Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 48 - ĐẦU BUỔI TRƯA - HẦM NGỤC TẦNG 46: Tất cả những gì tôi làm chỉ là chế tạo một con golem bé tẹo trên đường quay về, thế mà con vật bé tí ấy lại bốc hoả lên.

0 Bình luận - Độ dài: 3,043 từ - Cập nhật:

NGÀY 48

ĐẦU BUỔI TRƯA

Tất cả những gì tôi làm chỉ là chế tạo một con golem bé tẹo trên đường quay về, thế mà con vật bé tí ấy lại bốc hoả lên.

HẦM NGỤC

TẦNG 46

 

CHO ĐẾN HÔM NAY, tôi đã phải dùng gậy để đập quái vật trong thế giới giả tưởng này. Nhưng bây giờ, tôi đã có được một khoáng vật chính hiệu của thế giới giả tưởng. Sắp tới, tôi sẽ có một cây gậy mithril của riêng mình! Cuối cùng, tôi cũng có cảm giác như một mạo hiểm giả thực thụ! Ý là, ngoài việc nó vẫn là một cây gậy.

"Thật là một món đồ tuyệt vời—kim loại huyền thoại! Một khoáng vật của thế giới giả tưởng! Tui không thể tin là mình phải làm việc nhiều hơn vào tối nay! Dù tui sẽ bị phân tâm, vì tui còn những 'công việc' riêng tư khác phải làm. Giống như mọi đêm. Cảm giác như tui đã không ngủ được mấy ngày rồi, mấy cậu biết không?”

“Vậy là cậu đã mất hứng thú với khoáng vật huyền thoại của mình nhanh đến vậy à!” một trong những Gal nói.

Ít nhất tôi cũng có một món quà lưu niệm tốt cho Lớp trưởng Thiết giáp. Mithril là một loại quặng ma thuật có thể tăng cường trang bị, lưu trữ ma lực và khuếch đại nó.

Vì điều này có nghĩa là tôi phải tiếp tục làm công việc phụ của mình, tôi thực sự không có thời gian để ngủ. Dù vậy, đây vẫn là một thế giới giả tưởng vô cùng béo bở. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi thậm chí còn không biết ý nghĩa của từ “bất khả thi!” Nếu không có thức ăn, tôi sẽ sống bằng đam mê! Nah, tôi đang nói những điều vô nghĩa. Tôi sẽ chết nếu không có thức ăn. Con người cần thức ăn để sống.

Hầm ngục đã yên ắng, và mặt trời sắp lặn. Không có thời điểm nào tốt hơn để quay về, nhưng trước khi rời đi, tôi cảm nhận được một căn phòng ẩn khác ở gần đó. Điều đó có nghĩa là một cái rương kho báu, và một cái rương kho báu ở tầng 50 chắc chắn sẽ rất đáng giá. Điều này có nghĩa là tôi phải thể hiện một màn trình diễn hoàn hảo!

"Ôi, lạ thật, hoàn toàn là trùng hợp, có vẻ như tui đã tình cờ thấy—”

“Đừng làm phiền nữa!” Lớp trưởng ngắt lời.

“—một căn phòng ẩn.”

Mấy nữ sinh kia mắng tôi. Với tình hình này, có vẻ như bản báo cáo sẽ chẳng giúp gì cho danh tiếng của tôi cả. Tôi sẽ phải hối lộ Gái Bám Đuôi một ít kẹo ngọt.

Cô ấy có vẻ hơi ngốc, vì vậy tôi nghĩ chỉ cần cho cô ấy kẹo là đủ để lừa cô ấy viết “một cậu thiếu niên đáng kính” vào bản báo cáo. Thật ra, tôi nên trực tiếp về việc hối lộ của mình: mỗi lần cô ấy viết “một cậu thiếu niên đáng kính”, tôi sẽ trả cho cô ấy một viên kẹo. Đó là một kế hoạch huấn luyện mị lực không thể thất bại!

“Ờm, mọi người đều nghe thấy đấy,” Lớp trưởng nói. “Cậu vừa nói ‘cô ấy có vẻ hơi ngốc’ thành tiếng đó.”

Họ dội vào tôi những ánh mắt giận dữ nhất mà tôi từng cảm nhận. Tựa mình đứng dậy khỏi mặt đất, tôi nghe thấy tiếng bút cào giấy nhanh như chớp.

“Không phải là cậu thiếu niên tử tế! Không phải là cậu thiếu niên tốt bụng! Không phải là một quý ông! Không phải là cậu trai đức hạnh!”

Trong lúc đó, tôi phóng liềm ác quỷ ra để chặt đầu con golem phiền phức đang ẩn nấp trong căn phòng ẩn. Tôi cố mở rương, nhưng nắp không nhúc nhích. Nó bị khoá. Cuối cùng, một cái rương bị khoá! Ôi, Lớp phó B vừa đập vỡ nó bằng cây chùy của cô ấy trước khi tôi kịp mở khoá.

Tôi đoán cách đó cũng hiệu quả. Tại sao Chìa Khóa Ma Thuật lại tồn tại?

Nó được cho là một trong những vật phẩm quan trọng nhất trên thế giới vì nó được chôn sâu trong Tối Thượng Mê Cung. Một vật phẩm độc nhất, hiếm đến mức vô dụng. Tại sao tôi lại giữ nó làm gì? Thật lãng phí!

Tôi thẩm định chiếc nhẫn bên trong rương: “Tạo Golem Nhẫn: Sáng tạo, điều khiển và làm chủ golem.” Ồ, tôi có thể dùng được. Ở một số địa hình nhất định, tôi hoàn toàn có thể sử dụng nó. Có lẽ vậy.

“Được rồi, mấy cậu có thể cho tui cái này không? Có lẽ là vậy? Tui sẽ chế tạo đồ mithril riêng cho các cậu miễn phí! Không à? Được rồi, vậy thì trang phục may đo thì sao? Tui thậm chí còn tặng kèm cả nhẫn riêng nữa. Sau đó— á á!”

“Cậu có thể lấy nó! Lấy nó đi! Quần áo may theo yêu cầu! Cả nhẫn làm thủ công nữa!”

Tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nhìn vào mắt họ.

“Ô-ồ, cảm ơn, tui đoán vậy? Mấy cậu chắc không? Nó có thể tạo ra golem đấy?”

Họ không nghe tôi. Họ quá bận rộn trò chuyện về thời trang, về những gì họ muốn mặc, những gì họ thích. Còn về những chiếc nhẫn, họ đeo vẻ mặt đầy tập trung khi suy ngẫm về các kiểu nhẫn có thể có. Còn mithril đáng thương thì sao? Tại sao mithril không được yêu quý? Đó là một quặng huyền thoại từ văn học giả tưởng mà!

Tôi có thể dùng nó để nâng cấp trang bị và vũ khí lớn cho họ! Mithril! Quý giá, hiếm có, huyền thoại—mithril! Họ phớt lờ tôi. Nhưng họ vừa được nhận nhẫn làm thủ công sáng nay mà?

Tôi nghe thấy một tiếng cào giấy không thể nhầm lẫn. Trong lúc viết, Gái Bám Đuôi lẩm bẩm, “Báo cáo: Dụ dỗ các cô gái bằng lời hứa hẹn quần áo. Bẫy họ bằng những chiếc nhẫn làm thủ công. Một cậu thiếu niên không có đức hạnh!”

Cô ấy có thù oán gì với tôi hay sao?! Bản báo cáo của cô ấy nghe không khác gì một danh sách những lời lăng mạ. Tôi sẽ cần cả một ngọn núi kẹo nếu muốn lừa cô ấy viết bất cứ điều gì đáng trân trọng. Có vẻ như khối lượng công việc tối nay lại càng nặng hơn. Mình không phải là công nhân nhà máy! Mình là người thất nghiệp! Từ bình minh đến hoàng hôn, tôi là một lính đánh thuê thất nghiệp, và từ hoàng hôn đến bình minh, tôi là một công nhân nhà máy thất nghiệp! Các công ty đen từ thế giới của tôi không thể so sánh với việc vi phạm quyền lao động ở thế giới này!

✦✧

Thay vì sử dụng cổng hầm ngục, chúng tôi leo cầu thang để ra ngoài. So với Tối Thượng Mê Cung, nó chẳng là gì cả. Thật sự, giá như tôi có thể sử dụng cánh cổng đó lúc bấy giờ... Việc sử dụng cổng hầm ngục đã giúp tôi thoát khỏi biết bao rắc rối.

Khi chúng tôi đi lên, tôi tiêu diệt bất kỳ con golem nào xuất hiện lại. Rõ ràng là nếu mất quá nhiều thời gian để chinh phục một hầm ngục, một số quái vật chắc chắn sẽ lại xuất hiện. Các bạn nữ quá bận rộn với cuộc thảo luận về thời trang đến mức họ thậm chí không thèm chiến đấu, vì vậy tôi không ngừng một mình đập phá các con golem. Tôi tự mình thu thập ma thạch. Và khi trở về quán trọ, tôi sẽ có thêm nhiều việc phải làm!

Vậy mà tôi vẫn không có tiền! Tôi hiểu là vì không có đủ tiền lưu thông trong thị trấn, nghĩa là nó không bao giờ đến được túi của tôi. Tôi nghiêm túc suy nghĩ đến việc tiêu diệt lãnh địa lân cận.

“Nếu tui leo lên một ngọn núi, dựng một ngôi nhà tạm ở đó, và tận hưởng một kỳ nghỉ dài một tuần bằng cách ném thiên thạch vào họ, tất cả họ sẽ chết đúng không?”

Lãnh địa đó là lý do duy nhất khiến tôi trắng tay! Sẽ ổn thôi nếu tôi xoá sổ họ khỏi bản đồ nhỉ? Tôi là một NEET, làm thêm giờ không lương 24 tiếng mỗi ngày, chết tiệt! Tôi làm thêm giờ nhiều đến mức không có thời gian để tìm một công việc có lương!

Lớp trưởng huých tay tôi và nói, “Anou, Haruka-kun? Cậu đang lảm nhảm gây ra một cảnh tượng đấy. Gái Bám Đuôi của cậu đến từ lãnh địa lân cận đó, và lời nói của cậu đã khiến cô ấy sợ hãi đến mức bật khóc. Nếu cậu xoá sổ lãnh thổ lân cận khỏi bản đồ, mị lực của cậu sẽ tuyệt diệt, hiểu chưa? Ngoài ra, vì cậu đã tiêu hết tiền của mình, cậu chỉ có thể tự chịu trách nhiệm. Cậu vẫn sẽ trắng tay nếu lãnh địa lân cận biến mất nhá? Đó là một sự thật.”

Hả? Tôi đã nói điều đó thành tiếng sao? Mình không muốn mị lực của bản thân bị tuyệt diệt!

Tôi đáp lại, “Mấy cậu lo lắng gì chứ? Một lãnh địa khác sẽ xuất hiện ngay lập tức. Đúng rồi, nếu tui giữ cho tên công tước tham lam đang giữ tất cả tiền của mình bán sống bán chết, người dân của lãnh địa sẽ tiếp tục xuất hiện lại. Đó là cách nó hoạt động mà ha? Ý là, tui không biết.”

“Chỉ quái vật trong hầm ngục mới xuất hiện lại thôi! Lãnh địa lân cận không thể xuất hiện lại! Hơn nữa, làm cho công tước bị thương đến mức sống nhưng vô dụng còn tệ hơn giết chết ông ta! Cậu lại làm cho Gái Bám Đuôi khóc nữa rồi!”

Có phải đó là một ý tưởng tồi không? Rõ ràng là lãnh địa lân cận không phải là một loại quái vật.

Giữa những tiếng nấc nghẹn, Gái Bám Đuôi nói, “Báo cáo: Sẽ biến thành phố của chúng ta thành một biển lửa nếu chúng ta không đưa tiền cho cậu ấy. Nếu chúng ta không khuất phục trước yêu cầu của cậu ấy, cậu ấy sẽ đối xử với chúng ta như quái vật. Cậu ấy không phải là anh hùng!” Nước mắt bắn tung toé lên các trang giấy trong sổ của cô ấy.

Tại sao cô ấy lại muốn ám sát tính cách của tôi như vậy? Biến thành phố của họ thành một biển lửa nếu họ không đưa tiền cho tôi? Điều đó khiến tôi nghe như một loại ma vương độc ác! Sao cô dám!

“Tất nhiên là cậu nghe như một ma vương rồi!” Lớp phó A nói. “Trận mưa thiên thạch kéo dài cả tuần trên một vùng đất thực sự là ác quỷ thuần tuý!”

Lớp phó B nói, “Cậu, kiểu như, còn tệ hơn cả một ma vương độc ác; so sánh ma vương với cậu là một sự xúc phạm nghiêm trọng.”

“Ngay cả ma vương cũng không giữ ai đó trong trạng thái bán sống bán chết vĩnh viễn! Họ sẽ kết liễu nó! Nhưng cậu cũng đừng dám làm điều đó!”

Kế hoạch của tôi thực sự tồi tệ đến thế sao? Dù vậy, tôi phải bảo vệ tính cách của mình.

“Nhưng còn người dân thì sao?” tôi hỏi. “Tui khá chắc là Meripapa-san sẽ chiến đấu để bảo vệ thần dân của lãnh địa của mình ngay cả khi mọi người bắt đầu gọi ông ấy là ma vương! Và nếu phòng thủ không hiệu quả, lựa chọn duy nhất là tấn công. Thật không may, không có đủ người trong lãnh địa này để thậm chí phòng thủ đúng cách? Cũng giống như tui, ông ấy không có sức mạnh để bảo vệ người dân của mình. Mọi người sẽ chết, bất kể thế nào, vì vậy tui nghĩ chúng ta nên tấn công. Chúng ta cần ra tay trước, trước khi một người quen của chúng ta chết, hoặc một trong những ngôi làng bị phá huỷ á? Giống như những gì đã xảy ra với ngôi làng của Gái Tờ Rơi. Gia đình cô ấy đã phải chạy trốn khỏi sự tàn phá! Và họ chỉ có thể thoát thân vì huyền thoại Bạch Bại đã hy sinh mạng sống của mình. Họ đã chết nếu người ấy không làm điều đó! Việc kẻ thù của chúng ta không phải là quái vật không thay đổi được gì. Kết quả cuối cùng sẽ không khác gì một đội quân quái vật xâm lược. Tui đã ngăn chặn một bầy quái vật tấn công thị trấn, nhưng mấy cậu muốn tui bỏ qua một mối đe dọa tương đương sao? Các cậu không nhận ra rằng người dân thị trấn sẽ chết nếu tui làm vậy sao? Họ đã bắt đầu điều tra chúng ta rồi, mấy cậu biết không? Thu thập tin tức là khúc dạo đầu của chiến tranh! Bản báo cáo của Gái Bám Đuôi rõ ràng có thể gây ra một cuộc xâm lược! Những người lính có vũ trang đã cố sát hại công tước và gia đình ông ấy! Hai lần! Lãnh địa lân cận đang tích cực cố gắng khơi mào một cuộc chiến! Có lẽ mấy cậu không hiểu những gì tui đang nói, nhưng sẽ không có gì lạ nếu một cuộc chiến toàn diện bùng nổ ngay từ khoảnh khắc chúng tấn công công tước! Rõ ràng là chúng vẫn chưa thấy đủ. Tui không nghĩ chúng sẽ học được bài học cho đến khi mạng sống của chính chúng bị đe dọa đấy? Những gì chúng đang làm hoàn toàn điên rồ! Nghĩ mà xem. Chúng nghe nói về sự xuất hiện của một người nguy hiểm, và dù lãnh địa nơi người đó xuất hiện đã phải chịu đựng hết sự lạm dụng này đến sự lạm dụng khác, chúng vẫn cử người đến điều tra mối liên hệ của người đó với lãnh địa? Ý là, sau tất cả những điều đó, có gì sai khi bắn thiên thạch vào thành phố chết tiệt của chúng chứ?”

Mọi người im lặng. Làm ơn, viết tất cả những điều đó vào bản báo cáo của cô đi! Đó là tối hậu thư của tôi. Kẻ thù có thể tự quyết định xem nên sửa đổi hay xâm lược.

“N-nhưng… người dân của lãnh địa lân cận không làm gì sai cả,” Lớp trưởng nói. “Tại sao người dân lại phải chịu đựng vì hành động của người cai trị họ? Họ có thể là những người tốt. Cậu không biết họ! Vì vậy, cậu không thể tấn công họ như vậy được. Cậu không thể!”

“Người dân địa phương cũng không làm gì sai!” tôi đáp lại. “Ngay cả công tước cũng không làm gì sai! Chúng ta biết họ là những người tốt! Có được không nếu chúng cướp bóc thị trấn của chúng ta, và giết người của chúng ta? Chúng ta có nên để chúng tiếp tục giết chúng ta chỉ vì có những người tốt ở phía chúng nữa không?”

Gái Bám Đuôi, không biết phải trả lời thế nào, cắn môi dưới khi cô ấy khóc. Người dân của cô ấy hẳn phải biết rằng hành động của lãnh địa họ đã góp phần vào sự đau khổ và nghèo đói ở vùng biên cương. Rốt cuộc, họ là hàng xóm gần nhất của chúng tôi.

“Ngay cả khi các quý tộc mới là vấn đề thực sự, đó là hậu quả của việc sống trong lãnh địa đó. Họ định cư ở đó vì họ không muốn sống sót ở vùng biên cương. Họ định cư ở đó và đóng thuế để tài trợ cho quân đội của các quý tộc. Cuộc sống đặc quyền của họ được xây dựng trên sự đau khổ của lãnh địa của chúng ta, cho dù họ có biết hay không—đó là lý do đủ để chúng ta tấn công! Họ không nên cảm thấy ngạc nhiên nếu một ngày nào đó họ thức dậy với những quả cầu lửa rơi xuống thành phố của họ! Nếu họ không muốn chết, họ không nên làm những điều khiến họ trở thành kẻ thù của chúng ta!”

Tôi không biết cô ấy sẽ viết gì, nhưng tôi cũng không quan tâm lãnh chúa bất tài của cô ấy sẽ phản ứng thế nào với bản báo cáo đó. Gái Bám Đuôi có thể viết bất cứ điều gì cô ấy muốn.

Nhưng kể từ khi chúng tôi gặp nhau, tôi muốn cô ấy ít nhất cũng hiểu một số lý do cho những gì sắp xảy ra. Đây sẽ không chỉ là vấn đề của người khác. Ngoài ra, cô có thể viết tui là một cậu bé tốt bụng, dù chỉ một lần được không?

Mọi người leo cầu thang trong im lặng. Cuối cùng họ cũng hiểu rằng sẽ không có gì bất ngờ nếu chiến tranh bùng nổ trong khi chúng tôi vẫn còn ở trong hầm ngục.

Chà, mình sẽ không để điều đó xảy ra, tôi nghĩ. Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai muốn làm gì thì làm với vùng biên cương. Chắc chắn, tôi thích làm những gì bản thân muốn, nhưng tôi không thích khi người khác cũng làm những gì họ muốn. Khi tôi vượt quá giới hạn, không thiếu người mắng mỏ tôi từ sáng đến tối. Vì vậy, không ai trong số mấy người có quyền phàn nàn khi tui tức giận với mấy người, hiểu chưa?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận