Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 1.3: Đến cuối ngày bình yên

0 Bình luận - Độ dài: 4,686 từ - Cập nhật:

Bản dịch:

Hai người đến trung tâm thể thao, đầu tiên lần lượt chơi các môn như tennis, bowling rồi bóng bàn từ đầu đến cuối. Kazuki có lợi thế về phản xạ vận động, nhưng Mio lại khá thành thạo hầu hết các trò chơi ngoại trừ kiếm thuật.

Trận đấu trở nên ngang tài ngang sức khiến cả hai đều cảm thấy bực bội và càng thêm háo hức. Tiếp theo họ đến quầy cho thuê đồ bơi thi đấu và quyết định sẽ phân thắng bại tại bể bơi trong nhà.

Thế nhưng trong lúc bơi lội, cuộc thi đấu dần mất đi ranh giới rõ ràng. Chẳng mấy chốc họ đã lao vào vùng nước và nghịch ngợm thỏa thích.

"Dù là cơ sở thể thao nhưng sao lại có cả cầu trượt nước ở đây thế?"

"Đúng là tràn ngập không khí giải trí nhỉ, trang thiết bị xa hoa vô dụng này."

Vào thời kỳ hỗn loạn khi ma pháp vừa xuất hiện trên thế giới, Tokyo đã bị phá hủy bởi những pháp sư phi pháp. Sau đó để khôi phục vùng đất trống, người ta sử dụng đất đai phóng khoáng và xây dựng hàng loạt công trình công cộng quy mô lớn. Trung tâm thể thao này cũng là một sản phẩm của nỗ lực tái thiết đó.

Học viện Kỵ sĩ nơi Kazuki theo học cũng được xây dựng trên mảnh đất rộng lớn với xuất phát điểm tương tự.

Khi cả hai leo lên cầu trượt nước cao hàng chục mét, Mio áp sát Kazuki và ôm chặt cánh tay anh. "Nhưng mà chỗ này đáng sợ quá." Cô nói vậy nhưng gương mặt lại nở nụ cười không chút sợ hãi.

Hai người lao vào đường trượt ống với tư thế ôm chặt lấy nhau, rồi đột ngột trượt xuống dốc. Qua những khúc cua trái phải liên tiếp, cuối cùng họ bị hất văng ra hồ bơi (BASHAN!) tạo nên cú va chạm khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.

Dù vậy Mio vẫn không chịu buông tay, khiến Kazuki khó lòng đứng dậy. "Ôm thế này khó cử động lắm, buông ra chút đi."

"Nhưng mà một khi đã bám được vào người như thế này, em thấy thật khó lòng rời đi đó."

"Gì thế này... Ý em là định dính chặt lấy đàn ông bằng cái tư thế đó sao!"

Mãi đến lúc này Kazuki mới kịp nhận ra bộ đồ bơi của cô gái. Bộ đồ bơi thi đấu kiểu high-leg màu đỏ làm nổi bật đôi chân thon thả, chất vải mỏng ôm sát làn da khiến người ta mê mẩn.

"Hehehe-, mặt Kazu-nii đỏ lừ rồi kìa!"

Dường như công tắc muốn nũng nịu đã được bật lên, Mio quấn cả hai tay quanh cổ Kazuki, thậm chí còn quấn chân dưới làn nước sát vào phần thân dưới của anh. Cô dán chặt toàn bộ cơ thể mình vào người chàng.

"Mặt em cũng đỏ như quả cà chua chín rục trong lò vi sóng ấy!"

Kazuki cũng đáp trả bằng cách ôm ngược lại Mio. Bộ ngực cô gái ép chặt (munyun) vào ngực chàng.

Mio phát ra tiếng rên "goronya~" ngọt ngào, một trái tim lớn bay vụt tới. Cơ thể anh nóng bừng vì sự dễ thương của Mio lẫn sự xấu hổ, làn nước lạnh trong hồ bơi trở nên dễ chịu một cách kỳ lạ.

—Những trò vui đủ loại khiến thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt. Ở bên cô gái như Mio khiến Kazuki nghĩ rằng thật khó để cảm thấy buồn chán.

Đến lúc họ ra về, bên ngoài đã tối đen như mực. Khi ma pháp xuất hiện trên thế giới, các tập đoàn lớn suy yếu do sự trỗi dậy của các phường hội luyện kim. Các xưởng thủ công khắp nơi do tư nhân quản lý nên đóng cửa khá sớm, con phố chìm vào bóng tối nhanh đến chóng mặt.

[Thời đại ma pháp đã khôi phục quyền lực của màn đêm] — người ta có thể nói như vậy.

Vì trung tâm thể thao Kazuki và Mio đến là một nơi mở cửa khá muộn, nên khi họ bước ra ngoài sau một buổi vui chơi thỏa thích, đường phố đã bắt đầu chìm vào tĩnh mịch.

Điện năng của Nhật Bản được tạo ra từ Hệ thống Alchimedes đặt tại một hòn đảo nhân tạo ở mũi phía nam lãnh thổ. Tại đó, các Pin sạc <Etherlight> được nạp đầy rồi phân phối, thay thế cho mọi hộ gia đình và cơ sở vật chất. Cũng bởi thế, khung cảnh những cột điện, dây điện chằng chịt đã biến mất khỏi đường phố.

Bầu trời đêm trải rộng mênh mông không một vật cản, ánh sao lặng lẽ toả sáng.

Kazuki và Mio đang sánh bước trên con đường vắng lặng như thế.

Lần trước, cũng trên con đường này khi họ cùng nhau về nhà sau buổi hẹn hò, đã xảy ra chuyện bị Thợ Săn Dấu Ấn tấn công…

―Em lẽ ra đã mất đi những tháng ngày bình dị như bao người rồi.

Không hiểu sao, lời của Beatrix lại chợt hiện lên trong tâm trí Kazuki.

“…Kazuki, có chuyện gì sao?”

Thấy Kazuki bất giác siết chặt nét mặt, Mio lo lắng hỏi.

“Không có gì đâu.” Kazuki đáp, rồi như thường lệ thực hiện “nghi thức hộ tống công chúa”, vòng tay ôm lấy eo Mio vừa đi vừa bước. Anh siết nhẹ cánh tay, kéo Mio sát lại mình hơn.

“Này. Kazuki, thật ra anh không hề thích em chút nào cả—không đời nào anh lại có cảm giác như thế đúng không?”

“Em đang nói gì vậy? Không có chuyện đó đâu, em không nghĩ vậy sao?”

“Đ-đúng vậy ha?”

Mio cúi đầu, bước chân bỗng dừng lại. Kazuki cũng đi theo và dừng lại bên cạnh cô.

“Nhưng Kazuki luôn được rất nhiều cô gái vây quanh mà, sau này cũng vậy, em sẽ không thể nào lúc nào cũng được độc chiếm Kazuki như một người yêu như hôm nay nữa đúng không?”

Đó không phải là suy nghĩ cô vừa mới nảy ra. Chắc chắn những lời cô vừa thốt ra là nỗi lòng đã chất chứa trong tim cô từ lâu.

Với vẻ mặt nghiêm túc, Kazuki xoay người đối mặt với Mio.

“Kazuki phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, với lại nếu Lotte không ở cạnh Kazuki thì mạng sống của con bé sẽ gặp nguy hiểm… Với mọi người khác cũng vậy. Chẳng biết từ khi nào, mọi người đều không thể rời xa Kazuki được nữa. Kazuki đã hành động theo những gì anh cho là đúng, và từ đó mối quan hệ của anh với chúng em, với mọi người, đã trở nên như thế.”

Mio nói bằng một giọng buồn bã, như thể cô gái vui vẻ suốt cả ngày hôm nay chỉ là một lời nói dối.

Nét mặt ấy khiến trái tim Kazuki đau nhói.

“Nhưng mà em không sao cả! Em, em không hề ghét điều đó! Chỉ là thỉnh thoảng em muốn có khoảng thời gian riêng tư chỉ hai chúng ta thôi. Và em muốn được tình tứ với Kazuki như một người yêu. Bởi vì khi không có Kazuki bên cạnh, em luôn lo lắng không biết liệu anh có thật sự thích em không… Kazuki quan tâm em chỉ vì muốn có phép thuật của Phượng Hoàng nên đành chịu, đôi khi những suy nghĩ như vậy lại chợt đến và khiến em muốn khóc…”

Nước mắt bắt đầu đong đầy trong mắt Mio.

“Không có chuyện đó đâu! Hôm nay anh đã rất vui, không đời nào anh chỉ nhắm vào phép thuật của em!”

“Vậy thì, hãy hôn em đi. Suốt cả ngày hôm nay, dù em cứ muốn làm vậy nhưng anh chưa bao giờ…”

Mio ép sát cơ thể vào Kazuki hơn nữa, ngước nhìn anh bằng đôi mắt mờ hơi nước.

Đôi mắt trong veo ấy đang nhìn anh, dâng hiến tất cả cho Kazuki.

…Chỉ có mình tôi là hiểu được mức độ tích cực của mọi người, nhưng mọi người lại không biết được cảm xúc của tôi.

Kazuki lại một lần nữa nhận ra mối quan hệ đầy sự thiếu sót từ phía mình mà cậu đang có với mọi người.

"Mình phải bày tỏ tình cảm nhiều hơn nữa, bằng lời nói, bằng hành động."

Kazuki ôm chặt Mio bằng tất cả sức lực. Trong vòng tay Kazuki, Mio khẽ giật mình vì hồi hộp.

Trên đôi môi xinh đẹp của Mio, nơi ngay cả những đóa hoa cũng phải hổ thẹn, Kazuki đặt môi mình lên.

Mio cũng lập tức đáp lại nồng nhiệt. Để hai đôi môi chạm vào nhau ngọt ngào hơn, cả hai liên tục thay đổi góc mặt và không ngừng hôn. Những cánh môi dính chặt vào nhau phát ra những tiếng "chụt chụt".

Thật ra, cậu đã muốn làm điều này từ khi cả hai ôm nhau dưới bể bơi rồi.

Một dấu trái tim lớn bay tới, cấp độ tích cực đã đạt tới con số 145.

"Ưm..." Vì Mio khẽ rên lên một tiếng đau, Kazuki đành tách môi ra.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol_04_015.jpeg

"Phù! ...Em, em hết hơi rồi...! Em vui lắm nhưng mà, hơi thở của em...!"

Mio hổn hển thở dốc, mắt đẫm lệ vì vừa xúc động vừa thiếu không khí.

"Không, thở bằng mũi thì vẫn được mà?"

"Nhưng mà! Thở bằng mũi ngay trước mặt Kazuki thì xấu hổ lắm!"

"Không, anh vẫn thở bằng mũi bình thường mà,"

"Không công bằng! Một lần nữa đi!"

Với gương mặt ửng đỏ đầy mê hoặc, lần này Mio là người chủ động trao nụ hôn.

Nụ hôn chim non – như những chú chim mổ nhau, họ liên tục "chụt chụt" chạm vào môi nhau không biết bao nhiêu lần.

"E, em yêu, em yêu anh nhều lắmmm..." từ kẽ môi, Mio khẽ thì thầm.

Nghe thấy những lời thì thầm đó, dưới bầu trời đêm rộng lớn, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Từ những nụ hôn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bên trong họ dần ấm lên mơ hồ, cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài Mio. Chắc chắn Mio cũng đang ở trong tình trạng tương tự. Tại điểm giao nhau nơi hơi thở nóng bỏng và đôi môi mềm mại hòa quyện, trái tim Kazuki tan chảy cùng với Mio. Cả hai trở thành một, xác nhận tình cảm của nhau –

– Ngay lúc đó Kazuki cảm thấy một **[sát khí]**.

Kazuki là người có thể nhận ra những điều như vậy.

Trong tiềm thức sâu thẳm của mình, cậu cảm nhận được ma lực đầy thù địch bằng Giác Quan Thức Tỉnh, Kazuki gạt bỏ sự quyến luyến của nụ hôn sang một bên và tách môi ra.

"Ể... đã hết rồi sao...?" Mio bối rối vì sự kết thúc đột ngột. "Nữa đi..."

Kazuki bế Mio lên kiểu công chúa, nhanh chóng né tránh khỏi luồng ma lực đang tiếp cận.

Một thứ gì đó lướt qua vị trí Kazuki và Mio vừa đứng trước đó với tốc độ kinh hoàng.

"Đã tránh được ư... ngươi đã phát hiện ra ta!?"

Giọng nói của một kẻ địch không rõ danh tính. Thứ vừa lướt qua không phải là ma thuật, mà là chính chủ nhân của giọng nói đó.

Kẻ này đã xóa bỏ hoàn toàn mọi dấu vết sự hiện diện của mình, và như một sao chổi, lao tới tấn công trực diện.

Kazuki đặt Mio xuống sau khi đã tạo được khoảng cách, rồi cậu đối mặt với đối thủ.

"Ngươi là ai...?"

Kazuki đặt cảnh giác vào giọng nói của mình và hỏi.

Chắc chắn, một **[bóng đen]** đang đứng ngay ở đó. Kẻ đó từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, kèm theo một tấm màn che mặt màu đen. Dù đã che mặt nhưng, từ vóc dáng mảnh mai, có vẻ người này có lẽ là một cô gái. Nếu phải diễn tả ấn tượng về cô ta bằng một từ – một sát thủ.

"Sự hiện diện của ta đáng lẽ đã bị xóa bỏ và ma lực của ta đã ở mức tối thiểu rồi... làm sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Kẻ ám sát đối diện Kazuki, cả người dường như không một chút sức lực, buông lỏng đến lạ. Thân thể đó không hề gồng cứng mà hoàn toàn tự nhiên. "…Đây có phải là một kiểu cổ võ tương tự Hayashizaki phái không?", Kazuki thầm nghĩ.

Có rất nhiều môn cổ võ đề cao tư thế thư thái và cách hít thở đặc biệt trong môn phái của họ.

"Kazuki, vậy là lúc nãy anh không hề tập trung vào nụ hôn của tôi phải không!? Được thôi, lát nữa phải hôn lại một lần nữa!"

Mio tức giận. Anh đúng là đồ vô tâm mà!

"Vậy là cô định giấu ma lực ư? Vô ích thôi, cuối cùng vẫn bị tôi phát hiện."

Kazuki khiêu khích đối phương bằng một giọng điệu khác hẳn với thường ngày. Anh hoàn toàn không có chút thông tin nào về kẻ địch. Anh nghĩ, ít nhất nếu có thể làm lung lay tinh thần đối thủ thì cũng tốt.

Vai của kẻ ám sát khẽ run lên, như thể lòng kiêu hãnh của cô ta vừa bị chọc tức.

Khoảnh khắc tiếp theo, cái bóng đó khẽ rung lên rồi biến mất tựa làn sương nóng.

Bóng đen hóa thành một luồng gió xoáy, lao thẳng về phía Kazuki.

Kazuki cố gắng nắm bắt động tác đó—cô ta tập trung Ma Lực Gia Cường (Enchant Aura) vào đúng lòng bàn chân và tạo ra gia tốc với lượng ma lực tối thiểu. Rõ ràng đây là đòn di chuyển của một thích khách.

Không có bất kỳ động tác báo trước nào, lại cộng thêm lượng ma lực toát ra rất ít, thật khó để dùng Dự Tri (Foresight).

Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện nếu người đứng đây là một kẻ tầm thường. Kazuki, người đã từng đối phó được cả những đòn tấn công mãnh liệt của Beatrix, đã né tránh cú lao tới của đối thủ như một võ sĩ đấu bò tót. Bàn tay của kẻ ám sát chém vào khoảng không nơi cơ thể Kazuki vừa đứng.

Áp lực gió làm vạt áo Kazuki vỗ phành phạch. Một cú đấm… không, một đòn chưởng?

Người này không thể sử dụng Ma Thuật Triệu Hồi (Summoning Magic) ư?

Hay là cô ta thận trọng, không muốn để lộ Diva đã ký kết với mình nên không dùng?

Nhưng tấn công bằng tay không thay vì dùng kiếm với uy lực cao hơn, có ý nghĩa gì sao?

Tuy nhiên, kẻ ám sát này đã ra tay với ý đồ đánh úp, rồi lại lộ vẻ nao núng khi bị né tránh.

Nói cách khác, [mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ với một đòn đó], cô ta có một mục tiêu quyết tử như vậy.

Loại tấn công nào có thể làm được điều đó? – Kazuki vừa cảnh giác vừa tò mò.

Ngay cả khi anh bình thường đẩy lui cô ta, anh cũng sẽ không có được bất kỳ thông tin nào. …Vậy thì, có nên thử một lần, để mình bị trúng đòn tấn công đó không?

Kazuki quay đầu nhìn lướt qua Mio. Mio đã giữ khoảng cách với Kazuki, quần áo của cô đã biến thành Ma Y (Magic Dress). Nếu đối tác của anh là Mio, có lẽ sẽ không sao ngay cả khi anh làm điều gì đó hơi liều lĩnh.

Quyết định của anh chỉ mất vài giây. Khi anh bình tĩnh suy nghĩ lại, quả thực đó có thể là một quyết định liều lĩnh. Tuy nhiên, Kazuki đã bản năng lựa chọn rủi ro.

Kazuki rút kiếm với một cử chỉ mời gọi rồi chém ra.

Một đường chém ngang quét rộng. Kẻ ám sát khẽ khom người rồi lướt qua.

Và rồi kẻ ám sát nhanh chóng tiến lên, lướt về phía lòng Kazuki. Một phạm vi chiến đấu cận chiến cực kỳ gần!

Kazuki mạo hiểm để đối thủ tiến vào sát mình, anh thậm chí không cố gắng né tránh, thay vào đó, anh dồn hết sự tập trung để quan sát đòn tấn công của đối thủ.

Đã áp sát đến mức này, ngay cả khi cô ta vung nắm đấm cũng không thể phát huy được sức mạnh đáng kể. Rốt cuộc người này định làm gì khi tiếp cận ở cự ly này?

—Thứ được tung ra, là một đòn chưởng. Với một tiếng "chát", lòng bàn tay của kẻ ám sát đánh vào ngực Kazuki. Không hề có va chạm. Lòng bàn tay của kẻ ám sát chỉ tiếp xúc nhẹ nhàng với bề mặt ma lực phòng thủ của Kazuki.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng ma lực kỳ lạ tỏa ra từ lòng bàn tay của thích khách. Luồng ma lực mang một tần số bí ẩn đó đã đẩy lùi ma lực phòng ngự của Kazuki. Lấy lòng bàn tay thích khách làm trung tâm, một làn sóng đang lan tỏa mãnh liệt, ma lực phòng ngự của Kazuki bị đẩy ra mỏng dần.

…Ma lực phòng ngự đã bị vô hiệu hóa ư!?

Nhưng làm sao lại có thể làm được điều đó với một đòn tấn công ở cự ly này cơ chứ…

―Hầu như cùng lúc, một chân của thích khách, nơi dồn trọng tâm, mạnh mẽ đạp (ĐOÀNG!) xuống đất.

Xung lực phản chấn sinh ra từ hành động đó, cứ như thể hấp thụ năng lượng từ chính lòng đất, được truyền vào cơ thể của thích khách.

Toàn bộ cơ thể thích khách vận hành liên tiếp như thể không để bất kỳ tác động nào thoát ra. Năng lượng thu được từ cú đạp đất truyền qua đầu gối vào hông, hông xoay tròn khiến năng lượng mang theo tính chất xoắn ốc khi truyền qua xương sống vào vai, vai vặn mình tạo lực xoắn tăng tốc hơn nữa khi truyền xuống cánh tay―

Cứ như thể toàn bộ cơ thể đang vẽ nên một đường xoắn ốc và hóa thành một mũi khoan.

Chứng kiến chuyển động đặc trưng đó, Kazuki chợt nhớ ra một điều―**Shintoukei** [4].

Trong bối cảnh không có quan hệ ngoại giao với các nước khác, những người sử dụng kỹ thuật ngoại lai này cũng trở nên vô cùng hiếm hoi. Kỹ thuật này còn được gọi là **Hakkei** [5]. Kỹ thuật kenpo [6] này luân chuyển <Khí Âm Dương> khắp cơ thể và khuếy đại nó thông qua việc sử dụng cách hít thở độc đáo. Đòn đánh đầy khí lực đó được truyền đi qua chuyển động xoắn ốc khi tấn công, khiến mục tiêu tự hủy từ bên trong.

Kỹ thuật đó đã chuyển hóa sức mạnh từ cú đạp đất thành sức mạnh hủy diệt.

So với một tác động thông thường, chuyển động xoắn ốc mang lại sức xuyên phá gấp mười lần về mặt cơ học.

Do đó, đối với người đã nắm vững nguyên lý này, không cần đến cự ly. Lực xoắn xuyên qua cơ bắp và phá hủy nội tạng, hậu quả là một đòn chí tử. Chỉ cần chạm vào, đối thủ đã bị sát hại từ bên trong, một đòn Hakkei chắc chắn gây chết người, đó chính là Shintoukei.

Kỹ thuật của người này là… Thiếu Lâm Tự của Trung Quốc! Vậy thì người này chính là, Trung Quốc…

Ngay khi anh rút ra kết luận này, ma lực phòng ngự đã bị vô hiệu hóa và chiêu thức đặc biệt đó đã giáng (ĐOÀNG!) vào ngực Kazuki. Nơi bị đánh không phải là lồng ngực, mà là xương ức. Không, xuyên qua cả xương ức, thẳng vào tim…

Điều vẽ nên vòng xoắn ốc không chỉ là chuyển động của cơ thể, mà còn là hào quang ma lực. Cứ như thể một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng vào sâu bên trong cơ thể anh, giống như tim anh bị vỡ tan tành.

Chuyện này có thể tồi tệ rồi… Kazuki thoáng nghĩ. Đây không phải là một tình huống mà anh có thể nói rằng đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ.

Ý nghĩ của anh dần mờ đi.

Đòn đánh đó đã làm tim Kazuki ngừng đập.

―Tuy nhiên, Kazuki lập tức tỉnh dậy. Khi tỉnh lại, Kazuki đang nằm trên đường, đầu gối lên đùi Mio. Thích khách đã không còn ở đó nữa.

Vầng trăng trên bầu trời chẳng mảy may thay đổi, thời gian cũng không trôi đi bao nhiêu.

“Kazuki!? Anh tỉnh rồi!?”

“…Em đã dùng <Hỏa Lưu Thông Sinh Lực Kháng Lão Hóa> đúng không, cảm ơn em.”

Kazuki thở phào nhẹ nhõm trước hành động đúng như dự đoán của Mio.

Mio, người đã lập khế ước với Phượng Hoàng, là một người sử dụng <Ma Pháp Trị Liệu> hiếm có ngay cả trong số Ma Pháp Triệu Hồi.

Đoạn dịch được trả về ở đây:

Vào thời điểm này, gần như không có chuyện người thường bị thương tích da thịt nếu họ chưa dùng hết ma lực. Chính vì thế, cơ hội để phép thuật hồi phục có thể phát huy tác dụng rất hiếm hoi, đến mức nó trở thành một loại ma pháp hiếm có khó tìm.

Từ việc sát thủ chỉ dùng lượng ma lực tối thiểu để tấn công cận chiến, Kazuki đã nhìn thấu rằng kẻ đó sở hữu một phương pháp nào đó có thể xuyên qua ma pháp phòng thủ và hủy hoại thân thể.

Vì phái Hayashizaki cũng có loại kỹ thuật tương tự, nên điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Thậm chí nếu có lỡ phải chịu đòn trực tiếp, Kazuki nghĩ rằng đằng nào thì cũng sẽ được Mio chữa trị, nên cậu cố tình chịu đòn của kẻ địch để thu thập thông tin về đối phương.

Mặc dù cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị ép vào tình trạng [ngừng tim].

…Đến tận bây giờ, Kazuki mới rùng mình nhận ra quyết định của mình nguy hiểm đến nhường nào.

Tuy nhiên, vì đối thủ tay không, khả năng cậu bị thương đến mức không thể chữa trị bằng [Anti-aging] là bằng không. Mặc dù rơi vào trạng thái ngừng tim, nhưng đó chỉ là tim cậu tạm thời ngừng hoạt động vì một cú va chạm mạnh. Mức độ chấn thương của cậu có thể nói là nhẹ.

Tất nhiên, nếu tim bị ngừng trong một thời gian dài và việc điều trị bị chậm trễ, máu sẽ không lưu thông lên não và các tế bào não sẽ bị hoại tử, cho dù có phép thuật hồi phục, nếu điều trị muộn thì…

Mặc dù có khả năng để lại di chứng do tổn thương não…

Như thể để xua đi nỗi sợ hãi, Kazuki hỏi: “Người đó thế nào rồi?”

“[Ngươi không đáng để ta giết], cô ta nói rồi bỏ đi. Người đó dường như tự tin rằng Kazuki không thể cứu được nữa, vậy nên sau khi đợi người đó rời đi, tôi mới dùng [Anti-aging].”

Mio nói với giọng trầm thấp. Giọng nói ấy như thể cô đang che giấu cảm xúc của chính mình.

…Đúng như mình nghĩ, kẻ địch dường như không ngờ rằng Mio có thể sử dụng phép thuật hồi phục.

Việc điều trị ngừng tim là cuộc chiến với thời gian, nhưng nhờ lợi ích của ma lực phòng thủ, hệ thống cấp cứu y tế của Nhật Bản lại bị thụt lùi. Ngay cả khi họ gọi xe cứu thương vào ngày nghỉ lễ này, cũng sẽ không kịp.

Do đó, sát thủ đã phán đoán rằng Kazuki không thể cứu được và bỏ trốn để tránh một cuộc chiến không cần thiết. Mio đã chờ đợi một lát trước khi chữa trị, đó là một quyết định sáng suốt nhất. Với cách đó, kẻ địch sẽ không biết Kazuki còn sống. Kazuki cảm nhận lại được cơ thể và đứng dậy.

“Đừng nói là đúng như Beatrix đã nói, một sát thủ thực sự đã đến đây… Kỹ thuật của sát thủ đó là Trung Quốc quyền pháp. Vậy có nghĩa là, cuộc tấn công này do Trung Quốc xúi giục?”

“Kazuki? Đừng nói là… anh cố tình để bị đánh trúng? Mặc dù là Kazuki, anh đáng lẽ phải tránh được chứ, tôi đã tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra.”

“Nhưng đó là vì anh nghĩ rằng Mio sẽ cứu anh.”

Chuyện vừa rồi thật kinh hoàng, nhưng cái được cũng không ít vì họ có thể tìm ra kỹ thuật và nguồn gốc của kẻ địch.

“ĐỒ NGỐC!”

Mio vung tay nhẹ nhàng tát vào má Kazuki. Kazuki ngơ ngác nhìn cô.

“Tại sao anh lại làm điều nguy hiểm như vậy? Đó là trái tim của anh đã ngừng đập, lỡ có chuyện gì thì sao!”

“Không, anh vốn không nghĩ tim mình lại ngừng đập, nhưng… biết được chiêu thức của đối thủ chỉ với chút này cũng tốt mà, phải không? Nếu Mio không có ở đây mà anh dính phải chiêu đó thì sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.”

“Như thế là không được! Em đã lo lắng lắm! Em thực sự, thực sự rất lo lắng!”

Đôi mắt Mio ướt đẫm nước.

“…Anh có đang nghĩ, rằng giống như trước đây, [Mình thì thế nào cũng được] không? Hệt như hồi bạn bè ở cô nhi viện bị bắt nạt, anh cứ thế xông vào đối đầu với bọn côn đồ lớn tuổi hơn…”

“Đúng là từng có chuyện như vậy thật, nhưng… chuyện đó là từ lâu lắm rồi mà, phải không?”

“Không, ngay cả bây giờ em vẫn còn nhớ. Em có cảm giác rằng sự tử tế của Kazuki, người luôn ưu tiên người khác tối đa, có lẽ xuất phát từ việc anh không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân mình…”

Có lẽ đúng là như vậy. Dù anh luôn dặn Koyuki đừng tự coi thường bản thân, nhưng một cảm xúc tương tự có lẽ cũng đã ăn sâu vào trong anh.

“Nhưng dù sao thì em cũng là trẻ mồ côi…, chẳng ai cần em cả… Anh hãy bỏ ngay suy nghĩ đó đi! Bởi vì em rất, rất yêu quý Kazu-nii! Bởi vì anh cứ thế bỏ qua cảm xúc của em thì em sẽ buồn lắm! Không chỉ riêng em đâu, chắc chắn mọi người khác cũng đều nghĩ vậy!”

Lời nói của Mio xuyên thẳng vào lồng ngực Kazuki, như thể trái tim anh bị khoét rỗng.

…Tình cảm không chỉ là một chiều, vì vậy không chỉ sinh mạng của người quan trọng với anh, mà anh còn phải trân trọng cả sinh mạng của chính mình nữa.

“Là lỗi của anh. Anh đã quá liều lĩnh. …Cảm ơn em, Mio.”

Kazuki ôm chặt lấy Mio đang nức nở. Anh cảm nhận được hơi ấm không thể thay thế từ cô bé.

{Đúng như Amasaki Mio đã nói đấy. Ngươi là Vua, nên Leme sẽ rất phiền lòng nếu ngươi cứ coi thường mạng sống của mình như vậy.}

Leme cũng truyền lời trách mắng của mình qua Astrum vào tâm trí Kazuki.

“Gusu-[7]. Kazu-nii, hôn em để xua đi cái vị tệ hại này đi.”

“Em đang nói gì vậy, xua đi cái vị tệ hại gì chứ?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận