• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 48: Làm một ván game đi!

0 Bình luận - Độ dài: 1,526 từ - Cập nhật:

Không khí trong phòng có chút gượng gạo.

May mà cửa phòng vẫn đang mở, mấy cái bong bóng mờ ám kia dường như cũng theo gió bay ra ngoài bớt phần nào, khiến không khí trong phòng bớt mờ ám đi một chút. Hai đứa mỗi đứa cúi đầu làm việc riêng, ai làm bài người nấy.

Chen Cheng vén một lọn tóc mai ra sau tai, hơi nghiêng đầu, vò đầu bứt tai với bài toán. Cô nguệch ngoạc nháp, lật vở tìm công thức có thể áp dụng. Mặc dù có người ngay bên cạnh có thể hỏi, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

An Yuan thì đang chép văn, bản Xuất Sư Biểu hơn sáu trăm chữ, phải chép tới mười lần, viết đến muốn rút gân tay.

Nhưng việc này không tốn nhiều não, thế là đầu óc rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn cứ lén lút liếc sang con nhỏ ngồi kế bên.

Con nhỏ ấy chăm chú viết vẽ trên giấy nháp, đôi môi lúc nào cũng hay mím thì giờ lại hơi hé ra. Đôi môi hồng mềm óng ánh dưới ánh đèn bàn, trông mọng nước như muốn cắn một cái. Ở khoảng cách gần, da nó vẫn trắng mịn đến mức không thấy lỗ chân lông hay lông tơ, y như trứng gà vừa bóc vỏ, non nớt đến mức chỉ muốn bóp cho chảy nước ra.

Ngũ quan của nó cũng cân đối kỳ lạ, đôi mắt như hoa đào, đuôi mắt hơi cong lên làm toát lên vẻ quyến rũ. Hàng mi dài cong vút cứ chớp chớp như thể câu mất hồn người ta. Nhưng cặp kính trên mũi lại khiến nó có chút thư sinh, thêm nét mơ hồ ngu ngơ trong biểu cảm, với đôi mắt trong veo đầy vẻ khờ khạo, giống y như tờ giấy trắng tinh khôi.

Dù An Yuan thừa biết con nhỏ này chẳng hề "trong sáng" chút nào.

Con nhỏ này có tài tìm ảnh "nóng" và những quyển truyện *h* còn giỏi hơn cả hắn. Nói trắng ra thì cũng chỉ là trắng ở phần... cơ thể thôi, chứ tâm hồn thì đen như đáy nồi, một đứa con gái hai mấy tuổi mà đầu óc vẫn đậm đặc chất dơ.

“Á á á~ Khó vãi chưởng! Cái ông ra đề này chắc bị điên rồi!”

Chen Cheng bỗng nhiên suy sụp, ôm đầu đập lên bàn, rầm rầm như búa bổ.

“Não tao nó rỉ sét hết rồi mày ơi!”

An Yuan giật mình: “Ê! Làm không ra thì hỏi tao chứ đập đầu làm cái gì?!”

“Tự mình làm ra mới có cảm giác thành tựu chứ!”

“Thôi, đưa đây, tao chỉ cho.”

Với vẻ hờn dỗi, Chen Cheng đẩy tờ giấy về phía An Yuan, chu môi cau có khi cô chống cằm và nhìn ra cửa sổ.

“Lại đây mà nghe tao giảng.”

“An Yuan! Con nói chuyện với Chengcheng kiểu gì thế? Con bé là khách đấy!”

Giọng quát lớn của dì ấy vọng từ ngoài vào.

An Yuan rụt cổ lại ngay lập tức. Đúng là không quan trọng bao nhiêu tuổi, nghe tiếng mẹ quát vẫn thấy như học sinh tiểu học bị bắt quả tang ăn vụng.

Hắn hạ giọng lại, mềm mỏng hơn hẳn:

“Cái này là đề thi đại học năm ngoái. Khó thiệt, nhưng thầy mới giảng tuần trước rồi. Nghe tao giải thích nè.”

“Ờ…”

Chen Cheng kéo ghế xích lại gần, đổ người xuống bàn, mắt dõi theo mấy nét viết của hắn trên giấy nháp.

Y như con mèo nhỏ nằm sấp vậy…

Đến gần “lò sưởi”, chóp mũi Chen Cheng khụt khịt, má cô nóng bừng hơi ửng đỏ, ánh mắt lại hướng về phía cơ thể An Yuan.

Phải công nhận, An Yuan có dáng người đẹp thật. Áo dài tay ôm sát thân trên, cơ bắp lộ ra vừa đủ, không đô vật nhưng cũng không mảnh khảnh. Đúng chuẩn dáng người mình thích.

Cô vốn không thích kiểu body cơ bắp phòng gym, chỉ cần khỏe mạnh, hay vận động là đủ. Có điều cô thì lười chảy thây, hồi còn là con trai thì yếu như sên, giờ thành con gái thì khỏi nói…

Thằng kia đang giảng đề, mà cô thì tâm trí cứ bay đi mất, nhìn body của An Yuan mà không biết là đang ghen tị hay... thèm thuồng nữa.

Vài phút sau, An Yuan giải thích xong: “Nghe hiểu không?”

“An Yuan, mày có cơ bụng không?”

“Hả???” An Yuan sững người nhìn xuống, thấy nó đang nhìn chằm chằm vào người mình. “Tao đang giảng bài cho mày đó!”

“Cho tao sờ thử phát!”

An Yuan theo phản xạ ôm ngực lại, như kiểu gái ngoan bị sàm sỡ. “Mày điên à?!”

“Cho tao xem chút thôi mà!”

Thật ra, hắn cũng không để bụng lắm. Lại kéo tay áo lên, hít một hơi sâu, hóp bụng lại. Trên bụng mơ hồ hiện lên mấy đường cơ không rõ lắm.

“Uầy! Tao chưa từng để ý là mày có cơ bụng luôn á!”

Được gái khen body, tâm trạng hắn tốt hẳn. Cười khoái chí: “Mày nghe chẳng khác gì mấy đứa biến thái.”

“Tao chỉ ghen tị thôi mà.”

Chen Cheng cũng cúi xuống vén áo khoác và áo thun trắng bên trong, liếc nhìn lớp mỡ nhỏ tròn vo hơi lồi ra vì ngồi.

“Ơ~ Rõ ràng tao đã rất gầy rồi mà.”

“Ai ngồi không mà chẳng có tí mỡ bụng. Nhất là con gái, cơ thể vốn vậy rồi.”

Đặc biệt là phụ nữ, bình thường có nhiều mỡ bụng hơn nam giới một chút. Ngay cả những cô gái tập gym cũng khó mà loại bỏ hoàn toàn được nó.

Mà với An Yuan thì... cái bụng nhỏ của Chen Cheng cũng đáng yêu phết.

“Vậy hả? Hình như tao có thấy video giải thích trên Douyin.”

Chen Cheng khịt mũi, cảm giác trong người bắt đầu có gì đó sai sai. Cô ngồi thẳng dậy:

“Bài tập toán của mày đâu? Đưa tao chép một chút, chép xong tao về.”

“Lúc tao giảng thì mày không thèm nghe..."

“Nhanh lên, nhanh lên.”

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Cả hai lập tức nghiêm chỉnh, cúi đầu giả vờ chăm chỉ làm bài.

Dì mang vào một đĩa trái cây, táo, lê, dưa hấu đều được cắt miếng nhỏ, cắm tăm đàng hoàng. Dì đặt khay lên bàn, cười hí hửng thò đầu nhìn tụi nhỏ đang "chăm chỉ", rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại khi đi ra.

Để cửa mở toang thì chúng nó sẽ không tự nhiên được.

“…Mẹ mày đóng cửa làm gì vậy?”

Chen Cheng lẩm bẩm, nhưng cửa vừa đóng lại, cô quả thật cảm thấy thoải mái hơn hẳn, thản nhiên khoanh chân trên ghế.

Cô cầm lấy bài tập toán của An Yuan, liếc qua mấy câu khó nhằn rồi gật đầu cái rụp.

Ừm! Quả thật là chịu chết! Kiếp trước cũng không biết làm!

Trong lúc đang chép bài, một cảm giác quen thuộc lại lặng lẽ trỗi dậy.

Như than hồng bén lửa, nhiệt độ trong người từ từ tăng lên.

Phần bụng dưới nặng trĩu… tim đập nhanh… và sâu thẳm bên trong, có thứ gì đó bắt đầu thổn thức.

Cảm giác này… tối qua mới bị mà?

Lúc đó nhìn An Yuan còn thấy… hắn đẹp trai, đàn ông, thậm chí còn muốn... dán vào người hắn.

Đúng là dục vọng nam nữ thì khác nhau thật, nhưng mức độ phiền phức thì y chang.

Chen Cheng liếc xuống phần dưới của An Yuan — cái quần đồng phục rộng thùng thình kia, hình như... có hơi nhô lên...

Cô lập tức lắc đầu thật mạnh, muốn vứt mấy cái hình ảnh đen tối ra khỏi đầu.

Chẳng lẽ mày lại bắt đầu nhớ quyền lợi khi làm con trai nữa hả?!

Không đời nào mày phát rồ ngay trước mặt An Yuan như vậy được!

“…Mày bị làm sao đấy?”

“Tao về đây!”

Cô bật dậy, nhét vội sách vở vào cặp như chạy giặc.

May mà là con gái, lúc nổi ham muốn thì không có biểu hiện gì rõ ràng. Cùng lắm là mặt đỏ bừng, chân hơi nhũn.

Tối nay nhất định phải về nhà chơi một ván game... Không là lại phản ứng kỳ lạ với đàn ông thì ghê tởm chết mất!

“Nhớ cầm quần áo về.”

“Biết rồi!”

An Yuan nhìn theo bóng lưng chạy biến ra khỏi phòng, gãi đầu đầy khó hiểu.

Sao tự dưng lại trở nên lạnh nhạt xa cách rồi? Còn có chút ngượng ngùng nữa?

Cái phản ứng ban nãy…

Dù còn zin, nhưng An Yuan không ngu. Hắn mơ hồ đoán ra cái gì đó.

…Không thể nào đâu.

Con nhỏ này ghét đàn ông đến tận xương tủy, được tỏ tình còn thấy buồn nôn. Làm sao có thể giống hắn — bẩn thỉu, đen tối, đầu óc toàn mấy trò cặn bã được chứ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận