyện khó hiểu thật. Nhưng có lẽ tớ đã truyền đạt được những điều cần thiết đến mọi người rồi nhỉ. Cái tiệm bánh kẹo này rốt cuộc có bí mật gì!
Người phụ nữ nấp ở khúc cua cuối đường, coi tiệm bánh kẹo làm trung tâm. Còn tớ và chú Cola thì nửa thân mình nấp vào tường đối diện. Tớ nhìn rõ chú Cola nhưng người phụ nữ thì chỉ cần di chuyển một chút là gần như không thấy gì.
“Ô kìa?” Dưới chân tớ, một con mèo vá đang ngồi khó chịu. Chắc là trú mưa, nó cứ đứng im nhìn tớ mà không có hành động cụ thể nào.
"Ư gừ!" – Mình giơ hai tay lên hăm dọa thử. ...Ôi chao, đúng là không ngờ, nó chạy mất dép rồi. Mình tự khi nào mà lại có "khí chất" uy hiếp mèo thế nhỉ? Thấy hơi tội tội. "Về đây đi!"
"Chẹp chẹp chẹp," mình gọi với theo bóng lưng nó, nhưng tiếng mưa ào ào át hết cả, chẳng nhận được chút phản hồi nào.
Đành nén lòng, mình quay lại theo dõi ông chú Coca. Tự nhủ lần sau gặp mèo thì sẽ đối xử dịu dàng hơn.
Hôm nay, ông chú Coca vẫn trong bộ vest bạc màu, nhăn nhúm, trông dáng vẻ như chẳng bận tâm gì đến ngày nghỉ hay ngày thường cả. Quả nhiên là trên tai ông ta có... cái gì nhỉ? Trông giống cái **dấu hiệu tai** của thú vật ý. Ông chú luồn lách giữa cột điện và hàng rào, từ nãy đến giờ cứ ngó nghiêng khắp nơi một cách sốt ruột. Cứ như đang tìm kiếm gì đó, mình thoáng nghĩ, liệu ông ta cũng đang nhắm vào Niwa-kun... nhưng rồi lại thôi. Một ông chú trông y hệt điệp viên trong mấy bộ phim cũ kỹ rẻ tiền nếu đeo thêm kính râm, lại đang rình mò Tiệm tạp hóa Tamura... Nồng độ người ngoài hành tinh bỗng tăng vọt! Chẳng lẽ ông ta là thanh tra của một cơ quan nào đó liên quan đến vũ trụ à?
Cứ đà này thì đến cả sếp lớn trong "hồ sơ bí mật" cũng có khi lặn lội vượt biển sang đây mất. Không biết mục đích là gì nhỉ? Chữ ký của người ngoài hành tinh à? Hay là ở đó giấu một mật mã bí mật nào đó, đủ sức làm thay đổi quan hệ giữa Trái Đất và người ngoài hành tinh? Hoặc, thật ra Thằn Lằn Đất là thú cưng của người ngoài hành tinh, và nó bị bắt đi do ảnh hưởng từ vụ bắt cóc động vật hoang dã gần đây, giờ ông chú đang chạy khắp thị trấn để thu hồi lại? Ừm... mình cũng bị cái "vũ trụ quan" mà bà ngoại tiêm nhiễm vào đầu đầu độc khá nặng rồi thì phải. Cứ thử nghi ngờ tất cả những gì được cho là hiển nhiên, có khi mình lại là đứa bị nghi ngờ trước ấy chứ.
Ông chú Coca vẫn không ngừng quay đầu ngó nghiêng. Nhưng có vẻ mắt không được tinh cho lắm. Dù mình đang nấp nhưng ông ta vẫn không phát hiện ra. Chắc là do quần áo mình và màu hàng rào khá giống nhau nên trông như thể mình "hòa nhập" vào đó vậy. Lợi dụng khả năng ngụy trang tự nhiên thế này thì kinh nghiệm lén lút bốn tháng trước của mình vẫn chưa bỏ đi đâu, Nhẫn! Nhẫn! Bỏ qua chuyện Trái Đất đi, có vẻ số phận của thị trấn này đang nằm trên đôi vai mình rồi. Nếu bị phát hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa... Khoan đã, sao mình lại hào hứng đến thế này nhỉ?
Có khi nào mình là một đứa "trẻ vũ trụ" đến nỗi chẳng thèm cười nhạo Fujiwara-san nữa không? Ngày xưa mình thích chơi trò "giả vờ" lắm. Trò theo dõi này, dần dần biến thành một mục đích khác, khiến tay mình vã mồ hôi. "Hú!" "Aaa!" Một hơi thở nóng hổi vừa phả vào gáy mình đó nha!
Bị đánh úp bất ngờ, mình trượt chân suýt nữa thì ngã phệt mông xuống mặt đường ướt mưa, nhưng kịp thời được cứu. Chắc là cùng một người đã thổi hơi vào mình ban nãy. Người đó nắm tay mình, giúp mình đứng thẳng lại.
"Suýt nữa thì nguy hiểm rồi đó!"
Người phụ nữ mình vừa gặp ban nãy, mỉm cười rạng rỡ, hàm răng trắng bóng trước pha "tự biên tự diễn" nguy hiểm và giải cứu của mình. Cô ấy mặc bộ vest màu xanh navy, nhìn kỹ thì thấy trên mặt có vài nếp nhăn li ti. Nhưng gương mặt lại vẫn còn chút nét trẻ con. Chiếc ô cô ấy cầm cũng màu vàng chóe, y hệt ô của học sinh tiểu học.
Chắc là cô ấy phát hiện ra mình nên cố ý đi vòng qua rồi đứng sau lưng mình đây mà. Nói thẳng ra thì đúng là một người kỳ quặc.
"Em có chuyện gì ở Tiệm tạp hóa Tamura à?"
"Ơ, ừm... cô là ai ạ?"
"Tôi á? Cứ gọi tôi là cô Mochi-mochi là được rồi!"
Cô ấy cười tủm tỉm, đôi mắt đầy vẻ mong chờ nhìn mình. Khoan đã, từ nãy đến giờ toàn là câu hỏi, chẳng phải tình cảnh của chúng ta đang rơi vào ngõ cụt rồi sao?
"Trước hết, uống không?" – cái người tự xưng là cô Mochi-mochi kia đưa ra một chai Coca đã uống dở. Mình nhận lấy mà không suy nghĩ gì nhiều, nhưng rồi lại không tự động đưa lên miệng. Bởi vì mình là Ryuko, một cô bé khá ngoan ngoãn, đã được mẹ dạy là không được nhận đồ từ người lạ đâu. Mặc dù thực hành nửa vời, chai nước vẫn cứ rung rung trong tay mình.
"Đang ngậm bánh mì đợi ai à? Ngày mưa thế này mà em cũng thích thú ghê ha!"
"Em ở đây vì một người bạn quan trọng hơn bất kỳ người bạn nào khác ạ."
"Đúng là 'từ ngữ thanh xuân' mà, em đang đau đầu về một người bạn hơn cả tình bạn rồi."
"Vâng, cứ nghĩ đến cái 'vị trí' kiểu đó là em lại thấy vướng vướng ở ngay dưới cổ họng đây ạ."
"Ừm ừm, đó là yêu đấy!"
"Kỳ cục ạ?"
"À, cũng chẳng khác mấy đâu."
"Thế ạ." Mình đã có một cuộc đối thoại không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Mình cảm thấy không nên nghĩ quá sâu, nên chỉ trả lời cho có.
"Còn cô Mochi-mochi thì sao, tại sao lại chơi trò điệp viên ạ?"
"Không phải trò chơi đâu."
"Thiệt đó ạ?"
"À, đại khái là ngày hội phụ huynh thôi."
"Hả... Thực ra đằng kia cũng có một ông chú Coca trông như điệp viên ấy ạ..."
"Ông chú?" – Cô Mochi-mochi nghiêng đầu một cách mềm mại. Cô ấy nhìn thẳng, "À!" rồi thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng ngay lập tức lại phán định: "Đó là tên theo dõi người ngoài hành tinh."
"Ối giời, một tên theo dõi quy mô lớn vậy ạ!" Kiểu đó có khi phóng cả tia laser ra trong lúc rình rập cũng nên.
"Đó là fan của cô Mochi-mochi đó em."
"Ế, vậy có nghĩa là cô Mochi-mochi là cái bánh mochi ngoài vũ trụ ạ?"
"Cô là cái bánh mochi bị đập bẹp dí trong tàu Apollo 11 đấy!"
Trong lúc mình trở thành Ryuko, một đứa bé hư đang trò chuyện với người lớn xa lạ như thế, tiếng phanh xe đạp bỗng kéo dài réo rắt do trời mưa trơn trượt. "A!" Đến rồi!
Cái cậu bé bất chấp lời thầy dạy không được vừa đi xe đạp vừa che ô ấy! "Vậy thì em xin thất lễ ạ!" Mình bắt đầu chuẩn bị chạy ngay tại chỗ, liên tục tập nâng đùi. Cô Mochi-mochi "Ừm? À, ừm..." mắt đảo liên hồi, lúc liếc ông chú Coca, lúc lại nhìn mình, rồi cuối cùng, "Ừm!" cô ấy gật đầu mạnh như thể đã hiểu ra.
"Vậy, em đi đây ạ!"
"Chúc em đi đường may mắn nha!"
Với vẻ mặt đã quen với việc tiễn đưa ai đó, cô ấy vẫy tay chào mình.
Được cô Mochi-mochi tiễn, mình chạy vội về tiệm tạp hóa nhanh đến nỗi không kịp cả giương ô.
Mình chạy siêu nhanh đấy nhé.


0 Bình luận