• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3 (Thiếu Nữ Sát Thần)

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 3,799 từ - Cập nhật:

“Trời ơi...Tôi chỉ muốn quay về nhà thôi mà...”

Chỉ cần liếc qua là đủ hiểu: chúng tôi đang thua, và thua thê thảm.

Bọn tôi đang phi ngựa xuyên qua một khu rừng rộng lớn, nằm ở rìa phía tây của dãy núi chạy dài qua trung tâm lục địa. Ngựa càng tiến gần, tiếng hét và tiếng gầm vang vọng giữa rừng cây càng rõ. Khi bắt đầu nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người đàn ông và cả tiếng reo hò man rợ trong cơn hỗn loạn, lòng tôi như trĩu xuống. Tôi biết mình sắp bước vào trung tâm của cơn ác mộng.

“Không sao đâu! Em sẽ bảo vệ chị, Alicia!”

Người phi ngựa ngay trước tôi là Cion, tay nắm chặt dây cương. Mắt con bé ánh lên vẻ nghiêm túc lạ thường, rõ ràng là nó đã sẵn sàng lao vào trận chiến từ trước khi đến đây. Vì thế, hành động tiếp theo của nó không làm tôi bất ngờ lắm, nhưng vẫn...

“Cion?! Chậm lại! Phải đi cùng nhau chứ!” Tôi hét lên khi con bé phóng khỏi lưng ngựa, lao vào giữa trận hỗn chiến giữa lính đánh thuê và lũ quỷ.

Chúng tôi hoàn toàn bị áp đảo. Lũ quỷ khỏe hơn hẳn về thể chất, còn khu rừng thì che khuất tầm nhìn. Bọn lính đánh thuê bỏ chạy khỏi thành Arshelm, vô tình rơi vào cái bẫy hoàn hảo của lũ quỷ. Giờ đây, họ đang trên bờ vực diệt vong.

“Nhưng mà, chị Alicia! Nếu cứ thế này thì…”

“Chị biết!”

Một tên lính bên cạnh tôi đang quay lưng không phòng bị. Một con quỷ nhảy tới từ phía sau, định xé cổ hắn. Tôi đạp hắn sang bên, rồi giơ quyển kinh thánh lên đỡ cú vuốt của con quỷ.

Chúng tôi đang thua. Không thể chối cãi được.

Một lúc trước, tôi thoáng thấy một gã chủ quán trọ quen thuộc đang dẫn nhóm lính đánh thuê, nhưng không kịp đến gần để nói chuyện. Tôi đảo mắt tìm quanh, nhưng chẳng có ích gì. Dưới tán rừng rậm rạp, những thân hình quái vật hòa lẫn vào cây lá, khiến tôi không tài nào nhận ra được ai đang ở đâu...

“Chết tiệt...Sao lại là tôi chứ?!”

Một cú đấm từ một con quái vật đầu bò hất văng một người đàn ông to béo đập mạnh vào gốc cây. Hắn phun máu, tôi vội cầu nguyện chữa thương và gọi sét đánh xuống để làm chói mắt con quái.

Trong tầm mắt, tôi thấy Cion đang chắn sau lưng, đỡ đòn hộ tôi. Nhờ con bé yểm trợ, tôi kịp kéo một tên lính ra khỏi đường chém của một con quỷ khác, ít nhất cũng giúp hắn sống thêm vài giây. Tôi bật lên, tung cú đá vào hàm con quỷ có sừng.

Nếu muốn chết thì làm ơn chết chỗ khác, đừng để tôi phải thấy!

Giữa cơn hỗn loạn đang xoay vòng như lốc xoáy, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghiến răng tức tối khi nhớ lại nụ cười dịu dàng của “mụ phù thủy” đã đẩy tôi vào đây. Tôi tung cú đá đẩy lùi một con quái vật đầu bò đang lao đến, không nhằm hạ sát, chỉ dùng chính lực của nó để phản đòn. Nhưng cơn tức giận khiến tôi đá mạnh hơn bình thường, và cái thân hình to tướng đó bay ngược lại, đâm sầm vào mấy con quỷ khác.

Gây thiệt hại cho phe mình à? Không phải lỗi của tôi đâu.

“Nếu không muốn chết, lùi lại đi! Tôi cần nói chuyện với chỉ huy của các người!” tôi hét lên giữa khoảnh khắc yên lặng hiếm hoi.

Tôi quét mắt nhìn quanh...nhưng vô ích. Tiếng la hét, tiếng khóc vang khắp chiến trường, chẳng ai nghe tôi cả.

“Sao tôi toàn bị giao mấy công việc chán đời thế này?!”

Tôi vừa lẩm bẩm, vừa né lũ quỷ hình khỉ nhảy từ trên cây xuống. Né, chộp đuôi một con khi nó lướt qua, quật nó xuống đất, rồi tiếp tục chữa trị cho mấy tên lính, chắn đòn, đá, đỡ...

“Khốn kiếp! Đủ rồi đấy!!!”

Tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung. Vẫn để Cion giữ lưng, tôi tranh thủ nghỉ một chút, lấy lại nhịp thở và bình tĩnh lại.

Làm sao mọi chuyện thành ra thế này?

Thực ra thì dễ hiểu thôi. Tất cả bắt đầu khi sếp tôi, Giáo chủ Salamanrius, biến mất.

“Tên đeo kính mất tích rồi. Và hắn mang theo cả con mèo của tôi.”

Khi trở về từ Thành Thánh, tôi thấy văn phòng của sếp gần như tan hoang. Rõ ràng có ai đó đã tấn công hắn. Trên mặt bàn, dòng chữ nguệch ngoạc: “Phần còn lại là việc của cô.”

Tạm thời, tôi liên lạc với người duy nhất trong Giáo hội có thể lắng nghe mình. Tôi gọi cho...Ờ thì, “thánh nữ dâm đãng” ý tôi là “Thánh nữ mù” và cô ta đồng ý rằng chừng nào chưa tìm thấy xác của tên đeo kính, ông ấy vẫn sẽ được coi là “mất tích”.

Dù sao, vụ ám sát các giáo chủ còn chưa lắng xuống. Các lãnh đạo trong Giáo hội chắc chắn không muốn công khai rằng một trong bảy giáo chủ nữa lại vừa bị hạ sát. Thế là sự biến mất của Salamanrius bị giấu nhẹm đi, còn “bà dâm” à nhầm, thánh nữ Nevissa Vernalia, tạm thời trở thành sếp mới của tôi.

Ít ra thì họ nói vậy. Tôi thì chẳng quá lo. Tên đeo kính đó đâu dễ chết như thế. Thứ duy nhất khiến tôi lo là...con mèo của tôi, Atalanta.

Tôi quyết định dọn dẹp cái văn phòng nát bét đó trước đã...cho đến khoảng một tuần sau, thì thánh nữ tự mình tới nhà thờ của Glasses.

“Arshelm thất thủ tối qua. Tàn quân của Ma Vương đã tấn công thành phố.”

Tôi khựng lại, trên tay còn đang cầm một cuốn sách bị rách. “Xin lỗi, cô vừa nói gì cơ?”

Thế là tôi tỉnh ngủ ngay lập tức.

“Còn có báo cáo về một đội quân khác đang tiến vào từ phía đông bắc...Dù sao đi nữa, chúng ta nên tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Tình hình đang tệ đi nhanh chóng, nhưng phản ứng hấp tấp cũng chẳng giúp được gì.”

Tôi vốn là chủ nhà tiếp đón cô ta, nhưng lại bị kéo thẳng vào phòng họp bên cạnh văn phòng tan hoang kia. Thánh nữ bảo trợ lý, cô Loria, đi chuẩn bị phòng nghỉ. Chỉ còn ba người trong phòng: cô ta, vệ sĩ quỷ hóa của bà và tôi.

Tên vệ sĩ có tai chó đó tên là gì nhỉ...?

“Là Schnoë.”

“À, cảm ơn.” Tôi cúi đầu lấy lệ.

Nếu cô ta đuổi Loria ra ngoài, chắc chắn chúng tôi sắp bàn chuyện mờ ám. Tôi cũng đã khôn khéo cho Cion đi làm việc khác.

“Vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?” tôi hỏi khi thánh nữ ngồi xuống “Có liên quan tới vụ Glasses mất tích không?”

Thánh nữ ra hiệu cho Schnoë trải bản đồ lục địa lên bàn. Rõ ràng anh ta đã được báo trước tình hình.

“Chúng tôi vừa mới nhận được tin: cuộc xâm lược bắt đầu cùng lúc với vụ tấn công Giáo chủ Salamanrius.”

“Ai đứng sau chuyện này?”

“Vẫn chưa rõ. Nhưng chúng tôi biết chắc là có một đội quân khác đang tiến vào từ đồng bằng Damoxas ở phía đông bắc. Theo báo cáo trinh sát, có hàng trăm con quỷ ở Arshelm, và còn nhiều hơn nữa ở Damoxas.”

Bà ta đưa cho tôi một xấp tài liệu, chắc là báo cáo từ lính trinh sát. Tôi cau mày nhìn chúng. Đây không phải kiểu tấn công bốc đồng, lũ quỷ có mục tiêu rõ ràng. Chắc chắn việc Glasses biến mất có liên quan.

“Hiệp sĩ hoàng gia đã được cử đến Damoxas, và tôi cũng vừa nhận tin các hiệp sĩ thánh sẽ tới từ Eldias. Nhưng viện binh cho mặt trận Arshelm thì bị chậm trễ.”

Phía đông là đồng bằng rộng, trong khi phía tây toàn rừng núi, nhiều chướng ngại quá. Kỵ binh sẽ hữu dụng ở phía đông hơn. Đó là lý do tại sao có nhiều lính đánh thuê ở Arshelm, chủ yếu thực hiện chiến tranh du kích chống lại lũ quỷ...

“Lính đánh thuê bị quét sạch rồi à?” tôi hỏi câu đầu tiên hiện ra trong đầu.

“Chưa hoàn toàn,” thánh nữ đáp điềm tĩnh “Chúng tập trung tấn công vào nhà thờ thành phố trước. Nhờ vậy lính đánh thuê có thể dựng nhiều tuyến phòng thủ và liên tục rút lui, giành thời gian cho người dân sơ tán.”

Họ đang cầm cự trước một kẻ thù vượt xa khả năng của mình, tin rằng viện binh sẽ đến.

“Chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ bị tiêu diệt hoàn toàn,” bà nói tiếp.

Ngồi nhìn bản đồ, tôi không thể hình dung được mức độ đẫm máu đang xảy ra. Nhưng những ghi chú đánh dấu ở đó nói lên tất cả.

“Tôi nghe nói điều tra viên Karm đang đi cùng hiệp sĩ hoàng gia. Tôi cũng đã cử một số người theo một lộ trình khác để hội quân. Vậy nên, tôi muốn nhờ cô hỗ trợ nhóm lính đánh thuê, Alicia.”

Sếp tạm thời của tôi vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng khi nói chuyện.

Người phụ nữ này là một “bà dâm lẳng lơ”, là “thánh nữ”, là biểu tượng thiêng liêng trong Giáo hội, và là người bảo vệ kẻ yếu. Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc ngoài mặt. Thực chất bên trong không những cô ta là một con dâm nữ, mà còn là…một con quỷ.

“Đó là người của cô, đúng không?” tôi hỏi chậm rãi. “Cô không thể bảo họ dừng lại được à?”

Nếu Ma Vương từng muốn hòa bình với loài người, thì biết đâu...

“Không dễ như vậy đâu. Tôi bị trục xuất khỏi vùng đất của họ, và dù sao đi nữa, chuyện lần này là do phía con người gây ra. Nếu chúng ta yêu cầu họ buông vũ khí mà không trả đũa bên ra tay trước, tôi nghĩ họ sẽ nghe sao?”

Bà ta nói đúng, tất cả chuyện này bắt đầu từ "Anh hùng". Cion đã giết Ma Vương, rồi Giáo hội thấy danh tiếng của con bé quá lớn, liền tìm cách ám sát nó. Veiss, sư phụ của con bé, tìm cách ngăn kế hoạch đó bằng cách đi săn lùng đám Giáo chủ, khiến nửa số ghế của họ bỏ trống. Trớ trêu thay, toàn bộ những vị bị giết đều thuộc phe cực đoan. Tức là, những kẻ cứng rắn chống lại quỷ đã bị loại khỏi cuộc chơi, và tệ hơn nữa, một người tự xưng là “Kẻ quan sát cái chết” đã nổi loạn trong nội bộ Giáo hội. Nhờ có ả đó mà hệ thống an ninh của chúng tôi bị phá nát, và đó chính là cơ hội để bọn quỷ mở cuộc xâm lược.

Tôi từng mong mấy lão Giáo chủ chết đi cho khuất mắt, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra thì chỉ gây thêm tai họa. Thực tế thì: lũ quỷ đã cắm rễ trong lòng Giáo hội. Có khi...chúng tôi thực sự cần mấy tên biến thái nghiện tra tấn đó để tìm gián điệp.

Dù sao thì tôi vẫn ghét cay ghét đắng cái đám đó.

“Dù sao thì” thánh nữ nói, định đưa cuộc nói chuyện trở lại chủ đề chính.

“Vậy rốt cuộc cô định bắt Cion làm gì?” tôi cắt ngang. Cô ta không mò ra đây chỉ để buôn chuyện. “Đừng bảo là cô muốn con bé tiêu diệt tướng chỉ huy bên địch nhé, Thánh nhân tôn quý?”

Schnoë hơi căng người khi nghe giọng điệu đầy sát khí của tôi, nhưng ít ra hắn còn khôn, không rút kiếm ra.

Ngoan. Biết điều đấy.

“Tôi không tin rằng tương lai nào đó sẽ đến bằng cách giết chóc,” thánh nữ nói, bất ngờ thành thật. Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt che kín bởi tấm vải, rồi mỉm cười lần đầu tiên trong ngày “Cứ yên tâm, dựa vào danh tiếng của tôi, và sự trợ giúp của cô, vẫn còn khả năng thương lượng.”

Nghe mùi mờ ám thấy rõ, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi chẳng có quan hệ hay sức mạnh để tự xoay sở. Chỉ còn cách tận dụng người phụ nữ này hết mức có thể. Vài tháng vừa qua đã dạy tôi một điều rõ ràng: thế giới này không đủ hiền để được cứu bởi một cô dâu, và cũng chẳng đủ nhỏ để được cứu bởi một Anh hùng.

“Được rồi,” tôi cuối cùng cũng đáp. “Tôi sẽ giúp cô.”

Dù hơi miễn cưỡng, tôi vẫn đặt nắm tay siết chặt vào lòng bàn tay bà ta đang chìa ra.

“Nhưng nếu cô giở trò, lần này tôi sẽ tiêu diệt cô thật đấy.”

Đó không phải lời đe dọa. Đó là một sự thật. Nếu đến lúc cần, tôi sẽ thực hiện đúng vai trò của mình, điều tra viên của Giáo hội. Nhưng tiếc thay...

“Ồ? Ôi trời…Câu đó khiến người tôi như rung hết cả rồi...”

Câu nói của tôi hoàn toàn phản tác dụng với con biến thái này.

“Xin lỗi, cho hỏi...”

“Ôi đừng lo! Không sao đâu! Tôi có thể giữ nhà thờ tách biệt khỏi...hàu biển của mình!”

Tôi không hiểu bà ta đang nói cái quái gì, và cũng không muốn hiểu. Tôi hắng giọng. “Tôi đang đặt niềm tin vào cô đấy, biết không?”

“Đương nhiên!”

Schnoë trông cứ như diễn viên hài khi hắn nhìn qua nhìn lại giữa tôi và cô ta, mặt đầy căng thẳng.

Và thế là, tôi lại bị nhét vào cái công việc tệ hại nhất trong lịch sử những công việc tệ hại.

“Alicia!”

“Biết rồi!”

Tôi vừa hét lại Cion, vừa bắt đầu niệm phép. Với quyển kinh trong tay, tôi điều khiển dây leo quanh đó quấn lấy lũ quỷ để cản bước chúng, nhưng chúng xé nát mấy thứ đó chỉ trong nháy mắt. Tôi rủa thầm khi mùi đất và cỏ lẫn vào không khí. Mấy chiêu phòng thủ ngẫu hứng này chỉ khiến tôi kiệt sức thêm. Trước mặt chúng tôi là sự tận diệt.

Hiện tại, chúng tôi không thể liên lạc với lính đánh thuê. Ít nhất, tôi cần tiếp cận được người đang chỉ huy họ. Nhưng khi đến nơi, chiến trường đã hoàn toàn hỗn loạn. Cảm giác như đây là trạm cuối của họ. Chúng tôi cần khiến họ rút lui ngay, nhưng bọn quỷ đang dồn ép quá dữ dội.

“Alicia, để em.”

Cion định lao ra chiến trường lần nữa, nhưng tôi đưa tay nắm lấy cổ tay con bé, rồi khựng lại.

Lúc này, tôi chẳng có nhiều lựa chọn. Tôi có thể cho Cion làm mồi nhử để thu hút lũ quỷ, rồi tranh thủ sơ tán lính đánh thuê. Hoặc tôi có thể dồn toàn bộ phép thuật mình biết, tạo ra màn khói đủ dày để che chắn cho cuộc rút lui. Hoặc...tôi và Cion lao vào, tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ, kết thúc trận đánh, khả năng cuối nghe như truyện cười, nên tôi chẳng muốn chọn hai phương án còn lại nếu tránh được.

Nếu để Cion làm mồi nhử, nguy cơ con bé bị bỏ lại là thật sự. Bọn quỷ chưa biết con bé là ai, nhưng nếu phát hiện nó là Anh hùng từng giết Ma Vương, thì con bé chắc chắn tiêu đời. Dù mạnh cỡ nào, nếu bị bao vây một mình, con bé cũng khó mà thoát được.

Chưa kể, chúng tôi đang ở phía bắc. Vùng này ít tín đồ hơn nhiều so với phía nam, và cách xa khu dân cư, nên linh lực trong không khí cũng loãng. Nếu tôi xài hết ma lực và rút cạn aether quanh đây để tạo màn khói, thì sẽ không thể chữa trị cho lính dù có thoát ra được. Mà nếu không chữa được, cũng không thiết lập nổi phòng tuyến hay mở đàm phán với lũ quỷ. Một hiệp ước đình chiến không thể tồn tại nếu hai bên không ở thế cân bằng.

“Nhưng mà...nếu chúng ta bị quét sạch ở đây thì mọi chuyện cũng thành công cốc...”

Trước mặt tôi, một tên lính đánh thuê đang khuỵu gối xuống. Tôi kéo hắn ngửa ra phía sau rồi phóng ra tia sét đẩy lùi con quỷ đầu chim đang lao vào.

Tôi liếc nhìn Cion.

“Ra hiệu cho thủ lĩnh!” con bé hét.

Tôi không cần phải giải thích gì với bọn lính đánh thuê cả. Diệt quỷ vốn là công việc của họ từ đầu. Về khoản đánh nhau với quỷ, họ có kiến thức và kinh nghiệm vượt xa tôi. Tin rằng những con người sống giữa chiến trường này sẽ hiểu được ý đồ của tôi, tôi bắt đầu niệm phép…

“Cái gì?”

Bất ngờ, một chấn động từ một hướng hoàn toàn không ngờ tới lan ra. Cảm giác như có vụ nổ. Những thân cây to bị hất văng lên không, máu thịt quỷ bắn tung tóe xuống đất.

“Viện binh!” ai đó hét lên.

“Bây giờ! Đẩy lùi chúng!” Một gã mặt khó ưa vung rìu gào lên. Lính đánh thuê không định bỏ lỡ cơ hội này.

Không...Không đúng rồi. Cái này giống như...

“Không phải viện binh,” Cion nói. “Chỉ có một người thôi. Ai đó đang đánh úp từ phía sau một mình.”

Tôi nheo mắt nhìn xuyên qua rừng cây, cố gắng theo dõi diễn biến trên chiến trường bằng các giác quan đã được tăng cường.

“Rút lui!” tôi hét lớn hết mức có thể “Mau rút lui đi! Cơ hội không kéo dài đâu!”

Chỉ có một người tấn công. Nếu họ đánh úp chỉ để gây hỗn loạn và tạo cơ hội cứu đồng đội, thì đây chính là cơ hội cuối cùng.

“Màn đêm bao phủ, mưa đen rơi xuống, hãy che chở và ẩn giấu chúng ta!”

Tôi làm bay hơi toàn bộ độ ẩm quanh mình chỉ trong nháy mắt, tạo ra một màn sương đủ dày để che ánh nắng xuyên qua tán cây. Trong tích tắc, chiến trường chìm vào bóng tối.

“Hãy gầm lên, sấm sét, đánh gục kẻ thù!”

Đây vừa là tường chắn vừa là tín hiệu. Trong làn chớp sáng nhấp nháy, cả hai phe đều khựng lại. Ngay sau tiếng sấm vang dội, một giọng nam quen thuộc vang lên.

“Rút lui! Rút lui mau, mấy người kia!”

Giọng nói vang lên gần hơn tôi tưởng. Với một tay đỡ một người bị thương, cựu đội trưởng hiệp sĩ hoàng gia. Kẻ nay đang làm chủ quán rượu ở Arshelm, liếc mắt nhìn tôi.

“Đi trước đi!” tôi gọi lớn “Tôi có kế hoạch rồi!”

Một con quỷ đầu rắn đang định đuổi theo con mồi, tôi đập thẳng quyển kinh vào mặt nó rồi hất văng đi. Sau đó, tôi ghé vào tai Cion thì thầm.

“Làm ơn, từ giờ đừng giết thêm con nào nữa, được chứ?”

Chúng tôi cần bảo vệ phía sau cho lính đánh thuê rút lui. Nhưng nếu giết thêm quỷ lúc này, mọi chuyện sẽ càng rối rắm hơn sau này.

Quỷ là kẻ thù. Phải bị tiêu diệt, dù đó chỉ là trẻ con. Đó là thế giới mà Cion đã sống cho tới giờ. Vậy nên...

Chị biết điều đó rất khó với em, nhưng làm ơn...!

“Được rồi...Nhưng nếu chị gặp nguy hiểm, thì em không hứa đâu nhé?!”

“Hiểu rồi!”

Tôi sẽ làm tất cả những gì mình có thể.

“Hãy giận dữ, Điểu Lôi Kích!”

Tôi gom toàn bộ năng lượng điện đang tản ra quanh chiến trường, kết hợp chúng thành một con thú lôi giả, bắt chước sinh vật thần thánh, rồi thả nó bay vòng quanh để thu hút sự chú ý. Tôi tìm kiếm tung tích kẻ đã đánh úp lũ quỷ...nhưng hình như họ đã rút đi rồi.

Từng mảnh nội tạng rơi vãi giữa các tán cây; tiếng nhỏ giọt của máu nhanh chóng bị át bởi âm thanh mưa thật, do sấm sét thần thánh tôi gọi xuống gây ra. Một sự im lặng kỳ lạ lan ra khắp khu rừng nhuốm máu.

Với ánh mắt cảnh giác, Cion giương kiếm về phía những con quỷ còn đang vây quanh. Tôi khẽ hít sâu một hơi. Ôm chặt quyển kinh vào ngực, tôi kéo mũ trùm xuống, để lộ đôi tai thú tôi đã chuẩn bị sẵn bên dưới áo choàng. Rồi tôi cất giọng gọi những kẻ giống mình.

“Tôi phục vụ Phù Thủy Đỏ, Nevissa Vernalia! Trong số các người có Tướng quân Sư Tử Vàng, Royalfang, không?!”

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp, tim tôi đập mạnh như trống trận.

Theo lời “mụ dâm nữ” thì Tướng quân Royalfang từng chỉ huy một cánh quân của Ma Vương, một thủ lĩnh dày dạn, được coi là một trong những con quỷ có lý trí và dễ đàm phán hơn cả. Nhưng không gì đảm bảo rằng Sư Tử Vàng có mặt ở đây. Cánh quân còn lại của Ma Vương từng do một con sói trắng chỉ huy, mà nó thì đã chết. Rất có thể lực lượng lớn hơn đang tấn công phía đông mới là do Royalfang lãnh đạo. Nhưng...

“Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến cái tên đó...Không ngờ lại nghe lại ở chốn này.”

Một con quỷ đầu sư tử với bộ lông vàng óng bước ra từ giữa đám quỷ, ít ra thì, các vị thần vẫn còn thương tôi phần nào.

Vị tướng quân già với đầu sư tử mang khí chất uy nghi xứng đáng với danh hiệu của mình.

“Vậy thì nói đi, đồ thú cưng của phù thủy,” ông ta nói bằng giọng bình thản nhưng không thể lay chuyển, môi nở một nụ cười đầy uy lực.

Và thế là, tôi và Cion trở thành tù binh của lũ quỷ, chỉ với hy vọng có thể chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận