"Ối chà~ còn đặc biệt mặc váy xinh thế này tới cơ à?"
Vừa vào nhà, mẹ đã đón ngay trước cửa, cười tủm tỉm ngắm nghía cô con gái xinh đẹp của mình.
"Mẹ mời không nổi con, phải để An Nguyên đi mời."
Trần Trừng cảm thấy mẹ có hơi mỉa mai: "Dù sao cũng là sinh nhật nó mà..."
Cô có chút bất an quay đầu nhìn An Nguyên, dùng ánh mắt hỏi nó xem hôm đó có bị mẹ phát hiện ra điểm gì đáng ngờ không.
An Nguyên lắc đầu, nó cũng không biết.
"Trừng Trừng đến rồi à?" Dì nhiệt tình từ phòng ăn ra đón, "Mau vào ăn bánh kem, còn có cả một bàn lẩu nữa~ đang chờ mỗi con thôi."
"Ái chà! Hôm nay Trừng Trừng xinh quá đi~ Như tiên nữ giáng trần vậy! Nể mặt thằng nhóc thối nhà dì quá rồi đấy nhỉ?"
Dì thấy cách ăn mặc của Trần Trừng, mắt sáng lên mấy phần, từ trên xuống dưới săm soi "con dâu tương lai", nhìn cái eo thon nhỏ, bộ ngực ưỡn thẳng, càng nhìn càng thấy hài lòng.
"Không cần chờ con đâu ạ~ Có phải con sinh nhật đâu."
Trần Trừng bị nhìn đến ngượng, rụt rè nhìn xuống mũi chân, hai tay cô bất an giấu sau lưng, phối với bộ váy liền xinh xắn, trông hệt như một tiểu thư đài các tao nhã.
Dì khoác tay cô, kéo cô đi vào bếp: "Hôm nay dì mua nhiều hải sản lắm, còn đặc biệt ra chợ mua thịt bò tươi nhất về nhúng lẩu ăn..."
Nhìn hai người họ vào phòng ăn, mẹ liếc mắt nhìn An Nguyên đang bị bỏ lại ở phòng khách.
Chỉ cảm thấy gai hết cả ốc, An Nguyên giật nảy mình, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Dì, có chuyện gì ạ?"
"Dì mang cho cháu ít quà."
"Cháu cảm ơn dì ạ."
Mẹ đi đến bên sofa, từ trong túi ni lông lôi ra từng cuốn sách bài tập: "Dì nghe nói mấy cuốn này đều giúp ích cho kỳ thi đại học, cháu cố gắng nhé, nghỉ đông không có gì làm thì lôi ra làm cho xong, cố gắng thi đỗ một trường đại học tốt."
Nụ cười của An Nguyên hơi cứng lại.
Vốn dĩ cuộc sống bây giờ ngày nào cũng là cắm mặt làm bài tập, chỉ thỉnh thoảng mới được tương tác với Trần Trừng, thả thính mập mờ chút để giảm bớt áp lực, giờ thì hay rồi, lại còn vác đến cho nó cả một chồng sách bài tập nữa.
"Cháu định thi đại học trường nào?"
"Dạ... chắc là cháu thi theo Trần Trừng ạ?"
"Thế sao được? Con trai phải cố gắng học hành thi đỗ trường tốt, sau này ra ngoài xã hội mới có tiền đồ, so bì với Trừng Trừng làm gì? Nó là con gái, tốt nghiệp xong tìm một công việc ổn định là tốt rồi."
An Nguyên không cần nghĩ cũng biết nếu Trần Trừng nghe thấy mấy lời này thì sẽ xù lông đến mức nào.
Con nhóc đó vừa ghét đi làm, lại vừa chống đối bất kỳ sự sắp đặt nào của gia đình, thật sự mà chọc nó điên lên, khéo nó lại chạy đi thành phố khác ở một mình, một hai năm không thèm về nhà.
"An Nguyên! Mau qua đây ăn lẩu!"
"Vâng! Con ra ngay!"
Nghe thấy tiếng mẹ mình gọi, An Nguyên như được đại xá, vội vội vàng vàng đi vào phòng ăn.
Nó rất nghi ngờ chuyện mấy hôm trước đã bị phát hiện rồi... Mẹ Trần Trừng e là chỉ đang nhắm một mắt mở một mắt giả vờ không biết, nhưng chuyện này lại không tiện hỏi thẳng, lỡ như chỉ là nó nghĩ nhiều thì sao? Hóa ra lại thành tự thú à?
Nhà An Nguyên dùng bàn ăn tròn, hôm nay là sinh nhật An Nguyên, chính giữa bàn đặt một cái bếp từ để nấu lẩu, trên cái tủ bên cạnh còn có một hộp bánh kem nhỏ khoảng tám inch.
Cả hai nhà đều không có ai thích ăn bánh kem, vì vậy đã đặc biệt mua một cái cỡ nhỏ.
Trong bát của Trần Trừng đã chất đầy các loại thịt cuộn, bò viên, mãi An Nguyên mới lững thững đi tới, bưng bánh kem lên: "Tránh ra tí nào, cắt bánh kem đây."
Dì dọn nguyên liệu trên bàn sang bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi: "Cắm nến ước nguyện trước đã nhỉ?"
"Cái này... hơi trẻ con ạ."
An Nguyên thấy ngượng, không làm nổi mấy cái nghi thức cắm nến ước nguyện này, nó có chút lúng túng, xấu hổ đứng yên tại chỗ.
"Trẻ con chỗ nào chứ?"
Nhưng dì vẫn cắm tượng trưng mấy cây nến lên bánh kem, dùng bật lửa châm lên, rồi quay sang gọi: "Tú Anh, tắt đèn đi."
Ngay sau đó, mẹ Trần Trừng tắt đèn, trong phòng ăn chỉ còn lại ánh nến lập lòe, hắt lên khuôn mặt An Nguyên ửng đỏ.
Dì khuấy động không khí hết cỡ, vừa vỗ tay, vừa bắt nhịp hát: "Chúc mừng sinh nhật~"
"Trừng Trừng, hát cùng đi con!"
Lần này đến lượt Trần Trừng lúng túng, ngón chân cô co quắp cả lại.
Vốn là người hướng nội lại còn sợ xã giao, cô thực sự không thích mấy dịp thế này, đặc biệt là khi có một "cao thủ xã giao" đang cố gắng khuấy động không khí, hát cũng dở, mà không hát cũng không xong.
"Chúc mừng sinh nhật..." Giọng Trần Trừng nhỏ như muỗi kêu, chẳng ra cái giai điệu gì cả.
"Tú Anh, hát đi chứ, toàn người nhà mình cả mà."
Biểu cảm của mẹ Trần Trừng đơ ra, tính nết cả nhà này đều hơi hướng nội.
"Được rồi được rồi, con ước rồi thổi nến đây."
An Nguyên nhìn ra sự rụt rè lúng túng của mấy người, vội vàng chắp tay nhắm mắt lại, kẻo cả phòng ai cũng ngại ngùng đến mức muốn bỏ trốn.
Ước nguyện à?
Vốn dĩ nó chỉ định lẩm bẩm trong lòng mấy câu kiểu như sức khỏe dồi dào, tiền vào như nước, nhưng đến lúc phải ước thật, nó lại chần chừ mãi không biết nên ước điều gì.
Lỡ như thì sao? Lỡ như thế giới này, thật sự có "Thần" có thể hoàn thành tâm nguyện thì sao?
Xuyên không còn xuất hiện được, thế giới song song cũng có thật, ngay cả Trần Trừng cũng "ước nguyện" thành công biến thành con gái...
Mở công ty làm người giàu nhất thế giới? Trái ôm phải ấp mỹ nữ như mây? Thế giới hòa bình không còn áp bức?
Cả căn phòng im phăng phắc, mấy người nhìn nhau, không hiểu sao An Nguyên lại suy nghĩ lâu đến vậy.
Trần Trừng ở dưới bàn khẽ đá An Nguyên một cái, ra hiệu cho nó nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến nó ăn lẩu.
An Nguyên tưởng nhầm là con nhỏ kia khiêu khích, liền nhanh chóng đá lại một cái trả đũa.
Vãi chưởng! Cái thằng chó này!
Dưới bàn, hai đứa mày tới tao đi đá nhau túi bụi, còn trên bàn, mấy người lớn vẫn đang nhìn An Nguyên, chờ nó ước nguyện xong.
"Phù!"
An Nguyên cuối cùng cũng mở mắt, thổi một hơi tắt nến, lén lén xoa cái đùi đang đau điếng.
Ra chân ác thế không biết?
"Mày ước cái gì đấy?"
Trần Trừng vội vàng hỏi tới, nhưng bị mẹ ruột lườm một cái, đành ngoan ngoãn ngồi lại ngay ngắn.
Dưới mí mắt mẹ, tốt nhất là không nên xưng huynh gọi đệ với An Nguyên, hay có cử chỉ, trao đổi gì thân mật...
"Nói ra là hết linh." An Nguyên cười hì hì cầm con dao nhựa, cắt một miếng bánh kem nhỏ, đưa cho Trần Trừng, "Ăn không đủ thì tao lấy thêm cho."
"Đủ rồi đủ rồi."
Trần Trừng không thích bánh kem đồ ngọt, ăn nhiều bị ngấy, một miếng nhỏ là đủ cho nó nhấm nháp cả buổi rồi.
"Mẹ, Dì." An Nguyên lại cắt thêm hai miếng chia cho hai vị trưởng bối, lúc này mới ngồi xuống, chuẩn bị nhúng lẩu ăn.
"Vẫn là An Nguyên hiểu chuyện, chứ Trừng Trừng nhà tôi ở nhà lười như hêu."
Mí mắt Trần Trừng giật giật, lại là cái màn so sánh quen thuộc này! Chỉ đành giả vờ như không nghe thấy.
"Trừng Trừng ngoan thế còn gì~" Dì khoác tay mẹ Trần Trừng, kéo bà ra ngoài, chừa không gian cho cặp đôi trẻ, "Bọn mình ra phòng khách nói chuyện đi."
"Có gì hay mà nói chuyện chứ..."
Thấy hai người rời đi, Trần Trừng đột nhiên đứng bật dậy, chạy tót ra mép cửa phòng ăn, ló đầu ra ngó nghiêng nghe lén.
Một lát sau, nó hậm hực đi vào.
"Sao thế?" An Nguyên vừa nhúng một đũa thịt bò vào nồi, ngẩng đầu lên hỏi.
Trần Trừng không khách sáo vớt ngay miếng thịt bò nó vừa nhúng vào bát mình, nhỏ giọng than thở: "Dì mày vậy mà lại đang bàn với mẹ tao chuyện sính lễ, chuyện còn chưa đâu vào đâu cả."
"Thế mẹ mày nói sao?"
"Ừ, mẹ tao nói y như vậy đấy, 'chưa đâu vào đâu'." Trần Trừng tò mò hỏi: "Chỗ bọn mình sính lễ đắt lắm à? Nghe nói phải mấy chục vạn cơ à?"
"Đúng là mấy chục vạn thật, nhưng nhà gái đều có của hồi môn, thường là một căn nhà hoặc một cái xe, tóm lại là giá trị cũng tương đương sính lễ, không thì sẽ bị người ta chửi là bán con gái."
"Ồ~ Thế 'cô ta' thì sao?" (Ám chỉ Uyển Di)
"'Cô ta' là người ngoại tỉnh, không có tục lệ này." An Nguyên xoa xoa thái dương, "Mày có thể đừng nhắc đến 'cô ta' nữa được không?"
"Thì chẳng phải đang tiện nói đến à?"
Trần Trừng quay đầu nhìn ra hướng phòng khách, lại hạ giọng hỏi: "Này! An Nguyên, lúc nãy mày ước cái quái gì đấy? Nghĩ rõ lâu."
"Tao ước cho 'Trừng Tử' cả đời vui vẻ hạnh phúc."
"Suýt nữa thì tao tin." Trần Trừng mặt đầy vẻ ghét bỏ, không thèm tin một chữ nào lời An Nguyên nói, "Sao mày không ước cho tao có tiền tiêu không hết đi?"
An Nguyên thầm nghĩ mình đối xử với Trần Trừng trước giờ vẫn tốt lắm mà nhỉ? Sao nói thật mà nó cũng không tin?
4 Bình luận