Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12 - Tình yêu trên con đường gai góc

Chương 85 - Trống Rỗng

0 Bình luận - Độ dài: 2,173 từ - Cập nhật:

Giống như mơ một giấc mộng thật dài. Mơ tới cuối cùng, chỉ còn lại ác mộng. Tôi muốn quên đi ác mộng đó, nhưng nó, lại luôn hiện lên trước mắt tôi.

"Cậu nói, tôi đã chết?"

Kilou lùi lại nửa bước, trên mặt tràn đầy hoảng sợ và nghi hoặc.

"Cậu rốt cuộc đang... nói cái gì vậy?"

Có lẽ để xóa đi sự nghi ngờ vô căn cứ của Kilou, Vera đưa một cánh tay từ trong ao ra. Trên những ngón tay bị bẻ gãy vặn vẹo đó, đang cầm một khẩu Ma Súng khắc hoa văn tinh xảo.

Cảnh tượng thê thảm này của cô ấy, Kilou căn bản không dám nhìn thẳng, thảm hại giống như một cành hoa huệ bị bẻ gãy thành nhiều đoạn.

"Công nghệ của Thú Nhân Tộc cậu đã thấy rồi chứ? Viên đạn vừa bắn vào trán cậu chính là loại đạn ma pháp kiểu mới tự chế của cục nghiên cứu đặc biệt. Đầu đạn sẽ tự động nổ tung trước khi chạm vào da cậu. Thuốc nhuộm màu đỏ bên trong thực ra là ma dược đặc biệt, có thể đưa chức năng cơ thể cậu xuống mức thấp nhất, không khác gì chết giả."

Vera hơi tự hào giới thiệu "đồ chơi nhỏ" của mình. Nỗi đau trên cơ thể cô ấy dường như chẳng thấm vào đâu.

"Chết giả? Thế nhưng... Không đúng! Khoan đã, trên người tôi còn có dấu ấn ma pháp của Hilde mà, việc tôi có chết hay không căn bản không thể lừa được cô ấy."

Kilou vô thức sờ lên lòng bàn tay từng bị đâm xuyên, đó chính là nơi khắc Khế Ước Ma Pháp.

"Tôi đã nói rồi mà, đó là ma đạn kiểu mới. Ngoài việc thêm ma dược đặc hiệu, còn có thiết bị ma lực cải tiến. Chúng sẽ bao bọc lấy cậu, ngăn cách cậu với cảm ứng của công chúa Tinh Linh. Ít nhất vừa nãy trong mắt cô ấy, cậu đã chết không thể chết hơn." (Tiểu Bạch: Khoa học kỹ thuật của Thú nhân, lợi hại chưa.)!!!

Chờ một chút, cậu đang nói... ai?

"Ngô!"

Kilou nhanh chóng ôm trán, bởi vì cơn đau dữ dội khiến đại não trống rỗng cuối cùng đã bị xua tan vào khoảnh khắc này. Cậu ấy hồi tưởng lại cảnh tượng mình nhìn thấy vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh.

Là Hilde, là Merlin, là Galuye... là những thiếu nữ đáng buồn và đáng thương đó.

Chẳng lẽ nói, vừa nãy mình trong mắt họ, đã chết? Ngay trước mắt họ!?

Họ, cứ như vậy thấy được "cái chết" của mình, ngay trước mắt họ...

"Nha ~ Nói đến lúc đó, biểu cảm trên mặt các cô ấy thực sự là đủ đặc sắc đấy nha, đây tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất tôi từng thấy ~"

Không nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Kilou, Vera say sưa nhìn lại cảnh tượng vừa rồi, giống như đang thưởng thức trò đùa quái đản của chính mình.

"Cậu tại sao lại làm như vậy!?"

Hoàn toàn không để ý cơ thể bị nước làm ướt, Kilou nhảy thẳng vào trong ao, bước những bước chân giận dữ đi về phía Vera. Cách cô ấy vẻn vẹn vài mét, cậu ấy chất vấn với đầy lửa giận.

"Đây không phải là trò đùa đơn giản đâu, cậu có biết mình đã làm gì không!?"

Để mình chết giả? Ngay trước mặt họ?

Đùa cái gì chứ!?

Mấy tuần chung sống, Kilou hiểu rõ hơn bao giờ hết vị trí của mình trong lòng họ.

Mặc dù có thể kém xa loại quan hệ cực kỳ thân mật đó, nhưng lại giống như chiếc thuyền gỗ và những người đi thuyền. Kilou chính là chiếc thuyền lá bập bềnh dưới chân họ, là lớp bảo hiểm cuối cùng phòng khi họ chìm. Hành vi của Vera chẳng khác nào khoét một lỗ thủng khổng lồ trên chiếc thuyền gỗ, cuối cùng sẽ chỉ là kết cục thê thảm thuyền chìm người mất.

Và không nghi ngờ gì, dù là Hilde với trái tim sớm đã tan nát, hay Yaya không đành lòng bị bỏ rơi, hoặc Tsugaki đang trên vách đá vực sâu của sự sụp đổ tinh thần, đối với họ mà nói, "cái chết giả" lần này của mình chính là một nhát búa nặng nề, không, là một cái đục, đục nát trái tim họ thành từng mảnh vụn.

Cậu ấy căn bản không dám tưởng tượng, tình trạng tinh thần của họ bây giờ.

Vết thương trên người Vera, chính là bằng chứng!

"Tôi biết mà, tôi vẫn luôn biết mà."

Vera yếu ớt ngẩng đầu, nhìn Kilou. Trong đôi mắt cô ấy, sự khốn đốn và mệt mỏi không che giấu chút nào mà bại lộ trước mặt cậu ấy. Bây giờ cô ấy cuối cùng đã cởi bỏ cái vỏ bọc giả tạo đó, bộc lộ ra con người thật của mình.

"Cho nên, dáng vẻ của tôi bây giờ, chính là tự mình chuốc lấy đó mà."

Thấy vậy, Kilou mới từ từ tìm lại lý trí, và cũng nhận ra sự thất thố của mình.

Vera lúc này không nghi ngờ gì là đang bên bờ vực của cái chết, cậu ấy nói lời ác độc với một người bệnh thì có ý nghĩa gì chứ?

"...Xin lỗi, là tôi mất kiểm soát."

"Không, cậu nói không sai chút nào, suy nghĩ của cậu rất chính xác."

Vera lại mỉm cười, cô ấy lại còn an ủi cảm xúc của Kilou.

"Người làm chuyện xấu là tôi, người dẫn đến tất cả những điều này cũng là tôi..."

"Bị người ghét là tôi, bị cô lập cũng là tôi, bị tất cả mọi người xa lánh đồng dạng là tôi."

"Chán ghét, căm hận, ghét bỏ, buồn nôn... vân vân, người bị những ác ý này đối xử, từ đầu đến cuối cũng là tôi mà."

Chưa bao giờ thấy có người nào có thể như vậy, với một khuôn mặt tươi cười, kể lại kinh nghiệm bi thảm của chính mình.

"À, Kilou, bây giờ tôi nhìn xem, có phải rất xấu xí không? Có phải rất ghê tởm không?"

Cô ấy chậm rãi dang hai cánh tay, lại mỉm cười định ôm lấy Kilou, nhưng cánh tay vặn vẹo đó giống như ngón tay cây khô cuộn tròn của bà phù thủy trong truyện cổ tích, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta trong lòng âm thầm run rẩy.

Nhưng Kilou nhìn thấy sau đó, trong lòng lại chỉ thấy chua xót, theo sát là cơn đau dữ dội...

Tựa như bị người dùng tay thô bạo xé nát trái tim, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ thế giới của cậu ấy.

"Cậu..."

Kilou ngây ngốc thì thầm.

"Không thể nào, cậu không phải, đã sớm quên đi, quá khứ của mình sao? Tại sao vẫn là..."

"Tôi đã từng thử, nghe lời cậu, phớt lờ những ác ý đó. Nhưng những âm thanh này không phải cậu cắt tai, đâm thủng màng nhĩ là có thể ngăn cách được. Tôi đã từng định đi tìm cậu để thổ lộ, bởi vì cậu đã nói... sẽ cùng tôi đối kháng ác ý của thế giới này, đúng không?"

Đúng vậy, đó từng là lời thề tôi đã hứa với Vera.

"Nhưng khi tôi đi tìm cậu, cậu lại luôn bận, rất bận rộn, rất mệt mỏi."

Vera vẫn giữ nguyên tư thế đó, dường như đang chờ đợi Kilou chủ động cúi người để cô ấy ôm lấy.

"Tiếng lòng của những người bên cạnh cậu tôi nghe rất rõ ràng. Họ rất tin tưởng cậu, rất dựa dẫm cậu. Mỗi người đều có một đoạn kinh nghiệm khó quên với cậu. Thế nhưng tôi thì sao? Tôi chỉ là một cô gái xấu xa. Tôi chỉ biết nói những câu đùa mà chính tôi cũng thấy nhàm chán, giả vờ không quan tâm, vô liêm sỉ kéo vào quan hệ với các cậu. Thế nhưng bên cạnh các cậu căn bản không có chỗ cho tôi. Mỗi lần tôi tiếp cận, tất cả mọi người đều bài xích tôi."

"Xin lỗi nha, Kilou, tôi đã lừa cậu. Dù là tôi chọn cách lãng quên, nhưng ký ức của mọi người vẫn còn đó. Tôi thông qua tiếng lòng của họ, vẫn biết những hành động trước đây của mình, và hiểu rõ tại sao tôi lại bị tất cả mọi người ghét bỏ, không được bất cứ ai chấp nhận."

"Vera, cậu..."

Kilou không thể tin được, chẳng lẽ kế hoạch Vera đã dồn tâm sức tính toán mấy năm, thậm chí không tiếc xóa bỏ cả nhân cách của mình.

Mãi đến cuối cùng, lại trở nên thất bại thảm hại sao?

Tất cả đều quay về điểm xuất phát...

Loại chuyện này, cũng quá đáng buồn.

Dường như đọc được biểu cảm của Kilou, khóe miệng Vera cong lên.

Cậu vẫn như cũ, tâm sự lúc nào cũng sẽ vô tình hiện ra mặt, căn bản không cần tôi phải đọc tâm, chính cậu đã viết lên mặt rồi.

Cho nên, cậu đang lo lắng cho tôi sao?

Thật sự là dịu dàng quá...

Khó trách tất cả mọi người đều muốn chiếm đoạt sự dịu dàng này của cậu, à, điểm này không hề tham lam, cũng không hề tham lam, càng không nên bị chỉ trích.

Bởi vì, mọi người chỉ là muốn từ trên người cậu, lấy lại những thứ thiếu thốn trước đây, chỉ vậy thôi mà.

"Nhưng tôi không có bất kỳ hối hận nào, cũng không cảm thấy tiếc nuối."

Lời nói của Vera lại kéo cảm xúc bi quan của Kilou trở lại hiện thực.

Tại sao...

Kế hoạch mình khổ tâm kinh doanh cuối cùng lại thất bại, không có bất kỳ cải thiện nào, kết cục thảm hại không được bất cứ ai chấp nhận, tại sao cậu lại không cảm thấy một chút tiếc nuối nào chứ?

"Bởi vì..."

"Tôi biết, bởi vì tôi là một cô gái hư đúng không? Cho nên tôi rất giỏi tính toán lòng người, lừa họ vào cái bẫy ngọt ngào do chính mình biên soạn. Không chỉ có cậu, tôi ngay cả chính tôi cũng sẽ lừa gạt đâu."

"Mà bây giờ, Kilou cậu, đã bị lừa rồi đó ~"

Vera lại run vai một cái, cả khuôn mặt nhăn nhó, dường như đang trách móc: Tên ngốc gỗ đá này còn muốn đứng ngây ra đó đến bao giờ? Còn không mau một chút...

"Tôi biết, dù tôi trở nên xấu xa đến mức nào, cậu cũng nhất định sẽ một lần nữa, ôm chặt lấy tôi, đúng không?"

"...Chuyện của Tsugaki, cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng với tôi đâu."

Kilou đã không lùi lại, cũng không tiến thêm một bước về phía trước.

Hai người duy trì một khoảng cách vi diệu.

"Tôi nói rồi mà, tôi đều vì cậu đó, Kilou."

Vera lại mỉm cười đáp lại.

Từ cử chỉ của cậu, từ từng khoảnh khắc của cậu, tôi vẫn phát hiện ra một chút manh mối.

Cậu, là một con rối.

Tôi đã thấy được...

Tôi đã thấy được...

Bởi vì, tôi đã thấy được mà.

Từ trong mắt cậu, tôi đã thấy được cô ấy!

Kẻ đó, đang giam cầm cậu trong một cái bẫy kiên cố hơn, tính cách còn ác liệt hơn tôi, còn quái gở hơn, cũng đáng buồn đáng thương hơn, thao túng cuộc sống của cậu...

Cô ấy đó!

Cậu sống dưới bóng mờ của cô ấy, khó khăn sống sót, đau khổ sống sót, hơn nữa vì cô ấy... cậu cũng nhất định sẽ tiếp tục sống tiếp.

Tôi làm tất cả, cũng là để cậu có thể tự do đó, Kilou.

Tôi là cô gái hư, tôi giỏi nhất...

Chính là phá hủy, hạnh phúc của những kẻ tự cho là đúng, bao gồm cả kẻ không nhìn thấy đó nữa.

Tôi làm tất cả, cũng là vì cậu đó, vì cậu dịu dàng và lương thiện, người đã nguyện ý chấp nhận tôi, sẽ khóc vì tôi, cười vì tôi.

Cho nên, ôm tôi một cái, được không?

Chỉ khi đối mặt với cậu, tôi không muốn lừa dối mình nữa, tôi muốn đối mặt thật lòng với chính mình.

Và bây giờ, điều tôi khao khát, chỉ có một.

Ôm tôi một cái...

Xin cậu.

Ôm tôi một cái...

Xin cậu.

Chỉ cần cậu nguyện ý ôm tôi, cho dù là lừa dối thế giới đầy ác ý này, tôi cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà làm.

Cho nên, ôm tôi một cái...

Xin... cậu............

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận