WN

Chương 25: Sáng sớm

Chương 25: Sáng sớm

An Nguyên ngủ trên ghế sofa.

Cậu không yên tâm để Trần Trừng một mình sau khi cô ấy uống rượu, nên đã quyết định ở lại, phòng khi cô cần giúp đỡ.

Gần đến tháng Mười Một, đêm xuống bắt đầu trở lạnh. Ngay cả Trần Trừng, người thường mở điều hòa khi nhiệt độ chỉ 30 độ, giờ cũng phải hẹn giờ tắt máy sau hai tiếng để không bị rét lúc nửa đêm.

Cậu ngủ trong tình trạng run rẩy vì lạnh, nhưng khi tỉnh dậy thì phát hiện trên người mình được đắp một tấm chăn mỏng.

Dụi dụi mắt cho tỉnh táo, cậu chống một tay ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh phòng.

“Trừng Tử?”

Chỉ có một người có thể đắp chăn cho cậu — Trần Trừng.

Không thể nào là mẹ của Trần Trừng quay về lúc nửa đêm được… Như thế còn đáng sợ hơn phim kinh dị ấy chứ! Bà ấy chắc chắn sẽ đập gãy chân cậu.

Trời vẫn chưa sáng. An Nguyên nhìn điện thoại, mới hơn năm giờ. Rượu làm rối loạn giấc ngủ, khiến cậu tỉnh sớm hơn mọi ngày cả tiếng đồng hồ.

“Ugh, lạnh quá. Cái thời tiết gì thế này không biết…”

Cậu xỏ dép, đi rửa mặt. Khi đi ngang qua cửa phòng khách, cậu liếc nhìn vào trong rồi sững người — Trần Trừng không có ở đó.

Không những cô ấy biến mất, mà cả đống rác từ bữa tiệc nướng và đồ uống tối qua cũng không thấy đâu.

Cạch!

Tiếng chìa khóa xoay vang lên từ cửa chính. Trần Trừng bước vào, mặc áo khoác mỏng, tay xách theo một túi đồ ăn sáng.

“An Nguyên? Mày đâu rồi?”

“Ở đây.” An Nguyên ngáp dài không ngừng khi đi ra phòng khách. “Mày dậy lúc nào vậy? Dậy sớm thế chỉ để đi mua đồ ăn sáng à?”

Trần Trừng đặt túi đồ ăn xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Tầm ba giờ? Tối qua tao ngủ không ngon.”

“Vậy đi ngủ thêm một lát đi. Tao gọi mày dậy sau.”

“Tao thấy tỉnh táo mà!”

Hôm nay tâm trạng cô rõ là tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng, thoải mái hẳn. Cô ngồi xuống ghế sofa, kéo tấm chăn vẫn còn âm ấm phủ lên chân, rồi than thở: “Tự nhiên lạnh thế không biết! Hôm qua còn 32 độ, nay tụt xuống còn 25.”

“Chắc là có không khí lạnh tràn về.”

“Còn mặt tao nữa! Khô đến mức bong tróc luôn rồi! Ngứa rát chịu không nổi!”

Cô ngửa đầu ra sau, chỉ vào mặt mình: “Thấy chưa?”

“Nhà mày không có kem dưỡng à?” An Nguyên cúi người, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi thử chỗ bong tróc. “Ừ, nhìn tệ thật.”

Làn da từng mịn màng không tì vết giờ giống như bức tường đang tróc sơn.

“Nè, đừng có gãi mà…”

Trước đây da cô thuộc dạng nhờn, dù rửa mặt bao nhiêu lần thì vẫn bóng nhẫy, mụn nổi liên tục. Nhưng bây giờ thì ngược lại — da chuyển sang khô, mụn hết, ngay khi độ ẩm giảm là da nứt nẻ, bong tróc đau đớn.

“Sao mày không thử xài mấy đồ dưỡng da đi?”

“Ăn sáng xong rồi tính tiếp…”

An Nguyên mở túi đồ ăn sáng: sữa đậu nành ngọt, bánh bao thịt, bánh tôm chiên, bánh tam giác — đúng chuẩn combo ăn sáng địa phương.

Cậu chia đồ ăn làm hai phần, vừa chia vừa trêu: “Mày chịu khó leo xuống tận bảy tầng chỉ để mua bữa sáng? Lạ đấy nha.”

“Tỉnh sớm quá, không có gì làm…”

Dù miệng than phiền vì da khô, tâm trạng Trần Trừng vẫn không hề bị ảnh hưởng. Cô vừa gặm bánh bao vừa đung đưa chân đều đều theo nhịp điệu.

“Hôm nay mày vui dữ ha.”

“Ừ đó~”

“Kể lý do coi, biết đâu tao cũng vui lây.”

“Vì…” Trần Trừng mở miệng định nói gì đó, nhưng mắt đảo đi hướng khác rồi nhanh chóng cắn thêm miếng bánh. “Không nói!”

“Đồ keo kiệt.”

Tối qua, khi giả vờ ngủ, Trần Trừng đã xác nhận được một điều: An Nguyên thật sự chỉ coi cô là bạn.

Cậu không hề có ý định lợi dụng tình huống, và khi rời đi thì dứt khoát, không hề lưu luyến.

Chỉ có ánh mắt cậu hơi kỳ lạ một chút lúc đó, nhưng ngoài ra thì không chê vào đâu được.

Đúng là tình huynh đệ chân chính! Khác hẳn cái thằng bạn cùng bàn ngốc nghếch, cứ mỗi lần cô lỡ thể hiện chút thân mật là đỏ mặt tía tai như trai tân. Nhìn mà phát ngán.

Ăn sáng và dọn dẹp xong, Trần Trừng đi thẳng vào nhà tắm. Cô nhìn đống chai lọ lỉnh kỉnh trên bồn rửa mặt, hoàn toàn không biết nên dùng cái nào cho khuôn mặt đang bong tróc của mình.

An Nguyên cũng lững thững đi vào, khoanh tay tựa vào tường, lặng lẽ quan sát từ phía sau.

“Mày biết gì về dưỡng da không?” Trần Trừng cầm một miếng mặt nạ lên. “Cái này đắp lên mặt có giúp gì không?”

“Chắc có?” An Nguyên chẳng biết nhiều về chăm sóc da, nhưng chắc chắn vẫn hơn Trần Trừng — người gần như mù tịt về khoản này. Cậu bước tới, lấy ra một lọ kem dưỡng từ đống mỹ phẩm. “Dùng cái này thử xem.”

“Trời ơi~ Dính nhờn nhờn…”

“Còn có xịt khoáng nữa. Mày có thể mang tới trường, lúc nào thấy khô thì xịt.”

“Nghe mệt quá…”

An Nguyên lôi thêm một chai nữa: “Đây là kem chống nắng. Ra ngoài là phải bôi.”

“Tao thấy da hơi rám nắng nhìn còn đẹp hơn ấy!”

“Mày chỉ là lười thôi.” An Nguyên nhìn thấu tim đen. “Mày quên mấy cái vết nám trước đây là do nắng hả?”

“Ughhh~”

Dù không hứng thú lắm, Trần Trừng vẫn ngoan ngoãn thoa từng lớp lên mặt. Cảm giác rát và ngứa khiến cô rên rỉ, suýt nghĩ mình bị dị ứng với đồ skincare mất rồi.

Vì nhiệt độ hạ đột ngột, hôm nay cô mặc đồng phục mùa thu của trường: áo khoác dài tay bên ngoài áo thun đen.

Cô thật sự rất thích chiếc áo khoác này — nó khiến ngực cô trông phẳng hơn, làm cho vẻ nữ tính giảm bớt, khiến cô cảm thấy bản thân "ngầu" hơn.

Làm vài trò vặt vãnh ở nhà xong thì cũng đến giờ đi học.

Sau đúng một ngày nghỉ, việc phải trở lại trường khiến Trần Trừng mặt mày ỉu xìu khi vừa bước ra khỏi nhà.

“Tệ thật đó~”

“Mày nên biết ơn trường mình đi. Tao nghe nói có trường cấp ba chỉ cho học sinh nghỉ nửa ngày mỗi tuần thôi đấy.”

An Nguyên dắt xe đạp ra khỏi chỗ đậu. Còn chưa kịp lên xe thì Trần Trừng đã nhanh như chớp leo lên yên sau.

“Mày không có xe đạp à? Sao lúc nào cũng leo lên xe tao thế?”

Từ lúc xuyên đến thế giới này, Trần Trừng ngày nào cũng đi học bằng xe của An Nguyên. Hôm nay cuối cùng cậu cũng lên tiếng.

“Mày chắn gió cho tao mà~”

“Nhưng nếu tao chở mày hoài, người ta sẽ hiểu lầm đấy.”

Trần Trừng ngập ngừng, lôi chùm chìa khóa trong túi ra, suy nghĩ một lát rồi nhét lại. “Ối, hôm nay tao quên mang chìa khóa khóa xe rồi. Để mai nha~”

Hiểu lầm? Càng tốt.

Cô vốn ghét mấy tin đồn, nhất là khi tình bạn đẹp lại bị mấy đứa nhiều chuyện biến tướng thành chuyện yêu đương này nọ.

Nhưng nghĩ lại, lời đồn thì kiểu gì cũng có. Thêm một hiểu lầm cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ít nhất thì có thể khiến cái con Lý Uyển Di đáng ghét kia từ bỏ An Nguyên.

Và nếu mọi chuyện đi xa hơn, ai có ý định để ý đến An Nguyên thì trước tiên cũng phải so kè được với cô — cả ngoại hình lẫn vóc dáng.

Ngồi sau yên xe, Trần Trừng rụt vai, cúi đầu, trốn sau lưng An Nguyên để tránh gió lạnh.

Khi gần đến trường, cô vỗ nhẹ vào má mình, hít sâu một hơi, rồi dựng lên vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Hơi nhíu mày, cô cố tạo ra ánh nhìn sắc bén và khó gần nhất có thể.

Giống như bạn thân cô từng nói, cô là kiểu người ít nói, lạnh lùng, chẳng mảy may hứng thú với đám con trai.

“An Nguyên, tao trông có đáng sợ không? Kiểu mà người ta không dám bắt chuyện á?”

Đang dừng đèn đỏ, Trần Trừng chọc nhẹ vào hông An Nguyên.

Cậu liếc nhìn phía sau, gật đầu: “Ờ, đáng sợ như… hổ ấy.”

“Thấy chưa! Tao biết mà!”

…Nhìn như mèo con đang cố gồng cắn người thì có.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!