WN

Chương 41: Giúp tao một tay đi, người anh em

Chương 41: Giúp tao một tay đi, người anh em

“Không biết Tiểu Trừng giờ này đang làm gì nhỉ…”

An Nguyên vẫn ngồi trong quán trà sữa, chống cằm, ngẩn người suy nghĩ.

Trần Trừng vừa mới đi được một lúc thôi mà bóng dáng của cô cứ hiện mãi trong đầu An Nguyên, khiến hắn bồn chồn không yên. Thế là mất hết cả hứng hẹn hò.

Cái vẻ mặt đáng thương, ỉu xìu kia… Cái vẻ lo lắng, van nài đó… Cách cô ấy đỏ mặt tía tai, đến cả vành tai cũng đỏ ửng, ánh mắt ngại ngùng đảo quanh…

Trần Trừng khác với An Nguyên. Sau khi đổi giới tính, cô ấy vẫn đang chật vật để thích nghi với các mối quan hệ. Vẫn còn lo lắng khi giao tiếp xã hội, vẫn hướng nội, chỉ còn mỗi An Nguyên là bạn thân thật sự.

Ngay lúc này đây, Trần Trừng đang phải đối mặt với sự mâu thuẫn to lớn giữa giới tính sinh học và tâm lý. Đây là lúc cô ấy cần sự ủng hộ của một người anh em nhất.

Thế mà mình vẫn còn tơ tưởng đến chuyện hẹn hò, còn cố tình chọc tức cô ấy vào lúc này nữa chứ.

Đúng là thằng bạn tồi!

“Anh ơi? Anh dùng gì nữa không ạ?”

Giọng nói của nhân viên phục vụ kéo An Nguyên về thực tại.

Hắn nhận ra mình đã thẫn thờ không biết bao lâu rồi. Với nụ cười gượng gạo, hắn đứng dậy rời khỏi quán trà sữa, đi lang thang vô định trong trung tâm thương mại.

Ban đầu, hắn định đưa Trần Trừng đến khu máy gắp thú. Cô ấy luôn thích máy gắp thú, ngay cả khi còn là con trai. Dù chẳng bao giờ gắp được gì và lúc nào cũng tức tối nhờ An Nguyên gắp hộ.

Vào nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, An Nguyên dừng trước bồn rửa mặt, cúi xuống vốc nước lạnh tạt vào mặt. Hắn xoa mạnh hai má trước khi ngẩng lên nhìn vào gương, cau mày.

Nếu hắn tránh hẹn hò để tự phân tán mình, thì cái cơ thể trai tráng đang sung sức này sẽ không nghe lời. Tâm trí hắn sẽ cứ đi chệch hướng mỗi khi ở cạnh Trần Trừng, và sẽ bắt đầu nghĩ vẩn vơ những chuyện đen tối.

Nhưng nếu hẹn hò, ít nhất hắn có thể tập trung vào bạn gái và giữ được tình bạn với Trần Trừng nguyên vẹn… chỉ có điều như thế có khi lại làm tổn thương trái tim vốn đã mong manh của Trần Trừng.

Thằng bạn hắn vốn dĩ đã yếu thế lắm rồi, mà giờ lại còn phải đối phó với mớ bòng bong này nữa.

An Nguyên thở dài, vẻ mặt phiền muộn. “Mặc kệ đi. Sai thì sai vậy.”

Hành động quan trọng hơn suy nghĩ. Ừ thì có thể đôi khi hắn vẫn lấy Trần Trừng làm "tài liệu" trong đầu, nhưng thực tế, hắn vẫn coi cô ấy như một người anh em.

Lôi điện thoại ra, hắn định nhắn tin cho Trần Trừng thì chợt nhận ra có vài cuộc gọi nhỡ từ mẹ mình.

“Alo? Mẹ ạ?” Hắn gọi lại.

“Cái thằng ranh con này! Mày điên à?! Mày chia tay với Tiểu Trừng rồi à?!”

An Nguyên ngớ người. “Không ạ? Con với cô ấy có hẹn hò bao giờ đâu.”

“Thế sao mấy hôm trước quần áo của nó lại ở nhà mình?”

“Ờm…”

Đây là hiểu lầm to đùng rồi!

“Về nhà ngay!”

An Nguyên thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn với Trần Trừng thực sự chỉ là anh em. Nếu hai đứa mà yêu nhau, lại còn tính chuyện kết hôn nữa, kiểu gì bố mẹ hắn với bên nhà vợ tương lai cũng theo dõi nhất cử nhất động. Chỉ cần Trần Trừng mà thấy tủi thân thôi, An Nguyên sẽ ăn đòn ngay lập tức. Địa vị trong nhà chắc còn thấp hơn cả con cún nữa.

Trong khi đó, ở một diễn biến khác, Trần Trừng đang cắm mặt làm bài tập trong đau khổ.

Cô vừa ăn trưa xong, cả nhà yên tĩnh. Mẹ cô thì đang ngủ trưa, bố thì đi thăm bạn bè, sự im lặng sâu đến mức cô có thể nghe rõ cả tiếng bút sột soạt trên giấy… thậm chí là cả tiếng tim đập của mình.

“An Nguyên đang làm gì nhỉ?”

“Hắn ta có đi hẹn hò với cô bé đó thật không?”

“Bỏ thằng anh em lại để đi ve vãn… Đúng là đồ tồi.”

Trần Trừng lẩm bẩm một mình, nhưng ngồi cả tiếng đồng hồ mà chưa làm xong nổi một trang bài tập.

Miệng thì lèm bèm, tay thì viết, nhưng đầu óc cô cứ kẹt mãi với câu nói kia—“không ra nam nhưng cũng chẳng phải nữ”.

“Hay là mình cứ chấp nhận đi. Làm con gái cũng đâu đến nỗi.”

“Còn hơn cứ kẹt giữa chừng thế này…”

Nhưng… 27 năm sống như một người đàn ông thì sao? Chẳng lẽ hoàn toàn vô nghĩa?

Trần Trừng gục xuống bàn, thất vọng. Mặt bên phản chiếu của vỏ case máy tính hiện lên khuôn mặt cô. Hoàn mỹ đến mức như một mô hình 3D được tạo tác tỉ mỉ. Ngay cả với đôi mắt cá chết vô hồn, xám xịt kia, cô vẫn là một cô gái u sầu nhưng đẹp đến nao lòng.

Điện thoại bên cạnh sáng lên. Cô liếc nhìn, và ngay lập khắc, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Cô vồ lấy điện thoại, xem tin nhắn.

“Đệt! Mẹ tao suýt nữa thì bẻ gãy chân tao!”

Trần Trừng đắc ý gõ: “Đáng đời mày.”

Đấy là tội bỏ anh em đi hẹn hò! Giờ thì quả báo đến rồi nhé!

“Mở cửa đi, tao đang ở ngoài nhà mày.”

“!!!”

Trần Trừng lo lắng ló đầu ra, liếc về phía phòng ngủ chính để chắc chắn mẹ vẫn đang ngủ trưa. Chỉ sau khi xác nhận xong, cô mới nhẹ nhàng đi chân trần ra cửa trước.

Cô cẩn thận mở khóa. An Nguyên đã đợi ở ngoài đó một lúc rồi.

“Mày làm gì ở đây thế? Mẹ tao vẫn đang ở nhà đấy!” Trần Trừng thì thầm lo lắng, liếc về phía phòng ngủ chính. Ghé sát lại, cô nhón chân thì thầm vào tai An Nguyên, “Nếu có chuyện gì, sao không nói qua điện thoại?”

Ngay khi cô lại gần, An Nguyên ngửi thấy mùi hương mềm mại, ngọt ngào đặc trưng của con gái. Theo bản năng, hắn lùi lại một bước rất khẽ.

Trần Trừng không hề nhận ra mà thay vào đó, liên tục bắn phá hắn bằng câu hỏi. “Mày vừa đi hẹn hò với cô bé kia à? Sao về sớm thế? Không đi xem phim gì à? Mày tỏ tình chưa? Nó đồng ý chưa?”

Chỉ sau khi tuôn ra một tràng câu hỏi, cô mới chợt nhận ra mình đang tọc mạch quá mức và ngượng ngùng xin lỗi. “Khoan, đáng lẽ tao không nên hỏi… Cứ coi như tao chưa nói gì nhé…”

“Vừa gặp đã hỏi tuôn tuồn tuột thế hả mày?” An Nguyên xoa xoa vành tai, cười gượng. “Không, tao có hẹn hò đâu. Tao chỉ đứng ngoài đấy ngẩn người thôi.”

“Chỉ ngẩn người thôi à?”

“Ừ, nghĩ linh tinh vài thứ.”

Trần Trừng nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu. “Mày nghĩ cái gì mà lâu thế?”

“Tao chỉ thấy, đã là anh em thì nên kề vai sát cánh những lúc khó khăn. Ý tao là, mày đang chật vật thế này, thì sao tao có thể đi hẹn hò như không có chuyện gì được?” An Nguyên nói đầy chính nghĩa.

“Đúng không?! Chuẩn luôn! Thế nên lúc mày bảo muốn đi hẹn hò, tao mới tức đấy!”

Trần Trừng gật đầu lia lịa, nụ cười rạng rỡ hơn.

“Với lại, giờ ưu tiên hàng đầu là chuyện học hành. Tưởng tượng đi, trải qua bao nhiêu chuyện thế này, cuối cùng lại trượt đại học, hoặc chỉ vào được trường làng thì sao.”

“Chuẩn!” Cô gật đầu nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

An Nguyên dò hỏi. “Thế… kế hoạch của mày từ giờ là gì?”

“Hả?” Trần Trừng giật mình, ngây người nhìn hắn. “Thì cứ học thôi, đi học rồi đầu tư mạnh vào mày để mày kéo tao theo cùng thành công chứ sao? Tao đưa mày một nghìn tệ rồi còn gì? Mua quần áo xong còn khoảng bảy trăm nữa.”

Chà. Đúng là xuyên không mà chẳng có tí chí tiến thủ nào.

Nhưng mà đấy mới là Trần Trừng chứ.

“Với lại, tao cũng chẳng có nhiều ‘tương lai’ cho lắm…” Nụ cười của Trần Trừng tắt dần khi cậu ta cúi gằm mặt, vẻ u sầu. “Tao không thể quay lại làm con trai được nữa. Ngay cả khi tao chỉ muốn cắt tóc ngắn thôi, mẹ tao cũng bảo trông không ra nam mà chẳng ra nữ. Tao không thể chấp nhận cơ thể này, nhưng chẳng làm gì được. Thôi thì cứ để mọi chuyện trôi đi vậy.”

An Nguyên định vỗ đầu cô, nhưng nửa chừng lại ngượng ngùng gãi gãi sau gáy mình.

Hắn nghe rõ sự chật vật trong giọng nói của Trần Trừng. Những lúc như thế này, chỉ cần có ai đó đẩy cho một cái thôi.

Trước kỳ thi đại học, hắn sẽ ở bên cạnh Trần Trừng, giúp cô thích nghi, chấp nhận cơ thể mới, kết thêm bạn bè con gái, và hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống này.

Dù sao đi nữa, cũng là vì hắn mà Trần Trừng mới ra nông nỗi này. Hắn phải có trách nhiệm chứ?

Còn chuyện hẹn hò ư? Hai đứa mới mười bảy tuổi. Lên đại học còn nhiều thời gian mà. Tay phải của hắn đành phải chịu đựng thêm vậy.

“Trừng Trừng? Con đang nói chuyện với ai đấy?”

Một giọng nói chợt vang lên từ phòng ngủ chính.

“Không có ai ạ! Con đang xem TV thôi!” Trần Trừng hoảng hốt, lườm An Nguyên một cái cảnh cáo. Cô cố tình lớn giọng hỏi, “Con làm mẹ tỉnh giấc ạ?”

“Mẹ ngủ tiếp đây. Hai giờ gọi mẹ dậy nhé.”

“Vâng ạ~”

Trần Trừng thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng thì thầm với An Nguyên, “Đi đi đi! Mẹ tao mà thấy thì chết! Tao còn bài tập phải làm nữa!”

“Khoan, khoan, còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

An Nguyên cười ranh mãnh. “Cái váy ngắn mới mua ấy, bao giờ mày mặc thử?”

“Đi mà hỏi bạn gá—”

Trần Trừng theo bản năng định từ chối, nhưng chợt nhớ ra An Nguyên đã nói rõ là sẽ không hẹn hò, vì mình.

Cô nuốt ngược câu còn lại vào bụng. Rồi, nhìn An Nguyên đang nhìn mình với vẻ mặt đầy bi kịch, đau khổ, như muốn nói “Tao đã từ bỏ cả chuyện hẹn hò vì mày đấy! Không bạn gái, không lãng mạn, không gì cả!”

Trần Trừng biết thừa hắn đang muốn gì… nhưng lại chẳng thể nói “không”.

“…Được rồi.”

Bước đầu tiên giúp Trần Trừng chấp nhận cơ thể mới, là rủ cô mặc đồ con gái.

Đúng vậy! Chỉ có thế thôi! Chắc chắn không phải vì mình muốn nhìn thằng bạn mặc váy đâu nhé!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!