I Was Reincarnated As The...
Yuki Mizusato Tamura You
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5 WN

Vol 5-1 Điệp viên (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,146 từ - Cập nhật:

Vol 5-1 Điệp viên (4)

Về mặt chính thức, Tử tước Swade thuộc về một bộ phận gọi là Cục Quản lý Thông tin.

Nếu nói một cách đơn giản về công việc của Cục Quản lý Thông tin, thì có thể hình dung là 『sàng lọc thông tin được thu thập tại Vương thành, rồi tổng hợp lại thành tài liệu』. Nó ngầm nói rằng “đây là đội điệp báo đấy”, nhưng tên gọi chính thức vẫn là Cục Quản lý Thông tin.

Tử tước Swade, người đứng đầu Cục Quản lý Thông tin, dường như được cấp một phòng riêng khá sang trọng. Căn phòng tôi được dẫn vào có một chiếc bàn trông đắt tiền và một núi tài liệu.

Tuy nhiên, nó không hề tạo cảm giác bừa bộn. Ngược lại, còn rất ngăn nắp. Cảnh tượng từng tờ tài liệu được sắp xếp một cách ngay ngắn, không thể nói gì khác ngoài hai từ tuyệt vời.

Chắc là do Tử tước có tính cách tỉ mỉ. Một căn phòng ngăn nắp đến mức này hiếm khi thấy được. Nhất là với một phòng làm việc chứa nhiều tài liệu như vậy.

“Xin mời ngài ngồi ở đó.”

Theo lời đề nghị của Tử tước, tôi ngồi xuống một chiếc sofa. Ông cũng ngồi xuống chiếc sofa đối diện.

Chưa đầy vài giây sau, một cô hầu gái bước vào để pha trà, nhưng cô ta lại mang một tâm trạng cực kỳ khó chịu. Bề ngoài thì tỏ ra duyên dáng, nhưng nội tâm thì có vẻ đang phẫn uất không nguôi.

Cũng phải thôi. Cô hầu gái này cũng là elf, nên chắc hẳn có ác cảm với tôi. Vì tôi là kẻ đã trừng trị đồng tộc và cũng là người thừa kế tiếp theo của họ. Dù đó là một mối hận vô cớ, tôi cũng không thể phủ nhận những cảm xúc mà cô ta đang giấu trong lòng.

Tôi không nghĩ cô ta sẽ dại dột đến mức bỏ dị vật vào trà… nhưng để đề phòng, cứ chuẩn bị biện pháp đối phó trước.

Sau khi cô hầu gái pha trà rời đi, cuối cùng chúng tôi cũng chỉ còn lại hai người.

Sau khi mỗi người nhấp một ngụm trà, Tử tước Swade lên tiếng.

“Chắc ngài cũng đã đoán được, tôi muốn thảo luận về vấn đề gián điệp của Sâm Quốc.”

“Chẳng phải tôi đã nói hết trong cuộc họp lúc nãy rồi sao?”

“Chắc là chưa phải tất cả, phải không?”

Một câu hỏi mang chút gì đó chắc nịch.

Cũng phải thôi. Dù là quý tộc cùng một nước, nhưng về tiềm năng thì gần như là kẻ thù. Với tư cách là một chuyên gia điệp báo, ông ta chắc đã nghĩ rằng nếu ở vào vị trí tương tự, mình sẽ không giao nộp toàn bộ thông tin.

Suy nghĩ đó rất đúng. Bình thường thì tôi cũng sẽ xử lý tương tự.

Nhưng, chỉ riêng lần này thì khác.

“Rất tiếc, đó là tất cả rồi. Tôi phát hiện gián điệp đang do thám Vương đô, và phán đoán rằng việc tiếp tục theo dõi sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy tôi đã lập tức tiến hành bắt giữ. Thông tin chỉ có vậy thôi. Việc thẩm vấn cũng không có kết quả gì. Vì bọn họ chỉ nhận nhiệm vụ do thám mà thôi.”

Những tên gián điệp mà tôi mất công bắt giữ lại không nắm giữ một chút thông tin nào. Chúng chỉ nhận được mệnh lệnh thu thập địa lý và thông tin thị trường hiện tại của Vương đô, và cũng không được biết thông tin đó sẽ được dùng vào việc gì. Đó là một cách vận hành dựa trên tiền đề hy sinh như thằn lằn đứt đuôi.

Do đó, hoàn toàn không có thông tin nào như Tử tước nghi ngờ. Tôi cũng đã nghĩ liệu việc để cho các tinh linh chạy thoát có phải là một sai lầm không, nhưng hầu hết chúng――trừ những ngoại lệ như Noma――đều không quan tâm đến chuyện của con người, nên dù có bắt được cũng chẳng ích gì.

“Vậy, sao.”

Nhận ra rằng tôi đang nói sự thật, Tử tước Swade lộ vẻ mặt tựa như bị hụt hẫng. Cũng phải thôi vì dự đoán của ông ta đã trật lất.

Sau vài giây đắn đo, Tử tước lại lên tiếng.

“Có điểm nào khiến ngài bận tâm không? Dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng được.”

Giống như một người làm trong ngành điệp báo, giọng nói của ông ta lạnh lùng và ít có ngữ điệu. Chắc hẳn đây là thành quả của việc mài giũa kỹ thuật không để người khác đọc được cảm xúc.

Tuy nhiên, trước mặt tôi thì nó vô dụng. Trước đây, khi bị đối phương dùng [Ngụy Trang] hay [Cường Hóa Cơ Thể] thì tôi sẽ khó nhìn thấu hơn, nhưng bây giờ, chỉ cần là quét cảm xúc thì tôi có thể xuyên qua nếu cấp độ không ngang bằng.

Người có thể đánh lừa được thuật này chỉ có những người như Nina, người bẩm sinh đã có biên độ cảm xúc nhỏ, hoặc những con quái vật có thể kiểm soát cảm xúc một cách hoàn hảo. Tử tước không thuộc loại nào trong số đó, nên trạng thái tinh thần của ông ta lộ ra trần trụi.

Tử tước đang ôm giữ một sự tức giận và chấp niệm mạnh mẽ. Theo lời Shion, gia đình ông đã phục vụ hoàng gia từ đời ông nội. Khi bị trục xuất khỏi Sâm Quốc một cách vô lý, ông ta hẳn còn rất trẻ. Ngay cả khi đã trưởng thành, có lẽ ông vẫn chưa thể nuốt trôi được những cảm xúc của lúc đó.

Điều đáng lo ngại là việc ông ta có thể hành động đơn độc và liều lĩnh. Với sự chấp niệm lớn đến vậy thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng lòng trung thành tương ứng với hoàng gia cũng có thể thấy được. Đúng là một tình huống khó phán đoán.

Suy cho cùng, tiếp tục quan sát là kết luận hợp lý nhất.

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Tử tước.

“Tôi không có điểm nào đáng bận tâm cả. Chắc tôi không giúp được gì rồi.”

“Vậy sao. …Tôi đã yêu cầu một điều vô lý, xin hãy bỏ qua cho.”

“Không đâu. Nếu xét đến lập trường của ông, đó là một hành động hoàn toàn tự nhiên. Xin đừng bận tâm.”

Cuộc nói chuyện đã kết thúc. Vì không còn nội dung gì để trao đổi với ông ta nữa, tôi nhổm người dậy định rời đi.

Tuy nhiên, phía bên kia dường như vẫn còn chủ đề chưa nói hết.

“Xin ngài hãy đợi một chút.”

Trước khi tôi kịp đứng dậy, Tử tước đã dùng lời nói để ngăn lại.

Tôi nghiêng đầu.

“Có chuyện gì sao?”

“Có một điều tôi cần phải cảnh báo… không, là xin lỗi ngài.”

“Xin lỗi?”

Cảnh báo rồi xin lỗi. Hàng loạt từ ngữ bất ổn khiến tôi có một dự cảm vô cùng tồi tệ.

Ông ta chậm rãi nói.

“Vì là chuyện xấu trong nhà, nên tôi cũng ngần ngại khi phải nói ra, nhưng hiện tại nhà Swade đang diễn ra một cuộc chiến tranh giành quyền gia chủ.”

Chắc là vậy rồi. Curtis, người vốn là người thừa kế, đã không còn trên đời này nữa. Về mặt đối ngoại thì cậu ta cũng bị coi là mất tích, do đó việc lựa chọn lại người kế vị cho nhà Tử tước là điều bắt buộc.

“Có hai ứng cử viên. Là hai người con trai của tôi. Mỗi đứa đều đang cạnh tranh bằng cách phát huy thế mạnh của mình. Đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng phương châm mà mỗi đứa đưa ra mới là vấn đề.”

“… Theo chiều hướng này, có phải lập trường của họ đối với Foranada là khác nhau không?”

“Đúng như ngài nói. Tôi tuân theo mệnh lệnh của Bệ hạ và giữ vững thái độ không can thiệp, nhưng các ứng cử viên cho vị trí gia chủ tiếp theo thì khác. Người con thứ hai có phương châm tiếp cận để giành lấy một vị trí có lợi, còn người con thứ ba lại đưa ra phương châm quyết chiến đến cùng để tiêu diệt.”

Thiệt luôn đó hả. Nội tình nhà Swade lại thành ra thế này sao?

Hậu quả của việc chỉ giám sát họ ở mức tối thiểu giờ đã lộ ra. Công việc điệp báo nhiều quá nên tôi không có thời gian để lo đến chuyện đó.

Nén lại cơn đau đầu, tôi hỏi.

“Như vậy chẳng phải là phớt lờ mệnh lệnh của Quốc… Bệ hạ sao?”

“Thật xấu hổ, nhưng thế hệ con trai của tôi dường như không cảm thấy mang ơn hoàng gia nhiều như chúng tôi. Có lẽ là vì chúng không trực tiếp trải qua sự việc ở Sâm Quốc.”

À, ra là vậy. Thế hệ con của ông ta――bao gồm cả Shion――đều được sinh ra ở Thánh Quốc. Vì chỉ biết đến thời kỳ khắc nghiệt khi bị đuổi khỏi Sâm Quốc qua lời kể, nên lòng trung thành của họ có lẽ đã thấp hơn thế hệ cha mẹ.

Chà, đó là điều không thể tránh khỏi. Khi các thế hệ trôi qua, kinh nghiệm biến thành lịch sử là điều tất yếu.

Vấn đề của vụ này nằm ở chỗ khác.

“Việc ông nói ra điều đó bây giờ, tôi có thể hiểu rằng ông không thể kiểm soát hoàn toàn các ứng cử viên gia chủ được, có đúng không?”

Việc công bố thái độ đối với Foranada, xét cho cùng, cũng chỉ là phương châm của thế hệ sau. Đáng lẽ nó không phải là nội dung cần phải nói ra ở đây, vạch áo cho người xem lưng như vậy.

Thế nhưng, ông ta lại để cho tôi nghe thấy, vậy thì kết luận chỉ có một mà thôi. Các ứng cử viên gia chủ đang hành động liều lĩnh, không nghe lời ngăn cản của Tử tước Swade, và có khả năng sẽ tiếp cận tôi.

“…”

Đối lại, Tử tước im lặng. Đó cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận.

Tôi cảm thấy thật nực cười và thở dài một hơi.

“Tôi xin nói thẳng. Tôi nghi ngờ năng lực làm gia chủ của ông.”

Mang trên mình một vị trí đầy trách nhiệm như gia chủ, lại không thể cai quản được người dưới. Đó là một tình huống cực kỳ nghiêm trọng. Dù có bị đóng dấu quý tộc thất bại cũng không thể phàn nàn.

Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại, đây cũng là một kết quả tất yếu. Nhà Swade vốn là quý tộc của Sâm Quốc, nhưng đã thua trong một cuộc tranh giành chính trị và bị đuổi khỏi đất nước. Năng lực làm điệp viên thì cao, nhưng năng lực làm quý tộc có lẽ lại thấp.

“Tôi không còn lời nào để nói.”

Tử tước không hề phản bác. Ông chỉ bất lực cúi đầu.

Tôi lại thở dài một hơi nữa và nhấn mạnh.

“Việc ông tiết lộ điều đó cho tôi, có nghĩa là tôi có thể tùy ý đối phó, tôi hiểu như vậy có đúng không?”

Nếu quyền lực của gia chủ không còn tác dụng, thông thường người ta sẽ hỏi ý kiến cấp trên trong phe phái. Trong trường hợp của ông ta, tôi nghĩ ông đã tham vấn giải pháp với hoàng gia.

Tôi không biết họ đã đối phó ra sao, nhưng kết quả là đã thất bại. Xét từ tình hình hiện tại chưa có biến cố lớn nào xảy ra, có lẽ có thể hình dung là họ giả vờ tuân theo bề ngoài, nhưng lại bắt đầu hành động lén lút một cách tinh vi hơn.

Tử tước khẽ gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Với tư cách là gia chủ nhà Tử tước Swade, tôi xin thề sẽ không nuốt lời.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ tùy ý hành động.”

Nói chuyện xong rồi chứ? Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, tôi rời khỏi phòng.

Vừa đi trên hành lang lộng lẫy một cách vô ích của Vương thành, tôi vừa nghĩ. Tại sao mọi rắc rối cứ đổ dồn vào mình thế này.

Tôi muốn được xả hơi một chút. Mang theo ước nguyện tha thiết đó trong lòng, tôi bắt đầu lên kế hoạch đối phó cho tương lai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận