Hạnh phúc là một lằn ranh mỏng manh
Giữa việc trở thành kẻ phiền toái
Và là một người bạn đồng hành
Phân bổ điểm (Từ thuở xa xưa)
Tuyết có khả năng nuốt chửng âm thanh.
Trên một cánh đồng tuyết bao la, không một giọng nói nào có thể vang xa.
Nhưng sự truyền âm thay đổi hẳn khi có những công trình nhân tạo nằm rải rác trên vùng đất trắng xóa ấy.
Và âm thanh trở nên thật đặc biệt khi những công trình đó là các container vận chuyển và những con tàu bay.
Tiếng người và những âm thanh khác không bị dội ngược từ mặt đất lên, nên chúng luôn truyền đến theo phương ngang.
"Này."
"Bên này!"
"Thực phẩm chuyển vào con tàu đằng kia!"
Dưới bầu trời đêm trong vắt, ánh sao bị lấn át bởi ánh đèn hắt xuống mặt tuyết từ những con tàu và các nguồn sáng khác. Các container và tàu bè đổ những bóng đen kịt xuống mặt đất.
Âm thanh và bóng người dịch chuyển không ngừng tại cảng bộ nơi đây.
"Này."
Hàng hóa đang được khuân vác lên các tàu vận tải mang nhãn "#4: Maeda".
Một giọng nói vang lên, vượt qua cả tiếng bước chân, tiếng người và tiếng xe đẩy.
"Cậu nói thật đấy à, Fuwa? Một người kế thừa danh hiệu mới học sơ trung – thậm chí còn chưa lên năm nhất! – lại đi gây sự với Musashi? Mà còn một mình đột nhập lên tàu của họ nữa chứ? Thật tình."
"Sassa à? Nói thẳng ra thì đó chỉ là rắc rối cho Hashiba thôi. Ý tôi là, cậu ta gây chuyện ngay trước trận chiến mà cuối cùng lại chẳng đạt được gì cả."
"Thì có sao đâu?" Sassa hỏi.
Học sinh và công nhân đi đi lại lại trên con đường mòn được nện chặt trên tuyết, trong khi những toa xe và xe trượt tuyết nối đuôi nhau chở hàng. Sassa nhếch miệng cười, vác một container gỗ dài 10m trên vai phải mà vẫn không ngừng nói.
"Hăng máu một chút cũng là chuyện thường tình thôi. Chính tôi cũng thấy ngứa ngáy chân tay lắm rồi khi chỉ có mỗi Tanba được ra trận."
Đúng thật.
"Tôi muốn quậy một trận ra trò. Sao tôi không thể đến Nördlingen được?"
"Không được đâu. Cậu không thể tham gia vào cuộc tấn công dinh thự Nagaoka," Fuwa nói trong lúc kiểm tra nơi đi và nơi đến của kiện hàng trên một insha kotob. "Cậu là một kẻ khá tùy hứng trên chiến trường, nên sẽ là khắc tinh với Niwa, người luôn muốn mọi thứ phải ngăn nắp, trật tự."
"Tanba rèn luyện binh sĩ của mình cũng chỉ vì bà ấy muốn được tự do làm điều mình thích thôi."
"Vậy thì cậu cũng phải tự rèn luyện binh sĩ của mình như Tanb– như Niwa đã làm đi. Cô ấy đâu có huấn luyện họ vì cậu, đúng không?" Fuwa chỉ về phía đích đến của Sassa. "Vả lại, cậu chỉ đang bực bội vì chuyện của Takigawa thôi."
"Không, chuyện đó tôi vượt qua rồi."
"Ể!?" một giọng nói vang lên từ phía sau mấy cái container gần đó.
Toshiie và Matsu ló đầu ra cùng với một lernen figur ghi sổ sách vận chuyển.
"Ý anh là anh không còn tự đồng cảm thái quá rồi than thân trách phận cho chuyện chẳng liên quan đến mình nữa sao!? Thật không thể tin nổi, Na-chan! Anh sửa não rồi à!? …Nào, Ma-chan! Nói gì về phiên bản mới kỳ lạ này của Na-chan đi!"
"Ghê quá! Ghê quá!!"
"Thành hai từ rồi đấy!!"
Sassa dậm mạnh chân làm vỡ tan lớp băng dưới chân họ, và Toshiie vội vàng bỏ chạy.
"Đúng là," Sassa thở dài, Fuwa vỗ nhẹ vai anh.
Cô gật đầu hài lòng rồi buông một tiếng thở dài.
"Cậu trưởng thành rồi đấy, Sassa."
"Không phải chuyện đó. Chỉ là..."
"Chỉ là?"
"Thì," anh vừa nói vừa nhìn về phía trước. Ở đó có một con tàu vận tải thuộc về Toshiie. Anh bước về phía con tàu RORO chủ yếu dùng để chở hàng đó. "Có nhóm Thập Bổn Thương của Hashiba, đúng không?"
"Đúng vậy. ...Thẳng thắn mà nói, tôi khá thích họ. Trông họ lúc nào cũng hoạt động theo nhóm, lại lịch sự, và cái vẻ lo lắng khi đứng trước các đàn anh đàn chị như chúng ta trông thật đáng yêu."
"Đáng yêu à~ ...Hừ, họ nghĩ mình là ai chứ?"
Fuwa thúc đầu gối vào Sassa rồi thở dài.
"Mà, họ cũng không thể cứ mãi là lính mới được, nên tôi cũng mong cái vẻ đáng yêu đó sẽ sớm biến mất thôi."
"Thế thì đừng có thúc gối vào tôi vì chuyện đó."
"Đừng bận tâm và cứ đi thẳng đi, được chứ? ...Dù sao thì, chúng ta đang tập trung vào Thập Bổn Thương, nhưng một thế hệ kế thừa danh hiệu trẻ hơn nữa đang được bổ sung vào. Nếu thế hệ giữa họ và chúng ta vẫn cứ hành xử như những lính mới đáng yêu, thì sẽ khiến cho những lính mới thực sự cảm thấy lo lắng đấy."
"Ừ, nhưng những thế hệ trẻ hơn đó hay tương lai của thế giới này thì thực sự có bao nhiêu quan trọng chứ?"
Nghe vậy, Fuwa nhướng mày.
"Ý cậu là vì Ngày Tận Thế?"
"Chuẩn rồi." Hơi thở trắng xóa của Sassa lơ lửng trong không khí. "Thế giới này có thể dễ dàng kết thúc, nên tôi không hiểu tại sao chúng ta lại phải lo lắng nhiều về các thế hệ tương lai đến thế."
"Gì vậy, cậu lại mắc chứng bệnh mới nào à?"
"Im đi," Sassa nói. "Chỉ là Takigawa cũng từng lo lắng về chuyện đó."
Narimasa nhớ lại bản báo cáo được gửi đến từ Kantou.
Kết quả và nội dung của Cuộc vây hãm Odawa cùng các trận chiến khác khá thú vị, nhưng có hai điều mang ý nghĩa đặc biệt đối với anh.
Thứ nhất, một trong Thập Bổn Thương của Hashiba đã đánh bại một trong những chiến binh chủ lực của Musashi, dù là trong những điều kiện hạn chế.
Thứ hai, Takigawa đã bị đánh bại và quyết định giải nghệ.
Điều thứ nhất có ý nghĩa lớn vì nó cho họ biết rằng Musashi có thể bị đánh bại mà không cần đến Ngũ Đại Đỉnh hay những người cùng thế hệ với họ.
Điều đó mang lại một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ nhưng cũng có chút bực bội.
Anh muốn mắng kẻ địch một trận, bảo họ phải chấn chỉnh lại đi.
Trong trận Mikatagahara, quân của Hashiba đã đánh bại quân của Musashi với tư cách một tập thể. Nhóm của Sassa và Shibata đã phá hủy Magdeburg, Maeda đã dồn họ vào chân tường ở Kantou, và Hashiba đã chiếm được vùng Edo từ tay họ.
Nhưng Narimasa vẫn cảm thấy một sự không thỏa mãn kỳ lạ.
Rốt cuộc, Reine des Garous đã can thiệp ở IZUMO, anh chẳng thực sự được giao chiến với ai trong cuộc tấn công Musashi tại Magdeburg, và chỉ bị hai ả Technohexen đó đuổi vòng quanh trong thành phố Magdeburg.
Ngay cả ở Novgorod, anh cũng không thực sự có chỗ đứng trên chiến trường. Tệ hơn nữa, Shibata đã được đối đầu với Đặc Vụ Chuyên Trách số 5 và số 1 của Musashi, bị chặt đứt một tay và bị thương khi đối đầu với Phó Tổng Trưởng của họ.
Vậy nên câu hỏi về kết quả trong một trận chiến thuần túy giữa các cá nhân vẫn còn bỏ ngỏ. Dĩ nhiên, rất nhiều yếu tố chồng chéo trên chiến trường không cho phép những trận đấu tay đôi như vậy. Một trận chiến kéo dài mà không bị thương gần như là điều không thể.
Nhưng điều đó có thể xảy ra trong một cuộc quyết đấu.
Katou Yoshiaki của Thập Bổn Thương đã chứng minh một điều trong một cuộc quyết đấu như thế.
Cô ta đã đánh bại Thủ Quỹ của Musashi.
Mặc dù Thủ Quỹ bị giới hạn trong số tiền anh ta có sẵn, nhưng các ghi chép từ trận hải chiến Armada cho thấy anh ta đã sử dụng tiền cho cả tấn công lẫn phòng thủ. Và vì lần này anh ta còn kết hợp cả thuật của Takemikazuchi, sức tấn công cá nhân của anh ta chắc chắn còn lớn hơn.
Vậy mà cô ta đã thắng.
Đó là lý do đằng sau cảm xúc của Narimasa.
...Mặc dù cảm giác như bị cô ta nẫng tay trên thật kỳ quặc.
Có lẽ anh sẽ không cảm thấy tệ đến thế nếu chính Hashiba làm điều đó, nhưng một phần trong anh lại vô cùng bực bội với bản thân khi một đàn em dưới trướng Hashiba lại làm được điều đó.
...Chết tiệt, mình đúng là một thằng gã ủ rũ.
"Thánh Uỷ nói rằng ta được cho là một kẻ đố kỵ và hằn học một cách kỳ lạ, nhưng có lẽ điều đó cũng khá khớp đấy."
"Ừ, cứ mỗi khi tôi nghĩ cậu đã trưởng thành hơn một chút, thì cậu lại bắt đầu tự mãn vì nhận ra một điều mà ai cũng đã biết từ đời nào rồi."
Fuwa mỉm cười với anh.
"Cậu đúng là trẻ con."
"Im đi!"
Nhưng có một điều mà anh cảm thấy mình có lý do chính đáng để tức giận một cách kỳ lạ: Takigawa.
Fuwa lắng nghe câu hỏi của Sassa.
"Fuwa, cậu đã xem ghi chép trận chiến của Takigawa chưa?"
"Trận với Đặc Vụ Chuyên Trách số 5 của Musashi à?"
"Không phải trận đó," anh nói.
Tất nhiên, cô biết anh không có ý nói đến trận đó. Thật phiền phức, cô nghĩ. Đó là lý do cô đã cố lái cuộc trò chuyện sang hướng khác, nhưng cố gắng tỏ ra chu đáo với gã này đúng là vô ích.
Được rồi, cô nghĩ, nửa phần cam chịu.
"Ý cậu là trận đấu với Kasuya dưới trướng Hashiba, đúng không? Trận không chính thức ấy. Chỉ có các sĩ quan mới biết về nó thôi."
"Cậu nghĩ sao?"
"Kasuya Takenori chiến đấu khá giỏi đấy. Ý tôi là, cô ta gần như đã cầm hòa được Takigawa. ...Có lẽ cô ta còn giỏi hơn cậu đấy, Sassa."
"Không phải chuyện đó," anh lại nói.
Tất nhiên, cô biết đó không phải là điều anh muốn nói. Đó là lý do cô đã cố tránh né vấn đề, nhưng...
...Anh ta đúng là hết thuốc chữa...
Thôi được, thôi được, cô nghĩ trong khi trả lời.
"Takigawa đang thử thách đàn em của mình với tư cách là một đàn chị của P.A. Oda. Và cậu biết không?" cô nói để chặn trước câu trả lời chắc chắn sẽ đến từ Sassa. "Chị ấy đã chấp nhận chúng ta rồi. Chị ấy hiểu chúng ta đủ rõ để không cần phải thử thách nữa. ...Sao, cậu muốn chị ấy chú ý đến cậu nhiều hơn à?"
"Không phải là chuyện đó."
Lần này anh ta có thêm từ "là".
"Vậy thì là chuyện gì?"
Cô cũng thêm từ "là" một cách thừa thãi. Và để đón đầu anh ta một lần nữa...
"Nhìn vào toàn cục của P.A. Oda, tôi nghĩ điều quan trọng lúc này là phải để mắt đến những đứa trẻ đang làm việc cho Hashiba. Dù rằng với trận Shizugatake sắp tới, nhóm của Shibata có lẽ sẽ kiểu 'khoan đã nào' về chuyện đó."
"Nếu vậy thì... thôi, gạt Shizugatake sang một bên đi," Sassa nói. "Chúng ta có định làm điều tương tự như Takigawa đã làm không?"
...Ồ.
Điều này cô không ngờ tới.
Nhưng cô biết anh đang nghĩ gì.
"Chúng ta không thể."
"Tại sao không?"
"Thánh Uỷ."
Cô gật đầu và chỉ về phía sau con tàu vận tải nơi Sassa đang khuân vác hàng hóa tới.
"Cậu cứ để nó ở lối vào hàng hóa là được."
"Ừ, nếu tôi vào trong, chắc sẽ phiền lắm khi nghe mọi người bảo phải đặt nó ở đâu rồi di chuyển nhẹ nhàng hơn."
Container trên vai anh chắc hẳn rất nặng, nhưng anh dễ dàng đi vòng ra phía sau con tàu. Cô đứng ở rìa ngoài của vòng cung còn anh ở rìa trong. Cô có cảm giác như cái container sắp đổ lên người mình, nhưng...
...Anh ta không bao giờ mắc lỗi trong những chuyện như thế này.
Nghĩ vậy, cô tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
"Chắc cũng không còn lâu nữa trước khi chúng ta giải nghệ danh hiệu kế thừa của mình. Nên dù có muốn giúp huấn luyện đàn em, chúng ta cũng không đủ kỹ năng hay sức thuyết phục."
"Ừ, chắc là vậy."
Chiến dịch Keichou sẽ kết thúc trong nửa ngày nữa.
Họ không còn nhiều sự kiện lịch sử để tham gia.
"Điều quan trọng là họ học hỏi từ đàn anh đàn chị của mình, cũng như chúng ta đã học từ các tiền bối của chúng ta. Vậy nên thay vì trực tiếp dạy họ điều gì đó với tư cách đàn anh, có lẽ chúng ta nên cho họ thấy cách chúng ta làm việc, với tư cách là những đàn anh đã học hỏi từ chính các tiền bối của mình. Về cơ bản, các tiền bối đã cho chúng ta logic và nền tảng để sử dụng, nên chúng ta cần cho các đàn em thấy cách sử dụng những thứ đó."
"Nhưng liệu chúng ta có thực sự làm được không?"
"Nếu không làm được thì sẽ là một sự sỉ nhục đối với các tiền bối của chúng ta, đúng không?"
Cô biết rằng việc gắn một điều gì đó với những người bề trên như các tiền bối sẽ khiến Sassa phải suy nghĩ về những gì cô nói. Đó vừa là điểm mạnh, vừa là điểm yếu của anh.
Cô luôn được nhắc nhở về việc anh ta coi trọng mọi thứ một cách nghiêm túc như thế nào. Anh sẽ không bao giờ đạt đến đỉnh cao của một tổ chức, nhưng anh sẽ luôn là một phần quan trọng trong đó.
Anh mắc sai lầm, nhưng một khi đã quyết tâm làm gì, anh sẽ theo đuổi đến cùng. Đó là ấn tượng người ta có về Sassa trong Thánh Uỷ, nhưng nó cũng mô tả khá chính xác về người kế thừa danh hiệu này.
...Mặc dù điều đó không phải lúc nào cũng tốt.
Ngay cả khi nhìn nhận sự việc sai hướng, anh vẫn sẽ làm tới cùng nếu tin vào bản thân. Và sau đó, anh sẽ hối hận về hành động của mình và cảm thấy chán nản.
Cô thì muốn anh đừng làm thế, nhưng tính cách đâu phải dễ dàng thay đổi.
Vậy nên...
"Chà, Takigawa đang bảo chúng ta phải cố gắng hết mình đấy."
"Đó là điều chị ấy muốn nói với chúng ta sao?"
"Đúng vậy," Fuwa đáp. Cái insha kotob bên cạnh bàn tay giơ lên của cô lóe lên con dấu xác nhận hàng đã đến nơi. "Như một đàn chị thực thụ, chị ấy đã tự mình lo liệu Cuộc vây hãm Lâu đài Kanie mà không cần sự giúp đỡ của chúng ta, và chị ấy đã chỉ đường cho các đàn em, những người mà chúng ta không thể để họ quá tự mãn. Chúng ta đã được các tiền bối huấn luyện rồi, nên khi những đàn em đó không chắc chắn làm thế nào để đi theo con đường đã được chỉ ra, chúng ta có thể cho họ thấy cách thực hiện."
Trong khi cô nói, Sassa hạ kiện hàng xuống khu vực được chỉ định.
Lớp tuyết dày đã làm dịu đi âm thanh của chiếc container nặng trịch.
Cô thấy Sassa thở dài và cô nói với theo tấm lưng anh.
"Sassa, cậu có biết Takigawa đã cố gắng dạy cậu điều gì không?"
"Gì cơ?" anh hỏi mà không quay lại.
"Một điều mà chị ấy chỉ có thể cho cậu thấy bởi vì chị ấy không thể dạy cậu bất cứ điều gì nữa. Đừng quên điều đó, nhé?"
"Nào, xin nhắc lại trước khi mọi người quên mất: chúng ta đáng lẽ ra phải nghỉ ngơi."
Mitotsudaira cố gắng giữ nụ cười khi nói.
Họ đang ở trong phòng thay đồ lớn của nhà tắm Suzu. Họ đã qua đêm ở đây trước đó và giờ lại làm vậy lần nữa.
Lớp Mận và các chiến binh chủ chốt khác đã chia thành hai nhóm nam nữ và sử dụng hai phòng thay đồ như một buổi tiệc ngủ. Nhưng có một khác biệt nhỏ so với lần trước:
"Mẹ đang làm gì ở đây vậy?"
"Ồ, con không biết sao, Nate? Nếu mẹ ở một mình với cha con, chắc cả hai sẽ chẳng được ngủ đâu."
"Con cũng đoán là vậy, nhưng ít nhất mẹ không thể bịa ra một lý do khác sao!?"
"Hì hì," Kimi cười. "Ta thích những cặp đôi hòa thuận. Chắc hai người lúc nào cũng khám phá ra những điều mới mẻ về nhau nhỉ."
"Thánh Uỷ, chính xác. Mẹ lúc nào cũng nói 'anh có biết cái này không?' hay 'chúng ta đã thử cái này chưa?' khi cả hai tiếp tục thử những điều mới mẻ hàng ngày." Người mẹ mỉm cười. "Rốt cuộc, thế giới thay đổi mỗi ngày. Nếu con không tìm hiểu về những thay đổi đó, tự thay đổi để thích ứng và thử những điều mới, con sẽ già đi nhanh hơn thế giới xung quanh rất nhiều."
"Là vậy sao ạ?" Mitotsudaira thở dài, nhưng cô quả thực có thể nhớ lại mỗi ngày ở Hexagone Française đều có một hương vị đặc biệt.
Thức ăn, trò chơi và kiến thức đều khác nhau từng ngày. Nhưng...
"Ở đây chúng con cũng biết cách thêm gia vị cho cuộc sống mà."
"Judge, đúng vậy, Đặc Vụ Chuyên Trách số 5. Gần đây, Phó Hội Trưởng nói chúng ta sẽ đến Sanada để cắm trại học tập và ghé thăm Houjou trong một ngày di chuyển, nhưng cuối cùng tôi lại bị dùng như một cái búa khi chiến đấu với Địa Long và Thiên Long, rồi sau đó chúng tôi lại quyết đấu và tham quan di tích ở Houjou. À, nhưng tôi không phải là một trong những người suýt chết đuối trong di tích. Dù sao thì, cuộc sống của chúng tôi giống như một trò chơi hành động cổ điển vậy. Và khi tôi trở về, lũ chó đã bắt tôi và buộc tôi phải chạy một vòng quanh boong tàu."
"Nate... Mẹ nghĩ chư hầu của con đang mô tả một điều gì đó hoang dã hơn là 'thêm gia vị' cho cuộc sống đấy."
"Con cũng nghĩ vậy, nhưng dù sao đi nữa, tại sao mẹ lại ở đây? Ý con là lý do chính thức ấy."
"Thánh Uỷ. Nhờ các cuộc đàm phán của con, mẹ không phải tham gia vào Cuộc Giải phóng Kantou với tư cách Masuda Motonaga, nhưng sẽ không đúng nếu đáp lại điều đó bằng cách xuất hiện hoàn toàn bên phía Mouri. Thay vào đó, mẹ nghĩ mình sẽ xuất hiện một nửa bằng cách tham gia cùng cha con với tư cách khách mời của Musashi."
"Cùng với cha ư!? Mẹ có chắc không?"
"Cha con sẽ ổn thôi."
Gin gật đầu trước câu nói đó.
"Một sự tự tin đáng nể. Và tôi tin rằng bà nói đúng."
Nói cách khác, mẹ của Mitotsudaira sẽ bảo vệ ông.
"Quan trọng hơn," người mẹ nói trong khi mở một signe cadre. "Thay vì lý do tại sao mẹ ở đây, con không nên nghĩ về ý nghĩa của việc mẹ có mặt ở đây sao, Nate?"
Mọi người đều quay về phía Mitotsudaira, nên cô thở dài một hơi đầy vẻ bực bội.
"Con biết chính xác việc mẹ ở đây có ý nghĩa gì."
"Hì hì. Vậy nó có ý nghĩa gì nào?"
Đôi mắt dò hỏi của mẹ cô đang chờ đợi một câu trả lời hay thay vì thử thách cô.
...Điều này rất khác so với trước đây.
Khi cô đi giải cứu vua của mình, mẹ cô đã thử thách những gì cô có thể làm và hy vọng sẽ tận hưởng kết quả.
Nhưng điều đó đã thay đổi.
Thay vì thử thách cô, mẹ cô mong đợi một câu trả lời được chuẩn bị kỹ lưỡng.
...Cách này cũng gây áp lực không kém...
Mặc dù áp lực không thể mạnh đến thế nếu cô có thể phân tích nó một cách bình tĩnh như vậy.
Cô hít một hơi và trả lời mẹ.
"Vì mẹ ở đây với chúng con, chúng con có thể hỏi mẹ thông tin từ Hexagone Française mà không bị quốc tế chỉ trích."
"Thánh Uỷ," Gin nghe thấy người mẹ sói nói.
Cô, Muneshige và Đặc Vụ Chuyên Trách số 6 sẽ chiến đấu cho Satomi, và có một điều cô cần xác nhận ngay bây giờ cho vai trò đó.
"Thông tin từ Hexagone Française, ý bà là về Nördlingen chứ không phải Cuộc Giải phóng Kantou, đúng không?"
"Thánh Uỷ. Chúng tôi có các mối liên hệ với phe Kháng Cách, nên thường xuyên nhận được thông tin cập nhật từ đó."
Musashi cũng có một đường truyền thần thánh với phe Kháng Cách.
Nhưng đó là nhờ mối quan hệ thân thiện mà họ có được trong cuộc họp bí mật tại Magdeburg. Họ không được gửi các cập nhật về tình hình của phe Kháng Cách với tư cách là một quốc gia đang có chiến tranh.
Reine des Garous ở đây để hỗ trợ chuyến đi đến Nördlingen bằng cách cung cấp cho họ thông tin cần thiết để đạt được sự đồng thuận.
"Judge," Gin nói.
Cô sẽ phải xem xét thông tin liên quan đến Cuộc Giải phóng Kantou từ vị trí của một người tham gia, nhưng cô có thể có một cái nhìn khách quan hơn với thông tin liên quan đến Nördlingen.
Điều đó có thể chấp nhận được đối với cô.
Và khi cô nhìn sang, cô thấy Phó Tổng Trưởng của Musashi cúi đầu.
"Tôi rất cảm kích. Chúng tôi rất muốn biết càng nhiều càng tốt về tình hình ở Nördlingen."
"Thánh Uỷ," Reine des Garous nói. Bà mở một signe cadre hiển thị bản đồ của M.H.R.R. Một dải ruy băng màu xanh lam chạy từ nam lên tây bắc và một dải ruy băng màu đỏ chạy từ đông bắc.
Cả hai dải băng đều dẫn đến cùng một thành phố.
"Lực lượng chính của phe Kháng Cách và một lực lượng lớn của phe Công Giáo đang tiến về Nördlingen. Các chiến binh Kháng Cách được dẫn đầu bởi Tomoe Gozen."
"Bên nào có lực lượng chiến đấu vượt trội hơn?"
"Trời ạ. Ồ, Nate."
Reine des Garous áp tay lên má và ngừng lại. Và sau đúng 5 giây, bà mỉm cười hỏi.
"Con thực sự muốn mẹ nói cho con biết sao!?"
"M-mẹ có cần phải ngừng lại như vậy không!?"
Vợ Tachibana: "Một khoảng lặng ấn tượng."
Hori-ko: "Thật khó để từ chối khi bà ấy dồn ép như vậy."
Rồi Reine des Garous nói thêm.
"Nate? Mẹ sẽ nói nếu đó là yêu cầu từ vua của con. Vậy hãy nhờ vua của con hỏi mẹ đi."
Cô gái người sói khẽ gầm gừ.
Một lúc sau, cô hít vào và mở một khung ký hiệu.
Ngân Lang: "Thưa đức vua? Ngài còn thức không ạ?"
Tôi: "Hm? Bọn ta đang khoe vợ đây."
Một sự xôn xao chạy khắp các cô gái khi họ đánh giá vị trí tương đối của mình với nhau và hành vi của mình.
Bất cứ ai phản ứng bất cẩn ở đây sẽ bị biến thành mục tiêu.
Lựa chọn nguy hiểm nhất là giả vờ ngủ. Việc làm rõ rằng bạn sẽ không xen vào giống như nhìn thấy một bầy rắn đói và chỉ mong chúng bỏ đi. Phó Chưởng Ấn nhà Date lẩm bẩm điều gì đó về "một con gấu trước kỳ ngủ đông", nên đó hẳn là phép ví von quen thuộc ở một quốc gia đầy tuyết.
Dù sao đi nữa, mức độ nguy hiểm đang tăng lên. Rốt cuộc, Gin cũng được xếp vào hàng "vợ".
Mình cần phải cẩn thận, cô nghĩ.
Chồng Tachibana: "Ha ha. Đừng lo, Gin. Bọn ta chỉ đang bàn về tài nấu ăn của nàng thôi."
...Tại sao ngài lại rải mồi ngay dưới chân thần, thưa Chủ nhân Muneshige!?
Ngài đôi khi hơi quá ngây thơ, cô nghĩ với một giọt mồ hôi lạnh trên trán.
Ít nhất, mình cần phải tránh bị biến thành nhân vật trong doujinshi. Mình vẫn còn nhớ cái mà Đặc Vụ Chuyên Trách số 3 đã cười khúc khích trước đây. Cô ta đã để hiệu ứng âm thanh cuối cùng của Chủ nhân Muneshige là "Amoreeeee!", nhưng ngài ấy không phát ra âm thanh như vậy. Sinh vật sống nào lại làm thế chứ? Điều làm mình lo lắng là cô ta đã phân vân không biết có nên dùng nó hay không, nhưng mặt khác, mình cảm thấy sẽ nguy hiểm hơn nếu cô ta làm nó giống thật hơn.
Dù thế nào đi nữa, cô phải tránh bị sử dụng trong một doujinshi khác.
Mar-Ga: "Gin có món tủ nào không?"
...Sao cô lại hỏi thế!?
Cô đang nhắm vào tôi sao!? cô tự hỏi với một cái rùng mình.
"Có chứ." Phó Tổng Trưởng Musashi gật đầu. "Tôi tin rằng Gin-dono thích món udon salad cà chua."
...Tên ngốc nào lại nghĩ một món ăn chỉ dành cho mùa hè lại là món tủ của mình chứ!?
Và mình chỉ gọi món đó để hợp với không khí lễ hội. Nó không phải là món yêu thích của mình hay gì cả.
Nhưng Đại Diện Đền Asama cảm thấy cần phải giúp một tay.
Asama: "À-à, Gin-san chắc hẳn nấu giỏi các món ăn Viễn Đông."
Chồng Tachibana: "Đúng vậy, nhưng nàng ấy cũng rất giỏi làm các món ăn của Tres España sử dụng cà chua, thịt gà và nghệ tây."
Đòn phản công bất ngờ đó chắc chắn là anh ấy đang khoe vợ. Thần rất vui khi Chủ nhân Muneshige đánh giá cao mình, nhưng điều này vẫn rất nguy hiểm.
Rốt cuộc, mọi người đều im lặng. Và một lúc sau...
Kim Mar: "Chà, đúng là tình yêu."
Chư Hầu Lép: "Judge. Tình yêu dành cho chồng mình."
Bất Động: "Đúng vậy, cô ấy hẳn là mẫu người tận tụy."
Bỏ chạy đồng nghĩa với việc chấp nhận thất bại. Bỏ chạy đồng nghĩa với việc chấp nhận thất bại. Gin chỉ có thể tự nhủ với mình như vậy hết lần này đến lần khác. Cô có thể sẽ được nghe Muneshige nói nhiều hơn về mình, nhưng...
...Tôi không phải vợ của ngài ấy vì tôi muốn nghe ngài ấy khen ngợi mình!
Cô chỉnh lại tư thế tinh thần của mình.
Rồi cô được cứu bởi một người bất ngờ.
Tôi: "Nhân tiện, người bắt đầu chuyện này là Nate Papan đấy."
Gin cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
...Thế giới đã đi trọn một vòng!
Gin và mọi người quay lại nhìn Reine des Garous, người đã đóng vai trò là vạch xuất phát.
"Ôi." Người phụ nữ đặt tay lên má. "Tại sao chồng tôi lại đi khoe khoang với tất cả những đứa trẻ đó chứ? Thật tình."
Ngay lúc đó, Lãnh chúa Mito vội vàng lên tiếng.
Ngân Lang: "Thưa đức vua! Mẹ của thần đang có tâm trạng tốt và có vẻ như bà sẵn lòng cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra ở Nördlingen, vậy chúng ta nên làm gì ạ?"
Tôi: "Ể? Mẹ của cô đang dễ nói chuyện à?"
Ngân Lang: "Vâng, nhưng có lẽ bà sẽ không trả lời nếu thần hỏi, vậy nên ngài có thể hỏi bà ấy và tiện thể chuyển lời của cha thần được không ạ?"
...Đúng là một cái cớ hay!
Mọi người đều nhìn Lãnh chúa Mito với ánh mắt thán phục.
Chiến lược của cô có lẽ là như sau: không đưa ra bất kỳ phản ứng thú vị nào, để việc kiểm soát thiệt hại cho người khác, và chờ đợi cơ hội tấn công.
Nói thì dễ hơn làm, nhưng điều đó đáng để xem xét. Và...
Tôi: "Maman, chuyện gì đang xảy ra ở cái chỗ Nerd-gì-đó vậy?"
Vẫn Còn Phong Độ: "Ôi chao. Chồng tôi đang làm gì ở đằng đó vậy?"
Tôi: "Ngài ấy ngủ gật sau khi uống sữa nóng mà ngài ấy bảo tối nào cũng uống."
Mar-Ga: "Tôi cá là tôi biết tại sao ngài ấy uống sữa đó."
Vẫn Còn Phong Độ: "Đúng vậy, ngài ấy hy vọng có thể cao gần bằng tôi nhất có thể."
Chư Hầu Lép: "Ngọt ngào quá đi mất! ...Ôi, xin lỗi. Tôi lỡ miệng."
"Không sao đâu," Reine des Garous nói với một nụ cười nhẹ.
Vẫn Còn Phong Độ: "Ngài ấy dường như muốn có thể khoe mẽ bằng cách bế tôi trong vòng tay. Ngài ấy thử mỗi năm vào ngày kỷ niệm chúng tôi gặp nhau."
"Xin lỗi một lát," Đặc Vụ Chuyên Trách số 6 nói khi cô đi về phía lối ra với cây kiseru trong tay.
Vì Phó Chưởng Ấn nhà Date cũng đi theo, nơi này hẳn đã trở thành một không gian ngọt ngào vĩnh cửu.
"Nhưng," Reine des Garous nói với một nụ cười rạng rỡ. "Lúc nào tôi cũng có cảm giác như mình hút cạn nó ngay sau khi ngài ấy uống vào."
Ngọt ngào hoàn toàn không phải là từ để miêu tả điều này, nên hai cô gái vừa bước ra lại quay ngoắt vào trong.
Masazumi lắng nghe Reine des Garous.
"Phe Kháng Cách đang cố gắng trì hoãn thời điểm bắt đầu Trận chiến Nördlingen càng lâu càng tốt. Các ngươi có thể coi như họ đang chờ đợi Musashi."
Bà chỉ vào bản đồ Nördlingen có một vòng tròn lớn ở giữa.
"Ngay cả từ rất lâu trước Thời đại Thần linh, Nördlingen đã được xây dựng trên miệng hố do một thiên thạch va chạm tạo ra, vì vậy nó là một thành phố hình tròn."
"Miệng hố đó chính là thành phố sao?"
Reine des Garous lắc đầu trả lời câu hỏi của Balfette.
"Nördlingen là thành phố ở trung tâm. Nó rộng khoảng một kilomet và được bao quanh bởi một bức tường thành hoàn chỉnh, tạo cho nó một hình dạng gần như tròn hoàn hảo. Nó đã phát triển thịnh vượng như một thành phố thương mại tự do."
Có người giơ tay. Đó là Mukai và cô đang nghiêng đầu.
"Nhưng đó là... ở thế giới bên ngoài... phải không ạ?"
"Thánh Uỷ. Nhưng châu Âu và các Thần Châu được kết nối bởi các đường ley. Vì vậy, khi các Thần Châu Hài Hoà được tạo ra, các Thần Môi Trường đã tái tạo lại các điều kiện của vị trí thành phố ở thế giới bên ngoài, bao gồm cả tình trạng của đất đai. Các Thần Môi Trường hẳn đã thiết lập Nördlingen tồn tại trên vùng đất nơi một ngôi sao rơi xuống."
"Hì hì. Một thành phố được xây dựng trên nơi một ngôi sao hạ cánh thật là tuyệt vời."
"Đúng vậy," Asama đồng ý trong khi kiểm tra dữ liệu phân bổ liên quan đến Thần đạo. "Nơi đây có vẻ là một khu vực tốt nơi một hồ đường ley đã xuất hiện trên bề mặt. Mọi người thậm chí có thể tìm thấy Orei Metallo ngay trên mặt đất. Không có một mỏ khoáng sản thực sự, nên nó không đủ để trở thành một đặc sản địa phương, nhưng nó được biết đến là thành phố hoàn hảo cho những người có đức tin tụ họp. Mọi người thấy đấy, khi nhìn vào đường ley–..."
"Tomo! Tomo! Cậu lại vào chế độ làm việc nữa rồi!"
Nhưng có một điều Masazumi hiểu được từ tất cả thông tin này.
"Vậy là Nördlingen của phe Kháng Cách đã phát triển thịnh vượng nhờ sức mạnh về thương mại và đường ley."
"Thánh Uỷ. Ta tưởng tượng rằng phe Công Giáo thực sự muốn làm gì đó với thành phố này. Thánh Uỷ nói rằng sau Trận Nördlingen thứ nhất này còn có trận thứ hai," Reine des Garous nói. "Nào, phe Kháng Cách sẽ đến trước và dựng trại ở phía tây nam Nördlingen. Phe Công Giáo sẽ dựng trại ở phía đông nam, vì vậy họ sẽ đối đầu nhau từ phía đông và phía tây."
"Thưa mẹ, phe Kháng Cách sẽ không bị mắc kẹt khi quân tiếp viện của Hashiba đến từ phía tây sao?"
"Ishida Mitsunari là một thực thể dữ liệu giống như Ootani Yoshitsugu."
Mọi người đều kinh ngạc.
Futayo đứng dậy và mở một khung ký hiệu khi cô đặt câu hỏi.
"Bà có bất cứ điều gì để chứng minh chính thức cho tuyên bố đó không?"
"Thánh Uỷ. Thông tin này đến trực tiếp từ Roi-Soleil."
"Judge," Futayo xác nhận. Và...
Tonbokiri: "Cậu có nghe thấy không, ninja?"
10ZO: "Ể!? À, j-judge, tôi có nghe!"
Điều tra kẻ thù và đưa ra các biện pháp đối phó là công việc của Đặc Vụ Chuyên Trách số 1. Họ có lẽ sẽ có một vài kế hoạch để sử dụng chống lại Ishida trước khi trận chiến bắt đầu. Còn việc Crossunite có được ngủ hay không là một chuyện khác.
"Nhưng," Futayo nói trong khi nằm xuống futon của mình. "Dinh thự Nagaoka ở đâu?"
"Ở phía bắc Nördlingen."
Reine des Garous gõ vào bản đồ ở điểm cao nhất của Nördlingen.
Phía bắc.
Đó là phía đối diện với cuộc chiến giữa phe Kháng Cách và phe Công Giáo ở phía nam.
"Các ngươi có hiểu tại sao phe Kháng Cách sẽ dựng trại ở phía nam không? Bằng cách dụ phe Công Giáo đến đó, họ có thể tránh để phe Công Giáo lôi dinh thự Nagaoka vào cuộc tấn công của mình. Ít nhất, phe Công Giáo không thể tấn công dinh thự Nagaoka cho đến sau trận chiến."
"Vậy thì những người duy nhất có thể tiến về phía bắc là quân của Ishida Mitsunari sao?" Futayo hỏi.
"Không," Masazumi nói. "Một thực thể dữ liệu có thể xuất hiện trong lãnh thổ của kẻ thù bằng cách sử dụng các đường truyền thần thánh, nhưng điều đó đặt ra rất nhiều hạn chế đối với họ."
Đó là cách nó đã hoạt động với Ootani. Hắn đã làm gián đoạn các cuộc đàm phán với Mouri và Houjou, nhưng tàu ngoại giao và các chương trình phòng thủ của Asama đã hạn chế quyền tự do của hắn.
Với Ishida cũng sẽ như vậy. Vậy nên...
"Ishida có lẽ sẽ đi cùng lực lượng M.H.R.R. khi họ tìm một cái cớ nào đó để di chuyển về phía bắc và cô ta sẽ tấn công dinh thự Nagaoka từ đó. ...Quân của Niwa khá tiêu chuẩn hóa, nên cô ta có thể tự mình sử dụng chúng."
"Vậy thì, Masazumi, điều đó sẽ không xảy ra cho đến sau cuộc đụng độ ban đầu giữa phe Kháng Cách và phe Công Giáo ở phía nam. Tôi tưởng tượng rằng lý do họ di chuyển về phía bắc sẽ là 'vòng ra sau hoặc đánh tạt sườn kẻ thù'."
Futayo nói cứ như đó là một kết luận đã rồi. Cô tự tin rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách đó, nên lời nói của cô nghe đầy sức thuyết phục và đáng tin cậy. Và cùng lúc đó...
Kim Mar: "Mà rốt cuộc chúng ta cần Bara-yan để làm gì nhỉ?"
Tân Binh: "Hì. Gần đây nhiều người cũng nói vậy trên mạng, nhưng ai là người đã xử lý các cuộc đàm phán với Houjou? Mong là không ai trong các ngươi quên chuyện đó đấy."
Phó Hội Trưởng: "Ừ... cậu đúng là đã 'xử lý' nó thật..."
Tân Binh: "Đúng không!? Tôi đã xử lý nó một cách hoàn hảo! Mừng là có ít nhất một người hiểu, Honda-kun giả gái!"
Bất Động: "Đây là một bài kiểm tra đọc hiểu của Viễn Đông à?"
Mar-Ga: "Tôi cảm thấy lịch sử đã chứng minh đâu là câu trả lời đúng ở đây."
Asama: "Nhưng Cuộc vây hãm Odawara đã thành công, vậy chẳng phải điều đó có nghĩa là phương pháp của Neshinbara-kun là đúng sao?"
...Tại sao thực tế lại thích đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này?
Nhưng, Masazumi nghĩ.
"Dựa trên những quy tắc đó, chẳng phải chúng ta sẽ bắt đầu ở phía nam khi đến với tư cách là quân tiếp viện của phe Kháng Cách và từ đó tiến về phía bắc sao? Tôi biết chúng ta đang chiếm quyền điều khiển một cuộc tái hiện lịch sử, nhưng nghe có vẻ phiền phức."
Reine des Garous trả lời bằng một nụ cười.
"Không, đừng lo về điều đó. Nördlingen dù sao cũng là một thành phố của phe Kháng Cách."
Masazumi không chắc bà có ý gì. Bởi vì...
"Nördlingen sẽ đóng chặt cổng và đứng ngoài cuộc chiến, phải không?"
"Thánh Uỷ. Và Musashi có một phương pháp để cho phép điều đó, phải không? Một phương pháp để Nördlingen chiến đấu mà vẫn không bị tổn hại."
Vợ của Tachibana trả lời gợi ý của Reine des Garous.
"Ý bà là các rào chắn phòng thủ, phải không?"
Cô giải thích.
"Khi Lãnh chúa Shibata và Sassa Narimasa tấn công Musashi gần Magdeburg, Musashino đã mở các rào chắn trọng lực quy mô lớn trong nửa sau của trận chiến để ngăn chặn bất kỳ thiệt hại nào cho khu vực bề mặt. Nghĩa là..."
Nghĩa là...
"Bà đang đề nghị họ cắt ngang qua Nördlingen trong khi hệ thống phòng thủ của Musashi bảo vệ thành phố sao?"
" 'Musashino', nghe có vẻ phiền phức, nên tôi sẽ để việc tính toán cho cô. Hết."
" 'Musashi'-sama, có lẽ ngài đừng nói to phần đó ra–... không, ừm, ờ... H-hết!"
"Nếu các ngươi cắt ngang qua thành phố, phe Kháng Cách có thể tấn công phe Công Giáo bên ngoài thành phố để làm chậm và đánh lạc hướng họ. Vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay cả khi Musashi đến hơi muộn. Và ngay cả khi họ bắn vào các ngươi hoặc tấn công các ngươi khi các ngươi băng qua, các ngươi vẫn có thể phòng thủ và né tránh miễn là chuẩn bị trước. ...Đừng lo. Thành phố chỉ rộng khoảng một kilomet thôi."
Reine des Garous nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng cả Asama và Futayo đều suy nghĩ về nó một cách cẩn thận hơn.
Cả hai đều mở một khung ký hiệu và bắt đầu tính toán xem sẽ mất bao lâu để băng qua thành phố.
Asama đặt các ngón tay lên khung ký hiệu khi cô tính toán.
...Với các thần chú gia cố thể chất được cung cấp bởi đền của chúng ta, mọi người có thể di chuyển với tốc độ khoảng 60km/h.
Nhưng đó là giá trị dành cho những người chạy tốt như Adele. Vì là "gia cố thể chất", tốc độ cuối cùng sẽ giảm nếu khả năng thể chất ban đầu thấp hơn.
Nhưng cô quyết định sử dụng giá trị 60km/h làm mốc tham khảo gần đúng.
...Trong trường hợp đó, mình chia cho 3600 để ra km/s, tức là 16.666 mét.
Cô quyết định làm tròn thành 17m/s.
Cô có thể chia con số đó cho một kilomet để có được số giây cần thiết. Vậy là hơn 58 giây một chút.
Nhưng cô đã làm tròn từ 16 lên, nên cô cảm thấy có thể sẽ chậm hơn một chút.
Và nếu chỉ muốn một con số gần đúng, thì lấy tròn một phút sẽ rất hay và đơn giản.
Chắc chắn có một cách hiệu quả hơn để tính toán điều này, nhưng cô đã tìm ra câu trả lời đủ nhanh.
Điều đó có nghĩa là thời gian để cắt ngang qua Nördlingen là...
Futayo mở một khung ký hiệu và bắt đầu tính toán.
Khi sử dụng các thần chú gia cố thể chất dành cho các chiến binh thông thường, tốc độ chạy của một người là khoảng 60km/h. Tôi tin rằng dữ liệu đó đến từ Đền Asama.
...60km/h bằng bao nhiêu km/s nhỉ?
Futayo suy nghĩ. Với giờ, phút và giây, giờ và giây cách nhau hai bậc, nên...
...km/s bằng một phần trăm của km/h sao?
Điều đó có nghĩa là tốc độ 600m/s.
...Nhanh thế!
Mình cảm thấy có gì đó sai sai. Chắc là mình đã nhầm bậc ở mỗi lần đổi đơn vị.
Vậy là bằng cách chia cho 100 một lần nữa, cô nhận được giá trị 6m/s.
...Không phải là hơi chậm sao?
Cô có thể cảm thấy mình đang cau mày. Nghĩ lại thì, giá trị 60km/h đến từ Adele-dono, một học sinh bình thường, nhưng có sức mạnh chân ấn tượng, sức cản không khí rất nhỏ, không có trọng lượng ở ngực, sự cân bằng tuyệt vời mà điều đó mang lại cho cô, và kỹ thuật chạy khá tốt. Cô ấy rõ ràng di chuyển nhanh hơn 6m/s.
Và hãy suy nghĩ cẩn thận đi, Phó Tổng Trưởng Musashi.
"...Ồ."
Đúng rồi. Con người có hai chân, phải không?
Vậy nên mình phải nhân 2.
Vậy nhân đôi 6m/s, mình được 12m/s.
Mình suýt nữa thì quên mất. Mình, Honda Futayo, suýt nữa đã mắc lỗi trong tính toán.
...Nhưng thế này vẫn có vẻ hơi chậm...
Mà thôi, lo lắng cũng chẳng giúp ích gì. Mình chỉ cần chia đường kính 1km cho 12 để ra số giây cần thiết.
"Ừm."
Cô ra được kết quả là 83.3333. Tuy nhiên...
...Mình cảm thấy như đang quên điều gì đó.
À, cô nghĩ khi nhớ lại một số kiến thức số học của mình. Nördlingen là một hình tròn.
Chu vi là 2πr. Và mình được dạy là π bây giờ bằng 3 phải không? Vậy khi chạy theo đường kính của Nördlingen, mình cần lấy số giây trước đó, chia cho 3, rồi lại chia cho 2. Nghĩa là...
...Khoảng 14 giây sao?
Không, cô nghĩ. Quá nhanh để chạy một kilomet. Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, cô khá chắc rằng mình chỉ chạy nhanh như vậy khi Súng Tẩu Dực bắt đầu thực sự phát huy tác dụng.
"Ồ."
Đường kính bằng hai lần bán kính, phải không?" cô nhận ra. Vậy là mình không nên chia cho 2.*
Vậy là 28 giây.
Nhưng vẫn có vẻ nhanh. Mình có quên phần nào trong phép tính không nhỉ?
...À, đúng rồi.
Mình đã sai khi nghĩ rằng có hai chân thì sẽ nhanh gấp đôi.
Vậy là cô phải nhân đôi thời gian cần thiết.
"Judge. Tôi có câu trả lời rồi."
Gin nghe thấy Đại Diện Đền Asama và Phó Tổng Trưởng Musashi lên tiếng gần như cùng một lúc.
Cả hai gật đầu gần như đồng thời.
"Sẽ mất khoảng một phút."
"Sẽ là khoảng một phút."
Mọi người đồng thanh hưởng ứng và Gin cũng đã ước tính khoảng một phút. Vậy nên...
"Đó là một đánh giá chấp nhận được, Honda Futayo."
"Vâng," Phó Hội Trưởng nói. "Nếu Futayo và Asama cùng đồng ý, thì chắc chắn là đúng rồi."
Honda Futayo đáp lại bằng cách đứng dậy và khoanh tay.
"Cậu luôn có thể tin tưởng vào tôi, Masazumi. ...Mặc dù tôi thừa nhận mình suýt mắc sai lầm khi đến phần con người có hai chân."
...Hả?
Khoan đã, Gin nghĩ.
"Phó Tổng Trưởng Musashi, cô đã dùng phép tính nào vậy?"
“Chuyện đó thì sao chứ, Gin-dono? Câu trả lời đúng của tôi có vấn đề gì à?”
Gin thoáng chốc trầm ngâm, và trong lúc đó, cô gái kia đã nói tiếp.
“Miễn là kết quả tốt đẹp thì mọi chuyện đều ổn cả, phải không?”
Tachibana Vợ: “Muneshige-sama! Muneshige-sama! Con bé này chẳng bao giờ chịu nhìn xa hơn kết quả cả!”
Tachibana Chồng: “Ha ha ha. Gin, ta hiểu rõ hơn ai hết rằng con không bao giờ đốt cháy giai đoạn cả, nên đừng lo.”
Ngài ấy thật chững chạc, cô thầm nghĩ, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, một thần hiệu được truyền đến từ đài chỉ huy của Musashino.
“Đây là ‘Musashino’. Chúng tôi có thể dựng một kết giới phòng ngự tầm xa bao trùm lên một thành phố khác nếu chỉ cần duy trì trong một phút. Tuy nhiên, việc này đòi hỏi phải chuẩn bị trước. Hết.”
“Đó là cách các người đã làm trong Cuộc vây hãm thành Kanie, phải không?”
“Judge. Lần này sẽ cần phải ở cự ly gần hơn so với Cuộc vây hãm thành Kanie mà Gin-sama đã đề cập. Tốt nhất là ở ngay trên thành phố. Khi đó chúng tôi có thể kích hoạt kết giới mà chỉ cần thay đổi tọa độ phương thẳng đứng. Hết.”
“Câu hỏi.” Em gái của Chưởng Chancellor giơ tay. “Chúng ta không thể đặt trường cung của Shinagawa hoặc Asakusa bắc ngang qua Nördlingen từ nam lên bắc và dùng nó làm cầu để đưa quân Kháng Cách lên phía bắc sao?”
“Tôi không chắc cách đó có hiệu quả,” Phó Chưởng Chancellor nhà Date nói. “Sẽ rất khó để biện minh rằng Musashi chỉ hỗ trợ quân Kháng Cách nếu các vị cho Musashi đậu ngay trên đầu Nördlingen.”
“Đúng vậy,” Gin đồng tình. “Tôi nghĩ lập trường tốt nhất là bám sát lực lượng Kháng Cách. Hơn nữa, tổng chiều dài của Musashi lớn hơn Nördlingen rất nhiều, nên Thánh Liên chắc chắn sẽ la ó phản đối nếu các vị đặt mũi tàu cảng thứ nhất hoặc mạn phải lên trên thành phố.”
“Vậy chúng ta có thể thả người từ trường cung xuống tường thành phía nam rồi chạy nước rút lên phía bắc được không?”
“Nếu họ biết trước các vị sẽ đổ bộ xuống, các vị sẽ trở thành bia sống đấy.” Đặc Vụ số 6 làm động tác giương súng ngắm. “Cách để gây khó dễ cho một tay bắn tỉa dĩ nhiên là di chuyển cả theo chiều dọc lẫn chiều ngang. Vì vậy, trong khi Musashi tiếp cận Nördlingen, các vị có thể cho một tàu vận tải chở đội đổ bộ hạ xuống theo đường chéo. Và con tàu đó có thể hướng về phía chiến trường của quân Công Giáo. Nói cách khác…”
Nói cách khác…
“Dùng lại chiêu tàu vận tải cảm tử, nhưng lần này có cả đội đổ bộ trên đó. Để trả đũa họ vụ Magdeburg.”
Bạo lực thật, đó là ấn tượng của Masazumi về ý tưởng của Naomasa.
Nhưng cô có một chút thắc mắc về phương pháp này. Vì vậy…
Phó Hội trưởng: “Này, đồ ngốc.”
Tôi: “T-tôi không phải đồ ngốc, nên tôi không trả lời.”
Để bụng mấy chuyện này có phải mình trẻ con quá không nhỉ? Naito đang thì thầm gì đó với Mary, nhưng chắc chắn chẳng phải tin tốt lành gì. Dù sao thì…
Phó Hội trưởng: “Nghe cho kỹ đây, đồ ngốc. Việc đâm một tàu vận tải vào chiến trường có phải là điều chúng ta được phép làm không?”
Uqui: “Chẳng phải chúng ta đã thử cách đó với thành Shirasagi rồi sao?”
Unturning: “Đó là hành động nghi binh để tạo điều kiện bắn Tiểu Kanesada. Và kết quả đã chứng minh điều đó. Nhưng lần này, chúng ta sẽ dùng nó để chống lại quân địch chứ không phải tàu địch.”
Tôi: “Hmm…”
Đồ ngốc suy nghĩ. Và một lúc sau…
Tôi: “Nếu làm thật thì tôi không thích ý tưởng bắt chước con nhỏ Khỉ đó cho lắm.”
Phó Hội trưởng: “Được rồi, vậy chúng ta cần một phương pháp khác. …Nếu ai có ý tưởng gì thì cứ nói.”
“Vậy sao?” Naomasa nói, nhưng giọng cô không có vẻ gì là thất vọng. “Vậy thì các vị có thể tính cách đưa đội đổ bộ xuống khi đến nơi. Chỉ cần nhớ rằng thả từng người xuống sẽ biến các vị thành mục tiêu hoàn hảo cho lính bắn tỉa. Musashi rất lớn, nên việc nó tiếp cận rất dễ bị phát hiện và nó không thể dừng lại nhanh chóng. Chẳng có gì dễ làm mục tiêu hơn thế, nên hãy ghi nhớ điều đó.”
“Judge, chúng tôi sẽ nhớ. Về đội đổ bộ, tôi đoán sẽ là gần như toàn bộ mọi người.”
“Ồ.” Balfette giơ tay. “Tôi dùng giáp di động, nên sẽ không thể chạy xuyên qua thành phố được.”
“Mitotsudaira không giúp cô được à?”
“Ngay cả xích bạc của tôi cũng không thể quăng cô ấy đi xa cả cây số được.”
“C-cô lại định dùng tôi làm chùy nữa phải không!?”
Masazumi thoáng nghĩ không biết còn cách nào khác để làm việc đó không, nhưng có lẽ dạo gần đây cô đã thấy cách sử dụng đó quá nhiều rồi.
Nhưng cô vẫn còn vài điều lo ngại. Ví dụ, thành phần nhân sự của kẻ địch, và…
“Tôi muốn cử một vài người đến chiến trường phía nam để hỗ trợ quân Kháng Cách. Ngoài ra…”
Masazumi nói ra mối lo ngại khác của mình trong khi nhìn về phía vợ chồng nhà Tachibana và Naomasa.
“Tôi cũng muốn làm gì đó với Nagaoka Tadaoki.”
Tadaoki vừa mới dự xong cuộc họp chuẩn bị cho Chiến dịch Keichou.
Cậu đang ở trong nhà thi đấu trung tâm của chiến hạm trên không nhà Kuki, thành Toba.
Những chiếc ghế làm từ ván gỗ và ống tre được xếp thành hàng ngay ngắn, nhưng cuộc họp đã kết thúc.
Phần lớn, các sĩ quan tham gia Chiến dịch Keichou đã xác nhận với nhau vai trò của từng con tàu và đơn vị của mình.
Mục đích là để tất cả họ gặp mặt và kiểm tra lại vai trò của nhau để có thể phối hợp tốt hơn.
Đây chỉ là buổi kiểm tra cuối cùng, còn nội dung thực tế của nhiệm vụ thì họ đã học và thực hành trong suốt tháng qua và đã nắm vững một vài mệnh lệnh chung khác nhau.
Trận chiến này là để bảo vệ Satomi và Edo.
Kể từ khi Mouri, Musashi và Houjou nắm quyền kiểm soát Cuộc vây hãm Odawara, đã một thời gian dài các thế lực không thuộc Hashiba của P.A. Oda và M.H.R.R. mới tham gia vào một trận chiến quy mô lớn.
Tadaoki được giao nhiệm vụ bắn tỉa.
…Dĩ nhiên, đó cũng là tất cả những gì mình có thể làm.
Cậu đứng dậy.
Trong sảnh gỗ hình chữ nhật rộng lớn, những ngọn đèn treo trên trần nhà khẽ lắc lư bất thường.
Nhưng không phải vì con tàu đang di chuyển. Một số đàn anh đã bắt đầu rời khỏi nhà thi đấu và trở về tàu của mình ngay khi phần họp của họ kết thúc. Sự rung động từ bước chân của họ đang làm lay động những ngọn đèn.
Trước đó, Tadaoki đã tự hỏi tại sao họ không dùng thần hiệu cho tiện.
Nhưng cậu đã tìm thấy câu trả lời ở đây.
Những người đàn anh vội vã lao ra ngoài sớm nhất có thể và những người đợi cho đến khi cuộc họp kết thúc hoàn toàn sẽ tìm thấy một người quen, giơ tay chào, hoặc vỗ vai họ khi đi ngang qua.
Một số người không làm gì cả và lặng lẽ hoàn thành việc chuẩn bị của mình, nhưng luôn có ai đó thì thầm về danh tính, xuất thân và chức vụ của họ.
Tadaoki biết tại sao mọi người lại bàn tán về điều này.
“Ừm.”
Một số người sẽ kết thúc tên kế thừa của mình tại đây.
Tên kế thừa của Tadaoki sẽ không kết thúc ở đây, nhưng cậu biết mình hoàn toàn có khả năng phải giải nghệ vì bị thương.
“Đúng vậy.”
Khi hầu hết mọi người đã rời đi và Ủy ban PR bắt đầu dọn dẹp, Tadaoki quyết định rời khỏi nhà thi đấu.
Cậu tiến đến hành lang nơi các học sinh lớp trên đã vội vã qua lại ngay cả khi cuộc họp vẫn đang diễn ra.
Ngay lúc đó, một trong những học sinh ấy nhìn khắp những người đang tụ tập ở đó và cất tiếng.
“Phần còn lại trông cậy cả vào mọi người đấy!”
Một số người đáp lại bằng “shaja”, những người khác thì “testament”. Vài người giơ tay và số khác chỉ đơn giản là nhìn sang.
Tại sao nhiều người lại hưởng ứng lời nói của một người đến vậy?
Tadaoki biết tại sao.
Bởi vì họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Họ chắc hẳn đã kề vai sát cánh cùng anh trong những trận chiến trước đây.
Nhưng đây sẽ là lời từ biệt.
Anh ta và nhiều người khác sẽ rời khỏi con đường của một người kế thừa tên tuổi và việc tái diễn lịch sử.
Trước đây, Tadaoki sẽ không bao giờ nghĩ đến những điều này.
Nhưng bây giờ, khi tâm trí cậu chỉ tập trung vào cái chết của người sẽ là vợ mình, cậu đã hiểu lý do đằng sau những lời chào và những lời thì thầm của họ.
P.A. Oda và M.H.R.R. giống như một đại gia đình, nhưng đồng thời…
…Các sĩ quan đều nhận thức rõ vị trí của mình.
Cậu vừa mới gây ra không ít chuyện trên Musashi.
Cậu đã đoán trước sẽ có một cuộc thẩm vấn nào đó, nhưng rồi Kuki lại đưa ra bình luận sau trong cuộc họp:
“Có vẻ như một cậu nhóc nóng tính nào đó đã cố tấn công Musashi, nhưng cố gắng đừng noi gương cậu ta. Tôi đánh giá cao tinh thần của cậu ấy, nhưng lịch trình nhiệm vụ của chúng ta đã kín đặc và không có chỗ cho những hành động độc lập như vậy.”
Khán giả đã cười rộ lên và chuyện đó kết thúc ở đó.
Có lẽ là vì vai trò của cậu quá nhỏ bé.
Cậu chỉ là một tay bắn tỉa.
Cậu sẽ nhắm vào cổng phía đông của Edo từ Vịnh Edo để ngăn chặn đơn vị bộ binh của đối phương tiếp cận. Một chiến hạm cố định trên mặt nước sẽ được dùng làm mồi nhử trong khi cậu khai hỏa bằng một pháp thuật điều khiển pháo hạm được giao.
Nhưng nếu một tay bắn tỉa khai hỏa từ một vị trí cố định, họ có nguy cơ bị lộ vị trí.
Vì vậy, cậu luôn phải di chuyển sau khi bắn và cần phải hành động một mình. Thông thường cậu sẽ có một người chỉ điểm đi cùng, nhưng cậu đã tự xây dựng một pháp thuật đo tầm xa và chứng minh hiệu quả của nó trong chiến đấu.
Điều đó có nghĩa là cậu sẽ đơn độc.
Vấn đề là thiếu chỗ ẩn nấp tốt ở phía đông Vịnh Edo.
Edo gần như hoàn toàn bằng phẳng. Nó có một số khu rừng và sông ngòi, nhưng những thung lũng bị xói mòn duy nhất lại nằm ở phía thượng nguồn.
Thay vào đó, phía đông Edo có những tàn tích rộng lớn trải dài quanh bờ vịnh.
Những tàn tích ở đó thậm chí còn lớn hơn ở Mikawa hay Osaka.
Khi Thần Châu Liên Bang và các Thần Châu bị chia cắt, không có một thế lực lớn nào ở khu vực Edo, vì vậy các tàn tích đã được bảo tồn. Có một số Lãnh địa Hòa âm nơi Thần Châu Liên Bang sụp đổ, nhưng tất cả chúng đều là những cánh đồng cỏ chỉ khiến vùng đất này càng thêm bằng phẳng.
Các tàn tích của Edo chủ yếu là từ Thời đại của các vị Thần. Chúng gắn liền với quá khứ xa xôi và các hiệp ước ngăn cấm bất cứ ai động đến chúng cho đến khi việc tái diễn lịch sử đến thời đại tương ứng. Dù vậy, họ vẫn phải xây dựng thành phố Edo, nên bờ biển, đường cao tốc và các khu vực lân cận khác đã được phát triển thành một thành phố.
Đơn vị bộ binh của đối phương có thể sẽ đến dọc theo đường cao tốc.
Cậu sẽ chặn địch từ một phần của khu tàn tích ven biển đã được khai quật. Tuy nhiên…
“Không thể tin được là mình lại phải đối đầu với Musashi ngay sau khi nhờ họ giúp đỡ.”
Cậu không biết phải làm gì với chuyện này.
Cậu vừa mới cầu xin Musashi cứu người vợ tương lai của mình.
…Nhưng nhóm Musashi đến Nördlingen sẽ không có mặt ở đây.
Cậu quyết định xem hai nhóm này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau và làm tốt công việc của mình ở đây.
Họ có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Họ sẽ không nương tay chỉ vì có cậu ở đây. Hơn nữa, khả năng cao là Mouri, Satomi, hoặc Mogami sẽ xuất hiện ở đây thay vì Musashi.
“A.”
Cậu nhận ra một điều ngay khi bắt đầu rời khỏi nhà thi đấu.
Cậu chỉ có thời gian để ký một bản tường trình đơn giản và lời xin lỗi chính thức trước khi tham gia cuộc họp, nhưng lẽ ra cậu phải báo cáo về lực lượng địch mà cậu đã thấy trên Musashi chứ?
Nhưng khi ra đến hành lang lớn, cậu thấy các đàn anh cao lớn đang vội vã đi qua đi lại.
…Mình phải làm sao đây?
Cậu đang học cấp hai, nhưng gần như toàn bộ nhân sự ở đây đều là học sinh cấp ba và họ tuân theo các quy tắc của tổ chức học thuật đó.
Nếu một học sinh cấp hai cần báo cáo điều gì đó cho cấp trên, cậu chỉ cần nói chuyện với Ủy ban Đại diện hoặc giáo viên chủ nhiệm của mình.
Nhưng Ủy ban Đại diện và giáo viên chủ nhiệm của trường cậu không có ở đây.
“Mình phải làm gì bây giờ?”
Khi cậu đang ngơ ngác nhìn quanh, một giọng nói quen thuộc gọi cậu từ bên trái.
“Cậu làm gì ở đó vậy, Nagaoka? Nếu chỉ định đi lang thang thì cậu nên đi tắm rồi ngủ một giấc đi.”
Đó là Nabeshima.


0 Bình luận