Arc 2.5: Nagaoka Shuuji - Nửa Sau Học Kỳ Hai Năm Nhất [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 52: “Ác Tâm Lây Lan (1)”
0 Bình luận - Độ dài: 1,486 từ - Cập nhật:
【Aria POV】
"~~♪"
Trong lúc chuẩn bị ra ngoài, tôi bất giác ngân nga một khúc hát.
Vì hôm nay là buổi hẹn hò với Kyoichi-san sau một thời gian dài mà.
Gần đây tôi bận rộn đối phó với những tên rác rưởi ấy, nhưng cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Với Kyoichi-san thì có lẽ có bao nhiêu người muốn hẹn hò cũng được, nhưng tôi sẽ chiến thắng bằng chất lượng và tình yêu.
Bởi vì, tôi chính là người yêu duy nhất và thật sự của Kyoichi-san.
Khác với những "tình nhân" như Ichigo-san hay Yuka-san!
Sau khi tự phối đồ, lấy áo khoác làm điểm nhấn cho chiếc váy liền, tôi hồi hộp đợi Kyoichi-san trong phòng.
Rút kinh nghiệm từ lần trước bị lũ rác rưởi ngoại lai chen ngang, lần này chúng tôi sẽ gặp nhau tại nhà tôi rồi cùng đi xe đến địa điểm.
Đúng ba phút trước giờ hẹn, chuông cửa reo. Tôi chắc chắn đó là Kyoichi-san nên nhanh chóng ra cửa chính của khu căn hộ để đón anh.
"Kyoichi-san! Chào buổi sáng!"
"À, chào em."
Đúng như dự đoán, người đến là Kyoichi-san. Cả hai trao nhau nụ cười và lời chào.
Hôm nay Kyoichi-san diện quần skinny, áo sơ mi và áo ghi lê bên ngoài. Anh trông thật tuyệt vời.
"Vậy tụi mình đi luôn chứ?"
"Ừm, được thôi."
Tôi khoác tay Kyoichi-san, dẫn anh đến chỗ chiếc xe của gia đình đang đợi.
Sau khi cả hai ngồi vào ghế sau, chúng tôi để tài xế lái xe, còn tôi thì trò chuyện với Kyoichi-san về những chủ đề đã tích tụ bấy lâu nay, như cảm nhận về bộ phim truyền hình vừa xem gần đây hay những chuyện ở trường.
Điểm đến của buổi hẹn hò là một khách sạn cao cấp.
Sau khi đỗ xe ở bãi đậu xe của khách sạn và tạm biệt bác tài xế, tôi và Kyoichi-san cùng bước vào khu trung tâm mua sắm nằm cạnh khách sạn.
"Kyoichi-san, trong hai cái này thì anh thích cái nào hơn?"
Tôi chọn ngay một vài bộ quần áo ở quầy thời trang và nhờ anh chọn giúp.
"Nếu là hai cái đó thì anh thích cái kia hơn."
Kyoichi-san so sánh hai bộ quần áo và không do dự chọn một.
Anh không nói những lời sáo rỗng như "Cái nào cũng hợp", mà có thể chọn ngay một cái, cho thấy anh biết cách phân biệt các loại quần áo, gu thẩm mỹ và giá trị quan của anh cũng rất rõ ràng. Điều đó khiến tôi càng có thiện cảm hơn.
Hơn nữa, anh không hề tỏ ra khó chịu dù tôi cứ lôi đi mua sắm.
Tôi hiểu mà.
Ở trường, vì có nhiều người xung quanh nên anh mới lạnh lùng với tôi thôi, thực ra anh thích tôi lắm phải không?
Bởi vì anh đang rất tận hưởng buổi hẹn hò với tôi mà.
"Kyoichi-san! Em nghĩ bộ này rất hợp với anh đấy!"
Sau khi chọn xong quần áo cho mình, tôi lại bắt đầu chọn đồ nam để Kyoichi-san mặc.
"Em thấy bộ này hợp với anh sao?"
Kyoichi-san cầm chiếc áo sơ mi tôi chọn ướm thử lên người.
"Vâng! Rất hợp luôn đấy!"
Kyoichi-san mặc bộ đồ do tôi chọn...!
Chỉ cần tưởng tượng thôi là tôi đã thấy mong chờ buổi hẹn hò tiếp theo rồi.
Sau khi chọn xong quần áo cho Kyoichi-san, tôi thanh toán.
Tất nhiên, tất cả đều bằng tiền của tôi.
"Anou, Aria-san. Phần quần áo của anh, để anh trả."
"Không sao đâu. Em mua vì muốn Kyoichi-san mặc mà. Cứ để em trả."
Đó chỉ là lời nói khách sáo thôi.
Thực ra, đây cũng là một phần trong kế hoạch "khoanh vùng" Kyoichi-san của tôi.
Tôi biết Kyoichi rất coi trọng nghĩa khí.
Khi tôi cứ tiếp tục dâng tặng những món đồ như thế này, anh sẽ không thể nào phản bội tôi được.
Đây chính là sức mạnh của tôi... không chỉ là quyền lực ở trường học, mà còn là tài lực!
Tôi sẽ dùng sự xa xỉ mà hai người kia không thể có để nắm chặt trái tim của Kyoichi-san!
Hai người đó làm sao có thể làm được điều này chứ?
Xem ra tôi đã thắng rồi. Fufufu...
Xin lỗi nhé? Cuộc đời này, kể cả tình yêu, rốt cuộc đều được quyết định bởi xuất thân.
Sau khi mua sắm xong, chúng tôi gửi đồ đạc cho bác tài xế rồi dùng bữa trưa tại nhà hàng của khách sạn.
Trong những buổi hẹn hò với tôi, cả hai luôn dùng bữa tại những nhà hàng sang trọng như thế này, nên Kyoichi-san trông rất quen thuộc, anh dùng bữa một cách tao nhã và tuân thủ đúng quy tắc bàn tiệc.
Đúng là Kyoichi-san. Quả thật chỉ có anh mới xứng đáng với tôi.
Ngược lại, chỉ có tôi mới xứng đáng với Kyoichi-san.
Chỉ có Kakyoin Aria với vẻ ngoài xuất sắc, trí tuệ và gia thế này!
Sau khi dùng bữa, hai đứa ở riêng với nhau trong phòng suite đã đặt trước.
Chúng tôi ôm nhau thân mật và cùng xem phim trên TV trong phòng.
Bộ phim được tôi chọn là một bộ phim tình cảm mà nhân vật chính là một cặp bạn thuở nhỏ yêu nhau.
Vâng, tôi cố ý chọn bộ phim này để ám chỉ Yuka-san, người gần đây đã trở thành "tình nhân" của Kyoichi-san.
Đây là một chiến dịch "tẩy chay" gián tiếp, với ngụ ý rằng nếu đã có bạn thuở nhỏ thì tốt nhất là nên ở bên nhau chứ đừng để ý đến ai khác.
"Bộ phim hay thật đấy nhỉ."
"Ừm, cảm động lắm. Đặc biệt là cảnh đó..."
Tôi không biết liệu ý đồ của mình có được anh hiểu hay không, nhưng Kyoichi-san đã đưa ra những nhận xét rất tích cực và chúng tôi đã trao đổi cảm nghĩ với nhau trong gần một giờ đồng hồ.
Sau khi buổi nói chuyện về phim kết thúc, cuối cùng cũng đến màn chính của ngày hôm nay.
"Anou, Kyoichi-san. Em có một thỉnh cầu nhỏ..."
"Em muốn nhờ gì à?"
"E-Em muốn... anh ôm em từ phía sau trên giường, và thì thầm những câu thoại này vào tai em!"
Nói rồi, tôi đưa cho Kyoichi-san một kịch bản.
Trong kịch bản là những câu thoại mà tôi đã cất công đọc rất nhiều truyện tranh tình cảm để chọn lọc, tất cả đều là những câu mà tôi muốn Kyoichi-san nói với mình.
"...................Tất cả những cái này sao?"
"Vâng!"
"............Haaa…… Được rồi. Anh sẽ làm."
Kyoichi-san vui vẻ chấp nhận yêu cầu của tôi, anh ôm tôi từ phía sau và di chuyển đến giường.
Và khi vẫn đang ôm tôi từ phía sau, anh bắt đầu thì thầm những câu thoại trong kịch bản.
"Etou... Aria, anh yêu em, hơn bất cứ ai trên thế giới này."
Fuwa!
"Anh không thể tưởng tượng được một tương lai không có Aria. Không có Aria, anh không thể sống được."
Hauu!
"Vì Aria, anh có thể làm bất cứ điều gì. Ngay cả việc chết tại đây."
Haa!….
............
...................
...................................
Hả!
Vì quá xúc động và thoải mái, tôi đã bất giác mất đi ý thức.
Tôi chỉ nhớ mình đã nghe được khoảng 10% câu thoại và giờ thì tôi đang hối hận vì đã lãng phí.
Hình như tôi đã được đặt lên giường.
Tôi ngồi dậy tìm Kyoichi-san, thì nghe thấy tiếng động từ phòng tắm. Một lúc sau, Kyoichi-san bước ra khỏi phòng tắm.
"...Aria-san, em dậy rồi à?"
"Vâng, Kyoichi-san đã làm gì trong phòng tắm vậy? Em thấy mặt anh có vẻ xanh xao..."
"...Anh hơi ợ nóng một chút thôi. Em đừng lo."
"Vậy ạ."
Chắc là anh đã ăn phải món gì đó không hợp trong bữa trưa chăng.
Từ giờ trở đi, tôi phải cân nhắc lại thực đơn mới được.
"Kyoichi-san, nói ra thì hơi ngại nhưng em chỉ nhớ mình đã nghe được nửa chừng thôi... Anh có thể nói lại cho em không?"
Tôi đã đề nghị như vậy, nhưng mặt của Kyoichi-san lại càng tái đi hơn nữa.
"...Xin lỗi. Anh thấy ngại quá nên hôm nay không làm được nữa rồi."
"Vậy à. Thật tiếc quá."
Đúng là rất tiếc.
Nhưng cơ hội sau này vẫn còn rất nhiều, nên không sao cả.
Đây sẽ là niềm mong đợi cho buổi hẹn hò tiếp theo.
<Tác Note>
Phần trên là những nội dung khiến (Kyoichi) cảm thấy "ngọt" đến mức phát ngấy, vậy hãy cùng dự đoán xem nội dung của chương tiếp theo sẽ là gì qua tiêu đề nhé <(_ _)>
[note79824]


0 Bình luận