• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 01: Đêm may mắn

0 Bình luận - Độ dài: 1,582 từ - Cập nhật:

"Sao mày phải lặn lội tới tận đây chỉ để nhậu với tao vậy?"

Tại một thành phố ven biển hạng hai ở miền Nam, trong một quán nướng nhỏ tràn ngập tiếng xèo xèo của cá nướng và mùi khói thơm nồng của thịt quay, hai người bạn thân lâu năm gặp lại sau nửa năm xa cách.

Chen Cheng cầm một xiên thịt gà trên tay trái, xiên thịt cừu trên tay phải, ăn ngấu nghiến đến mức dầu mỡ chảy cả ra mép. Dù đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông hắn vẫn như sinh viên đại học. Đôi mắt sau cặp kính vẫn trong trẻo, hơi ngây ngô, rõ ràng là chưa từng va vấp nhiều ngoài đời.

Ngồi đối diện là một thanh niên trông rệu rã, lưng hơi gù xuống theo phản xạ. Đó là An Yuan — bạn từ thuở nhỏ của hắn. Dù bằng tuổi, nhưng đường chân tóc của An Yuan đã rút hẳn lên, quầng thâm mắt nặng trĩu, lại còn béo ra thấy rõ.

"Mày nhìn mày đi. Tao bảo rồi, đừng có vội yêu đương với cưới xin làm gì," Chen Cheng trêu, giọng vừa ghen tị vừa thở phào. "Ngày xưa mày cũng coi như tạm được, chỉ thua tao chút xíu thôi, còn gọi là có tí nhan sắc. Bây giờ thì đúng chuẩn đàn ông trung niên luôn rồi đấy."

Lần này, An Yuan không phản bác. Hắn chỉ lặng lẽ cầm chai bia lên, nốc một hơi nửa chai.

"Thật sự ấy, nhìn cái mặt mày, tao cứ sợ mày lăn ra chết bất cứ lúc nào. Nhìn tao đây này, khỏe mạnh, rạng rỡ! Lúc nãy, ông tài xế taxi còn hỏi tao học đại học nào cơ mà!"

Chen Cheng ưỡn thẳng lưng, mặt đầy tự hào. Đây chắc là lần hiếm hoi hắn cảm thấy mình vượt trội hơn An Yuan.

Dù sao thì An Yuan cũng kiếm được vài chục triệu mỗi tháng, có nhà, có xe, lại còn có vị hôn thê xinh đẹp. Một combo hoàn hảo. Dù có cố giả vờ dửng dưng đến mấy, Chen Cheng cũng không giấu nổi cảm giác ganh tị trong lòng.

Còn hắn? Chỉ là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, sống trong căn phòng thuê bé tẹo. Truyện viết ra chẳng ai quan tâm, chỉ đủ ăn qua ngày. Yêu đương? Quên đi. Ngoài bản thân ra thì hắn chẳng có ai cả.

"Ở một mình cũng tốt..."

An Yuan thở dài, đồ ăn gần như không đụng vào, chỉ uống liên tục.

"Có chuyện gì vậy?"

Chen Cheng nhận ra có gì đó không ổn.

Trước đây mỗi lần gặp, An Yuan luôn cằn nhằn bắt hắn ra ngoài giao tiếp, hẹn hò, đừng thức khuya... Hôm nay thì hoàn toàn trái ngược.

Chen Cheng giơ chai lên cụng ly, đùa: "Nào, kể tao nghe chuyện gì vui tí đi."

"Dự án xây dựng bị đình trệ rồi."

"Ha! Tao đã bảo đừng có mua nhà trả góp kiểu đó mà!"

"Tao bị sa thải. Giờ vẫn phải trả nợ vay mua nhà với tiền xe."

"Kinh tế giờ tệ lắm, ráng chịu vài năm là ổn thôi! Nói thật, công việc của mày còn bấp bênh hơn nghề viết của tao. Hay mày theo tao viết truyện đi, nhưng mà không có bảo hiểm đâu nhé."

"Wanyi cắm sừng tao. Tụi tao cãi nhau, rồi cô ta bỏ đi luôn."

"......"

Chen Cheng bỗng chốc không còn tâm trạng đùa cợt.

Lúc bạn sống sung sướng, hắn có chút ghen tị. Nhưng giờ An Yuan sa sút như thế, hắn lại thấy thương thật sự.

"Mày đùa đấy à? Hai tháng nữa tụi mày cưới mà?"

An Yuan ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng.

"Nhìn tao giống đang đùa không? Hủy cưới rồi. Cô ta còn không chịu trả lại sính lễ nữa."

"Ờ... uống tiếp đi! Uống tiếp!"

Chen Cheng cố gượng cười, nhanh tay đưa thêm xiên thịt, còn gắp một miếng cá nướng to cho bạn.

"Đừng chỉ uống không, ăn chút gì đi."

Hắn không giỏi an ủi người khác, nên chỉ biết uống cùng.

Muốn làm dịu bầu không khí, hắn bắt đầu kể chuyện mình, mong An Yuan thấy nhẹ nhõm hơn.

"Hôm trước mẹ tao gọi điện bắt tao về quê xem mắt. Tao từ chối, bả dọa báo công an là tao mất tích. Mày nói xem, mấy anh công an có thèm đi tìm không?"

"Mày nhìn hoàn cảnh tao xem, không nhà không xe, chỉ có căn hộ cũ ở quê, lại còn không có thang máy. Ai mà thèm lấy tao?"

"Hồi trước tao cũng từng yêu một người. Tao lo cho cô ấy mọi thứ, tiêu hết tiền cho cô ấy. Mệt mỏi lắm. Giờ độc thân sướng hơn nhiều, ít ra tiền của tao vẫn là của tao."

"Tao chỉ là thằng viết truyện mạng quèn. Ngoài cái nghề này thì chẳng biết làm gì. Gần ba mươi rồi, chả có tiếng tăm, ngoại hình thì thường, tương lai thì mờ mịt..."

Rượu vào lời ra, Chen Cheng gục đầu lên bàn, tay chống cằm, lẩm bẩm: "Ước gì tao là con gái... ít ra khỏi lo mấy chuyện này. Biết đâu xinh xắn một chút, ai cũng thương tao..."

RẦM — Hắn gục hẳn xuống bàn.

An Yuan nhìn thằng bạn say mềm, thở dài.

"Tao đến uống với mày, ai ngờ mày say trước..."

……………………………………………

Trời đã khuya, mây mù kéo đầy, mưa lất phất rơi.

Tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên cửa sổ hòa lẫn với tiếng rèm cửa lay động trong gió.

Chen Cheng từ từ mở mắt, cổ họng khô rát. Đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu.

Cô lơ mơ đưa tay với lấy điện thoại, nhìn giờ — 7:30.

"Mới bảy giờ... khoan, bảy giờ sáng á?"

Là một tác giả, lịch sinh hoạt của cô hoàn toàn rối loạn. Thức dậy kiểu này, cô cũng không biết là sáng hay tối nữa.

Đầu cô lại gục xuống, mắt khép hờ, định ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc ấy, mí mắt giật nhẹ.

Khoan... đó là iPhone 6?

Hôm qua uống đến mức nào mà lại lôi cả “cổ vật” ra dùng vậy trời?

Chưa kịp nghĩ gì thêm, bước chân vội vã vang lên bên ngoài.

Ngay giây tiếp theo, tiếng thình thình thình gõ cửa dữ dội làm rung cả căn phòng.

"Cái đệch gì vậy?!"

Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cô chưa từng bị gọi dậy kiểu thô lỗ thế này.

Gan ai to dữ!

Chen Cheng lăn người, kéo chăn trùm đầu, giả vờ không nghe thấy gì.

Nhưng cửa bỗng mở tung.

An Yuan lao vào phòng, chạy tới giường, kéo phăng cái chăn ra.

"Chengzi! Có chuyện rồi!"

"Hả?"

"AAAAAAAHHHHH!!"

An Yuan sững sờ. Trong chăn là một cô gái trẻ, chỉ mặc áo hai dây mỏng và váy ngắn. Gấu váy vén cao đến tận hông, để lộ chiếc quần lót trắng tinh cùng làn da trắng nõn của bắp đùi. Dây áo tuột hẳn khỏi vai, nửa khuôn ngực trắng hồng cũng bị phơi bày.

Cô gái có mái tóc ngắn ngang tai như học sinh cấp hai, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên sự ngơ ngác lẫn bực dọc vì bị đánh thức. Hoảng hốt, cô quờ tay tìm kính trên bàn đầu giường.

"X-xin lỗi..." An Yuan theo bản năng lùi lại, vội kéo chăn đắp lại cho cô. "Nhầm phòng rồi!"

Khoan đã... không đúng.

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái bỗng hất tung chăn, nhảy bật dậy, chỉ tay vào mặt hắn, gào lên giận dữ:

"An Yuan, mày bị điên à?! Mới sáng sớm mà đã la làng cái gì? Mày còn đi làm, tao thì không!"

"Uống với mày cả đêm qua, không thể để tao ngủ thêm tí được à?! Mày—"

An Yuan nhìn cô gái đang đứng trên giường, cơn giận bốc hừng hực, hoàn toàn chết lặng.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn không biết nên tỏ vẻ gì.

"...Bây giờ là ban đêm rồi."

"Ban đêm? Tao ngủ cả ngày luôn á?!"

Gương mặt Chen Cheng đột ngột biến sắc kinh hoàng.

"Khoan... CÁI GÌ?! Mày đẹp trai từ khi nào vậy?! Hói đâu rồi?! Cái bụng bia của mày đâu rồi?!"

"......"

An Yuan im lặng, nhìn cô gái xinh xắn trong chiếc váy ngủ mỏng manh đứng trước mặt mình.

Một suy nghĩ ngớ ngẩn bắt đầu hình thành trong đầu hắn.

Không thể nào... đây thật sự là Chen Cheng sao?

Căn phòng rơi vào im lặng.

Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai dám mở miệng.

Rồi cô gái từ từ cúi đầu xuống.

Ngay trước mặt An Yuan, cô đưa hai tay lên... ôm lấy bộ ngực căng đầy, gương mặt vẫn còn ngẩn ngơ.

An Yuan theo phản xạ định quay đi, nhưng rồi nghĩ lại — nếu hắn đỏ mặt trước mặt thằng bạn này, thế nào cũng bị chế nhạo tới già. Thế là hắn cố giữ mặt lạnh như tiền, cứ thế nhìn trừng trừng.

"AAAAAAAAAAAAHHHHHHHHH!!!"

Tiếng thét chói tai vang lên như muốn nổ tung cả mái nhà, suýt làm An Yuan thủng màng nhĩ.

"TẠI SAO TAO LẠI BIẾN THÀNH CON GÁI?!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận