WN

Chương 11: Nhà Ăn

Chương 11: Nhà Ăn

Buổi trưa. Nhà ăn trường học.

Nhà ăn nằm ở tầng một của khu ký túc xá, bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Mọi thứ ở đó đều đắt hơn bên ngoài khoảng 50 xu.

An Nguyên bê hai khay cơm về chiếc bàn dài. Sau khi đặt khay xuống, cậu ngồi đối diện với cô gái.

"Khá rẻ đấy chứ. Hai món mặn, một món rau mà có mười ba tệ. Còn ngon hơn nhà ăn công ty tao."

Cậu vô tư với tay lấy một miếng thịt xốt chua ngọt từ khay của cô.

"Mùi vị thì không quá xuất sắc, vệ sinh thì tàm tạm. Xem hôm nay có may không."

"......"

Trần Trừng ngồi thẫn thờ, đầu cúi thấp, trông hoàn toàn mất hồn.

"Mày bị sao vậy?" An Nguyên thấy buồn cười, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.

"Bị tỏ tình thôi mà. Làm gì mà như mất hết sức sống thế? Mày còn chẳng giữ lại sô-cô-la, lẽ ra tụi mình còn ăn vặt được."

Tao nghe kể rồi. Lúc bị tỏ tình, mày sốc đến mức mặt tái mét, gục bàn đến tận lúc vào lớp.

"Không phải hồi đó Trần Thục Đình cũng tặng mày sô-cô-la lúc tỏ tình sao? Mày còn chia tụi tao ăn nữa cơ mà?"

"Tiếc ghê, tao không được tận mắt chứng kiến. Gã đó tỏ tình kiểu gì vậy? Có lãng mạn không?"

Trần Trừng cuối cùng cũng phát nổ. "Mày bị ngu à?!"

"Nếu mày thấy dễ chịu hơn thì cứ đấm tao một cái cũng được." Thấy cô bắt đầu phản ứng lại, An Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Cậu vỗ vỗ vào bắp tay mình. "Nào, thử đi."

"Thôi đi! Mày tưởng đấm mày đau lắm chắc!"

Giọng cô hơi lớn, khiến vài học sinh gần đó quay lại nhìn. Nhận ra điều đó, Trần Trừng đỏ mặt. Ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, lẩm bẩm: "Trời ơi, đồ ăn dở thế này. Biết vậy ra ngoài ăn bún cho xong. Kiểu gì lát nữa cũng đau bụng cho coi."

Dù trông có vẻ hoạt bát khi ở bên bạn bè, thực ra cô mắc chứng lo âu xã hội khá nặng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô chỉ ru rú trong căn hộ thuê, người duy nhất từng tiếp xúc là mấy anh shipper giao đồ ăn. Mà cũng chỉ nói được mỗi câu “cảm ơn”.

Trong lớp thì còn có bạn cũ. Nhưng ở nhà ăn? Toàn người lạ hoắc.

An Nguyên an ủi: "Nếu mày thấy khó chịu quá thì báo giáo viên chủ nhiệm thử xem?"

Trường thì đúng là cấm yêu đương tuổi học sinh, nhưng mà… mười bảy, mười tám rồi, còn nhỏ gì nữa đâu.

"Trời đất, tụi mình đâu phải con nít. Việc gì cũng lôi thầy cô vào hả?"

"Vậy tao lo cho mày! Tao đi đánh nó luôn."

"Người ta lại tưởng mày ghen đó."

"Tao không quan tâm. Mày cứ lo nghĩ người khác nghĩ gì, thành ra mới bị lo âu xã hội."

Trần Trừng bặm môi, không nói gì. Cô rút một sợi tóc dính trong miệng ra, rồi lại vớt từ món cà chua trứng ra một sợi dây thép, đặt lên bàn.

Thế là mất hết cả hứng ăn uống...

Hôm nay đúng là ngày đen đủi.

Đầu tiên là tới kỳ. Rồi tự dưng có gã lạ hoắc tỏ tình. Giờ thì phát hiện dị vật trong đồ ăn. Từ lúc tỉnh dậy trong cái cơ thể này, chuyện gì cũng trật đường ray.

Cô đặt đũa xuống, chống cằm lên tay, cuối cùng cũng trút bầu tâm sự với An Nguyên.

"Tại sao tự nhiên có thằng tỏ tình với tao chứ?! Nó có bị điên không vậy? Đồ thần kinh!"

"Vì mày đẹp."

Trần Trừng tất nhiên biết mình đẹp. Đó là còn đeo kính, mặc đồng phục – mấy thứ làm giảm đáng kể khí chất tự nhiên của cô.

Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như thế này. Chưa từng tưởng tượng nổi.

"Đàn ông! Đàn ông thẳng! Gớm chết đi được! Hồi tao còn là con trai sao chẳng có cô nào tỏ tình nhỉ?!"

Thật ra, dù có gắt gỏng, giọng cô nghe vẫn dễ thương, chẳng có chút khí thế gì.

"Hay là tao giả trai luôn nhỉ. Dù sao cũng chẳng có hứng với con gái."

"Mẹ mày mà nghe thấy câu đó chắc tét mông mày ra."

"Ờ ha..."

Trần Trừng lại chống cằm, dùng đũa chọc chọc món ăn, xem có thứ kỳ dị nào nữa không.

Cằn nhằn một hồi, tâm trạng cô cũng đỡ hơn chút.

Cô liếc nhìn An Nguyên. "Hồi đó chẳng phải mày từng dẫn đầu cả khối cuối cấp đi phá nhà ăn sao? Lên cả báo nữa. Giờ về lại đây, làm một lần nữa không?"

"Thôi, khỏi đi."

An Nguyên giờ không còn cái máu nổi loạn như xưa nữa. Không do dự, cậu lắc đầu. "Có phải ăn vào chết đâu."

"Ờ..."

Trần Trừng không biết mình đang thấy thất vọng hay tiếc nuối nữa. Cô chỉ đáp một tiếng cộc lốc.

Đến lúc đó, cô mới nhận ra – An Nguyên đã thay đổi. Không giống cô, vẫn chưa thực sự bước vào xã hội, vẫn chỉ là một học sinh trong lòng.

"Bọn mình là người xuyên không mà? Không nên quậy phá gì đó cho có khí thế sao?"

Không hiểu sao, cô cứ muốn khơi gợi lại cái máu điên của thằng bạn.

"Rồi nếu ban giám hiệu gây khó dễ thì sao?" An Nguyên cười, lại gắp thêm hai miếng thịt từ khay của cô. "Vài năm nữa rồi họ cũng sẽ có quy định mới thôi."

"Ừ, thôi kệ."

Lần nữa, Trần Trừng lại bị lý lẽ của An Nguyên thuyết phục. Cô lơ đãng nghịch đũa, tâm trạng càng tụt dốc.

Cô đẩy khay cơm về phía cậu. Biết nhau bao năm, chuyện chia sẻ đồ ăn là bình thường.

"Vậy... nếu lại có thằng khác tỏ tình thì sao? Ghê quá. Nghĩ tới thôi tao đã muốn nhịn ăn rồi."

"Thì từ chối thẳng thừng?"

"Mày biết tao mà..."

Cô vốn không giỏi từ chối người khác, nhất là khi người ta không có ác ý.

"Vậy thì lấy tao làm bia chắn đi?"

"Lý Uyển Di sẽ hiểu lầm đó." Trần Trừng nói như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý.

Sắc mặt An Nguyên hơi cứng lại. Cậu cúi đầu, xúc cơm vào miệng, lẩm bẩm: "Cứ để cô ta hiểu lầm."

Lý Uyển Di thật ra đã có tình cảm với An Nguyên từ trước. Cậu biết cô ta chẳng phải người tốt, nhưng sau gần mười năm cảm xúc lằng nhằng, cậu không thể dứt khoát. Trong chuyện tình cảm, cậu luôn bị động và do dự.

Chính vì thế mà Lý Uyển Di cứ lấn tới, lợi dụng cậu hết lần này đến lần khác! Nhìn vào mà tức.

"Ohhh... Thì ra là vậy."

Vậy là vấn đề cốt lõi không nằm ở An Nguyên?

Trần Trừng đột nhiên nghĩ ra một cách để khiến Lý Uyển Di từ bỏ hoàn toàn.

Chỉ cần cố ý tạo hiểu lầm, để cô ta tự rút lui!

Kế này hay đó chứ! Trong lớp đã có tin đồn về cô và An Nguyên rồi. Biết đâu, Lý Uyển Di sắp bùng nổ đến nơi.

"Trừng Trừng~ Đi mua đồ ăn vặt không?"

Đúng lúc cô đang suy nghĩ, Hồ Vi tung tăng bước đến, mắt sáng rực như tia laser. Rõ ràng đang hóng chuyện.

"Hai người đang nói gì thế? Trưa nay chẳng ăn cùng tụi này gì cả!"

Trần Trừng liếc nhìn Hồ Vi. Có Trần Thục Đình, hai cô bạn nữa cô chẳng nhớ tên, và Hồ Vi đứng trước mặt – tổng cộng bốn người, có vẻ là bạn thân của Trần Trừng.

Không thân thì chắc chẳng đi ăn trưa chung làm gì.

"Không có gì đâu."

Trần Trừng vốn không thích chơi với con gái, trừ khi bất đắc dĩ. Cô từ chối: "Tớ không đi đâu. Tớ về lớp ngủ trưa đây."

"Ồ~ vậy thôi ha! Bọn mình không làm phiền hai người nữa nha~"

Trần Trừng bắt được ẩn ý trong lời Hồ Vi, liền trừng mắt lườm cô một cái. Sau đó quay lại nhìn An Nguyên.

"Mày đổi chỗ ngồi à?"

An Yuan lắc đầu, bịa đại một lý do: "Giáo viên chủ nhiệm hôm nay không có tiết."

"Mày có thể tới văn phòng gặp cô luôn mà." Trần Trừng trợn mắt. "Tao đi cùng mày, nói giúp một tiếng."

"Chuyện này..." An Nguyên do dự, đưa tay day day sống mũi, rồi thở dài. "Thôi được rồi... Mày nhiệt tình thật đấy."

"Tụi mình là anh em mà! Việc của mày cũng là việc của tao!"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!