Quyển 12 - Tình yêu trên con đường gai góc
Chương 23 - Tình Như Mưa, Như Mưa Cuồng
0 Bình luận - Độ dài: 1,788 từ - Cập nhật:
Warren Caesar được bao quanh bởi núi rừng, không khí sáng sớm trong lành như mùi hương cơ thể còn vương vấn trên người thiếu nữ vừa tắm xong, thấm đẫm lòng người. Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống sân trường, một ngày đẹp trời đã chính thức bắt đầu.
Chỉ có điều...
Một góc của dinh thự ký túc xá công chúa Elf, sự "bình yên" dường như đang bị ai đó phá nát.
"Ài hắc hắc ~ Hilde sao cậu thơm thế này ~"
"Thật mềm mại, thật thoải mái ~"
Bước ra khỏi phòng ngủ, cậu thiếu niên loài người dường như không xương, ngã rạp vào lưng cô thiếu nữ Elf, cằm tựa vào vòng xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, hai tay vòng qua cổ và eo cô, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô từ phía sau, như thể đang ôm một chiếc gối ôm hình người vô cùng thoải mái mà làm nũng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hành vi không khác gì si hán này chắc chắn sẽ khiến cô thiếu nữ khó chịu và ghét bỏ.
Thế nhưng hiện thực lại là...
Kẻ chủ mưu tạo ra cảnh tượng này, lại chính là cô thiếu nữ Elf tưởng chừng đang bị quấy rầy!
Trên thực tế, trái tim Hilde thậm chí vui vẻ đến muốn vỡ tung lồng ngực, đồng tử giãn nở toát ra ánh sáng hưng phấn như một đứa trẻ thơ, khóe miệng càng không tự chủ chu lên, giống như trăng khuyết trên bầu trời đêm hôm qua.
Thế này mà là ghét bỏ ư?
Rõ ràng là vui mừng đến tột đỉnh.
"Anh Kilou, anh thích như vậy sao?"
Hilde đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Kilou, còn Kilou vẫn trong trạng thái mệt mỏi mơ hồ, thiếu tự chủ, lại thân mật ghé sát vào, như một chú cún con ngoan ngoãn dụi mặt vào lòng bàn tay Hilde.
"Bên ngoài lạnh lắm đó ~"
"Ngủ thêm chút nữa đi anh Hilde ~"
Dường như vì nhiệt độ sáng sớm hơi thấp, Kilou lại co mình hơn trên người Hilde, ôm cũng chặt hơn.
Đúng, cứ giữ như thế này...
Kilou không thể rời xa Hilde, anh Kilou cần Hilde giúp đỡ.
Giữa chúng ta, không nên tồn tại từ "chia ly" này đâu.
Nghĩ đến đây, Hilde dường như nghĩ sâu hơn một bước để gia cố mối ràng buộc giữa hai người, như sợi xích vững chắc trói buộc vận mệnh của cả hai.
"Vậy anh Kilou, chỉ cần anh nói ra theo lời Hilde, Hilde sẽ ngủ tiếp cùng anh."
"Ừm ~"
Kilou không hề nghĩ ngợi đồng ý, không bằng nói với trạng thái của cậu bây giờ, cũng sẽ không từ chối gì đâu chứ?
"Vậy anh Kilou, mời anh nói ra..."
Hilde hơi mấp máy môi, thì thầm nhỏ nhẹ bên tai Kilou.
"Hilde, rất đáng yêu, đáng yêu hơn tất cả mọi người."
"Hilde rất đáng yêu mà, đáng yêu hơn tất cả mọi người này ~"
Kilou thì ngốc nghếch lặp lại, còn thêm một vài từ tượng thanh rất kỳ lạ.
"Tôi nguyện ý phó thác tất cả cho Hilde."
"Tôi nguyện ý phó thác tất cả cho Hilde, ài hắc, hắc hắc hắc ~"
Không thể không thừa nhận, có khi mọi người nói cậu có chút ngu ngốc, nhưng có lẽ không phải tất cả đều là giả dối.
Mặc dù rất thờ ơ khi lặp lại, nhưng khoảnh khắc này Hilde hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả niềm vui sướng có được trong tích tắc khi nghe Kilou nói ra những lời này.
Máu trong cơ thể đang tăng tốc lưu thông, từ lòng bàn chân thẳng đến từng sợi tóc, khắp cơ thể đều chảy tràn hương vị hạnh phúc.
Trái tim như bị mong đợi và chút bất an bao bọc, đang đập với tần suất chưa từng có, ngay cả khi đối mặt với kẻ địch không thể đánh bại, cơ thể cô cũng chưa từng run rẩy đến thế, ngay cả đầu ngón tay cũng đang khẽ lay động.
Biết rõ đó là cử chỉ vô tâm của Kilou, nhưng Hilde lại tin chắc rằng thông qua sự tích lũy và lặp lại theo tháng ngày, tiềm thức của Kilou sẽ vô thức thay đổi.
Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ không thể ngừng lại, tự mình nói ra những lời "dỗ ngon dỗ ngọt" này.
Bất kể bị người ta nói là hèn hạ hay vô sỉ, dù gặp phải sự chửi bới và sỉ nhục khó tưởng tượng, tất cả đều kém xa niềm vui sướng đang cảm nhận trong lòng bây giờ, bởi vì trong thế giới của Hilde, chỉ cần có một mình anh Kilou là đủ rồi.
À...
Anh Kilou, chúng ta vĩnh viễn không cần phải chia xa nha.
Cuối cùng.
"Anh Kilou, câu cuối cùng, anh nhất định phải nói thật tốt nhé."
Mặt Hilde ửng hồng như người bệnh, ánh mắt mơ màng liếc nhìn Kilou đang ngái ngủ.
"Tôi, thích Hilde nhất."
Câu nói này, là điều Hilde mong đợi nhất.
Cô ấy khao khát biết bao Kilou có thể mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, đều ở bên tai mình, nói ra câu này từ tận đáy lòng với cô ấy.
Và bản thân cô ấy, sẽ không sợ bị làm phiền, tiếp nhận tất cả mọi thứ của anh Kilou.
Cho nên...
Nói đi, anh Kilou, dù chỉ một lần thôi cũng được, hãy nói với Hilde.
Khóe miệng là nụ cười mong đợi, ánh mắt là sự thèm khát tham lam, nội tâm là sự mê muội không thuốc chữa.
Và những điều này, mới là tất cả những gì tạo nên Hilde, vị Elf này không muốn từ bỏ bất cứ điều gì.
"Tôi nha, thích nhất hi..."
Đông! Đông! Đông!
Bên ngoài phòng khách tầng dưới, vang lên tiếng đập cửa gấp gáp và thô bạo.
"Này! Nhân loại! Mau dậy đi! Hôm nay là một ngày lễ lớn đấy!"
Chỉ trong tích tắc này, khuôn mặt Hilde thay đổi.
Nụ cười trên mặt không còn, chuyển thành một thứ gì đó sắc bén và băng giá, một "vật thể" không thể giải thích được, giống như dị chất.
Thiên thần và ác quỷ, đôi khi vốn là mối quan hệ đối lập, nụ cười vui tươi và thư thái, cũng có thể trong khoảnh khắc chuyển thành nụ cười khắc nghiệt và lạnh lẽo tột cùng.
Bị quấy rầy giấc mơ đẹp hiếm có, trên nét mặt Hilde mặc dù mang theo nụ cười, nhưng tạng phủ bên trong lại như thể bị băng trụ xuyên qua hoàn toàn, cái lạnh thấm ướt khắp cơ thể cô, và theo đó, là luồng ác ý vô tận.
Thật sự là...
Trên thế giới này vì sao lại phải có những người tồn tại ngoài anh Kilou chứ?
Tất cả đều đi chết hết thì tốt rồi sao?
Ồn ào.
Bực bội, oán hận, nguyền rủa...
Cảm xúc tiêu cực đè nén niềm vui sướng, ác ý một lần nữa chiếm lấy trái tim tan vỡ của cô.
Cái sự mâu thuẫn và thù địch với thế giới bên ngoài đã lưu lại trong lòng từ nhỏ!
Và bị tiếng ồn đó làm phiền, tinh thần uể oải của Kilou dường như cũng đang dần tỉnh lại, Hilde biết mình nhất thiết phải để anh Kilou lại chỗ cũ rồi.
Ai, anh Kilou đáng thương...
Hilde có chút tiếc nuối nhìn Kilou, đưa tay an ủi mái tóc của cậu.
"Hilde biết mà, anh Kilou là một người rất ôn hòa, dù đã trải qua bao nhiêu lần buồn rầu và trắc trở, anh cũng từ đầu đến cuối không muốn từ bỏ trái tim lương thiện của mình, muốn dùng đôi tay này để cải thiện hiện thực tàn khốc, muốn cứu vớt những người bất lực."
Thế nhưng...
Thế giới này, không có đủ độ lượng để tán thành anh đâu.
Bởi vì anh là một con người yếu ớt.
Đã như vậy, không bằng cứ để Hilde giúp anh Kilou đi, đi thực hiện nguyện vọng đó.
Hilde không chú ý đến khuôn mặt mình chiếu vào gương trước bàn sách, cái vẻ say mê đó, khiến người nhìn thấy tâm hồn xao động.
Thế giới này thật sự quá nhỏ hẹp, căn bản sẽ không thừa nhận tâm nguyện của anh Kilou, cứ tiếp tục như thế này, anh Kilou căn bản không thể chạm tới khả năng thực hiện tương lai đó, ngay cả dùng đầu ngón tay để chạm vào cũng không làm được.
Tuy nhiên, yên tâm đi, anh Kilou, yên tâm là được.
"Hilde, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện mà."
Cho nên...
Tôi sẽ xử tử tất cả những kẻ đi ngược lại lý niệm, tâm nguyện và tất cả mọi thứ của anh.
Đây là điều chúng đáng phải nhận, ai bảo chúng không tán thành lý tưởng của anh Kilou chứ, tất cả đều chết vì tai nạn vạn lần đi.
Và sau đó, hãy để Hilde trải bằng con đường cho anh, tạo ra một quốc độ hoàn hảo, chỉ có anh và tôi.
Không phải người khác, mà là từ tôi.
Hãy để tôi hoàn thành tất cả những gì của anh Kilou.
Vẻ mặt đó thật đẹp.
Rõ ràng mang theo mong đợi, mang theo khát khao...
Nhưng trong lòng, từ đầu đến cuối vẫn giữ sự lạnh lẽo.
Đôi mắt xanh biếc của Hilde, dường như đang truyền ra ý chí kiên cường đó, cùng với ánh nắng bên ngoài cửa sổ, lấp lánh ánh sáng.
Dù cho, nó chói mắt đến thế.
Khiến người ta chảy ra huyết lệ.
"Hô, cuối cùng cũng đến nơi, Warren Caesar vậy mà xa đến thế, đi bộ mất thời gian lâu như vậy."
"Chị gái cũng thật là, vậy mà lại để tôi tự mình đi đến đây trước khi nhập học, cũng không sợ tôi bị ma vật trên đường ăn thịt."
Trên một ngọn đồi bên ngoài Warren Caesar, một người mặc bộ giáp vàng chói mắt leo lên sườn đồi, quan sát tòa học viện pháp thuật rộng lớn, hùng vĩ, toát lên vẻ cổ kính ở đằng xa.
"Hắc."
"Không biết sự xuất hiện của tôi, có khiến các pháp sư giật mình không nhỉ?"


0 Bình luận