Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12 - Tình yêu trên con đường gai góc

Chương 106 - Hỗn độn

0 Bình luận - Độ dài: 1,776 từ - Cập nhật:

Ai?

Mí mắt Manman hấp hối nặng trĩu như bàn thạch, anh ấy chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện sau lưng Arabella, và anh ấy càng không thấy được... vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của Arabella.

"Ngươi, ngươi!?"

Arabella như nhìn thấy Quái Vật kinh khủng nhất thế gian, không ngừng lùi lại, ý đồ kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng mà, không giống với nỗi sợ hãi trên mặt đối phương, Saori từ đầu đến cuối vẫn mặt không biểu cảm.

Trong đôi đồng tử màu hồng phấn, chỉ có sự miệt thị đối với đối phương.

Xoạt!

Không tính cả thời gian vừa đối mặt, đầu của Arabella cách đó mấy chục mét đã bị Saori lấy xuống, bị cô ấy một tay nhấc lên, cưỡng bức nhìn xuống cô ta.

"Chỉ là thứ hai Ma Tướng, cũng xứng đứng tại chỗ cao nhìn xuống ta."

"Như trên, Saori 324 có chút tự phụ khoe khoang."

Lời nói kỳ lạ, kết hợp với khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng kia, cảm giác khó chịu dường như tràn ra, nhưng vấn đề là...

Cô ấy chính là Saori!

Chính là phân thân của Chaos, chỉ dựa vào điểm này thì không có bất kỳ ma vật nào dám chế giễu cô ấy.

"Ngô!"

Arabella căn bản không biết cái Quái Vật này sẽ truy tìm đến, nếu không thì cho cô ta thêm 10 lá gan cũng sẽ không một thân một mình đi tới Hiện giới.

Cô ta quả thật có khả năng bất tử, dựa vào ma văn trên người, những thứ này thực ra là một kết giới chú văn, chỉ khi bản thân tử vong mới có thể phát động. "Lấy cái chết của bản thân làm điều kiện khế ước để triệu hồi và dựng dục ra một 'bản thân' khác" chính là hiệu quả của chú văn, là năng lực thiên phú của tộc các cô ta. Chỉ cần hạch tâm còn đó, cô ta sẽ không ngừng trọng sinh, điều này khiến cô ta chưa bao giờ sợ hãi khi đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào.

Nhưng Saori, hay có lẽ là Chaos, lại là một ngoại lệ...

Một khi bị cô ấy "Ăn hết" thì coi như xong!

Đây không phải đơn giản là nhục thể bị ăn sạch đâu, đó là khả năng "Bạo Thực" có thể triệt để nuốt chửng "sự tồn tại", biến mọi thứ của cậu thành của riêng!

Arabella không chỉ sợ chết, sợ sự tồn tại của mình bị tước đoạt hoàn toàn, mà càng sợ hơn là một khi năng lực của mình bị Saori đồng hóa, thì liên quân phản kháng sẽ càng không có phần thắng. Chaos chỉ có thể ngày càng mạnh, cuối cùng thống nhất toàn bộ Dị Ma Giới!

Không ngừng tiến hóa, không ngừng bổ cường, không ngừng hoàn mỹ...

Đơn giản giống như là, "Thần"!

Lộc cộc!

Đầu của Arabella trong nháy mắt tan chảy thành một bãi bùn nhão, và trong bản thể đã mất đi đầu, một Arabella hoàn toàn mới lại một lần nữa trọng sinh. Chỉ là lần này tốc độ trở nên chậm chạp một cách dị thường, vừa rồi chỉ trong một cái chớp mắt, 5 trong số 6 hạch tâm của cô ta đã bị phá hủy, đây là lần cô ta đến gần cái chết nhất.

"Chimera! Đưa ta rời khỏi nơi này!"

Arabella vội vàng ra lệnh cho sủng vật của mình, Chimera sau khi nghe được lập tức ném Arabella lên không, vung trảo đánh hắn ta bay đi. Dù liều lĩnh gãy xương toàn thân, cô ta cũng phải rời khỏi phạm vi công kích của Saori!

"Đừng... đi..."

Manman vô lực nhô ra tay, vươn tới hướng Arabella rời đi, trong giọng nói đứt quãng tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.

Đưa chủ nhân của mình đi xong, Chimera lập tức hướng về Saori phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời. Nó muốn đoạn hậu cho chủ nhân của mình, ngay cả Manman vốn là Long tộc cũng phải đề phòng móng vuốt như gió lốc gào thét vỗ tới Saori, nhưng Saori lại ngay cả nhìn nó một cái cũng không.

Bá!

Hồ quang màu đen chợt lóe lên, tay trái Saori biến thành Cự Hình Liềm Đao sắc bén, phía trên phân bố những mạch máu nhỏ li ti, giống như vật sống vậy, và cùng lúc đó, đầu rồng của Chimera ba đầu lúc này liền bị chém xuống.

"Cút!"

"Như trên, Saori 324 dùng giọng điệu rất uy nghiêm đe dọa."

Máu chảy như suối, nhưng Chimera ngay cả tiếng rên rỉ cũng không làm được.

Cái thiếu nữ gầy gò đến mức phảng phất mình một móng vuốt là có thể chụp chết, trong mắt nó đã là mãnh thú Hồng Hoang kinh khủng hơn vạn lần so với chủ nhân của mình!

Nỗi sợ hãi đã vượt lên trên cảm giác đau, tiếng rên rỉ bị kìm nén sống sượng lại.

Cảm giác khuất phục từ trong huyết mạch buộc nó muốn hướng về phía Saori, đối với vị vua ma vật này quỳ xuống thần phục, nghển cổ đợi giết, nhưng nó lại biết, làm như vậy mình liền chắc chắn phải chết!

Nó muốn sống, vô cùng muốn!

Cũng không lo được mệnh lệnh của chủ nhân, nó cụp đuôi liền bắt đầu hoảng hốt chạy bừa mà tùy tiện va chạm trong mê cung, thân hình to lớn đụng nát vô số cột đá, tường đá, dù là cọ rách da làm cho cả người là máu, nó đều muốn tìm một con đường sống.

Đưa mắt nhìn con ma vật kia giống như chó hoang nhà tan sau khi rời đi, Saori mới thở dài một hơi.

Chỉ thấy thân hình của cô ấy vậy mà rút nhỏ mấy phần, đồng phục y tá cũng có chút không vừa vặn, khuôn mặt cũng trở nên có chút non nớt.

"Rời xa bản thể thời gian quá lâu, ma lực cất giữ trong cơ thể sắp dùng hết."

"Như trên, Saori 324 há miệng trách cứ hành vi keo kiệt của bản thể."

Cô ấy không phải là không muốn đối phó con ma vật kia, mà là cô ấy nhất thiết phải lập tức tiêu diệt Arabella trước khi bản thân biến mất, tuyệt đối không thể để cô ta tìm thấy Kilou trước...

"Ách... Lala..."

Saori hơi nhíu mày, theo tiếng nhìn lại lúc này mới phát hiện Manman đang nguy cấp.

Anh ấy sắp chết rồi, sinh mệnh lực thấp đến đáng thương, ngay cả Saori cũng không dò xét được.

Chỉ thấy Manman giãy giụa hướng về bãi thịt nhão kia bò đi, trong ngực từ đầu đến cuối ôm cái mũ giáp màu bạc trắng kia, đây là di vật duy nhất cô ấy để lại cho mình, anh ấy không nỡ.

Thực ra, anh ấy sớm nên đoán được rồi.

Cái Thế giới này, tàn khốc đến vậy mà, nhất là đối với hoàng tộc Long tộc như anh ấy.

Bởi vì, nhìn chung lịch sử mà xem, các cặp đôi hoàng tộc Long tộc các đời cũng rất khó làm bạn một đời, phảng phất như bị lời nguyền về khả năng sinh sản thấp của Long tộc, lời nguyền từ huyết thống, nhất định sẽ cô độc một đời, một nỗi buồn đau đáng thương.

Chỉ là Manman không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

"Không cần... Tôi... vẫn muốn... được yêu thương mà..."

Bị chửi là "tỷ khống" cũng tốt, bị nói là đứa trẻ chưa trưởng thành cũng tốt, anh ấy chỉ muốn có người bạn đời có thể nương tựa, khó khăn đến vậy sao?

Đắm chìm trong chaos cũng tốt, chìm đắm trong thối nát cũng tốt, chỉ cần có thể cảm nhận được phần tình thương của mẹ còn thiếu, không còn là từ người thân tìm kiếm, mà là chân chính độc lập đi tìm phần tình yêu của mình...

Mà bây giờ, ngay cả điều này, cũng bị cướp đi.

"Gia hỏa này..."

Saori sững sờ nhìn Manman, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Hình như ngon lắm đấy."

"Như trên, Saori 324 nói rất tham lam và bụng đói cồn cào."

Phần chấp nhất đối với tình yêu này, vừa vặn chính là thứ cô ấy theo đuổi.

Bởi vì bản thể, cô ấy hiểu được lòng người, bởi vì bản thể, cô ấy hiểu được cái gọi là yêu.

Cũng bởi vì bản thể...

Cô ấy trở nên càng, tham lam.

Chỉ cảm thấy cằn cỗi, làm sao cũng ăn không đủ no, tình cảm của mình vẫn chưa đủ nồng đậm, mình vẫn chưa đủ hoàn mỹ...

Tôi muốn mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không ngừng ăn hết.

Vượt qua tất cả mọi người!

Cho đến khi tình yêu và cảm xúc của tôi, bành trướng đủ để thâu tóm toàn bộ cuộc đời và tương lai của hắn!

Không đủ, còn xa xa không đủ mà.

"Còn muốn nhiều hơn, muốn trở nên gần gũi với bản thể hơn, trở nên giống người hơn."

Nhưng lại tại nàng nhô ra hai tay sắp chạm đến Manman thời điểm, nàng nhưng từ trên thân Manman ngửi được một cỗ hết sức quen thuộc khí tức.

"Kilou?"

"Như trên, Saori 324 kinh ngạc nói."

Là người thân cận của bản thể sao? Hay là, là kẻ thù đã làm tổn thương bản thể...?

Cô ấy cảm thấy trong lòng, có một loại cảm xúc như vậy.

Tên là, ghen ghét.

Mình không ở bên cạnh hắn lâu rồi, không ngờ khí tức của tên đó đã lan tràn đến mức này.

Điều này không thể được mà...

Bản thể, thế nhưng là đồ vật của tôi, Chaos.

"Phải xem xét thật kỹ đâu."

"Không xem xét kỹ, không được đâu mà."

Saori híp lại hai mắt, lại liếc mắt nhìn Arabella rời đi phương hướng, bấu đốt ngón tay tính toán thời gian là không đủ mình đuổi kịp cô ta, tiếp đó...

Cô ấy hé miệng, từ từ, từng chút một...

Nuốt chửng Manman đang hấp hối, từng ngụm, từng ngụm, từng ngụm, từng ngụm...

"Ăn xuống."

Chào mừng đến với nơi này

Sắp sửa kết thúc, vội vàng hỗn loạn

Hơn nữa, hoàn toàn không nhìn thấy sự cứu rỗi Thế giới

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận