“Mẹ, tối nay Tiểu Trừng đến nhà mình.”
“Không cần chuẩn bị đặc biệt gì đâu, nó chẳng phải vẫn hay đến sao?”
“Chủ yếu là đừng để dì biết, dì ấy sẽ hiểu lầm, mẹ kín miệng chút nhé.”
Một tay điều khiển xe đạp, An Nguyên gọi điện cho mẹ mình.
Hôm nay Trần Trừng cũng đi xe đạp, là một chiếc xe gấp màu đỏ nhỏ xinh, trên tay lái còn dán mấy cái sticker màu hồng, nhìn là biết đậm chất con gái.
Cô chưa từng đi xe đạp kể từ khi lên đại học, ngay cả xe đạp công cộng còn chưa đi. Bây giờ lại đạp xe, loạng choạng mãi mới giữ được thăng bằng.
An Nguyên cúp điện thoại, giảm tốc độ, đi song song với Trần Trừng, trong gió hỏi: “Lát nữa mày định nói sao?”
“Làm sao tao biết được! Mẹ mày không đi khám sức khỏe chi cho đỡ phiền?”
“Hoặc là lười, hoặc là tiếc tiền, chắc cũng sợ khám ra bệnh gì lại tốn nhiều tiền hơn.”
Trần Trừng nhăn nhó nói:
“Thiệt tao không biết nói kiểu gì luôn... Tao đâu có giỏi khuyên ai, không thì tao đã khuyên bố mẹ tao ly dị từ lâu rồi.”
“Thì cứ ứng biến thôi. Tiện thể nhớ lấy cái váy mày để bên tao mấy bữa rồi về luôn.”
“Ừ ha, để đó mấy ngày rồi tao quên béng luôn.”
Trần Trừng hoàn toàn không bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, ngược lại An Nguyên vì thế mà bị mẹ mình “tra khảo” nửa tiếng đồng hồ.
Về tới khu chung cư, Trần Trừng liếc mắt nhìn vào tiệm tạp hóa, thấy bên trong có tới ba bàn đang đánh mạt chược, còn nhìn thấy luôn mẹ mình.
Cô phanh gấp lại, sợ bị mẹ bắt gặp đi chung với An Nguyên.
An Nguyên quay lại nhìn thì thấy cô vẫy tay ra hiệu đi trước đi, còn mình thì dắt xe tới trước cửa tiệm.
Cái tiệm tạp hóa này mở chắc cũng hơn chục năm rồi, kiêm luôn chỗ tụ họp đánh bài. Mỗi khi tìm không thấy mẹ ở nhà, tới đây gần như chắc chắn sẽ gặp, ít nhất cũng nghe ngóng được chút tin tức từ bạn mạt chược của mẹ.
Vì mẹ cô thường xuyên đến đây, nên mấy cô chú trong quán cơ bản đều quen biết Trần Trừng.
“Ôi chao~ Tiểu Trừng đấy à? Sao giờ này mới tan học về thế con?” Bà dì đang nằm trên ghế dựa trước cửa liền ngồi bật dậy, nhiệt tình chào hỏi, “Đến tìm mẹ hả con?”
“Dạ~ Tiện thể ghé qua thăm ạ.”
“Tiểu Trừng bây giờ học lớp 12 rồi nhỉ? Hồi nhỏ con bé xíu xiu à~”
Bà dì vừa cười vừa giới thiệu:
“Cháu đích tôn nhà cô bằng tuổi con á, nhớ không? Hồi nhỏ con còn qua nhà nó chơi máy tính nữa.”
“Dạ... Cháu không nhớ rõ nữa.”
Trần Trừng cười gượng gạo, thật lòng mà nói thì cô không giỏi xã giao, chỉ thấy mặt cô này quen quen chứ không nhớ gì cả.
“Không nhớ cũng không sao, thằng cháu cô bây giờ đẹp trai lắm, đợi nó nghỉ hè về cô cho hai đứa làm quen nha?”
“Ơ?”
“Làm quen cái gì mà làm quen? Tiểu Trừng nó mới lớp 12, đừng nghĩ bậy bạ.”
Mẹ cô, đang xem đánh mạt chược bên trong, nghe thấy cuộc trò chuyện thì mặt mày khó chịu đi ra. Bà kéo Trần Trừng sang một bên và thì thầm:
“Con đừng nghe bà ấy nói bậy, cháu bà ta nặng hơn hai trăm ký, còn bày đặt nói đẹp trai.”
“Ơ….”
“Con không mang chìa khóa hả?”
“Không ạ, về đến nơi thấy mẹ, nên con ghé qua luôn.”
Mẹ cô cười tủm tỉm gật đầu, xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái:
“Về nhà nhớ nghỉ sớm. Tắm thì tiện thể gội đầu luôn, mẹ nói mãi mà con chẳng bao giờ nghe.”
“Gội đầu phiền chết, tóc dài mà…”
Mẹ lườm cô một cái, móc từ trong túi xách nhỏ ra hai mươi tệ: “Có muốn ăn gì không, vào cửa hàng tạp hóa mua ít đồ mang về ăn.”
“Ồ! Con muốn mua Coca!”
“Không được!”
“……”
Cuối cùng Trần Trừng mua một chai Thiên Địa Nhất Hiệu. Tuy cũng là nước ngọt, nhưng trong mắt mẹ cô thì giấm táo vẫn hơn Coca về mặt sức khỏe.
Vị chua chua, cũng khá ngon.
Trần Trừng dắt xe vào để trong kho, tay cầm chai nước vừa uống vừa đi về phía chung cư. An Nguyên đã ngồi chờ nó trên bậc thềm một lúc rồi.
“Đi thôi.” An Nguyên vươn vai một cái, “Sao mày nói chuyện lâu thế?”
“Bị bà dì ở cổng chặn lại, cứ kéo tao nói chuyện, còn đòi giới thiệu cháu trai bà ấy cho tao làm quen nữa.” Trần Trừng cười khúc khích, tâm trạng khá vui. “Xem ra tao cũng được ưa chuộng phết.”
Dáng người của Trần Trừng đúng kiểu mấy cô chú lớn tuổi thích, An Nguyên cũng khéo léo khen:
“Con gái xinh xắn thì ai mà không thích?”
“Tao còn muốn làm trai đẹp nữa kìa! Như kiếp trước á!”
An Nguyên cố nhớ lại dáng vẻ trước kia của Trần Trừng, nhưng ký ức dường như đã được phủ một lớp filter “trai giả gái”, khiến cậu luôn cảm thấy Trần Trừng trước đây cũng khá nữ tính.
Lên đến tầng bốn, mẹ của An Nguyên đã đứng chờ ngoài cửa, vui vẻ đón tiếp.
“Vào đi con, chắc mệt lắm rồi~ Cặp sách để cô xách cho.”
Dì cười rạng rỡ, bước tới khoác tay Trần Trừng kéo vào nhà như đón con dâu tương lai.
“Cô đang nấu khuya nè, mì Ý đó, cho con nhiều thịt luôn!”
Trần Trừng có hơi không quen, người cứng đơ. Trước giờ dì tuy cũng nhiệt tình, nhưng chưa bao giờ nhiệt tình... kiểu này. Nhìn ánh mắt dì, cứ thấy là lạ sao đó.
“Cô còn nhớ con thích vị thịt bò sốt tiêu đen mà~ Con cứ ngồi ở phòng khách đợi chút là được.”
“Dạ... con cảm ơn dì.”
“Khách sáo gì nữa. Trái cây trên bàn rửa sạch rồi đó, cứ ăn tự nhiên nha.”
Trần Trừng bị dí ngồi xuống sofa, có người lớn nên tự dưng ngoan ngoãn hẳn. Hai tay để ngay ngắn trên đùi, ngồi thẳng lưng như học sinh gương mẫu.
Cô liếc mắt nhìn An Nguyên, ánh mắt đầy nghi hoặc:
Gì vậy trời? Có phải hơi quá nhiệt tình không?
An Nguyên đặt cặp sách xuống, nhỏ giọng giải thích:
“Mẹ tao muốn mày làm con dâu.”
“Mày không giải thích hả? Hai đứa mình có gì đâu~”
“Có giải thích rồi, mà bà ấy không tin.”
Cậu giấu đi một phần sự thật, rằng bà không chỉ muốn Trần Trừng làm con dâu, mà còn hiểu lầm rằng cậu ấy đã “chén sạch” Trần Trừng rồi, còn dặn đi dặn lại là đừng để có bầu trước khi tốt nghiệp.
Dù sao thì trong nhà cũng có mấy cái váy ngủ với vớ ren của con gái... Cha mẹ nào mà tin được tụi nó "trong sáng" chứ?
“Eo~”
“Dù sao thì trước đây mẹ tao cũng đối xử với mày tốt lắm mà, sao mày phải bận tâm mẹ tao nghĩ thế nào chứ?”
“Ờ ha…”
Trước đây mỗi khi An Nguyên có món gì ngon, mẹ cậu cũng đều chia phần cho Trần Trừng. Mà vốn dĩ ở nhà Trần Trừng, An Nguyên cũng từng được đãi như thế. Chỉ tiếc giờ Trần Trừng là con gái, bố mẹ nó cảnh giác đàn ông như đề phòng cướp, sợ mất con gái như mất vàng.
“Tiểu Trừng~ vô ăn mì nè con.”
“Dạ! Con tới liền~”
Trần Trừng ngồi vào bàn ăn, còn dì thì tất bật bưng mì, bưng nước, trái cây đã cắt sẵn cũng mang ra, bàn ăn chưa đầy mấy phút mà đã chất đầy ắp. Không chỉ đơn thuần là đối xử tốt, mà như thể đang chăm con ruột vậy.
Ánh mắt dì nhìn cô cũng có phần quá mức cưng chiều, đến cả bố mẹ cô cũng hiếm khi có ánh mắt như vậy, khiến cô ngồi không yên.
“Đây, cô cho con ít tiền tiêu vặt nha~”
“???”
Lại còn cho tiền nữa hả? Sao tự dưng lại cho mình tiền?
Nhìn cái bao lì xì được chuẩn bị kỹ càng, Trần Trừng phản xạ từ chối ngay: “Không được không được, cháu không thể nhận ạ.”
Vài đồng hay vài chục đồng tiền tiêu vặt thì còn đỡ, chứ nhìn độ dày của phong bì không chừng phải vài trăm đến cả ngàn tệ.
“Cứ cầm đi con~ Không sao hết, tiền tiêu vặt mà.”
Chưa kịp phản ứng thì dì đã nhét bao lì xì vô túi áo khoác. Trần Trừng rối bời, chỉ có thể hoảng loạn tìm An Nguyên cầu cứu.
0 Bình luận