• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Công Chúa Học Viện [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 13: [Hậu Trường] “Công Chúa Học Viện Là ‘Tiểu Tam’ (lmao) (2)”

0 Bình luận - Độ dài: 1,453 từ - Cập nhật:

Aria-chan bỗng nhiên hôn rồi tỏ tình với Kyo-kun, sau đó liền chạy đi trước khi anh kịp đáp lại.

Chà, có lẽ cô biết rằng nếu cứ đòi câu trả lời thì sẽ bị từ chối, nên tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu.

Nhưng mà, nếu đã lường trước điều đó, tại sao ban đầu lại hôn anh hay tỏ tình làm gì cơ chứ? Nhưng mà tôi đoán Aria-chan chỉ là một cô gái đang yêu và logic không áp dụng cho những cô gái đang yêu như cô ấy.

“Kyo-kun, em nghe nói anh bị ngã cầu thang. Anh không sao chứ?”

Tôi không khỏi cảm thấy thực sự lo lắng khi nghe tin anh bị ngã cầu thang. Thế là tôi thản nhiên xuất hiện trước mặt anh và đưa anh đến phòng y tế.

Sau khi y tá xử lý vết thương, chúng tôi cùng nhau về nhà.

“Vậy, anh định làm gì với lời thú nhận của Aria-chan?”

Kyo-kun dừng bước khi tôi hỏi anh điều đó.

Anh biết chính xác làm sao tôi biết được về lời tỏ tình của Aria-chan.

Hồi đó, khi tôi nhờ anh đi hẹn hò với một cô gái khác, tôi muốn có thêm chút kịch tính, nên tôi đã cài một ứng dụng vào điện thoại của anh, ứng dụng đó chia sẻ vị trí của anh cho tôi và cho phép tôi nghe lén các cuộc trò chuyện của anh. Đó là một ứng dụng đặc biệt do chính tôi tạo ra.

“Rõ ràng là anh sẽ từ chối cậu ấy. Anh không thể cùng lúc với hai người được.”

“Nhưng em thì thấy ổn mà.”

“Nhưng cả Aria-san và anh đều sẽ không hạnh phúc với điều đó. Như vậy quá thiếu tôn trọng.”

“Không tôn trọng hả? Chính điều đó mới tạo nên sự thú vị.”

“Em nghĩ tại sao cậu ấy lại phải lòng anh? Anh nhớ ban đầu cậu ấy rất cảnh giác với anh mà.”

“Đó là vì anh đẹp trai mà, Kyo-kun~.”

Dù sao thì, tôi đã tạo ra khuôn mặt của Kyo thành một chiếc mặt nạ ngọt ngào không thể cưỡng lại. Dành thời gian với một chàng trai đẹp trai như vậy, việc cô ấy phải lòng anh là điều đương nhiên phải không?

Chúng tôi tiếp tục sánh bước bên nhau, và tôi khéo léo dụ dỗ Kyo-kun suy nghĩ lại.

“Sẽ thật buồn nếu Aria-chan bị từ chối như vậy đúng không? Đây có lẽ là mối tình đầu của cậu ấy đó. Và chính em là người đã thúc đẩy cậu ấy.”

Tôi làm vậy như một phần thưởng cho Kyo-kun. Thực sự, tôi đã làm điều đó vì anh. Chà, một nửa là vì anh. Nửa còn lại là vì tôi, nhưng tổng cộng lại thì là vì cả hai chúng tôi, nên không sao cả.

Tuy nhiên, lời nói thôi là chưa đủ, nên tôi đã thêm một chút áp lực.

“Nếu em nói cho Aria-chan mọi chuyện—sự thật—cậu ấy sẽ suy sụp mất ha? Cậu ấy thậm chí có thể tự cô lập bản thân. Ông của cậu ấy sẽ nổi giận, và tụi mình sẽ bị đuổi học. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục chơi đùa với cậu ấy, sẽ không ai bị tổn thương cả.”

“Kyo-kun, anh không nghĩ có những lúc thà bị lừa dối một cách hạnh phúc thì tốt hơn sao? Tại sao không hẹn hò với Aria-chan một thời gian, tạo vài kỷ niệm đẹp, và kết thúc trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp?”

Tôi thì thầm vào tai anh, cảm thấy mình như một con quỷ đang cám dỗ.

“Em sẽ cho phép nếu chỉ là bắt cá hai tay. Miễn là Aria-chan không bao giờ biết về tụi mình, anh có thể chia tay trong hòa bình khi đến lúc.”

Tôi có thể thấy Kyo-kun đang dao động sau khi nghe giải pháp tưởng chừng hòa bình của tôi.

“Anh… sẽ suy nghĩ về nó.”

Anh không đồng ý ngay, nhưng cũng không từ chối.

Giờ thì, tất cả phụ thuộc vào Aria-chan.

Mình nóng lòng muốn xem chuyện này sẽ diễn ra thế nào.

✦✧✦✧

Ngày hôm sau, sau giờ học, trong lớp học trống rỗng quen thuộc của chúng tôi.

“Tớ xin lỗi, Ichigo-san. Kyoichi-san và tớ đã bắt đầu hẹn hò.”

Aria-chan và Kyo-kun đứng cạnh nhau và thông báo cho tôi về mối quan hệ mới của họ.

Đúng vậy! Cuối cùng thì Kyo-kun và Aria-chan đã ở bên nhau!

À hem.

“Cái—? Kyo-kun và Aria-chan? …Tại sao?”

Giả vờ sốc, tôi hỏi mặc dù tôi đã biết.

“Trong bữa trưa, Kyoichi-san và tớ đang nói chuyện về cậu, Ichigo-san, và sau đó… Kyo-kun đã tỏ tình với tớ. Tớ biết điều đó là sai, nhưng tớ không thể nói không…”

Xạo chó.

Mình biết chính cậu ấy là người đã tỏ tình và ép buộc anh ấy làm vậy.

Tuy nhiên, tôi sẽ tiếp tục diễn.

“Thật là độc ác… Cậu đã phản bội tớ! Waaaaa!”

Tôi lườm Aria-chan, giả vờ khóc, và chạy ra khỏi trường một cách kịch tính.

Mình rất ấn tượng với kỹ năng diễn xuất của chính mình.

Từ ngày đó trở đi, tôi cố gắng tỏ ra ủ rũ hơn ở trường, giữ khoảng cách với Kyo-kun và Aria-chan. Tôi cũng không quên thỉnh thoảng liếc nhìn Aria-chan một cái đầy căm ghét.

Những phản ứng khó chịu của Aria-chan, như tránh ánh mắt của mình, thật đáng yêu.

Chưa ai ở trường biết rằng Kyo-kun và Aria-chan đang hẹn hò.

Tôi đã đảm bảo nói với Kyo-kun rằng việc tiết lộ mối quan hệ của họ sẽ làm tổn thương Aria-chan, xét đến danh tiếng xấu của anh. Aria-chan đã đồng ý giữ bí mật chuyện này.

Nhưng, vì cô đã trở nên chiếm hữu hơn, gọi Kyo-kun bằng tên và cố gắng giữ các cô gái khác tránh xa anh, nên việc mọi người bắt đầu nhận ra chỉ là vấn đề thời gian.

✦✧✦✧

“Ichigo-san nè. Tụi mình có thể nói chuyện không?”

Vài ngày sau, trong bữa trưa, Aria-chan bắt gặp tôi đang đi lang thang quanh trường.

“…Được thôi.”

Tôi giả vờ nhượng bộ và lắng nghe cô nàng.

Tất cả những gì cô muốn làm là xin lỗi.

“Tớ xin lỗi, Ichigo-san. Tớ đã phản bội cậu. Tớ biết cậu đã thích Kyoichi-san từ rất lâu, và tớ thậm chí còn cổ vũ cậu, nhưng khi anh ấy tỏ tình với tớ, tớ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình…”

Lời nói dối không tạo nên một lời xin lỗi tốt đâu, Aria-chan.

Nhưng tớ sẽ tha thứ cho cậu. Rốt cuộc, đây chính là kế hoạch của tớ ngay từ đầu mà.

Aria-chan đang trở thành một cô gái mưu mô đấy nhỉ? Há há

“Cậu thực sự yêu Kyo-kun sao, Aria-chan? Đủ để phản bội tớ sao?”

“Vâng! Tớ yêu anh ấy rất nhiều, tớ sẽ làm bất cứ điều gì vì anh ấy!”

Bất cứ điều gì… như đe doạ anh ấy với tớ làm con tin sao?

“Chà, tớ đoán tớ không thể làm gì được. Dù sao thì, cậu vẫn là người bạn quý giá của tớ mà.”

Tôi mỉm cười qua những giọt nước mắt giả tạo của mình.

“Vậy, tớ có thể nhờ một việc không?”

“Tất nhiên rồi, bất cứ điều gì cho cậu, Ichigo-san.”

“Ba chúng ta có thể vẫn đi chơi cùng nhau như trước được không?”

“Tất nhiên rồi! Cậu là người bạn thân yêu của tớ mà, Ichigo-san!”

Vậy thì đừng cướp anh ấy đi. Hoặc… mình đoán là được thôi nếu cậu ấy làm vậy.

“Cậu sẽ giận không nếu tớ vẫn gọi cậu ấy là Kyo-kun, như mọi khi?”

“Không, không sao đâu. Dù sao thì, cậu và Kyoichi-san chỉ là bạn bè thôi mà.”

Vậy thì đừng cướp anh đi. (Lần hai.)

“Cậu có thể kể cho tớ nghe tất cả về những buổi hẹn hò của cậu với Kyo-kun không? Tớ muốn tưởng tượng chúng, đặt mình vào vị trí của cậu.”

“Nếu điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn.”

Tuyệt vời! Giờ thì mình có thể nghe tất cả về những khoảnh khắc yêu đương ngọt ngào của họ!

“Và, cuối cùng…”

Mình biết mình đang đòi hỏi nhiều. Nhưng chỉ một điều cuối cùng này thôi.

Tôi kéo Aria-chan lại gần và thì thầm vào tai cô nàng.

“Đừng quên, Aria-chan. Cậu đã cướp Kyo-kun từ tớ.”

…Và tớ cũng sẽ không quên điều đó.

Kyo-kun chỉ đang được cho cậu mượn mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận