Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 45 - GIAO ĐOẠN THIẾU NỮ TỀ TỰU: Không, cậu phải rung mạnh hơn nữa, ngay phía dưới xương đòn ấy. Hể? Sao lại giận tôi chứ?

0 Bình luận - Độ dài: 2,914 từ - Cập nhật:

NGÀY 45

Không, cậu phải rung mạnh hơn nữa, ngay phía dưới xương đòn ấy. Hể? Sao lại giận tôi chứ?

QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

GIAO ĐOẠN: THIẾU NỮ TỀ TỰU

 

CHÚNG TÔI ĐƯỢC HỌC TỐC HÀNH về môn nghệ thuật bị cấm đoán là Rung Thuật.

Tôi cứ tưởng lớp học này chỉ là bước dạo đầu cho trò quấy rối tình dục, nhưng hoá ra chủ yếu là để đánh sốt mayonnaise. Chỉ những cô gái nào thành công mới được ăn tối, vì vậy tất cả đều rung hết cả ruột gan.

“Hử?” Miwa-chan nói. “Ý cậu là sao khi bảo phải rung hình elip?”

“Thì, để cho độ rung lan tỏa, rồi làm cho nó nhũ hóa. Nếu cậu cảm thấy nó rung lên và xoắn lại là cậu đang làm đúng rồi đấy.” Haruka-kun nói. “Hiểu chưa?”

“Không, tớ không hiểu gì cả!”

Những miếng khoai tây nghiền chiên giòn nóng hổi và salad nấm đang bày ra trước mắt, chỉ chờ được phủ sốt mayonnaise lên để hoàn thiện món ăn!

Chúng tôi cố hết sức để làm cho chiếc muỗng gỗ rung lên một cách thần kỳ. Nếu ai đó cố gắng đánh sốt mayonnaise bằng tay, Haruka-kun sẽ tịch thu những miếng khoai tây nghiền chiên của người đó, điều này càng thúc đẩy mọi người phải làm chủ nghệ thuật rung động này.

“Nói một cách đơn giản, hãy hình dung sự rung động và truyền ma pháp của cậu trong khi tập trung vào hình ảnh đó. Kiểu như, nếu cậu tin trong tim rằng nó đang rung, thì nó sẽ rung, hiểu hông?”

“Nói vậy thì có giúp ích được gì đâu!” tôi la lên.

Haruka-kun đã biểu diễn Rung Thuật cho từng người một. Chúng tôi cầm muỗng gỗ trên tay, và cậu ấy làm cho chúng rung lên một cách thần kỳ. Yep, mình đã nghe Angelica-san kể về chuyện này rồi.

Cô ấy đã kể cho chúng tôi nghe một cách chi tiết đến rùng rợn về sức mạnh và sự nguy hiểm của Rung Thuật cùng với tác động mạnh mẽ của nó lên những thiếu nữ trong trắng.

“Làm sốt mayonnaise mà không có kỹ thuật này thì thật rắc rối, và làm số lượng lớn là điều không thể,” Haruka-kun nói. “Không phải là tụi mình làm quá nhiều sốt mayonnaise được, vì chúng ta không có nhiều trứng đến vậy. Dù sao thì đây cũng là một buổi luyện tập tốt cho bữa tối nay. Nếu không thì các cậu sẽ phải đánh chúng cả đêm mới xong.”

Không hiểu sao, những lời giải thích của cậu chỉ khiến chúng tôi liên tưởng đến những mô tả cực kỳ sống động của Angelica. Cô ấy đã nói đi nói lại về sức mạnh đáng kinh ngạc của Rung Thuật, nước mắt lưng tròng, run rẩy và rùng mình khi cố gắng diễn tả cảm giác đó bằng lời nói.

Không ai trong chúng tôi có thể ngừng đỏ mặt sau đó, kể cả bản thân tôi. Haruka-kun có lẽ là người duy nhất có thể khiến một lớp học làm sốt mayonnaise nghe giống như quấy rối tình dục.

“Woa, tớ cảm thấy nó rung rồi! Tớ hoàn toàn cảm thấy nó rung trong tay mình!”

“Ồ yeah, đôi khi độ rung lại mạnh bất ngờ. Cái này thậm chí có thể đạt tới thang Richter. Ý là, nhìn xem nó nảy lên nhiều thế nào này!”[note79283]

“Nhìn lên đây này, đồ biến thái!” Lớp phó B nói.

Khi Haruka-kun đi từ cô gái này đến cô gái khác và làm cho chiếc muỗng của họ rung lên, tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng cảnh này cần phải được kiểm duyệt gắt gao—tại sao ai nấy cũng thở dốc thế này?

“Và với một thanh kiếm rung, loại rung động này sẽ giúp đâm xuyên kẻ thù dễ hơn sao?” một cô gái khác hỏi.

“Đ-đâm xuyên bằng rung động?” Nữ Hoàng Gal thốt lên.

“Này, chỉ là nấu ăn thôi! Mấy cậu làm cái mặt gì thế?” Haruka-kun thốt lên.

Với một chút luyện tập, hầu hết chúng tôi đều đã nắm bắt được Rung Thuật. Mọi người nhìn chằm chằm, đỏ mặt, vào những chiếc muỗng gỗ đang rung của mình, và sau một lúc, bắt đầu tự đánh sốt mayonnaise. Đối với một việc vô cùng trong sáng như vậy, toàn bộ khung cảnh này lại nghe quá ư là dung tục.

“Ồ yeah… nó đặc sệt lại rồi!”

“C-cậu đang nói về sốt mayo đúng không?”

Tôi tập trung hết sức để không bắt chéo chân. Đứng thẳng lên nào…

“Giờ nó béo ngậy quá, nhìn nó chảy kìa…”

“Tụi mình đang nói về sốt mayonnaise!” Haruka-kun hét lên.

Đáng lẽ đó phải là một cảnh tượng trong sáng khi trộn trứng và giấm, nhưng thay vào đó, nó lại cực kỳ cần phải làm mờ. Trứng không hề được trộn—thay vào đó, câu chuyện nóng bỏng của Angelica-san lại đang trộn lẫn trong đầu chúng tôi!

“Nhìn này,” Haruka-kun nói, “Đó là sốt mayonnaise. Ban đầu nó sẽ ướt và lỏng lẻo, nhưng khi cậu đã vào guồng, mọi thứ sẽ giữ được độ ẩm, nhưng sẽ đặc lại ngay sau đó—nhớ cho đủ dầu, đặc biệt nếu cậu muốn có một kết quả béo ngậy.”

“Đừng có đùa nữa. Mọi thứ cậu nói đều thô tục!” Lớp phó A hét lên.

Tôi cần phải xua tan những lời đồn thổi của Angelica ra khỏi tâm trí. Nếu tôi không tập trung vào miếng khoai tây nghiền chiên trước mặt, tôi sẽ bắt đầu nghĩ về sự rung động mất!

Tình huống này quá là mạo hiểm!

Đây chắc hẳn là những gì Angelica đã cảm thấy, những rung động mạnh như thế này, và những điều chúng đã làm với mình… đủ để khiến bản thân bất tỉnh… mình không thể cứ nghĩ về chuyện này được nữa!

✦✧

Sau cuộc vật lộn đầy gượng gạo, chúng tôi đã làm xong sốt mayonnaise. Cuối cùng cũng đến lúc ăn! Haruka-kun hâm nóng lại những miếng khoai tây nghiền chiên của chúng tôi, và tất cả bọn tôi đều được thưởng thức bữa tiệc với những miếng khoai tây nghiền chiên nóng hổi phủ sốt mayonnaise và salad nấm.

“Ăn thôi nào!” mọi người reo hò. “Ú ồ, ngon dã man!”

“Từ khi nào mà sốt mayo lại ngon thế này?!”

“Nó ngon hơn vì làm nó khó đấy.”

“Nguyên liệu cũng hoàn toàn tự nhiên nữa.”

“Nó béo ngậy quá, mà sao lại thấy nhẹ nhàng nhỉ?”

“Ngon quá đi!”

Vì làm quá nhiều, chúng tôi đã cho Gái Tờ Rơi một ít, cô ấy thích đến mức đã thể hiện điệu nhảy bí ẩn của mình. Cô ấy đang nhảy tap dance à?

Tất cả chúng tôi đều phát cuồng khi Haruka-kun mang món okonomiyaki ra. Có lẽ cả bọn cũng đang nhảy tap dance. Tôi đã khóc khi nếm thử nó. Nó có hương vị của quê nhà.

Rõ ràng, cậu đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu cách làm món này. Cậu đã thử đi thử lại nhưng vẫn không thể làm được sốt tương ngọt, nhưng người phụ nữ ở cửa hàng tạp hóa đã mang đến một thứ thay thế: một loại nước sốt mặn làm từ rau củ muối.

“Món này ngon tuyệt! Tớ muốn ăn thêm nữa!”

“Ưm, tớ cũng vậy!”

“Cậu chỉ có bắp cải và thịt lợn thôi sao? Đồ hải sản đâu?”

“Tớ muốn của tớ có cả mì soba và trứng!”

Ngay cả các chàng trai, những người đã im lặng cho đến lúc này, cũng không thể ngừng ca ngợi. Nước mắt họ tuôn rơi vì hương vị đầy hoài niệm. Haruka-kun phàn nàn rằng món này chưa hoàn hảo nếu không có cá bào khô hoặc rong biển, nhưng nó vẫn rất ngon. tôi không thể ngừng khóc.

“Cảm ơn vì bữa ăn!”

“Tuyệt vời quá. Đau khổ, nhưng tuyệt vời!”

Nó có hương vị của những ký ức đi học về. Có lẽ nó không thể so sánh với món okonomiyaki mà chúng tôi có được ở Nhật Bản, nhưng nó vẫn rất ngon. Thậm chí còn ngon hơn nữa.

Trứng và nước sốt không dễ kiếm, nhưng Haruka-kun đã tìm kiếm khắp nơi để làm ra món này, tất cả là vì chúng tôi. Một thứ được chăm chút kỹ lưỡng như vậy thì không thể nào không ngon! Đó là lý do tại sao mọi người không thể ngừng khóc.

Khuôn mặt các bạn nữ sưng húp vì nước mắt, và các bạn nam tiếp tục nhét okonomiyaki vào miệng ngay cả khi họ đang khóc. Chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được trải nghiệm hương vị đó nữa. Những ký ức, hương vị, niềm vui—tất cả đều quá nhiều, và không ai có thể tự kiềm chế được mà không khóc.

Trong khi những người khác đã từ bỏ những hương vị từ quê nhà này, Haruka-kun vẫn tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục nghiên cứu và phục vụ nó cho tụi tôi như thể đó là một ngày bình thường ở Nhật Bản. Đó là lý do tại sao nó đặc biệt ngon. Cảm ơn cậu, Haruka-kun.

Với cái bụng no căng niềm hạnh phúc và okonomiyaki, tất cả nữ sinh đều ra khu vườn phía sau để luyện tập kỹ thuật Kiếm Rung trước khi đi ngủ.

Rõ ràng, các nam sinh không gặp nhiều khó khăn khi chiến đấu với golem, nhưng vẫn muốn học Rung Thuật để làm sốt mayonnaise.

“Ôi trời ơi, độ rung này thật đáng kinh ngạc… Tớ nghĩ mình có thể nghiện cái này mất!”

“Toàn thân tớ đang run lên. Đêm nay có thể là một đêm điên rồ!”

“Nó giống như một cú sốc điện chạy khắp cơ thể tớ vậy, tớ có thể cảm thấy nó sắp ra—một đợt sóng nữa!”

“Cái gì sắp ra? Sóng gì cơ? Gì vậy ní?!”

Lớp trưởng B rên rỉ, “Aan, mmm, vâng… Nó quá sức, cảm giác quá tuyệt!”

Chúng tôi đang được huấn luyện kỹ thuật Kiếm Rung phải không? Mọi người đều cầm kiếm trên tay, nhưng âm thanh phát ra không giống thế chút nào. Và một người không rõ tên nào đó thậm chí còn không cầm kiếm!

“Aaaaa! Toàn thân tớ đang run!”

“Cái này, cái này cảm thấy như bất hợp pháp vậy! Nó quá sức, nó quá mạnh!”

“Tớ thực sự sẽ chết mất!”

“Nếu tớ cứ tiếp tục, tớ có thể…”

Cô có ý là sẽ chết khi chiến đấu với golem phải không? Tại sao những người dùng kiếm lại làm cho dùi cui rung lên thay vì kiếm? Cậu đang làm gì vậy?

Dùi cui chắc chắn phải bị cấm! Chúng tôi cần phải kiểm duyệt tất cả các dùi cui rung đó! Nó quá không phù hợp, không ai có thể ngừng nhìn chằm chằm! Thật sai trái quá đi mất.

“Tớ không thể gọi đây là Kiếm Rung được nhỉ? Nó quá nhẹ nhàng, giống như Kiếm Mát Xa hơn?”

“Nó sẽ làm gì, giúp golem thư giãn à?”

“Chúng có dễ bị giết hơn nếu chúng cảm thấy thư giãn không?”

“Tớ không biết, tớ không nghĩ vậy.”

“Bọn mình sẽ không thể giết chúng chỉ bằng một đòn, nhưng có lẽ chúng ta có thể làm chúng vỡ ra, từng chút một.”

“Nghe kinh dị quá! Tan rã từ từ là một cảnh tượng từ phim kinh dị!”

Ngay cả khi cố gắng hết sức, tôi cũng không dễ dàng. Tôi đã cảm nhận được nó, nhưng độ rung không đủ mạnh. Tôi không biết có phải vì mình không có đủ ma lực hay không thể điều khiển ma pháp đúng cách, nhưng nó không thể sánh với sức mạnh hủy diệt mà Haruka-kun đã thể hiện. Ồ, mình nghĩ mình đã làm đúng rồi!

Đây là một buổi luyện tập tốt cho kỹ năng Thao Túng Ma Pháp của tôi. Thông thường, các kỹ năng cheat của tôi hoạt động tự động, vì vậy đây là một buổi luyện tập tốt để điều khiển thủ công. Tôi sẽ phải sử dụng nó trong trận chiến ngày mai, vì vậy tôi muốn luyện tập càng nhiều càng tốt trong đêm nay. Tôi không nghĩ rằng mình có thể phá hủy một golem chỉ bằng một đòn, nhưng tôi cảm thấy mình đang tiến bộ.

“Ồ, mọi người đây rồi,” Lớp phó B nói. “Mấy cậu đang làm gì thế? Vẫn luyện tập Rung Thuật à? Cảm giác sướng lắm. Haruka-kun giỏi lắm luôn ớ. Tớ cảm giác như mình sắp tan chảy ra thành nước vậy…”

Lớp phó B đã đi vắng một lúc, và khi cô quay lại, cô lững thững đi xung quanh, với một vẻ mặt mơ màng. Cô có ý gì khi nói “giỏi lắm luôn?” Họ đã làm gì với nhau? Cô đã làm chuyện đó sao?

“Cậu đã làm cái quái gì với Rung Thuật vậy?” tôi nói, “Cái gì mà cảm thấy sướng lắm?!”

Tôi nghĩ rằng cô không cần phải luyện tập làm Kiếm Rung vì cô chỉ đập nát quái vật bằng cây trượng trông giống như một cây búa của mình. Cô đã dính líu vào kiểu luyện tập Rung Thuật nào thế?

Tôi không biết cô là kiểu con gái như vậy! Tôi khó mà tin được những gì mình đang nghe.

Cô thở dài thật sâu và nói, “À thì, Haruka-kun đã dùng Rung Thuật trên khắp cơ thể tớ. Tớ cảm giác như sắp tan chảy vậy—cậu ấy làm tớ mềm nhũn ra luôn. Sướng tuyệt zời, ai cũng nên thử một lần đi nha. Cậu ấy giỏi lắm, mà nhìn cậu ấy đỏ mặt nhiều như vậy lại càng dễ thương nữa.”

1bede7da-8206-4795-ad7b-9dde0fc91a7c.jpg

Chúng tôi đã lùng sục và thẩm vấn thủ phạm. Cậu đang ở trong phòng ăn, đi chơi với các chàng trai, bắt nạt Oda-kun và đám otaku, gọi nhóm của Kakizaki-kun là vua của những kẻ ngu ngốc. Cậu ấy bị sao thế?! Bất chấp điều đó, chúng tôi đã bao vây tên tội phạm, bắt giữ cậu và thẩm vấn cho đến khi cậu thú tội! Bị lộ tẩy rồi!

“Hử?” cậu nói, “Mấy cậu muốn biết tui đã làm gì với B-san à? Cậu ấy đã nói một cái gì đó như, ‘Tớ ước gì tớ giống A-san hơn. Khi đó vai tớ sẽ không bị cứng mỗi ngày.’ Vì vậy, tui đã dạy cậu ấy cách sử dụng Rung Thuật để mát xa, nhưng cậu ấy nói với tui rằng tự mát xa cho mình quá khó nên tui… đã làm rung lên… tui làm cho mọi thứ rung động, mấy cậu biết ý tui là gì mà? Tui đã làm cho mọi thứ lắc lư!”

Vì vậy, cậu đã tuyên bố đó chỉ là một buổi mát xa đơn giản—một buổi mát xa toàn thân đơn giản. Cậu làm cho mọi bộ phận trên cơ thể cô ấy rung và nảy. Có tội! Tên tội phạm đã thú nhận! Lớp phó B nói cô ấy cảm thấy như đang tan chảy, đó là một tội ác!

Ngay cả khi những người còn lại trong bọn tôi không để tâm, Shimazaki-san vẫn tức giận. Cô hiểu chính xác ý nghĩa của câu “Tớ ước gì tớ giống A-san hơn”… Tức là, không quá nặng ở phần ngực. Đó không hẳn là lỗi của Haruka-kun, nhưng cậu không thể tránh khỏi bị mắng.

“K-khoan đã, khi tui nói, ‘toàn thân,’ tui chỉ có ý là tui đã làm rung những bộ phận mà cậu ấy bảo thôi! Cậu ấy nói những thứ như ‘ngay chỗ này’ và ‘thấp hơn một chút’ và ‘mạnh hơn, mạnh hơn nữa’ và ‘aan, đừng dừng lại, đúng rồi, ngay chỗ đó!’ nên tui phủ nhận tất cả các cáo buộc! Chỉ có đám não thịt mới làm ầm ĩ về cái cách cậu ấy rên rỉ! Đám otaku cũng vậy! Chúng đang lẻn ra khỏi phòng rồi kìa, nhưng chúng rõ ràng là bị chảy máu mũi từ tiếng rên rỉ và nét mặt của B-san! Không phải lỗi của tui khi một vài thứ bắt đầu nảy lên nữa! Tui không cố ý đâu!”

Tất cả bọn họ đều có tội, tất cả các chàng trai! Tội lỗi của họ cũng hiển nhiên như một vụ án mạng trên Tàu Tốc hành Phương Đông vậy! Một bài giảng nghiêm túc là cần thiết! Chỉ có đúng một người dường như không nhận ra mình đã phạm tội, như thường lệ! Cho dù tôi nhìn thế nào đi nữa, việc khiến một cô gái rên rỉ như vậy ở nơi công cộng là một dấu hiệu rõ ràng của tội lỗi! Nghiêm túc mà nói, cô ấy có ý gì khi nói, “Đúng rồi, ngay chỗ đó?” Ngay chỗ nào?

Ồ, rõ ràng Lớp phó B có ý là giữa hai bả vai của cô ấy. Dù sao đi nữa! Chính lời thú tội của cậu ấy, cậu ấy đã nhìn chằm chằm vào ‘tâm hồn’ của cô ấy đang nảy lên! Một bài giảng là không thể tránh khỏi! Cậu ấy đã thú nhận!

Ghi chú

[Lên trên]
Tluc: Thằng chả đang tia ngực của Lớp phó B :))
Tluc: Thằng chả đang tia ngực của Lớp phó B :))
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận