• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 44: Tao hoàn toàn hiểu rồi!

1 Bình luận - Độ dài: 1,637 từ - Cập nhật:

Nhiệt độ khoảng 25°C, khá dễ chịu, và mặt trời thì đang tỏa nắng rực rỡ.

Trên sân thể dục rộng lớn của trường, Chen Cheng ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nghiến răng nghiến lợi vật lộn với chai Coca.

“Để tao làm cho?”

"Không! Tao không chịu thua đâu!"

Lòng bàn tay cô đã đỏ tấy lên vì đau, nhưng vẫn nhất quyết không bỏ cuộc. Vớ lấy áo khoác đồng phục, cô dùng nó làm đà xoay, cuối cùng nắp chai cũng bật mở.

Cô nốc vài ngụm lớn, uống hết gần nửa chai, rồi cắn một miếng bánh mì. Vừa ăn, cô vừa liếc nhìn An Yuan đang ngồi cạnh, rồi lặng lẽ xích ra xa một chút.

Ừm… vẫn nên ngồi xa một chút thì hơn.

Tối qua, việc nhìn bản thân mặc váy dưới góc độ con trai thật sự đã khiến cô có cảm giác gì đó. Ngay cả bây giờ, cảm giác kỳ lạ đó vẫn chưa hết hẳn.

Một mặt, cô không thể nào nghĩ về một đứa con gái theo kiểu đó. Nhưng mặt khác, khi cô có những suy nghĩ như vậy, hình ảnh trong đầu lại là… một thằng con trai.

Xét cho cùng, Chen Cheng cũng chỉ là một cô gái tuổi dậy thì. Trước đây cô quá bận rộn với việc thích ứng với môi trường mới nên chưa để ý, nhưng giờ mọi thứ đã ổn định, cơ thể bắt đầu có những phản ứng nhất định cũng là chuyện thường tình.

Chuyện bình thường. Hoàn toàn bình thường.

Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận được!

“Thế sao cả ngày hôm nay mày cứ né tao mãi thế?”

Chen Cheng vội vàng lắc đầu. “Đâu có! Mày nói gì vậy? Tại tao đang khó chịu thôi.”

Ừ nhỉ, nghe hợp lí thật đấy.

An Yuan quen cô bao nhiêu năm rồi. Là một trạch nữ lâu năm, cô chẳng có gì giấu giếm cậu ấy cả.

“Thế hôm nay mày không về cùng tao à?”

“Tao không muốn người ta hiểu lầm.” Cô nhăn mũi, bịa ra một lý do. “Chủ yếu là sau khi mặc cái váy tối qua, tao khó chịu lắm. Đừng bắt tao mặc lại nữa.”

An Yuan không bận tâm lắm đến lời cô nói. Cậu ấy muốn cô mặc váy thì có cả tá cách để dụ dỗ.

Đợi cô quen với váy rồi, cậu ấy sẽ chuyển sang quần short, rồi quần yoga, rồi phụ kiện, trang điểm. Từng chút một, cô sẽ quen với việc chưng diện và trở nên xinh đẹp.

Và cuối cùng, cậu ấy sẽ tùy tiện đẩy cô đến với một người bạn trai.

Trong chuyện tình cảm thì tốt nhất anh em nên tránh xa.

Dù sao cậu ấy cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Chen Cheng ăn xong bữa trưa, tu hết chỗ Coca còn lại, đặt rác bên cạnh. Cô ngửa người nằm vật ra cỏ, nhìn đờ đẫn lên trời, ngắm mây trắng bồng bềnh trôi.

Gió thổi rối mái tóc mái, đôi mắt vốn sáng ngời dường như mất đi tiêu cự, như phủ một lớp bụi mỏng.

“An Yuan à… mặc váy vào khiến tao thấy trống rỗng thế nào ấy.”

“Mày nói là cảm giác ở 'bên dưới' à?”

“Không, ý tao là… trong lòng ấy.”

Cứ như có thứ gì đó sâu bên trong cô, thứ từng được gắn mác ‘con trai’, đang dần phai nhạt đi, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.

Một khoảng trống vắng lặng, khó chịu.

An Yuan nằm xuống bên cạnh cô, cảm nhận cơn gió nhẹ mang theo mùi dầu gội thoang thoảng. Mùi nhài pha chút kem kem, như vani. Thơm… thật sự rất thơm. Kỳ lạ là rất thư giãn.

“Sao tự nhiên mày im thế?”

“Tao cũng không biết diễn tả thế nào…”

Chen Cheng không giỏi chuyện tâm sự. Việc bày tỏ cảm xúc cứ như lột hết quần áo cho người khác soi mói từng ly từng tý vậy, ngại chết đi được.

Trừ khi say rượu ấy hả.

Thế là cô đánh trống lảng. “Mày có nghĩ có khi nào tự dưng tao biến lại thành con trai không? Ý tao là, xuyên không còn được, thì tự dưng đổi giới tính chắc cũng không quá kỳ cục đâu nhỉ?”

“Ừm… Tao nghĩ khó lắm. Vả lại, con gái tự dưng biến thành con trai, bố mẹ mày chắc điên mất.”

“Ừ… chắc thế thật.”

Chen Cheng hay có những giấc mơ như vậy. Đột nhiên biến lại thành con trai, chỉ để rồi bị bố mẹ ở thế giới này đuổi ra khỏi nhà. Rồi khi cô trở về trong hình dạng con gái, lại thấy bố mẹ đã nuôi một đứa con trai từ lâu. Giấc mơ hỗn loạn, thực thực hư hư, trong đó, cô thậm chí không phân biệt được mình là con trai hay con gái, cũng không biết bố mẹ mình là ai.

“Tao thậm chí từng nghĩ đến chuyện phẫu thuật.” Chen Cheng lẩm bầm. “Nhưng bố mẹ tao chắc phát điên mất.”

“Phẫu thuật? Có phải hơi quá không?”

“Ừ… may là có mày.”

Tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô như lọt thẳng vào tim An Yuan, khiến cơ thể cậu ấy cảm giác yếu đi kỳ lạ. Chỉ một giây thôi, cậu ấy suýt nghĩ cô đang tỏ tình với mình, sự nhận ra đó khiến cậu ấy giật mình đến nỗi phải tua lại khoảnh khắc vừa rồi trong đầu chỉ để xác nhận.

Cậu quay nghiêng người, chống tay. Nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của cô gái, thấy hàng mi dài cong vút dính hơi nước, khóe mắt ẩm ướt, đong đầy nước mắt.

“Xích ra tí đi. Sao ngồi gần thế?” Chen Cheng đột nhiên dịch ra xa, lúng túng nói. “Mày khai mùi mồ hôi quá.”

“Mồ hôi á? Không đời nào.” An Yuan ngạc nhiên, ngửi cổ áo, tay áo, rồi cánh tay mình. Không ngửi thấy gì cả.

Cậu không phải loại người làm thêm cả tháng không tắm đâu nhé? Cậu luôn giữ gìn sạch sẽ mà!

“Này, ngửi lại xem nào.” Cậu nhấc cánh tay lại gần mặt cô. Lớp lông tơ trên cánh tay chạm vào mũi cô, khiến cô hắt xì. Cô quay mặt đi, khó chịu nói: “Biến đi!”

“Thấy chưa? Đâu có gì đúng không?”

“Ừ ừ, được rồi. Không có gì hết.”

Thật ra, Chen Cheng cũng không chắc đó là mùi gì. Chỉ là không thể diễn tả được thôi.

“An Yuan! Ra đánh bóng không?”

Một giọng nói vọng lại từ xa. Ah Qiang(A Cường) đang vẫy tay gọi cậu ấy. An Yuan chỉ giơ tay phẩy phẩy xua đi.

“Để cho người ta hẹn hò đi chứ, mày phá đám làm gì?”

Bạn A Cường kéo cậu ấy đi, nhưng lời nói vẫn lọt vào tai Chen Cheng.

“Hẹn hò cái khỉ gió…” cô lầm bầm trong miệng.

Có lẽ chính từ ‘hẹn hò’ đã khiến không khí hơi gượng gạo. Cả hai không ai nói gì, lặng lẽ nằm trên bãi cỏ.

Đến giờ, phần lớn học sinh đã về hết. Mấy người thích đánh bóng đã ra sân bóng rổ, học sinh ký túc xá đã về phòng. Chỉ còn lác đác vài người đi lại trên sân, khiến nơi này yên tĩnh bất thường.

Chen Cheng thả rỗng đầu óc, không suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ trên da thịt và lắng nghe tiếng rì rầm của cuộc sống xung quanh. Cỏ nhân tạo hơi gai gai, cô lơ đãng nhặt mấy hạt cao su li ti, dùng móng tay bẻ nát.

Và rồi là An Yuan…

Cô mở mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy đang nằm cùng tư thế với cô, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy rõ ràng đến vậy.

Sự bồn chồn trong lòng dần lắng xuống. Một cảm giác bình yên và tĩnh lặng bao trùm lấy cô, như mặt hồ không gợn sóng. Bầu không khí xung quanh ấm áp và trấn an, ru cô vào cơn buồn ngủ, như giấc ngủ trưa lười biếng trên ghế bập bênh, hay sự thoải mái khi được mẹ ôm vào lòng lúc còn nhỏ.

Đã lâu lắm rồi Chen Cheng mới có cảm giác như thế này.

“Mày kết tao hay sao mà nhìn mãi thế?”

Và cứ thế, không khí tan biến.

Bực mình, Chen Cheng đá cậu ấy một cái. “Mày không nhìn tao trước thì sao biết tao nhìn!”

“Tao chỉ liếc thôi. Mày nhìn chằm chằm luôn ấy.”

“Hừ! Ai nói cái thằng chỉ vì tao chạm vào người mà cứng đờ ra ấy! Có khi mày mới là người thích tao.”

“......”

Lời nói tuột ra khỏi miệng trước khi cô kịp suy nghĩ, và ngay khi nhận ra mình vừa nói gì, mặt cô đỏ bừng.

Bối rối, cô vội vàng rút điện thoại ra, quay lưng lại với An Yuan, giả vờ dán mắt vào màn hình. Ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

An Yuan nghĩ ít nhất cũng nên giải thích rõ ràng. “Đấy là phản ứng bình thường của bất kỳ thằng con trai nào thôi, hiểu không? Tao có điều khiển được đâu.”

Chen Cheng lẩm bầm trong miệng: “Tao biết rõ chuyện này hơn mày nhiều…”

Trước đây cô cứ nghĩ chỉ phụ nữ đẹp mới có thể khiến đàn ông phản ứng như vậy. Bây giờ cô mới hiểu một thằng con trai đẹp mã có sức hút lớn thế nào đối với phụ nữ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận