Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6: Hội đàm Thánh Ma toàn cõi

Chương 137: Thuyết phục

0 Bình luận - Độ dài: 1,994 từ - Cập nhật:

Tại cung điện của Đại Chú Giới Mynoghra.

Phòng hội nghị.

Những Dark Elf được triệu tập khẩn cấp vì một vấn đề nghiêm trọng, ai nấy đều không giấu được vẻ bất mãn khi lắng nghe Takuto trình bày.

“Dù là quyết định của đức vua, nhưng lần này thì thật khó để toàn tâm tán đồng.”

Một người chơi thuộc phe RPG.

Thông báo về việc thiết lập liên minh với Dũng Giả Yuu sau khi nghe toàn bộ nội dung sự việc, phản ứng của các thuộc hạ có thể gói gọn trong lời của lão Mortar.

Takuto hoàn toàn hiểu rõ họ không phải vì ương ngạnh hay cảm tính mà phản đối.

Cậu tiếp nhận ý kiến của họ bằng thái độ vô cùng điềm tĩnh.

“Ừ, ta đoán là mọi người sẽ lo cho ta nên mới phản ứng vậy. …Còn Vittorio, ngươi nghĩ sao?”

Cậu quay sang hỏi vị “anh hùng xúi giục” hiếm khi chịu có mặt tại cuộc họp, hôm nay lại lặng lẽ nghe hết toàn bộ mà không gây chuyện.

Đã hiện diện rồi thì chẳng lý gì không tận dụng.

“Ồ? Ý kiến của thần ư? Nhưng mà có đấng Ira Takuto-sama vĩ đại, siêu cấp, thần thánh hơn thần gấp bội đang ở đây, thần nghĩ chút đầu óc bé nhỏ của mình chẳng giúp ích được gì đâu mà… Thôi để thần đi cắt tay vậy… hổng ai cần thần hết…”

Lời lẽ có phần châm chọc, nhưng đúng kiểu người chuyên khuấy đảo bầu không khí như hắn là mảnh ghép thích hợp lúc này.

Dù quyết định cuối cùng thuộc về Takuto, nhưng nếu ép quá mà khiến Dark Elf phản cảm thì sau này sẽ sinh ra nhiều phiền toái.

Không phải vì Takuto nhân nhượng họ, mà là cậu không muốn phải trả cái giá không đáng trong tương lai.

Đó là lý do cậu phải kết hợp cả mềm mỏng lẫn cứng rắn để thuyết phục họ thật khéo léo.

(Còn về phần Atou thì hoàn toàn không có mặt.)

Nếu có cô ấy ở đây, chắc chắn cô sẽ đứng về phía Dark Elf, và nếu để cô với Vittorio cùng xuất hiện thì kiểu gì cũng ẩu đả.

Kết quả là chỉ tổ tốn thời gian.

“Nếu muốn cắt tay thì có khối người sẵn sàng giúp ngươi đấy. Ví dụ như mấy chị em Elfur đang ngồi đằng kia chẳng hạn. ――Quay lại chủ đề, ta cho rằng liên minh lần này có lợi nhất định. Nhưng ta cũng muốn nghe thêm ý kiến từ một góc nhìn khác thôi.”

“Cái đám bên kia đang nhìn tay thần như thể sắp nhảy vào liếm vậy đó… Mà nói thật, ‘Dũng Giả’ thì cũng chỉ là tên rỗng túi không xu dính túi thôi. Được ăn ngon mặc đẹp, lại còn có thế lực chống lưng, với hắn, mấy thứ đó chắc hấp dẫn lắm nhỉ?”

“…Ta chưa nghĩ đến hướng đó. Phải rồi, vì họ không có quốc gia, nên phải tự lo chuyện sinh tồn.”

Takuto vốn là đức vua, lại sống trong nền sản xuất ổn định, đến cả lương thực cũng có thể sản xuất khẩn cấp.

Nói cậu đang hơi lơ là khía cạnh sinh tồn ở thế giới này… cũng không sai.

“Nghe đâu ở quê hắn, mỗi lần đánh quái thì nó rơi ra vàng đấy? Nhưng vàng đó ở thế giới này thì dùng được quái gì!”

“Chà… Hay mình cho hắn chỗ ở tốt hơn một chút, kèm theo ít tiền tiêu vặt? Ta không biết thiện cảm tăng thì sẽ ảnh hưởng gì, nhưng… dù sao thì, đấy cũng là một cách chơi khôn.”

“Có thực mới vực được đạo mà, Thần ơi! Những thứ thực tế như thế này, đôi khi lại chính là yếu tố quan trọng! Không phải ai cũng đủ thanh cao để gạt bỏ ham muốn bản năng đâu!”

Phản ứng của các Dark Elf có phần dịu lại.

Vẻ như họ cũng thấy lời giải thích có lý.

Họ xem Kamimiyadera Yuu giống như phù thủy Erakino, một sinh vật từ thế giới khác với năng lực kỳ dị.

Nói cách khác, cùng loại với đám Ma Vương quân hay TRPG mà họ từng phải chịu khổ.

Phản ứng "không đời nào hợp tác" là hoàn toàn dễ hiểu.

Cuộc họp lần này cũng vì mục đích ngầm là làm mềm dần nhận thức đó và kéo họ theo hướng mong muốn.

(Tuy vậy, Takuto cũng chưa hề mất cảnh giác với phe RPG…)

“Hơn nữa, cậu ta còn tặng cả Regalia. Với một người đã thể hiện thiện ý như vậy, ta không thể đối xử phũ phàng. Làm thế không chỉ vô lễ, mà còn ảnh hưởng đến danh dự của một vị vua.”

“Thì cứ mặc kệ rồi ôm luôn thanh kiếm là được mà~?”

“Không đơn giản vậy đâu…”

Lý do không thể làm thế không nằm ở bản tính trung thực của Takuto.

Mà là vì ánh mắt như muốn giết người của các Dark Elf đang nhìn Vittorio từ nãy đến giờ khi nghe hắn nói câu đó.

Thật lòng mà nói, Takuto nghĩ lật mặt, đâm sau lưng là lẽ thường trong chiến tranh.

Nhưng bọn họ thì không.

Dark Elf mang trong mình một niềm tin sâu sắc vào vị vua của mình là Ira Takuto.

Một đấng vương giả vừa tà ác và vĩ đại tuyệt đối, vừa không thể bị bất kỳ thế lực nào làm vấy bẩn.

Chính vì chia sẻ hình tượng đó ở tầm giống như tín ngưỡng, họ mới trung thành đến vậy.

Theo một nghĩa nào đó, họ cũng đang mơ mộng về một Ira Takuto lý tưởng.

Phá vỡ ảo ảnh đó chẳng khác nào tự tay đánh sập cả vương quốc từ gốc rễ.

“À mà này, sao hắn không đến mấy nước khác? Như El-Na giờ là quốc gia của Succubus, hay Qualia cũng đâu có ngăn cản được?”

“Này này, một thằng trai trẻ mà mò vào nước Succubus thì mười phần chết đủ mười phần. Còn Qualia thì lại là quốc gia thần quyền, dính vào rắc rối lắm nên hắn né đấy!”

Emul đặt câu hỏi, và Vittorio lập tức trả lời.

Không nhắc tới các nước trung lập là vì đơn giản chúng quá yếu.

Nếu tính theo phép loại trừ, chỉ có Mynoghra là nước trung lập mạnh và an toàn.

Nhìn lại toàn cảnh, Takuto bắt đầu cảm thấy Yuu thật ra cũng chẳng dễ dàng gì.

“Dù sao thì, phán đoán bây giờ vẫn còn hơi sớm. Ta sẽ duy trì giám sát và cảnh giác. Còn các ngươi, lão Mortar, có thể tạm chấp nhận chuyện này chứ?”

“Lòng dạ thì vẫn nặng trĩu, nhưng nếu là điều cần thiết thì chúng thần đành thuận theo. Thanh Regalia mà hắn dâng tặng là mảnh ghép không thể thiếu trong đại nguyện của Mynoghra. Phần còn lại… là tăng cường bảo vệ để vua không gặp bất trắc gì là được.”

Xem ra các Dark Elf cũng đã nghiêng về hướng đồng thuận.

Tuy là đồng thuận thụ động, nhưng với Takuto, chỉ cần thế là đủ.

Bởi chẳng ai dám chắc sau này quan hệ với Yuu sẽ ra sao.

Miễn là toàn thể Mynoghra cùng ý chí thì sẽ không có vấn đề.

“Nếu vậy… xin đức vua cho phép cử Vittorio-dono theo dõi Dũng Giả Yuu.”

“Hửm, Vittorio à? Tại sao lại là hắn?"

Gia lên tiếng.

Takuto tuy đã lờ mờ hiểu ý đồ, nhưng thấy hứng thú khi chính Gia vốn rất ghét Vittorio lại đề xuất.

Cậu giả vờ chưa rõ và hỏi ngược lại, thì nhận được một câu trả lời khá thú vị.

“Dù không muốn thừa nhận, nhưng năng lực của Vittorio-dono là có thật. Về mặt quan sát, đánh giá con người thì trừ đức vua ra, không ai sánh bằng ngài ấy. Vậy thì… giao cho ngài ấy nhiệm vụ giám sát là thích hợp nhất.”

“Hừm…”

Lý do hợp lý đến hoàn hảo.

Vittorio sở hữu nhiều năng lực đặc biệt, chủ yếu thiên về gây hỗn loạn trong đô thị và thao túng, khống chế đơn vị chiến đấu…

Tuy không phải loại đơn vị chuyên làm gián điệp, nhưng kỹ năng thao túng lòng người mà Vittorio nắm giữ lại cực kỳ phù hợp với việc quan sát và nhận biết những biểu hiện bất thường.

Phát hiện ra hành vi hay lời nói đáng nghi đối với hắn không phải việc khó.

Việc Vittorio dẹp cái tôi sang một bên để đưa ra lời khuyên có lợi cho đất nước và cho cả vị vua mình phục vụ, quả thật là điều đáng tin cậy như mọi khi.

Tuy vậy…

(Mà thật ra cái đề nghị này coi như vô nghĩa, vì bản thân Vittorio tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ giám sát như Gia mong muốn đâu!)

Takuto thầm nghĩ.

Gia vẫn còn phải học nhiều lắm.

Ngay từ đầu việc đưa Vittorio vào kế hoạch đã là một sai lầm rồi.

Với kiểu người như hắn, nếu hứng thú trùng hợp với lợi ích phe mình thì còn có thể điều chỉnh kế hoạch theo hắn, chứ không phải ngược lại.

Đó mới là cách dùng Vittorio đúng đắn.

Thế nhưng Gia không hiểu điều đó, thành ra lại trở thành món đồ chơi mới cho Vittorio.

"Cảm động quá! Ta cảm động tới rơi nước mắt luôn áááá!! Lòng trung thành, niềm tin tuyệt đối, thật không ngờ lại đến từ Gia-dono! Ta… ta đã hiểu lầm ngươi rồiiii!!!"

"Im đi! Đừng có hét nữa! Với lại đừng phun nước miếng, bẩn thỉu quá!"

"Vậy là chúng ta đã làm hòa rồi nhé? Từ nay trở đi ta với Gia-dono sẽ là… bạn thân chí cốt! Là chiến hữu! Là tri kỷ không rời nhaaa!?"

"Đã bảo là đừng phun nước miếng rồi mà! Với lại ngươi có nghe cho rõ lời ta nói không đấy!? Có nghiêm túc làm nhiệm vụ giám sát được không hả!?"

"Hmm… để xem nào~? Liệu ta có làm được không ta~? Hơi bị khó nha~. Thôi Gia-dono làm đi, chính ngươi là người đề xuất mà, đúng không~?"

"Ngồi yên đó cho ta! Hôm nay ta nhất định sẽ chặt cái đầu phét lác của ngươi khỏi cổ cho hả giận!"

"Á á, bạo lực quá đi thôi~!"

Tiếng cãi vã của Gia và Vittorio vang lên ầm ĩ khắp phòng.

Ngay cả Mortar và những người khác cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

Thế này thì chắc phải một lúc lâu nữa cuộc họp mới có thể tiếp tục được.

Takuto đành chấp nhận thực tế đó.

Nhưng suy cho cùng thì mục tiêu chính của buổi họp đã đạt được, cũng chẳng còn vấn đề gì đáng phải bàn nữa.

Cậu đứng dậy, thầm nghĩ việc này rốt cuộc cũng đã xong xuôi.

Mặc dù vẫn cần cảnh giác, nhưng nếu chỉ đến mức này thì phản ứng của đám Dark Elf cũng đã nằm trong tầm kiểm soát.

Cậu đã khéo léo lèo lái tình thế và dàn xếp ổn thỏa.

“Vậy nhờ mọi người lo liệu phần còn lại nhé.”

Dứt lời, Takuto quay lưng rời khỏi phòng họp, để lại đám hỗn loạn phía sau.

Ngay lập tức, cặp chị em Elfur cũng nhanh chân lẻn ra theo, mỗi người kè một bên cậu rồi tò mò hỏi:

“Ngài nghĩ chuyện lần này… sẽ diễn ra thế nào ạ?”

“Trông ngài có vẻ rất hào hứng luôn ấy~!”

“Ừm… chắc cũng không tệ đâu nhỉ?”

Takuto trả lời lửng lơ, nét mặt cậu lúc ấy cực kỳ thích thú và mãn nguyện đúng thật như Mearia nói.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận