WN

Chương 30: Nếu tao không được thấy mày mặc váy thì đời này hết hy vọng rồi~

Chương 30: Nếu tao không được thấy mày mặc váy thì đời này hết hy vọng rồi~

Tối hôm đó, Trần Trừng và An Nguyên rời khỏi tiệm net, cách nhau chỉ vài bước chân.

Đường phố vắng lặng, chỉ lác đác vài chiếc xe chạy ngang, hầu như chẳng có ai đi bộ. Gió thu sắc lạnh lướt qua, rát buốt cả da mặt Trần Trừng.

Cô lấy một lọ kem dưỡng ra khỏi túi, hơi cúi người xuống, dùng cửa kính của tiệm net làm gương để thoa kem lên mặt.

Nhìn qua, cứ như đang dặm lại lớp trang điểm.

An Nguyên đứng cạnh, kiên nhẫn chờ. Hắn đảo mắt nhìn xuống dưới đường, thấy một quán nướng ven đường khá nhộn nhịp nằm ngay bên dưới tiệm net, chuyên phục vụ dân cú đêm và khách chơi net, thường mở đến tận năm sáu giờ sáng.

“Trời, trong tiệm net toàn mùi khói thuốc. Lâu rồi không vào đó, tao thấy ngộp quá.”

“Vậy còn cố đòi đi làm gì?”

“Này, An Nguyên, mày còn hút thuốc không?” Trần Trừng vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi, giọng đầy tò mò. “Tao nhớ hồi xưa mày hút hai bao mỗi ngày mà?”

“Cố bỏ rồi. Hại sức khỏe.”

Hai đứa định ra ngoài ăn khuya, tiện thể mua thêm ít đồ mang về cho mấy đứa trong lớp.

Khi đến quán nướn, Trần Trừng cầm lấy cái giỏ nhựa rồi bắt đầu lựa xiên trong tủ lạnh, còn An Nguyên thì đi qua cửa hàng tiện lợi gần đó mua vài chai bia.

Trước đây tụi nó đã ăn ở quán này không biết bao nhiêu lần. Đồ ăn ngon thật đấy, nhưng mà vừa ăn đồ nướng tối hôm qua xong, giờ lại ăn nữa thấy hơi ngán.

“Chú ơi, cái đùi gà này bao nhiêu tiền?”

“Sáu tệ.”

Rẻ vậy á...?

Trần Trừng lẩm bẩm trong miệng. Mười năm sau, cái đùi gà này chắc cũng phải tám hay mười tệ rồi.

Cô nhanh chóng tính toán số tiền đang có, rồi gọi đồ khoảng hai ba mươi tệ. Tối qua An Nguyên đã trả, hôm nay đến lượt cô mời.

Phía sau quán có vài chiếc bàn gấp nhỏ và ghế nhựa thấp. Khi Trần Trừng ngồi xuống, An Nguyên cũng vừa quay lại với túi bia trong tay.

“Lạnh quá.” Trần Trừng ôm bụng co người lại trên ghế. Khi An Yuan đưa cho cô một chai bia, cô lắc đầu từ chối. “Tao không thích uống rượu ngoài đường.”

Cô luôn chú ý đến hình tượng của bản thân, không muốn say xỉn rồi mất mặt giữa nơi công cộng. Hơn nữa, bây giờ cô là con gái, cảm giác uống rượu bên ngoài không còn an toàn như trước.

Dù gì thì thị trấn này vẫn luôn là nơi khá yên bình.

“Ừ.”

An Nguyên chẳng chờ đợi đồ ăn, mở nắp chai bia rồi uống một hơi, từng ngụm lớn.

“Nếu đã uống rồi thì nói ra đi.”

Trần Trừng đã nhận ra có gì đó không ổn với hắn từ lúc còn ở tiệm net. Dù không rõ là gì, nhưng có lẽ đó là thứ gọi là sự ăn ý của bạn thân.

Cô hiểu An Nguyên quá rõ. Hắn lúc nào cũng cười tươi, dáng vẻ như không gì có thể làm khó, như kiểu người có thể gánh vác cả thế giới. Nhưng chỉ khi uống rượu, hắn mới chịu mở lòng.

Trần Trừng cũng vậy. Cả hai đều giấu mọi chuyện trong lòng. Hoặc có lẽ, giống như nhiều thằng con trai khác, tụi nó chỉ sợ bị cho là yếu đuối, sợ người khác nghĩ mình không đủ “đàn ông”.

“Nói gì?”

“Nhìn mày có vẻ bực bội lắm. Chán năm cuối cấp rồi hả?”

An Nguyên do dự một chút, rồi lại uống thêm một ngụm dài trước khi đáp, “Cũng không hẳn. Chỉ là… mấy ngày nay, tao chỉ toàn đi học. Cảm giác như chẳng làm được gì có ích.”

“Hôm trước mày còn bảo sẽ tập trung cho kỳ thi đại học mà?”

“Thì có nói vậy…” An Nguyên tránh ánh mắt của Trần Trừng, liếc nhìn sang chỗ khác.

Trần Trừng chống cằm, thở dài khẽ. Thật ra cô cũng chẳng khá hơn là bao, mỗi ngày cứ trôi qua vô định.

Đồ nướng được bưng ra. Trần Trừng lấy khăn giấy, dùng nó để gắp xiên ăn, tránh cho tay bị dính dầu mỡ.

“Lưng mày còn đau không?”

“Đỡ nhiều rồi.”

“Hồi học cấp ba mày khỏe như trâu. Hay lưng mày đau là do tâm lý?”

“Có thể.”

Uống được vài ly, An Nguyên cuối cùng cũng chịu mở miệng. “Tao cứ thấy lo lắng, cảm giác như mình đang lãng phí thời gian, chẳng làm được gì ra hồn.”

“Đúng luôn! Tao cũng thấy y chang!”

“Giờ mọi thứ chậm lại, tao lại không biết phải làm gì nữa.”

“Chậm cái gì mà chậm?!” Trần Trừng phản đối kịch liệt. “Lâu lắm rồi tao mới thấy mệt như bây giờ! Sáng nào dậy cũng không muốn tới trường!”

An Nguyên không cãi lại. Hắn tiếp tục uống bia, ăn đồ nướng. Rồi đột nhiên, hắn thở dài một tiếng rất nặng nề.

“Tao cảm thấy mình là thằng thất bại.”

“……”

Trần Trừng không biết nên nói gì. Thay vào đó, cô kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh.

Cô lựa lời cẩn thận, cố gắng an ủi hắn. “Thôi nào, mày nói thế sao được? Nhìn tao đi! Mày hơn tao đủ thứ! Mày đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ đỉnh. Còn tao thì sao? Tao biến thành con gái rồi đấy! Vậy mà tao còn chưa thấy mình thất bại nữa kìa!”

“Nghĩ đi, biết đâu việc tụi mình xuyên không qua đây không phải ngẫu nhiên. Có khi ông trời thấy kiếp trước của mày khổ quá nên mới cho mày nghỉ xả hơi lần này đó.”

Đúng lúc đó, An Nguyên quay đầu nhìn về cuối con đường. Trần Trừng nhìn theo, thấy một cô gái mặc váy ngắn bó sát đang đứng đó, trang phục có phần hơi... lòe loẹt.

Chiếc váy bó sát tôn lên từng đường cong trên người cô ta – vòng eo, hông và đôi chân. Lối trang điểm đậm, gợi cảm. Một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, ánh mắt uể oải nhưng đầy quyến rũ. Rõ ràng không phải kiểu phụ nữ mà người ta gọi là “đoan trang”.

“Ồ~~” Trần Trừng như hiểu ra điều gì đó. “Hóa ra mày bực bội là vì lâu rồi không được ‘hành sự’ đúng không? Thảo nào!”

Cô từng nghe nói rằng không có đời sống tình cảm có thể khiến tâm trạng tụt dốc. Nhưng bản thân là một xử nam hai mươi bảy tuổi, cô cũng chẳng hiểu mấy chuyện này cho lắm.

An Nguyên trừng mắt nhìn cô đầy khó chịu.

“Nhưng dạng con gái như vậy á? Không đời nào~”

Trần Trừng lo lắng kéo tay hắn, sợ hắn sắp tự buông thả đời mình.

“Không phải vậy… Tao chỉ đang nghĩ…”

“Nghĩ gì?”

An Nguyên xoa cằm, rồi quay sang nhìn Trần Trừng, ánh mắt từ trên xuống dưới như đang đánh giá.

“Écccc—!” Trần Trừng lập tức ôm ngực lùi lại, mặt mày tái mét. “Mày nhìn cái kiểu gì vậy? Muốn chết hả?! Mày bị bệnh à?!”

Đến cả bạn thân mà hắn cũng không tha à?

“Tao chỉ nghĩ… mày mặc váy chắc sẽ xinh lắm. Nhất là mấy cái váy ngắn.”

Trần Trừng lườm hắn, giơ ngón giữa ra. “Mày nghĩ tao – một thằng đàn ông – sẽ mặc váy chắc?!”

“Mày là con gái rồi mà.”

“Còn lâu nhé. Tao không có sở thích kỳ cục như vậy đâu.”

An Nguyên tu thêm một chai nữa. Giây phút phấn khích vừa rồi tắt lịm, chỉ còn lại cảm giác thất bại ngập tràn.

“Tao đúng là một thằng thất bại thật… Làm lụng cực khổ kiếm tiền, cuối cùng vợ sắp cưới bỏ tao, nhà thì mất, công việc cũng tiêu, mẹ thì nhập viện…”

“Khoan! Khoan khoan khoan—” Trần Trừng bịt tai, lắc đầu lia lịa. “Tao không muốn nghe! Mẹ mày nhập viện?! Sao vậy?!”

“Cao huyết áp. Té ngã rồi xuất huyết não… Mà thôi, kiếp này cũng chẳng khá hơn kiếp trước là bao.”

“Bớt bi quan đi! Mọi thứ đã qua rồi còn gì!”

“Nếu tao còn không được thấy mày mặc váy dễ thương, thì đời tao coi như hết hy vọng…”

Trần Trừng nổi điên, cầm lon rỗng gõ vào đầu hắn. “Thôi cái trò than thân trách phận đi! Ngủm luôn hả?! Ngày mai tao mặc, được chưa?!”

Cốc! Cốc! Cốc! Vài cú nữa khiến An Nguyên phải ôm đầu xoa xoa.

Nhưng rồi, hắn chợt khựng lại. Trần Trừng, hơi lóng ngóng, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt lăn nơi khóe mắt hắn. Đầu ngón tay mềm nhẹ, mang theo chút ngứa ngáy như gió lướt qua da.

“Nè~ Muốn khóc thì cứ khóc đi, tao không cười đâu.” Giọng cô gái nhẹ nhàng. “Sao mày không giống tao? Không cưới xin, không con cái, mình làm bạn thân cả đời cũng được mà.”

Cơ thể cứng đờ của An Nguyên dần thả lỏng, đầu khẽ tựa lên vai cô gái.

“Nãy giờ mày nói đùa đúng không?”

“Không đùa đâu. Tao thật sự muốn thấy mày mặc váy đó.”

“Đm mày!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!