Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 46 - BUỔI TỐI - GIAO ĐOẠN THIẾU NỮ TỀ TỰU: Sẽ không có vấn đề gì miễn là tuân theo các quy tắc mà ha?
0 Bình luận - Độ dài: 2,494 từ - Cập nhật:
NGÀY 46
BUỔI TỐI
Sẽ không có vấn đề gì miễn là tuân theo các quy tắc mà ha?
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
GIAO ĐOẠN: THIẾU NỮ TỀ TỰU
CHÚNG TÔI QUYẾT ĐỊNH nghỉ một ngày. Bọn tôi không có lựa chọn nào khác—tất cả mọi người đều thiếu ngủ trầm trọng. Một vấn đề là Phát Hiện Hiện Diện của chúng tôi, thứ tăng cấp mỗi đêm. Cấp càng cao, bản thân có thể cảm nhận chi tiết càng chính xác và rõ ràng, khiến việc tập trung vào những thứ khác như giấc ngủ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Như thể thời điểm không thể tệ hơn, cậu ấy còn quyết định dạy chúng tôi Rung Thuật! Các nữ sinh đang ở trong tình trạng vô cùng hoảng loạn. Rung Thuật của mọi người tăng cấp vài lần trong một đêm. Quá sức chịu đựng. Chúng tôi cần ngủ. Các buổi sáng đã trở nên không thể chịu đựng được.
Sau khi có được giấc ngủ ngon, tụi tôi dự định đi đến cửa hàng tạp hóa. Chúng tôi cũng mời Angelica, nhưng dù có vẻ hài lòng với ý tưởng này, cô ấy không thể quyết định phải làm gì.
Cô ấy phải chọn giữa đi chơi với bạn bè hoặc đi hẹn hò, và cô ấy muốn làm cả hai. Nhưng rõ ràng, dù sao cô ấy cũng sẽ đi đến cửa hàng tạp hóa, nên tôi thực sự không hiểu có gì phải suy nghĩ nhiều đến vậy.
"Buồn ngủ quá," Lớp phó C lẩm lẩm. "Ngủ ngon nhé."
"Quán trọ này còn mệt hơn cả hầm ngục," Lớp phó A nói.
"Rung Thuật cấm hôm nay!" Tôi nói.
"Aww," các cô gái rên rỉ.
Chúng tôi đã đạt được tiến bộ tốt trong vài ngày qua. Dù Haruka-kun và Angelica giết hầu hết quái vật, họ chia ma thạch với tụi tôi một cách đồng đều. Nhờ đó, bọn tôi có rất nhiều tiền để đi mua sắm.
Tất nhiên, việc thúc ép bản thân để bắt kịp chỉ khiến cả bọn kiệt sức hơn nữa. Càng nhìn Haruka-kun hành động, tôi càng thấy vô lý. Làm sao cậu ấy có thể mạnh mẽ đến vậy?
"Cậu có nghĩ họ có quần áo mới không?"
"Chẳng phải cô chủ đã nói rồi sao?"
"Phải, nhưng đó là vài ngày trước rồi."
"Dù sao thì, ngày mai tụi mình sẽ mua sắm thoả thích!"
"Tớ muốn quần áo mới, trang bị mới, và đồ ăn ngon. Kiểu gì tiền của tớ cũng chẳng bao giờ đủ."
"Phải, tớ sẽ phá sản mất nếu cứ tiêu tiền thế này!"
"Ít nhất chúng ta sẽ không phải lo lắng về bất kỳ cuộc đấu giá bất ngờ nào vì Haruka-kun gần đây không đi đâu một mình nữa."
"Và nếu cậu ấy có đi, thì rõ ràng là vì cậu ấy muốn mua thêm quần áo."
"Phải, cậu ấy có thể tự kiếm đồ ăn vặt, nên chắc chắn cậu ấy đang tìm mua trang phục và phụ kiện."
"Khoan đã, Haruka-kun không phải là đồng bọn với cô chủ cửa hàng tạp hóa à? Nếu cậu ấy tự mở một quầy bán đồ ăn vặt thì sao?"
Rốt cuộc, toà nhà đó không thể được xây dựng mà không có sự nhúng tay của Haruka-kun. Dù tôi nhìn thế nào đi nữa, nó rõ ràng là kiến trúc hiện đại.
"Ý hay đấy," các bạn nữ nói, "Tiền của tớ tiêu rồi!"
"Tớ nghĩ Haruka-kun sẽ làm bento vào ngày mai," tôi nói. "Angelica nói cô ấy thấy cậu ấy chuẩn bị cái gì đó."
"Dễ thương quá! Sẽ ngọt hay ngon đây? Tớ không ngại béo đâu!"
"Haruka-kun trông có vẻ vô trách nhiệm, nhưng cậu ấy thực ra khá siêng năng ha? Ngay cả khi cậu ấy trông như chỉ đang vui chơi, cậu ấy lại đang làm điều gì đó cho tất cả chúng ta."
"Ở trường, cậu ấy chỉ trông đáng sợ thôi phải không?"
"Tớ không nghĩ Haruka-kun đã thay đổi, chỉ là cách bọn mình nhìn cậu ấy đã thay đổi thôi," tôi nói.
"Đúng thế. Cậu ấy giả vờ không nhận ra, nhưng cậu ấy có một nét quyến rũ riêng. Cậu ấy chỉ làm mọi thứ theo cách của mình."
Ở trường, cậu ấy luôn ngồi một mình đọc sách. Cậu ấy trông như không quan tâm đến bất cứ điều gì hay bất cứ ai. Không ai biết cách tiếp cận cậu ấy. Oda-kun và bạn bè của cậu ta đã thử, nhưng đó chỉ vì họ quá khờ khạo để hiểu gợi ý. Haruka-kun phớt lờ họ cũng như bất kỳ ai khác. Cậu ấy vẫn thô lỗ và cự tuyệt, nhưng bí mật của cậu ấy đã bị lộ—cậu ấy là một cô độc nhưng có một trái tim vàng.
Tôi nói, "Các cậu biết tại sao mấy tên ota luôn cố gắng làm bạn với cậu ấy không? Oda-kun nói với tớ rằng bất cứ khi nào có vẻ như vài tên du côn sắp bắt nạt họ, Haruka-kun sẽ chặn đường chúng và nói kiểu, 'Tầm thường. Mấy cái trò ngu ngốc này là cái gì thế? Mấy người ngốc à? Sự tầm thường đã xâm chiếm bộ não của các người rồi à?' và nhìn chằm chằm vào chúng cho đến khi chúng chạy đi, cụp đuôi. Sau đó, cậu ấy bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra."
Mọi người đều gật đầu. "Ồ. Những cuộc chạm trán đó luôn trông như tình cờ, nhưng chúng xảy ra rất nhiều nhỉ?”
Phải, Haruka-kun chắc chắn rất giỏi trong việc tỏ ra đáng sợ. Rất dễ hiểu sai hành động của cậu ấy vì cậu ấy hiếm khi nói, và cậu ấy không bao giờ cố gắng làm sáng tỏ bất kỳ hiểu lầm nào.
"Các cậu có bao giờ nhận thấy rằng, dù cậu ấy không nổi bật, cậu ấy luôn có một loại hiện diện nào đó không?"
"Cậu ấy chỉ ở mức trung bình trong lớp thể dục, nên tớ nghĩ cậu ấy chỉ là không giỏi thể thao."
"Kakizaki-kun và mấy tên cơ bắp cũng nói điều gì đó tương tự. Cậu ấy có một hiện diện khủng khiếp khiến họ cảm thấy việc chiến thắng là bất khả thi, nên họ tránh xa cậu ấy bất cứ khi nào có thể. Dù là bóng đá hay bóng rổ, họ đều không mời Haruka-kun."
"Vậy ra đó là cách cậu ấy sống một cách kín đáo trong thời gian dài!"
"Tớ không nhớ đã từng thấy cậu ấy tham gia!"
Cả lớp chúng tôi bản năng giữ khoảng cách với cậu ấy. Kể từ khi Haruka-kun còn là một đứa trẻ, cậu ấy làm bất cứ điều gì bản thân muốn miễn là nó không vi phạm bất kỳ quy tắc nào. Cậu ấy là đứa trẻ duy nhất đeo mặt nạ khi chơi trốn tìm. Cậu ấy là đứa trẻ duy nhất từng đặt bẫy khi chơi đuổi bắt. Bởi vì cậu ấy không có lẽ thường, cậu ấy có thói quen bẻ cong các quy tắc càng xa càng tốt mà không vi phạm. Cậu ấy không thể bị đánh bại trong những trò chơi đó.
"Ở thế giới thực, trong một thế giới đầy những quy luật tự nhiên và lẽ thường, Haruka-kun không thể không nổi bật. Cậu ấy luôn đi ngược lại lẽ thường. Cậu ấy cũng không có lý hơn trong thế giới này mà ha?”
Angelica gật đầu một cách mạnh mẽ. Cô ấy có lẽ đang nhớ lại tất cả những điều điên rồ mà cậu ấy đã làm trong Tối Thượng Mê Cung, như việc cứu mạng một hoàng đế mê cung.
"Họ luôn nói phải tránh xa cậu ấy," các cô gái thốt lên, "nhưng đó không phải vì cậu ấy nguy hiểm. Đó là vì cậu ấy vô lý!"
Tôi không thể tưởng tượng ra một thế giới kỳ lạ nào mà hành động của Haruka-kun có lý. Một thế giới của những người như Haruka-kun sẽ rất thanh bình. Trong một thế giới mà người bình thường đáng sợ và mạnh mẽ như Haruka-kun, những kẻ xấu không thể tồn tại.
"Đám du côn cũng nguy hiểm thật."
"Chẳng phải trong nhóm của chúng có, kiểu, những người có đai đen và võ sĩ quyền Anh à?"
"Nhưng đúng là vậy. Ngay cả nhóm của Kakizaki-kun cũng tránh xa Haruka-kun..."
Nguy hiểm, lũ du côn bản năng nhận ra Haruka-kun nguy hiểm đến mức nào. Chúng biết rằng chúng không nên gây sự với cậu ấy. Điều đó thật khôn ngoan. Những kẻ bắt nạt, dù là học sinh hay giáo viên, chỉ đơn giản là biến mất khi Haruka-kun ở gần. Cậu ấy là bất khả xâm phạm.
Ngay cả trong thế giới này, nếu mọi người biết rằng cậu ấy có một hoàng đế mê cung theo hầu, thì đó sẽ là một vụ bê bối lớn—một thảm hoạ không thể cứu vãn. Nhưng ở đây, trong thị trấn này, mọi người đã quen với việc thấy một cô gái trong bộ giáp sáng loáng đi theo Haruka-kun, nên ngay cả khi họ biết danh tính thật của cô ấy, họ cũng sẽ bình thường mà chấp nhận.
Rốt cuộc, cậu ấy đã gây ra sự phẫn nộ và bối rối lớn hơn nhiều hàng ngày. So với Haruka-kun, cô gái mặc giáp đó trông tử tế, điềm tĩnh và hợp lý.
Sự thiếu lẽ thường hoàn toàn của Haruka-kun dường như đã lây lan sang người dân thị trấn, nên họ chấp nhận đủ thứ đáng ngờ. Tất cả các vấn đề cậu ấy gây ra hẳn phải là vì Angelica. Mặc dù cậu ấy có lẽ không nhận thức được cách chúng được nhìn nhận. Hoàn toàn không biết gì.
"Tớ muốn một cái túi mới, nhưng một đôi giày hoặc bốt dễ thương sẽ thật tuyệt!"
"Phải, chân tớ đau nhức quá. Tớ nên hỏi cô chủ xem bà ấy giới thiệu gì!"
"Tớ muốn tìm một đôi dép sục! Có lẽ màu vàng?"
"Nghe dễ thương quá!"
"Đúng không?"
"Tớ hào hứng mua đồ lót mới quá!" Lớp phó B nói.
"Không được ren!" chúng tôi đồng thanh hét lên.
Angelica, với nhiều cử chỉ tay nhanh, nói với chúng tôi rằng cô ấy muốn mua một cái mũ mới. Các cử chỉ của cô ấy đang trở nên dễ hiểu hơn lời nói. Dù cô ấy không gặp khó khăn gì khi nói về các chủ đề nhạy cảm. Có lẽ vì đó là tất cả những gì mọi người yêu cầu cô ấy nói. Chúng tôi đã biết quá nhiều.
"Tớ không thể chờ đợi để mua một cái túi mới!"
"Phải, một chiếc túi sành điệu là một phụ kiện cần thiết. Tất cả túi của chúng ta đều màu be!"
"Cậu nói đúng!"
"Dạo này, tớ chỉ quan tâm đến độ bền và sức chứa của túi! Chúng ta không còn là con gái nữa sao?!"
"Tớ cần một cái ví ngay lập tức!"
"Tớ đã quen với cái bao xấu xí này rồi. Tớ đã trở thành loại quái vật gì vậy?!"
Tôi hy vọng cửa hàng tạp hóa có nhiều đồ mới. Mọi người đều rất hào hứng cho ngày mai. Đã lâu lắm rồi; chúng ta sẽ có một buổi đi mua sắm quần áo sành điệu thật vui vẻ! Không có gì ngạc nhiên khi Haruka-kun dành nhiều thời gian rảnh của mình ở đó.
Cậu ấy trao đổi rất nhiều, và khi vẫn không hài lòng, đã đầu tư vào chính cửa hàng và xây dựng một toà nhà mới cho họ. Cô chủ cửa hàng tạp hóa đã nói về hàng tồn kho, tốc độ luân chuyển, giảm giá, mở rộng cơ sở khách hàng, vân vân. Haruka-kun hẳn đã dạy cô ta một khoá cấp tốc về các nguyên tắc kinh doanh hiện đại.
Cửa hàng tạp hóa đã giống như một trung tâm mua sắm quy mô lớn, chắc chắn là cửa hàng bách hoá đầu tiên trong thế giới này. Cậu ấy thậm chí còn xây một toà nhà nổi bật chỉ vì cậu ấy thích, và tôi biết cậu ấy đang nghĩ về việc mở rộng… tất nhiên là mà cô chủ không hề hay biết.
"Loại mỹ phẩm duy nhất họ có là son môi nhỉ?”
"Phải, và nó hơi quá đỏ đối với tớ."
"Tớ muốn một màu nude ấm!" Lớp phó C líu lo.
“Tụi mình chưa thể mong đợi gì ngoài những thứ cơ bản. Có lẽ trước khi chúng ta hai mươi..."
"Quên mỹ phẩm đi," Lớp phó B nói. "Thứ tớ thực sự muốn là Tái Sinh như Haruka-kun. Nó thậm chí còn tái tạo làn da của cậu ấy!"
"Đó là lý do da cậu ấy mịn màng sao?!" chúng tôi hét lên.
"Tớ đã tự hỏi tại sao da cậu ấy trông rất sáng và mịn màng mỗi sáng! Vậy ra đó là Tái Sinh suốt bấy lâu nay!"
Tôi cũng có Tái Sinh, nhưng tôi sẽ không nói cho họ biết. Tôi quý mạng sống của mình lắm. Chúng tôi mới mười sáu tuổi. Không đời nào Tái Sinh giúp cậu ấy nhiều đến vậy. Nó chắc chắn liên quan nhiều hơn đến cách cậu ấy trải qua những đêm của mình.
Tiếng cười của chúng tôi vang vọng khắp quán trọ. Kể từ khi đến thế giới này, mọi người đã từ bỏ rất nhiều. Bọn tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy nhiều thứ nữa, nên tụi tôi cố gắng quên chúng đi. Haruka-kun thì không. Thay vào đó, cậu ấy đang mang tất cả trở lại, và điều đó khiến mọi người hạnh phúc. Chúng tôi đang có một niềm vui thực sự.
Tôi biết rằng cậu ấy sẽ tiếp tục làm bất cứ điều gì để khiến mọi người hạnh phúc. Theo Angelica, cậu ấy dành thời gian rảnh rỗi để thu thập vật liệu và tìm những công dụng khác nhau cho ma pháp của mình. Tôi không thể chờ đợi đến ngày mai.
Tất cả những thứ khiến cả lớp hạnh phúc chắc chắn sẽ có rất nhiều vào ngày mai. Tôi thậm chí còn bắt đầu mơ ước trở lại.
"Ngủ ngon! Hẹn gặp lại ngày mai!"
Mỗi ngày đều giống như một giấc mơ—một giấc mơ ngọt ngào, thoả mãn. Những ngày chúng tôi vật lộn trong một thế giới vô tâm đã biến thành những ngày tôi có thể cười một cách chân thành từ tận đáy lòng.
Bọn tôi sống hạnh phúc bây giờ. Cậu ấy đã giữ lời hứa của mình—một cuộc sống nơi chúng tôi có thể mỉm cười. Cảm ơn cậu nhé.


0 Bình luận