Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12 - Tình yêu trên con đường gai góc

Chương 11 - Thối rữa tình cảm

0 Bình luận - Độ dài: 2,218 từ - Cập nhật:

"Không có vấn đề, công chúa điện hạ bên kia rất an toàn, đúng vậy, tất cả vấn đề cũng đã giải quyết thích đáng, Goetia rất phối hợp chúng ta."

Người bảo vệ người thừa kế Tinh Linh Tộc, đại diện của Tinh Linh Vương, Kenny đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà vẽ đầy ký hiệu thần bí, sử dụng ma pháp thông tin để báo cáo tình hình gần đây với Tinh Linh Vương Ivan ở hoàng đô xa xôi.

Ma pháp tầm thường không thể thực hiện khả năng thông tin ở khoảng cách xa đến vậy, tất cả nhờ vào tòa pháp trận có tác dụng tăng phúc được vẽ tạm thời trên mặt đất, Kenny mới có thể vượt qua một phần ba phiến đại lục, và liên lạc được với Tinh Linh Vương.

"Ta đã biết."

Ở đầu bên kia của kênh thông tin, Ivan đang ngồi ngay ngắn trên ghế mây, nghiêm túc lắng nghe báo cáo của Kenny.

Giọng của anh ấy trầm thấp như tiếng động cơ vang vọng, khiến không ai có thể chống lại, cũng không dám chống lại.

"Vài ngày nữa ta sẽ cùng những Thần Tộc Vương khác đi một chuyến Thú Nhân Tộc, làm phiền cậu sau đó thông tri hắn một chút đi."

Là hưng sư vấn tội, hay là có mục đích khác?

Những điều này Kenny cũng không dám hỏi, là thuộc hạ chỉ cần thi hành mệnh lệnh là tốt rồi.

"Tình huống của Hilde thế nào?"

Ivan hỏi.

"Công chúa điện hạ cơ thể rất khỏe mạnh, không chịu bất kỳ tổn hại nào, tôi có thể dùng tính mạng đảm bảo."

"Ân...... Vậy, mức độ thế nào?"

Thanh âm khàn khàn, không ngừng vang vọng bên tai Kenny.

Giọng nói kia nghe dường như có chút sốt ruột, nhưng kỳ thực không có bất kỳ tình cảm nào xen lẫn vào đó, vô cùng lạnh lùng.

Kể từ khi Tinh Linh hoàng tử bị người phụ nữ kia hại chết, tính cách của Ivan đã thay đổi rất nhiều. Là người luôn đồng hành bên cạnh anh ấy, Kenny rất rõ ràng điều này, huống hồ tinh thần của vị hoàng hậu kia cũng rất không ổn định, thường xuyên ở sau lưng làm một chút tiểu động tác.

Đối mặt với những lời nói khó hiểu như thế, người bình thường chắc hẳn sẽ nói lấp lửng đoán mò, không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ có Kenny biết hàm nghĩa sau câu nói này của anh ấy.

Là chỉ mức độ bị quỷ hồn của vị Vương Thất đã chết kia ăn mòn......

Trạng thái tinh thần của công chúa Tinh Linh.

"Tôi, không biết."

Hiếm thấy, Kenny vậy mà lại nói không biết, bất quá cái này cũng trong dự liệu.

"Thôi, người sống là tốt rồi, ta muốn là Huyết Mạch Vương Thất Tinh Linh Tộc, chỉ cần người thân duy nhất này của ta có thể bình yên vô sự, những cái khác liền cũng không sao cả."

"Nhưng nếu có người dám động nàng, cậu biết nên làm như thế nào chứ?"

"Vâng."

Vội vàng kết thúc thông tin xong, Kenny không ngừng đi lại trong phòng mình.

Con người đó là một người tốt bụng, hiền hòa, điểm này Kenny vô cùng tin tưởng, nhưng mà dùng anh ấy để kiềm chế công chúa điện hạ, thật sự là không có sơ hở nào sao?

Anh ấy không dám gật bừa.

Vạn nhất......

Ngay vào lúc này, có người gõ cửa phòng Kenny.

"Ân?"

Kenny không khỏi dựng đứng đôi tai Tinh Linh lên cẩn thận lắng nghe, cũng coi như là một loại bệnh nghề nghiệp của anh ấy.

Vị trí âm thanh hơi chếch xuống dưới, hẳn là một đứa trẻ, lực gõ cửa cũng không lớn, hẳn không phải là nam tính.

Vậy bây giờ có thể tới tìm mình người, chỉ sợ sẽ là......

"Cung nghênh công chúa điện hạ."

Không ngoài dự liệu, đứng ngoài cửa chính là công chúa Tinh Linh Hilde, Kenny vội vàng quỳ một chân trên đất đối cô ấy hành lễ thăm hỏi.

Nhưng chẳng biết tại sao, cô ấy cứ cúi đầu, tóc cắt ngang trán rũ xuống che đi đôi đồng tử của cô ấy.

"Không biết công chúa điện hạ đến thăm, tôi sẽ đi chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ cho ngài ngay."

Kenny đứng lên định dọn dẹp một chút căn phòng, nhưng lại đúng lúc anh ấy xoay người......

"Không cần, tôi chính là muốn hỏi cậu một vấn đề."

Dậm chân.

Cơ thể của Kenny hơi cứng đờ dừng lại tại chỗ.

Đây là...... cái gì?

Rõ ràng là giọng nói quen thuộc của cô gái trẻ đó, thế nhưng giờ đây lọt vào tai, lại vô cùng xa lạ.

Âm hàn.

Lang bạt trong vương quốc u ám nhiều năm, Kenny tự nhận là đã từng gặp vô số ác ý, đối với điều này có một loại kháng tính và mẫn cảm tự nhiên, anh ấy có thể từ trong lời nói đơn giản của một người phân tích rõ ra người đó thuộc loại "thiện ác" nào.

Thế nhưng, lần này không giống, hoàn toàn không giống!

Toàn thân đều đang trở nên cứng đờ, ngón tay liên động một chút đều rất khó khăn, không phải là vì bị uy hiếp hoặc là bị đe dọa, càng không phải là vì cảm nhận được sát ý trí mạng cùng khí tức tử vong, mà là bởi vì thanh âm kia......

Nó cứ như thể, mình đang đối mặt với một loại "thứ" nào đó, chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ biết đến.

Loại cảm giác xa lạ kia, như cuồng phong đánh tới từ phía sau, rót đầy mũi miệng của anh ấy, tràn ngập toàn thân từ bên trong đến bên ngoài mỗi chỗ khe hở, vô khổng bất nhập, giống như một con rắn độc rình rập âm tàn.

Mà đáng sợ hơn là, trong đó, không có xen lẫn bất kỳ tình cảm nào.

Đúng vậy, cái gì cũng không có.

Không có phẫn nộ, không có đau buồn, cũng không có vui sướng, chính là cái gì cũng không có.

Và cái "không" này, mới là điều đáng sợ nhất.

Nếu có người bây giờ có thể quan sát được biểu cảm của Kenny, sẽ phát hiện sắc máu trên mặt anh ấy đang biến mất như thủy triều.

Không chỉ là khuôn mặt, toàn bộ huyết dịch toàn thân phảng phất đều lạc mất phương hướng, hướng xuống, hướng xuống, không ngừng trượt xuống, suy nghĩ trong tích tắc này bị đóng băng hoàn toàn, ngay cả một kết luận ra dáng cũng không thể đưa ra.

"Là, là cái gì?"

Kenny mặt không đổi sắc, cắn chặt hàm răng nghiêng đầu sang chỗ khác, anh ấy dù thế nào cũng muốn nhìn một lần.

Và cái nhìn này, cũng đã định trước, đây là một bi kịch không cách nào vãn hồi.

Anh ấy đã thấy.

Đôi mắt Tinh Linh của Hilde bị khóc nhòe, khóe mắt nhiễm lên chút ửng đỏ nhạt, nhưng đó không phải là tất cả!

Phảng phất gom góp mấy tháng mệt mỏi, dưới mắt cô ấy đầy những đường hắc tuyến đậm, hoàn toàn khác với quầng thâm mắt, đó là dấu vết lưu lại của một loại cảm xúc tiêu cực nào đó bộc phát.

Đen như mực tĩnh mịch.

Mức độ......

Mức độ của cô ấy......

Kenny hồi tưởng lại lời nói của Tinh Linh Vương Ivan, anh ấy có chút may mắn lúc đó không trả lời.

Bởi vì, cung cấp tình báo sai lệch cho vua, thế nhưng là tội chết mà!

A, vua, chúng ta đều sai rồi. Toàn bộ đều nghĩ sai rồi!

Công chúa điện hạ, Hilde cô ấy, mức độ bị ăn mòn......

Đã sớm không cách nào dùng ngôn ngữ......

Đi hình dung mà.

Hilde khẽ mím đôi môi, ánh mắt ngơ ngác vô thần lại trống rỗng, chậm rãi hướng về phía Kenny hỏi.

"Làm thế nào để......"

「 Không lấy tính mạng, mà là tước đoạt hết một người, tất cả hành động? 」

Nghe minh bạch không?

Tôi nói chính là......

「 tất cả 」

"Cậu, là ai?"

Đồng tử Galuye co lại như lỗ kim, nhìn chằm chằm vào bóng người từ chỗ Kilou ngồi trên giường đứng dậy.

Kẻ xa lạ... Không phải Kilou!?

Rõ ràng là cơ thể của Kilou, rõ ràng là mùi của anh ấy, nhưng trong mắt Galuye, anh ấy giờ phút này lại vô cùng xa lạ.

Bởi vì đôi mắt đó không còn lộ ra sự ôn nhu mà lạnh lẽo.

"Là như vậy phải không? Tôi biết cậu là ai......"

Galuye bước về phía trước một bước, ngữ khí trầm thấp nói.

Cô ấy không phải biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại biết điều mình nên biết, tất cả của Kilou......

Cũng là chính mình nên biết.

"Cậu thế mà thật sự không chết mà."

"Quỷ · Kiếm · Cơ"

Đúng vậy, bây giờ mượn dùng cơ thể của Kilou ngồi dậy, và đối mặt với Galuye, chính là Tsugaki trước kia trong Thế giới tâm tượng.

Cô ấy vậy mà có thể khống chế cơ thể của Kilou!?

Tsugaki thử nắm chặt lại bàn tay của cỗ thân thể suy nhược này, mới phát hiện ra hóa ra độ tinh khiết của cơ thể nhân loại này lại thấp đến vậy, khó trách nhân loại chưa từng được bất kỳ Thần Tộc nào để mắt tới.

Yếu, quá yếu.

"Hô......"

Tsugaki dùng cơ thể của Kilou, cùng Galuye dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nhau.

Cô ấy không quan tâm vị thánh nữ kia vì sao bây giờ lại là bộ dạng này, cô ấy đối với những thứ đó đều không quan tâm.

Những thứ có thể làm cô ấy hứng thú, dường như rất ít.

"Anh ấy tiến vào mộng cảnh theo cách rất kỳ lạ, tôi liền mơ hồ đoán được là có người dùng huyễn thuật mê hoặc anh ấy."

Tsugaki hoạt động một chút cổ, giãn ra một thoáng toàn thân cơ bắp, rất nhanh liền thích ứng bộ thân thể này.

"Chuyện này cùng cậu, có quan hệ sao?"

Galuye thân mang váy dài đen như mực lặng lẽ đưa tay vươn ra sau lưng mình vào trong cánh chim, nắm lấy một vài sợi lông vũ trong đó.

Tí tách! Tí tách!

Chất lỏng sền sệt màu đen, đang nhỏ xuống từ vầng sáng trên đỉnh đầu cô ấy.

Đó là không chỗ an trí......

Sát ý!

「 Tôi cùng Kilou hiếm thấy có một thế giới hai người, vậy mà bị cậu làm hỏng mà 」

「 Đồ tiện nhân 」

Chỉ riêng điều này, cũng đủ để nhóm lên mầm mống trong lòng vị thánh nữ sa đọa này.

Không phải phẫn nộ, cũng không phải ai oán.

Chỉ là, đơn thuần, muốn giết!

Giết!

Giết!

Giết!

Giết chết tất cả những kẻ cản đường!

...... Đúng vậy, cũng là kẻ cản đường, Kilou anh ấy cũng nhất định rất chán ghét loại người này mà?

Kilou chán ghét, liền nhất định phải diệt trừ.

Ân, anh ấy nhất định sẽ không nổi giận với mình.

Bởi vì, mình thế nhưng là đang làm “chính xác” chuyện mà ~

Tsugaki ngâm mình trong loại sát ý kinh khủng có thể sánh ngang với Dị Chất, nhưng vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt.

Bởi vì cô ấy sớm đã thành thói quen.

Thời gian bầu bạn với Tử Vong, chính là thường ngày của cô ấy.

Cô ấy giết rất nhiều người, trong tinh thần một lần lại một lần mà gạt bỏ những người đó, luân hồi vô tận, cô ấy sớm đã thành thói quen.

Trong tay cô ấy huyễn hóa ra hai thanh quỷ đao, đối mặt với sát ý che trời lấp đất kia.

Cô ấy thậm chí, còn có chút ưa thích loại cảm giác này.

Ưa thích Tử Vong.

À, đúng rồi, bởi vì mình là......

Một con “Quái Vật” mà ~

"Đương nhiên có quan hệ rồi."

Tsugaki giơ lên quỷ đao trong tay, dùng khuôn mặt Kilou lạnh lùng mà thổ lộ.

"Bởi vì......"

Bởi vì anh ấy không cần lực lượng của tôi, anh ấy cần chính là tôi mà.

Vậy tôi như thế, cũng là bị anh ấy cần mà.

Thế nhưng là, tôi cái gì cũng không có mà, tôi là cái gì cũng sai người......

Nhưng anh ấy vẫn còn cần tôi.

Vậy tôi đương nhiên muốn vì anh ấy dâng lên tất cả của tôi mà.

Những gì tôi vẻn vẹn có.

Tôi · · Chết · Vong ~

「 Anh ấy nhưng là phải cùng tôi 」

「 Cùng đi tuẫn tình người kia mà 」

Lấy cái chết vì yêu, đầy mắt rách nát Lấy lao vì yêu, hư thối làm ô uế

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận