Ta đã ngỡ rằng
Mình đã đủ trưởng thành
Để chỉ còn lại cảm giác ngán ngẩm
Phân Bổ Điểm (Ký Ức)
Từ phía tây, Tenzou thấy một chiếc tàu vận tải nhỏ đang bay đến, lướt trên khu rừng ether.
Lúc này cậu đang đứng trên bức tường thành đổ nát, dán một lá bùa sơ cứu lên vai trái, nhưng đầu óc thì lại đang mải suy nghĩ về những gì Kani đã nói.
“Chúng ta sẽ làm gì với Nagaoka-dono đây?”
Cậu đặt tay lên cằm. Mitotsudaira đã dùng Sợi Xích Bạc để thu hồi Nagaoka.
Cậu ta hẳn đang bất tỉnh và an toàn dưới khu rừng, nhưng…
…Không thể để họ phát hiện ra chúng ta đang đưa cậu ta đến Nördlingen được.
Lý do họ đến đây là để đưa Inadome Sukenao đến hiện trường vụ tấn công dinh thự Nagaoka.
Thế nhưng, hiện tại cậu ta đang phụng sự cho Hashiba.
Nếu bị phát hiện tự ý sử dụng võ sĩ của quốc gia khác thì sẽ rất phiền phức.
…Lẽ ra chúng ta nên hoàn tất thủ tục ly khai cho cậu ta trước.
Cậu không biết bản thân Nagaoka muốn thế nào, nhưng để cậu ta gia nhập Musashi là cách tốt nhất để tránh rắc rối cho cả hai bên.
Vì vậy, giải pháp tối ưu lúc này là giữ bí mật việc bắt giữ Nagaoka và để cậu ta ly khai sau khi tỉnh lại.
Dĩ nhiên, ly khai đồng nghĩa với việc rời bỏ Hashiba. Cậu ta sẽ phải tạm thời cắt đứt quan hệ với gia đình và bạn bè, nên không rõ ý định của cậu ta ra sao. Điều đó có nghĩa là…
“Đây quả là một câu hỏi khó trả lời.”
Chuyện này có phần giống với lúc Mary ly khai đến Musashi.
Nhưng Mary làm vậy vì việc tái hiện lịch sử sẽ đẩy cô vào vòng nguy hiểm nếu cứ ở lại Anh.
Trường hợp của Nagaoka thì khác. Cậu ta ly khai để giữ cho vợ mình được an toàn.
…Sự khác biệt đó sẽ ảnh hưởng đến mọi chuyện thế nào đây?
Tò mò, Tenzou thử dùng thần giao cách cảm để hỏi.
10ZO: “Toori-dono.”
Tôi: “G-gì vậy, Tenzou-do-… Tenzou-sư phụ?”
10ZO: “Nghe sởn cả gai ốc.”
Tôi: “Hả!? Cậu bị sao vậy, Tenzou!? Tôi đã mất công bắt chước giọng Mary dù chẳng để làm gì, sao cậu lại nói Mary nghe sởn gai ốc!? Hả!?”
10ZO: “Mary-dono tuyệt vời. Tôi chỉ thấy cậu, và chỉ một mình cậu, Toori-dono, là sởn gai ốc thôi. Chỉ mình cậu thôi.”
Tôi: “Đừng có nhấn mạnh thế chứuuuuuuuuuu!!”
10ZO: “Mà này, Toori-dono, chúng ta sẽ làm gì với Nagaoka-dono đây?”
“À thì,” gã ngốc vui vẻ đáp lời.
Tôi: “Lần này tôi đang định nhuộm màu xanh lam.”
Tỷ Tỷ Thông Thái: “He he. Ngu đệ! Tỷ tỷ đã đoán đệ sẽ nói thế, nên đã mang theo mực màu xanh da trời và xanh bạc hà đây! Cứ tự nhiên dùng nhé! Và nhớ cảm ơn tỷ đó!”
Tôi: “Ồ! Tỷ tuyệt vời quá! Em không rõ điều đó khiến tỷ thông thái ở điểm nào, nhưng ‘Chim và Bạc hà’ nghe như tên một bài hát nhỉ!? Nghe có vẻ sủi bọt ghê!? Có phải là mang nước có ga vào phòng ngủ không!?”
Tỷ Tỷ Thông Thái: “He he. Nghe có vẻ techno thật nhỉ! Nhưng nghĩ lại thì, ‘Chim và Thảo dược’ lại giống tên một loại kẹo ngậm ho, nên đệ sẽ phải xin lỗi mấy viên kẹo chim Thụy Sĩ bây giờ đấy, phải không!?”
Uqui: “Giờ thì hai người đang đánh đồng chim với thảo dược rồi đấy nhỉ?”
Phó Hội Trưởng: “Và để cho rõ, Thụy Sĩ vẫn chưa hoàn toàn độc lập đâu.”
10ZO: “Này!”
Tôi: “Hả!? Gì thế, Tenzou!? Thấy cô đơn à!? Muốn tham gia không!? Hửm?”
10ZO: “Tôi sẽ báo cáo toàn bộ chuyện này với Horizon-dono sau.”
Tôi: “Được rồi, mọi người, dừnnnnnng! Đúng, đúng rồi, không được vượt qua vạch trắng này.”
Tenzou thấy mạng lưới thần giao cách cảm đột ngột im bặt.
Tôi: “Vậy cậu nghĩ màu nào thì hợp, Tenzou?”
10ZO: “Cậu chẳng học được gì cả, phải không!?”
Tôi: “Hả!? Dù Horizon có đang đứng trước mặt tôi, lăm lăm nắm đấm, thì tôi vẫn có Asama và Nate ở bên, và tôi đã sẵn sàng thử một màn dập đầu sám hối rồi!”
Asama: “Ôi, Toori-kun, nếu cậu muốn được dỗ dành thì nhớ là sau khi bị đấm nhé. Chứ không thì vô lý lắm.”
Ngân Lang: “Đó nghe như là vấn đề giữa cậu và Horizon thì hơn. Và nếu tôi dính vào, mấy cánh tay của Horizon có lẽ sẽ tấn công tôi vì đã cho phép cậu dùng sản phẩm thử nghiệm của tôi mất.”
Tôi: “Có ai về phe tôi không!? Một ai đó thôi cũng được!? N-nhưng, Tenzou! Cậu chưa bao giờ bị Horizon đấm, phải không!? Hè hè! Chắc cậu ghen tị lắm! Vòng này tôi thắng! Chịu thua đi, kẻ thất bại!”
Mình chưa từng biết một con người có thể thảm hại đến thế, Tenzou thầm nghĩ mà trong lòng lại thấy ấn tượng, nhưng từ phía dưới, Mitotsudaira nói thêm.
Ngân Lang: “Dù sao thì, tốt nhất là có thứ gì đó để tôi đỡ cậu bé Nagaoka trong lúc dùng Sợi Xích Bạc nâng cậu ta lên tàu vận tải.”
Cô có thể dùng thứ gì đây?
…Có lẽ mình nên xuống khu rừng rồi kết tạm một cái cáng hoặc cái giỏ bằng cành cây.
Nhưng ngay khi cậu nghĩ đến đó, giọng của Reine des Garous vang lên.
Vẫn Còn Gân: “He he. Nếu vậy thì, Nate, ta đã tái tạo lại ngôi nhà của mình trong khu rừng, con có thể đến đó. Những thứ ở đó chỉ là bản sao ether, nhưng chúng đủ bền cho đến khi con đưa cậu ta lên tàu vận tải.”
Thỉnh thoảng Mẫu thân cũng có ích thật, Mitotsudaira nhận ra.
Cô cần một thứ gì đó để khiêng cậu bé Nagaoka đi.
Ngân Lang: “Mẫu thân, trong ngôi nhà tái tạo từ quá khứ này có những gì ạ?”
Vẫn Còn Gân: “Câu hỏi hay đấy. Đây là sự tái tạo của thời điểm ngay sau khi cha con và ta đã có 24 ngày vô cùng trọn vẹn bên nhau, bắt đầu từ khu vườn trước nhà. Nate, đừng dọn dẹp giường nhé, được không?”
Ngân Lang: “V-vậy là chúng ta lại bắt đầu bằng mấy chuyện kiểu đó sao!? Mà thôi, có thứ gì có thể dùng để khiêng cậu bé Nagaoka không ạ? Chỉ cần cỡ một tấm chiếu tatami thôi.”
“Câu hỏi hay đấy,” mẫu thân lang nữ lặp lại trên khung biển hiệu.
Vẫn Còn Gân: “Nếu con vào bếp – rẽ phải sau khi bước qua cửa trước – con sẽ thấy một đống rơm trong kho ở phía sau. Dời đống rơm đó đi và con sẽ tìm thấy nó.”
Ngân Lang: “Tìm thấy gì ạ? Một cái cáng hay thứ gì đó tương tự? Người đã dùng nó để cứu phụ thân sao?”
Vẫn Còn Gân: “Phải, con sẽ tìm thấy một miếng thịt ba rọi cỡ tấm tatami được lấy từ một con nai sừng tấm khổng lồ.”
Ngân Lang: “Sao lại là ‘phải’ được ạ!? Và loại mẫu thân nào lại đi tái tạo một miếng thịt ba rọi to đến vô lý như một phần ký ức của mình chứ!?”
Vẫn Còn Gân: “Nate, ký ức nào quý giá hơn một miếng thịt ngon chứ?”
Mitotsudaira thoáng nghĩ rằng điều đó cũng có lý, nhưng rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Cô đã tìm thấy ngôi nhà được nhắc đến, nó đang ở ngay trước mặt.
Khu rừng ether trông giống hệt khu rừng quanh nhà mẹ cô. Sự phát triển của cây cối có khác, nhưng cô vẫn nhận ra đó là khu rừng mình đã thấy khi đuổi theo mẹ từ IZUMO.
Cô đặt Nagaoka vào một chiếc thuyền nhỏ làm từ Sợi Xích Bạc và dùng phần xích còn lại để kéo chiếc thuyền đó.
Tàu vận tải nhỏ đang tiến lại gần trên đầu.
Chiếc thuyền nhỏ đã dùng khá nhiều Sợi Xích Bạc, nên cô không thể dùng chúng để nâng cậu bé lên được. Vậy nên…
…Mình đã hy vọng có thể tìm thấy thứ gì khác để dùng.
Cô thấy mình đang đứng trước ngôi nhà của mẹ.
Ngôi nhà kẹo đó trông y hệt như cái cô đã thấy ở hiện tại.
“Có lẽ hồi đó nó có nhiều sô-cô-la hơn chăng.”
Cây cam trong vườn thấp hơn so với lần cô thấy nó. Và…
…Mẫu thân nói đúng. Dường như là ngay sau thời điểm đó.
Một cột tháp Sợi Xích Bạc dựng đứng trong vườn. Nó lớn hơn những cái Mitotsudaira có và bộ phận cung cấp xích đi kèm cũng khá to.
Của Mitotsudaira có thể kết hợp với trang phục chiến đấu và các bộ phận điểm cứng, nhưng cái cũ kỹ này được tạo ra để có hình dáng cao lớn của một cột tháp đúng nghĩa.
Đây hẳn là dạng nguyên bản, cố định của nó.
Cái của cô chắc đã được tinh giản để có thể mang theo người.
“Cũng hợp lý nếu xét đến nguồn gốc của Sợi Xích Bạc.”
Vũ khí này ban đầu được dùng để trói và hành quyết một thiên thần.
Nguyên bản của nó là một vật cố định đặt tại pháp trường chứ không phải vũ khí di động.
…Nhìn thế này thì, cột tháp chứa kim loại ether của sợi xích là vật chính, còn bộ phận cung cấp xích được thay đổi cho mỗi thế hệ hoặc người dùng.
Cô dùng ngón tay giật nhẹ để ngăn Sợi Xích Bạc của mình tỏ ra quá hứng thú với cột tháp được tái tạo.
…Nghiên cứu vũ khí của mình ở đây cũng chẳng được gì nhiều.
Nếu cần, cô luôn có thể ghé thăm nhà mẹ mình lần nữa và tìm hiểu ở đó.
Bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn.
Ngân Lang: “Mẫu thân, có cái xô nào đủ lớn để chứa một người không ạ?”
Nếu có, nó sẽ ở gần vòi nước hay chỗ tưới cây?
Cô không biết.
Lần viếng thăm trong trận chiến IZUMO là lần đầu tiên của cô, nên nó cũng chẳng khác gì nhà của một người lạ.
Nhưng khi liếc nhìn qua cửa sổ, cô có thể thấy bên trong ngôi nhà đang chuyển đổi giữa một vài khung cảnh khác nhau.
Những hình bóng trong các khung cảnh đó là cha mẹ cô.
Khó mà nhận ra vì họ chỉ hiện lên như những cái bóng, nhưng cô có thể thấy hai người họ đang cùng nhau học bài, cùng chơi nhạc cụ, và cùng xem một cái signe cadre.
…Họ thực sự rất hòa hợp.
Họ là một lãnh chúa và một Loup-Garou – kẻ đi săn và con mồi. Mẹ cô đã kể cho cô nghe câu chuyện này rất nhiều lần và nó thậm chí còn được phổ thành một bài hát. Đúng, mình từng hát nó rất nhiều mà không biết nội dung là gì, và giờ đây, khi đã vượt qua được những vấn đề của bản thân, mình đã học được cách hát bản làm lại ở quán karaoke theo phong cách riêng. Nhưng…
“–––––”
Những khung cảnh về hai người họ cứ hiện lên rồi biến mất.
Mỗi khi nhìn thấy một trong những ký ức đó hoặc cảm nhận được sự hiện diện của họ, một điều lại nảy ra trong đầu cô.
…Mình chưa bao giờ thực sự thấy mẫu thân và phụ thân như thế này.
Họ là một lãnh chúa và Reine des Garous.
Điều đó khác gì với một vị vua và một kỵ sĩ sói?
Mẹ cô vòng ra sau lưng cha và ôm ông từ phía sau. Họ đang xem một signe cadre.
“…”
Cả hai cùng lùi chiếc ghế mà cha cô đang ngồi lại, vậy nên có lẽ họ đang xem thứ gì đó bất ngờ hoặc một bộ phim kinh dị. Mẹ cô đẩy chiếc ghế về phía trước cùng với cha cô trên đó, và rõ ràng họ đang cùng nhau cười đùa.
…Ra vậy.
Mitotsudaira nghĩ, Có lẽ mình cũng có thể thân thiết với đức vua của mình như thế.
Vẫn Còn Gân: “Nate.”
Ngân Lang: “Hả!? À, vâng, c-có chuyện gì ạ!?”
Vẫn Còn Gân: “Vòng ra sau bếp đi. Con sẽ tìm thấy một cái xô lớn ta dùng khi xẻ thịt con mồi.”
Ngân Lang: ‘Người muốn con dùng một cái xô dính đầy máu để khiêng người sao?”
Vẫn Còn Gân: “Hiện tại nó chỉ được làm bằng ether thôi mà. Và thanh tẩy những thứ ô uế thay vì sợ hãi nó chính là cách làm của Thần đạo, phải không?”
Asama: “Mẹ của Mito thật là uyên bác! Thần đạo không có vấn đề gì với một tín đồ theo tôn giáo khác, nên nếu những tạp uế hàng ngày làm phiền bà, xin hãy đến tìm tôi! Tôi có thể giới thiệu cho bà đền Mitsumine hoặc Kinoyama vì họ thờ phụng thần sói!”
Ngân Lang: “Sao chị lại xen vào để quảng cáo Thần đạo vậy!?”
Theo một cách nào đó, cô cảm kích vì mẹ cô chỉ nói “chà, chà” và không từ chối thẳng thừng lời đề nghị.
Có được sự linh hoạt như vậy cũng tốt. Nhưng…
“Ồ.”
Phía sau bếp là nơi cô và những người khác đã dỡ bỏ nguyên liệu kẹo của ngôi nhà khi họ đến thăm trước đây, nên cô vừa kéo Sợi Xích Bạc vừa vòng ra sau.
…Chắc chắn là nó rồi.
Một cái xô lớn đang dựa vào bức tường cạnh lối vào nhà bếp. Cô có cảm giác như đã thấy nó ở đó khi đến thăm lần trước, nhưng có lẽ cô chỉ đang tự tạo ra ký ức đó.
Dù sao đi nữa, cô dùng Sợi Xích Bạc tóm lấy nó và đặt Nagaoka Tadaoki vào trong.
…Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Ngay khi nghĩ vậy, cô nhìn thấy một thứ gì đó ở đó.
Một vật lớn màu bạc đang dựa vào bên hông nhà kho. Nó có lẽ đã được dùng để đóng cột tháp xuống đất.
Đó là Thánh Giá Bạc.
“Nó to quá.”
Trông nó vẫn giống như hiện tại. Vì là vũ khí cá nhân của mẹ cô, chắc hẳn không cần phải làm lại.
Nhưng khi Mitotsudaira lại đảo mắt nhìn, cô thấy một thứ khác ở đó.
“Argent Clou?”
Hai tòa tháp hình chữ thập đang dựa vào nhà kho bên cạnh Thánh Giá Bạc.
Chúng là Argent Clou.
Đó là vũ khí mà Kasuya Takenori đã sử dụng trước đây. Nhưng…
“Hình dạng của chúng khác nhau.”
Chẳng cần nhìn kỹ cũng nhận ra điều đó. Những cái này không được tạo ra để mở ra và chúng to hơn một cỡ.
Chúng có lẽ chỉ có chức năng như vũ khí để đóng những chiếc đinh cọc. Chúng không thể tạo ra móng vuốt hay trở thành một tấm khiên.
Trông chúng tương tự, nhưng chúng khác nhau.
Ngân Lang: “Mẫu thân.”
Vẫn Còn Gân: “Nate, ta đoán là con đã nhận ra.”
“Judge,” Mitotsudaira xác nhận.
Ngân Lang: “Khó mà không nhận ra thứ này.”
Vẫn Còn Gân: “Phải, bất cứ ai có nửa bộ não cũng sẽ nhận ra. …Nhận ra rằng cha con đã giành được thế thượng phong dù chỉ trong một thời gian ngắn. Ồ, nhưng chỉ là 12 lượt trong tổng số 480 lượt thôi.”
Ngân Lang: “Hai người đã làm nhiều đến thế sao!?”
Vẫn Còn Gân: “Đừng ngốc thế, Nate. Chính 12 lượt mà ông ấy giành được từ ta đã cho chúng ta con đấy.”
Mitotsudaira nhận ra rằng tiếp tục cuộc trò chuyện này là một kịch bản không có lối thoát, nên cô đổi chủ đề.
Ngân Lang: “Argent Clou của Kasuya Takenori từng ở đây, phải không ạ?”
Vẫn Còn Gân: “Testament. Con bé đó thật là một cô gái năng động. Mà vũ khí của con bé thì có chuyện gì?”
Ngân Lang: “Con tìm thấy thứ gì đó tương tự ở nhà mình.”
Vẫn Còn Gân: “Nghĩ lại thì, đúng là chúng có ở đó.”
Điều đó đã xác nhận, nên Mitotsudaira quyết định hỏi về nó.
Ngân Lang: “Những thứ này có vẻ là vũ khí khác vì hình dạng và chức năng khá khác biệt, nhưng trang bị như thế này có phổ biến trong giới Loup-Garous không ạ?”
Cô nghe thấy tiếng mẹ cô ngâm nghĩ và có thể dễ dàng hình dung ra cảnh bà đặt một ngón tay lên môi.
Vẫn Còn Gân: “Thật lòng mà nói, ta cũng không rõ lắm.”
Mẹ cô nhanh chóng bỏ cuộc.
Vẫn Còn Gân: “Trang bị bằng bạc của chúng ta có được từ thời của mẹ ta. Chúng được tạo ra bằng cách sửa đổi các dụng cụ hành hình bằng bạc thu hồi từ nơi hành quyết Joan of Arc trong cuộc chiến giữa Anh và Hexagone Française. Gia tộc ta thuộc hoàng tộc, chịu trách nhiệm cánh trái của quân đội Hexagone Française vào thời điểm đó, nên chúng ta có đủ thẩm quyền để nhận lấy chúng.”
Ngân Lang: “Người chưa từng nghe nói về những cái khác sao?”
Vẫn Còn Gân: “Các khu rừng ở châu Âu đã bị chia cắt từ thế hệ của ta. Hầu hết các Loup-Garous đã phân tán và ta không quen biết những người sống ở các khu rừng xa xôi, dù về mặt lý thuyết ta là nữ hoàng của họ. …Ta không quen biết Loup-Garou tóc đen đó hay gia đình của cô ta.”
“Ra vậy,” Mitotsudaira lẩm bẩm trong khi xem bản tái tạo ether của quá khứ đó.
Sợi Xích Bạc ở đây đã được dùng để kìm hãm mẹ cô cho một vài màn… à thì, để trói bà lại. Thánh Giá Bạc hẳn đã được dùng để đóng cột tháp xuống đất.
Ngân Lang: “Người đã dùng Argent Clou để làm gì ạ?”
Vẫn Còn Gân: “Chuyện đó chỉ làm xấu mặt cha con thôi, nên ta sẽ không nói một lời nào đâu.”
…Ồ.
Nếu cha cô không mang theo “cọc” bên mình, bà ấy sẽ bảo ông dùng thứ đó.
Liệu cha cô có nhận ra điều đó không?
Hay ông vẫn không hề hay biết?
Cô không biết.
Nhưng có một điều khác làm cô bận tâm lúc này.
Ngân Lang: “Mẫu thân, những vũ khí đó có còn ở nhà mình không ạ?”
Vẫn Còn Gân: “Hừm. Hình như ta đã ném chúng vào nhà kho rồi.”
…Người có thể đối xử với chúng cẩn thận hơn được không.
Ngân Lang: “Nhỡ có ai đó lấy trộm chúng thì sao?”
Vẫn Còn Gân: “Đừng lo. Ta đã yểm một câu thần chú trừng phạt bản địa lên chúng. Con có tò mò về tác dụng của nó không, Nate?”
Ngân Lang: “Không ạ, con đã nghe quá đủ về chuyện đó từ Thần đạo rồi.”
Nhưng Mitotsudaira nói thêm.
Ngân Lang: “Hay là con qua kiểm tra chúng trong kỳ nghỉ hè nhé?”
Vẫn Còn Gân: “Con sẽ làm thế cho ta sao, Nate? …Ồ, ta vừa có ý này. Ta có thể nhờ đức vua của con đi cùng, để hai đứa có thể ghé thăm cùng nhau.”
…Giờ thì người chỉ đang kiếm chuyện thôi!!
Điều đó làm cô lo lắng.
Mẹ cô không nói gì và một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, vậy nên chắc chắn bà đang liên lạc với đức vua của cô.
Đức vua của cô có lẽ sẽ phải nói chuyện với Horizon trước khi đưa ra quyết định.
…V-vậy là ngài ấy sẽ chưa có câu trả lời cho mình cho đến lúc đó.
Tôi: “Được thôi, Nate, chúng ta hãy đến thăm ngôi nhà kẹo của maman em trong kỳ nghỉ hè hay gì đó nhé. Anh rất muốn làm một ít mứt khi chúng ta ở đó.”
Ngân Lang: “Đ-đợi đã, đức vua!? Ngài không cần hỏi Horizon sao!?”
Tôi: “Đừng nói như thể Horizon hoàn toàn kiểm soát cuộc đờiiiiiiii của anh chứ! Hơn nữa, đây là lời đề nghị từ maman của em. Đúng là vị trí bên cạnh anh thuộc về Horizon, nhưng nếu anh không thể làm gì mà không hỏi ý kiến cô ấy trước, chúng ta sẽ vẫn chỉ là hai đường thẳng song song. Vậy nên chúng ta chắc chắn sẽ đi. Dĩ nhiên anh sẽ nói với Horizon sau, nhưng điều đó sẽ không thay đổi việc chúng ta sẽ đi. Mọi chuyện là như vậy đó.”
Mitotsudaira ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Ngài không thể thấy cô, nhưng cô vẫn gật đầu.
Ngân Lang: “N-nếu ngài đi, thần sẽ đi cùng.”
Nếu đức vua của cô đi, thì Horizon cũng sẽ đi. Còn Tomo và Kimi thì sao? Và rất có thể, tất cả những kẻ lập dị khác cũng sẽ đi cùng.
…Đó sẽ là địa ngục trần gian.
Ít nhất thì nghe có vẻ sẽ có nhiều đồ ăn. Liệu có còn miếng thịt ba rọi nai sừng tấm khổng lồ nào không? Thực tế, cô bắt đầu hình dung nó giống như một buổi cắm trại nghỉ hè.
…S-sao mình không thể tưởng tượng ra bất cứ điều gì dù chỉ hơi giống một cuộc tình lãng mạn của kỵ sĩ vậy!?
Là do tính cách của cô, những thói quen cô đã hình thành, hay chỉ là văn hóa của Musashi? Dù là gì đi nữa, cô nghi ngờ rằng nó sẽ không bao giờ thay đổi. Và…
“A.”
Chiếc tàu vận tải nhỏ đã đến ngay trên đầu.
Cô cũng phải rút khỏi đây thôi.
Cô có thể thấy một cái móc được hạ xuống từ tàu vận tải bằng một sợi dây kéo.
Trong khi gắn chiếc xô của Nagaoka Tadaoki vào đó và để nó nâng cậu lên không trung, cô đột nhiên nhìn sang một bên.
Những ký ức của cha mẹ cô đang được tái tạo bên trong ngôi nhà kẹo.
…Đó là những kỷ niệm quý giá của hai người họ.
Và cô nhìn thấy một thứ khác qua cửa sổ. Cô đã gắn một Sợi Xích Bạc vào móc của dây kéo, nên đây là ký ức cuối cùng về mẹ cô mà cô sẽ thấy trước khi rời đi.
Cô thấy chính mình ở đó.
Đây là từ hôm nọ, khi cô gặp mẹ vào buổi sáng và ăn sáng trong ngôi nhà kẹo.
Đức vua của cô đã nấu và phục vụ bữa ăn đó.
Hình ảnh của cô ở đó rõ ràng là cảnh giác và thù địch với mẹ mình.
Tuy nhiên, cảnh đó lại được tái hiện ở đây qua những cái bóng.
…Mẫu thân.
Cô đã cảm thấy bị mẹ mình đánh bại rất nhiều lần trước đây, nhưng đây có lẽ là lần tồi tệ nhất.
“Thật tình. Và con biết là người sẽ làm hoặc nói điều gì đó trong năm giây nữa để khiến con phải suy nghĩ lại về cảm xúc của mình đối với người.”
Mitotsudaira tự nói với mình trong khi bay lên khỏi khu rừng của mẹ cô.
“Con sẽ coi đây là một bài học. Thay vì tạo ra ngày càng nhiều kẻ thù, con sẽ nhìn mọi thứ qua lăng kính của hạnh phúc.”
Kani thấy tàu vận tải nhỏ của Musashi đang tiến lại gần.
Cô đã quan sát nó được một lúc và một điều đã thu hút sự chú ý của cô.
Ngay trước khi nó bay qua tòa tháp đổ nát, nó đã kéo lên một thứ gì đó giống như một cái xô và Nữ Sĩ Quan Đặc Vụ số 5 của Musashi từ khu rừng.
…Oky-kun ở trong đó sao!?
Cô muốn ngăn một người quen bị bắt làm tù binh. Đối với một người kế thừa danh vị, bị bắt một cách bất cẩn có thể bị coi là đủ để mất đi danh vị được kế thừa đó.
Với tư cách là đàn chị… không, là một người quen ở địa phương, cô lên tiếng.
“Xin lỗi! Cái xô vừa rồi là gì vậy!?”
Reine des Garous quay về phía cô sau khi dùng một đòn chặt karate ngang để chém đứt một cái cây mọc từ mặt đất. Bà ngồi trên gốc cây rộng 2m và chéo hai đầu gối vào nhau.
“Đó là xô của ta.”
“Ý tôi không phải vậy!”
“Vậy thì ta sẽ nói chính xác hơn.” Reine des Garous gật đầu. “Đó là cái xô gia truyền của nhà ta, mà ta là người sở hữu.”
“N-như nhau cả thôi!” Kani cố dùng từ ngữ Viễn Đông cho đúng. “Ừm, chân tướng của cái xô đó là gì!?”
“À, nó là một cái xô nấu ăn bằng gỗ, làm từ ether, cỡ S.”
“Đó là cỡ S sao!?”
“Phải, khi xẻ thịt những con vật lớn hơn nữa, làm ngay ngoài sân sẽ nhanh hơn.”
“Thật sao!?” cô hỏi, khiến Kasuya vỗ nhẹ vào vai cô một cách im lặng. “Nhưng đó không phải là vấn đề! Cái xô đó dùng để làm gì!?”
“Chà, nếu cô cứ nhất quyết hỏi.” Reine des Garous đặt một tay lên má và cười. “Nó dùng để nấu ăn.”
Chúng ta đang đi lùi rồi! Kani nhận ra. Cảm giác như tiến hai bước lùi ba bước.
Phải làm sao đây!? cô tự hỏi cho đến khi một tin nhắn thần giao cách cảm đến.
Asano: “Đếnnnn lúc này rồiiii, chị nên hỏi thẳng bà ấy luôn đi, Kani-saaan.”
Asano rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nên Kani làm theo lời cô ấy đề nghị. Cô hỏi thẳng câu hỏi trong đầu mình.
“Bà dùng nó để nấu món gì!?”
Kasuya đặt một tay lên vai cô.
“Khoan, không phải!”
“Ôi chà. Tiếc thật.”
Ừm! cô nghĩ trong khi lựa lời.
“Oky-kun có ở trong cái xô đó không!?”
“Chà, chà.” Reine des Garous nghiêng đầu. “Cô cũng nhạy bén đấy chứ? Không, cậu ta không có ở đó.”
Mar Vàng: “Bà ta vừa thừa nhận rồi lại phủ nhận ngay lập tức sao?”
Ngân Lang: “Đúng y như em nghĩ! Từng chữ một luôn!”
Asama: “Mito à, chị thực sự nghĩ em nên bỏ cuộc với những chuyện thế này đi.”
“Bên cạnh đó,” Kani nghe thấy Reine des Garous nói. “Nghe này. Khu rừng của ta đang trải ra trước mắt các ngươi. …Hì hì. Nghe có vẻ hơi tục tĩu nhỉ? Nhưng ngoài chuyện đó ra, tất cả những thứ này đều thuộc về ta, phải không?”
“Testament! Đúng vậy!”
“Testament,” người phụ nữ đồng ý. Và, “Một lúc trước, ninja của Musashi đã ném một cậu bé từ tòa tháp đổ nát đó vào rừng của ta, phải không?”
“Phải! Đó là Oky-kun!”
“Vậy thì,” Reine des Garous nói. “Bất cứ thứ gì rơi vào lãnh thổ của ta đều thuộc về ta.”
Thợ Thuyền: “Này, Mitotsudaira?”
Ngân Lang: “C-chất vấn chính là điều bà ấy muốn!”
10ZO: “Với lại, chẳng phải bà ta gần như đang thừa nhận là chúng ta đã bắt Nagaoka-dono sao?”
“K-khoan đã!” Kani nói. “Khu Di Tích Đại Kiều ở Vịnh Edo là di tích công cộng! Bà đã tự ý tạo ra khu rừng này ở đây, nên mọi quyền sở hữu và quản lý khu rừng đều vô hiệu!”
“Kani? Ta rất ấn tượng khi cô biết điều đó đấy,” Kasuya nói.
“Gia đình tôi làm việc ở chợ thành phố và cuộc cạnh tranh giành không gian ở đó rất khốc liệt! Và năm nay gia đình tôi đã trở thành một trong những người đứng đầu khu vực, điều đó chỉ càng thêm rắc rối!”
Ngay cả khi lãnh thổ đã được phân chia rõ ràng, luôn có một kẽ hở nào đó trong các quy tắc quản lý quyền mở cửa hàng. Vài người khác nhau thay phiên nhau làm Đại diện Hiệp hội Thương mại và Công nghiệp quản lý việc đó, nhưng quê hương cô là một khu vực mà việc phân phối và lưu thông tiền tệ đã ăn sâu bén rễ. Điều đó có nghĩa là người đại diện phải giám sát những việc đó và hỗ trợ cho bất kỳ lễ hội nào trong khi nhận lại rất ít. Cô biết cha mẹ mình đã cố gắng né tránh việc đó.
…Nhưng hóa ra họ là người giữ chức vụ đó ít hơn bất kỳ ai khác, nên những người khác đã ép họ phải làm!
Cô đã nghe họ thảo luận về nó trong khi xử lý các giấy tờ liên quan sau bữa tối.
Vậy nên cô đã sử dụng kiến thức mà mình có được từ họ.
“Yêu sách của bà ở đây được đưa ra mà không có sự cho phép, vì vậy nó vô hiệu!”
“Nhưng ta có quyền kiểm soát thực tế nơi này. Về cơ bản nó thuộc về ta.”
“Hả!? Không công bằng! Xin hãy trả lại!”
“Hừm, nhưng ta chỉ cần nó trong một đêm thôi, nên sáng mai ta sẽ trả lại.”
“Hả!? Thật sao!?”
“Testament. Và một điều nữa. Cô có lễ hội hay sự kiện công cộng nào khác phải tổ chức ở đây trước sáng mai không?”
“Không, không có!”
“Vậy thì,” bà nói. “Không có vấn đề công cộng nào với việc ta nắm quyền kiểm soát thực tế nơi này cho đến lúc đó, phải không? Ý ta là, quyền kiểm soát thực tế của ta lẽ ra không bị ai chú ý và không gây rắc rối cho ai cả. Cô chỉ đưa ra lời phàn nàn này vì cô tình cờ nhận thấy quyền kiểm soát thực tế của ta. Và ngay cả khi cô đúng về mặt pháp lý, lời phàn nàn của cô về cơ bản là vô nghĩa, cô có nghĩ vậy không? Ý ta là, nó bắt đầu mà không ai hay biết và nó sẽ kết thúc mà không ai hay biết.”
“Khi bà nói vậy thì, tôi đoán là thế!”
Kasuya đặt một tay lên vai cô.
“Khoan, không phải! Nơi đó về mặt pháp lý thuộc về mọi người! Xin hãy giao nó lại!”
“Vậy thế này thì sao?”
Reine des Garous đưa ra một gợi ý.
Sương mù bốc lên quanh bà thành hình những con sói.
Mọi người bên phía Hashiba chuẩn bị chiến đấu, nhưng những con sói không thèm để ý đến họ. Bầy thú ether màu trắng xanh đi xuyên qua khu rừng, dí mặt vào bụi rậm và hốc cây, rồi ngậm lấy những thứ đồ.
Chúng là những mảnh vũ khí vỡ và vỏ đạn.
Reine des Garous chắp tay và nói.
“Ta đang dọn dẹp không gian công cộng này. Giờ thì các ngươi không có lý do gì để ngăn cản quyền kiểm soát thực tế của ta nữa, phải không?”
“Bà sẽ để lại nó sạch sẽ hơn lúc bà đến!?”
“Dĩ nhiên. Cô nghĩ Reine des Garous sẽ để lại dù chỉ một mảnh rác sao?” bà nói. “Hơn nữa, phần lớn rác này là do tất cả các ngươi để lại. Các ngươi đã xả rác ở một nơi công cộng và cứ để nó ở đó… Vậy nên khi ta dọn dẹp nó, ta đang làm một việc công ích, phải không? Điều đó có nghĩa là quyền kiểm soát thực tế của ta cho đến sáng mai sẽ được dành cho việc công ích. …Ta nói sai sao?”
“Vậy thì tôi xin giao phó cho bà!”
Kasuya tát vào gáy cô.
Kanitama: “Phải làm sao đây!? Bà ấy là một người tốt thật sự!”
Hắc Lang: “Ừm, Kani? Bà ta chỉ nói vậy để bảo vệ cây cầu thôi. Nó không liên quan gì đến tính cách của bà ta đâu.”
Kanitama: “Hả!? Kasuya, ý chị là chị có thể dọn dẹp hết đống rác chúng ta để lại trên cầu trước sáng mai sao!?”
Kimee: “Cô làm được không, Kasuya? Nếu được thì bắt tay vào làm đi. …Vì tôi chắc chắn sẽ không làm đâu.”
Hắc Lang: “Dĩ nhiên là không rồi!”
Asano: “Ưmmm, xin lỗiii. Tôi nghĩ chuyện này vượt quá thẩm quyền của địa phương chúng ta rồiii.”
Kanitama: “Thật sao!?”
Asano: “Ý tôiii là, cây cầu đó ban đầu là trách nhiệm của Nagaoka mààà.”
Nabe3: “Nagaoka đã bị đánh bại và cây cầu đã bị chiếm đóng. Chúng ta không thể làm gì nếu cậu ta bị địch bắt. Đây là lãnh thổ của họ rồi.”
Nabeshima thầm nghĩ trong khi thực hiện các sửa chữa khẩn cấp cho con rồng máy của mình trên một con tàu vận tải cạnh Eo biển Uraga.
…Vĩnh biệt nhé, Nagaoka.
Cậu ta hẳn đã làm hết sức mình. Hầu hết mọi người trên cầu và bên kia cầu đã rút lui và những người bị thương đang được bảo vệ. Điều đó một phần là do kẻ thù đã kiềm chế, nhưng…
Nabe3: “Theo báo cáo từ Musashi, cậu ta đã làm bị thương Nữ Sĩ Quan Đặc Vụ số 1 của họ và kết thúc bằng một trận hòa. …Đối với một tân binh thì như vậy là rất tốt rồi.”
Cô cũng là một tân binh, nhưng Nagaoka mới học cấp hai.
Cậu đã làm rất tốt.
“Mặc dù tôi cá là như vậy vẫn chưa đủ để làm cậu ta hài lòng.”
Nói xong, Nabeshima gắn một cánh tay trước của rồng máy đã được sửa chữa vào móc của cần cẩu nâng hàng trên tàu vận tải.
Cô không có phụ tùng cho cánh tay đã bị phá hủy. Cô chỉ cắt và ghép một số tấm giáp của tàu chiến để tạo ra một thứ có trọng lượng tương đương. Nó gần như có thể được xem là một cánh tay giả cho một con rồng máy.
Một trong Tứ Đại Thiên Vương của Ryuuzouji đang đứng trên vai để hướng dẫn việc tiếp cận và anh ta nhìn về phía cô.
“Cô sẽ có thể di chuyển nó bằng vai và nó sẽ hoạt động như một cánh cố định khi bay! Nhưng vật liệu tấm che hầm hàng của tàu vận tải là thứ phù hợp nhất, nên chúng tôi đã phải cưỡng ép đồng bộ các phép thần hộ!”
Điều đó có nghĩa là nó có thể di chuyển. Tạm thời chỉ có vậy, nhưng…
…Mình chỉ cần làm những gì có thể, phải không?
Ngay bây giờ, đó là sửa chữa.
“Vậy thì.”
Cô cảm thấy Nagaoka đã chiến đấu tốt. Và kết quả là…
…Musashi sẽ khó mà sử dụng Nữ Sĩ Quan Đặc Vụ số 1 của họ ở Nördlingen. Hoặc tôi hy vọng là vậy.
Cộng sự của cậu ta, Công chúa Anh, là một chuyên gia chữa trị. Và đền Asama là đền thờ chính của nữ thần mẹ, nên họ có rất nhiều loại phép thuật đó.
Vậy nên thành tích của Nagaoka cũng sẽ không có nhiều ý nghĩa. Nhưng mặt khác…
“Chà, cậu ta đã hơi quá đà đối với một học sinh cấp hai.”
Cô cười gượng.
“Một người kế thừa danh vị đã từ chối đầu hàng khi bị bao vây và cô lập trong khu rừng của Reine des Garous, đấu tay đôi với Nữ Sĩ Quan Đặc Vụ số 1 của Musashi, và thậm chí còn làm cậu ta bị thương. …Cậu quả là một người chăm chỉ, Nagaoka.”
Nabeshima lại nói “vậy thì”.
Nagaoka sẽ đến Nördlingen.
Cô không biết đó có phải là điều cậu ta muốn hay không, nhưng cô biết một điều.
“Cậu đến đó để làm điều cậu phải làm. Phải không, Nagaoka?”
Và…
Nabe3: “Kani, cô sẽ làm gì?”
Mình sẽ làm gì ư!? Kani tự hỏi.
Cô phải cho rằng Nagaoka đã bị bắt. Cô sẽ phải để cậu ta lại cho kẻ thù.
Điều đó có làm hại đến vị thế của cậu ta với tư cách là người kế thừa danh vị hay không còn phụ thuộc vào kẻ thù.
Vậy nên bây giờ…
Kanitama: “Nếu Oky-kun đi rồi, chúng ta phải làm gì ở đây!?”
Nabe3: “Thành thật mà nói, tình hình ở đó không mấy khả quan.”
“Đúng là không mấy khả quan,” Katou Lớn đồng ý.
Cô gửi một bản đồ đơn giản qua thần giao cách cảm. Nó mô tả trung tâm Bán đảo Bousou và sự sắp xếp của cả hai bên trong cuộc xung đột.
Kani nắm bắt được tình hình ngay lập tức.
Kanitama: “Chúng ta gần như bị cô lập ở đây rồi, phải không!?”
Yoshiaki đồng ý với nhận định của Kani.
…Cô bé không sai chút nào.
Fukushima đã đúng khi nói rằng cô bé đang học cách đọc diễn biến của trận chiến.
Đó là lý do tại sao cô đã lao vào hỗ trợ Kasuya lúc nãy. Vì điều đó đã giúp mọi người rút lui thành công, cô hẳn đã đọc đúng thời điểm.
Cô đã làm tốt.
Nhưng cuộc rút lui thành công đó giờ lại đang gây rắc rối cho họ.
Họ có rất nhiều người, nhưng nhiều người đã bị thương hoặc kiệt sức sau khi vượt qua cây cầu dài.
Họ đã thu gom tất cả nhân sự mà bình thường họ sẽ buộc phải bỏ lại.
Điều đó để lại cho họ một bất lợi đáng kể. Sự di chuyển của họ sẽ chậm chạp và khả năng tấn công, phòng thủ của họ sẽ yếu đi.
Số người họ đã cứu sẽ hạn chế họ từ đây về sau.
Lực lượng của Musashi vẫn ở trước mặt nhóm của Kani. Reine des Garous cũng vậy.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ tận dụng đà này để tấn công bây giờ?
Kasuya và Kani có thể bảo vệ bất cứ ai trong tầm tay, nhưng tất cả những người khác sẽ gặp nguy hiểm.
…Dù sao thì, chiến trường sẽ ở trên bán đảo từ đây trở đi.
Thương vong trên cầu là tối thiểu vì Reine des Garous là kẻ thù duy nhất của họ và vì chiến trường chỉ giới hạn trên cây cầu.
Với chiến trường hẹp như vậy, Kasuya và Kani có thể bao quát tất cả mọi người.
Nhưng từ đây trở đi, họ sẽ ở trên vùng đất rộng lớn của bán đảo.
Trên một chiến trường rộng hơn, Kasuya và Kani không thể bao quát tất cả mọi người.
Và còn một vấn đề khác:
Kimee: “Đơn vị đổ bộ của Musashi đã đến trung tâm Bousou. …Kasuya, Kani. Đơn vị phía bắc của các cô đã bị cắt đứt khỏi đơn vị mặt đất chính của Hashiba ở phía nam trung tâm Bousou.”
Điều đó có nghĩa là Kani đã đúng.
Kimee: “Dù duy trì được quân số, các cô thực chất đang bị cô lập với nhiều chiến binh kiệt sức và bị thương.”
Hắc Lang: “Ừm, Yoshiaki? Cô đang cố dọa chúng tôi đấy à?”
Kimee: “Giờ cô nói thì, đúng là nghe có vẻ vậy thật nhỉ?”
Kanitama: “Giống như những nhân vật trong manga hay anime luôn nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu họ thất bại thay vì làm thế nào để vượt qua khủng hoảng! Khi chúng tôi xem những thứ đó trong bữa tối, bố tôi luôn nói rằng họ là loại người tự đẩy mình đến cái chết sớm vì căng thẳng!”
AnG: “Kime-chan, cậu có phải là loại người tự dồn mình vào chân tường về mặt tâm lý không?”
Kimee: “Không, tôi chỉ làm thế với người khác thôi. …Tôi rất tử tế với bản thân.”
Chín Sừng: “Đó có phải là điều đáng tự hào không?”
Ba Chân: “Ồ, nhưng, Kuki-kun. Cậu cũng nói nhiều về tình hình tồi tệ của mình lắm mà.”
Chín Sừng: “Tôi đang dựng bối cảnh để chiến thắng cuối cùng của mình trông ấn tượng một cách xứng đáng.”
Asano: “Vậy có aiii quyết định phải làm gì chưaaa?”
Hầu Hết Mọi Người: “A.”
Cơn gió đêm mang theo giọng nói của một người phụ nữ: “Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác”.
Dưới màn đêm, ai đó có thể thấy các hạm đội trên không đang giao tranh trên bầu trời phía tây nam và khu rừng của Reine des Garous trên vịnh ở phía tây bắc.
Cô đứng trên đất của Satomi.
“Konishi-sama! Các tàu còn sót lại gần đó và các lực lượng khác đã được tập hợp!”
Cô đứng trên boong của một chiến hạm hạng nhẹ đã cập bến và vẫy tay trước báo cáo đó với hai vị thần chiến tranh sau lưng.
“Làm tốt lắm, mọi người. Giờ chúng ta sẽ không còn bận rộn như trước nữa, nên hãy kiếm gì đó ăn đi. Tôi sẽ phát takoyaki tôi đã nấu.”
“Testament! Cảm ơn ngài! Chúng tôi sẽ dỡ hàng theo thứ tự!”
“Được, được rồi,” Konishi nói trước khi nhìn lên một trong những vị thần chiến tranh sau lưng mình. “Tokishige-kun?”
“Gì?”
Konishi nói với cô gái đang ngồi trên vai của vị thần chiến tranh tên là Chính Trực.
“Tokishige-kun, đây sẽ là một trận chiến lớn, nhưng cô có xử lý được không?”
“Cô sẽ làm gì nếu tôi phản bội cô?”
“Hừm.” Konishi nghiêng đầu. “Cô không học được gì trong thời gian kể từ khi Satomi bị tiêu diệt sao?”
“Chà…”
“Hừm,” Konishi lại nói. “Nếu cô phản bội Hashiba, Satomi có lẽ có thể tấn công chúng ta từ phía sau và tuyên bố Giải phóng Satomi thành công. Lực lượng Kantou có lẽ sẽ rất vui mừng. Satomi sẽ thực sự là người hùng đã đánh đuổi Hashiba.”
Nhưng…
“Đó chỉ là ở Kantou thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi.” Tokishige chậm rãi thở dài và nói từ trên cao trong đêm. “Các quốc gia ngoài Kantou không thể chia sẻ lợi ích từ sự phản bội đó, nên nó sẽ chỉ bị xem là một sự phản bội. …Sau khi giải phóng Satomi, châu Âu sẽ xem Musashi là một quốc gia đứng về phía những kẻ phản bội.”
“Đúng vậy. Nhưng… cô hiểu mà, phải không?”
“Hiểu gì?”
“Nếu Satomi sắp thua, chẳng phải phản bội chúng tôi sẽ là lựa chọn tốt hơn sao?”
“Tại sao?”
“Tôi đến từ Sakai.”
“Đúng vậy,” Tokishige nói. “Sakai ban đầu là một thành phố thương mại tự do, nhưng nó đã bị P.A. Oda nuốt chửng.”
“Đúng vậy.”
Đây là một khoảng thời gian quý giá, Konishi nghĩ trong khi nói.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện như thế này, phải không?”
“Cô mới đến đây năm ngày trước. Dĩ nhiên là vậy.”
“Tiếc thật.”
“Tiếc?”
“Testament,” Konishi nói, nhưng cô không giải thích ý mình. “Chúng ta hãy quay lại chủ đề.”
“Ý cô là Sakai?”
“Đúng vậy,” Konishi xác nhận trong khi nhìn về phía tây. Trên bầu trời phía tây, Musashi đang bắt đầu tái lập đội hình ba hàng của mình.
Nàng ngước nhìn vóc dáng khổng lồ của nó và cất lời.
"Sakai sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa đâu."
"Tại sao chứ? Chẳng phải sau khi Hashiba sụp đổ, nơi đó sẽ có cơ hội sao?"
"Trước kia, nó là một thành phố tự xưng là tự do, nhưng thực chất lại bị các thương gia lớn nhất thao túng. Còn bây giờ, nó đã trở thành một thành phố thương mại tự do phụng sự cho một quốc gia nhất định. Vấn đề là, vế sau mang lại lợi nhuận cho nhiều người hơn, nên có lẽ mọi chuyện sẽ cứ như vậy, dù quốc gia đó có thay đổi đi chăng nữa."
"Thì ra là vậy," Tokishige chỉ nói thế. Nàng đã định nói gì đó.
"––––––"
Nhưng rồi lại thôi.
Từ trên vai vị võ thần, nàng ngước nhìn lên bầu trời phía tây, và cuối cùng cất lời với ánh mắt vô định.
"Có đủ của cải để tái phân phối, chắc hẳn là thích lắm."
"Ồ, đúng là vậy mà. …Thật lòng tôi ước gì mình có thể nói chuyện với cô nhiều hơn. Cảm giác như phải mất đến năm ngày này cô mới thôi quá dè chừng mà chịu mở lời với tôi."
"Chắc là tại đêm đã khuya. Với lại không khí chiến trường cũng khiến cô nói nhiều hơn bình thường thì phải."
"Cô cũng vậy thôi."
Nghe câu đó, cuối cùng một nụ cười cũng nở trên môi Tokishige. Hay đúng hơn là Konishi ngỡ mình đã thấy nụ cười ấy.
"Biết làm sao được," nàng nói. "Các người không hẳn là đồng minh, mà cũng chẳng phải kẻ thống trị. Các người đã bao vây chúng tôi trong một tình thế kỳ lạ như vậy. Các người là một người đại diện mà chúng tôi không thể có ý nghĩ chống đối, vậy bảo tôi phải nói chuyện thế nào đây?"
"Đó chẳng qua chỉ là kẻ yếu tuyên bố mình yếu đuối như một thứ vũ khí khó chịu mà thôi."
"Khi kẻ yếu bắt đầu tự nhận mình yếu đuối, nghĩa là họ đã tìm thấy sức mạnh để biến nó thành lợi thế. Nhưng cũng có những lúc người ta không thể tự nhận cái danh ấy, mà chỉ đơn thuần là kiệt sức đến chẳng làm được gì, thưa thương nhân."
"Như vậy không làm cô yếu đi đâu." Konishi nhún vai. "Nói cho rõ, nghỉ ngơi và lười biếng là hai chuyện khác nhau, thưa chính trị gia."
"Cũng đúng." Giọng Tokishige có vẻ chán nản. "Tôi thật sự ước mình đã nói chuyện với cô sớm hơn."
"Cô từng bàn chuyện này bao giờ chưa?"
"Lâu lắm rồi, với các thành viên khác trong Bát Khuyển Sĩ."
"Họ phản ứng thế nào?"
"Họ hoặc là cười khổ, hoặc là phản đối kịch liệt."
"Vế đầu là những người nghĩ ‘ừ, tôi biết mà’. Vế sau chỉ là lũ ngốc thôi."
"Phải," nàng nói. "Nhưng phản ứng của vế sau lại khiến tôi thấy an lòng hơn."
"Cô đúng là một cô gái khó chiều."
"Không khó chiều bằng tình cảnh này đâu. Tôi đã nghĩ mình có thể thong thả một khi bị bao vây, nhưng giờ lại lâm vào chiến tranh và cục diện đã xoay chuyển."
"Điểm này thì tôi đồng ý với cô."
Konishi cũng từng có cảm giác tương tự về Sakai trong một thời gian.
Xét về phương diện đó, cô đang ở vị thế có thể dạy cho cô gái này một điều gì đó. Vậy nên...
"Chà, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cô không quen với những tình huống thế này. Đành chịu thôi."
"Đúng vậy. …Ngay cả trong Bát Khuyển Sĩ, tôi cũng thường chỉ chiến đấu cùng các chiến binh thông thường. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy mình quá sức khi phải tham gia một trận chiến có dính dáng đến chính trị như thế này."
Nhưng…
"Chúng ta không thể sửa cái hệ thống mà ở đó làm việc khó lại dễ dàng hơn về lâu dài được sao?"
"Cô đề xuất gì nào?"
"Satomi đã bị các người đè bẹp và chinh phạt, nhưng chúng tôi vẫn giữ được quyền lợi của mình và các người đã trao cho chúng tôi một số luật lệ để tuân theo. Nếu việc khôn khéo giả vờ yếu đuối không thể lật đổ những quyền lợi hay luật lệ đó, thì việc tìm cớ để dậm chân tại chỗ quả là lãng phí thời gian. Nếu đã có thể đòi hỏi điều gì, chúng tôi nên làm vậy." Một tràng cười cay đắng vang lên trong không trung. "Cũng như nghỉ ngơi và lười biếng không phải là một, yếu đuối và không hành động cũng không phải là một."
"Cũng đúng."
Konishi thầm nghĩ, Cuộc trò chuyện này dựa trên giả định rằng chúng ta sẽ thua và đôi ngả chia ly.
Tất nhiên, cô không rộng lượng đến mức nói thẳng ra điều đó.
"Mạnh hay yếu, kiệt sức hay lười biếng, trái tim vẫn làm những gì nó muốn."
"Nhưng suy nghĩ của cô đâu thật sự nằm trong tim."
"Cô không thể thấy suy nghĩ của người khác, nhưng họ vẫn đang hành động dựa trên chúng." Konishi vươn vai và nhìn về phía không chiến ở tây nam cùng khu rừng ether ở tây bắc. "Tất cả chúng ta chỉ đang làm những gì mình có thể khi có thể mà thôi. Cơ hội làm ăn cũng hoạt động theo cách đó."
"Chúng ta sẽ còn có cơ hội nói chuyện nữa không?"
"Chà," Konishi vừa nói vừa gãi đầu, mái tóc dài của cô rung lên. "Tôi sẽ bị bắt và hành quyết tại Sekigahara."
"Rồi sao nữa?"
"Nếu chúng ta bàn luận sau chuyện đó, thì cũng chỉ là chia sẻ ký ức mà thôi. Những cuộc thảo luận chính trị của chúng ta sẽ không còn trọng lượng nữa."
"Nếu vậy thì..."
Tokishige bồn chồn rung chân. Gót giày của nàng gõ vào giáp của Integrity, nhưng âm thanh đã bị tiếng đại bác xa xăm át đi.
Trận chiến đang đến gần. Và trong bầu không khí đó, Konishi mở một lernen figur.
"Hãy nói một chút về những gì tôi có thể làm bây giờ."
Cô mở thần tính mạng, gửi đi một thần tính truyền bên ngoài thay vì giới hạn trong nhóm Hashiba.
"Tôi có việc cần bàn với quân Musashi và Satomi."
Koni-ko: "Ừm, xin lỗi một chút. Tôi muốn nói chuyện với một đại diện của quân Musashi hoặc Satomi liên quan đến tương lai của đơn vị Hashiba trên Tàn Tích Đại Kiều Vịnh Edo và ở mũi phía bắc của Bán Đảo Bousou. Mọi người thấy sao?"
Masazumi hít một hơi thật sâu trên chiếc vận tải hạm nhỏ đang bay trên tàn tích đại kiều.
Cô đang bị bao vây bởi một biển ánh sáng. Vận tải hạm nhỏ đã chìm một nửa vào khu rừng ether nên bộ binh Hashiba dưới mặt đất không có góc bắn tốt.
Asama chịu trách nhiệm kiểm soát sự nhiễu loạn đối với năng lượng của tàu, nhưng Masazumi cũng có việc của riêng mình.
"Đến rồi đây, Honda-kun Giả Gái. …Là Konishi Yukinaga. Người kế thừa danh hiệu đó có lẽ là chỉ huy bộ binh của Bán Đảo Bousou trong Chiến Dịch Keichou."
Nhiều 'của' quá đi mất… cô nghĩ một cách vô nghĩa, nhưng rồi nhận ra điều gì đó.
"Ồ, xin lỗi. Tôi bị phân tâm bởi một chuyện ngớ ngẩn và quên mất không tập trung vào những gì cô đang nói. Mà Konishi là ai vậy?"
Mọi người nhìn quanh và cuối cùng Asama lên tiếng.
"Ôi, không có Horizon ở đây, chẳng có ai để hét 'Mitotsudaira-sama!' cả."
"C-các người đừng có dung túng cho Ariadust-kun đối xử tệ bạc với tôi nữa!"
Tỷ Muội Aoi tạo dáng chữ Y và hét lên trong khi Neshinbara nói câu đó.
"Mitotsudairaaa!! Ahaaaahn!!"
Bạc Lang: "T-tôi đang bận đối phó với thằng nhóc Nagaoka đây!"
Tôi: "Vậy, Nate, người tên Konishi này là ai?"
Bạc Lang: "Judge! Cô ta là một thương nhân trở thành chỉ huy và là một trong những đại diện chính của Chiến Dịch Keichou. Cô ta hẳn là người phụ trách bộ binh Bán Đảo Bousou trong cuộc Giải Phóng Kantou."
"Nhưng," Mitotsudaira nói tiếp.
Bạc Lang: "Người kế thừa danh hiệu duy nhất trên Tàn Tích Đại Kiều Vịnh Edo là tay bắn tỉa Nagaoka Tadaoki. Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nơi đó. Nhưng vì Konishi đã出diện khi anh ta đã biến mất..."
Phó Hội Trưởng: "Thẩm quyền sẽ thuộc về cô ấy khi người phụ trách ban đầu vắng mặt. Vậy cô ta là cấp trên của anh ta sao?"
Bạc Lang: "Judge. Kuki có lẽ là tổng chỉ huy trên thực tế, nhưng ông ta cần một phó chỉ huy vì đang tập trung vào hạm đội ở phía nam. Tôi nghĩ đó chính là cô ta."
"Vậy thì," Adele nói.
Bình T Vassal: "Một người có quyền hạn như cô ta lại muốn đàm phán vào lúc này về chuyện gì chứ?"
Trạm Nagaya: "Chuyện đó đơn giản thôi."
Là Ookubo. Bà đang gửi lời nói của mình đến đây trong khi tiến vào Satomi trên chiếc vận tải hạm nhỏ còn lại.
Trạm Nagaya: "Phó Hội Trưởng, cô chuẩn bị rời đi đi. Cô đã làm được quá nhiều ở đây rồi, nên tôi sẽ dùng việc này làm lần xuất hiện chính thức đầu tiên của mình."
Konishi thấy phản ứng của kẻ địch.
Vận tải hạm nhỏ của Musashi nhô lên một chút khỏi khu rừng ether ở phía tây bắc, và…
Trạm Nagaya: "Nhà Đàm Phán Hashiba Konishi Yukinaga. Tôi là Ookubo Nagayasu/Tadachika và tôi sẽ là nhà đàm phán của Musashi/Satomi. Tôi muốn đáp lại yêu cầu và tiến hành đàm phán với cô."
Đàm phán về cái gì?
Trạm Nagaya: "Về đơn vị phía bắc của cô đang ở trước mặt Reine des Garous? Tôi đề nghị họ rút lui."


0 Bình luận