WN

Chương 16: Con nhỏ giả nai!

Chương 16: Con nhỏ giả nai!

"Bạn ơi, cho mình đổi chỗ ngồi buổi đọc sáng được không?"

Cao Đông đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ thì chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng như sắp khóc vang lên bên tai.

Anh quay đầu lại, thấy hoa khôi của lớp đang đứng cạnh bàn mình, ôm sách trong tay, đầu cúi thấp. Đôi mắt cô đỏ hoe, mũi sụt sịt, trông cứ như vừa bị ai bắt nạt thê thảm lắm vậy.

Nói thật thì, đối mặt với vẻ mặt đó, không thằng con trai nào nỡ từ chối.

Cao Đông liếc nhìn bạn cùng bàn mới của mình với ánh mắt đầy ghen tị. An Nguyên đúng là số hưởng. Người đẹp nhất lớp lúc nào cũng dính lấy cậu ta, còn người đẹp thứ hai thì từng là bạn cùng bàn của cậu ta. Mối quan hệ giữa bọn họ thì… cũng chẳng rõ ràng lắm.

"Được rồi, tớ đổi cho." Cao Đông không chút do dự đứng dậy, nhường chỗ.

"Cảm ơn cậu..."

Trần Trừng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh An Nguyên. Cô mím môi, đôi mắt ngấn nước nhìn thằng bạn thân chí cốt của mình như một chú chó con bị lạc.

"...Mặt mày làm sao thế? Nhìn tao kiểu gì đấy?"

An Nguyên hoàn toàn mờ mịt. Từ nãy đến giờ, cậu chỉ chăm chăm làm bài toán, đâu biết chuyện gì đã xảy ra.

"Mày sao rồi?"

"Lý Uyển Di bắt nạt tao! Nó nói đủ thứ khó nghe luôn..."

Trần Trừng rên một tiếng đầy tủi thân, gục mặt xuống cánh tay. Giọng cô rất nhỏ, cố tình không để người khác nghe thấy, nhưng ánh mắt thì cứ liếc sang phía Lý Uyển Di mãi.

"Khoan... mày bị một con gái bắt nạt á?"

"Mày thử nghĩ xem nếu có một con điên tự nhiên chặn mày trong nhà vệ sinh rồi mắng xối xả thì mày làm gì? Tao sốc quá nên không phản ứng lại nổi!"

An Nguyên không biết nói gì luôn. Nghĩ lại thì, đúng là... với cái kiểu nóng nảy của Lý Uyển Di... ngay cả cậu cũng khó mà cãi lại được. Mấy hôm trước còn vì ức chế mà giữa đêm lái xe đi tìm Trần Trừng uống rượu — cuối cùng mới dẫn đến chuyện hai đứa xuyên không cùng nhau.

Hình ảnh khuôn mặt giận dữ méo mó của vị hôn thê cũ lại hiện lên trong đầu cậu.

"Con nhỏ đó..."

An Nguyên nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, tay siết lại thành nắm đấm. Nhưng rồi thay vì dằn vặt bản thân, cậu quay sang an ủi thằng bạn thân đang suy sụp. Cậu vỗ vai Trần Trừng, giọng trầm ấm:

"Ổn rồi, đừng lo."

Nhưng mà... có gì đó sai sai.

An Nguyên hiểu rõ Trần Trừng. Từ trước tới giờ, con nhỏ này có bao giờ khóc lóc hay cầu xin ai đâu. Tụi mình quen nhau bao nhiêu năm rồi, cùng lắm là mày chửi thề vài câu sau khi uống rượu thôi chứ?

Chẳng lẽ đổi giới tính xong tính cách cũng đổi luôn?

"An Nguyên~ Wuuu~"

"Mày có muốn tao đi xử nó cho mày không?"

"Mày định đánh con gái thật à?"

"Ờ..."

Trần Trừng còn làm bộ đáng thương hơn: "Thôi kệ… dù sao nó cũng không đánh tao… chỉ nói mấy câu khó nghe thôi..."

Câu nói đó chỉ khiến An Nguyên càng giận hơn. Cậu lườm sang phía Lý Uyển Di một cái sắc lẹm.

Cậu vốn đã thấy có lỗi với Trần Trừng, giờ còn để nó bị bắt nạt vì mình? Đúng là kiếp trước mù mắt mới nghĩ đến chuyện cưới Lý Uyển Di.

Bên kia, Lý Uyển Di vẫn đang quan sát tình hình. Bỗng dưng bị An Nguyên lườm, cô ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Gì vậy trời?!

Cô chỉ mới nói một câu mà bị nhìn như muốn giết người luôn á?!

"Thôi kệ, cũng không nghiêm trọng lắm đâu..."

Trần Trừng bắt đầu chuyển sang dỗ lại An Nguyên, nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ đắc ý, còn không quên liếc sang Lý Uyển Di lần nữa.

Trước đây An Nguyên chỉ đơn giản là có ấn tượng xấu về hôn thê cũ. Nhưng bây giờ?

Giờ chắc đến làm bạn cũng không muốn nữa.

Yêu đương gì tầm này, lặp lại sai lầm thì thôi đi. Sau vụ này thì không đội trời chung luôn!

Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp bắt đầu tiết đọc sáng.

Trần Trừng lập tức cầm bút lên, giả vờ là học sinh chăm ngoan, chúi đầu vào sách vở.

Mới một giây trước còn nức nở đáng thương, giờ thì nước mắt chẳng thấy đâu, ngược lại còn cười khúc khích trong lòng, cảm giác như kỳ kinh nguyệt cũng trôi chảy hơn.

An Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ. Ừm, đúng là cảm thấy có gì đó sai sai. Lúc nãy đã thấy lạ rồi, bình thường Trần Trừng đâu có diễn sâu thế này.

"Mẹ tao sắp đi công tác vài hôm." Trần Trừng vừa viết bài vừa nói nhỏ. "Hình như mẹ mày cũng đi, tao nghe lỏm được."

"Thì sao?"

"Thì qua nhà tao ở đi!"

Kiếp trước, cứ mỗi lần cha mẹ một trong hai đứa đi vắng lâu là 2 đứa lại dọn sang nhà nhau ở tạm vài ngày. Phụ huynh cũng không để ý gì nhiều, thoải mái lắm.

Nhưng mà… kiếp này, nhỏ đó là con gái rồi!

An Nguyên trong đầu xoay đủ kiểu để từ chối. Không phải là cậu không tin vào lý trí mình, chỉ là… không tin nổi vào cái “não dưới” thôi.

Còn chưa kịp trả lời thì giáo viên chủ nhiệm đã đi tới. Trần Trừngg lập tức ngậm miệng, cúi đầu chăm chỉ.

Cộc! Giáo viên gõ nhẹ lên bàn: "Sao hai em lại ngồi cạnh nhau?"

Trần Trừng lập tức căng thẳng, may mà An Nguyên bình tĩnh đáp: "Bạn ấy hỏi em một câu trong bài toán."

"Bạn ấy hiểu chưa?"

"Chắc là hiểu rồi ạ?"

"Vậy sao vẫn ngồi đây?"

Không nói một lời, Trần Trừng vơ lấy sách vở rồi lỉnh về chỗ cũ như một làn khói.

Cô giáo nhìn theo rồi thở dài: "Lớp 12 rồi, đừng yêu đương gì cả, học là quan trọng nhất."

"Chúng em chỉ là bạn thôi ạ," An Nguyên gãi đầu ngượng ngùng. Đến cô giáo mà cũng hiểu lầm á?

"Lên đại học rồi yêu cũng chưa muộn."

Câu đó chắc hợp với học sinh khác, chứ An Nguyên thì chỉ muốn lườm.

Đại học gì mà suốt ngày giành chỗ trong thư viện, thi cử ngập đầu, phải cày giải và thực tập tới quay như chong chóng.

Trong khi đó, cuộc sống đại học của Trần Trừng thì như mơ: cúp học suốt, không phải học đêm, rảnh rỗi thì chơi game, viết truyện, ngủ trưa...

"Vâng ạ," An Nguyên đáp cho có lệ, nhưng trong lòng thì thề — đời này nhất định phải sống dễ thở hơn. Không còn bị áp lực, không rụng tóc, không stress đến sụt cân...

Cô giáo hài lòng rời đi. An Nguyên từ trước đến giờ vốn là học sinh xuất sắc, chưa từng gây chuyện, nên luôn là học trò cưng trong mắt cô.

Buổi đọc sáng hôm nay khá nhẹ nhàng. Giáo viên không tranh thủ biến nó thành tiết văn, chỉ đứng trông để lớp giữ trật tự.

Tới lúc tự học kết thúc, An Nguyên đã làm xong hết bài tập hôm qua.

Cậu duỗi người, xoay vai cho giãn gân cốt, đang định gọi Trần Trừng đi mua trà sữa thì phát hiện Lý Uyển Di đang lưỡng lự bước về phía mình.

Không nói một lời, An Nguyên lạnh lùng liếc cô một cái, rồi đứng dậy đi thẳng không quay đầu lại.

Cậu biết Trần Trừng có diễn chút thật đấy, nhưng không thay đổi được sự thật là Lý Uyển Di đã bắt nạt nó.

Trần Trừng vốn trầm tính, hướng nội, bị mắng thì im lặng là chuyện dễ hiểu. An Nguyên từng hy vọng Lý Uyển Di thời cấp ba sẽ khác, chín chắn hơn.

Sai lầm. Vẫn là cái kiểu hung dữ, miệng mồm chua ngoa, giả vờ dịu dàng như xưa.

Tất cả cái vẻ dịu dàng tao nhã thường ngày? Giả tạo hết.

"Trừng Trừng, đi canteen không? Tao chưa ăn sáng gì luôn."

"Đi liền~"

"Thầy thể dục lại nghỉ nữa hả? Tiết đó học gì ta?"

"Ai biết~ cấp ba làm gì có tiết thể dục nhiều đâu~"

An Nguyên và Trần Trừng vừa cười vừa nói vừa rời khỏi lớp, còn Lý Uyển Di đứng đó, cuối cùng cũng hiểu ra—

Cô ta hoàn toàn thua cuộc.

Cái kiểu giả nai đó, vô dụng rồi!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!