• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Công Chúa Học Viện [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 8: [Hậu Trường] “Công Chúa Học Viện Với Tư Cách Là ‘Bạn Bè’ (lmao) (1)”

0 Bình luận - Độ dài: 1,180 từ - Cập nhật:

Đã một tháng kể từ khi ba chúng tôi thành bạn, và việc đi chơi cùng nhau đã trở thành một thói quen.

Dù có nhiều bạn bè khác, Kakyoin-san dường như không hề bận tâm đến việc dành thời gian cho bọn tôi.

Nhịp độ này thật hoàn hảo.

Trong khi vờ như đang dần thân thiết với Kyo-kun, tôi sẽ giúp anh và Kakyoin-san xích lại gần nhau hơn.

Dù gì đi nữa, Kyo-kun và tôi vốn đã thân thiết không còn chút khoảng cách nào rồi.

“Aa, trượt mất rồi!”

Hôm nay, ba chúng tôi đang đi chơi ở khu trò chơi điện tử, xem Kyo-kun chơi game nhịp điệu. Tôi và Kakyoin-san đứng sau lưng anh cổ vũ.

“Tiếc thật, suýt nữa là full combo rồi.”

“Mà, sao cũng được. Ichigo, cậu có muốn chơi một lượt không?”

“Hả?”

Kyo-kun thản nhiên gọi thẳng tên tôi, điều này khiến Kakyoin-san còn ngạc nhiên hơn cả tôi.

Thấy phản ứng của cô ấy, Kyo-kun nhận ra mình đã lỡ lời và vội vàng giải thích.

“Ồ, xin lỗi nhé. Tớ nghĩ tụi mình đã đủ thân để gọi nhau bằng tên riêng rồi.”

“Không sao đâu. Vậy tớ gọi cậu là Kyo-kun được không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Giờ thì, ngay cả trước mặt Kakyoin-san, chúng tôi cũng có thể gọi nhau bằng cái tên thường ngày mà không bị nghi ngờ.

Việc phải thay đổi cách xưng hô với anh trước mặt người khác thực sự khá là phiền phức.

Và lúc này, Kakyoin-san đang đứng ngồi không yên, cảm thấy hơi bị cho ra rìa.

“Kakyoin-san, nếu cậu muốn thì cũng có thể gọi tớ là Ichigo đấy.”

“Cảm ơn cậu. Và làm ơn, hãy gọi tớ là Aria nhé, Ichigo-san.”

“Được thôi, Aria-chan.”

Rồi cô lại liếc nhìn Kyo-kun, rõ ràng là đang mong muốn điều gì đó hơn thế.

Kyo-kun, với sự ngốc nghếch như mọi khi, cuối cùng cũng nhận ra và nhìn cô với vẻ miễn cưỡng.

“Tớ không nghĩ chúng ta cần phải gọi nhau bằng tên đâu nhỉ?”

“Ừm, chắc cậu nói đúng…”

Vẻ thất vọng của Aria-chan hiện rõ mồn một.

“Kyo-kun! Đừng có cho cậu ấy ra rìa như thế chứ!”

“Đúng đó!”

Được tôi yểm trợ, Aria-chan phấn chấn trở lại, và Kyo-kun cuối cùng cũng phải nhượng bộ.

“...Được rồi. Vậy gọi là Aria-san nhé?”

“Vâng! Cảm ơn cậu, Kyoichi-san!”

Aria-chan rạng rỡ nhìn anh ấy.

Sắp thành công rồi nhỉ?

À, phải rồi. Mình cần phải nhắc Kyo-kun không được làm chuyện ngớ ngẩn nào như tỏ tình với tôi trước mặt Aria-chan hay nói cho cô biết bọn mình đang hẹn hò. Phải đảm bảo chuyện đó không xảy ra sau này mới được.

✦✧✦✧

“Aria-chan nè. Tớ đang hy vọng có lúc nào đó được đi chơi riêng với Kyo-kun. Tớ biết là hơi quá đáng, nhưng cuối tuần sau cậu có thể hủy hẹn với bọn tớ được không?”

Trong một buổi “họp chiến lược” thường lệ của chúng tôi tại một phòng học trống, tôi quyết định đã đến lúc tiến thêm một bước và hỏi cô điều đó.

“Chỉ hai người thôi sao…? Ý cậu là một buổi hẹn hò à?”

“Ừm, thì…”

Tôi nhún nhảy một cách tinh nghịch, giả vờ e thẹn.

Sắc mặt Aria-chan ngay lập tức tối sầm lại. Tôi gần như có thể đoán được tại sao, nhưng mà thôi kệ.

“...Cậu không ổn với chuyện đó à?”

“Không, không, không sao đâu. Thật sự... ổn mà.”

Cô gật đầu, nhưng cô thực sự đang cố thuyết phục ai vậy? Chính mình ư?

Ai mà biết được.

“Cảm ơn nhé! Tớ đang định đến cung thiên văn tiếp theo. Kyo-kun không thực sự hứng thú với những thứ như vậy, nên cậu có thể giúp tớ thúc đẩy cậu ấy mua vé cùng chúng ta không? Đừng lo, tớ sẽ trả tiền vé cho cậu vì dù sao nó cũng sẽ bị lãng phí.”

Tôi cho cô xem trang web của cung thiên văn mà tôi đã lưu trong điện thoại. Đó là một địa điểm hẹn hò kinh điển của các cặp đôi. Không đời nào cô có thể làm ngơ được.

Aria-chan ấy.

“Không cần đâu, tớ có đủ tiền mà. Đừng lo cho tớ.”

“Thật sao? Cảm ơn cậu nhé!”

Tôi không chút do dự mà nhận lời giúp đỡ của cô ấy.

✦✧✦✧

Vào ngày hẹn hò, tôi và Kyo-kun rời đi riêng lẻ và giả vờ gặp nhau ở điểm hẹn.

“Xin lỗi vì đã để anh phải đợi, Kyo-kun.”

“Không sao đâu. Anh cũng vừa mới đến thôi... người ta thường nói vậy mà.”

Aria-chan đã hủy hẹn, nhưng tôi không định lơ là cảnh giác. Thực tế, cô đang ở đây.

Tôi đã có linh cảm, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện thật.

Cô đang cố ngụy trang bằng kính râm và mũ, nhưng bộ quần áo quen thuộc cùng mái tóc vàng óng đã tố cáo cô ngay lập tức.

Ý là, tôi hiểu mà. Chắc cô chỉ muốn xem mọi chuyện có suôn sẻ với bạn mình không, hoặc lo lắng về việc lãng phí tiền vé. Có rất nhiều lý do để cô đến.

“Kyo-kun, đừng nhìn bây giờ, nhưng anh có thấy người đeo kính râm và đội mũ ở đằng kia không? Đó là Aria-chan đấy.”

“Gì cơ?”

“Đừng quay lại. Đây là ảnh em vừa chụp bằng điện thoại này.”

Khi tôi chỉ ra việc Aria-chan đang bám đuôi, Kyo-kun ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mất hứng.

Chắc hẳn anh đang nghĩ tốt nhất là cứ lờ đi.

Nhưng như vậy thì chẳng vui chút nào.

“Chúng ta hãy giả vờ như mình đã để ý thấy và mời cậu ấy tham gia cùng nhé.”

“...Tại sao?”

“Bởi vì em cũng muốn đi chơi với Aria-chan nữa. Hẹn hò hai người thì lúc nào chúng ta chẳng làm được đúng không?”

Tôi đưa ra một lý do bâng quơ, và sau một lúc do dự, anh đã miễn cưỡng đồng ý.

“...Được rồi.”

Thế là, chúng tôi “phát hiện” ra Aria-chan và cuối cùng cả nhóm cùng nhau đến cung thiên văn.

Dọc đường, tôi giả vờ buồn bã vì buổi hẹn hò bị phá hỏng, thỉnh thoảng lại lườm Aria-chan một cái (cảm giác bị phản bội là đây chứ đâu?).

Mỗi lần như vậy, Aria-chan đều lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Có thể cô thực sự muốn phá đám chúng tôi, hoặc có thể chỉ tò mò thôi. Dù thế nào đi nữa, một khi đã bị bắt quả tang và phá hỏng buổi hẹn hò của chúng tôi, hành động của cô đã tự nói lên tất cả. Đó là sự phản bội.

Mà cũng chẳng sao. Nếu cô xuất hiện, tôi sẽ thực hiện kế hoạch của mình. Nếu không, tôi vẫn sẽ tận hưởng buổi hẹn hò.

Bây giờ, nên dùng cớ gì để trách mắng cô tiếp theo đây nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận