Arc 2: Huỷ Hoại Harem [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 29: Khởi Đầu Học Kỳ Hai
0 Bình luận - Độ dài: 1,329 từ - Cập nhật:
Học kỳ hai đã bắt đầu.
Trở lại trường sau một thời gian dài, tôi thấy các bạn học đang tụ tập thành từng nhóm, rôm rả trò chuyện. Một vài người đã trải qua một cuộc "debut mùa hè" với kiểu tóc mới, tóc nhuộm, thay kính bằng kính áp tròng, hoặc khoe làn da rám nắng mới. Những người khác thì có vẻ như đang trải qua một cuộc "debut mùa hè ngược", trở nên ủ dột hơn sau kỳ nghỉ. Vì không tương tác với họ nhiều nên tôi quyết định lờ đi.
Như thường lệ, cô bạn thuở nhỏ kiêm bạn gái của tôi, Ichigo, ngồi một mình, lặng lẽ đọc sách.
"Kuzuha-chan! Lâu rồi không gặp! Lần cuối cùng gặp cậu là ở trại karaoke nhỉ!"
"Lúc đó cậu đã giúp chúng tớ rất nhiều. Cảm ơn nhé."
"Này, lâu rồi không gặp. Mà, cẩn thận cách cậu nói đấy nhé—có thể khiến người khác hiểu lầm đấy."
Tôi chào Suzuki và Kobayashi, những người bạn thường đi cùng tôi.
"Anou... etou… Kuzuha-kun, lâu rồi không gặp!"
"Ồ, lâu rồi không gặp! Rất vui được gặp lại cậu."
Itou-san tiến lại gần tôi một lúc sau đó, và chúng tôi trao đổi lời chào. Bình thường, tôi sẽ là người chào cô trước, nhưng có điều gì đó ở cô trông hơi khác thường. Có chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ không nhỉ?
Suzuki và Kobayashi đang nhe răng cười với tôi.
Ngoại hình của họ không thay đổi nhiều, ngoại trừ Suzuki trông có vẻ rám nắng hơn một chút. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra giữa mấy cô gái, nhưng quyết định không nên hỏi.
"Kuzuha-kun! Lâu rồi không gặp!"
Một giọng nói gọi tôi. Một cô gái với mái tóc nhuộm bạc, làn da rám nắng, và một bộ đồng phục rộng thùng thình đứng trước mặt tôi.
"Lâu rồi không gặp. Cậu là... ờm…”
Tôi không thể nhớ ra tên cô ấy ngay lập tức. Chúng tôi đã không nói chuyện nhiều trước đó.
"Gì chứ? Cậu không nhớ tớ à? Tớ là Yoshida Ami!"
"Yoshida... Yoshida-san?!"
Tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình. Yoshida-san mà tôi nhớ là một cô gái bình thường—tóc bình thường, tông da bình thường, và mặc đồng phục đúng cách.
"Tớ đã thay đổi phong cách trong kỳ nghỉ hè. Đánh giá qua phản ứng của cậu, tớ nghĩ là đã thành công rồi!"
Cô cười như một đứa trẻ tự hào vì đã thực hiện một trò đùa thành công.
"Ừm, tớ bất ngờ thật đấy."
Tôi không buồn hỏi tại sao cô lại thay đổi diện mạo. Trực giác mách bảo tôi không nên đào sâu.
"Tớ sẽ nói chuyện với mọi người thường xuyên hơn, nhé? Rất vui được làm quen, mọi người."
Cô không chỉ nói chuyện với tôi—cô còn hướng đến Itou-san và những người khác nữa.
“Ờm, ừ, rất vui được làm quen."
"Chắc chắn rồi, rất vui được làm quen!"
"Cậu có mang đồ ăn vặt hay gì không?"
"Kayo, đừng có bắt nạt cậu ấy!"
"Haha, ở đây náo nhiệt quá nhỉ."
Khi chúng tôi hòa vào cuộc trò chuyện với thành viên mới bất ngờ này, nhiều bạn học khác cũng đã vào lớp.
"Chào buổi sáng, mọi người!"
Một giọng nói trong trẻo, vui vẻ vang lên khắp phòng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Kakyoin Aria bước vào với nụ cười rạng rỡ quen thuộc, chào mọi người khi cô ấy đi về chỗ ngồi của mình. Bầu không khí thay đổi ngay lập tức khi "công chúa học viện” đến.
"Kakyoin-san, lâu rồi không gặp! Cậu không thay đổi chút nào—cậu vẫn rất xinh đẹp!"
"Cậu đã hoàn thành bài tập về nhà mùa hè chưa, Kakyoin-san?"
"Chúng tớ sẽ đi chơi sau giờ học để ăn mừng kết thúc kỳ nghỉ. Cậu muốn đi cùng không?"
Cô ấy đáp lại từng người với nụ cười lịch sự quen thuộc trong khi nhẹ nhàng từ chối lời mời. Đã một thời gian rồi tôi không gặp cô ấy, nhưng điều này vẫn giống như những gì đã xảy ra trong lớp học cũ.
"Kuzuha-kun, cậu không tham gia cùng họ sao?"
Yoshida-san nghiêng người về phía tôi, phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi.
"Không, tụi tớ không thân thiết đến vậy."
Aria-san và tôi vẫn đang giữ bí mật về mối quan hệ của hai đứa.
"Thế còn cậu thì sao, Yoshida-san? Cậu không định đến đó à?"
Nếu tôi nhớ không nhầm, Yoshida là một trong những người luôn tiếp cận Aria-san trong giờ giải lao.
"Tớ nghĩ là không. Hiện tại, tớ muốn tìm hiểu Kyoichi-kun kỹ hơn."
Tôi cảm thấy vài ánh mắt sắc lẹm từ các bạn học. Tôi quá lo lắng để xác nhận xem chúng đến từ ai.
“Ra là vậy. Vậy thì chúng ta cứ là bạn bè bình thường thôi."
Tôi lờ đi việc cô muốn dùng tên riêng của tôi.
"Nếu cậu muốn, Kyoichi-kun, tớ không ngại trở thành hơn cả bạn bè đâu. Và cứ gọi tớ là Ami nhé."
Không khí trong lớp trở nên lạnh lẽo. Một nửa số người vây quanh Aria-san giờ đang nhìn về phía chúng tôi. Tôi có một cảm giác nặng trĩu rằng ngay cả Aria-san cũng đang lườm tôi.
Hơn cả bạn bè? Ừ, tôi sẽ không bước vào bãi mìn đó.
"Không, cứ như vậy là được rồi."
Giữa Ichigo và Aria-san, tôi đã đủ bận rộn rồi.
"Ồ, vậy là cậu đã có ai đó rồi sao? Có thể là Itou-san không?"
“Wa—?!”
Itou-san giật mình, mặt đỏ bừng.
"K-không! Chắc chắn không phải! Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?!"
"À thì, Itou-san, cậu đã thay đổi một chút kể từ trước kỳ nghỉ hè. Tớ đã nghĩ có lẽ cậu và Kyoichi-kun đã... cậu biết đấy, trở nên thân thiết hơn."
“Bọn tớ không có! Và..."
Cô từ chối nhưng dường như lại xìu xuống, trông gần như thất vọng. Kobayashi vỗ vai cô để an ủi thầm lặng.
"Vậy là cậu không có ai trong lớp này à?"
Thực ra là có. Hai người. Mặc dù tôi không thể nói ra điều đó.
"Kyoichi-kun nè, vậy thì tớ thì sao? Muốn đi chơi sau giờ học hôm nay không?"
Yoshida-san vẫn tiếp tục, lờ đi sự căng thẳng trong phòng.
“Ờm, còn Itou-san và những người khác thì sao?"
Tôi quyết định lôi kéo những người khác vào để xoa dịu tình hình.
"Hả? Bọn tớ á?"
"Này, tớ chỉ hỏi Kyoichi-kun thôi!"
Yoshida-san bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng, nhưng tôi có lý do của mình.
Chủ tịch trường đã yêu cầu tôi cải thiện danh tiếng của mình trong kỳ nghỉ. Dù tôi không bị yêu cầu cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bạn bè nữ, nhưng tôi không thể đi chơi riêng với các cô gái nữa.
"Hai cậu, có thể không nói chuyện này trong lớp không?"
Aria-san đột nhiên xuất hiện, giọng nói điềm tĩnh nhưng sắc bén.
"X-xin lỗi!"
Itou-san và những người khác dường như nghĩ rằng cô ấy khó chịu vì chúng tôi đang phá vỡ trật tự của "lâu đài" của cô ấy. Nhưng tôi có thể thấy đây là sự ghen tuông.
"Lỗi của tớ. Chúng tớ sẽ cẩn thận hơn."
Tôi xin lỗi, theo sau Itou-san.
"Vâng, xin hãy làm vậy."
Nói xong, Aria-san trở lại chỗ ngồi. Nhưng giọng điệu nghiêm khắc bất thường của cô ấy đã khiến cả lớp rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt lạnh băng từ các bạn học. Không khí cứ gượng gạo cho đến khi tiết học bắt đầu.
Với một khởi đầu như thế này, tôi có một cảm giác xấu về học kỳ hai của mình...


0 Bình luận