Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 1: Hợp đồng với quỷ, phần 7

0 Bình luận - Độ dài: 2,369 từ - Cập nhật:

Quay ngược lại một chút trong dòng thời gian.

Được Jose tháp tùng, Baldr tiến đến phòng khách của hoàng hậu thứ nhất, Maria.

”Ê khoan, không phải chúng ta định đi thương thuyết trực tiếp với đại thần hải quân của Vương quốc Majorca sao?”

Jose nở nụ cười tinh quái, như thể ông ta đã nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Baldr.

"Không, ngài không nhầm đâu. Thực ra, hoàng hậu Maria và tiểu thư Urraca vốn là họ hàng với nhau. Mẹ của họ là chị em ruột, nên hai người cũng là chị em họ."

"Làm ơn nói sớm đi chứ!"

Baldr vừa băn khoăn không biết sẽ phải đối diện với một nữ cường nhân thế nào, thì rốt cuộc cô ta lại hóa ra là một vị công chúa bình thường trong hoàng thất!

"Xin mời, hoàng hậu đang đợi trong này."

Một hầu gái xinh đẹp khẽ mở cửa, cung kính đưa tay mời Baldr và Jose bước vào trong.

(Sao tự nhiên toát mồ hôi lạnh thế này?)

Ngay khi Baldr bước vào, cậu chợt bị một làn gió lạnh thổi qua người và cảm giác được điềm xấu đang đến gần, một linh cảm có lẽ chỉ riêng cậu mới cảm nhận được.

Trong hầu hết những lần cậu có thứ linh cảm này..

"Có phải là thằng nhóc này là đứa dám tuyên bố với ta rằng nó sẽ đánh bại lũ hèn nhát Sanpaniradeon đó sao?"

(À, đúng như mình nghĩ… sao mình toàn gặp mấy mụ đàn bà độc địa và khó ưa thế này?)

"... Hắt xì!"

Cha của Baldr, Ignis Cornelius, quay sang nhìn vợ.

"Maggot, sao thế? Bị cảm à?"

"Em không hiểu nữa… giờ bỗng nhiên em muốn tẩn cho Baldr một trận ấy chứ."

Vài ngày trước, Urraca đã vội vã rời Majorca, lao thẳng đến hoàng cung Sanjuan vì lo sợ rằng sau vụ ám sát nhằm vào Franco, Pedro sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo bị nhắm tới.

"Chị Urraca! Sao chị lại hốt hoảng như thế?"

"Ô, Pedro! Em vẫn an toàn chứ? Không có chuyện gì đáng sợ xảy ra chứ?"

Từ khi Pedro còn bé, Urraca đã cưng chiều cậu, đứa cháu trai mà người chị em họ của cô hạ sinh.

Hơn nữa, với cương vị là đại thần hải quân của Vương quốc Majorca, cuộc tranh đoạt ngôi vị kế thừa ở Sanjuan cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Majorca.

Vốn dĩ, cô nên áp lực lên đất nước mình gây sức ép để Pedro có thể bước lên ngai vàng, nhưng…

"Anh Franco suýt bị giết mấy ngày trước đấy. Thật sự rất đáng sợ!"

Đứa trẻ này hoàn toàn không thích hợp để bước vào một cuộc chiến tranh đoạt quyền lực. Urraca nghĩ rằng, cho dù có thế nào đi nữa, Pedro sẽ chẳng thể chịu đựng nổi con đường tàn nhẫn của một vị vua.

Mặt khác, ngay cả khi con trai của người đàn bà độc đoán kia, Elena, dù được khen ngợi là một hoàng tử ưu tú, có bước lên ngai vàng, thì cũng chưa chắc anh ta có thể ngăn cản được những hành động liều lĩnh của mẹ mình.

Không cần phải nói đâu xa, ngay khi vừa đặt chân đến, cô đã có một cuộc khẩu chiến gay gắt với Elena.

(Thật sự là phiền phức…)

Đúng vào lúc đó, Urraca nhận được tin từ Jose, một người mà cô luôn kính trọng.

Tin báo nói rằng Franco đã hạ quyết tâm lưu đày mẹ mình, đồng thời sẽ bảo hộ Maria và Pedro.

Và để chứng minh rằng anh ta thực sự nghiêm túc, họ sẽ tham gia vào việc đánh bại Sanpaniradeon, nhóm hải tặc mà Vương quốc Majorca đã phải đau đầu đối phó suốt nhiều năm qua.

"Ngươi đang nói rằng một thằng nhóc non nớt từ Mauricia có thể làm được điều mà ngay cả ta đây cũng không thể làm được ư?"

Nét mặt cô toát lên vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng đồng thời trong ánh mắt cũng ánh lên chút hứng thú.

Bọn hải tặc Sanpaniradeon vốn khởi đầu là một đám lính đánh thuê, từng phục vụ Trystovy trong nhiều năm.

Khi tiền công từ Trystovy bị khất do cuộc nội chiến ở đó nổ ra, chúng lập tức trở mặt, quya lại với nghề cũ, tung hoành làm hải tặc, chẳng hề kiêng nể mà cướp bóc thuyền buôn, dù là của Trystovy hay Sanjuan.

Sức mạnh của chúng đủ để sánh ngang với hải quân của cả một vương quốc. Ngay cả hải quân của Urraca cũng chẳng thể nào tránh khỏi một trận chiến ác liệt khi đối đầu với chúng.

Cô đã tự hỏi không biết rốt cuộc là vị anh hùng kiệt xuất nào sẽ đến để giúp mình giải quyết mối họa này, thế nhưng…

"Tôi là sứ giả của Vương quốc Mauricia, Baldr Severn Cornelius. Rất hân hạnh được diện kiến."

Là cậu bé này sao? Đây chính là người sẽ giúp cô đối phó với vấn đề nan giải kia?

Người đi cùng Jose lại là một thiếu niên tuấn tú, mặt mày sáng sủa hiền hòa.

Tất nhiên, Urraca cũng biết rõ, thiếu niên này tuyệt đối không phải người tầm thường.

Nhưng trong tình huống hiện tại, việc Baldr có mạnh đến cỡ nào lại không quan trọng.

"Ta là Urraca de Palma, đại thần hải quân của Vương quốc Majorca. Cứ gọi ta là Urraca là được."

Urraca cất giọng dứt khoát, nhưng ngay sau đó Maria liền trừng mắt trách cứ cô.

Dù Maria sở hữu vẻ ngoài dịu dàng, khuôn mặt còn phảng phất nét ngây thơ như thiếu nữ, thì ánh mắt giận dữ kia cũng khiến người ta phải run sợ.

"Xin lỗi nhé. Con bé sống trên thuyền quá lâu rồi nên miệng lưỡi trở nên sắc bén thế đấy, mong ngài bỏ qua cho."

"Không, phải nói thế nào nhỉ… tôi cũng quen với kiểu này rồi."

Đặc biệt là vì ở nhà, Baldr vốn đã sớm rèn luyện với mẹ của mình rồi. Tất nhiên, câu đó cậu không thể nào nói ra thành lời.

Dẫu sao thì Urraca cũng chỉ là một thiếu nữ vừa bước vào độ tuổi đôi mươi, vẫn còn giữ nét duyên dáng riêng biệt của thiếu nữ.

"Xin lỗi vì phải nghi ngờ, nhưng này, nhóc co… ngươi thật sự biết cách đánh bại bọn Sanpaniradeon hả?"

Urraca không chỉ là một cô gái nóng tính, cô còn đang đại diện cho cả một vương quốc.

Còn Baldr, gánh trên vai trọng trách sứ thần của Mauricia, hiển nhiên cậu chẳng thể nào viện cớ rằng mình chỉ nói lấy lệ rồi rút lui.

"Sanpaniradeon yếu hơn hải quân của ngài khi đối đầu trực diện, nhưng tốc độ của họ thì vượt trội hơn. Một khi chúng rút vào sào huyệt, chẳng còn cách nào đuổi theo được. Tôi nghe nói vậy, có đúng không?"

"Ừ, đúng thế. Chúng quả thật là một lũ cứng đầu. Nếu đánh trực diện, ta không nghĩ sẽ thua, dù chắc chắn sẽ là một trận khổ chiến. Nhưng cái sào huyệt Akaba của chúng… thật đáng giận, ta chẳng làm gì được khi chúng chui vào đó."

Rõ ràng oán khí đã dồn nén trong lòng cô từ lâu. Nét mặt Urraca méo mó, phơi bày cảm xúc không che giấu.

Từ khi kế thừa chức vụ hải quân đại thần từ cha mình, Urraca chưa từng nếm mùi thất bại, ngoại trừ một lần duy nhất.

Kẻ gieo rắc nỗi nhục ấy chính là thủ lĩnh của Sanpaniradeon, Kailas.

Bao nhiêu lần Urraca hừng hực ý chí báo thù, truy đuổi hắn khắp nơi. Nhưng chỉ cần Kailas rút lui vào vùng Akaba, cô lại bất lực, không cách nào động đến bọn chúng.

Nỗi uất hận ấy thiêu đốt trái tim cô, như một vết thương không bao giờ liền sẹo.

"Nếu ý tưởng của tôi thành công, tôi nghĩ sẽ có thể truy đuổi chúng ngay cả lhi chúng đã rút vào Akaba…"

"Ngươi nói gì cơ!?"

Urraca kinh ngạc đến độ không kìm được, cô nắm lấy cổ áo Baldr, dồn dập chất vấn.

Khuôn mặt cô áp sát đến mức, chỉ cần một bên khẽ nghiêng đầu đi, môi họ sẽ chạm vào nhau.

Baldr bất giác đỏ mặt khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

"Gần quá rồi! Mặt của ngài gần quá rồi!"

Gương mặt cô vô cùng tinh xảo, đôi mắt tròn to đen láy bừng sáng như một khối obsidian được mài dũa tỉ mỉ.

Tóm lại, Urraca là một mỹ nhân hiếm có, chẳng dễ gì gặp được.

Như cảm nhận được sự lúng túng của Baldr, Urraca khẽ bật cười, một nụ cười quyến rũ của một thiếu nữ đã trưởng thành.

"Ồ hô, sư tử của vùng Mauricia, ngôi sao sáng rực của tương lai quốc gia, lại ngây thơ đến thế sao."

"Thật đáng tiếc, tôi vẫn chưa đủ tuổi để được gọi là chín chắn đâu."

Baldr thầm rủa cái số phận xui xẻo của mình, cứ bị loại phụ nữ như thế này quấn lấy, rõ ràng chỉ toàn mang đến tai họa.

"Tiếc cho cậu, nhóc à, nhưng cậu nằm ngoài tầm ngắm của ta. Khi nào cậu già thêm năm mươi tuổi nữa thì quay lai đây."

"… Lúc đó cô còn sống nổi không đấy?"

Nếu Baldr đã ngoài sáu mươi, thì Urraca cũng đã bước sang bảy mươi, dù sao đi nữa, cậu cũng chẳng hề có cái sở thích kỳ quặc như thế.

"Cậu đúng là chẳng hiểu gì… một người đàn ông ít nhất phải đến độ tuổi ấy mới bộc lộ hết sức hấp dẫn của mình."

Xem ra Urraca thật sự mắc hội chứng mê ông già một cách nghiêm trọng.

"…Urraca, cái gu đó của em đến giờ vẫn chưa bỏ được sao?"

Đôi vai Maria chùng xuống, bóng lưng cô phủ đầy vẻ u sầu.

Quả thật, một mỹ nhân tuyệt thế như vậy mà lại phí hoài bản thân vì sở thích kì lạ ấy, thật đáng tiếc.

"Ông của chúng ta bên Majorca đang than khóc đấy, em có biết không? Ông ấy còn nói rằng dòng họ Parma sắp bị tuyệt tự mất rồi."

"Em có thể nhận cháu trai của mình làm con nuôi nếu cần, thế là xong. Đừng có bới móc gu đàn ông của em nữa."

Nhân lúc Urraca và Maria còn đang đôi co, Jose tranh thủ ghé sát bên tay Baldr, lén lút giải thích tình hình cho cậu.

Cha của Urraca mất từ khi cô còn nhỏ. Ông nội Camsen, người đã nuôi dưỡng cô, thì cực kỳ nghiêm khắc khi trên biển nhưng lại chiều chuộng hết mực khi ở nhà.

Có lẽ chính vì được đắm chìm trong tình yêu thương vô bờ bến của ông, Urraca dần trở thành một người phụ nữ chỉ rung động trước những người đàn ông có cùng độ tuổi với ông mình.

Quả là một người đàn bà tội lỗi.

Không, trong trường hợp này, có lẽ Baldr nên tự thấy may mắn, bởi chí ít cô cũng không phải shotacon.

Sau khi bị Maria ca thán suốt năm phút liền, Urraca quay phắt lại về phía Baldr, như thể muốn trút hết bực dọc sang cậu.

"Rồi, vậy thì sao? Ngươi định chinh phục Akaba kiểu gì?"

Baldr chỉ lắc đầu, nở nụ cười khổ, bởi trong mắt cậu, người phụ nữ này chẳng khác nào một đứa trẻ bướng bỉnh.

"Tôi không thể nói gì khi chưa tận mắt xác nhận địa hình. Với lại, thứ tôi muốn không phải chỉ là nói chơi. Tôi mong được nhận một phần bồi thường xứng đáng để đổi lấy thông tin này."

Đôi mắt Urraca lập tức sắc lại, ánh nhìn hóa thành lưỡi dao chứa đầy sát khí.

Dù tính tình trẻ con, chức vụ đại thần hải quân của Vương quốc Majorca tuyệt nhiên không phải chỉ để trưng bày.

"Hou… chẳng phải là thô lỗ lắm sao, khi một nam nhân lại đi đòi hỏi thù lao từ một người phụ nữ?"

Baldr đưa tay lên, như muốn xua đi hiểu lầm, rồi đáp bằng giọng nghiêm nghị khác hẳn thường ngày.

"Không, không. Phần thưởng và bồi thường thoạt nghe thì giống nhau, nhưng thực chất lại khác hẳn. Một bên dựa trên ý muốn, còn một bên  dựa vào danh dự."

"Hou… danh dự, ngươi nói vậy sao."

Nghe thì dễ, nhưng trong cục diện này, cả Baldr lẫn Urraca đều đang mang trên vai trách nhiệm lớn lao của cả một quốc gia.

Mà đã ở vị trí ấy, việc giữ đúng lời hứa chẳng phải là chuyện đơn giản như một cuộc trao đổi bình thường nữa.

Hơn thế nữa, Urraca, một nữ chiến binh, một người con của biển cả, vốn rất ghét những kẻ lại đem danh dự ra làm trò đùa.

Với một thủy thủ, kẻ hằng ngày chung sống cùng cái chết, đối mặt với thiên nhiên nghiệt ngã, thì niềm tin lẫn nhau chính là báu vật vô giá, là thứ chẳng gì có thể thay thế được.

"Lời ngươi nói nghe thật hay. Nhưng mà, người khác thế nào ta không rõ, còn nếu muốn được ta tín nhiệm, thì hãy chứng tỏ mình là một người đàn ông xứng đáng, bằng cách đứng trên boong tàu!"

Baldr khựng lại trong giây lát, một cảm giác déjà vu chợt tràn về.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghe người khác nói như thế, vậy mà lời nói ấy lại quen thuộc đến lạ lùng.

"Đương nhiên rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó."

"… Hắt xì!"

Cũng đúng vào khoảnh khắc ấy, rất có thể Maggot lại vừa hắt hơi thêm một lần nữa trong dinh thự nhà Cornelius.

Hoặc có thể là không, không ai biết được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận