Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12 - Tình yêu trên con đường gai góc

Chương 52 - Cậu ghét phụ nữ xấu sao?

0 Bình luận - Độ dài: 3,228 từ - Cập nhật:

Đầu ngón tay của cậu,

Đang dần dần trèo vào khoảng trống trong trái tim tôi.

Như sâu bọ nhúc nhích, như sâu bọ ngứa ngáy.

Xin hãy dừng lại.

Tôi không muốn sự xấu xí đó,

Không trải qua bất kỳ sự trang điểm hay che giấp nào,

Cứ thế mà phơi bày trước mặt cậu.

Chưa từng có ai lắng nghe được âm thanh khi thế giới của mình vỡ nát, cũng như...

Chưa từng có ai có thể miêu tả được dáng vẻ của mình khi chết.

Nơi trú ẩn duy nhất bắt đầu từng bước sụp đổ, những mảnh vụn gạch ngói chôn vùi từng chút hy vọng và tín ngưỡng. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một góc trống trong khung trời xanh thẳm đang dần mở rộng, và từ lỗ hổng đáng sợ đó, màu đen sâu thẳm và tuyệt vọng bắt đầu ăn mòn cột sống mà mình dựa dẫm, kéo tất cả vào luyện ngục.

Cứ thế này, mình mới có thể nhận ra.

Tín ngưỡng của mình, thế giới của mình... Hóa ra tất cả những điều này, đều được xây dựng trên sự giả dối.

Tro tàn tràn ngập, mây đen che khuất mặt trời, "Địa Ngục" hiện lên trên sự tàn nhẫn và biển máu, đây mới là thứ mà nhóm người mình thường nhắc đến, và gọi chung là "Thế giới" bình thường à.

Chúng ta, thật sự đáng thương.

"Tại sao..."

Hai tay ôm chặt lấy đầu, móng tay cắm sâu vào da thịt, hận không thể "gạt ra" toàn bộ những ý nghĩ trong đầu. Cứ thế này, Yilude đã là một cái xác không hồn rồi, không, có lẽ nhân cách của cô ấy đã sớm tiêu vong ngay từ khi sinh ra.

Đảm bảo huyết thống thuần khiết là tiền đề để thực hiện đại nghiệp, vì thế cô ấy đã cống hiến tất cả của mình.

Tín ngưỡng, linh hồn, thậm chí là cả cơ thể...

"Phái của các cậu thật sự có một bệnh trạng quá điên cuồng. Mặc dù thuyết huyết thống là chính sách mà tộc Tinh linh luôn đề xướng và thi hành." Vera lại thờ ơ nói bên cạnh, cứ như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, "Kết quả là các cậu lại họ hàng gần kết hôn, chỉ để giữ lại chút huyết mạch hoàng thất đáng thương đó."

Khuôn mặt mỉm cười nhìn có vẻ nhẹ nhàng thong dong, nhưng hốc mắt hơi híp lại và khóe miệng méo mó lại càng giống như sự giễu cợt của ác quỷ.

"Bởi vì bản thân ti tiện thấp kém, cho nên mới trân quý hơn bất kỳ ai cơ hội lột xác thành bướm. Các cậu phụng Eva làm vương, làm Thần minh, là bởi vì một khi cô ấy nắm quyền, dù huyết mạch hoàng thất của bản thân có mỏng manh đến đâu, các cậu cũng có thể trở thành công thần phụ tá cô ấy lên bậc thang trời, là quý tộc chân chính. Nhưng những điều này Ivan lại không thể cho các cậu, bởi vì hắn là người theo thuyết huyết thống cực đoan, chỉ có huyết mạch thuần khiết nhất mới có thể trở thành thân tín của Vương. Kết quả là các cậu chỉ có thể là những con trùng hèn mọn."

Mỗi lời nói của Vera, đều giống như cái gai cắm sâu vào đáy lòng Yilude, vô tình lột bỏ lớp mạng che mặt giả dối che đậy sự thật xấu xí, đào ra sự thật đẫm máu, phơi bày nó dưới ánh mặt trời để thiêu đốt.

Đau, quá đau...

Mặc dù xiềng xích trên cơ thể đã được Vera giải phóng, thế nhưng sợi xích trong lòng vẫn luôn kìm hãm hành động của cô ấy, Yilude chẳng làm được gì cả.

Đối mặt với sự thật tàn khốc, cô ấy giống như lần đầu tiên tiếp nhận "lễ tẩy" của gia tộc, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

Điều này cũng trở thành bóng tối mà cô ấy từ đầu đến cuối không muốn đối mặt.

"Cậu sở dĩ bài xích những huyết mạch ngoại lai đó, chẳng phải vì chính cậu là một con trùng ti tiện lại tự đại sao? Cậu không chỉ coi thường kilou – con người này, mà còn tương tự coi thường chính mình. Nhìn cậu ấy có thể được công chúa Tinh linh sủng ái, được Ivan kỳ vọng, vì huyết thống mà gặp các Tinh linh khác xa lánh cậu, trong lòng ngoài sự ghen ghét, còn gì nữa không?"

Vera đi vòng quanh Yilude, dáng vẻ cô ấy như một đóa ác hoa nở rộ, từng chút một gặm nhấm phòng tuyến cuối cùng trong lòng Yilude.

Yilude hoàn toàn sụp đổ, nước mắt giàn giụa ôm đầu khóc rống, biểu cảm đã hoàn toàn mất kiểm soát, cũng như sự phẫn nộ với kilou trước đây. Giờ phút này, cô ấy giống như một con chim sẻ bị bẻ gãy cánh, đối mặt với bầu trời không còn có thể bay lượn, phát ra tiếng kêu thét khàn giọng kiệt sức.

"Không phải, không phải như thế..."

Giải thích bất lực.

Còn Vera thì ở phút cuối cùng này, tự tay đưa "công cụ" tự sát vào tay cô ấy.

Cô ấy nhẹ nhàng cúi xuống tai Yilude thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như khúc ca trấn hồn đến từ bỉ ngạn.

"Cậu có biết, tại sao Ivan khi biết các cậu là những người ủng hộ phái Eva, lại không tiêu diệt các cậu không?"

Khóe miệng cô ấy nhếch lên, toàn là sự mỉa mai.

"Các cậu sẽ không thật sự cho rằng, mánh khóe nhỏ này có thể lừa được hắn ta chứ?"!!!

"Cái... cái gì?"

Yilude đưa đôi mắt đẫm nước mắt hướng về Vera, một vòng tuyệt vọng nhàn nhạt nhuộm lên đôi đồng tử xanh biếc đó.

"Vị Tinh linh Vương đó, hắn ta thực ra biết tất cả mọi chuyện. Đặc biệt là sau khi mất đi đứa con trai thân yêu của mình, hắn ta chắc chắn đã điều tra ra tất cả các tàn đảng. Chuyện này đối với hắn ta căn bản không khó khăn. Vậy tại sao hắn ta không tìm các cậu báo thù?"

Đó tuyệt đối là nụ cười xảo quyệt tà ác nhất mà Yilude từng thấy, giống như đã dung nạp tất cả ác ý trên thế gian.

Dữ tợn đáng sợ.

"Bởi vì các cậu buồn cười, đối với hắn ta vẫn còn hữu dụng. Bởi vì các cậu ngu muội, đối với Hilde vẫn còn hữu dụng."

Các cậu là những thuộc hạ trung thành nhất của Eva, mặc dù sau khi mất cô ấy các cậu vô cùng bi thương, cứ như thể cả thế giới đều tuột khỏi tay, bị vô tình làm vỡ nát.

Nhưng khi biết được sự tồn tại của Hilde, các cậu lại như giành được cuộc sống mới vậy, vì thế không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ cô ấy thật tốt, phụ tá cô ấy lên ngôi, vì những ảo mộng xa vời đó, cho dù là chết thay cô ấy cũng cam tâm tình nguyện phải không?

Ivan chính là nhìn trúng điểm này của các cậu – những kẻ cuồng tín Thất Nhi Phục Đắc (kẻ mất đi rồi lại có được), mới cho phép các cậu tiếp tục sống sót.

Hiểu chưa?

Hắn ta thấy, đối với hắn ta, những người như các cậu, chết mấy người, hay chết mấy trăm triệu người cũng không quan trọng. Bởi vì cho phép sự tồn tại của các cậu, để các cậu có thể sống lay lắt, đúng là trách nhiệm của hắn ta khi làm vương, khi là người thân của Hilde mà.

Vương đối với các cậu chẳng có chút thương hại nào. Các cậu còn ti tiện hơn cả con sâu mềm nhũn trên đất. Tác dụng duy nhất và giá trị tồn tại của các cậu, chính là để phụng dưỡng Hilde. Tất cả những gì các cậu đang có bây giờ, cũng chỉ là được xây dựng trong môi trường "an toàn" mà hắn ta cung cấp thôi.

"Cho nên nói..."

Vera nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai run rẩy của Yilude, như một người bạn đang an ủi cô ấy.

Thế nhưng, sự ôn hòa đó, lại còn lạnh lùng hơn cả băng giá, còn tàn nhẫn hơn.

Tôi đây, là đang thương hại cậu đó.

"Các cậu thật là một lũ, những kẻ đáng thương."

Ngay cả khi chết, cũng chỉ là công cụ bị người khác lợi dụng. Tất cả những gì cậu đã trả giá, trong mắt người khác đều như phù du lay cây bất lực.

Huyết thống? Quốc độ? Hy vọng?

À...

Cũng chỉ là giả dối mà thôi.

"Thế giới này, thật là bất kể lúc nào, cũng hoang đường đến mức khiến tôi không thể cười nổi."

Câu nói này, dường như là Vera lẩm bẩm, tự nói với chính mình.

Bị phủ nhận tất cả, bị từ chối tất cả...

Bây giờ bản thân Yilude, đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới đống đổ nát của tòa thành thế giới sụp đổ trong lòng.

Tuyệt vọng, bất lực, bi thương...

Những điều này đối với cô ấy dường như đều không quan trọng, cô ấy đã mất đi tất cả, đã không còn gì đáng để lưu luyến.

...Chỉ có một con đường chết.

Trong tay không có lưỡi dao, định cắn lưỡi tự tử.

Nhưng lại bị tay Vera nhanh nhẹn ngăn lại, dù cho cú cắn ngoan cố đó đã làm bị thương ngón tay nhỏ nhắn của cô ấy.

Điều này khiến kilou đang chờ trên cây lòng run lên, Vera rốt cuộc đã nói gì với kẻ điên đó vậy? Sao lại bắt đầu cắn người rồi?

"Tại sao, lại ngăn cản tôi..."

Yilude nói với giọng bất lực, giờ phút này lòng cô ấy nguội lạnh như tro tàn, dường như thế giới đã mất đi màu sắc, chìm vào một màu xám xịt.

"Thật là một kẻ đáng thương mà, bị phủ nhận tất cả xong liền muốn tự sát sao?"

Vera lại dịu dàng vuốt ve mái tóc của Yilude, nhẹ nhàng ôm đầu cô ấy vào lòng.

"Muốn từ bỏ tất cả sao? Rõ ràng khó khăn lắm mới trở thành thành viên hội học sinh, trở thành thần tượng trong mắt mọi người, chịu đựng bao nhiêu khổ sở rồi, những thành công này của cậu, lại muốn bị từ bỏ như vậy sao? Cậu thật sự cam tâm ư?"

Lời nói của Vera một lần nữa chạm đến nội tâm Yilude.

Đôi đồng tử cứng đờ từ từ ngẩng lên, đối diện với ánh mắt ôn hòa của Vera.

"Thế nhưng, tôi còn có thể làm gì, tôi lại..."

Nghe vậy, Vera nhẹ nhàng nở nụ cười, sự dịu dàng và ấm áp đó, dường như ác quỷ trước đây và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Đương nhiên là có chứ, Yilude, cậu không phải còn có chuyện chưa làm xong sao?"

"Chưa làm xong? Chuyện gì..."

Yilude kinh ngạc tự hỏi.

Thế là, Vera một lần nữa ghé môi vào tai Yilude, nói với giọng mà kilou tuyệt đối không nghe thấy.

"Chẳng lẽ cậu không muốn, trả thù Hilde đã phản bội các cậu sao?"!?!?

"Thực ra cậu suy nghĩ kỹ một chút, tất cả những điều này không phải đều là lỗi của cô ấy sao?"

Giọng nói đó, giống như xiềng xích câu hồn từ địa ngục, kéo Yilude từng bước một vào vực sâu.

"Rõ ràng cô ấy mới là người lai giữa con người và Tinh linh, lại hưởng thụ ưu đãi, không bị Ivan bài xích hay loại bỏ, điều này không phải rất không công bằng sao?"

"..."

Khuôn mặt Yilude, hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

"À ~ À ~ Thật sự là Yilude đáng thương nha, bị nhiều người lừa dối như vậy, sống trong lời nói dối, rõ ràng dựa vào sự cố gắng của mình mới đi đến ngày hôm nay, lại muốn vì sự bất công như vậy mà chôn vùi cuộc đời mình, thật là bi ai nha ~"

Đột nhiên, Vera ôm lấy đầu Yilude, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng làm cô ấy ngẩng mặt lên.

Vera cứ thế, cúi đầu nhìn xuống cô ấy.

"Nếu cứ thế kết thúc thì, không phải mới thực sự đáng buồn sao?"

"Không bằng, để tôi giúp cậu một tay nhé, Yilude. Có thể thế giới này đối với cậu rất không công bằng, có thể rất nhiều người đều bài xích ghét bỏ cậu, thế nhưng giờ phút này, tôi đây – người biết được sự thật, biết được tất cả về cậu, lại không hề từ bỏ cậu đây. Tôi mới là tri kỷ chân chính của cậu đó. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cậu, rất cần cậu đây."

Một vòng ánh sáng, một lần nữa chiếu vào thế giới của Yilude.

Dù biết rõ đó là độc chết người, dù biết rõ đó là lưỡi dao không cán, dù biết rõ sẽ vạn kiếp bất phục...

Nhưng mà, đã bị treo cổ trên vách đá rồi, dù cho đưa đến là bụi gai, cũng phải nắm lấy nó chứ.

Bởi vì, vẫn chưa kết thúc.

Nhất định phải...

Khiến bọn họ phải trả giá đắt!!!

"À, đúng rồi, cậu nói không sai, không thể kết thúc ở đây được."

Trên mặt Yilude dần dần bị một nụ cười bệnh hoạn thay thế, cô ấy sẽ không còn nức nở, cũng sẽ không còn tuyệt vọng.

Bởi vì, cậu vẫn đứng về phía tôi mà...

"Tri kỷ"

Trái tim bị vò nát, một lần nữa được chắp vá trở lại hình dáng ban đầu.

Dù cho, nó đã hoàn toàn biến dạng.

Đồng hành cùng ác quỷ, hướng tới sự hủy diệt oanh liệt, cho dù là ti tiện như con trùng tôi đây...

Kết cục như vậy, không phải cũng rất tốt sao?

Kilou cứ thế cau mày trên ngọn cây nhìn hai cô gái "bắt tay giảng hòa".

Mẹ nó, quả nhiên là người biết độc tâm mà, ba bốn câu liền chiêu an cô ta rồi sao?

Tuy nhiên, kilou cũng không định tha thứ cho vị Tinh linh có ý đồ mưu sát mình này, cậu ấy không có tấm lòng tốt đến vậy.

Nhưng Vera lại không ngừng vẫy tay về phía cậu ấy, đồng thời hô lớn.

"Đã giải quyết xong rồi, kilou đồng học, cô ấy biết mình sai rồi ~"

"Cô ấy nói, cậu muốn tay chân cô ấy cô ấy cũng có thể cho cậu đó, cho dù là làm ấm giường cũng được."

Gặp quỷ, các cậu rốt cuộc đã nói gì vậy!?

Mấu chốt là Yilude còn mặt nghiêm trọng gật đầu, kilou ngược lại sợ hãi.

Làm sao đây?

Thật sự muốn tháo bỏ tay chân cô ấy sao?

Dù sao cũng là trợ lý do Ivan sai khiến, cái này vừa mới bắt đầu đã gãy tay gãy chân, cũng vì một câu nói của mình, có khi nào khiến Hilde khó xử không?

Và nhìn kilou đang do dự mãi trên cây, nụ cười trên mặt Vera càng thêm rạng rỡ.

Rạng rỡ, hơi quá mức.

Kilou đồng học...

Xin lỗi nhé, tôi rất rõ ràng, mình là một cô gái xấu xa, xấu xa từ trong xương cốt mà.

Thế nhưng...

Cậu biết tôi muốn có được cậu đến mức nào không?

Cậu biết tôi muốn cậu là của tôi đến mức nào không?

Cậu nói không sai, sau khi ra ngoài tôi mới nhận thức được thế giới này đáng buồn nôn đến mức nào. Những ác ý cuồn cuộn khiến tôi phiền muộn, chính vì thế tôi mới càng cần cậu.

Tôi đã không thể yêu nó nữa, tôi đã được giải thoát rồi, cho nên bây giờ...

Tôi muốn toàn tâm toàn ý "yêu" cậu đó.

Đem tất cả tình yêu của nhân cách trước đây và trong ký ức của tôi dành cho thế giới này, đều trút xuống người cậu, đem tất cả tình yêu dâng tặng cho cậu.

Bởi vậy...

Để tôi không còn bị phản bội, để tôi không còn bị cô lập, xin tha thứ sự ích kỷ của tôi nhé. Tôi quá muốn có được cậu.

Tôi rất xấu...

Là một cô gái rất xấu xa.

Có người coi tôi là điên rồ, có người gọi tôi là ác nhân...

Nhưng tôi càng hy vọng, cậu có thể gọi tôi là "người yêu".

Cho nên...

"Cậu chỉ có thể là của mình tôi, quan trọng hơn cả thế giới này."

Tôi muốn chi phối tất cả của cậu, như vậy cậu mới có thể hoàn toàn thuộc về tôi.

"Nếu cậu có bạn bè, thì cuối cùng mối quan hệ của họ nhất định sẽ sụp đổ."

"Nếu cậu có người thân, thì họ cũng sẽ không sống thọ."

"Nếu cậu có vật phẩm yêu thích, thì ngày hôm sau chúng sẽ hoàn toàn biến mất."

"Nếu cậu có tâm nguyện, thì nó sẽ không thể thực hiện được nếu cậu rời xa tôi."

Bởi vì tất cả của cậu, đều phải thuộc về tôi, bị tôi chiếm hữu, bị tôi chi phối.

Cậu chính là toàn bộ thế giới của tôi, là mảnh đất duy nhất tôi yêu.

...

...

...

Yilude được thả đi, chuyện này kilou vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cậu ấy định tìm một cơ hội để nói chuyện tử tế với Kenny, một người điên như vậy căn bản không thể trở thành trợ lực cho Hilde trong tương lai, kilou rất không yên lòng về cô ta.

Trong lúc cậu ấy định gọi Vera thả mình xuống, từ trong bụi cỏ bên kia, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Kẻ ép kilou sử dụng sức mạnh của tôi, là cậu sao?"

"Vera..."

Giọng nói đó lạnh lẽo như băng giá trên băng nguyên tháng mười hai, ngay cả xương cốt trong cơ thể cũng bị đóng băng vậy.

Còn Vera khẽ nhíu mày, lập tức quay người một lần nữa với khuôn mặt tươi cười chào đón.

"Nha ~ Hóa ra là cậu nha, cuối cùng cậu cũng chịu ra rồi."

"Tri kỷ của tôi ~"

Cùng với, đồng phạm của tôi.

Kẻ. Giết. Người. Đồng. Phạm.

Xoẹt!

Mái tóc của Vera phía sau đầu như thác nước đột nhiên bị đánh ra một lỗ tròn, mấy sợi tóc bay lả tả trên không trung.

Thiếu nữ Quỷ tộc cầm trong tay quỷ đao âm hàn căm tức nhìn Vera.

"Cậu ấy ở đâu, giao ra đây cho tôi."

Tsugaki hỏi với giọng lạnh lùng.

Bây giờ, cô ấy giống như một vị kim cương giận dữ, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận