Buổi chiều hôm đó, sau khi trốn thoát thành công khỏi đám tín đồ giáo phái Ira tại Dragontan, Takuto có mặt tại cung điện để tham dự phiên họp thường kỳ.
Việc có thể chủ động sử dụng "bản sao thất bại" của mình, mang lại cho Takuto một lợi thế lớn.
Lỗi phẩm không chỉ là một đơn vị có khả năng chiến đấu, mà còn sở hữu nhiều năng lực đặc biệt hữu dụng trong chiến lược điều hành.
"Giờ thì, đợt thị sát ở Dragontan cũng không có gì ngoài dự đoán. Nhân lúc rảnh rỗi, bàn luôn về phương hướng xử lý Seldoche cho xong."
Hội nghị lần này quy tụ các lãnh đạo cốt cán của Mynoghra.
Tuy gần đây đã thu nhận thêm một số nhân tài hữu ích như YonaYona hay Thẩm vấn dị đoan Claire, nhưng người có đủ tư cách tham dự vẫn chỉ là những thành viên kỳ cựu đã cống hiến từ khi quốc gia mới thành lập:
Lão Mortar, Gia, Emul và chị em nhà Elfur.
Ngoài ra còn có các Dark Elf phụ trách ghi chép và phát tài liệu, nhân sự gần như không đổi.
Tuy vậy, Takuto cũng cảm nhận rõ ràng rằng hệ thống hiện tại không thể kéo dài mãi.
Diện tích và dân số của Mynoghra đã vượt xa khả năng quản lý của bộ máy cũ.
Dù lòng trung thành của các Dark Elf là điều đáng trân trọng, nhưng đã đến giới hạn.
Và điều đó thể hiện rõ khi nhìn vào vùng đất mới giành được là Seldoche.
"Khu vực mới tiếp quản này có khí hậu ôn hòa, đất đai màu mỡ, ít gặp thiên tai. Dân số đông, tiềm năng kinh tế rõ ràng. Nhưng hiện tại, khi chúng ta mới chỉ vừa ổn định quyền kiểm soát Đại Chú Giới và vùng quanh Dragontan, thì để vận hành thêm thành phố thứ ba như Seldoche rõ ràng là vượt quá năng lực hành chính. Thế nên, ta nghĩ thay vì thay đổi ồ ạt, cứ giữ nguyên hệ thống hiện tại rồi dần dần chuyển sang mô hình điều hành kiểu Mynoghra thì sẽ ổn hơn. Mọi người nghĩ sao?"
Vùng Seldoche trải dài từ khu giáp ranh giữa đại lục chính thống và Hắc đại lục, đến gần nửa vùng lãnh thổ cũ của thần quang quốc Renea.
Dù cái tên Seldoche thường được nhắc tới nhiều hơn vì vai trò trung tâm, nhưng xung quanh nó là hàng loạt thị trấn và thôn làng khác cũng cần được quản lý.
Thông thường, với quy mô thế này, người ta sẽ cho là không thể kiểm soát nổi.
Việc có thể giành lấy toàn bộ vùng đất và dân cư ấy đã là điều vô lý.
Nếu không nhờ vào thủ đoạn "nửa chính quy nửa gian lận" của Vittorio mà lợi dụng khả năng truyền bá giáo phái Ira thì giờ này e rằng cả vùng đã nổ loạn rồi chứ chẳng có cảnh ngồi họp bàn như thế này.
Và tất cả những người có mặt đều hiểu điều đó.
"Quả thật, quy mô Seldoche không thể so sánh với Dragontan. Nếu hành động vội vã, kết quả có thể sẽ tệ hơn. Dù tiếc cho năng lực giới hạn của bản thân, nhưng thần hoàn toàn đồng tình với ngài."
"Ngay từ đầu thì tốc độ mở rộng quốc gia này đã quá nhanh. Cả Dragontan lẫn Seldoche đều là thành quả chiếm được chứ không phải phát triển tự nhiên. Đúng là khó xử thật."
Tất cả những vùng đất mà Mynoghra giành được từ trước tới nay đều theo cách tương tự là thu phục hoặc xâm chiếm.
Không giống mô hình phát triển bình thường với di dân và mở rộng từ làng lên thị trấn.
Takuto biết rõ rằng Mynoghra là một quốc gia phát triển với hàng loạt ngoại lệ kỳ dị.
"Còn phải nhớ rằng Seldoche là vùng biên giới tiền tiêu, trước đó lại là đất địch nữa. Dù không muốn nghĩ đến, nhưng nguy cơ bị tái chiếm luôn rình rập."
Atou lên tiếng bổ sung sau lời Takuto, chỉ ra rủi ro chiến lược của khu vực này.
Gia, chiến binh trưởng, gật đầu mạnh mẽ tán thành.
Rõ ràng anh cũng đã suy nghĩ tới điều này.
Seldoche hiện giáp ranh hai quốc gia:
Liên minh Khế ước Elf El-Na và Thánh vương quốc Qualia.
Ở đại lục chính thống, một dãy núi lớn chia cắt hai nước này, nhưng ở phía bắc lạnh giá và phía nam nơi nối với Hắc đại lục thì có chỗ trống, cho phép lưu thông.
Vì đường phía bắc thường bị tuyết phủ, phần lớn giao thương giữa hai nước sẽ đi qua Seldoche.
Do đó, vùng đất mà Mynoghra vừa chiếm giữ có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.
Đối với El-Na và Qualia, để mặc vùng này rơi vào tay một quốc gia tà ác như Mynoghra là điều không thể chấp nhận.
"May mắn là nhờ giáo phái Ira lan rộng, dân chúng ở đây có thiện cảm rất lớn với chúng ta. Điều hành cũng dễ thở hơn nhiều."
"Câu gì ấy nhỉ? Bánh mì và gánh xiếc? Dù sao thì, khỏi cần chính sách hòa giải, chỉ cần đầu tư tối thiểu để ổn định lại tình hình là được. Trồng thêm ít Cây Thịt Người, xây thêm mấy nhà thờ giáo pháo Ira là câu giờ đủ rồi."
Chiến thuật của Vittorio ở vùng đất Thần Quang quốc Renea cũ thật sự là quá tàn nhẫn.
Dựa vào năng lực đặc biệt, hắn ép người dân cải đạo sang giáo phái Ira.
Dĩ nhiên bình thường không thể làm vậy.
Trong Eternal Nations, các đơn vị tôn giáo của quốc gia khác sẽ phản ứng ngay.
Thậm chí giáo hội Aros còn sẽ can thiệp nếu là thời bình.
Chính vì thời điểm hỗn loạn do thế lực TRPG là Erakino, hai Thánh nữ, và cả Game Master gây ra, Vittorio mới tận dụng cơ hội mà tung chiêu.
Có thể nói, cơ hội chiếm được vùng đất quy mô này chỉ đến một lần trong đời.
Gánh nặng lần này là ngoài dự tính, nhưng phần thưởng nếu vượt qua được sẽ cực kỳ lớn.
Và nếu đến thế mà còn không xử lý nổi thì còn xứng làm Ira Takuto cái gì nữa?
"Vấn đề là, thưa Đức Vua, ngài sẽ cử ai làm người phụ trách Seldoche? Có thể giữ lại bộ máy thống trị cũ, nhưng ít nhất cũng cần có một người đại diện đủ năng lực để đảm bảo sự ổn định."
"Đó mới là chuyện đau đầu…"
Takuto đã chuẩn bị tinh thần, nhưng điều đó không có nghĩa là thực tế cũng sẵn sàng đi theo cậu.
Nhân lực là vấn đề muôn thuở.
Dù tạm thời hoãn lại, nhưng không thể để mặc hoài được.
Như lão Mortar nói, cần ít nhất một người phụ trách cho có hình thức.
Nhưng người đó phải đủ khả năng để trấn an dân chúng và thúc đẩy chính sách đồng hóa.
Với tình trạng thiếu nhân lực kinh niên như hiện tại, đó là yêu cầu quá sức với Mynoghra.
(Nếu xét đến diện tích, dân số và rủi ro chiến tranh… thì tốt nhất phải là một anh hùng. Nhưng Atou thì không thể, Vittorio thì khỏi nói. Giá mà còn Isla thì tốt… nhưng giờ hối hận cũng vô ích.)
Anterise thì cũng khó.
Dù cô ấy luôn tận tâm tận lực, Takuto không muốn bắt cô gánh thêm nữa.
Nhưng lý do chính là vì xuất thân của cô.
Ít ai còn nhớ, nhưng Anterise vốn là tiểu thư thừa kế của một gia tộc quyền thế trong liên minh El-Na.
Cô bỏ trốn vì không chịu được những quy tắc gò bó và trách nhiệm truyền thống, cuối cùng dừng chân ở Dragontan.
Nói cách khác, đưa cô về vùng gần El-Na chẳng khác nào chọc vào tổ kiến.
Mặc kệ El-Na hiện giờ ra sao, để Anterise quay lại đó vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
(Còn ai nữa… YonaYona thì càng không được.)
Vấn đề của cô bé là thiếu kinh nghiệm thực tế.
Là Phó giáo chủ của giáo phái Ira, nhiệm vụ chính của cô là trấn an đám tín đồ cuồng nhiệt đã đứt hết phanh.
Trói chặt cô ở một thành phố là việc cực kỳ dở.
(À đúng rồi, người mới vào gần đây là Claire Imleis, cựu Thẩm vấn dị đoan. Liệu cô ấy có phù hợp không?)
Takuto thoáng nghĩ đến rồi lại lập tức lắc đầu.
Về năng lực thì không chê được.
Cô ấy nghiêm túc, từng làm nhiều công việc giấy tờ nên có thể nhanh chóng làm quen với công việc quản lý.
Nhưng…
Cô ấy là kẻ phản bội Thánh quốc Qualia, từng là thẩm vấn dị đoan, nói cách khác là cái gai trong mắt kẻ địch.
Cử cô ấy đến vùng biên gần Qualia thì khác gì tự rước họa.
Chưa kể Takuto còn định giao cho cô nhiệm vụ chỉ huy các Kỵ binh giáo phái Ira, những kẻ từng là Thánh kỵ binh nhưng nay đã quay lưng với ánh sáng để theo giáo phái Ira.
Vậy nên, Claire cũng bị loại.
(Bó tay rồi. Thật sự chẳng còn ai phù hợp. Những người khác thì hoặc thiếu danh tiếng, hoặc địa vị không đủ để đảm nhận trọng trách đó…)
Ít nhất thì, giá mà họ có danh tiếng hoặc thực lực nổi bật hơn chút nữa...
Thôi thì đành nhìn về tương lai vậy.
Có nên luân phiên cử những người có tiềm năng đến Seldoche làm nhiệm vụ ngắn hạn không?
Dù điều đó đồng nghĩa với việc Takuto phải tự mình giám sát chính sách từng chút một, nhưng vào lúc này, đó dường như là giải pháp khả dĩ duy nhất.
Nếu muốn đào tạo nhân sự thì cũng phải để họ trải nghiệm thực tế nữa...
Nhưng ngay lúc ấy—
“Thưa Đức vua.”
"Đức vua ơi!”
“Chúng thần xin được nhận nhiệm vụ đến Seldoche ạ!”
Hai chị em nhà Elfur, nãy giờ chỉ lặng lẽ dõi theo diễn biến cuộc họp, bất ngờ lên tiếng đưa ra đề nghị không ai ngờ tới.
Takuto cũng bất giác tròn mắt vì điều đó nằm ngoài mọi tính toán của cậu.
“Hai em á?”
Trước câu hỏi bật ra theo phản xạ, hai cô gái đồng loạt gật đầu đầy quyết tâm.
Dù hơi bối rối, Takuto ngay lập tức đánh giá lợi và hại của việc cử hai chị em làm lãnh đạo khu vực Seldoche.
(Ừm... lẽ ra mình còn muốn để hai em học hỏi thêm chút nữa ở đây, nhưng mà... đúng là hai người quá phù hợp với vị trí đó.)
Thực tế, cử cặp song sinh này đến cai quản Seldoche và vùng phụ cận là một lựa chọn hợp lý.
Là ứng viên lãnh đạo tương lai, lại có địa vị cao trong Mynoghra, tên tuổi của họ đủ sức gây tiếng vang.
Sức mạnh mang phẩm chất "Anh hùng", dù đặc biệt nhưng vẫn đảm bảo uy tín.
Việc hai người cùng đảm nhận vị trí đứng đầu còn tạo ra sự linh hoạt trong điều hành, điều mà một người khó đảm đương trọn vẹn.
Thông thường, việc “hai người cùng làm sếp” dễ sinh chia rẽ bè phái, gây loạn nội bộ.
Nhưng với sự gắn bó khăng khít của họ, nguy cơ ấy gần như bằng không.
Tuy năng lực thực thi công vụ vẫn còn hạn chế, nhưng họ đủ thông minh để hiểu đường lối của Takuto.
Nếu cử thêm vài người hỗ trợ thì sẽ ổn.
Nói cách khác, để hai chị em nhà Elfur đến Seldoche là lựa chọn vô cùng đúng đắn cả với Takuto lẫn quốc gia Mynoghra.
Vừa cân nhắc xong, Takuto giấu đi chút buồn trong lòng, rồi quay sang hai cô gái đang hừng hực khí thế mà hỏi:
“Các em chắc chứ? Với năng lực của hai em thì đến lui cũng không khó, nhưng không thể về thăm thường xuyên được đâu. Sống xa mọi người, có ổn không?”
Thật ra người cảm thấy “không ổn” là Takuto, nhưng dường như hai cô gái chưa nghĩ tới chuyện đó mà chỉ đáp lại bằng một lời hứa đầy vững vàng.
Cậu liếc mắt nhìn xung quanh.
Cả lão Mortar và nhóm Dark Elf có vẻ ngạc nhiên, nhưng cơ bản đều tán đồng.
Xem ra, quan điểm của họ là:
“Có năng lực thì phải gánh vác tương xứng, dù là trẻ con cũng vậy.”
Atou thì đang gật gù.
Có lẽ vì hai cô bé sẽ không còn ở đây làm cận vệ nữa, đồng nghĩa với việc Atou có thể ở cạnh Takuto nhiều hơn.
Cũng có thể cô đang nghĩ đến điều khác.
Dù sao đi nữa, ít nhất lần này cô cũng đứng cùng chiến tuyến.
Tất cả đều hợp lý cả về đạo lý lẫn chiến lược.
Chỉ có điều, nếu không kể đến cảm giác cô đơn đang dâng lên trong lòng Takuto... thì đúng là không có lỗ hổng nào cả.
(Thôi nào, đâu phải là không được gặp nữa...)
Tự thuyết phục mình như thế, cậu sắp sửa gật đầu đồng ý thì hai cô bé lại bất ngờ lên tiếng:
“Chúng thần sẽ cho mọi người thấy là mình có thể giúp ích cho Đức vua thật nhiều luôn đó!”
“Nếu sống trong môi trường không thể dựa dẫm vào Đức vua hay mọi người, thần nghĩ tụi thần sẽ mạnh mẽ hơn nữa.”
“Ừm! Phải mạnh mẽ hơn!”
(Muốn mạnh mẽ hơn, à...)
Ước nguyện của họ vừa trong sáng vừa cao quý.
Nhưng qua những lời lẽ vô tư ấy, Takuto hiểu rằng trong lòng họ còn mang theo nỗi niềm khác sâu hơn.
“Chúng thần... không thể chấp nhận việc cứ để mình bị đánh bại như vậy được.”
“Chuyện đó... sẽ không lặp lại lần hai đâu.”
Trong giây lát, hình ảnh hai cô gái với nụ cười rạng rỡ ấy hiện lên cùng ký ức về những trận chiến, những thất bại họ từng nếm trải ở đất nước Renea.
Kẻ thua cuộc sẽ đánh mất tất cả kể cả lòng tự tôn.
Chính sự quyết tâm không được phép thua thêm lần nào nữa từ họ đã thổi bừng lên ngọn lửa trong lòng Takuto.
Và cậu cũng tự hứa sẽ không bao giờ quên đi khát vọng cháy bỏng đang hiện diện trong trái tim mình.
=Thông báo hệ thống=============
《Cặp song sinh Phù thủy Hối hận Elfur》 đã được cử làm lãnh chủ vùng Seldoche.
Thời gian hồi cần thiết để triệu hồi lại đơn vị này sẽ tăng lên.
―――――――――――――――――――――――――――


0 Bình luận