I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10

Chương 5 Bận Rộn Mà Ngọt Ngào

0 Bình luận - Độ dài: 7,257 từ - Cập nhật:

Bữa tối kết thúc êm đẹp, dù tôi phải đánh đổi bằng chút uy tín và phẩm giá của mình. Sau đó, cả nhóm quay về tàu Black Lotus.

Hạm đội Đế chế sẽ cần một khoảng thời gian để chuẩn bị và tái tập hợp lực lượng. Dù thương vong không đáng kể, bộ máy của Đế chế vẫn vận hành chậm chạp như bất kỳ cơ quan quan liêu cồng kềnh nào. Xét cho cùng, quy mô chuỗi cung ứng của họ vượt xa những gì chúng tôi phải quản lý. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến hàng chục, thậm chí hàng trăm người rơi vào cảnh đói khát, bệnh tật hoặc bị thương; Đế chế buộc phải xem xét vấn đề này một cách cực kỳ nghiêm túc.

“Vừa về tới nơi đã có chuyện gì khiến cậu chú ý rồi sao?” Elma hỏi tôi.

“Một bản báo cáo về cuộc đột kích căn cứ hải tặc. Tôi cũng đã nhờ Mei thu thập các báo cáo về những chiến dịch tấn công trước đây của Hạm đội Đế chế nhắm vào căn cứ hải tặc và các mục tiêu cố định khác.”

“Làm vậy để làm gì?” Elma nhìn tôi đang ngồi đọc báo cáo tại bàn ăn, ánh mắt vừa có chút bực bội lại vừa pha lẫn lo lắng.

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ. Thật bất lịch sự. “Chỉ là tôi không muốn mình mù tịt thông tin. Tôi cũng nhờ Mei lấy vài cuốn sách về chiến lược của Hạm đội Đế chế rồi.”

“Chà. Đột ngột ghê.”

“Trong lúc nói chuyện với Serena, tôi đã nảy ra ý này. Tôi nghĩ, nếu sau này chúng ta còn hợp tác với Hạm đội Đế chế, tôi cần phải nắm được những kiến thức này ở một mức độ nhất định.”

“Đôi khi cậu cũng nghiêm túc một cách kỳ lạ thật.” Elma ngồi xuống đối diện và nhấp một ngụm đồ uống.

Không lâu sau, cặp song sinh xuất hiện. Họ đã ở lại tàu làm việc trong lúc chúng tôi đi ăn tối, vì họ vốn chẳng có lý do gì để đến gặp Serena.

“Hầy dà… Này! Elma đang uống rượu kìa!”

“Sướng thật đấy.”

Elma lắc chai rượu, mời mọc: “Tôi đãi. Các cô xong việc trong ngày rồi chứ?”

Gương mặt hai chị em lập tức sáng bừng lên.

“A, tuyệt vời! Chị đúng là hiểu tụi em nhất!”

“Tụi em sẽ đi tắm nhanh một cái đã.”

Cả hai vui vẻ chạy đi tắm. Họ tắm chung à? Chắc cũng vừa thôi.

Mình thường có thể tắm chung với Mimi hoặc Elma, dù hơi chật một chút, tôi nghĩ thầm khi nhìn họ rời đi.

Đúng lúc đó, Mimi và Tinia bước vào phòng ăn thế chỗ cặp song sinh. Họ cũng vừa tắm chung xong à? Thân nhau nhanh thật.

“Master Hiro đang đọc gì vậy ạ?” Mimi hỏi tôi.

“Báo cáo chiến đấu hôm nay và mấy thứ linh tinh. Anh đang tính nghiên cứu chiến lược của Hạm đội Đế chế.”

“Anh định nhập ngũ ạ?”

“Chắc chắn là không. Chỉ chuẩn bị để hợp tác với họ thôi.”

“Em hiểu rồi. Em đọc cùng anh được không ạ?”

“Được chứ. Nãy giờ anh mới chỉ đọc lướt qua báo cáo thôi.”

Mimi ngồi xuống cạnh tôi, khẽ nghiêng người nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay tôi. Mùi hương từ cô thật dễ chịu, có lẽ vì cô vừa mới tắm. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô qua lớp đồ ngủ mỏng mang lại một cảm giác thư thái đến lạ.

“À, phải rồi,” Elma lên tiếng. “Tinia này, tôi muốn thảo luận với cô một chuyện. Sẽ hơi lâu đấy.”

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Chúng tôi sẽ quay lại ngay. Hiro, tôi để chai rượu ở đây. Khi hai chị em sinh đôi quay lại, bảo họ cứ uống thoải mái nhé.”

“Hiểu rồi,” tôi đáp.

Với một cái nháy mắt, Elma dẫn Tinia ra khỏi phòng ăn.

Ồ, mình hiểu rồi. Elma đang tỏ ra ý tứ đây mà. Trước đây tôi đã tắm cùng cô ấy trên tàu Krishna, và hình như cô ấy có nói gì đó về việc lần sau sẽ nhường tôi cho Mimi.

“Chị ấy thật chu đáo, phải không anh?” Mimi nói.

“Ừ. Nhưng anh không nghĩ cô ấy cần phải làm vậy đâu.” Elma tốt bụng thật. Lần sau tìm được rượu ngon, mình sẽ mua cho cô ấy. Mình thì chẳng biết phân biệt đâu, nhưng cứ hỏi nhân viên bán hàng là được.

Trong lúc Mimi và tôi đang ôm nhau đọc báo cáo, Tina quay trở lại phòng ăn. Wiska rón rén đi theo sau, người vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm.

“Ồ! Họ đang tình tứ kìa!”

“Thú vị nhỉ?” Tôi cười khúc khích. “Khoan đã. Đó không phải là áo của tôi sao?”

“Tụi em muốn giặt bộ jumpsuit sau khi tắm, mà áo của chàng lại ở ngay đó. Tụi em nghĩ mượn tạm một chút, chàng biết đấy?”

“X-xin lỗi… Tụi em sẽ giặt và trả lại cho anh!” Wiska lắp bắp, đỏ mặt và lo lắng.

“Ý tôi là, không sao đâu.” Tôi lắc đầu nhìn hai chị em.

Mấy chiếc áo phông đó quá rộng so với họ, trông giống váy hơn là áo. Cảnh tượng cũng vui mắt đấy, dù trông hơi mờ ám. Các cô gái rất dễ thương, và… Khoan. Họ đang giặt jumpsuit của mình à?

“Này, các cô đang mặc gì bên trong thế?”

“Không có gì cả. Như em đã nói, đồ của tụi em đang ở trong máy giặt rồi.”

“Được rồi, thế này thì hơi quá rồi đấy.”

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Wiska lại có vẻ lén lút như vậy. Khi tôi liếc nhìn, cô bé nắm chặt lấy vạt áo phông và cúi gằm mặt.

Đúng vậy. Nếu em thấy xấu hổ thì đừng có hùa theo lý do của chị gái mình chứ. Và em có thể đừng kéo áo tôi được không? Sức của em sẽ làm nó giãn mất.

“Nhìn này—bên trong tụi em không mặc gì hết! Chắc chắn là chàng thích thế này lắm đúng không?” Tina vừa nói vừa vẫy vẫy vạt áo, xoay một vòng.

Trời ạ, cô ấy tuy thấp nhưng cặp đùi và hông lại đầy đặn, quyến rũ.

“Ừm… Tôi không chắc nên nhìn lên cao đến đâu nữa…”

“Hả? Ý-ý chàng là—?!”

“Nếu đã định tỏ ra xấu hổ thì đừng có làm thế!” Đừng có đỏ mặt với tôi chứ!

Tôi không ghét Tina hay Wiska, và về cơ bản tôi công nhận họ là những phụ nữ trưởng thành.

“Nhân tiện, Elma nói chai rượu là của các cô đấy.”

“Ư-ưm… Em thấy chàng đang cố đổi chủ đề đấy nhé.”

“Tôi có đi đâu đâu. Uống đi và bình tĩnh lại nào. Cô nữa, Wiska,” tôi giục.

“Ơ, vâng ạ…”

Hai chị em ngồi xuống và bắt đầu xử lý chai rượu.

“Này Mimi,” Tina bắt đầu mè nheo. “Tại sao chị nghĩ chàng lại không chịu buông xuôi mà cho tụi em một đêm vui vẻ nhỉ?”

“Master Hiro quá tốt bụng. Và người lùn thì hơi, ừm, nhỏ bé so với con người chúng ta. Em nghĩ anh ấy có hơi lo lắng một chút.”

“Nói chuyện bậy bạ thế đủ rồi đấy.” Tôi biết con gái thường nói đủ thứ chuyện tục tĩu khi ở một mình với nhau, nhưng nghe họ mổ xẻ mình thì hơi quá. Công bằng mà nói, tôi cũng lo lắng về điều Mimi nói. Sự chênh lệch kích thước giữa tôi và những người lùn khiến tôi thấy hơi rờn rợn.

“Không sao đâu. Ai quan tâm chứ?” Tina phản đối. “Người và người lùn có ‘hàng’ kích cỡ như nhau cả thôi.”

“Con gái không nên gọi nó là ‘hàng’.” Cách nói thẳng thừng của cô ấy khiến tôi rùng mình.

Tôi cảm kích sự im lặng của cô, Wiska, nhưng biểu cảm của cô cho tôi biết cô cũng nghĩ y như vậy.

“Tại sao các cô cứ săn đuổi tôi để… Được rồi, nói thẳng ra thì hơi thô lỗ… Nhưng tại sao bây giờ lại nhắc lại chuyện đó?”

“Chàng biết người ta hay nói gì mà. Đánh nhanh thắng nhanh.”

Wiska lên tiếng. “Kiên nhẫn chẳng đưa chúng ta đến đâu cả. Cứ đà này, Tinia sẽ vượt mặt chúng ta mất.”

“Vượt mặt các cô…?” Sẽ rất dễ dàng để bảo họ đừng vội vàng và hạ thấp bản thân như vậy. Mặt khác, bây giờ họ đã tỏ bày đến mức này rồi, nếu lại từ chối nữa thì thật quá hèn nhát.

“Được rồi. Nếu các cô đã sẵn lòng đến mức này, tôi sẽ chuẩn bị. Nhưng các cô chắc chứ?”

“G-giờ chàng hỏi thật rồi… Này, Wis! Wis!”

“Đ-đừng đẩy em ra chịu trận chứ…”

Hai chị em đỏ mặt và trở nên e thẹn.

Hmm… Chuyện này có gì đó kích thích một cách kỳ lạ. “Mà này, em thấy sao về chuyện này, Mimi?” tôi hỏi.

“Em không sao ạ. Thực ra, em còn thích ý tưởng này nữa! Tina và Wiska cuối cùng cũng sẽ trở thành một phần của gia đình chúng ta, đúng không anh?”

“‘Gia đình’ à? Thế hạm đội của chúng ta thành Gia tộc Hiro hay gì đó à? Tàu mẹ là Black Lotus, vậy có lẽ chúng ta là Gia tộc Black Lotus hay Thị tộc Black Lotus nhỉ…”

“Ghét phải nói điều này, nhưng em nghĩ ‘Black Lotus’ nghe hay hơn tên của chàng đấy, anh yêu,” Tina góp ý.

“Ừ, dù sao thì đặt tên cho phi hành đoàn theo tên mình cũng có vẻ hơi kỳ.”

Tina và tôi cùng cười. Wiska kéo áo Tina—à, là áo phông của tôi—và thì thầm vào tai cô ấy, trong khi đỏ mặt và liếc nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“À, ừm, ờ… Em ấy đang hỏi là chúng ta nên đến phòng của chàng hay phòng của tụi em.”

“Chết tiệt, thẳng thắn quá!”

Wiska, rơm rớm nước mắt, bắt đầu đấm chị gái mình để phản đối.

Phản ứng kiểu gì thế này? Dừng lại ngay. Cứ đà này cô có thể đánh chị mình thành bã mất.

“Tôi đoán là Wiska không thể chờ được nữa rồi,” tôi tuyên bố, “vậy nên—á! á! Được rồi! Chết tiệt, xin lỗi! Bình tĩnh nào!”

Wiska đã chuyển cơn mưa đấm sang tôi. Có lẽ cô bé đã kìm nén sức mạnh siêu phàm của mình; nhưng nó vẫn đau điếng. Điều đó khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vô hiệu hóa đòn tấn công của cô bé bằng cách bế thốc cô lên.

Thật dễ thương khi cô bé đông cứng ngay khi tôi kéo vào vòng tay.

“A, Wis sướng thật,” Tina nói. “Em cũng muốn!”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Nâng cả hai người họ lên khó một cách đáng ngạc nhiên. Người lùn nặng hơn vẻ bề ngoài. Dù vậy, tôi nghĩ mình ít nhất cũng có thể về đến phòng của mình.

Tôi nhìn lại Mimi và ngập ngừng. “Ờ… đột nhiên anh cảm thấy có lỗi quá.”

“Đừng lo cho em.” Cô mỉm cười. “Lần sau anh luôn có thể bù đắp mà!”

“Được rồi. Nhớ nhắc anh đấy.” Tôi gật đầu với Mimi, rồi định bế Tina và Wiska về phòng mình—không, về phòng của họ.

“Tụi em sẽ cần một vài thứ,” Tina nói.

“Tôi sẽ không hỏi chi tiết đâu.”

“Cảm kích chàng nhiều,” Wiska đáp.

Đến lúc phải cứng rắn rồi. Mình đã lựa chọn rồi.

Sáng hôm sau, tôi bế hai chị em—những người đang chật vật để tự đứng vững, chứ đừng nói là đi lại—đến phòng tắm, nơi ba chúng tôi cùng nhau ngâm mình trong một bồn tắm thư giãn. Tắm cùng Mimi, Elma, hay Mei thì hơi chật, nhưng hai cô thợ máy nhỏ bé và tôi lại vừa khít trong bồn.

“Trông chàng có vẻ vui lắm nhỉ, anh yêu.”

“Tất nhiên rồi. Thế này thật tuyệt.” Trông có vẻ không đứng đắn, nhưng một khi mình đã quen với nó—hay đúng hơn là chấp nhận nó—thì cũng không tệ. Dù sao thì họ cũng thực sự dễ thương. Tôi ngả người vào làn nước nóng, xoa bụng Wiska trong khi cô bé ngồi trong lòng tôi.

“Wis! Đừng nói với em là giờ chị lại bắt đầu đỏ mặt đấy nhé!”

“A-anh ấy cứ xoa bụng em,” cô bé phản đối bằng một giọng nói khá quyến rũ.

“Nó mềm và mịn quá.”

“Đủ rồi đấy, anh yêu. Chàng đang định bắt đầu lại từ đầu hay sao vậy?”

“Đôi khi tôi cũng làm vậy.” Khi tôi tắm cùng Mimi, Elma, hoặc Mei vào buổi sáng hôm sau, chúng tôi thường bắt đầu hiệp hai. “Nhưng sau đêm qua thì tôi chưa đủ sức. Chưa đủ quái vật đến mức đó.”

“Em sẽ tin điều đó khi chàng bỏ tay ra chỗ khác, anh yêu ạ. Chàng có muốn em nhắc lại những gì chàng đã làm với em đêm qua không?”

“Đừng lo. Tôi đâu có chạm vào chỗ nào nhạy cảm, phải không? Còn về đêm qua… Tôi chỉ thuận theo tự nhiên thôi, cô biết mà?”

“Em thấy chàng đối xử với hai đứa tụi em khác nhau đấy.”

“Ý cô là cô muốn tôi làm những gì tôi đã làm với Wiska cho cô à?”

“E-em không… không có nói vậy…” Lần này, đến lượt Tina đỏ mặt và lảng tránh.

Điều gì khiến cô ấy có tâm trạng dễ thương như vậy nhỉ?

“A!” Wiska, người nãy giờ cứ cựa quậy trong lòng tôi, khẽ kêu lên như thể nhận ra điều gì đó.

Woa. Wiska, không phải như cô nghĩ đâu. Ý tôi là, ừ thì đúng là vậy, nhưng đó là phản ứng tự nhiên khi cô cứ di chuyển nhiều như vậy trên đùi tôi.

Nhận thấy phản ứng của Wiska, Tina cười một cách khiêu khích, dù vẫn còn đỏ mặt. “Đêm qua có thể chàng đã thắng thế, nhưng lần sau sẽ đến lượt tụi em, hiểu chưa?”

“Xì! Cứ thử xem. Tôi sẽ cho các cô thấy sự khác biệt của kinh nghiệm.”

“Tụi em sẽ khiến chàng phải nuốt lại những lời đó!”

Màn tán tỉnh cứ thế tiếp diễn không dứt.

Sau một buổi tắm rất thư thái, tôi quăng Tina và Wiska lên giường mình rồi đến phòng ăn.

Elma chào tôi bằng một cái nhìn nghiêm nghị. “Sao rồi?” cô ấy hỏi. “Hai đứa sinh đôi đâu?”

Đừng nhìn tôi như thế chứ. Làm tôi ngại đấy. “Họ nghỉ hôm nay.”

Lực lượng quân sự sẽ tập hợp lại vào hôm nay hoặc ngày mai, nhưng không nhất thiết chúng tôi sẽ xuất phát ngay sau đó. Toàn bộ lực lượng phải di chuyển đến hệ sao tiếp theo trước, việc này sẽ tốn rất nhiều công sức. Tất nhiên, Đế chế có lẽ đã có sẵn một kế hoạch tấn công, và họ cũng sẽ sắp xếp mọi thứ tại điểm đến, nên có thể sẽ không mất nhiều thời gian như tôi nghĩ.

Thật không may, quân đội tự nhiên di chuyển chậm hơn so với những lính đánh thuê tự do như tôi. Tuy nhiên, việc tập hợp một lực lượng lớn sẽ trở nên vô nghĩa nếu bạn không sử dụng quân đội của mình một cách đồng bộ. Ví dụ, một trăm người sẽ không thực sự sở hữu “sức mạnh số đông” nếu mỗi người chỉ xông lên một mình bất cứ khi nào họ muốn.

Dù sao đi nữa, việc hai chị em sinh đôi không thể làm việc trong một hoặc hai ngày cũng chẳng thành vấn đề.

“Nghỉ một ngày?” Nghe thấy lời nói của tôi, Tinia đỏ mặt và đột nhiên bắt đầu lau hạt giống thần thụ bằng một loại khăn lau bát nào đó. Hạt giống đang nhấp nháy một cách mãn nguyện; có vẻ như nó cảm thấy dễ chịu. Một hạt giống… vui vẻ khi được lau chùi? Thứ đó có thực sự là một hạt giống không vậy?

“Có người đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình nhỉ,” Elma cười khúc khích.

“Cuộc sống cần có gia vị mà.”

“Vậy có nghĩa là chúng em cũng được nghỉ ạ?” Mimi hỏi.

“Chắc chắn rồi. Nhưng anh muốn dành thời gian đó cho hai em.”

“Em là người tiếp theo, được không anh?”

“Anh chưa quên lời hứa của chúng ta đâu.”

Câu trả lời đó đã nhận được một nụ cười rạng rỡ từ Mimi. “Em không thể chờ được,” cô cười.

Thấy vậy, Elma nhìn tôi như thể muốn nói, Còn tôi thì sao?

Tôi gật đầu đáp lại. “Tôi sẽ tìm mọi thời gian có thể. Xin lỗi vì đã để các cô phải lo liệu việc sắp xếp, nhưng hãy cố gắng chia sẻ tôi một cách công bằng nhé? Giờ chúng ta có thêm hai người nữa rồi.”

Tôi đã cố hết sức để không bị cuốn đi, nhưng đến thời điểm này, tôi đã trở thành một trong những gã có cả một hậu cung trong tay. Có lẽ điều đó phù hợp với một lính đánh thuê trong vũ trụ này, nhưng tôi cảm thấy như mình đã vượt qua một ranh giới nào đó.

“Được rồi. Chúng ta sẽ tính toán. Có lẽ nên để Mei quản lý lịch trình của chúng ta,” Elma đề xuất.

“Vâng! Em rất vui được giao việc đó cho chị ấy,” Mimi đồng ý.

Họ dường như đặt một niềm tin khác thường vào Mei. Rốt cuộc họ đã làm gì sau lưng mình vậy? Thực ra, có lẽ không biết thì tốt hơn. Cảm giác như mình sẽ bị tổn thương nếu tò mò vào những chuyện không nên.

“Vậy kế hoạch hôm nay là gì?”

“Chúng ta sẽ chờ cho đến khi nhận được lệnh,” tôi trả lời. “Hãy sẵn sàng hành động ngay lập tức. Mặc dù tôi nghi là chúng ta sẽ chẳng có việc gì để làm sớm thế này đâu.”

“Dù sao thì một lực lượng lớn thế này cũng cần một thời gian để tổ chức,” Elma nói.

“Trong trường hợp đó, đây thực sự có thể là một ngày nghỉ,” Mimi nhận xét.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cá là Serena có thể khiến mọi thứ chuyển động trong nháy mắt.”

“Cô nghĩ vậy sao? Có lẽ cô nói đúng,” tôi đồng ý. Serena là một phụ nữ xảo quyệt. Cô ta đã thăng tiến quá nhanh, và ở độ tuổi còn rất trẻ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta đã vạch sẵn một lộ trình để tiêu diệt lũ hải tặc ở các hệ sao xa hơn.

“Dù sao đi nữa, tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi. Không tự ý xuất kích để đi chơi đâu đấy.”

“Công bằng mà nói. Thôi được, hôm nay tôi sẽ nhường cậu cho hai chị em sinh đôi. Chăm sóc họ cho tốt vào.”

“Xin hãy cứ làm vậy ạ! Nếu có việc gì cần, chúng em sẽ gọi anh. Cứ từ từ mà tận hưởng nhé!”

“Không hiểu sao em lại nói vậy, nhưng được thôi… Tôi sẽ nhận lời và đảm bảo chăm sóc họ chu đáo.”

Hai chị em sinh đôi chưa ăn sáng, nên chắc chắn họ đang đói. Vì tôi lại một lần nữa khiến họ không thể đi lại được, việc chăm sóc họ thuộc về tôi.

Cái gì cơ? Bạn không nghĩ chúng tôi nên thư giãn khi vừa mới giao chiến với hải tặc à? Nghe này, chúng tôi cần phải tận hưởng từng ngày vì sự nguy hiểm luôn rình rập. Một cuộc sống yên bình, trọn vẹn là điều quan trọng đối với một tinh thần khỏe mạnh.

Dù sao đi nữa, Tinia vẫn tiếp tục lau hạt giống đó, trong khi đỏ mặt và lẩm bẩm, “Chăm sóc họ… Chăm sóc họ?”

Có lẽ cuộc trò chuyện này quá sức đối với nàng công chúa elf ngây thơ.

Tôi mang bữa sáng đến cho hai chị em đang kiệt sức và cố gắng hết sức để cưng chiều họ. Nằm trên giường của tôi, chúng tôi xem các danh mục tàu thuyền, thảo luận về kỹ thuật, thư giãn, cùng nhau ngủ thiếp đi, và tận hưởng một ngày nghỉ thực sự tuyệt vời.

Tuy nhiên, Hạm đội Đế chế di chuyển nhanh hơn tôi tưởng. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nhận được lệnh xuất phát đến điểm đến tiếp theo.

“Chàng làm việc nhiều quá đấy, anh yêu,” Tina phàn nàn.

“Chúng ta không thể làm gì khác được, chị à.” Wiska quay sang tôi. “Anh chắc là tụi em nghỉ ngơi ở đây được không?”

“Các cô đã hoàn thành việc bảo trì tàu Krishna và Black Lotus rồi, đúng không? Vậy thì bây giờ hầu như không còn việc gì cho các cô xử lý cả.”

Hai chị em sinh đôi đã làm việc cật lực để hoàn thành việc bảo trì trong khi chúng tôi ăn tối với Serena ngày hôm qua. Nghe nói vẫn còn việc phải làm—phân loại đồ thu được từ căn cứ và tàu của hải tặc, khôi phục lại mọi thứ, và những việc tương tự—nhưng đó không phải là việc gấp.

Tất nhiên, vì Mei đang vạch lộ trình của chúng tôi, nên tôi cũng chẳng có nhiều việc để làm. Chúng tôi chỉ cần đi theo Đơn vị Săn Hải tặc của Serena đến chiến trường tiếp theo. Nếu lực lượng của cô ta hành động nhanh như vậy, chúng tôi có thể sẽ lao vào trận chiến ngay khi đến hệ sao mục tiêu. Một khi chúng tôi vào siêu hành lang, tôi muốn ở trên tàu Krishna và sẵn sàng chiến đấu.

“Tụi em đã chuẩn bị sẵn máy tính bảng rồi,” Tina tuyên bố. “Tụi em có thể thu hồi chiến lợi phẩm và vận hành bot và drone khi cần. Ngay cả khi nằm trên giường, tụi em vẫn có rất nhiều việc phải làm, nên chàng đừng lo cho tụi em. Cứ để tất cả cho Tina!”

“Và em nữa. Anh ra ngoài đó hãy cẩn thận.” Wiska ôm tôi và hôn lên má tôi. Tôi cũng đáp lại.

“A, không công bằng! Em cũng muốn một nụ hôn!”

“Được rồi, được rồi. Cảm ơn cô, Tina.” Cười trước những lời phàn nàn của cô ấy, tôi ôm và hôn cô.

Kiểu chia tay đầy tình cảm này sẽ là một điềm báo tử trong manga hay anime, nhưng giờ lo lắng về điều đó cũng hơi muộn rồi. Tất cả những gì mình có thể làm là cố gắng không chết.

Sau khi chúng tôi nhận được lệnh di chuyển, hạm đội chia thành các đơn vị phong tỏa hệ sao và các đơn vị tấn công, sau đó lên đường. Khi chúng tôi đến Hệ Sinoskia lân cận Hệ Leafil, chúng tôi sẽ tham gia vào lực lượng tấn công và tiến thẳng đến căn cứ hải tặc.

“Không biết lần này sẽ thế nào đây,” Mimi nói.

“Không biết nữa, nhưng anh nghi là chúng sẽ không kháng cự được bao lâu đâu.”

“Anh không nghĩ vậy sao?” cô nghiêng đầu. “Đến giờ, chúng sẽ biết chuyện gì đã xảy ra ở Hệ Leafil. Chúng có thể đã sẵn sàng và chờ đợi.”

“Tôi thì nghĩ chúng sẽ bỏ hoang các căn cứ. Cô nghĩ sao, Elma?” Tôi nhìn cô.

“Hmm,” cô lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một lúc. “Tôi không nghĩ hệ sao sẽ bị bỏ hoang hoàn toàn, nhưng tôi cho rằng sự kháng cự của chúng sẽ yếu hơn.”

“Hai người đều nghĩ vậy ạ?” Mimi hỏi.

“Cờ Đỏ là một băng hải tặc lớn,” tôi giải thích, “nhưng chúng không đủ lớn để đối đầu với một quân đội chính quy. Nếu chúng biết chúng ta đang trên đường đến để chiến đấu, chúng sẽ vội vàng thu dọn bất kỳ tài sản nào có thể và chuồn đi.”

“Em hiểu rồi. Vậy đây sẽ là một chiến thắng dễ dàng nữa sao?”

“Tôi không nói vậy,” tôi phản bác cô. “Nếu là một tên hải tặc, tôi sẽ chơi bẩn.”

“Chơi bẩn? Như là gì ạ?” Mimi lại nghiêng đầu. Tinia, người đã im lặng lắng nghe đến tận lúc này, cũng tỏ ra quan tâm.

Tôi cho rằng hải tặc cũng có não, dù có thể nó nhỏ. Nếu chúng biết kẻ thù sắp đến gõ cửa nhà mình, chúng sẽ giở những trò tiểu xảo.

“Chúng có thể cho căn cứ tự hủy khi quân đội tiến vào,” tôi trầm ngâm. “Hoặc gài hàng tấn mìn trên đường đi của chúng ta. Mặc dù có lẽ không phải ở một hệ sao gần thế này.”

“Cũng có lý,” Elma đồng ý. “Ngay cả khi chúng nghĩ ra các kế hoạch nhanh chóng, chúng cũng không có nhân sự hay nguồn lực để làm những việc như vậy. Chúng sẽ chỉ có thể quấy rối chúng ta bằng những gì có sẵn ngay lập tức.”

“Những gì có sẵn ngay lập tức…?” Mimi lặp lại.

“Các căn cứ hải tặc luôn chứa đầy hàng hóa bất hợp pháp, Mimi ạ,” tôi nói. “Một số trong đó rất nguy hiểm.”

“Ồ. Em có linh cảm không lành về chuyện này.”

“Nếu chúng có thứ gì đó hiếm như một Tinh thể Hát, tôi sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không thể biết chúng ta có thể bay vào thứ gì đâu.”

Tôi thương hại cho đội đột nhập. Chỉ riêng từ Stella Online, tôi đã biết về quá nhiều mối đe dọa không thể liệt kê hết, và rất có thể có những mối đe dọa tồi tệ hơn mà tôi không hề hay biết. Vũ khí hóa học và sinh học tiêu chuẩn là một chuyện, nhưng vũ trụ này đầy rẫy những thứ còn tệ hơn thế nhiều.

Nếu bạn đang thắc mắc những “thứ tồi tệ hơn” đó là gì, thì đây là một ví dụ. Có những dạng sống dựa trên năng lượng bám vào xác chết của con người và các sinh vật thông minh khác, biến đổi chúng một cách kỳ quái, rồi sử dụng chúng để sinh sôi nảy nở nhanh chóng. Về cơ bản là những gì zombie trong phim làm—bạn sẽ gọi chúng là khá tệ, phải không?

Stella Online có lẽ đã giới thiệu “zombie” như một sự tôn kính đối với một trò chơi điện tử nổi tiếng, nhưng người chơi đã từ bỏ việc chiến đấu trực diện với những kẻ thù cực kỳ khó giết. Cuối cùng họ chỉ việc phá hủy con tàu khai thác lớn mà lũ zombie chiếm giữ. Các ví dụ khác là nhện không gian có nọc độc cao, những con quái vật ngoài hành tinh có chất dịch cơ thể làm tan chảy vỏ tàu vũ trụ… À, và cả zombie thật nữa, mặc dù những con đó dễ dàng bị tiêu diệt bằng laser và giáp trợ lực.

“Vũ khí sinh học là điều chắc chắn,” Elma nói. “Trường hợp xấu nhất, chúng có thể đã gài bẫy lên các nạn nhân.”

“Nạn nhân?”

“Hải tặc đôi khi đặt bẫy trong những người mà chúng ‘xử lý’. Bom, khí độc, có thể còn tệ hơn. Bạn cứu họ, và rồi bùm.”

Elma xòe rộng bàn tay, mô phỏng một vụ nổ.

“Thật kinh khủng.” Đôi lông mày xinh đẹp của Tinia nhíu lại vì ghê tởm.

“Bẩn thỉu hết mức, phải không?” Bạn không thể mong đợi sự hợp lý hay đạo đức từ hải tặc; không có gì là quá độc ác đối với chúng, đó là lý do tại sao chúng tôi giết chúng ngay khi nhìn thấy.

“Tôi thật tội nghiệp cho những người lính.”

“Ừ,” tôi đồng ý. “Đó là lý do tại sao, dù Serena có nói gì đi nữa, tôi sẽ không bao giờ nhập ngũ.”

Tàu của hải tặc đã đủ kinh tởm rồi, nhưng bạn không bao giờ biết mình sẽ chứng kiến cái quái gì trong căn cứ của chúng. Thông thường, bạn chỉ bắt gặp vũ khí sinh học; tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ muốn xông vào một nơi như vậy.

Khoảng hai giờ sau, màn hình chính của buồng lái cho thấy một hỏa lực khủng khiếp đang thổi bay một căn cứ hải tặc.

“Đúng là một màn pháo hoa đẫm máu.”

“Cũng gần như những gì chúng ta đã dự đoán.”

“Chà…”

Phần chiến đấu không gian của cuộc đột kích đã diễn ra đúng như dự kiến. Nó kết thúc nhanh chóng. Cờ Đỏ đã rút gần như toàn bộ tàu của mình, để lại cho chúng tôi đối phó với không gì hơn ngoài các tháp pháo tự động trên chính căn cứ. Chúng không có cách nào để phản công thực sự, vì vậy không có cơ hội cho các tàu nhỏ và vừa như chúng tôi hành động. Hỏa lực từ các tàu lớn đã lo liệu gần như toàn bộ công việc.

Vấn đề là, sau khi binh lính Đế chế xông vào căn cứ, họ nhanh chóng phát hiện ra các vũ khí sinh học dường như được tạo ra từ những con người và các chủng tộc khác bị đột biến. Những “vũ khí” đó đã bảo vệ lối vào trong một giờ đồng hồ trong khi hạm đội phân tích tình hình. Cuối cùng, Serena đã chọn rút lui và phá hủy căn cứ bằng hỏa lực pháo tầm xa. Không có lợi ích rõ ràng nào trong việc chiếm giữ nó, vì vậy cô ta lý luận rằng không có lý do gì để mất thêm binh lính. Công bằng mà nói, nếu hải tặc có đủ thời gian để gài bẫy căn cứ, chúng gần như chắc chắn đã phá hủy mọi dữ liệu, hoặc mang theo chúng. Theo suy nghĩ của tôi, Serena đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.

Điều đó đã dẫn đến màn thực hành bắn mục tiêu cố định đang diễn ra trước mắt chúng tôi. Hạm đội đã bắn phá căn cứ tiểu hành tinh của hải tặc bằng những khẩu pháo laser cỡ nòng lớn rực rỡ cho đến khi nó nổ tung, tạo nên một cảnh tượng ngoạn mục.

“Woa. Ồn thật đấy,” tôi lẩm bẩm. “Không biết là oxy, nhiên liệu, hay đạn dược đã gây ra vụ nổ nhỉ.”

“Phá hủy căn cứ có phải là một ý kiến hay không ạ?” Mimi hỏi. “Điều đó có thể phát tán bất cứ thứ gì chúng đang nuôi cấy bên trong.”

“Cô nghĩ có loại vũ khí sinh học nào có thể vẫn còn khả năng lây nhiễm sau khi bị trúng hỏa lực laser và bị phân tán trong chân không vũ trụ không?” Elma vặn lại.

“Tôi không biết,” tôi xen vào. “Nhưng nếu có, lá chắn có lẽ sẽ ngăn chúng bám vào các tàu vũ trụ đi qua. Chúng sẽ tan rã ngay khi chạm vào lá chắn của một tàu tuần dương.”

“Em đoán là anh nói đúng,” Mimi thừa nhận.

Một lá chắn ở chế độ an ninh cơ bản—loại bạn dựng lên khi cập cảng tại một khu định cư hoặc hạ cánh trên một hành tinh—chỉ có thể gây tê hoặc bỏng. Mặt khác, lá chắn ở chế độ không gian sâu thì không phải là chuyện đùa. Chỉ có những sinh vật du hành không gian như các dạng sống pha lê mới có thể sống sót qua chúng. À—và một android như Mei có thể, mặc dù lá chắn sẽ lột bỏ quần áo và lớp vỏ bên ngoài của cô ấy, những phần xác định cô ấy là Mei.

“Hôm nay không kiếm được nhiều lợi nhuận lắm nhỉ?” Tôi thở dài.

“Chúng ta hầu như không đối mặt với bất kỳ tàu hải tặc nào,” Mimi đồng ý, “vì vậy chúng ta không thể kiếm được bất kỳ khoản tiền thưởng hay tiền thưởng tiêu diệt nào.”

“Nhưng chúng ta được trả tiền cho thời gian bị kẹt ở đây với tư cách là hộ tống.” Elma nhún vai. “Thu nhập miễn phí để ngồi chơi xơi nước cũng không tệ, phải không?”

“Em đoán là không…”

Trong khi chúng tôi trò chuyện về cảnh tượng căn cứ hải tặc nổ tung, Tinia ngập ngừng lên tiếng. “Ờ, chúng ta không nên giúp một tay sao?”

“Các khẩu laser hạng nặng của Krishna không có nhiều tác dụng trong các cuộc bắn phá quy mô lớn như thế này. EML của Black Lotus có thể hiệu quả, nhưng đạn dược không phải là miễn phí. Và cũng chẳng phải là chúng ta sẽ được thưởng thêm nếu giúp đỡ.”

“Nói cách khác, ngài không giúp vì sẽ không được trả tiền sao?”

“Luật là vậy. Chúng tôi là lính đánh thuê.” Hãy để việc chiến đấu vì danh dự và vinh quang cho những anh hùng và hiệp sĩ thời xưa. Chúng tôi, những lính đánh thuê, chiến đấu vì tiền mặt trong tay, và những người lính như Serena chiến đấu vì lợi ích quốc gia của họ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi chắc chắn rằng danh dự và vinh quang rất quan trọng đối với các quý tộc quân sự như Serena.

“Vậy là ngài coi trọng lợi nhuận hơn danh tiếng, và tránh vượt qua ranh giới giữa chúng.”

“Cô hiểu đúng rồi đấy. Chỉ có một kẻ điên mới một mình xông vào và liều mạng một cách không cần thiết… Ồ.”

Nghĩ lại thì, mình đã làm chính xác điều đó khi chống lại Liên bang Belbellum và các dạng sống pha lê.

“Tôi đang tự mâu thuẫn, phải không?”

“Chắc chắn rồi,” Elma cười khúc khích.

“Vâng.” Mimi cười gượng.

“Hiro cố tỏ ra cứng rắn và nhẫn tâm, nhưng thực chất cậu ấy lại là người mềm lòng,” Elma nói với Tinia. “Cậu ấy đang kìm lại bây giờ vì không có lý do chính đáng nào để tham gia. Nhưng nếu cậu ấy biết mình là người duy nhất có thể giúp đỡ ai đó, hoặc giải quyết một vấn đề, cậu ấy sẽ xông vào ngay cả khi điều đó có vẻ liều lĩnh.”

“Không có. Hoàn toàn không đúng.” Elma và Mimi cứ lẩm bẩm mãi, nên tôi nhanh chóng đổi chủ đề. Tất cả những lời khen của họ khiến tôi không thoải mái. “Thay vì nói nhảm, sao chúng ta không chuẩn bị cho chặng tiếp theo của nhiệm vụ nhỉ?”

“Ngài đang lo lắng về điều gì sao?” Tinia hỏi tôi.

“Cuộc tấn công dễ dàng này khiến tôi lo lắng về độ khó của cuộc tấn công tiếp theo. Hải tặc không ngốc đến thế; chúng sẽ không ngồi yên chờ chết. Và tôi nghi là chúng không thích thú gì khi thấy chúng ta càn quét các căn cứ của chúng.”

“Tôi hiểu rồi. Điều đó có lý.”

Vấn đề là chúng sẽ làm gì. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đó là một thứ gì đó hoàn toàn không có trong các cuộc giao tranh quân sự thông thường.

Tinia hỏi tôi thêm. “Nếu ngài là một tên cướp biển, ngài sẽ chiến đấu với quân đội như thế nào?”

“Cá nhân tôi thì chỉ muốn bỏ chạy thôi, nhưng đám bạn hải tặc của tôi sẽ nghĩ tôi là một kẻ hèn nhát. Và ngay cả khi bỏ chạy là lựa chọn tối ưu vào thời điểm đó, Cờ Đỏ là một băng đảng lớn, điều đó có thể khiến việc đó trở nên bất khả thi. Vì vậy, bạn sẽ cần phải đánh úp quân đội…” Nói vậy chứ, Cờ Đỏ cũng sẽ không có cơ hội trong một trận chiến đối đầu với một đội quân chính quy, vì vậy tất nhiên chúng sẽ sử dụng các phương pháp lén lút hơn. “Nếu là chúng, tôi sẽ sử dụng một Tinh thể Hát để gọi các kẻ thù bên thứ ba, giống như tôi đã làm trong cuộc chiến chống lại Liên bang Belbellum. Tuy nhiên, không phải ai cũng có sẵn một thứ như vậy.”

“Đúng vậy, và ngay cả một vũ khí như vậy cũng vô dụng trừ khi cậu đang ở giữa hạm đội của kẻ thù,” Elma xen vào. “Tôi nghi là phi công và tàu của những tên cướp biển này có thể luồn lách qua lực lượng địch như chúng ta đâu.”

“Ừ hử. Vậy còn những quả mìn mà cô đã đề cập thì sao?”

“Đúng vậy, hải tặc có thể đặt một bãi mìn đầu đạn hạt nhân. Hoặc phát động các cuộc tấn công bão hòa bằng tên lửa tầm nhiệt mang đầu đạn hạt nhân.”

Vũ khí hạt nhân rõ ràng đã lỗi thời trong vũ trụ này. Các kỹ thuật chế tạo bom nguyên tử đã lan rộng từ lâu và sử dụng máy móc đơn giản—dù sao thì cũng là đơn giản theo tiêu chuẩn của vũ trụ này. Nguyên liệu thô không dễ kiếm, do các quy định về mua bán, nhưng hải tặc sử dụng chợ đen sẽ dễ dàng hơn. Nếu muốn, chúng có thể sản xuất bom hạt nhân với số lượng tương đương với số lượng súng trường tấn công trên Trái Đất.

Lý do hải tặc không sử dụng chúng thường xuyên hơn là vì bom hạt nhân có xu hướng phá hủy chiến lợi phẩm cùng với kẻ thù. Đó cũng là lý do tôi cố gắng không sử dụng ngư lôi phản ứng chống hạm đối với hải tặc. Dù vậy, hải tặc sẽ không ngần ngại sử dụng bom hạt nhân để chống lại một kẻ thù lớn—chẳng hạn như một đội quân chính quy.

Đầu đạn hạt nhân biến những tên lửa tầm nhiệt rẻ tiền thành siêu vũ khí. Ít có thứ gì có thể đáng sợ hơn.

“Tuy nhiên, tôi nghi là chúng sẽ không đi xa đến thế đâu. Nếu Cờ Đỏ bắt đầu bắn tên lửa tầm nhiệt hạt nhân, Hạm đội Đế chế sẽ không ngồi yên.”

Làm một việc như vậy, tất nhiên, sẽ khiến Hạm đội Đế chế càng nghiêm túc hơn trong việc tiêu diệt hải tặc. Họ sẽ cử cả một đội quân, thay vì chỉ là lực lượng nhỏ mà Đơn vị Săn Hải tặc của Serena dẫn đầu. Cờ Đỏ sẽ không có cơ hội sống sót qua điều đó, và Hạm đội Đế chế sẽ treo cổ chúng theo nghĩa bóng để làm gương—hoặc có thể thậm chí là treo cổ chúng theo đúng nghĩa đen!

“Dù sao đi nữa, ngay cả khi vòng này đã kết thúc, chúng ta cần phải cẩn thận ở hệ sao tiếp theo,” tôi cảnh báo các cô gái. “Tôi cho rằng hải tặc sẽ đi trên một lằn ranh mỏng manh. Chúng sẽ gây rối vừa đủ với Serena để gây ra vấn đề, nhưng không đủ để huy động toàn bộ Hạm đội Đế chế.”

“Đúng vậy. Ngay cả hải tặc cũng không phải tất cả đều ngu ngốc.”

“Mặc dù chúng chắc chắn hành động như một lũ ngốc.”

“Giống như một lũ nghiện ngập hơn. Tuy nhiên, một băng đảng lớn thế này phải có những kẻ mưu mô của riêng nó. Bạn không thể điều hành một tổ chức lớn mà không có ít nhất một vài người thông minh.”

“Vậy sao?”

“Chắc chắn rồi. Đừng mất cảnh giác, được chứ?”

Không giống như trong Stella Online, hải tặc trong vũ trụ này là những con người có một mức độ thông minh nhất định. Chúng có thể có những cái bẫy xảo quyệt đang chờ chúng ta, vì vậy chúng ta cần phải cảnh giác. Ít nhất là cảnh giác đến mức, nếu chúng ta rơi vào những cái bẫy đó, chúng ta sẽ không chết ngay lập tức.

Chúng tôi đã hoàn thành việc dọn dẹp Hệ Sinoskia; lần này, chúng tôi sẽ rời đi trong cùng một ngày. Thực tế, chúng tôi đã nghỉ nửa ngày để ăn mừng việc hoàn thành chiến dịch trước thời hạn. Hoàn thành sớm là một điều tốt; nếu chúng tôi gặp khó khăn và mất nhiều thời gian hơn dự kiến, chúng tôi sẽ bị mắc kẹt trên đường đến hệ sao tiếp theo—Hệ Shoa—mà không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Trời ạ, quân của Serena không bao giờ nghỉ ngơi,” tôi nói.

“Tôi cho rằng Thiếu tá không muốn cho bọn hải tặc có thời gian nghỉ ngơi,” Mei nói qua đường truyền tin. “Chúng ta đã thấy rằng, càng chần chừ, những trận chiến này càng có khả năng trở nên tồi tệ hơn.”

“Có lý,” Mimi đồng ý, hoàn thành việc kiểm tra cảm biến của mình.

Một đoạn video được lưu hành chỉ vài giờ trước đó đã cho chúng tôi thấy một trận chiến bên trong một căn cứ hải tặc ở Sinoskia. Nó mô tả cảnh quân đội bắn hạ những người đột biến nửa người đang điên cuồng lao vào họ. Cả Mimi và Tinia cuối cùng đã xem đoạn video đó cho đến hết. Tôi đã nói với họ rằng họ không cần phải ép mình làm vậy, nhưng tôi không cố gắng ngăn cản họ nhiều. Cảnh tượng đó thật nản lòng, nhưng xem nó bây giờ sẽ giúp chúng tôi hành động bình tĩnh hơn nếu chúng tôi đối mặt với những kẻ thù đó ngoài đời thực.

Mimi và Tinia đã đưa ra những bình luận kiểu như “Cờ Đỏ thực sự đã đi quá xa.” Tôi hiểu rằng đoạn video đã xóa sạch mọi lòng thương hại còn sót lại của họ đối với hải tặc, điều đó là tốt. Rốt cuộc, hải tặc thường đáp lại lòng thương hại bằng bạo lực.

“Thời gian dự kiến đến Hệ Shoa của chúng ta là bao lâu?” tôi hỏi Mei.

“Khoảng mười lăm phút.”

“Hiểu rồi. Vậy thì hãy sẵn sàng di chuyển. Nếu cần đi vệ sinh, bây giờ là lúc đấy.”

“Em ổn!”

“Tương tự.”

“Tôi cũng đã sẵn sàng.”

“Được rồi.” Bàng quang và ruột của mình cũng ổn. Vậy chúng ta có một khoảng nghỉ ngắn cho đến khi nhảy không gian.

Nhân tiện, hai chị em sinh đôi đã hồi phục hoàn toàn. Một chuyến vào khoang y tế, và họ đã khỏe như mới. Họ nói với tôi rằng họ đã không sử dụng khoang ngay lập tức vì điều đó có vẻ thiếu tế nhị. Nhìn lại, Mimi và Elma cũng đã hành động tương tự.

Có một sự ngầm hiểu nào đó trong vũ trụ này mà mình không biết sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận