Arc 1: Công Chúa Học Viện [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 4: [Hậu Trường] “Công Chúa Học Viện Là Con Mồi Của Tôi (1)”
0 Bình luận - Độ dài: 1,659 từ - Cập nhật:
Tôi, Yorifuji Ichigo, đã khám phá ra một khía cạnh mới của bản thân sau khi bạn trai tôi ngoại tình.
Cảm giác hồi hộp khi suýt mất Kyo-kun, Kuzuha Kyoichi yêu dấu của tôi, vào tay một cô gái khác đã khiến tôi phấn khích. Nhưng hơn thế nữa, tôi cảm thấy một cảm giác thượng đẳng khi biết rằng cuối cùng anh vẫn chọn tôi.
Tôi gặp Kyo-kun vào năm lớp một. Tôi đã nhận ra tiềm năng của anh, nên tôi đã tiếp cận, dụ dỗ bằng những phần thưởng nhỏ, hướng dẫn anh học tập, chăm sóc ngoại hình và chơi thể thao—dạy anh mọi thứ tôi có thể.
Mặt khác, tôi tự học lập trình, phát triển ứng dụng và kiếm đủ tiền để đầu tư, cuối cùng thu về một khoản lợi nhuận lớn. Vì tôi dùng tài khoản của cha mẹ, nên về mặt kỹ thuật, tiền phải qua tay họ trước, nhưng họ là những người tốt và không để đồng tiền làm mờ mắt. Họ cho phép tôi tự do sử dụng nó.
Tôi mua cho anh các sản phẩm dưỡng da, tặng anh những món đồ chơi và game anh muốn, và hoàn toàn chiếm được cảm tình của anh ấy.
Kết quả là, Kyo-kun đã trưởng thành thành một chàng trai ưa nhìn, đa tài—một người xuất sắc trong mọi việc anh thử. Phải, anh chính là nam nhân đẹp trai do chính tay tôi đào tạo nên.
Tôi đã tập trung vào Kyo-kun đến mức để ngoại hình của mình trở nên tầm thường. Dù vậy, anh vẫn chỉ hướng mắt về phía tôi. Vào năm sáu tiểu học, giữa một làn sóng tỏ tình, anh đã tỏ tình với tôi, và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Đối với tôi, thế là quá đủ.
Ngay cả bây giờ, tôi hiếm khi cảm thấy ghen tị khi các cô gái khác thích anh, bởi sự nổi tiếng của anh là bằng chứng cho những nỗ lực của tôi. Việc anh được khao khát là điều hiển nhiên, một phần thưởng xứng đáng cho công sức tôi đã bỏ ra. Dù vậy, tôi đoán thỉnh thoảng mình cũng có chút ghen tuông. Đó có lẽ là cách mà tôi đã phát triển cái gu quái lạ này.
Sau khi phát hiện ra cái gu này, tôi đã đề nghị Kyo-kun qua lại với những cô gái khác, nghĩ rằng anh sẽ thích thú, và tôi cũng được lợi. Nhưng anh có vẻ không vui về chuyện đó.
Gần đây tôi nhận ra rằng Kyo-kun chung tình một cách kỳ lạ. Ngay cả lần ngoại tình ban đầu của anh cũng chỉ vì bị đe doạ. Với những buổi hẹn hò “được cho phép” này, anh chỉ chấp nhận vì tôi đã yêu cầu anh làm vậy.
Tôi đã nghĩ có lẽ anh thầm muốn hẹn hò với người khác, nhưng anh đã từ chối mọi cô gái rủ anh đi chơi. Vì thế, tin đồn lan truyền rằng anh là một gã hời hợt chỉ hứng thú với những cuộc vui qua đường. Xin lỗi vì chuyện đó nhé, Kyo-kun.
Điều duy nhất tôi không lường trước được là lòng trung thành ngoan cố của anh. Ban đầu, tôi rất vui vì điều đó, nhưng bây giờ thì tôi lại càng khao khát được thỏa mãn cái gu của mình hơn bao giờ hết.
Nhưng anh sẽ không vượt qua giới hạn chỉ với những buổi hẹn hò đơn thuần. Vì vậy, tôi cần sắp đặt cho anh với một người mà anh có thể trở nên thân thiết—một mối quan hệ “trên tình bạn nhưng dưới tình yêu.”
Trong trường hợp đó, tôi nghĩ mình nên đợi cho đến khi chúng tôi lên cao trung, nơi những mối quan hệ mới có thể hình thành. Tôi đã im lặng, để anh thư giãn trong khi tôi chờ thời cơ. Giờ đây, sau một tháng nhập học tại Học viện Tư thục Yusho, tôi đã chọn được mục tiêu của mình: Kakyoin Aria, nàng công chúa của lớp.
Aria, với mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh lục bảo, đẹp một cách nổi bật. Cô ấy đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đầu vào của chúng tôi và là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị trường.
Nếu Kyo-kun là chàng trai quyến rũ nhất lớp, thì Aria chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất. Khi tôi quan sát hai người họ trò chuyện về bài vở trên lớp, họ trông như một cặp trời sinh. Bất cứ ai nhìn thấy họ cũng sẽ đồng ý rằng họ rất đẹp đôi.
Nghe các bạn cùng lớp xì xào về việc họ sẽ đẹp đôi thế nào... khiến một luồng khoái cảm chạy dọc sống lưng tôi…
Và đó là lý do tại sao cô ấy là đối tác hoàn hảo. Nếu Kyo-kun có thể chinh phục được cháu gái của chủ tịch, cuộc sống học đường của chúng tôi có thể trở nên thuận tiện hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó, tôi chắc chắn rằng sâu thẳm trong lòng, anh sẽ thích hẹn hò với một người dễ thương như Aria. Nhưng để đưa họ đến với nhau sẽ không dễ dàng. Họ ở trong những vòng tròn xã hội khác nhau.
Aria được mọi người yêu mến, trong khi Kyo-kun, một phần do những tin đồn tôi khuấy lên, lại bị mang tiếng là một kẻ lăng nhăng và chỉ hấp dẫn những cô gái không biết về danh tiếng của anh. Vì vậy, tôi nhận ra mình sẽ phải tận dụng chính mình làm cầu nối.
Tôi đã nhét một mảnh giấy vào hộc bàn của Aria, mời cô ấy gặp tôi để nói chuyện riêng. Dù có khí chất cao sang, cô ấy lại rất dễ gần khi đối diện với các bạn nữ cùng lớp, nên cô ấy đã đồng ý gặp tôi.
“Cảm ơn vì đã đến, Kakyoin-san. Và về buổi lễ khai giảng—xin lỗi vì đã để cậu phải xử lý bài phát biểu của lớp.”
Tôi chào cô ấy bằng một nụ cười. Chẳng phải là tôi cảm thấy tội lỗi gì đâu.
“Ồ, không đâu, tớ là cháu gái của chủ tịch mà, nên tớ đã quen với những chuyện như vậy rồi. Tớ mới là người phải xin lỗi vì đã chiếm hết sự chú ý.”
Đúng như tôi dự đoán, cô ấy đã xin lỗi lại ngay.
“Không sao đâu. Dù sao thì tớ cũng không thích nổi bật. Ý là, cậu thấy tớ ở trên lớp thế nào rồi đấy nhỉ?”
“…Phải, đúng là vậy.”
“Vậy tụi mình coi như huề và cho qua nhé?”
“Tớ hiểu rồi.”
Cứ như vậy, chúng tôi đã tạo dựng được một chút tình bằng hữu.
“Vậy, cậu đã nói là có chuyện muốn thảo luận?”
“Vâng. Thật ra, tớ đã biết Kuzuha-kun từ hồi tiểu học, và tớ đã thích cậu ấy từ thời sơ trung…”
Tôi bắt đầu giăng ra mạng lưới dối trá của mình.
“Nhưng đến khi tớ nhận ra tình cảm của mình, cậu ấy đã có bạn gái rồi. Khi nghe tin họ chia tay và cậu ấy sẽ vào trường này, tớ đã quyết định đi theo cậu ấy đến đây.”
Chẳng có cô bạn gái nào khác cả. Chỉ có mình tôi thôi.
“Ra là vậy. Nhưng thật lòng mà nói, tớ không khuyến khích việc hẹn hò với cậu ấy đâu…”
Cô ấy có vẻ do dự, chắc chắn là do danh tiếng mà tôi đã tạo ra cho anh.
“Có phải là vì những tin đồn không?”
“…Phải.”
“Đúng là cậu ấy nổi tiếng, nhưng thực ra cậu ấy rất biết giữ mình. Ngay cả khi có bạn gái, cậu ấy cũng không bao giờ lăng nhăng với các cô gái khác.”
Tất nhiên, “cô bạn gái” đó chỉ là một tấm bình phong.
“Thêm nữa, ngay cả bây giờ, cậu ấy chưa bao giờ đi xa hơn một nụ hôn với bất kỳ ai mà cậu ấy không hẹn hò nghiêm túc. Kazuha-kun thực sự là một chàng trai rất chung thủy đấy?”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh còn tỏ ra chung tình hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
“M-một nụ hôn, và hơn thế nữa!? Còn có thể có gì ngoài hôn nữa chứ~!?”
Ồ, cô ấy đỏ mặt rồi.
Lẽ nào cô ấy… ngây thơ trong mấy chuyện này?
Nhân tiện, tôi và Kyo-kun đã trao cho nhau lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp sơ trung. Dĩ nhiên là cả hai có dùng biện pháp bảo hộ.
“Nhưng… vì tớ quá tầm thường, tớ sợ sẽ bị bắt nạt nếu công khai theo đuổi cậu ấy. Đó là lý do tại sao tớ muốn nhờ cậu giúp đỡ, Kakyoin-san.”
“Tớ hiểu rồi…”
Cô ấy trông có vẻ đăm chiêu, chắc chắn là lo lắng về việc bắt nạt xảy ra trong ngôi trường của ông mình.
“Yorifuji-san, cậu có thể cho tớ một chút thời gian được không? Không phải tớ nghi ngờ cậu, nhưng tớ muốn quan sát Kuzuha-san và tìm hiểu thêm về cậu ấy.”
“…Tất nhiên rồi. Xin lỗi vì đã nhờ cậu một việc như thế này…”
Xin lỗi vì đã kéo cậu vào vở kịch hề này.
“Không có gì phiền cả. Dù gì chúng ta cũng là bạn bè mà.”
Kakyoin-san đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
“Kakyoin-san… Cảm ơn cậu!”
Phải, chúng tôi là bạn.
Tên của chiến dịch này là: “Mình chỉ cố giúp bạn thân tìm thấy tình yêu, nhưng chẳng biết từ lúc nào, chính mình lại phải lòng người ấy!” Hay đại loại thế.
Thật tuyệt vời khi mọi người dễ dàng hành động theo kế hoạch.
Tại sao cảm giác này lại sướng đến thế?


0 Bình luận