Bên trong là cả một sức nặng
Nên lúc va vào đau lắm đấy!
Phân bổ điểm (Đau quá đi)
Asano dõi theo động tĩnh của kẻ địch từ phía bên kia vịnh.
Nàng nhận lệnh trấn thủ Bousou nên đã tách khỏi Kani.
…Aaaa, lo quá đi.
Phe Musashi rất giỏi đột phá. Rõ ràng họ đã học hỏi được không ít khi giao chiến với nhiều quốc gia kể từ trận Mikawa.
Mà phe Mouri cũng đáng gờm nữa. Thú thật, nàng không ngờ con rồng máy của Nabeshima lại bị đánh bại. Dù sao thì nó cũng to vật vã. Lại còn thoải mái nữa chứ.
“Không thể tin nổiiii.”
Trong khi Asano trấn thủ bán đảo Bousou, Kani đã đến Tàn tích Đại Kiều Vịnh Edo, nơi Nagaoka đang đóng quân.
Nghĩa là Kani và Nagaoka sẽ phải đối đầu với lực lượng của Musashi.
Còn về phần nàng…
“Chắc là... phe Satooomi rồiiii!”
Gay go đây. Và nói thật thì, nàng chẳng muốn làm việc này chút nào.
Nàng cũng có kinh nghiệm chiến đấu. Vài lần giao tranh ở biên giới, dăm ba cuộc đụng độ nhỏ, thậm chí cả những trận quyết đấu để giải quyết nội bộ.
Nhưng theo ý nàng thì, Mệt mỏi chết đi đượccc, hoàn toàn không hợp với mình chút nàooo~.
Nàng kế thừa danh hiệu này cũng chỉ vì bạn bè xung quanh ai cũng làm vậy.
Nàng đã chơi với Nabeshima, Kani, và Ikeda từ rất lâu rồi.
Trong số đó, Kani là người đầu tiên rời đi để kế thừa danh hiệu.
Nhưng Kani làm thế không phải vì hứng thú với việc thăng quan tiến chức hay gì. Nhờ thể chất vượt trội và thành tích tốt trong các hoạt động câu lạc bộ, một danh hiệu kế thừa đã được sắp đặt sẵn cho cô. Gia đình Kani ban đầu chỉ xem đó như một hoạt động ngoại khóa mở rộng của con gái, nhưng Kani lại muốn thử xem năng lực của mình có thể đi xa đến đâu, và gia đình đã quyết định ủng hộ cô.
Nabeshima quyết định theo đuổi danh hiệu kế thừa gần như là để đáp lại hành động đó.
…Dù gì thì Nabe-san cũng là dân du côn mààà~.
Ngay từ năm nhất sơ trung, cô nàng đã tạo được sức ảnh hưởng ở khu chợ địa phương, nhưng chắc hẳn cô cảm thấy Kani ngày càng xa cách khi bạn mình tập trung nhiều hơn vào các hoạt động câu lạc bộ. Và một khi cụm từ “danh hiệu kế thừa” xuất hiện cùng với sự ra đi của Kani, Nabeshima cũng bắt đầu nghĩ đến việc giành lấy một cái cho riêng mình.
Nabeshima chắc chắn là kiểu người có thể tập hợp mọi người để làm nên chuyện lớn, nhưng có lẽ bản thân cô lại không nghĩ vậy. Mối quan hệ của họ đã thay đổi khi bước vào sơ trung. Nabeshima quyết định thử giành lấy danh hiệu kế thừa không phải để nối dài cuộc sống hiện tại, mà là để xem liệu mình có thể làm nên trò trống gì không.
Dĩ nhiên, một đứa du côn như cô thì học hành chẳng ra sao, cũng không tham gia câu lạc bộ nào, nên cô đã chọn con đường du học sinh.
Cuối cùng, cô đã thổi bùng ngọn lửa phục hưng cho gia tộc Ryuuzouji và giành được danh hiệu kế thừa trước cả Kani.
Thế là rắc rối ập đến với Asano.
Khi Kani và Nabeshima tích cực theo đuổi việc kế thừa danh hiệu, hai người họ không còn xuất hiện trong những buổi tụ tập của “cả nhóm” nữa.
Tổng số bạn bè có tăng lên khi Nagaoka chuyển đến, nhưng những cô bạn thân ở địa phương mà nàng có thể tán gẫu cùng thì đã đi mất. Và trên hết…
IT: “Nè, bên cậu sao rồi? Ổn cả chứ?”
Tất cả là tại cái tên đó.
Vì Nabeshima và Kani thường xuyên vắng mặt, nàng đương nhiên phải đi chơi với cậu ta rất nhiều, nhưng vào mùa hè năm ba sơ trung…
“Này này. Hình như tớ sắp có thể nhận được danh hiệu kế thừa rồi đó.”
“Hả? Thật áàà? Ý cậu là saoo?”
“Ừm, vẫn chỉ là có khả năng thôi, nên tớ chưa nói chắc được gì cả.”
Nhưng…
“Giờ thì mấy cậu hết đường chọc tớ rồi nhé.”
“Hả? Chọọọc cậu? Mà khoan, ‘mấy cậu’? Ý cậu là có cả tớ nữaaa?”
“Ý tớ là,” tên ngốc đó mỉm cười. “Tên cậu là Asano, nên cậu cũng đang cố kế thừa một trong những danh hiệu đó, phải không?”
Đâu có!!
“Thì, tớ cũng sẽ cố gắng. Dù chưa có gì chắc chắn cả.”
Mong là cậu chẳng nhận đượcccc!!
“Chắc với cậu thì dễ thôi vì cậu thông minh, còn tớ thì không.”
Ừa, cậu vừaaa chứng minh mình là một tên ngốốốc rồi đó!
“Sẽ hay lắm nếu cuối cùng chúng ta lại được ở bên nhau. Mà chắc lúc đó Nagaoka cũng sẽ đi cùng chúng ta nhỉ?”
Câu nói đó cứ ám ảnh nàng một cách kỳ lạ.
…À, thì ra là vậyyy.
Mình cũng phảảải kế thừa một danh hiệu thôiii.
Học lực của nàng rất tốt. Cực kỳ tốt.
Nàng đã nghĩ mình có thể xoay xở với một danh hiệu kế thừa vô danh nào đó không liên quan đến chiến đấu.
Nhưng không may là người bạn cũ đó vẫn tiếp tục nói.
“Mà tớ chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ nhắm đến danh hiệu Ikeda Terumasa đâu. Một trong Thất Tướng đấy, cậu biết không? À mà, Nagaoka cũng thế thì phải.”
Chờờờ đãaaaa.
…Một kẻ vô dụng như cậu taaa mà lại là một trong Thất Tướng, trong khi một học sinh xuất sắc như mìnhìình lại mang một danh hiệu vô danh ư!? Cậu có nghĩ là cán cân quyền lực trong nhóm sẽ giữ được thăng bằng khônggggg!? Mình ơi, có nghe khônggggg!?
Nhưng…
“Mà thôi, tớ chắc là cậu đã có kế hoạch cả rồi, nên chắc chẳng có gì phải lo lắng nhỉ?”
Nàng vẫn còn nhớ như in câu trả lời của mình lúc đó.
“Ừa, tớ sẽ ổn thôiii. Asano Yoshinaga, phải không nhỉ? Chẳng có gì đáng lo cảáá.”
Nàng đã tự vỗ trán trong lòng, rồi về nhà tra cứu về Asano Yoshinaga.
May thật, nàng đã nghĩ vậy. Bởi vì…
…Ông này cũng nhạt nhòa ghê!
Đúng vậy, Asano Yoshinaga là thành viên mờ nhạt nhất trong Thất Tướng.
Asano chống tay lên cằm, ngồi trên xe vận chuyển chạy dọc theo bờ biển vịnh Edo của bán đảo Bousou về phía nam.
…Bản thân mình cũng nhạt nhòaaaa ghê…
Nàng thông minh. Và đó không phải là nàng tự nói. Bảng xếp hạng đã chứng minh điều đó. Nàng không chỉ đứng đầu học viện hay đứng đầu khu vực. Nàng chưa bao giờ tụt khỏi top 3 toàn khối của cả M.H.R.R.
Nhưng thông minh không đảm bảo bạn có thể trở thành người kế thừa danh hiệu.
Điều đó phụ thuộc vào một tài năng đặc biệt.
Phải, mấu chốt để kế thừa một danh hiệu là tái hiện lại một giai thoại đặc sắc hoặc một vũ khí đặc trưng của người sáng lập danh hiệu đó tốt hơn bất kỳ ai khác.
Điều đó rất khó thực hiện nếu bạn chỉ đơn thuần thông minh. Nàng đã nghĩ mình có thể xoay xở với một nhân vật lịch sử ít tên tuổi, không có giai thoại nào đáng kể, nhưng…
“Asano Yoshinaga-saaan.”
Nàng gọi tên người sáng lập danh hiệu của mình trong quá khứ xa xôi.
“Ông là cháu của Hashibaaa, người ta nói ông dũng cảmmm, văn võ song toànnnn, và ông còn có cái giai thoại về đội hình không chịu rút lui nữaaa.”
Nhưng…
“Gần như chẳng có ghi chép nào về việc ông đơn đả độc đấấấu với ai, lập được chiến công gì to tááát, hay được giao cho nhiệm vụ gì quan trọọọng…”
Asano Yoshinaga thuộc phe Hashiba, một phần là do mối quan hệ gia tộc, nên sau khi Hashiba qua đời, khi Ishida Mitsunari hành xử như đại diện của phe Hashiba, ông đã tấn công Mitsunari và chuyển sang phe Đông Quân trong trận Sekigahara vì quá ghét Mitsunari.
Matsudaira đã cảnh giác với hành động của ông sau trận Sekigahara vì lập trường ủng hộ Hashiba của ông vẫn không thay đổi, nhưng…
…Nhưng vẫn chẳng có giai thoại nào nổi bậậật cả…
Đó là lý do tại sao nàng cần phải đưa ra một lý do để mình được kế thừa danh hiệu.
Cuối cùng, nàng đành nhờ giáo viên chủ nhiệm khoe thành tích học tập xuất sắc của mình với Liên Minh Thánh Phổ, đồng thời nhấn mạnh mối quan hệ thân thiết của nàng với Kani, Nabeshima, Ikeda và Nagaoka.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc người ta sẽ nói rằng nàng có được danh hiệu nhờ thành tích học tập và các mối quan hệ chứ không phải thực lực.
Nhưng, nàng nghĩ. Asano Yoshinaga nguyên bản chắc cũng khổ sở lắắắm.
Dù sao thì, ông cũng bị vây quanh bởi những người có chiến tích lẫy lừng. Một số người trong số họ là daimyo thế hệ thứ hai hoặc thứ ba, nhưng hầu hết đều đã tạo dựng được tên tuổi cho mình bằng cách này hay cách khác.
Người ta cho rằng ông “văn võ song toàn”, nhưng điều đó áp dụng cho hầu hết các vị tướng nổi tiếng thời bấy giờ.
“Những người thực sự ấn tượng về cơ bản là có chỉ số +5 cả văn lẫn võõõ. Dù cũng có vài người chỉ số văn là -6 còn võ là +8.”
Nhưng Asano nghĩ người sáng lập danh hiệu của nàng chỉ có chỉ số +2 hoặc +3 cho cả hai.
Nàng cảm thấy ông trở thành một thành viên của Thất Tướng thực chất chỉ vì ông đã giữ được vị thế của mình trong phe Hashiba với tư cách là cháu trai của Hashiba. Vì vậy…
…Ông ấy có lẽ là trụ cột tinh thần cho phe Hashiba.
Ông không phải là một thiên tài xuất chúng, nhưng ông có tài năng trên mức trung bình, có mối quan hệ gia tộc và một tinh thần mạnh mẽ.
Đó hẳn là kiểu người mà các thiên tài muốn có bên cạnh vì họ nhận thức được điểm yếu của chính mình.
Và đối với những người không đủ mạnh mẽ, đó hẳn là kiểu người mà họ luôn có thể dựa vào.
Nói cách khác…
…Chất bôi trơơơn cho các thiên tài và điểm tựa cho những người cấp dướiii.
Đó có thể là một vị trí tốt một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng, nàng nghĩ.
Mình thực sự không thích ra chiến trường đánh đấấấm chút nào.
Thật không thể tin nổi, Asano thầm nghĩ khi ngồi trên thùng chiếc xe đang di chuyển.
Suy cho cùng, cha mẹ nàng chỉ điều hành một cửa hàng trái cây bình thường. Nàng thông minh, nhưng tài năng của nàng nằm ở những thử thách được định nghĩa trong sách giáo khoa. Nàng kế thừa danh hiệu này chỉ vì tình cờ phù hợp với vị trí đó nhờ vào những người bạn của mình.
Dĩ nhiên, bình thường thì nàng chẳng bận tâm. Nàng có thể tiếp tục tình bạn cũ và giữ được lòng tự tôn giữa những người bạn đó. Nàng đã cảm thấy hơi ngượng ngùng trước sự ngạc nhiên của mọi người khi nàng nhận được danh hiệu kế thừa.
Nhưng mọi chuyện có chút khác biệt khi đến lúc phải ra trận.
Đó là lúc cô học sinh xuất sắc phải đối đầu với những thiên tài thực thụ.
Ngay cả với những chiến binh bình thường, nàng cũng gặp rất nhiều khó khăn. Với tư cách là một người kế thừa danh hiệu, nàng có nhiều loại thần chú và có thể dùng chúng để cường hóa cơ thể, nhưng sức mạnh cơ bản của nàng lại thấp.
Nàng đã đạt được những tiêu chuẩn tối thiểu cần thiết cho một danh hiệu kế thừa, nhưng liệu đó có phải là điều tốt hay không?
“Mình không chắắắc nữa.”
Đối thủ của nàng sẽ là quân Satomi trên chiếc tàu vận tải nhỏ đang đến từ phía đông? Hay là…
“Bên nàooo đây nhỉ?”
Một chiếc tàu vận tải rực lửa đang lao đến từ phía bắc như sắp rơi. Trên đó là…
“Cựu người kế thừa danh hiệu của gia tộc Tachibanaaa, người mà cuối cùng sẽ phải đối đầu với Nabe-saaan.”
Vậy là bên nào đâây? nàng tự hỏi. Nhưng rồi…
Kanitama: “Asa-chan!”
Asano: “Hửm? Gì thếéé?”
Kanitama: “Chuyện này xong mình đi mua sắm ở Edo nhé! Tất nhiên là nếu có thời gian thôi!”
“Cậu nghe gì chưa!?” Kani hỏi.
Kanitama: “Nghe nói họ đã mở cửa một số di tích ở Harajuku của Edo đấy!”
Asano: “Ừa, tớ có nghe rồồồi. Nhưng tớ nghe nói khu vực đó thỉnh thoảng bị Saitama xâm lược thông qua Ikebukuro trong Thời Đại Thầầần Thánh.”
Kanitama: “Tớ nghe nói ở đó có một nhóm linh hồn gọi là Takenoko-zoku, chúng ta đi xem họ đi!”
Cô gái này lúc nào cũng có những ý tưởng điên rồ. Họ đang ở giữa một cuộc chiến, vậy mà cô ấy lại xem nó như một chuyến đi chơi của trường hay hoạt động câu lạc bộ.
Nhưng, Asano nghĩ. Có một điều nàng muốn hỏi trong tình huống này.
Asano: “Kani-saaan? Cậu có ổn không? Đây là chiến trường nơi người ta có thể chếếết đó.”
Kanitama: “Testament! Đó chính là ý nghĩa của việc làm một chiến binh! Nhưng mà…”
Cách Kani ngắt nghỉ khi nói cho thấy rõ ràng cô đang chạy. Cô đang trên đường ra chiến trường, nên những gì cô nói lúc này là thật lòng.
Kanitama: “Nhưng mà trong các hoạt động câu lạc bộ cũng có thể chết vì tai nạn mà! Chưa kể tai nạn giao thông! Rồi bệnh tật nữa! Cậu cũng có thể chán đời rồi tự sát… và ngay cả khi kế thừa danh hiệu, cậu cũng có thể bị ép phải chết!”
Asano: “Ừa, nhưng mà…”
Kanitama: “Tớ đã nghiên cứu rồi! Về Yoshiaki-sama!”
Kani đang chạy. Những câu nói nhanh, ngắt quãng của cô gần như là những bước chân.
Kanitama: “Nhưng Yoshiaki-sama đã chấp nhận tớ và cũng quan tâm đến Hội trưởng Hội học sinh Satomi nữa!”
Asano: “Nhưng mà…”
Asano lên tiếng.
Asano: “Đó là vì Yoshiiiaki-sama tốt bụng và mạnh mẽẽẽ. Đó không giống như câu trả lời mà cậu có thể đưa ra nếu có ai đó chếếết. Ví dụ như… Nagaoka chẳng hạn.”
Kanitama: “Ừa! Tớ cũng nghĩ y như vậy ngay khi vừa nói xong!”
…Đây chính là vấn đề của mấy thiên tài đấấấy!!
Kanitama: “Nhưng mà!”
Rõ ràng là cô đang chạy nhanh hơn nữa.
Năng lượng của Kani đang tăng lên cùng với sự tập trung của cô. Những lúc như thế này, những người còn lại khó mà theo kịp cô.
Nhưng hẳn phải có ai đó đã áp đảo rồi chấp nhận một Kani như thế. Vậy nên…
Asano: “Nhưng mà saoo, Kani-saaan?”
Kanitama: “Testament! Nhưng tớ có một ý nghĩ!”
Cụ thể là…
Kanitama: “Tớ cần phải nỗ lực hơn nữa để làm hết sức mình! Tớ không nghĩ mình đã được Yoshiaki-sama chấp nhận một cách đúng đắn đâu! Trong trường hợp của tớ thì không!”
“–––––”
Kanitama: “Hội trưởng Hội học sinh Satomi cũng làm việc rất chăm chỉ! Nên tớ nghĩ Yoshiaki-sama hẳn đã bắt đầu quan tâm đến chị ấy sau khi thấy chị ấy nỗ lực và quyết tâm đến nhường nào!”
Kani đang tăng tốc.
Kanitama: “Asa-chan!”
Asano: “Saao?”
Kanitama: “Tớ sẽ dốc toàn lực và cố gắng hết mình ngay cả khi cậu đang buồn! Và nếu cậu đang buồn, tớ chỉ cần khiến cậu nghĩ một điều!”
Asano: “Nghĩ gì cơ?”
Kanitama: “Rằng cậu cần phải chấp nhận tớ! Cậu càng nghĩ về điều đó nhiều, cậu sẽ càng có ít thời gian để nghĩ về nỗi buồn của mình!”
Vì vậy…
Kanitama: “Tớ tự hào vì đã khiến Yoshiaki-sama cảm thấy như vậy!”
Và…
Kanitama: “Tớ hy vọng Oky-kun và những người khác cũng thế!”
Lời giải thích này hoàn toàn lộn xộn, Asano nghĩ về những lời của Kani.
Cảm giác như ai đó đang cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho phản ứng cảm tính của mình.
Những gì Kani đang nói có lẽ không áp dụng cho tất cả mọi người.
Nhưng có lẽ nó đúng giữa cô và Yoshiaki. Và Asano có thể thấy rằng có lẽ cũng có những trường hợp tương tự khác ngoài kia.
Nàng không thể hoàn toàn chấp nhận ý tưởng đó, nhưng bác bỏ nó cũng là sai.
Và ngay cả khi Kani gặp phải một trường hợp mà lý luận của cô không áp dụng được, cô ấy có lẽ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cách giải quyết và tìm một câu trả lời ở đâu đó.
Thật không hiệu quả, nhưng qua quá trình đó, Kani cuối cùng sẽ không trở nên hoàn hảo, mà là toàn diện hơn.
Và nếu có chuyện buồn xảy ra với cô trên đường đi, cô có thể sẽ trở nên giống như Yoshiaki.
Dù sao đi nữa, bây giờ cô chỉ cần đi từng bước một. Đó là những gì Kani đã có được tại Cuộc vây hãm Odawara.
“Không thể tin nổiiii.”
Asano được cho là người thông minh, nhưng nàng cảm thấy như mọi người khác đang vượt lên trước nàng trong thực tế.
…Ồ?
Nàng nhận ra đường truyền thần thánh từ Kani đã kết thúc.
Cô gái ấy đã vào chiến trường.
Tàn tích Đại Kiều Vịnh Edo là một cây cầu lớn làm bằng gỗ cứng. Nó rộng khoảng 50m và dài 15km.
Mặt trên của cây cầu đó đã trở thành một chiến trường.
Có một thỏa thuận chính thức không được chủ động phá hủy tàn tích, vì vậy không bên nào có thể bắn vào cây cầu từ trên trời. Nhưng bắn theo phương ngang từ mặt đường lại là một chuyện khác.
“Bắn!”
Pháo được đặt trên những chiếc xe ngựa tốc độ cao xếp hàng gần đầu phía tây của cây cầu. Các khẩu pháo phụ dùng trên các chiến hạm bay của M.H.R.R. đã được tháo khỏi tháp pháo và mang đến đây.
Có bảy khẩu được xếp thành hàng ngang. Và giữa chúng…
“Chúng ta cũng cần phải bắn!”
Các chiến binh cầm súng trường đặt khiên của họ giữa các khẩu pháo và bắn từ phía sau.
Điều này tạo thành một loạt đạn lớn.
Những tiếng nổ lớn hơn và những tiếng đanh nhỏ hơn hòa quyện vào nhau xé toạc không khí trên vịnh.
Những khối gỗ tạo nên cây cầu rung chuyển, các khe hở và khớp nối của chúng hiện ra rõ rệt.
Nó giống như một luồng áp suất không khí hơn là một cơn gió thổi qua, trong khi tiếng ồn phóng ra đạn và đạn pháo. Lực giật đủ mạnh để một số xạ thủ phải nao núng hoặc cúi xuống. Và…
“Bắn trúng chúng!”
Kẻ thù ở đó. Quân Musashi đang ở phía Edo của vịnh và đang tiến về phía này.
Họ đang cố gắng quét sạch cây cầu. Họ sẽ đánh bại quân phòng thủ của M.H.R.R. để ngăn chặn những người phòng thủ này vòng ra sau lưng quân Satomi đang trên đường đến Bán đảo Bousou.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Không phải họ phải đến Nördlingen sao!?”
“Testament! Mọi người không nên thất hứa, phải không!?”
“Không nên! Chính vì vậy cậu cần phải trả lại cuốn Tris-tan và Mẹ kế Isolde mà tôi đã cho cậu mượn!”
“Nhân tiện, họ vừa mới phát hành một bộ gồm tập 1 và 2 ở Akihabara của Edo, nên chúng ta hãy mua nó trước khi quay về!”
“Tôi không muốn phiên bản Viễn Đông chưa được bản địa hóa cho M.H.R.R.! Cậu hỏi tại sao ư!? Bởi vì của họ bị kiểm duyệt! Nửa hình ảnh bị che đi thì có ích gì chứ!?”
“A!” ai đó hét lên. “Tadaoki-sama đang có một vài màn kiểm duyệt ngoài đời thực kìa! Chắc là vì ngài ấy có gu phụ nữ cực kỳ chín chắn so với tuổi của mình!”
“Biết ngay mà!”
Mọi người trao đổi ánh mắt và nhìn lên tòa tháp trung tâm của tàn tích cầu, nơi Tadaoki đang ở.
“Kiểm duyệt tốt lắm, Tadaoki-sama!”
Khi một vài người trong số họ đồng thanh nói vậy, họ được đáp lại bằng một âm thanh lớn từ kẻ thù ở phía trước.
Đó là tiếng của bảy quả đạn pháo bắn trúng.
“Tất cả đạn pháo đều trúng mục tiêu!”
Ở phía trước, một sóng xung kích làm biến dạng không khí và tia lửa bay từ trái sang phải. Biển tung tóe ở hai bên cầu và những con sóng còn lại văng vào không khí như thể chúng đang cố gắng xô vào mọi người ở đó.
Nhưng người phụ tá phụ trách quan sát pháo binh nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
“Tia lửa bay… từ trái sang phải?”
Những tia lửa đó được tạo ra khi đạn pháo bắn trúng.
Đối với anh, nó trông giống như bụi phát sáng màu đỏ và nó chắc chắn đã lao từ trái sang phải. Tuy nhiên…
“Không phải chúng được bắn đồng thời sao!?”
Không ai trả lời câu hỏi của anh. Anh chỉ đơn giản nhìn thấy những gì đang xảy ra ở phía trước.
“Kẻ thù không dừng lại! Và số lượng của chúng không giảm! Cuộc tấn công của chúng không hề thay đổi!”
Không có ích gì khi hỏi làm thế nào điều đó có thể xảy ra. Cậu học sinh phụ tá lớn tiếng trong khi giữ chặt các vòng tròn thần chú cách âm trên tai mình.
“Cứ tiếp tục bắn!”
Một lúc sau, tất cả họ đều làm vậy. Giống như trước đây, họ bắn vào kẻ thù, lần này đang thực sự đặt chân lên cây cầu.
Khi loạt đạn tiếp tục, các học sinh của M.H.R.R. đầu tiên nhìn thấy một hình dạng màu bạc trên cây cầu.
Đột nhiên, họ có thể nhìn thấy một con sói bạc đứng trên lan can gỗ sơn đỏ ở phía bên trái.
Tất cả đạn pháo và đạn súng trường đều được bắn theo phương ngang trên cầu.
Điều đó không bao trùm được lan can, vì vậy con sói đã di chuyển dọc theo khu vực an toàn đó.
Nhóm M.H.R.R. dựng lên phòng thủ vì họ biết cô gái đó có thể tấn công nhanh đến mức nào. Vì vậy, một học sinh đã cảnh báo trong khi thiết lập một rào cản phòng thủ.
“Cô ta có thể nhảy qua đây, nên hãy cẩn thận!”
Họ phòng thủ, nhưng khả năng cao là cô ta sẽ vượt qua được hàng phòng thủ của họ.
Vì vậy, những người phòng thủ trong tầm bắn đã xoay người sang trái trong khi vẫn cảnh giác với con sói.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Con sói chỉ đơn giản xoay tròn trên lan can. Cô vung tay và để mái tóc mình tung bay trong gió.
Ngay sau đó, những quả đạn pháo họ đã bắn đâm sầm vào đội hình tấn công của kẻ thù.
Nhưng một lần nữa, điều đó lại không xảy ra.
Tia lửa bay lên trước mặt kẻ thù đang đến gần. Chúng bay từ phải sang trái và đi kèm với một âm thanh chắc nịch.
Họ biết điều gì đã xảy ra.
“Đạn pháo đã bị làm chệch hướng!?”
Thực sự đã có bảy tiếng đánh chặn.
Và lần này những âm thanh đó đi kèm với một giọng nói. Hàng ngũ bắn của M.H.R.R. đã nhìn thấy và nghe thấy một điều gì đó:
“Áuuuuu!!”
Đó là một khối kim loại.
Một khối kim loại tròn màu xanh và trắng đã nhanh chóng cắt ngang cây cầu rộng 50m trong khi một sợi xích vung nó xung quanh.
Đây chính là thứ đã phòng thủ chống lại đạn pháo của họ lần trước và lần này.
Con sói đã sử dụng quỹ đạo cong của sợi xích đang vung để đánh chặn những quả đạn pháo đang bay về phía mình.
Điều đó đòi hỏi sức mạnh thể chất đủ để vung khối kim loại đánh chặn đó theo phương ngang, nhưng con sói bạc có điều đó.
Vũ khí mà cô vung xung quanh có đường kính lớn hơn 3m nếu được xem như một quả cầu kim loại. Ngoài ra…
“Khốn kiếp! Chúng đã đặt một vật nặng vào bên trong!”
“Tôi không phải là vật nặng! Tôi là phi công!”
Quả cầu kim loại xoay một vòng hoàn chỉnh trên không trong khi sử dụng phi công của mình làm vật nặng.
Con sói bạc di chuyển về phía trước và quả cầu kim loại tiếp theo nhắm vào những người phòng thủ của M.H.R.R.
Quỹ đạo ngang của nó đưa nó về phía học sinh ở ngoài cùng bên trái, người đã thiết lập rào cản phòng thủ trước đó.
Tất cả họ đều há hốc mồm, nhìn về phía cậu ta, và…
“Cô ta đã không nhảy qua!”
“Testament.” Cậu ta nhìn lại họ với một nụ cười và giơ ngón cái tay phải lên. “Tôi tiêu rồi.”
“Đừng bỏ cuộc vội! Bỏ cuộc là hết!”
“Tôi bỏ cuộc vì rõ ràng đây là dấu chấm hết cho tôi rồi!! Hay là cậu tình nguyện thay thế tôi!?”
“Này! Ai đó thay thế cho tên hèn nhát này đi! Chứ tôi thì không muốn đâu!”
“Cậu có thể bớt lộ liễu hơn một chút được không!” mọi người hét lại ngay trước khi họ nhìn thấy hai thứ: quả cầu kim loại bay về phía họ và…
“Ể?”
…ai đó đang nhảy qua nó.
Nữ chiến binh mặc giáp xanh và cầm một ngọn giáo.
“Đó là Phó Tổng trưởng Musashi!”
Futayo nhảy lên trên Lôi Thú.
…Mình đã bị tụt lại phía sau.
Đó là bởi vì cô đã phải đối phó với kẻ thù tại tàn tích lớn trong khi những người khác tạo thành một bức tường và xông lên.
Sức cắt của cô và đòn tấn công bằng kiếm hàm răng bắn nhanh của Phó Tổng trưởng Date đã có hiệu quả chống lại những kẻ cố chấp sử dụng xác tàu địch đã hạ cánh làm chướng ngại vật. Sau đó, Đặc Vụ Cấp Hai đã xông vào để dọn dẹp chính xác những kẻ còn lại, nhưng vẫn mất một khoảng thời gian.
Họ cần phải tạo thành một bức tường và tiến vào trước khi kẻ thù có thể củng cố vị trí của chúng trên cây cầu, nhưng…
“Việc tôi đến muộn đã cho phép kẻ thù bắn vào những người khác. …Thật may là Mitotsudaira-sama và Chư Hầu-dono đã ở đây.”
“Ừa, nói thật tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm chệch hướng đạn pháo thay vì chỉ bị ném vào kẻ thù như bình thường.”
“Judge,” Futayo đáp lại trong khi ngồi trên đỉnh Lôi Thú với đôi chân gập lại một cách lịch sự bên dưới. Dù sao thì, đây là chiến giáp di động của người khác. Mình đang chạm vào vũ khí của cô ấy, nên mình không được bất cẩn.
Nhưng điều này cho cô một trải nghiệm ảo về cảm giác đâm vào kẻ thù như thế này.
“Tôi rất ấn tượng vì Chư Hầu-dono đã nghĩ ra được phong cách chiến đấu này.”
“Tôi có nghĩ ra gì đâu! Nó cứ tự dưng thành ra thế này thôi!”
“Judge. Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.”
“Tôi phải thừa nhận là dạo này tôi chẳng hiểu cuộc đời mình đang diễn ra cái quái gì nữa!”
“Chư Hầu-dono. …Tôi phải thừa nhận rằng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với cô trong tương lai. Nhưng…”
“Sao cơ?”
“Tôi biết rằng cô sẽ sớm bị ném vào kẻ thù. Cô không vui khi có một tương lai có thể đoán trước được sao?”
“Quan trọng là một hành trình tốt đẹp, chứ không phải là một đích đến tốt đẹp!”
Một câu nói hay. Hy vọng tôi sẽ có cơ hội sử dụng nó vào một ngày nào đó.
…Giờ thì.
Futayo ngay lập tức đếm kẻ thù.
…Một, hai, ba…
Khi mình đếm đến bốn, có lẽ mình có thể tóm gọn là “rất nhiều”.
“Được rồi.”
Cô nghiêng đầu để né một viên đạn bay về phía mặt mình từ xa.
Mình không biết ai đã làm điều đó, nhưng họ nhắm rất giỏi. Thật là trong gang tấc.
Trên đỉnh của đài quan sát giống như một tòa tháp ở trung tâm của tàn tích cầu, Tadaoki nhếch mép.
Anh đang trong tư thế bắn tỉa và cầm Tam Thập Lục Ca Tiên ở dạng biến hình đầu tiên.
Hai nửa làm từ 18 nòng súng nối liền đã trở thành một khẩu súng bắn tỉa lớn. Bằng cách gắn một thiết bị nạp đạn tự động, anh xuất sắc trong việc bắn tỉa với nòng súng được thay đổi sau mỗi phát bắn, nhưng…
“Thế mà không đủ để bắn trúng Phó Tổng trưởng Musashi!?”
Cô ta đang ở trên một khối kim loại. Cô ta chỉ ngồi đó trong khi nó bay theo một vòng cung. Và anh khá chắc chắn rằng cô ta đang đếm số người trong hàng ngũ bắn ở phía trước.
…Vậy làm thế nào mà cô ta nhận ra được!?
Anh đã bắn tỉa vào đơn vị tấn công của kẻ thù vài lần rồi.
Khi tất cả mọi người trong hàng ngũ bắn của M.H.R.R. di chuyển, anh sẽ bắn một viên đạn mà không ai biết là từ một tay bắn tỉa. Điều đó đã làm chậm cuộc tấn công của kẻ thù một chút, nhưng…
“Chà.”
Quả cầu kim loại đâm sầm vào hàng ngũ đầu tiên của họ.
Vụ va chạm của Adele đã hất Futayo khỏi Lôi Thú, vì vậy cô nhào lộn trên không trong tư thế ngồi.
Cô đã ước tính số lượng kẻ thù là “rất nhiều”.
…Sức cắt của mình có thể phá hủy các khẩu pháo đủ nhanh, nhưng Chư Hầu-dele-dono vừa thổi bay khoảng một phần ba đội hình của họ.
Nhưng đây có được tính là một cuộc tấn công của Chư Hầu-dono hay là một cú ném của Mitotsudaira-sama? Ai là người được ghi công?
Dù sao đi nữa, cú đó đã thổi bay một phần ba, vậy nên mình cần phải xử lý hai phần ba còn lại.
Hai phần ba của “rất nhiều” sẽ là…
…Ồ, không.
Mình đã không đếm đúng, nên giờ mình không thể tính toán được.
Thôi thì, mình có thể dùng “rất nhiều” như một ước tính chung.
“Hm.”
Cô duỗi thẳng người từ tư thế ngồi và xoay một vòng trên không. Cô xoay người để bay qua các khẩu pháo của kẻ thù dọc theo bên hông. Cô chọn đáp xuống đất sau khẩu pháo thứ hai, nhưng…
“Ràng buộc, Tonbo Spare!”
“Hiểu rõ.”
Ngay khi khẩu pháo thứ hai bị chém từ trên xuống, cô nghe thấy tiếng va chạm của Lôi Thú đang phá hủy hàng pháo phía sau mình. Sau khi bị ném vào đội hình địch, khối kim loại đã đẩy lùi lực cản và trọng lượng của kẻ thù để tiếp tục tiến lên.
“Áuuuuu!!”
…Ít nhất thì Chư Hầu-dono có vẻ đang rất vui!
Với ý nghĩ đó, Futayo vượt qua khẩu pháo thứ hai đã bị phá hủy.
Cô định đáp xuống sàn sau khẩu pháo mà cô đã phá hủy.
Nhưng cú nhảy của cô không đủ xa, vì vậy cô đã dùng tay mình. Cô nhẹ nhàng ấn các ngón tay trái vào mép của vết chém trên khẩu pháo mà chính cô đã chẻ đôi.
“Ồ.”
Cô đẩy mình lên đủ để có thêm khoảng cách.
Cô đáp xuống phía bên trái của cây cầu. Nếu đếm từ bên trái, cô đang ở giữa khẩu pháo thứ ba và khẩu pháo thứ tư đã bị phá hủy.
Khu vực giữa các khẩu pháo tạo thành một con đường nơi những người phòng thủ và pháo thủ của kẻ thù đang chờ đợi. Nhưng họ đã không ngờ có ai đó sẽ rơi xuống từ trên cao, vì vậy…
“Ể?”
Cô đáp xuống bằng chân và dùng trọng lượng của mình để đè bẹp người phòng thủ gần nhất.
Cùng lúc đó, những kẻ thù còn lại đã nhận ra cô.
Pháo thủ dẫn đầu nhanh chóng nhắm về phía cô và bóp cò.
Đó là một quyết định tốt, cô nghĩ. Họ rõ ràng đã được huấn luyện đủ tốt để cho rằng bất cứ điều gì bất ngờ trên chiến trường đều là kẻ thù.
Nhưng cô đã hạ thấp trọng tâm khi nhảy xuống và đè bẹp người phòng thủ.
Cô đang cúi xuống, vì vậy viên đạn của kẻ thù bay sượt qua đầu.
Tiếng súng vang lên inh ỏi giữa các khẩu pháo, vì vậy cô đã kích hoạt thiết bị phóng của Tonbo Spare như thể để gạt đi tiếng ồn đó.
Cô cầm chuôi giáo về phía trước và mũi giáo về phía sau, nhưng cô không cầm nó theo phương ngang. Cô cầm nó chéo như một ngọn thương dài.
“Thiết bị phóng!”
Chuôi giáo được phóng ra đã đâm vào ngực dưới của pháo thủ dẫn đầu.
Cô có lý do chính đáng để không dùng mũi giáo. Chuôi giáo đã hất tung pháo thủ về phía sau thay vì đâm vào họ, vì vậy…
“…!”
Pháo thủ đó đã đâm vào những người khác phía sau mình.
Các pháo thủ khác la lên khi họ đỡ người đồng đội đang ngã về phía mình. Điều đó khiến tất cả họ nghiêng về phía sau, nhưng…
“Xin lỗi.”
Futayo tiến lên. Cô giẫm lên chân của kẻ thù đang nghiêng ngả trên không để tạm thời chặn họ lại rồi tung một cú đá vào giáp ngực hất họ về phía sau.
Kẻ thù ngã xuống. Và cô bay lên không trung.
Nhưng cú nhảy nhẹ của cô không phải là về phía trước hay phía sau. Cô tự phóng mình thẳng lên trên.
Sau đó, các pháo thủ phía sau khẩu pháo đã nhìn thấy cô. Một học sinh có lẽ là phụ tá đã giơ tay về phía cô, và…
“Cô ta ở đó!”
Cô nhìn thấy một thần chú nhắm mục tiêu mở ra trong tay cậu ta.
…Chúng được liên kết với nhau sao!?
Thần chú nhắm mục tiêu của một số pháo thủ tự động quay về phía cô. Họ có lẽ đã áp dụng thần chú dẫn đường cho đạn của mình, vì vậy chúng sẽ trúng mục tiêu miễn là họ không nhắm súng sai hướng hoàn toàn.
Mình hiểu rồi, Futayo nghĩ. Khu vực này có một số người được huấn luyện bài bản, nhưng cũng có rất nhiều lính mới.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng súng nổ.
Những viên đạn được dẫn đường bay về phía cô từ cự ly cực gần.
Cô đang ở trên không, nhưng cô vẫn có cách để né tránh.
Cô có nhiều lựa chọn, bao gồm thiết bị phóng của Tonbo Spare và việc sử dụng võ thuật giữa không trung, nhưng hiện tại, cô vẫn tuân theo kế hoạch ban đầu của mình.
“Kia rồi.”
Một thứ gì đó bay về phía cô từ phía bên phải của cây cầu.
Đó là khối kim loại sử dụng chư hầu làm vật nặng.
Sau khi đâm vào khẩu pháo và đội hình địch, động lượng của nó vẫn còn và nó đã nảy lên.
Những chi ngắn nhưng chắc nịch của nó vẫn còn vướng vào các bộ phận của pháo và súng trong khi nó bay theo một quỹ đạo parabol về phía Futayo.
“Tôi sắp đâm vào cô rồiiiiii!!”
“Judge,” Futayo đồng ý trong khi xoay người.
Cô đặt lòng bàn chân của mình lên chiếc búa chiến giáp di động đang bay.
“Đây.”
Cô hấp thụ lực tác động bằng mắt cá chân và nhẹ nhàng đứng đó.
Adele không hoàn toàn chắc chắn điều gì đã xảy ra.
Nhưng cô biết rằng mình đã va phải Futayo giữa không trung.
…Đó là một tai nạn!
Luật giao thông tự nhiên cũng áp dụng cho các chiến giáp di động. Ở bất kỳ quốc gia nào của Liên Minh Thánh Phổ, một chiến giáp di động trên mặt đất đang di chuyển được quy định bởi cùng luật lệ như một chiếc xe ngựa cỡ trung, vì vậy khi các chư hầu như Adele được ban tặng danh hiệu, họ phải có bằng lái cho loại chiến giáp di động mà họ sẽ sử dụng.
Bao nhiêu điểm sẽ bị trừ khỏi bằng lái của bạn nếu bạn tông phải ai đó do thiếu chú ý? Dù vậy, ngay cả khi cô bị tước bằng lái xe ngựa cỡ trung, điều đó chỉ ngăn cản cô vận hành chiến giáp di động trên đường công cộng. Nếu cô cho vận chuyển nó đến chiến trường, cô vẫn có thể sử dụng nó. Chưa kể…
“Nếu tôi chỉ được dùng như một cái búa, tôi chẳng cần phải sử dụng nó như một phương tiện giao thông làm gì!”
Cô tự mình nói đùa vì không có ai khác ở đó để làm điều đó, nhưng…
“Ể?”
Cô nghe thấy một vài âm thanh.
Đầu tiên cô nghe thấy là nhiều tiếng kim loại của những viên đạn nhắm vào Futayo lại trúng vào cô. Những âm thanh của kim loại bị làm chệch hướng có nghĩa là Futayo đã không bị Lôi Thú tông phải. Sau đó…
…Cô ấy đi đâu rồi!?
Ngay lúc đó, cô nghe thấy một âm thanh chắc nịch trên tấm giáp lưng của mình đang hướng lên trời. Một thứ gì đó đã đập vào một mảnh vỡ pháo vướng trên Lôi Thú. Futayo có lẽ đã vòng ra sau lưng cô và đạp vào một trong những khẩu pháo bị hỏng.
“Chư Hầu-dono.”
Giọng nói bị bóp nghẹt của Futayo vọng đến tai cô bên trong Lôi Thú trong khi cỗ máy đang bị vung vòng quanh trên không.
“Tôi sẽ không làm hỏng chiến giáp di động… vì vậy hãy chịu đựng điều này.”
“T-tôi không thích cái kiểu này chút nào!”
Nhưng cô nhận ra Futayo định làm gì. Futayo sẽ làm gì trong một tình huống như thế này nếu không phải là sử dụng sức cắt của mình?
…Nhưng cô ấy nói sẽ không làm hỏng Lôi Thú!
Câu trả lời rất đơn giản: cô sẽ chém xuyên qua những mảnh vỡ pháo vướng trên Lôi Thú và…
“Ràng buộc, Tonbo Spare!”
Mitotsudaira nhìn thấy điều đó đang xảy ra trong khi cô vung Lôi Thú xung quanh bằng Dây Xích Bạc.
Trong khi đứng trên lưng của chiến giáp di động đang nảy lên, Futayo đãส่ง sức cắt của mình về phía Lôi Thú.
Asama: “Kyaaaahh! Adele bị chém rồi!”
Mar Vàng: “Chặt ra để nấu ăn à?”
Sói Bạc: “May là chẳng ai trong số các ngươi thực sự lo lắng cả!”
Nhưng kết quả không như mọi người đang ám chỉ.
Futayo đã tấn công những mảnh vỡ pháo vướng trên tay và lưng của Lôi Thú. Phần kim loại nóng chảy đã bị chém đôi và đánh trúng một cách chính xác. Lực của đòn đánh tiếp tục đẩy vào Lôi Thú bên dưới.
“Đây!”
Lôi Thú đổi hướng với một lực đủ mạnh để Mitotsudaira phải nới lỏng Dây Xích Bạc.
Cho đến bây giờ, nó chủ yếu là nảy lên với thời gian bay trên không kéo dài, nhưng đây là một đòn đánh chéo trực tiếp.
Lôi Thú đi theo quỹ đạo của một cú chặt karate sắc bén để đánh vào ba khẩu pháo còn lại.
Không có gì cản trở nó, vì vậy khối kim loại đã bay tới với vai trái đưa ra phía trước. Nó quét sạch các pháo thủ và đâm vào khẩu pháo kim loại.
“Áuuuuuuu!!!”
Futayo nhảy xuống giữa đội hình địch.
Họ rất đông, nhưng cô đã quay lưng về phía nơi Lôi Thú đã va chạm. Chiến giáp di động đã đâm vào khẩu pháo trong khi hạ gục các pháo thủ gần đó, vì vậy cô gần như không phải lo lắng về bất cứ điều gì phía sau mình.
Chỉ còn lại việc cúi thấp người xuống, và…
“Ta là Phó Tổng trưởng Học viện Musashi Ariadust, Honda Futayo!”
Cô tiến về phía trước.
Kẻ thù vẫn được xếp vào loại “rất nhiều”. Số lượng của chúng đã giảm đi đáng kể, nhưng vẫn chưa xuống đến ba người.
Đến bước thứ hai của cô, Lôi Thú đã đánh trúng khẩu pháo thứ ba.
…Chiến giáp di động của Chư Hầu-dono thật xuất sắc. Hiệu suất hủy diệt của nó thật tuyệt vời khi có một vật nặng bên trong.
Tiếng xé và bung của các bu lông hòa cùng tiếng gãy và kêu răng rắc của kim loại như những nhạc cụ gió kỳ lạ. Tất cả tiếng ồn tạo thành nhạc nền cho cuộc tấn công của Futayo.
Với nhóm kẻ thù chen chúc quá gần nhau, cô không thể cầm giáo theo phương ngang.
Nhưng điều đó không sao. Cô đã cầm nó theo phương thẳng đứng rồi. Với Tonbo Spare được giơ lên ở bên phải, cô đâm nó về phía trước từ bên dưới và xoay tròn.
“Đây!”
Cô đánh vào tay của pháo thủ trước mặt mình, hất tung cánh tay và khẩu súng mà hắn đang cầm lên trên.
Biểu cảm của hắn đông cứng trên khuôn mặt khi tay bị ép phải giơ lên trên đầu, nhưng Futayo…
“Toh!”
Cô tiến lên và đưa vai trái của mình về phía hắn.
Hắn có chức năng như một cái khiên.
Với cả hai tay giơ lên và vũ khí bị giữ lại, hắn không thể làm gì được cô. Hắn thậm chí không thể lao vào cô khi cơ thể bị kéo căng lên như thế.
Vì vậy, cô đẩy bên phải của mình vào bên phải của hắn và xoay chân quanh hắn.
…Kakei-dono đã làm thế này, phải không!?
Cô thực hiện một cú trượt xoay 360 độ với một người đóng vai trò là khiên ở trục trung tâm. Đó là một hành động mạnh mẽ đòi hỏi phải xoay kẻ thù đang bị dùng làm khiên.
Nhưng ngay cả khi làm vậy, cô cũng không nương tay với kẻ thù. Cô giơ giáo ra bên trái để hất tung tay và vũ khí của những kẻ thù xung quanh lên. Và…
“Toh.”
Cô đã vượt qua.
Futayo lách qua những kẻ thù không còn khả năng phòng thủ và cô đảm bảo rằng mình sẽ húc nhẹ vai vào họ để ngăn họ trở lại tư thế chiến đấu.
Cô không hạ gục bất kỳ ai trong số họ.
Với số lượng kẻ địch đông như nêm cối thế này, nếu dùng một đòn uy lực để hạ gục dù chỉ một tên, tên đó sẽ vô tình trở thành vật cản, khiến đội hình của chúng bị xáo trộn một cách khó lường.
Thật phiền phức.
Vì vậy, cô chỉ gạt văng tay và vũ khí của chúng lên trên, mở ra một khoảng trống cho bản thân.
Lấy một tên địch làm lá chắn, những tên khác sẽ buộc phải di chuyển để có thể nhắm bắn chuẩn xác, và nhờ đó tạo ra thêm không gian.
Chỉ cần lặp lại quy trình này, liên tục di chuyển và đẩy tấm khiên người đó đi, ắt sẽ có thứ lọt vào tầm mắt.
“Kia rồi!”
Tên học sinh phụ tá đang đứng ở trung tâm đội hình địch.
Hắn đang nhắm một thuật thức chỉ thị về phía cô. Đó là cách hắn gửi dữ liệu dẫn đường cho đồng bọn.
Hình chữ thập bốn chiều đặc trưng của tâm ngắm Công giáo đã định vị ngay giữa lernen figur của hắn.
Nghĩa là nó đã khóa mục tiêu vào cô. Vậy thì…
“Bắn!”
Nhưng khi nghe thấy khẩu lệnh đó, Futayo đã lướt qua tên phụ tá từ lúc nào.
Cô không hơi đâu bận tâm đến hắn. Bởi vì…
“Đáng lẽ ngươi nên nhìn về phía trước.”
“Ể?”
Ngay khoảnh khắc tên phụ tá buột miệng kêu lên một tiếng hoang mang.
“Ồồồ!”
Một lực lượng hùng hậu từ phía sau những khẩu pháo đã bị phá hủy ồ ạt tràn tới.
Đội xung kích của Musashi đã đến nơi.
Lực lượng này quét qua những khẩu pháo, hất văng chúng khỏi xe kéo và tung lên không trung.
Mọi người đều đã ở đây, Futayo biết mình phải làm gì tiếp theo.
“Giải quyết tuyến thứ hai của địch.”
Cô có thể thấy quân tiếp viện của địch đang tràn sang từ bờ đối diện, liền lao về phía chúng.
“Ồ.”
Một khối kim loại khổng lồ bay vút qua đầu cô.
“Vassal-dono sẽ đến đó trước sao!?”
Quả đúng là như vậy.
Mitotsudaira đã chứng kiến thành quả của Adele khi cô đâm thẳng vào trung tâm đội hình địch.
Toàn bộ quân tiếp viện của địch đã bị trúng đòn ném ngang sườn của lớp vỏ cơ động.
…Đúng là một màn ngoạn mục.
Quân tiếp viện có lẽ đã nghĩ rằng chúng có thể đến nơi trước khi tuyến đầu bị đánh bại, nhưng chúng đã lầm.
Dàn pháo đã bị quét sạch trước khi chúng kịp đến. Lực lượng còn lại của Musashi đang dọn dẹp tàn quân, trong khi Mitotsudaira và Futayo đã tiếp tục tiến lên.
Hai người họ có một quy tắc nhất định phải tuân theo ở đây.
Chỉ tập trung vào việc hỗ trợ.
Suy cho cùng, họ còn một trận chiến nữa đang chờ ở Nördlingen chỉ trong vài giờ tới. Dù có thời gian chợp mắt một chút, họ cũng sẽ không đủ thời gian để chữa lành hoàn toàn các vết thương thể chất.
…Và sự sai lệch trong trực giác có thể rất đáng sợ.
Mỗi trận chiến đều có một chiến trường và kẻ thù riêng.
Chiến trường và kẻ thù không bao giờ giống hệt nhau.
Vì vậy, dù có luyện tập bao nhiêu, bạn vẫn phải nỗ lực để thấu hiểu chiến trường và kẻ thù hiện tại rồi thích ứng với chúng. Càn quét mọi thứ như một cơn cuồng phong nghe thì có vẻ hay ho đấy, nhưng không phải lúc nào cũng hiệu quả.
Khi tham gia một trận chiến, bạn sẽ hình thành những thói quen từ việc thích ứng với chiến trường và kẻ thù đó.
Để thoát khỏi chúng cần có thời gian và sự rèn luyện để điều chỉnh lại.
Nếu cô học được điều gì đó trong một trận chiến, có thể sẽ mất một khoảng thời gian để “thiết lập lại” bản thân.
Điều đó có thể rất đáng sợ khi phải tham gia các trận chiến liên tiếp như thế này.
Nếu cô chạm trán một kẻ địch mạnh ở đây, nó có thể dễ dàng gây ra xáo trộn cho cô khi ở Nördlingen.
“Nhưng…”
Vừa chạy, một thứ đã lọt vào tầm mắt cô: công trình khổng lồ vươn lên từ trung tâm Di tích Đại Kiều Vịnh Edo.
Nagaoka Tadaoki đang ở trên đỉnh của nó.
Trông nó cách đây khoảng 5km.
Cô phải tiêu diệt quân tiếp viện của địch trước khi đến đó.
“…!?”
Nhưng rồi cô nghe thấy một âm thanh. Nó phát ra từ gần nơi Futayo đã xông lên phía trước. Nghe như tiếng không khí bị xé toạc, và đó là…
“Futayo! Có thứ gì đó đang được dịch chuyển không gian!”
Nghe tiếng hét của Mitotsudaira, Futayo đột ngột bật người lên khỏi mặt đất.
Cô vừa chạy vừa xoay người sang phải rồi tung mình lộn ngang.
…Cái gì thế này!?
Cô tự hỏi khi một luồng gió sượt qua ngay trước mắt.
Đó là một ngọn thương có vỏ bọc màu đỏ trắng và to đến mức có thể gọi là thương kỵ sĩ.
Ngọn thương đột ngột đâm ra từ phía trước cô.
Nó đã được dịch chuyển không gian.
Futayo biết một người có thể phóng những ngọn thương khổng lồ như thế này từ không trung. Cô gái đó là đại diện của Hashiba trong Cuộc vây hãm Odawara. Tên cô ấy là…
…Là gì nhỉ?
Thôi chết. Mình nhớ mặt cô ấy, nhưng lại quên mất tên rồi.
Dù sao đi nữa, một bóng người nhỏ bé đã nhảy ra trước mặt cô. Cô gái có mái tóc ngắn và mặc bộ đồng phục mùa hè của M.H.R.R.. Đôi mắt to của cô hướng thẳng về phía Futayo.
“Tôi sẽ cố hết sức, xin hãy giao đấu với tôi!!”
“Judge.” Futayo gật đầu. “Tôi thích thái độ của cô đấy!!”
Ngay khi cô vừa dứt lời, ngọn thương thứ hai được bắn ra.
Tiếng kim loại vang lên từ cú chặn đòn của cô vọng khắp Vịnh Edo đang chìm trong khói lửa.


0 Bình luận