Arc 1: Công Chúa Học Viện [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 1: Nhập Học Cao Trung
0 Bình luận - Độ dài: 1,550 từ - Cập nhật:
Kể từ khi Ichigo rủ rê tôi thực hiện “những buổi hẹn hò ngoại tình chính thức”, những ham muốn lệch lạc của cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Bước đầu tiên là chia tay với cái cô “bạn gái trường khác” trên danh nghĩa của tôi. Vốn dĩ cô ấy cũng chỉ là một tấm bình phong, nên tôi đã lấy cớ vụ đe doạ lần trước để chấm dứt.
Khi tin đồn tôi đã “trở lại đời độc thân” lan ra, những lời mời ồ ạt kéo đến. Các cô gái liên tục rủ tôi đi chơi—hẹn hò, tụ tập, đủ cả. Mỗi lần như vậy, tôi đều giả vờ kiểm tra lịch trình rồi lén nhắn tin cho Ichigo để xin phép. Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ đi. Sau đó, tôi sẽ đưa cô ấy đến đúng những nơi đó để ghi đè lên những ký ức cũ.
Đương nhiên, tin đồn bắt đầu lan xa. Danh tiếng của tôi chạm đáy, và trong mắt mọi người, tôi chẳng khác nào một gã trai lăng nhăng. Kỳ lạ thay, điều đó chỉ khiến những lời mời hẹn hò kéo đến dồn dập hơn.
“Nè, Kuzuha-kun. Tớ nghe nói cậu đã chia tay bạn gái và bắt đầu hẹn hò với rất nhiều cô gái khác. Có thật không vậy?”
“…Ừm, cũng gần như vậy.”
Hôm nay lại thêm một người nữa. Cô nàng này đi thẳng vào vấn đề thật.
“Vậy thì, hẹn hò với tớ một buổi nhé?”
“Chờ một chút.”
Tôi rút điện thoại ra, vờ như đang xem lịch, rồi nhanh chóng nhắn một tin cho Ichigo.
[Là cô bạn vừa mới rủ cậu đó à?] cô ấy trả lời, đính kèm một bức ảnh thẻ học sinh.
…Ừm, đúng là cô rồi. Nhưng làm quái nào mà Ichigo biết được chứ? Và tại sao cô ấy lại có ảnh thẻ học sinh của cô gái này? Thật đáng sợ.
[Ưm, là cậu ấy đó…]
[Được rồi. Cứ đi đi.]
Vài giây sau, một thông báo từ ứng dụng khác hiện lên—Ichigo đã chuyển tiền cho buổi hẹn hò. Cô ấy thậm chí còn trả tiền cho những cuộc đi chơi này, gọi đó là trách nhiệm của mình vì ngay từ đầu, ý tưởng “hẹn hò ngoại tình” là do cô ấy đề xuất.
Ichigo lúc nào cũng hào phóng, dùng tiền cô ấy kiếm được trên mạng. Nhưng cầm tiền của cô ấy để đi hẹn hò với những cô gái khác khiến tôi cảm thấy thật thảm hại. Dù vậy tôi cũng không có nhiều lựa chọn—ví tiền của tôi không thể kham nổi nếu không có khoản này.
“Phù…”
Tôi thở dài. Không phải là tôi nghi ngờ tình cảm của Ichigo dành cho mình. Thậm chí, tình yêu của cô ấy còn quá mức nồng nhiệt—ám ảnh, lệch lạc và vượt xa những gì tôi có thể kiểm soát.
Đến khi tôi lên năm ba sơ trung, kỳ thi tuyển sinh cao trung đã cận kề. Ichigo và tôi quyết định tạm dừng những “buổi hẹn hò ngoại tình” để tập trung vào việc học.
Mục tiêu của chúng tôi là Học viện tư thục Yusho. Theo lời Ichigo, một gia đình giàu có đã thành lập ngôi trường này cho cháu của họ. Vì lý do nào đó, cô quyết tâm muốn chúng tôi cùng nhau nộp đơn vào đây. Tôi không có ý kiến gì, nên cứ thuận theo. Đương nhiên, cô đã trả học phí cho tôi.
Cả hai từng nói về thói quen tiêu tiền của cô nàng, và tôi đã hứa rằng “một ngày nào đó sẽ bù đắp cho cô bằng cách tìm một công việc tốt và cưới cô ấy.” Đó là những lời hứa nặng trĩu, nhưng xét đến tất cả những gì cô đã làm cho tôi, đó dường như là điều ít nhất tôi có thể làm.
Tính đến giờ, số tiền cô đã chi cho tôi có lẽ đủ để mua cả cuộc đời của một người. Theo một cách nào đó, tôi đoán cô đã thực sự “mua” tôi rồi. Dù vậy, kết hôn với Ichigo cũng không phải là điều tồi tệ nhất thế gian.
Khi nói đến kỳ thi tuyển sinh, tôi không quá lo lắng. Yusho nổi tiếng là có tiêu chuẩn cao, nhưng Ichigo là một thiên tài—điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra. Ichigo đã kèm tôi học, nên điểm số của tôi cũng rất ổn.
Nếu có thể khoe khoang rằng cô là bạn gái mình, tôi đã làm rồi. Nhưng mỗi lần tôi định thử, cô đều gạt đi, nói rằng ngại lắm.
Thời gian trôi qua, và cả hai chúng tôi đều đỗ vào Học viện Yusho. Chúng tôi thậm chí còn chuyển đến sống trong những căn hộ ngay cạnh nhau gần trường. Đương nhiên, Ichigo lo luôn cả tiền thuê nhà. Tôi nợ cô tất cả.
“Ichigo nè. Hay là lên cao trung hai ta công khai chuyện hẹn hò đi?”
Sau khi ổn định ở nơi ở mới, tôi quyết định đề cập đến chuyện đó. Nếu mọi người lại nghĩ tôi độc thân, chuyện hỗn loạn như hồi sơ trung sẽ tái diễn, và tôi không muốn phải đối phó với điều đó—hay mạo hiểm chọc giận Ichigo.
“Xin lỗi, nhưng chúng ta có thể chờ thêm một thời gian nữa không? Tớ vẫn còn sợ lắm.”
Vẻ mặt cô chùng xuống khi từ chối tôi.
“Được rồi. Tớ hiểu mà.”
Tôi không thể trách cô được. Chỉ vì chúng tôi đã lên cao trung không có nghĩa là cô sẽ đột nhiên vượt qua được nỗi sợ hãi của mình. Tôi hy vọng rằng chương mới này sẽ giúp cô từ bỏ những sở thích kỳ quặc kia.
Cuối cùng, ngày lễ nhập học cũng đến. Tôi đã đến thăm khuôn viên trường trước đây, nhưng khi nhìn lại lần nữa—khuôn viên rộng lớn, những tòa nhà hoành tráng—nó vẫn khiến tôi không nói nên lời.
Đại diện học sinh năm nhất là một cô gái với mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh lục nổi bật. Rõ ràng cô ấy là con lai.
“Cô ấy đẹp quá…”
“Chà, vào được trường này đúng là không uổng công…”
Những lời thì thầm xung quanh tôi thật khó mà bỏ qua.
“Nghe nói cô ấy là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị đấy.”
“Thật á? Đó là lý do cô ấy được phát biểu à?”
Ichigo đã từng đề cập đến chuyện này—ngôi trường được xây dựng cho cô ấy. Theo một cách nào đó, cô ấy chính là công chúa của học viện. Hình như Ichigo cũng được mời lên phát biểu vì có điểm thi đầu vào cao bằng cô ấy, nhưng cô đã từ chối. Cô nói không muốn bị chú ý quá nhiều.
Buổi lễ kết thúc suôn sẻ, và như một sự may mắn, Ichigo và tôi được xếp vào cùng Lớp A. Chúng tôi thống nhất sẽ hành động như những người quen biết từ hồi sơ trung. Ichigo không muốn thu hút sự chú ý, và tôi cũng không thể trách cô nàng.
Người nổi bật nhất trong lớp chúng tôi là Aria Kakyoin, cháu gái của chủ tịch. Với vẻ ngoài nổi bật, cô ấy ngay lập tức trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Khi giờ sinh hoạt lớp bắt đầu, đã đến lúc giới thiệu bản thân.
“Tên mình là Kuzuha Kyoichi. Gia đình đã khuyến khích mình chuyển đến đây từ trường Sơ trung XX. Rất vui được làm quen.”
“Kuzuha-kun nè, cậu có bạn gái chưa?”
Câu hỏi vang lên, hoàn toàn phớt lờ quy tắc ngầm “không hỏi chuyện riêng tư”. Những cô gái khác đều tò mò dỏng tai lên nghe, trong khi giáo viên chỉ đứng nhìn, cho qua chuyện như một kiểu “hoạt động giao tiếp.”
“Hồi sơ trung thì tôi có, nhưng đã chia tay rồi. Nên giờ thì không, tôi độc thân.”
Vài cô gái tỏ ra phấn khởi, còn vài cậu con trai thì lườm tôi. Tôi lờ họ đi, về chỗ ngồi và chờ người tiếp theo.
“Yorifuji Ichigo. Rất vui được làm quen.”
Ichigo giới thiệu ngắn gọn và không tỏ ra hứng thú giao lưu.
Cuối cùng, đến lượt Aria Kakyoin.
“Mình là Aria Kakyoin. Mẹ mình là người châu Âu, nên chắc mình thừa hưởng ngoại hình từ mẹ. Như một vài bạn có thể đã biết, ông của mình là chủ tịch hội đồng quản trị ở đây. Nhưng mình không muốn được đối xử đặc biệt đâu, nên hy vọng chúng ta đều có thể trở thành bạn bè.”
Cô cung cấp nhiều thông tin hơn bất kỳ ai khác. Chắc cô nghĩ thà nói hết ra ngay từ đầu còn hơn.
Tôi không lo lắng về cô hay bất kỳ ai khác sẽ theo đuổi mình. Tôi đã có Ichigo, và thế là đủ. Tuy nhiên, đôi mắt sắc bén của Ichigo cứ dán chặt vào Kakyoin-san. Vẻ mặt cô đăm chiêu, gần như đang toan tính điều gì đó.
Điều đó khiến tôi cảm thấy bất an.


0 Bình luận