• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 42: Muốn được ôm quá đi~

0 Bình luận - Độ dài: 1,705 từ - Cập nhật:

"Chengcheng, đi ngủ sớm đi con, không thì đến lớp lại mệt. Nhớ ăn nhiều rau với hoa quả vào nhé."

Tối muộn hôm đó, bố Chen Cheng xách theo túi hành lý, đứng ở cửa dặn dò con gái.

"Với cả... không muốn yêu bây giờ không có nghĩa là sau này không muốn. Con còn bé mà. Chuyện kết hôn còn xa lắm, cứ từ từ thôi."

"Vâng, con biết rồi ạ."

"Cố gắng đừng chơi với con trai nhiều quá. Chơi với mấy bạn gái thôi chẳng phải tốt hơn sao? Đặc biệt là An Yuan, con quên ngày xưa nó hay bắt nạt con thế nào à? Thế mà bây giờ con còn nói dối bố là đi mua sắm với bạn gái."

Ui, thím lắm mồm thật đấy!

Chen Cheng ngoan ngoãn gật đầu, đóng vai cô con gái hoàn hảo trong khi đưa áo khoác cho bố.

Sau mấy ngày sống cùng, cô đã dần quen với cách gia đình này vận hành.

Cô vẫn thân với mẹ hơn, nhưng mối quan hệ với bố cũng không phải xa cách. So với việc gần như để con trai tự lớn, rõ ràng bây giờ bố mẹ quan tâm cô hơn hẳn.

Tuy nhiên, có một điều không thay đổi, đó là bố mẹ vẫn cãi nhau suốt. Họ vẫn ngủ riêng phòng, y như kiếp trước của cô vậy.

"Xiuying! Anh đi đây!"

Mẹ cô chỉ dửng dưng gật đầu. Bố cô cũng không để tâm, xỏ giày rồi bước ra ngoài.

Chen Cheng nhìn hết bố rồi lại mẹ, muốn giúp họ hàn gắn, hoặc là nói họ ly hôn quách đi cho xong. Nhưng là con cái, cô không có quyền nói những lời như vậy.

"Mẹ ơi, con đi tắm đây." Chờ bố đi rồi, cô hỏi, "Tối nay mẹ lại ra ngoài đánh mạt chược ạ?"

"Tầm sáng mẹ về."

Y như rằng. Bố vừa đi là mẹ không nhịn được cơn thèm mạt chược.

Chen Cheng chưa bao giờ hiểu đánh mạt chược vui chỗ nào. Từ khi cô còn bé tí, cứ cách mấy ngày là mẹ cô lại tụ tập hàng xóm với mấy cô bạn thân đánh bài. Hồi nhỏ, cô thường ngủ thiếp đi trong tiếng quân bài lạch cạch.

"À ờm~"

Ngày xưa cô ghét mạt chược vì mẹ sẽ bơ cô. Còn bây giờ? Cô lại mong mẹ đi chơi để khỏi phải đối mặt với mẹ.

Trong lúc tắm, Chen Cheng nhìn làn da trắng nõn và vóc dáng mảnh mai, gợi cảm của mình, cảm thấy mâu thuẫn như mọi khi. Khi bước ra khỏi phòng tắm, mẹ cô đã đi rồi.

"Mặc váy à..."

"An Yuan thật sự coi mình là anh em à? Sao cứ bắt mình phải mặc váy ngắn vì nó chứ?"

Vừa dùng khăn lau tóc, cô vừa đi chân trần trên sàn nhà, để lại vệt chân ướt, lẩm bẩm một mình.

"Hay là... mày chỉ muốn thấy tao lúng túng, bối rối thôi? Giống mấy tên độc giả biến thái cứ thích ép tác giả mặc đồ con gái ấy hả?"

Cô mở tủ quần áo, nhìn chằm chằm vào hàng loạt chiếc váy bên trong, trông hoàn toàn tuyệt vọng.

Chen Cheng hiểu rằng trừ khi xuyên không lần nữa, cô sẽ không bao giờ quay trở lại làm đàn ông. Về mặt lý trí, cô biết mình phải thích nghi với cuộc sống của một người phụ nữ và chấp nhận cơ thể mới. Nếu không, xã hội sẽ chối bỏ cô.

Nhưng về mặt cảm xúc? Cô chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được.

Nếu có thể, cô thà bỏ trốn, sống một mình, nhốt mình trong một thế giới nhỏ bé nơi cô vẫn là đàn ông. Nhưng trốn thoát giờ không còn là lựa chọn nữa rồi.

Mặc váy vào lần nữa, cô nhận ra mình không thực sự ghét nó nhiều như cô tưởng.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay sơ vin với chân váy cạp cao, làm nổi bật vòng eo thon thả. Chiếc váy dài 45 cm chỉ đến ngang đùi, để lộ đôi chân thon gọn, đường cong tuyệt đẹp. Làn da trắng nõn của cô gần như phản chiếu ánh sáng. Nhưng khoảng trống dưới váy lại khiến cô cảm thấy bất an.

Cô không đặc biệt thích đi tất chân, nhưng để có lại cảm giác quen thuộc của chiếc quần ôm lấy chân, cô vẫn mang vào.

Áp lực nhẹ từ đôi tất mang lại cho cô ảo giác như đang mặc quần, khiến cô cảm thấy an toàn hơn một chút.

Mặc chiếc váy ngắn, Chen Cheng bước vào phòng tắm và nhìn mình trong gương.

Má cô ửng hồng, mắt láo liêng vì ngượng. Mặt cô càng lúc càng nóng ran, như ấm nước đang sôi, đến mức cảm giác như hơi nước sắp bốc lên từ đầu.

"Dễ thương hơn người phụ nữ trong ảnh nhiều..."

Cô bản năng so sánh mình với người phụ nữ trong bức ảnh An Yuan đưa xem trước đó, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu. "Sao mình lại đi so sánh bản thân với con gái chứ?"

Từ góc nhìn của đàn ông, Chen Cheng mặc váy đơn giản là hoàn hảo.

Eo cô thon đến mức như có thể nắm gọn trong một bàn tay. Đôi chân dài săn chắc, cân đối, với hình dáng mượt mà, duyên dáng. Ngực cô đầy đặn, đường cong quyến rũ, khuôn mặt thanh tú, xinh xắn, với hàng lông mày hơi cau lại tạo nét dịu dàng, u buồn, như thể một người khiến người ta không thể không muốn che chở. Và với bộ trang phục hiện tại, còn thêm chút nét quyến rũ tinh tế.

"Mình đẹp quá đi!"

Một ngọn lửa nhỏ dần dần bùng lên sâu trong bụng dưới, khiến tim cô đập nhanh và suy nghĩ rối bời.

Đó là một cảm giác hoàn toàn mới lạ, bụng dưới ấm nóng và căng chặt, một cơn đau âm ỉ lan xuống. Tim cô đập nhanh hơn, thình thịch nặng nề trong tai như tiếng trống. Ngay cả bụng dưới của cô cũng run rẩy theo nhịp mạch đập.

Cảm giác thật kỳ lạ, đặc biệt là khi không có "anh bạn" quen thuộc giữa hai chân. Nó khiến cô hoàn toàn mất phương hướng.

Và rồi, một nhận thức kinh hoàng ập đến.

À thì ra đây là lý do tại sao một số thằng con trai lại thích mặc đồ con gái... là vì họ thích tự nhìn mình khi mặc chúng à?!

Khoan đã, thế có nghĩa là... mình biến thành một tên biến thái rồi sao?!

Dinh đoong!!

Chuông cửa reo. An Yuan đã đến.

Chen Cheng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cô lau khuôn mặt đỏ bừng bằng khăn trước khi ra phòng khách mở cửa.

"Mang cho mày ít đồ ăn đêm này."

An Yuan vừa bước vào đã rõ ràng ngạc nhiên. "Oa, mày mặc thật này? Vậy là mày hết ghét váy rồi à?"

"Tao vẫn ghét."

Mặt Chen Cheng nóng bừng, nhưng cô giữ vẻ mặt lạnh tanh khi nhận lấy đồ ăn và đi về phía ghế sofa.

Đây đã là lần thứ ba cô mặc váy ngắn trước mặt An Yuan. Sự ngại ngùng không còn choáng ngợp như trước, nhưng hai má đỏ ửng của cô vẫn lan đến tận đầu tai.

"Tao chẳng thấy có gì đáng ghét cả. Mày trông tuyệt lắm." An Yuan cười toe toét bước vào và đóng cửa lại. "Tao đi nhiều rồi, nhưng chưa gặp ai xinh hơn mày đâu."

"Eww, thôi đi."

Mặc dù vậy, lời khen vẫn khiến khóe môi cô khẽ cong lên.

Cô mở túi đồ ăn vặt ra. Toàn là đồ ăn vặt đường phố.

Bánh bạch tuộc Takoyaki, mì lạnh nướng, và một cái bánh kẹp thịt kiểu Trung Quốc.

Chen Cheng đặt mọi thứ lên bàn, nhặt một cái takoyaki lên và cắn một miếng. Vị... tệ quá.

"Dở ẹc. Mày mua cái takoyaki này ở đâu thế? Đừng mua chỗ đó nữa."

Cô đã muốn dùng đồ ăn để phân tán sự ngại ngùng, nhưng đồ ăn tệ đến mức chỉ khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn. Cái takoyaki đấy cơ bản chỉ là một cục bột.

An Yuan cúi xuống, lấy một cái takoyaki, và cắn một miếng. "Ừ, tệ thật... Có muốn tao ăn hết không?"

"Ờ."

Ánh mắt Chen Cheng vô thức lướt về phía An Yuan.

Lần đầu tiên, cô nghiêm túc ngắm nhìn thằng bạn thân của mình. Bắp tay nổi cơ rõ ràng của nó, bờ vai rộng, đường quai hàm sắc nét, sống mũi cao... Khoan đã, nó thật sự có hai mí à? Và lông mi của nó cũng dài nữa. Ngay cả chút râu quai nón lún phún trên cằm nhìn cũng... gợi cảm kiểu gì ấy nhỉ?

...Mình hơi muốn được ôm.

An Yuan hình như cảm nhận được điều gì đó, hoặc có lẽ chỉ là không kiểm soát được ánh mắt, bởi vì mắt hắn thoáng nhìn xuống đùi trần của Chen Cheng. Khi ngẩng lên, mắt họ chạm nhau.

Cả hai nhanh chóng nhìn đi chỗ khác trong hoảng loạn.

Khoan, khoan đã! Cái quái gì đang xảy ra vậy?!

Chen Cheng đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình hoàn toàn sai lệch.

Mình thật sự vừa nghĩ râu quai nón gợi cảm à? Mình thật sự muốn An Yuan ôm mình sao? Mình bị điên rồi à?!

Hồi còn là con trai, cô lúc nào cũng cạo râu trước khi ra ngoài, cô ghét lông mặt!

"Ờ... tao phải đi đây. Mai vẫn đi học cùng chứ?"

"Hả? À... ừ."

An Yuan không dám ở lại lâu hơn nữa. Vì... Chen Cheng mặc váy ngắn quá nguy hiểm.

Chen Cheng cũng không cản hắn. Cô chỉ ngồi đông cứng trên sofa, cảm xúc hỗn loạn hoàn toàn.

Cô thật sự vừa... bị thằng bạn thân của mình làm cho "rung động" sao?!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận