Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 46 - BUỔI TỐI: Tái Sinh khiến tôi trở thành máy dập chạy bằng cơm vĩnh cửu.
0 Bình luận - Độ dài: 2,356 từ - Cập nhật:
NGÀY 46
BUỔI TỐI
Tái Sinh khiến tôi trở thành máy dập chạy bằng cơm vĩnh cửu.
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
SAU BỮA TỐI Ở QUÁN TRỌ, Lớp trưởng Thiết giáp cùng tất cả nữ sinh khác đi tắm. Có vẻ như họ rất thân thiết.
"Vậy mấy cậu đi được bao xa rồi?" Tôi hỏi mấy cậu con trai.
Một tên não thịt lên tiếng, “Bro, nhóm tớ suýt hết HP ở tầng 28 đấy! Mấy tên khốn đó ghê gớm thật sự, cực kỳ ghê gớm!"
"Nhóm tớ hết MP ở tầng 30," một tên ota nói.
"Khó mà giữ được MP khi tổ đội tụi này là tổ đội duy nhất trong hầm ngục."
"Cậu nói chí phải, hầm ngục của nhóm tớ cũng có quá trời quái vật!"
“Bro Haruka-kun, bật mí đi. Cậu đi được bao xa rồi?"
"Tầng 36," tôi đáp. "Nhưng lúc đó, ban cán sự đã gặp khó khăn với đám golem ấy?”
"Nghe có vẻ khó khăn đấy!"
Chúng tôi đã quay đầu ở tầng 36. Nếu ban cán sự không thể đối phó với quái vật nữa thì việc tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì họ sẽ không lên cấp nếu chỉ đứng ngoài. Nếu tôi để Bạch kim giáp-san làm hết mọi việc thì tất cả bọn tôi sẽ bị giáng xuống vai trò nhân vật nền. Cô ấy đã chiếm hết hào quang của mình rồi!
Tôi đoán hôm nay họ lại có một buổi thiếu nữ tề tựu nữa. Trông họ lúc nào cũng vui vẻ. Cứ mỗi lần nhìn thấy, họ đều tươi cười. Họ đi ăn tối, đi mua sắm, và giờ thì đang hướng đến buổi thiếu nữ tề tựu với nụ cười bí hiểm. Nếu họ định để Lớp trưởng Thiết giáp gia nhập nhóm… thì đáng ra đó phải là vai trò của chủ nhân như tôi, trong việc giữ cho người hầu của mình vui vẻ, nhưng hình như cái sự thèm khát xa hoa của cô ấy là một vấn đề nghiêm trọng thì phải?
Chúng tôi bàn tán về cuộc đột kích hầm ngục của mình trong bữa tối. Ban cán sự không chỉ bắt kịp các nhóm khác, mà giờ còn dẫn đầu.
"Trước khi đi tắm, luyện tập tí đi, bro,” một tên não thịt nói.
"Chúng tớ cũng tham gia!" Ota A nói.
"Thật sao? Mấy cậu định đấu tập và các thứ hả?"
"Nghe có vẻ đau đớn. Thôi, tớ xin kiếu," Ota B nói.
"Ừm, tui có thể tham gia được không?" tôi hỏi.
"Cậu đùa à?!" một tên não thịt khác hét lên. "Thật ư?!"
"Ý cậu là… 'Cậu đùa à, tất nhiên cậu có thể'?"
"Nah, bro! Kiểu, không đời nào! Cậu tránh xa ra!"
Tôi bị tẩy chay vì một lý do nào đó. Họ bắt nạt tôi à? Tôi đã định thiêu đầu một tên ota, nên giờ đành phải thôi.
Không có tổ đội nào đánh bại được hầm ngục của họ cả. Tôi đoán mọi người cần phải mạnh hơn để tiếp tục, giờ chúng tôi đã đạt đến các tầng giữa.
Hầm ngục mà Lớp trưởng Thiết giáp và tôi đã phá huỷ là hầm ngục nhỏ duy nhất. Mọi nhóm khác đều đối mặt với hầm ngục ít nhất ba mươi tầng. Tốc độ của họ cũng giảm mạnh ở cùng một điểm. Nhóm mấy tên não thịt giờ đang bị bỏ lại xa nhất, nhưng chắc chắn là vì một lý do ngớ ngẩn nào đó. Họ không thể có vấn đề gì trong chiến đấu, nên tôi cho rằng họ chỉ bị lạc đường thôi. Rõ ràng rồi. Vì họ là lũ ngốc.
Ngày mai là ngày nghỉ. Các cô gái cũng cần nghỉ ngơi. Dạo này trông họ đặc biệt mệt mỏi.
Khoan đã, nếu họ túng quẫn đến mức phải làm thêm thì sao? Tôi cũng túng quẫn. Ừ thì, đó là lý do tôi định bán mấy cái dùi cui của goblin, nên một ngày nghỉ là điều tôi cần. Tôi cũng nên ghé qua chỗ cô chủ cửa hàng tạp hoá, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ là cô ấy vẫn còn đang khóc. Thật sự đấy, hãy thuê thêm nhân viên đi!
"Chắc mình phải tự tìm việc phụ thôi," tôi lầm bầm. "Nhưng nếu cửa hàng làm ăn phát đạt thế, tại sao cô chủ cửa hàng tạp hóa không bao giờ có tiền? Và với nhiều lợi nhuận như vậy, tại sao mình vẫn chỉ nhận được một khoản phụ cấp nhỏ xíu? Cuộc sống thật tệ."
Sống với ngân sách năm mươi nghìn ele—khoảng một ngàn đô la—thật khó khăn. Về mặt lý thuyết, Lớp trưởng Thiết giáp có khoản trợ cấp riêng, nên chúng tôi có một trăm nghìn ele giữa hai người, nhưng vẫn vậy thôi.
Tôi có một thoả thuận tiện lợi với cô chủ cửa hàng tạp hóa là trao đổi nấm cho cô ấy một cách bí mật, nhưng tôi muốn xem các cửa hàng khác. Khi nào thì tên lái buôn mờ ám kia quay lại thị trấn nhỉ? Có những cửa hàng mới mọc lên khắp nơi, nữa. Cuộc sống về đêm sôi động ở đâu nhỉ?
Tôi hơi lo lắng về cái hang của mình, nhưng lũ goblin hay nấm không có khả năng gây rắc rối vào lúc này, và nếu chúng tôi quay lại, tôi sẽ muốn ở lại qua đêm, nên tôi gạt bỏ ý tưởng đó. Bể sục của mình thật tuyệt vời, tôi nghĩ, đôi chân thon thả và những đường cong tuyệt đẹp được bao bọc trong bong bóng, chúng khiến mình muốn... [NỘI DUNG ĐÃ BỊ KIỂM DUYỆT]
Tuy nhiên, tôi không thể dành cả ngày đi lang thang quanh một thị trấn nhỏ thế này. Nó thực ra không nhỏ lắm, nhưng nó không có nhiều cửa hàng, nên cảm giác nó nhỏ. Giết thời gian ở đây quá khó khăn. Nếu có một hiệu sách, tôi có thể dành hàng giờ đồng hồ… nhưng không có. Ngay từ đầu, thế giới này đã có rất ít sách.
Lớp trưởng Thiết giáp thích mua sắm, và cô ấy có thể dành hàng giờ thử các bộ trang phục và phụ kiện khác nhau, nên đó có thể là một cách tốt để giết thời gian.
Lớp trưởng Thiết giáp đến thị trấn mười ngày trước. Trước đó, cô ấy hoàn toàn cô độc. Ngay cả bây giờ, chúng tôi đã bận rộn đến nỗi cô ấy chưa có cơ hội để thư giãn. Ngày mai sẽ là một ngày hoàn hảo để xả hơi và tận hưởng.
Rốt cuộc, cô ấy đã có một đời để bắt kịp. Tôi không thể là người duy nhất vui vẻ, nên tôi muốn giúp cô ấy tận hưởng khoảng thời gian này nhiều nhất có thể! Thiếu niên rất giỏi trong việc tận hưởng cuộc sống!
Tôi lãng phí thời gian của mình chẳng làm gì đặc biệt. Tôi đã tránh một điều gì đó. Tôi thực sự không muốn nhìn, nhưng tôi phải kiểm tra… chỉ số của mình. Mọi người khác kiểm tra của họ mỗi ngày. Phải, vì họ không bị trầm cảm mỗi khi nhìn vào!
Việc kiểm tra chỉ số của tôi sẽ không thành vấn đề nếu chúng không gọi tôi là Cô Độc, NEET, Hikikomori, Trăm Nghề Như Không, và Đầu Đất! Nếu chúng không sỉ nhục tôi nhiều đến thế, tôi sẽ nhìn!
Chúng thực sự khiến tôi khó chịu. Tôi cứ lo rằng mình sẽ thấy một cái gì đó mới và khủng khiếp mỗi khi nhìn vào chúng—một cái gì đó như chức nghiệp Người Hầu, hoặc thậm chí tệ hơn, Sugar Baby!
Nhìn này, ít nhất Đực Đầu Đàn và Siêu Nứng có lý do chính đáng để ở đó. Tôi khá hài lòng với những kỹ năng đó vào lúc này. Cứ tới đây với anh nào, come on baby.
"Chỉ số—đừng có lăng mạ, làm ơn."
TÊN: Haruka
CHỦNG TỘC: Con Người
Lv: 19
CHỨC NGHIỆP: —
HP: 340
MP: 369
VIT: 315
POW: 313
SPE: 372
DEX: 360
MIN: 374
INT: 397
LUK: MAX (Vượt giới hạn)
SP: 3747
CHIẾN KỸ: Thông Thạo Gậy Vô Song Lv7, Tránh Kích Lv5, Luân Chuyển Ma Pháp Lv4, Sinh Tử Lv9, Tốc Hành Lv9, Bong Bóng Lv5, Thông Thạo Ma Nhãn Lv1, Kim Cương Quyền Lv2
MA THUẬT: Nhiệt Thuật Lv9, Dịch Chuyển Thuật Lv6, Trọng Lực Thuật Lv5, Khống Chế Thuật Lv5, Tứ Đại Ma Thuật Lv5, Mộc Thuật Lv8, Lôi Thuật Lv8, Băng Thuật Lv9, Rung Thuật Lv5, Giả Kim Thuật Lv1
KỸ NĂNG: Sức Khoẻ Tổng Quát Lv9, Nhạy Cảm Lv8, Thao Túng Nhục Thể Lv7, Thông Thạo Bộ Hành Lv6, Phục Tùng Lv9, Khai Phá Lv4, Kiểm Soát Ma Pháp Lv4, Che Giấu Hiện Diện Lv8, Ẩn Thân Lv9, Ẩn Nấp LvMax, Vô Cảm Lv5, Vô Hiệu Vật Lý Lv2, Hấp Thụ MP Lv4, Tái Sinh Lv3, Suy Nghĩ Tối Thượng Lv4, Lướt Lv8, Không Hành Lv7, Gia Tốc Lv9, Mộc Tinh Nhãn Lv3, Siêu Nứng Lv5, Đực Đầu Đàn Lv5
DANH HIỆU: Hikikomori Lv8, NEET Lv8, Cô Độc Lv8, Tai Ương Pháp Sư Lv3, Kiếm Chủ Lv2, Giả Kim Thuật Sư Lv1
NĂNG LỰC: Báo-Liên-Thảo Lv7, Trăm Nghề Như Không Lv9, Đầu Đất Lv9
TRANG BỊ: Gậy Gỗ?, Bộ Quần Áo?, Găng Tay Da?, Giày Da?, Áo Choàng?, Mộc Tinh Nhãn, Khốn Giả Nhẫn, Túi Vật Phẩm, Vòng Tay Quái Vật (Sức mạnh+44% Tốc độ+33%, Sinh lực+24%), Mũ Đen
Đâu đó trên đường, tôi đã tăng một cấp, dù tôi không cảm thấy có gì khác biệt.
"Sắp rồi," tôi tự nhủ. "Chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ đạt 400 trí tuệ. Nó vẫn lăng mạ mình, nhưng ít nhất nó không gọi mình là sugar baby."
Sức mạnh và sinh lực của tôi không tăng nhanh như trước nữa. HP của tôi cũng vậy. Chỉ số của tôi có xu hướng xây dựng theo kiểu "pháo đài thuỷ tinh". Đạt đến lv 20 có lẽ sẽ mất một thời gian. Lv 10 cũng mất thêm một thời gian dài để đạt được.
"Làm sao mình lại trở thành Kiếm Chủ khi thậm chí mình còn không thể trang bị kiếm? Tất cả những gì mình cần làm để trở thành một Kiếm Chủ là vung một cây gậy xung quanh thôi ư? Mọi người sẽ nghĩ mình là một kẻ lừa đảo thảm hại nếu họ biết danh hiệu của mình!”
Tôi cũng có Giả Kim Thuật và Giả Kim Thuật Sư. Điều đó hẳn là từ việc nấu ăn và thí nghiệm khoa học của tôi. Không có bất kỳ thiết bị nhà bếp nào, tôi phải dùng ma pháp để làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn. Không có thuốc men thật sự, tôi cũng cần trở thành hiệu thuốc của riêng mình. Chưa kể đến những loại sơn gỗ và vecni mình đã phát triển cho đồ nội thất mình làm. Vecni mang lại vẻ hiện đại, nhưng việc có chi tiết đơn sắc không thú vị về mặt thẩm mỹ. Nghĩ về điều này khiến tôi muốn nhốt mình trong hang và không làm gì ngoài nghiên cứu. Dù tôi là một hikikomori, tôi không thể quay lại hang của mình. Cô ấy chắc chắn sẽ làm tôi xao nhãng khỏi việc nghiên cứu.
Tổng cộng, một vài kỹ năng đã tăng cấp và tôi có thêm bốn kỹ năng mới. Tôi không có bình luận gì về việc tôi đã tăng bao nhiêu cấp ở một vài kỹ năng đó. Hãy cứ nói rằng mình luyện tập chúng nhiều hơn bất kỳ kỹ năng nào khác—suốt đêm, mỗi đêm.
Nhưng tại sao Tái Sinh của tôi lại tăng cấp nếu tôi không bị thương? Cái gì đang được tái tạo? Tôi đã tự hỏi mình lấy Siêu Nứng và Đực Đầu Đàn từ đâu. Có thể là? Tái Sinh cũng đang phục hồi thể lực của mình theo cách đó sao? Chắc chắn rồi! Tái Sinh chính là thủ phạm! Điều này không tốt—Lớp trưởng Thiết giáp sẽ cực kỳ bực bội nếu tôi cố gắng hơn nữa.
Rồi còn SP của tôi, thứ dường như tăng và giảm mà không có lý do nào cả. Rốt cuộc thì tôi đang dùng SP vào việc gì?
Nếu con số đó chỉ tăng lên, thì điều đó có lý, nhưng đôi khi SP của tôi lại giảm vì những lý do không xác định. Nếu nó không có tác dụng gì, thì tôi không thực sự cần quan tâm, nhưng dù sao đi nữa.
Lo lắng về nó cũng chẳng giúp ích gì. Ngày mai là ngày nghỉ, nên tôi quyết định đưa Lớp trưởng Thiết giáp đi mua sắm lần nữa, đó là sở thích của cô ấy. Cô ấy thực sự bắt đầu hoà nhập. Tôi đã quen với việc có cô ấy ở bên, như thể cô ấy luôn là một phần của cuộc sống của tôi, dù chỉ mới mười ngày trôi qua.
Trông cô ấy như đang ở trên chín tầng mây mỗi ngày. Tôi muốn dành cho cô ấy một ngày hoàn hảo vào ngày mai. Đây là ngày nghỉ đầu tiên của cô ấy, và chúng tôi phải bù đắp thời gian đã mất. Các hoàng đế mê cung cực kỳ vất vả.
Rốt cuộc, nếu chúng tôi chỉ dành tất cả thời gian làm những gì thiếu niên muốn làm, chúng tôi sẽ không bao giờ ra ngoài. Mình phải kiềm chế! Phải, mình phải kiên nhẫn.
Tuy nhiên, ngày mai là ngày nghỉ, nên làm thêm một chút đêm nay cũng không sao đâu ha? Nếu Tái Sinh thực sự làm những gì tôi nghi ngờ, thì tôi có thể tiếp tục mãi mãi. Đó là một điều tốt nhỉ?
Đây có phải là mục đích thực sự của Tái Sinh? Nó thực sự dành cho tình dục ư? Thật sao?


0 Bình luận