"Trừng Trừng, giật lì xì được bao nhiêu rồi?"
"Một hào."
"Cái vận may này của con..."
Mẹ và dì hăng hái tham gia hoạt động giật lì xì của Gala Xuân, nhưng Trần Trừng thực sự không hiểu nổi mấy hào, mấy đồng lì xì đó thì có gì đáng để giật.
Ngoài đời nếu thật sự có một hào rơi xuống đất, e là cũng chẳng mấy ai cúi xuống nhặt.
Trần Trừng tay bóc cua, ngẩng đầu nhìn tiết mục đang chiếu trên TV, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn An Nguyên đang phải tiếp rượu.
Bốn lạng rượu trắng đã uống quá nửa, mặt An Nguyên đã nhuốm màu men, hai mắt bắt đầu mơ màng, may mà trước khi uống anh đã chuẩn bị, ăn lót dạ không ít, nếu không bây giờ đã say gục rồi.
"Nào, cạn ly."
Bố cười ha hả cụng ly với An Nguyên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại cầm chai rượu, rót đầy cốc giấy cho An Nguyên: "Uống từ từ thôi, tối nay vui mà."
Hơi quá đáng rồi đấy! Sao còn rót thêm! Chú! Chú không cản à? Dì?
Trần Trừng bực bội nhìn sang chú và dì, nhưng chú cũng đã uống say say, kéo bố cô tán đông tán tây, còn tâm trí dì thì dồn hết vào việc giật lì xì, hơi đâu mà để ý đến cậu con trai.
Cho nên trong số những người ở đây, chỉ có mình lo An Nguyên uống nhiều thôi sao? Chỉ có mình xót An Nguyên thôi sao!
"Trừng Trừng! Cậu con phát lì xì khủng trong nhóm kìa, mau vào giật! Kẻo hết."
Mẹ đột nhiên giục Trần Trừng.
"Bao nhiêu ạ!" Trần Trừng sáng mắt lên, không kịp lau tay, bỏ con cua xuống cầm lấy điện thoại, vội vàng mở khóa, mở nhóm chat gia đình.
"Mẹ giật được bảy đồng!"
"Đây rồi đây rồi! Á! Hai mươi đồng!"
Lần này Trần Trừng may mắn, giật được lì xì lớn nhất, các cô dì chú bác trong nhóm ồn ào bắt cô cũng phải phát lì xì.
Cô nghĩ một lát, keo kiệt phát một cái lì xì mười đồng, mười đồng còn lại để mai mua đồ ăn vặt.
Chủ yếu là Wechat của cô không liên kết thẻ ngân hàng, muốn phát nhiều hơn cũng không phát được.
Lần này sự chú ý của Trần Trừng hoàn toàn bị nhóm chat thu hút, điện thoại để ngay bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm màn hình, hễ thấy lì xì là giật ngay, sợ lỡ mất cái to.
Còn An Nguyên...
Trần Trừng ngẩng đầu nhìn An Nguyên, An Nguyên sắp gục đến nơi, mặt mũi mơ màng, gục gặc đầu.
"Nào, làm cái nữa, tửu lượng có bấy nhiêu thì sau này xã giao làm sao?" Bố cô không có ý tốt giơ cốc lên.
Đồng tử An Nguyên sắp mất tiêu cự, nhưng cũng không biết từ chối, có lẽ tầm nhìn đã mờ nhòe, đưa tay còn không nắm trúng cái cốc, dáng vẻ yếu ớt như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
"Bố!"
Trần Trừng cuối cùng cũng không nhịn được: "Người ta uống không nổi nữa rồi mà bố còn ép à?"
Bố liếc đứa con gái chuyên chống đối: "Năm mới, uống chút rượu thì sao?"
"Không sao không sao... Cháu chưa say." An Nguyên lắc lư đầu, vẫn còn cố nói chưa say.
"Không được uống nữa!"
Trần Trừng đứng bật dậy, rướn người qua, giật lấy cốc giấy trước mặt An Nguyên, bực bội lườm bố.
Bố cô thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm, tiếp tục uống rượu tán dóc với chú.
"Thiệt tình..."
Trần Trừng bất mãn lườm bố.
"Tình cảm tốt ghê~"
"Đúng đó, cũng chẳng thấy nó đối tốt với bố mẹ nó như thế bao giờ."
"Như vợ xù lông bảo vệ chồng ấy~"
Dì và mẹ thấy cảnh này, ngồi một bên trêu chọc Trần Trừng.
Trần Trừng lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô mím môi giữ vẻ mặt bình tĩnh, đứng dậy đi vòng ra sau An Nguyên.
"Con đưa anh ấy vào phòng nghỉ."
"Đi đi đi đi."
Dì và chú cười tươi rói, bố thì oán hận nhìn cô, mẹ thì lắc đầu thở dài.
Trần Trừng căng da đầu, chịu đựng ánh mắt của các bậc phụ huynh, cố kéo An Nguyên đứng dậy khỏi ghế.
"An Nguyên, dậy đi."
"Hả? Ừ."
An Nguyên lơ mơ chống bàn đứng dậy, Trần Trừng lập tức ôm lấy tay anh, đỡ cơ thể lảo đảo của anh.
"Cẩn thận chút..."
Cô không màng đến ánh mắt của người lớn, cúi đầu chui xuống dưới cánh tay An Nguyên, cẩn thận dìu anh.
Nặng quá... Tên An Nguyên này có phải mập lên rồi không?
Trần Trừng cảm nhận được sức nặng của An Nguyên dồn về phía mình, đè đến mức cô nhấc chân không nổi, chỉ có thể khó khăn nhích từng chút một, may mà An Nguyên tuy say nhưng vẫn còn chút ý thức, một tay vịn tường, lảo đảo nhưng vẫn tự đi được.
Hai người chậm chạp dìu nhau vào phòng, An Nguyên thấy cái giường, hai chân như đột nhiên mất hết sức lực, kéo theo Trần Trừng cùng ngã nhào lên giường.
"Á!"
Trần Trừng ngã đến quay cuồng, đầu óc có chút mụ mị.
Cô gắng sức lắc lắc đầu, khó khăn đẩy An Nguyên đang đè nửa người lên cô ra, thở hồng hộc chống nạnh, nhìn An Nguyên đang nằm sấp trên giường mà đau đầu.
Thế này thì làm sao đây?
Dù trước đây cũng từng chăm An Nguyên say rượu, nhưng giờ Trần Trừng là con gái, sức yếu quá.
"Này! Tỉnh tỉnh!"
"Ừm..."
"Còn nói chưa say? Thành cái dạng gì rồi." Trần Trừng cằn nhằn, "Uống mấy lạng rượu trắng mà thế này, cứ thích thể hiện trước mặt bố tao."
"Phải dỗ ông ấy vui... ông ấy mới không cấm hai đứa mình~"
Giọng An Nguyên nói lí nhí, toàn hơi, ngắt quãng một cách kỳ lạ.
"Có gì mà dỗ? Ông ấy cố tình làm khó mày thôi! Không thấy ông ấy có uống mấy ngụm đâu?"
Trần Trừng lấy lại hơi, đi tới, cởi dép lê cho An Nguyên, rồi giúp anh lật người, để An Nguyên nằm ngửa trên giường.
"Ngủ lẹ đi mày!"
Cô cảm thấy mình như một bà bảo mẫu, kéo chăn đắp lên người An Nguyên, cắm sạc điện thoại cho anh, rồi lại chạy ra ngoài, lấy một cốc nước về đặt lên tủ đầu giường.
"Đi à?"
An Nguyên hé mắt, nhìn bóng dáng Trần Trừng bận rộn bên cạnh: "Vợ ơi~"
"Đừng có gọi bậy, lỡ bố mẹ tao nghe thấy."
"Hôn hôn."
Lớn từng này rồi còn làm nũng! Đáng yêu ghê~
Trần Trừng khó xử, chạy lạch bạch ra cửa phòng ngủ, thò đầu nhìn đám người lớn đang hăng hái giật lì xì ngoài phòng khách, lúc này mới thở phào, quay lại bên giường.
Chắc chắn không bị thấy!
Oa~ Người lớn đều ở phòng khách, còn mình thì "tình tứ" với An Nguyên trong phòng?
Cửa còn không đóng, chỉ khép hờ, sợ tiếng đóng cửa sẽ khiến bố mẹ hiểu lầm hai đứa làm gì.
"Toàn mùi rượu..."
Trần Trừng ghét bỏ lẩm bẩm, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, cô cúi xuống, nhanh như chớp hôn lên môi An Nguyên một cái.
"Được rồi... Ưm!"
Nhưng An Nguyên đột nhiên giơ tay, một tay ôm chặt eo cô gái, tay kia giữ lấy gáy cô.
Trần Trừng giãy giụa kịch liệt, đấm vào ngực An Nguyên, nhưng chỉ một lát, đã bị hôn đến mềm nhũn, mắt long lanh, đến khi được buông ra, cô ngã phịch xuống đất, thở dốc.
"Thần... Thần kinh!"
Cô chột dạ nhìn ra cửa, lau khóe miệng, mặt đỏ tai hồng cúi đầu chỉnh lại chiếc váy dài lộn xộn, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Chắc không bị bố mẹ nhìn ra gì đâu nhỉ?
"Trừng Trừng~ Ngủ với tao~"
"Lăn đi mày!"
2 Bình luận