Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 44 - BUỔI TỐI - GIAO ĐOẠN THIẾU NỮ TỀ TỰU: Nhưng cậu lúc nào cũng bảo tôi đừng tiêu nhiều tiền quá mà?!
0 Bình luận - Độ dài: 2,059 từ - Cập nhật:
NGÀY 44
BUỔI TỐI
Nhưng cậu lúc nào cũng bảo tôi đừng tiêu nhiều tiền quá mà?!
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
GIAO ĐOẠN: THIẾU NỮ TỀ TỰU
CHÚNG TÔI NHANH CHÂN TẮM GỘI càng nhanh càng tốt.
Điều này không phải là một hành động đẹp, nhưng chúng tôi không thể kiềm chế bản thân được. Cuối cùng mọi người cũng có những bộ quần áo mới dễ thương và không thể chờ đợi để thử chúng!
Hầu hết quần áo ở thế giới này đều không nhuộm màu hoặc được nhuộm một màu xanh lá cây đậm, thỉnh thoảng có màu xám hoặc xanh lam đậm rất đắt tiền. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng thấy bất kỳ bộ quần áo nào có màu đỏ, xanh lam, xanh mòng két, hoặc hồng rực rỡ—ngay cả màu trắng cũng không!
Nhưng những bộ quần áo mới mà chúng tôi mua có nhiều màu nhạt, không hẳn là màu pastel. Chúng có màu sắc và hoa văn mới, thậm chí còn có cả ruy băng và diềm xếp nếp. Chúng đáng yêu vô cùng. Cuối cùng, một cửa hàng thời trang!
“Thánh thần ơi, tớ hoàn toàn yêu những bộ quần áo mới của chúng ta,” Lớp phó B nói. “Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cửa hàng đó vậy?”
“Đúng thế, hàng hóa của họ giờ thật đáng kinh ngạc! Nhưng tòa nhà có vẻ hiện đại một cách kỳ lạ.”
“Cái này ngầu hơn nhiều so với những gì họ có trước đây! Tớ không nhớ là cửa hàng đó có năm tầng.”
“Chất liệu vải này tuyệt thật, không thô ráp hay cứng như cậu nghĩ đâu. Cậu có thấy họ có cầu thang đi xuống tầng hầm không?”
“Họ sẽ sớm có nhiều hàng mới về nữa. Tụi mình phải quay lại,” Nữ Hoàng Gal nói. “Mấy tên nhà quê ở thị trấn này không thể ngừng nhìn chằm chằm. Ew, ý tớ là nhìn cái tòa nhà ấy!”
“Họ thậm chí còn có ren! Nó siêu đắt, nên tớ sẽ bắt đầu tiết kiệm. Đây là lần đầu tiên bọn mình thấy một tòa nhà lớn như vậy ở thế giới này đúng không?”
Thở dài, tất cả chúng tôi đều nói: “Thủ phạm thường thấy…”
Chúng tôi đã biết thủ phạm là ai ngay từ đầu; chỉ là bọn tôi đã phớt lờ nó thôi. Quần áo quan trọng hơn.
Ngay cả từ xa, ta cũng có thể nhận ra đó là một tòa nhà lớn hơn bất kỳ tòa nhà nào khác ở thế giới này. Chúng tôi đã băng qua đám đông mà không dừng lại để nhìn, nhưng thực ra cũng chẳng cần thiết phải nhìn kỹ.
Tụi tôi chen lấn vào cửa hàng, thử mọi thứ, tranh cãi sôi nổi về lựa chọn của mình, và vội vã mua bất cứ thứ gì bản thân có thể mua được… Không hiểu sao, không ai trong chúng tôi nghĩ về tòa nhà mới cho đến khi chúng tôi rời đi.
“Họ thậm chí còn có cả kẹp tóc! Chúng bằng gỗ, nhưng dù sao đi nữa, phụ kiện! Loại không phải là trang bị!”
“Tớ đã thấy trang bị có đá quý trước đây, nhưng nó quá lòe loẹt. Khó mà diện trang sức lấp lánh như thế khi mới mười sáu tuổi!”
“Ôi thần ơi, cái nhẫn này siêu dễ thương ha? Nó cũng được chạm khắc từ gỗ đấy!” một trong những Gal la lên.
Cuối cùng, cửa hàng đã có một bộ sưu tập quần áo và phụ kiện thời trang dễ thương thực sự. Thậm chí còn có một vài món mỹ phẩm nữa!
Cô chủ trông như đã khóc khi cô ấy bổ sung hàng. Bổ sung hàng thường xuyên trong một cửa hàng có kích thước như thế này chắc hẳn là rất mệt mỏi. Cô ấy cần thuê thêm người giúp việc trước khi gục ngã mất.
Một người không thể nào điều hành một cửa hàng có kích thước như trung tâm thương mại một mình! Công bằng mà nói, sự thay đổi của cửa hàng là đột ngột.
Không cần phải hỏi ai là người chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này, chúng tôi đều biết. Luôn chỉ có một sự thật! Angelica-san đã ôm một đống bằng chứng trong vòng tay cô ấy.
“Tớ nghe nói họ đã đặt những món thời trang mới nhất từ vương đô, dù sẽ mất một thời gian để đến đây. Chúng được cho là những bộ quần áo đẹp nhất trong nước!”
“Yay! Tớ cần nó!” một vài cô gái hét lên.
Chúng tôi tổ chức một buổi trình diễn thời trang ngẫu hứng để khoe những bộ quần áo của mình, cười khúc khích suốt buổi.
Tụi tôi thường xuyên mặc giáp, dù cũng có một vài chiếc áo choàng và áo choàng dài khá tốt. Giáp da, giáp xích và thiết bản giáp không có một chút duyên dáng nào, vì vậy chúng tôi không thể kìm nén sự phấn khích khi nghĩ đến việc được mặc một vài bộ quần áo đẹp. Mọi người đều khao khát được ăn diện.
Chắc chắn, bọn tôi không thể mặc những bộ quần áo này thường xuyên. Đây là một thế giới giả tưởng đầy nguy hiểm, nên mọi người phải mặc giáp phần lớn thời gian, và quần áo của chúng tôi phải thiết thực, bền bỉ và dễ di chuyển.
Rốt cuộc, chẳng có ích gì khi mặc một bộ trang phục dễ thương bên trong lớp giáp của tôi; quần áo cuối cùng cũng sẽ bị hỏng thôi.
Mặc dù vậy, chúng tôi chỉ muốn có một thứ gì đó đẹp cho bản thân. Ngay cả khi cả bọn sống như những mạo hiểm giả, chúng tôi vẫn là những cô gái. Đó là lý do tại sao bọn tôi đã có một buổi trình diễn thời trang kéo dài suốt đêm. Cuối cùng chúng tôi cũng có thể là chính mình.
“Đây đây, mấy món này phối với nhau sẽ cực kỳ quyến rũ đấy,” Shimazaki-san nói, đưa vài món đồ qua.
“Wow! Cậu trông như người mẫu vậy!”
“Hoa văn trên chiếc váy đó khiến chân cậu trông siêu dài với đôi giày này.”
“Cậu nói đúng quá, cảm ơn nhé!”
“Chân cậu giờ trông dài ghê!”
“Tớ muốn thử nó tiếp!” Lớp phó C tuyên bố.
“Chỉ khi nào cậu cho tớ mượn đôi giày đó thôi!”
“Được!”
Những bộ quần áo này sẽ không được để mắt tới ở Nhật Bản, nhưng ở thế giới này, chúng tôi trân trọng chúng.
Haruka-kun đã tạo ra tất cả những điều này. Cậu ấy đầu tư vào cửa hàng, xây tòa nhà mới và đặt rất nhiều quần áo nữ dễ thương. Cậu ấy thậm chí còn đặt nhiều kích cỡ khác nhau, nên không ai gặp khó khăn trong việc tìm quần áo vừa vặn. Nhưng tôi không thể phớt lờ việc cậu ấy lại đặt rất nhiều quần áo hở hang.
Tuy nhiên, giờ đây tất cả chúng tôi đã là bạn thân. Dĩ nhiên, mọi người đã có một khoảng thời gian vui vẻ, thoải mái, trao đổi quần áo và tổ chức một buổi trình diễn thời trang.
Đây là lần đầu tiên bất kỳ ai trong bọn tôi có thể nói rằng mình đã kết bạn thật sự, và giờ chúng tôi có rất nhiều bạn.
“Này, không công bằng, cậu có hai cái áo lận!”
“Thì, tớ không thể chọn màu, nên—khoan đã, cậu mua hai đôi giày!”
“Vậy thì đổi cho nhau!”
“Đây là một việc tuyệt vời! Tớ nhớ mua sắm quá!”
Cô chủ Cửa hàng Tạp hóa thậm chí còn giảm giá đặc biệt cho “tóc đen, mắt đen” cho chúng tôi. Ngay cả những cô gái không có đủ tiền mặt cũng có thể mua những gì họ muốn bằng cách ghi nợ. Đó có lẽ là một chỉ thị khác từ “đối tác thầm lặng” không hề thầm lặng của cửa hàng.
Cậu ấy biết… có lẽ cậu ấy biết rằng tất cả chúng tôi đều đang kìm nén những giọt nước mắt. Cậu ấy muốn làm cho tụi tôi hạnh phúc trở lại, có thể cười.
Đó là lý do tại sao cậu ấy đã tiêu hết số tiền mà tôi không thể tịch thu—cậu ấy đã chi tiêu nó vào quần áo và vật liệu xây dựng… tất cả vì chúng tôi.
Tất nhiên, cậu ấy có thể đã dùng một phần số tiền đó để trả những khoản nợ chồng chất ở quán trọ. Cậu ấy thậm chí còn cố giấu hóa đơn với chúng tôi cho đến khi cậu ấy có nguy cơ bị đuổi. Mọi người nợ một khoản tiền không thể tin được!
Angelica cũng muốn khoe những bộ trang phục mới của cô ấy.
Những chiếc váy cô thử lúc đầu trông bình thường, nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận ra chúng đều rất khiêu khích!
Haruka-kun lại mua thêm những thứ như vậy cho Angelica rồi, tôi nghĩ. Tối nay cô ấy sẽ mặc cái đó à? Đó là một chiếc váy không dây với đường viền cổ thấp, cắt ngắn đến nỗi chúng tôi có thể nhìn thấy đùi trên của cô nàng. Nó gần như không để lại gì cho trí tưởng tượng. Cô trông thật hạnh phúc với những bộ quần áo của mình—một người mẫu tuyệt vời, xinh đẹp. Thái độ tự tin của cô khiến cô trông thậm chí còn gợi cảm hơn!
Phát Hiện Hiện Diện của chúng tôi có lẽ sẽ lên cấp nữa vào tối nay. Tôi cảm thấy của mình sắp đạt cấp tối đa rồi. Chúng tôi đã gặp khó khăn trong việc ngủ rồi mà lại còn phải nghe Haruka-kun cố gắng quá sức qua những bức tường! Ít nhất thì Angelica có vẻ hạnh phúc.
Sau đó cô bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những gì họ đã làm trong hang động đêm qua. Tất cả bọn tôi đều bị hạ gục ngay từ hiệp đầu tiên. Câu chuyện trần trụi đã “cày” chúng tôi, hạ gục tụi tôi liên tục! Ý là, họ đã làm điều đó trên một cái võng?! Quá nhiều rồi!
✦✧
Angelica, hài lòng với câu chuyện của mình, tiến về phía phòng của Haruka-kun với một nụ cười quyến rũ và một chiếc váy không để lại gì cho trí tưởng tượng.
Ngay cả tiếng bước chân của cô cũng đầy vẻ khoái lạc. Khi kể xong câu chuyện của mình, cô nói, “T-tớ muốn, với tất cả mọi người.” cô ấy đang mời tụi này tham gia chung à?!
Cô nói những lời đó trong khi đôi mắt lấp lánh sự mong chờ, một nụ cười rạng rỡ, mơ màng trên môi. Cô ấy muốn làm CHUYỆN ĐÓ với tất cả chúng ta?
Làm gì cơ? Chính xác thì cô đang tưởng tượng điều gì? Tất cả chúng tôi trên một chiếc võng?! Chà, cái võng đó thì chẳng có gì kỳ lạ cả. Bị bỏ mặc với những tưởng tượng của riêng mình, chúng tôi rơi vào một cơn hoảng loạn về võng harem.
Chúng tôi không thể đáp lại, như thường lệ. Tất cả mọi người?! Cô đang cố gắng trở thành hoàng đế mê cung của harem hay sao?
Tôi biết rõ hơn. Nếu tất cả chúng tôi xuất hiện trước cửa phòng của Haruka-kun trong những chiếc váy gợi cảm, cậu ấy chắc chắn sẽ trốn thoát với tốc độ tối đa. Cậu ấy sẽ chạy thẳng qua một bức tường, để lại một cái lỗ hình Haruka ở phía sau.
Dù cậu ấy là một tên biến thái, nhưng cậu ấy không bao giờ có thể sống sót trong một harem. Cậu chàng này vô vọng với các nữ sinh. Cậu ấy thậm chí còn chạy ra khỏi nhà của chính mình và sống trong một cái lều gần lối vào hang động thay vì ở cùng với chúng tôi. Thật đấy.
Dù đầu óc có đen tối đến đâu, cậu ấy vẫn quá nhút nhát. Cậu ấy chắc chắn sẽ chạy trốn khỏi harem của chính mình.


0 Bình luận